Chương 1071: Ai có thể giải thích cho tôi!
Tiêu Tri Lâm biết mình đang nói cái gì sao? Người đàn ông trước mặt này chính là Huyện trưởng? Làm sao có thể? Chẳng lẽ nói tin tức lưu truyền gần đây là sự thật, người này chính là Tô Mộc, chính là Huyện trưởng mới tới của huyện Hoa Hải chúng ta? Chẳng qua tại sao Huyện trưởng lại xuất hiện ở ngoài ruộng giữa trời nắng gắt như vậy? Chuyện này quả thực quá giật gân? Nhưng nhìn vẻ mặt Tiêu Tri Lâm, không giống như làm bộ.
Có ai dám giả mạo làm Huyện trưởng trước mặt nhiều người như vậy?
Đây là trọng tội còn nghiêm trọng hơn đánh lén cảnh sát!
Thật sự là Huyện trưởng, hắn không có gạt ta! Lo lắng trong lòng Lý Sĩ Xương lúc này mới giảm xuống, hắn thật sự tin tưởng lời nói của Tô Mộc, quả nhiên Tô Mộc không lừa gạt hắn. Nếu như vậy, Tô Mộc không chừng có thể giải quyết được chuyện này. Hiện tại chỉ cần xem hắn chuẩn bị làm thế nào, dù sao nếu như giải quyết không tốt, ta quả quyết sẽ không tiếp tục lưu lại nơi này nữa.
Huyện trưởng? Huyện trưởng gì?
Dương Hiểu Lượng phát mộng nói.
Dương Hiểu Lượng, người đứng trước mắt ngươi chính là Tô Huyện trưởng mới đến nhậm chức của huyện Hoa Hải chúng ta, ngươi nói chuyện phải chú ý một chút, đừng càn rỡ!
Tiêu Tri Lâm quát khẽ.
Dương Hiểu Lượng thật sự sắp khóc rồi!
Đúng vậy, Dương Hiểu Lượng rất ngang ngược càn rỡ, nhưng còn chưa tới trình độ không cố kỵ cái gì. Chính bởi vì biết mình dựa vào cái gì khởi gia, cho nên hắn mới càng để ý đến cái gọi là thể chế quan trường. Hắn biết rõ một điều, chính là Tô Mộc tuyệt đối là Huyện trưởng. Tiêu Tri Lâm còn chưa tới mức cần lừa gạt hắn, nhưng nếu Tô Mộc nói thật, vậy mình phải làm sao đây? Huyện trưởng à, cho dù là anh rể mình đứng trước mặt người ta, cũng phải cẩn thận.
Nhưng vừa rồi mình đã làm chuyện gì vậy?
Mình lại muốn tập kích hắn, muốn bắt được hắn, đây không phải là muốn tự lấy mạng mình sao?
Sắc mặt Hồ Diện lại càng xám như tro tàn!
Mọi người ở Lý thôn sau khi nghe Tô Mộc thật sự là Huyện trưởng, tất cả đều như ong vỡ tổ kéo nhau tới đây, trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ kích động, bọn họ chưa bao giờ biết Huyện trưởng là ai, nhưng nếu đối phương là Huyện trưởng, như vậy chuyện đã xảy ra có thể để cho hắn làm chủ rồi.
Huyện trưởng, ngài phải giúp chúng tôi, chúng tôi sắp không có đường sống nữa rồi!
Tô Huyện trưởng, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho chúng tôi!
Tân Thiên Nông Mậu và tiểu tổ gì đó đều cùng một bọn, Tô Huyện trưởng, ngài cũng thấy rồi, ngay cả ngài bọn họ cũng dám đánh, chớ nói chi là chúng tôi.
Chúng tôi phải báo cảnh sát, chúng ta muốn tố cáo!
. . .
Trong tiếng nói kích động của mọi người, Tô Mộc quyết đoán nói:
Các hương thân, tôi biết tâm tình các vị bây giờ đang rất lo âu, ta cũng ở đây bảo đảm với mọi người, chuyện này sẽ được điều tra rõ ràng trong thời gian ngắn nhất. Nếu như Tân Thiên Nông Mậu thật sự tồn tại những chuyện không tuân theo pháp luật, tôi nhất định sẽ chủ trì công đạo cho các vị! Nếu tôi không làm được điều này, các vị có thể trực tiếp kéo tôi xuống, tôi cũng không xứng làm cái chức Huyện trưởng này nữa!
Công khai hứa hẹn, là biện pháp tốt nhất Tô Mộc biết có thể giảm bớt sự việc hiện tại. Quả nhiên theo lời hứa của hắn, tâm tình của mọi người ở Lý thôn cũng bắt đầu bình ổn lại. Dân chúng thiên triều thật ra rất đàng hoàng, bọn họ đều biết nên nguyện ý tin tưởng quan viên giống như Tô Mộc.
Đợi sau khi trấn an cảm xúc của mọi người ở Lý thôn, Tô Mộc cũng không nhìn Dương Hiểu Lượng và Hồ Diện một cái, trực tiếp nói với Tiêu Tri Lâm:
Tiêu trấn trưởng, nếu có thời gian…, cùng tôi đi một chuyến đến Phong Yên trấn các vị đi! Tôi rất muốn biết, bọn họ sẽ giải thích với tôi như thế nào!
Vâng!
Tiêu Tri Lâm vội vàng nói.
Sở Tranh, gọi điện thoại báo cho phòng làm việc trấn ủy Phong Yên trấn, còn cậu lưu lại đây xử lý chuyện này, đợi sau khi giải quyết xong, mang theo chuyên gia Lý trở về huyện thành, buổi tối nếu có thời gian, tôi sẽ nói chuyện với chuyên gia Lý.
Tô Mộc nói.
Vâng!
Sở Tranh gật đầu liền bắt đầu gọi điện thoại.
Đợi sau khi bọn Tô Mộc rời đi, Dương Hiểu Lượng mới từ trong nỗi khiếp sợ vừa rồi tỉnh táo lại, hung hăng trợn mắt nhìn Hồ Diện nói:
Hồ Diện, lần này tôi thật sự bị Tân Thiên Nông Mậu các người hại thảm rồi, cậu chờ đó cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm các cậu đòi lại khoản nợ này.
Tôi. . .
Hồ Diện nhìn Dương Hiểu Lượng mang người rời khỏi, cũng vội vàng dẫn người của mình rời đi, vừa đi vừa vội vàng gọi điện thoại:
Mã tổng, xảy ra chuyện rồi, vừa rồi Tô huyện trưởng mới nhậm chức tới. . .
Phòng làm việc công ty Tân Thiên Nông Mậu.
Mã Tiểu Khiêu là một người trẻ tuổi đỏm dáng, dung mạo làm cho người ta cảm giác thuộc về loại khinh bạc. Trong này vẫn mở điều hòa, vì vậy bất kể bên ngoài trời nóng bức cỡ nào, người ở bên trong vẫn không cảm giác được một chút nóng nực. Mã Tiểu Khiêu là một người rất biết hưởng thụ, cũng không cho phép cuộc sống của mình có đau khổ gì xuất hiện. Hắn là một người được sinh ra trong bọc điều, từ khi sinh ra giờ mặc dù chưa đến mức gọi là đại phú đại quý, nhưng so với bạn bè cùng lứa tuổi bình thường, thật sự là ưu việt hơn rất nhiều.
Giống như hắn bây giờ, đang sờ soạng cặp mông dưới lớp váy ngắn, cả cái đầu cũng dính chặt vào đó, nói thật Mã Tiểu Khiêu thật sự có chút biến thái, luôn rất thích hôn chỗ đó.
Khanh khách!
Từng đợt tiếng cười từ trong cổ họng nữ nhân phát ra, càng khiêu khích Mã Tiểu Khiêu tiếp tục làm động tác như vậy, ngay lúc này điện thoại trên bàn hắn chợt vang lên chói tai, Mã Tiểu Khiêu đưa tay cầm máy, bên tai liền truyền đến tiếng la hét của Hồ Diện. Mã Tiểu Khiêu ban đầu còn không để ý, sau khi nghe thấy Tô Mộc xuất hiện, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ mất tự nhiên, lập tức chui đầu ra khỏi cặp mông cô gái, sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế.
Cậu nói lại một lần nữa xem, xác định là Tô Mộc sao?
Đúng vậy, chính là Tô Mộc!
Tô Mộc làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Được, tôi biết rồi, các cậu trở lại đi.
Mã Tiểu Khiêu sắc mặt tối tăm, hoàn toàn không còn bận tâm đến cô gái lẳng lơ vừa rồi, suy nghĩ lần này Tô Mộc tới đây rốt cuộc có chuyện gì.
Khi ở bên này Mã Tiểu Khiêu đang bận tâm suy nghĩ, Tô Mộc cũng đã xuất hiện trong đại viện trấn ủy Phong Yên trấn. Có bài học của Thập Phương trấn, những lãnh đạo ở Phong Yên trấn thật sự không có ai còn dám khiêu khích uy nghiêm của Tô Mộc, chỉ có điều khi bọn hắn nhìn thấy Tiêu Tri Lâm đi theo Tô Mộc từ trên xe đi xuống, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau khi ổn định đội hình, đoàn người liền tiến lên.
Tô Huyện trưởng, chào mừng ngài đến Phong Yên trấn chúng tôi điều tra nghiên cứu!
Người mở miệng nói chuyện chính là bí thư trấn ủy Phong Yên trấn Lưu Hán Đông.
Làm bí thư trấn ủy Phong Yên trấn, Lưu Hán Đông thật sự là danh xứng với thực, từ khi tham gia công tác đến bây giờ, cũng chưa từng rời khỏi Phong Yên trấn. Chuyện như vậy nghe có chút khó tin, nhưng là thật. Từng có cơ hội để Lưu Hán Đông có thể tiếp tục thăng tiến lên trên, nhưng cũng bị Lưu Hán Đông cự tuyệt. Sau khi cự tuyệt, Lưu Hán Đông lại càng ngồi ở vị trí bí thư trấn ủy Phong Yên trấn càng thêm vững chắc. Cho dù là Lý Thiên Thạc lúc đó, cũng không có cách nào động đến hắn.
Chính là lão hồ ly này, lúc này nhìn Tô Mộc đứng trước mặt, trên mặt nở nụ cười.
Theo sát phía sau Lưu Hán Đông là một nữ nhân trung niên, chưa tới mức gọi là phong tư trác tuyệt, nhưng cũng là không tệ, nàng là phái nữ duy nhất trong ban lãnh đạo của Phong Yên trấn, trấn trưởng Vạn Quần.
Nói ra Vạn Quần cũng là một cán bộ có năng lực, mà nàng thượng vị thật sự phải quy công cho huyện trưởng lúc đó là Bạch Trác. Là Bạch Trác đã đưa Vạn Quần từ cơ quan trực thuộc huyện lên vị trí hiện nay, cho nên về mặt ý nghĩa mà nói Vạn Quần chính là cùng một hệ với Bạch Trác. Chỉ tiếc hiện tại Bạch Trác bị điều đi, Vạn Quần cũng trở thành người không có chỗ dựa. Nhưng Vạn Quần thật sự có quyết đoán, trước khi Tô Mộc đến Phong Yên trấn, đã trực tiếp đứng về phía hàng ngũ của lãnh đạo đứng thứ ba của huyện Hoa Hải, phó bí thư chuyên trách khối đảng Ôn Lê.
Cho nên hiện tại vị trí của Vạn Quần mới xem như hơi chút vững chắc.
Bất kể là Lưu Hán Đông hay là Vạn Quần, khi thấy Tô Mộc bất chợt xuất hiện tại Phong Yên trấn, đều có thái độ phỏng đoán. Với sự xuất hiện của vị lãnh đạo không dựa theo quy củ này, cũng ý nghĩa sẽ xuất hiện vấn đề, hơn nữa trước đó Tô Mộc đã gây ra gió to sóng lớn, vì vậy ai dám chủ quan phớt lờ hắn vào lúc này?
Tô Mộc nhìn Lưu Hán Đông khẽ mỉm cười:
Tôi là khách không mời mà tới, các vị sẽ không trách móc chứ.
Tô Huyện trưởng nói gì vậy, chúng tôi mong ngài đến cũng không được.
Lưu Hán Đông vội vàng nói.
Bí thư Lưu, ngài là lão bí thư trấn ủy của Phong Yên trấn, ở trước mặt ngài tôi chỉ là vãn bối mà thôi, lần này phải bắt ngài ra đây nghênh đón tôi thật sự cảm thấy băn khoăn, chúng ta vào trong nói chuyện đi.
Tô Mộc cười nói.
Được!
Tâm tình lo lắng của Lưu Hán Đông thoáng buông lỏng, đưa mắt nhìn Vạn Quần, ý nói không cần phải căng thẳng như vậy, xem ra vị Huyện trưởng của chúng ta lần này tới đây, không mang theo lửa giận quá lớn.
Thật sự, Tô Mộc chẳng những biểu hiện vô cùng bình thản, tiếp theo khi gặp mặt ban lãnh đạo của Phong Yên trấn trong phòng họp, vẻ mặt cũng vô cùng thản nhiên, phảng phất như chuyện đã xảy ra ở Lý thôn hoàn toàn không có quan hệ đến hắn.
Chỉ có điều càng như vậy, càng khiến Lưu Hán Đông cảm giác có cái gì không đúng.
Nếu như Tô Mộc tới đây quát lớn một trận còn dễ nói, nhưng hắn lại làm ra một màn như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Hắn còn trẻ như vậy tại sao có thể có sự nhẫn nại rất lớn như thế?
Tô Mộc không nói, cũng không có nghĩa Lưu Hán Đông có thể tiếp tục giả vờ ngây ngốc, dù sao lúc ấy Dương Hiểu Lượng đã động thủ muốn tát Tô Mộc. Tô Mộc làm như không có chuyện gì, nhưng Lưu Hán Đông phải nhận được một câu trả lời chính xác từ phía hắn, nếu không sau này bị Tô Mộc lật ra, tính chất sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tô Huyện trưởng, chuyện vừa xảy ra ở Lý thôn, tôi muốn báo cáo với ngài, chuyện thật ra là như vậy. . .
Lưu Hán Đông nhìn vẻ mặt Tô Mộc, phát hiện hai đầu lông mày hắn không toát ra bao nhiêu ý tứ chán ghét.
Lý thôn?
Khóe miệng Tô Mộc tà tà vung lên, giống như rốt cục đã nghe thấy cái tên này:
Nếu nói đến Lý thôn, vậy thì trong các vị, ai có thể giải thích cho tôi?
Tiêu Tri Lâm biết mình đang nói cái gì sao? Người đàn ông trước mặt này chính là Huyện trưởng? Làm sao có thể? Chẳng lẽ nói tin tức lưu truyền gần đây là sự thật, người này chính là Tô Mộc, chính là Huyện trưởng mới tới của huyện Hoa Hải chúng ta? Chẳng qua tại sao Huyện trưởng lại xuất hiện ở ngoài ruộng giữa trời nắng gắt như vậy? Chuyện này quả thực quá giật gân? Nhưng nhìn vẻ mặt Tiêu Tri Lâm, không giống như làm bộ.
Có ai dám giả mạo làm Huyện trưởng trước mặt nhiều người như vậy?
Đây là trọng tội còn nghiêm trọng hơn đánh lén cảnh sát!
Thật sự là Huyện trưởng, hắn không có gạt ta! Lo lắng trong lòng Lý Sĩ Xương lúc này mới giảm xuống, hắn thật sự tin tưởng lời nói của Tô Mộc, quả nhiên Tô Mộc không lừa gạt hắn. Nếu như vậy, Tô Mộc không chừng có thể giải quyết được chuyện này. Hiện tại chỉ cần xem hắn chuẩn bị làm thế nào, dù sao nếu như giải quyết không tốt, ta quả quyết sẽ không tiếp tục lưu lại nơi này nữa.
Huyện trưởng? Huyện trưởng gì?
Dương Hiểu Lượng phát mộng nói.
Dương Hiểu Lượng, người đứng trước mắt ngươi chính là Tô Huyện trưởng mới đến nhậm chức của huyện Hoa Hải chúng ta, ngươi nói chuyện phải chú ý một chút, đừng càn rỡ!
Tiêu Tri Lâm quát khẽ.
Dương Hiểu Lượng thật sự sắp khóc rồi!
Đúng vậy, Dương Hiểu Lượng rất ngang ngược càn rỡ, nhưng còn chưa tới trình độ không cố kỵ cái gì. Chính bởi vì biết mình dựa vào cái gì khởi gia, cho nên hắn mới càng để ý đến cái gọi là thể chế quan trường. Hắn biết rõ một điều, chính là Tô Mộc tuyệt đối là Huyện trưởng. Tiêu Tri Lâm còn chưa tới mức cần lừa gạt hắn, nhưng nếu Tô Mộc nói thật, vậy mình phải làm sao đây? Huyện trưởng à, cho dù là anh rể mình đứng trước mặt người ta, cũng phải cẩn thận.
Nhưng vừa rồi mình đã làm chuyện gì vậy?
Mình lại muốn tập kích hắn, muốn bắt được hắn, đây không phải là muốn tự lấy mạng mình sao?
Sắc mặt Hồ Diện lại càng xám như tro tàn!
Mọi người ở Lý thôn sau khi nghe Tô Mộc thật sự là Huyện trưởng, tất cả đều như ong vỡ tổ kéo nhau tới đây, trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ kích động, bọn họ chưa bao giờ biết Huyện trưởng là ai, nhưng nếu đối phương là Huyện trưởng, như vậy chuyện đã xảy ra có thể để cho hắn làm chủ rồi.
Huyện trưởng, ngài phải giúp chúng tôi, chúng tôi sắp không có đường sống nữa rồi!
Tô Huyện trưởng, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho chúng tôi!
Tân Thiên Nông Mậu và tiểu tổ gì đó đều cùng một bọn, Tô Huyện trưởng, ngài cũng thấy rồi, ngay cả ngài bọn họ cũng dám đánh, chớ nói chi là chúng tôi.
Chúng tôi phải báo cảnh sát, chúng ta muốn tố cáo!
. . .
Trong tiếng nói kích động của mọi người, Tô Mộc quyết đoán nói:
Các hương thân, tôi biết tâm tình các vị bây giờ đang rất lo âu, ta cũng ở đây bảo đảm với mọi người, chuyện này sẽ được điều tra rõ ràng trong thời gian ngắn nhất. Nếu như Tân Thiên Nông Mậu thật sự tồn tại những chuyện không tuân theo pháp luật, tôi nhất định sẽ chủ trì công đạo cho các vị! Nếu tôi không làm được điều này, các vị có thể trực tiếp kéo tôi xuống, tôi cũng không xứng làm cái chức Huyện trưởng này nữa!
Công khai hứa hẹn, là biện pháp tốt nhất Tô Mộc biết có thể giảm bớt sự việc hiện tại. Quả nhiên theo lời hứa của hắn, tâm tình của mọi người ở Lý thôn cũng bắt đầu bình ổn lại. Dân chúng thiên triều thật ra rất đàng hoàng, bọn họ đều biết nên nguyện ý tin tưởng quan viên giống như Tô Mộc.
Đợi sau khi trấn an cảm xúc của mọi người ở Lý thôn, Tô Mộc cũng không nhìn Dương Hiểu Lượng và Hồ Diện một cái, trực tiếp nói với Tiêu Tri Lâm:
Tiêu trấn trưởng, nếu có thời gian…, cùng tôi đi một chuyến đến Phong Yên trấn các vị đi! Tôi rất muốn biết, bọn họ sẽ giải thích với tôi như thế nào!
Vâng!
Tiêu Tri Lâm vội vàng nói.
Sở Tranh, gọi điện thoại báo cho phòng làm việc trấn ủy Phong Yên trấn, còn cậu lưu lại đây xử lý chuyện này, đợi sau khi giải quyết xong, mang theo chuyên gia Lý trở về huyện thành, buổi tối nếu có thời gian, tôi sẽ nói chuyện với chuyên gia Lý.
Tô Mộc nói.
Vâng!
Sở Tranh gật đầu liền bắt đầu gọi điện thoại.
Đợi sau khi bọn Tô Mộc rời đi, Dương Hiểu Lượng mới từ trong nỗi khiếp sợ vừa rồi tỉnh táo lại, hung hăng trợn mắt nhìn Hồ Diện nói:
Hồ Diện, lần này tôi thật sự bị Tân Thiên Nông Mậu các người hại thảm rồi, cậu chờ đó cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm các cậu đòi lại khoản nợ này.
Tôi. . .
Hồ Diện nhìn Dương Hiểu Lượng mang người rời khỏi, cũng vội vàng dẫn người của mình rời đi, vừa đi vừa vội vàng gọi điện thoại:
Mã tổng, xảy ra chuyện rồi, vừa rồi Tô huyện trưởng mới nhậm chức tới. . .
Phòng làm việc công ty Tân Thiên Nông Mậu.
Mã Tiểu Khiêu là một người trẻ tuổi đỏm dáng, dung mạo làm cho người ta cảm giác thuộc về loại khinh bạc. Trong này vẫn mở điều hòa, vì vậy bất kể bên ngoài trời nóng bức cỡ nào, người ở bên trong vẫn không cảm giác được một chút nóng nực. Mã Tiểu Khiêu là một người rất biết hưởng thụ, cũng không cho phép cuộc sống của mình có đau khổ gì xuất hiện. Hắn là một người được sinh ra trong bọc điều, từ khi sinh ra giờ mặc dù chưa đến mức gọi là đại phú đại quý, nhưng so với bạn bè cùng lứa tuổi bình thường, thật sự là ưu việt hơn rất nhiều.
Giống như hắn bây giờ, đang sờ soạng cặp mông dưới lớp váy ngắn, cả cái đầu cũng dính chặt vào đó, nói thật Mã Tiểu Khiêu thật sự có chút biến thái, luôn rất thích hôn chỗ đó.
Khanh khách!
Từng đợt tiếng cười từ trong cổ họng nữ nhân phát ra, càng khiêu khích Mã Tiểu Khiêu tiếp tục làm động tác như vậy, ngay lúc này điện thoại trên bàn hắn chợt vang lên chói tai, Mã Tiểu Khiêu đưa tay cầm máy, bên tai liền truyền đến tiếng la hét của Hồ Diện. Mã Tiểu Khiêu ban đầu còn không để ý, sau khi nghe thấy Tô Mộc xuất hiện, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ mất tự nhiên, lập tức chui đầu ra khỏi cặp mông cô gái, sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế.
Cậu nói lại một lần nữa xem, xác định là Tô Mộc sao?
Đúng vậy, chính là Tô Mộc!
Tô Mộc làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Được, tôi biết rồi, các cậu trở lại đi.
Mã Tiểu Khiêu sắc mặt tối tăm, hoàn toàn không còn bận tâm đến cô gái lẳng lơ vừa rồi, suy nghĩ lần này Tô Mộc tới đây rốt cuộc có chuyện gì.
Khi ở bên này Mã Tiểu Khiêu đang bận tâm suy nghĩ, Tô Mộc cũng đã xuất hiện trong đại viện trấn ủy Phong Yên trấn. Có bài học của Thập Phương trấn, những lãnh đạo ở Phong Yên trấn thật sự không có ai còn dám khiêu khích uy nghiêm của Tô Mộc, chỉ có điều khi bọn hắn nhìn thấy Tiêu Tri Lâm đi theo Tô Mộc từ trên xe đi xuống, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau khi ổn định đội hình, đoàn người liền tiến lên.
Tô Huyện trưởng, chào mừng ngài đến Phong Yên trấn chúng tôi điều tra nghiên cứu!
Người mở miệng nói chuyện chính là bí thư trấn ủy Phong Yên trấn Lưu Hán Đông.
Làm bí thư trấn ủy Phong Yên trấn, Lưu Hán Đông thật sự là danh xứng với thực, từ khi tham gia công tác đến bây giờ, cũng chưa từng rời khỏi Phong Yên trấn. Chuyện như vậy nghe có chút khó tin, nhưng là thật. Từng có cơ hội để Lưu Hán Đông có thể tiếp tục thăng tiến lên trên, nhưng cũng bị Lưu Hán Đông cự tuyệt. Sau khi cự tuyệt, Lưu Hán Đông lại càng ngồi ở vị trí bí thư trấn ủy Phong Yên trấn càng thêm vững chắc. Cho dù là Lý Thiên Thạc lúc đó, cũng không có cách nào động đến hắn.
Chính là lão hồ ly này, lúc này nhìn Tô Mộc đứng trước mặt, trên mặt nở nụ cười.
Theo sát phía sau Lưu Hán Đông là một nữ nhân trung niên, chưa tới mức gọi là phong tư trác tuyệt, nhưng cũng là không tệ, nàng là phái nữ duy nhất trong ban lãnh đạo của Phong Yên trấn, trấn trưởng Vạn Quần.
Nói ra Vạn Quần cũng là một cán bộ có năng lực, mà nàng thượng vị thật sự phải quy công cho huyện trưởng lúc đó là Bạch Trác. Là Bạch Trác đã đưa Vạn Quần từ cơ quan trực thuộc huyện lên vị trí hiện nay, cho nên về mặt ý nghĩa mà nói Vạn Quần chính là cùng một hệ với Bạch Trác. Chỉ tiếc hiện tại Bạch Trác bị điều đi, Vạn Quần cũng trở thành người không có chỗ dựa. Nhưng Vạn Quần thật sự có quyết đoán, trước khi Tô Mộc đến Phong Yên trấn, đã trực tiếp đứng về phía hàng ngũ của lãnh đạo đứng thứ ba của huyện Hoa Hải, phó bí thư chuyên trách khối đảng Ôn Lê.
Cho nên hiện tại vị trí của Vạn Quần mới xem như hơi chút vững chắc.
Bất kể là Lưu Hán Đông hay là Vạn Quần, khi thấy Tô Mộc bất chợt xuất hiện tại Phong Yên trấn, đều có thái độ phỏng đoán. Với sự xuất hiện của vị lãnh đạo không dựa theo quy củ này, cũng ý nghĩa sẽ xuất hiện vấn đề, hơn nữa trước đó Tô Mộc đã gây ra gió to sóng lớn, vì vậy ai dám chủ quan phớt lờ hắn vào lúc này?
Tô Mộc nhìn Lưu Hán Đông khẽ mỉm cười:
Tôi là khách không mời mà tới, các vị sẽ không trách móc chứ.
Tô Huyện trưởng nói gì vậy, chúng tôi mong ngài đến cũng không được.
Lưu Hán Đông vội vàng nói.
Bí thư Lưu, ngài là lão bí thư trấn ủy của Phong Yên trấn, ở trước mặt ngài tôi chỉ là vãn bối mà thôi, lần này phải bắt ngài ra đây nghênh đón tôi thật sự cảm thấy băn khoăn, chúng ta vào trong nói chuyện đi.
Tô Mộc cười nói.
Được!
Tâm tình lo lắng của Lưu Hán Đông thoáng buông lỏng, đưa mắt nhìn Vạn Quần, ý nói không cần phải căng thẳng như vậy, xem ra vị Huyện trưởng của chúng ta lần này tới đây, không mang theo lửa giận quá lớn.
Thật sự, Tô Mộc chẳng những biểu hiện vô cùng bình thản, tiếp theo khi gặp mặt ban lãnh đạo của Phong Yên trấn trong phòng họp, vẻ mặt cũng vô cùng thản nhiên, phảng phất như chuyện đã xảy ra ở Lý thôn hoàn toàn không có quan hệ đến hắn.
Chỉ có điều càng như vậy, càng khiến Lưu Hán Đông cảm giác có cái gì không đúng.
Nếu như Tô Mộc tới đây quát lớn một trận còn dễ nói, nhưng hắn lại làm ra một màn như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Hắn còn trẻ như vậy tại sao có thể có sự nhẫn nại rất lớn như thế?
Tô Mộc không nói, cũng không có nghĩa Lưu Hán Đông có thể tiếp tục giả vờ ngây ngốc, dù sao lúc ấy Dương Hiểu Lượng đã động thủ muốn tát Tô Mộc. Tô Mộc làm như không có chuyện gì, nhưng Lưu Hán Đông phải nhận được một câu trả lời chính xác từ phía hắn, nếu không sau này bị Tô Mộc lật ra, tính chất sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tô Huyện trưởng, chuyện vừa xảy ra ở Lý thôn, tôi muốn báo cáo với ngài, chuyện thật ra là như vậy. . .
Lưu Hán Đông nhìn vẻ mặt Tô Mộc, phát hiện hai đầu lông mày hắn không toát ra bao nhiêu ý tứ chán ghét.
Lý thôn?
Khóe miệng Tô Mộc tà tà vung lên, giống như rốt cục đã nghe thấy cái tên này:
Nếu nói đến Lý thôn, vậy thì trong các vị, ai có thể giải thích cho tôi?
/1590
|