Chương 1049: Nhát đao đầu tiên của Tương Hoài Bắc
Tốc độ của Chương Duệ thật nhanh, chỉ ít phút sau đã xuất hiện ở nơi này. Khi hắn chạy tới hiện trường, quan sát một màn trước mắt, thần sắc vô cùng khẩn trương. Khi nhìn thấy Tô Mộc vẫn bình an, trái tim mới buông xuống. Vừa rồi lúc hắn nhận được điện thoại, hoảng sợ tới mức mất hồn mất vía. Đoạn Bằng gọi điện cho hắn, lời ít mà ý nhiều, nói Tô Mộc đã xảy ra tai nạn giao thông trước đại viện huyện ủy, chỉ một câu nói đơn giản như vậy bảo Chương Duệ nên làm sao lý giải?
Đoạn Bằng a Đoạn Bằng, đợi khi nào anh trở về, tôi nhất định phải nói chuyện với anh, hù chết trái tim nhỏ của tôi!
Di, người chết này vì sao nhìn có chút quen thuộc đây?
Khi Chương Duệ nhìn về hướng xác chết, đột nhiên cảm thấy quen thuộc, nhưng nghĩ không ra là ai, hắn nhanh chóng chạy tới:
Tô chủ tịch!
Chương cục, hiện trường chưa bị phá hỏng, ông nhanh chóng tra xét chứng cớ, Đoạn Bằng đã đuổi theo hung thủ, ông an bài người nhanh chóng đi theo. Đây là một vụ án mưu sát tồi tệ, ông lập tức dẫn người khống chế!
Tô Mộc nghiêm túc nói.
Dạ, Tô chủ tịch!
Chương Duệ nhanh chóng nói.
Tô chủ tịch, người của tôi đã đi theo dõi Lý Thiên Thạc.
Chương Duệ đi tới bên cạnh Tô Mộc thấp giọng nói.
Tô Mộc nghe được lời này liền biết Chương Duệ là người của Mạnh Vi Khiêm, có thể tín nhiệm. Nhưng hắn cũng không nói thêm gì khác, chỉ nói:
Chương cục, tôi nghĩ ông nên lập tức dẫn người đi canh chừng Lý Thiên Thạc, tùy thời chờ điện thoại của tôi, có thể đêm nay phải bắt người. Biết người đó là ai không?
Nói thật có chút quen mặt.
Chương Duệ nói.
Quen mặt? Đó là Lý Mộng.
Tô Mộc nói.
Lý Mộng? Chương Duệ giật mình, Lý Mộng. Vừa rồi đã cảm giác có chút quen thuộc, không ngờ là nàng. Lý Mộng không phải là vợ của Lý Thiên Thạc sao? Vì sao nàng lại bị giết chết? Chẳng lẽ…Chương Duệ nghĩ tới lời nói vừa rồi của Tô Mộc, nhìn thi thể trên mặt đất, đáy lòng bỗng nhiên chấn động.
Thật sự phải có động tác lớn!
Chương cục, làm việc đi!
Tô Mộc nói.
Dạ!
Chương Duệ trả lời.
Đợi khi Tô Mộc đi vào đại viện huyện ủy, Mạnh Vi Khiêm cũng đã tới, chuyện xảy ra nơi này hắn cũng đã biết. Đúng là thời buổi rối loạn, hắn làm sao cũng không nghĩ tới ở trong vòng một ngày ngắn ngủi lại phát sinh nhiều chuyện như thế. Nhưng điều này cũng bình thường, khối u ác tính trong huyện đã tích lũy thời gian quá dài, cũng nên vỡ ra.
Lãnh đạo!
Đoạn Bằng đứng trong hành lang nhìn Tô Mộc lắc lắc đầu.
Tô Mộc đã biết không đuổi kịp hung thủ!
Bên trong văn phòng huyện ủy, sắc mặt Lý Tuyển đã khôi phục như ban đầu, cảm giác buồn nôn vừa rồi luôn làm tâm tình của nàng thật kém. Cuộc thảm sát phát sinh ngay trước mắt thật sự làm trong lòng nàng phẫn nộ chưa từng có.
Mạnh bí thư, việc này nhất định phải điều tra rõ ràng, dùng thời gian ngắn nhất bắt được hung thủ. Tôi thật muốn nhìn xem ai dám càn rỡ như vậy? Quả thật là khiêu khích chính phủ cùng Đảng quá nghiêm trọng. Đây là phạm tội trắng trợn!
Dạ, Lý bí thư, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Mạnh Vi Khiêm khẳng định nói.
Ở thời điểm mấu chốt Lý Mộng bị đụng chết, bí thư chính pháp ủy như Mạnh Vi Khiêm làm sao không biết là chuyện gì xảy ra? Mặc dù bây giờ còn chưa có bằng chứng chính xác là Lý Thiên Thạc đứng sau lưng thao tác, nhưng trực giác của một lão hình cảnh làm Mạnh Vi Khiêm ý thức được nhất định có quan hệ với Lý Thiên Thạc.
Đi thôi!
Lý Tuyển nói.
Dạ!
Mạnh Vi Khiêm xoay người rời đi, sự tình đã như vậy, nhất định phải giải quyết.
Lý bí thư, nơi này có một phần chứng cớ, là trước kia Lý Mộng đưa cho tôi, tôi đã xem sơ qua, phát hiện tính chất thật tồi tệ, cô nhìn kỹ hẵng nói.
Tô Mộc nói.
Lý Tuyển cầm lấy bỏ vào trong máy tính, khi trước mắt xuất hiện hình ảnh mà Tô Mộc từng thấy qua, vẻ mặt nàng trở nên phẫn nộ.
Lẽ nào lại như vậy!
Lý Thiên Thạc quả thật vô pháp vô thiên!
Tô chủ tịch, tôi đề nghị lập tức hội báo với thành phố!
Lý Tuyển trầm giọng nói.
Được!
Tô Mộc gật gật đầu.
Hiện tại đang ở trong thời điểm nhạy cảm, những chuyện khác không cần phải nhiều lời. Đợi sau khi bắt được Lý Thiên Thạc, hãy nói sang chuyện khác. Giao dịch với Lý Tuyển cũng không gấp trong lúc này.
Hơn nữa không cần biết là Lý Tuyển hay là Tô Mộc, không ai có tâm tình nghĩ nhiều, chuyện Lý Mộng bị đụng chết thật sự làm trong lòng hai người còn sợ hãi. Cuộc thảm sát trắng trợn phát sinh ngay trước mắt, thật sự làm cho người ta muốn phát điên.
Lý Tuyển phụ trách hội báo với Bàng Chấn Kỳ, Tô Mộc đương nhiên cần hội báo cho chủ tịch thành phố, khi gọi điện cho Khổng Minh Nghĩa, ban đầu hắn cũng không để ý, nhưng khi nghe tin Lý Mộng bị đụng chết cùng hành vi phạm tội của Lý Thiên Thạc, hắn nhất thời nổi giận.
Làm quan tới vị trí cấp sở, trong nội tâm ở rất nhiều thời điểm vẫn đoan chính. Có một số việc có thể làm, có một số việc không được làm, nếu như không băn khoăn kiêng kỵ bất cứ chuyện gì, như vậy xã hội sẽ trở nên lộn xộn. Đương nhiên không bài trừ có con sâu làm rầu nồi canh tồn tại, nhưng ở trong Tây Phẩm thị, thành phố này vốn là thành phố địa cấp nghèo khó, cho dù muốn tham ô cũng không khả năng. Cho nên Khổng Minh Nghĩa cùng Bàng Chấn Kỳ còn thanh liêm hơn so với ai khác.
Không thanh liêm không được, mỗi cử động đều bị người chú ý!
Ở trạng thái như thế, gặp phải chuyện như vậy bảo hai người họ làm sao không tức giận?
Tô Mộc, hiện tại anh lập tức hội báo với Tương phó chủ tịch, tôi cũng sẽ an bài ngay bây giờ. Nếu sự tình đã như vậy, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác với Lý Thiên Thạc. Hắn rất có thể sẽ chó cùng rứt giậu, như vậy đi, huyện Hoa Hải các anh trước tiên theo dõi, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời vây bắt!
Khổng Minh Nghĩa thật sự có quyết đoán.
Dạ!
Tô Mộc đáp ứng.
Đợi cúp điện thoại, Tô Mộc lại trực tiếp gọi cho Tương Hoài Bắc. Tương Hoài Bắc vừa nghe Tô Mộc nói đã lấy được bằng chứng chính xác, trên mặt không khỏi hiện lên sát ý.
Lý Thiên Thạc, hãy xem như là người đầu tiên nhận nhát đao của mình đi!
Một đao chém xuống, trực tiếp bắt giữ chủ nhiệm đại biểu nhân dân huyện cấp chính xứ, xem như đã đủ trọng lượng! Nếu kèm theo một nhóm người sau lưng Lý Thiên Thạc, vậy ý nghĩa sẽ để trống rất nhiều vị trí, dưới tình huống hắn quản lý huyện Hoa Hải như bây giờ, thật ra thuận tay bố cục.
Nhưng Tương Hoài Bắc thật không ngờ chính là hắn nghĩ như vậy nhưng Tô Mộc không nghĩ như thế. Nếu như có thể, hắn thật hi vọng hết thảy vẫn như trước kia, an ổn tiến hành như trước. Nói vậy ngày mai chữ “quyền” trong chức vị của hắn sẽ bỏ xuống. Hắn không muốn làm cho người ta có một loại cảm giác giống như chỉ cần là địa phương nào Tô Mộc đi qua, toàn bộ sẽ phát sinh nội đấu. Hình tượng như vậy Tô Mộc không thích chút nào.
Nội đấu hao tài tốn của, có thời gian đó chẳng bằng chuyên tâm phát triển kinh tế địa phương.
Nhưng có một số việc không phải mình không muốn thì sẽ không phát sinh, nhất là trong quan trường, bị động ứng chiến là việc thường thấy nhất. Cho nên hiện tại Tô Mộc chỉ có chút không thoải mái, ngay sau đó liền ra tay.
Tô Mộc, tôi đã an bài người tới huyện Hoa Hải, chậm nhất khoảng ba giờ sau sẽ tới. Nhưng trong lòng cậu phải nắm chắc, lần này điều tra vẫn lấy huyện Hoa Hải làm chủ yếu, trong thành phố sẽ tiến hành điều tra Lý Thiên Thạc!
Tương Hoài Bắc nói.
Dạ!
Tô Mộc đáp.
Cứ như vậy đi!
Tương Hoài Bắc cúp điện thoại, trên mặt hiện ra nụ cười tự tin.
Sự sống chết của Lý Mộng đối với người như Tương Hoài Bắc thật sự không có giá trị gì, người chết đã chết, không có quan hệ gì với hắn. Đừng tưởng rằng hắn nghĩ vậy là quá lạnh lùng, đây chính là sự thật. Hiện tại có rất nhiều cán bộ lãnh đạo nếu không phải tự mình trải qua, nếu nhìn thấy một người chết, trong lòng làm sao có nửa điểm gợn sóng? Ở trong trí nhớ của Tô Mộc, có vẻ như trong trường đại học hàng năm đều có người chết đó thôi!
Chỉ cần khống chế số lượng học sinh tử vong, lãnh đạo trường học cũng không bị truy cứu trách nhiệm!
Đây cũng là sự thật trong quốc nội!
Khi Tô Mộc trở vào văn phòng, Lý Tuyển nói:
Anh đã biết rồi đi, tổ điều tra thành phố đã xuống, chúng ta chỉ cần chờ đợi, tùy thời chuẩn bị phối hợp. Không cần tiếp tục theo dõi Lý Thiên Thạc, trực tiếp vây bắt đi!
Được, hiện tại tôi gọi điện cho Chương Duệ!
Tô Mộc nói xong cầm di động chuẩn bị gọi cho Chương Duệ, ai ngờ đúng lúc này di động của hắn đột nhiên vang lên.
Là Chương Duệ!
Một loại dự cảm không hay dâng lên trong đáy lòng Tô Mộc!
Tô chủ tịch, không tốt, khi người của chúng tôi đuổi qua, Lý Thiên Thạc đã không còn ở trong nhà!
Chương Duệ gấp giọng nói.
Cái gì? Lặp lại lần nữa! Tôi đang ở chỗ Lý bí thư!
Tô Mộc mở loa lớn, trực tiếp đặt lên bàn.
Dạ, Lý bí thư, Tô chủ tịch, vừa rồi người của chúng tôi gọi điện thoại nói, Lý Thiên Thạc đã không còn trong nhà, tôi nghĩ hắn nhất định nghe được tiếng gió. Trước đó khi chúng tôi cho người theo dõi, đích thật phát hiện hắn còn ở nhà. Nhưng vừa rồi chúng tôi mới biết được, đó là đồ giả! Là một người mẫu plastic!
Chương Duệ nói.
Sao lại như vậy!
Lý Tuyển phẫn nộ.
Bản thân Lý Tuyển cũng không biết vì sao mình lại tức giận, hoàn toàn trái ngược với tác phong trầm tĩnh của nàng. Có lẽ vì cái chết của Lý Mộng diễn ra trước mắt nên làm cho nàng thất thố đi.
Chương Duệ, ông nghe rõ ràng, hiện tại lập tức vận dụng toàn bộ lực lượng phát lệnh truy nã, đuổi bắt Lý Thiên Thạc. Tôi mặc kệ các ông làm như thế nào, nhất định bắt được Lý Thiên Thạc trong thời gian ngắn nhất! Sau khi bắt được tôi thỉnh công cho mọi người!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Dạ!
Chương Duệ quyết đoán đáp.
Bắt được sẽ thỉnh công, không bắt được sẽ phạt nặng!
Sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc nhìn Lý Tuyển nói:
Lý bí thư, cô ở đây chờ tin tức, sau khi tổ điều tra trên thành phố chạy xuống còn có người ra mặt tiếp đãi, hiện tại tôi muốn qua cục công an một chuyến!
Được!
Lý Tuyển gật gật đầu.
Tô Mộc xoay người rời đi.
Tốc độ của Chương Duệ thật nhanh, chỉ ít phút sau đã xuất hiện ở nơi này. Khi hắn chạy tới hiện trường, quan sát một màn trước mắt, thần sắc vô cùng khẩn trương. Khi nhìn thấy Tô Mộc vẫn bình an, trái tim mới buông xuống. Vừa rồi lúc hắn nhận được điện thoại, hoảng sợ tới mức mất hồn mất vía. Đoạn Bằng gọi điện cho hắn, lời ít mà ý nhiều, nói Tô Mộc đã xảy ra tai nạn giao thông trước đại viện huyện ủy, chỉ một câu nói đơn giản như vậy bảo Chương Duệ nên làm sao lý giải?
Đoạn Bằng a Đoạn Bằng, đợi khi nào anh trở về, tôi nhất định phải nói chuyện với anh, hù chết trái tim nhỏ của tôi!
Di, người chết này vì sao nhìn có chút quen thuộc đây?
Khi Chương Duệ nhìn về hướng xác chết, đột nhiên cảm thấy quen thuộc, nhưng nghĩ không ra là ai, hắn nhanh chóng chạy tới:
Tô chủ tịch!
Chương cục, hiện trường chưa bị phá hỏng, ông nhanh chóng tra xét chứng cớ, Đoạn Bằng đã đuổi theo hung thủ, ông an bài người nhanh chóng đi theo. Đây là một vụ án mưu sát tồi tệ, ông lập tức dẫn người khống chế!
Tô Mộc nghiêm túc nói.
Dạ, Tô chủ tịch!
Chương Duệ nhanh chóng nói.
Tô chủ tịch, người của tôi đã đi theo dõi Lý Thiên Thạc.
Chương Duệ đi tới bên cạnh Tô Mộc thấp giọng nói.
Tô Mộc nghe được lời này liền biết Chương Duệ là người của Mạnh Vi Khiêm, có thể tín nhiệm. Nhưng hắn cũng không nói thêm gì khác, chỉ nói:
Chương cục, tôi nghĩ ông nên lập tức dẫn người đi canh chừng Lý Thiên Thạc, tùy thời chờ điện thoại của tôi, có thể đêm nay phải bắt người. Biết người đó là ai không?
Nói thật có chút quen mặt.
Chương Duệ nói.
Quen mặt? Đó là Lý Mộng.
Tô Mộc nói.
Lý Mộng? Chương Duệ giật mình, Lý Mộng. Vừa rồi đã cảm giác có chút quen thuộc, không ngờ là nàng. Lý Mộng không phải là vợ của Lý Thiên Thạc sao? Vì sao nàng lại bị giết chết? Chẳng lẽ…Chương Duệ nghĩ tới lời nói vừa rồi của Tô Mộc, nhìn thi thể trên mặt đất, đáy lòng bỗng nhiên chấn động.
Thật sự phải có động tác lớn!
Chương cục, làm việc đi!
Tô Mộc nói.
Dạ!
Chương Duệ trả lời.
Đợi khi Tô Mộc đi vào đại viện huyện ủy, Mạnh Vi Khiêm cũng đã tới, chuyện xảy ra nơi này hắn cũng đã biết. Đúng là thời buổi rối loạn, hắn làm sao cũng không nghĩ tới ở trong vòng một ngày ngắn ngủi lại phát sinh nhiều chuyện như thế. Nhưng điều này cũng bình thường, khối u ác tính trong huyện đã tích lũy thời gian quá dài, cũng nên vỡ ra.
Lãnh đạo!
Đoạn Bằng đứng trong hành lang nhìn Tô Mộc lắc lắc đầu.
Tô Mộc đã biết không đuổi kịp hung thủ!
Bên trong văn phòng huyện ủy, sắc mặt Lý Tuyển đã khôi phục như ban đầu, cảm giác buồn nôn vừa rồi luôn làm tâm tình của nàng thật kém. Cuộc thảm sát phát sinh ngay trước mắt thật sự làm trong lòng nàng phẫn nộ chưa từng có.
Mạnh bí thư, việc này nhất định phải điều tra rõ ràng, dùng thời gian ngắn nhất bắt được hung thủ. Tôi thật muốn nhìn xem ai dám càn rỡ như vậy? Quả thật là khiêu khích chính phủ cùng Đảng quá nghiêm trọng. Đây là phạm tội trắng trợn!
Dạ, Lý bí thư, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Mạnh Vi Khiêm khẳng định nói.
Ở thời điểm mấu chốt Lý Mộng bị đụng chết, bí thư chính pháp ủy như Mạnh Vi Khiêm làm sao không biết là chuyện gì xảy ra? Mặc dù bây giờ còn chưa có bằng chứng chính xác là Lý Thiên Thạc đứng sau lưng thao tác, nhưng trực giác của một lão hình cảnh làm Mạnh Vi Khiêm ý thức được nhất định có quan hệ với Lý Thiên Thạc.
Đi thôi!
Lý Tuyển nói.
Dạ!
Mạnh Vi Khiêm xoay người rời đi, sự tình đã như vậy, nhất định phải giải quyết.
Lý bí thư, nơi này có một phần chứng cớ, là trước kia Lý Mộng đưa cho tôi, tôi đã xem sơ qua, phát hiện tính chất thật tồi tệ, cô nhìn kỹ hẵng nói.
Tô Mộc nói.
Lý Tuyển cầm lấy bỏ vào trong máy tính, khi trước mắt xuất hiện hình ảnh mà Tô Mộc từng thấy qua, vẻ mặt nàng trở nên phẫn nộ.
Lẽ nào lại như vậy!
Lý Thiên Thạc quả thật vô pháp vô thiên!
Tô chủ tịch, tôi đề nghị lập tức hội báo với thành phố!
Lý Tuyển trầm giọng nói.
Được!
Tô Mộc gật gật đầu.
Hiện tại đang ở trong thời điểm nhạy cảm, những chuyện khác không cần phải nhiều lời. Đợi sau khi bắt được Lý Thiên Thạc, hãy nói sang chuyện khác. Giao dịch với Lý Tuyển cũng không gấp trong lúc này.
Hơn nữa không cần biết là Lý Tuyển hay là Tô Mộc, không ai có tâm tình nghĩ nhiều, chuyện Lý Mộng bị đụng chết thật sự làm trong lòng hai người còn sợ hãi. Cuộc thảm sát trắng trợn phát sinh ngay trước mắt, thật sự làm cho người ta muốn phát điên.
Lý Tuyển phụ trách hội báo với Bàng Chấn Kỳ, Tô Mộc đương nhiên cần hội báo cho chủ tịch thành phố, khi gọi điện cho Khổng Minh Nghĩa, ban đầu hắn cũng không để ý, nhưng khi nghe tin Lý Mộng bị đụng chết cùng hành vi phạm tội của Lý Thiên Thạc, hắn nhất thời nổi giận.
Làm quan tới vị trí cấp sở, trong nội tâm ở rất nhiều thời điểm vẫn đoan chính. Có một số việc có thể làm, có một số việc không được làm, nếu như không băn khoăn kiêng kỵ bất cứ chuyện gì, như vậy xã hội sẽ trở nên lộn xộn. Đương nhiên không bài trừ có con sâu làm rầu nồi canh tồn tại, nhưng ở trong Tây Phẩm thị, thành phố này vốn là thành phố địa cấp nghèo khó, cho dù muốn tham ô cũng không khả năng. Cho nên Khổng Minh Nghĩa cùng Bàng Chấn Kỳ còn thanh liêm hơn so với ai khác.
Không thanh liêm không được, mỗi cử động đều bị người chú ý!
Ở trạng thái như thế, gặp phải chuyện như vậy bảo hai người họ làm sao không tức giận?
Tô Mộc, hiện tại anh lập tức hội báo với Tương phó chủ tịch, tôi cũng sẽ an bài ngay bây giờ. Nếu sự tình đã như vậy, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác với Lý Thiên Thạc. Hắn rất có thể sẽ chó cùng rứt giậu, như vậy đi, huyện Hoa Hải các anh trước tiên theo dõi, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời vây bắt!
Khổng Minh Nghĩa thật sự có quyết đoán.
Dạ!
Tô Mộc đáp ứng.
Đợi cúp điện thoại, Tô Mộc lại trực tiếp gọi cho Tương Hoài Bắc. Tương Hoài Bắc vừa nghe Tô Mộc nói đã lấy được bằng chứng chính xác, trên mặt không khỏi hiện lên sát ý.
Lý Thiên Thạc, hãy xem như là người đầu tiên nhận nhát đao của mình đi!
Một đao chém xuống, trực tiếp bắt giữ chủ nhiệm đại biểu nhân dân huyện cấp chính xứ, xem như đã đủ trọng lượng! Nếu kèm theo một nhóm người sau lưng Lý Thiên Thạc, vậy ý nghĩa sẽ để trống rất nhiều vị trí, dưới tình huống hắn quản lý huyện Hoa Hải như bây giờ, thật ra thuận tay bố cục.
Nhưng Tương Hoài Bắc thật không ngờ chính là hắn nghĩ như vậy nhưng Tô Mộc không nghĩ như thế. Nếu như có thể, hắn thật hi vọng hết thảy vẫn như trước kia, an ổn tiến hành như trước. Nói vậy ngày mai chữ “quyền” trong chức vị của hắn sẽ bỏ xuống. Hắn không muốn làm cho người ta có một loại cảm giác giống như chỉ cần là địa phương nào Tô Mộc đi qua, toàn bộ sẽ phát sinh nội đấu. Hình tượng như vậy Tô Mộc không thích chút nào.
Nội đấu hao tài tốn của, có thời gian đó chẳng bằng chuyên tâm phát triển kinh tế địa phương.
Nhưng có một số việc không phải mình không muốn thì sẽ không phát sinh, nhất là trong quan trường, bị động ứng chiến là việc thường thấy nhất. Cho nên hiện tại Tô Mộc chỉ có chút không thoải mái, ngay sau đó liền ra tay.
Tô Mộc, tôi đã an bài người tới huyện Hoa Hải, chậm nhất khoảng ba giờ sau sẽ tới. Nhưng trong lòng cậu phải nắm chắc, lần này điều tra vẫn lấy huyện Hoa Hải làm chủ yếu, trong thành phố sẽ tiến hành điều tra Lý Thiên Thạc!
Tương Hoài Bắc nói.
Dạ!
Tô Mộc đáp.
Cứ như vậy đi!
Tương Hoài Bắc cúp điện thoại, trên mặt hiện ra nụ cười tự tin.
Sự sống chết của Lý Mộng đối với người như Tương Hoài Bắc thật sự không có giá trị gì, người chết đã chết, không có quan hệ gì với hắn. Đừng tưởng rằng hắn nghĩ vậy là quá lạnh lùng, đây chính là sự thật. Hiện tại có rất nhiều cán bộ lãnh đạo nếu không phải tự mình trải qua, nếu nhìn thấy một người chết, trong lòng làm sao có nửa điểm gợn sóng? Ở trong trí nhớ của Tô Mộc, có vẻ như trong trường đại học hàng năm đều có người chết đó thôi!
Chỉ cần khống chế số lượng học sinh tử vong, lãnh đạo trường học cũng không bị truy cứu trách nhiệm!
Đây cũng là sự thật trong quốc nội!
Khi Tô Mộc trở vào văn phòng, Lý Tuyển nói:
Anh đã biết rồi đi, tổ điều tra thành phố đã xuống, chúng ta chỉ cần chờ đợi, tùy thời chuẩn bị phối hợp. Không cần tiếp tục theo dõi Lý Thiên Thạc, trực tiếp vây bắt đi!
Được, hiện tại tôi gọi điện cho Chương Duệ!
Tô Mộc nói xong cầm di động chuẩn bị gọi cho Chương Duệ, ai ngờ đúng lúc này di động của hắn đột nhiên vang lên.
Là Chương Duệ!
Một loại dự cảm không hay dâng lên trong đáy lòng Tô Mộc!
Tô chủ tịch, không tốt, khi người của chúng tôi đuổi qua, Lý Thiên Thạc đã không còn ở trong nhà!
Chương Duệ gấp giọng nói.
Cái gì? Lặp lại lần nữa! Tôi đang ở chỗ Lý bí thư!
Tô Mộc mở loa lớn, trực tiếp đặt lên bàn.
Dạ, Lý bí thư, Tô chủ tịch, vừa rồi người của chúng tôi gọi điện thoại nói, Lý Thiên Thạc đã không còn trong nhà, tôi nghĩ hắn nhất định nghe được tiếng gió. Trước đó khi chúng tôi cho người theo dõi, đích thật phát hiện hắn còn ở nhà. Nhưng vừa rồi chúng tôi mới biết được, đó là đồ giả! Là một người mẫu plastic!
Chương Duệ nói.
Sao lại như vậy!
Lý Tuyển phẫn nộ.
Bản thân Lý Tuyển cũng không biết vì sao mình lại tức giận, hoàn toàn trái ngược với tác phong trầm tĩnh của nàng. Có lẽ vì cái chết của Lý Mộng diễn ra trước mắt nên làm cho nàng thất thố đi.
Chương Duệ, ông nghe rõ ràng, hiện tại lập tức vận dụng toàn bộ lực lượng phát lệnh truy nã, đuổi bắt Lý Thiên Thạc. Tôi mặc kệ các ông làm như thế nào, nhất định bắt được Lý Thiên Thạc trong thời gian ngắn nhất! Sau khi bắt được tôi thỉnh công cho mọi người!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Dạ!
Chương Duệ quyết đoán đáp.
Bắt được sẽ thỉnh công, không bắt được sẽ phạt nặng!
Sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc nhìn Lý Tuyển nói:
Lý bí thư, cô ở đây chờ tin tức, sau khi tổ điều tra trên thành phố chạy xuống còn có người ra mặt tiếp đãi, hiện tại tôi muốn qua cục công an một chuyến!
Được!
Lý Tuyển gật gật đầu.
Tô Mộc xoay người rời đi.
/1590
|