Chương 1091: Thời buổi rối loạn
Vụ án thiếu nữ mất tích!
Vụ án đã được cục công an huyện và cục công an thành phố chia ra lập án, đến hiện tại vẫn chưa tìm được bất cứ tin tức nào, có thể sao? Tô Mộc không tin chuyện như vậy sẽ phát sinh, phải biết rằng hiện tại là thời đại pháp trị, vậy mà mười cô gái lại tự nhiên biến mất, ai tin? Trong chuyện này nhất định có cất giấu tấm màn đen gì đó. Bất kể là tấm màn đen kia là gì, hiện tại Tô Mộc biết một điều, là mình phải xé mở nó ra.
Những khuôn mặt tươi cười, tràn đầy thanh xuân trong những tấm hình kia như đã kích thích giới hạn thừa nhận của Tô Mộc. Nếu như các nàng thật sự gặp phải thương tổn không thể kháng cự, Tô Mộc tuyệt đối sẽ lấy lại công đạo cho các nàng! Bất kể đối phương là người nào, cũng phải trả giá rất lớn!
Tô huyện trưởng, những tài liệu này là tất cả tài liệu của đợt huấn luyện lần này.
Trâu Nhất Khoa vừa nói vừa trực tiếp để cặp công văn xuống.
phó Huyện trưởng Trâu, chuyện này tôi sẽ mau sớm xử lý!
Tô Mộc nói.
Vâng, tôi tin tưởng Tô huyện trưởng!
Trâu Nhất Khoa ngẩng đầu lên nói:
Tô huyện trưởng, chỉ cần ngài có thể đưa mười cô gái kia trở về, Trâu Nhất Khoa này từ nay về sau cho dù gặp phải núi đao biển lửa, chỉ cần một câu nói của ngài, tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày!
Đây có thể coi như tỏ thái độ sao?
Chỉ có điều phương thức tỏ thái độ như vậy, không phải thứ Tô Mộc thích!
Phó Huyện trưởng Trâu, chuyện này vốn thuộc về bổn phận tôi phải xử lý, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối! Nhưng trước đấy, đồng chí phải làm tốt hai chuyện, thứ nhất, mau sớm chạy tới Hắc Tước trấn, chuẩn bị tư tưởng cho gia đình của mười cô gái kia, bảo đảm bọn họ sẽ không có bất kỳ hành động quá kích nào, nếu không làm được chuyện này, ngược lại sẽ mang đến vấn đề phản ngược vô cùng nghiêm trọng. Chuyện thứ hai, đối với chuyện này đồng chí phải tuyệt đối giữa bí mật, trước khi chưa có kết quả cuối cùng, không được lộ ra với bất kỳ người nào.
Tô Mộc trầm giọng nói.
Vâng, Tô huyện trưởng, tôi biết phải làm sao. Nhưng bên phía bộ tuyên truyền huyện ủy, không biết có thể làm được hay không?
Chuyện đó tôi sẽ an bài!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Vâng!
Trâu Nhất Khoa đứng dậy, bất chợt khom lưng cúi người chào Tô Mộc:
Tô huyện trưởng, không dối gạt ngài, lần này trong mười cô gái mất tích, có một người nhà của tôi. Nếu các cô ấy thật sự có thể trở lại. Tôi sẽ thay người nhà bọn họ cúi chào ngài!
Cho đến khi Trâu Nhất Khoa rời đi, cảm xúc của Tô Mộc vẫn vô cùng kích động. Nói thật, hôm nay tâm tình của Tô Mộc vốn không tệ, dù sao Vạn Tượng Phong Đầu đến huyện Hoa Hải tiến hành khảo sát đầu tư, có thể xem là một kích thích mạnh mẽ vào quá trình phát triển kinh tế của huyện Hoa Hải. Nhưng hiện tại Trâu Nhất Khoa nói ra chuyện này, vô hình trung khiến cho tâm tình Tô Mộc phiền não. Trong thời gian mình cầm quyền, ở phía dưới vẫn xuất hiện chuyện như vậy, quả thực là buồn cười?
Tô Mộc bắt buộc mình phải tĩnh tâm, từ từ lật xem tư liệu trước mắt.
Những tài liệu này đều ghi chép cặn kẽ tình huống gia đình của hai mươi cô gái. Tài liệu cũng có điều tra. Mà giấy tờ sở lao động thành phố ban hành cũng theo đúng trình tự chính quy, vấn đề khẳng định xuất hiện ở cái gọi là lớp huấn luyện. Tô Mộc không tin sở lao động thành phố lại không biết gì về lớp huấn luyện này, nếu xa lạ…, ngươi dám để cho bọn họ huấn luyện sao? Lớp huấn luyện, chính là chỗ đột phá để Tô Mộc mở ra cục diện này.
Sở Tranh, cậu có biết chuyện này không?
Khi Sở Tranh đi vào nói lại có người đến báo cáo công việc, Tô Mộc trực tiếp cắt đứt, lấy tư liệu của Trâu Nhất Khoa đặt qua một bên hỏi. Sở Tranh nhìn qua, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tức giận, đây là chuyện rất không bình thường. Từ sau khi trở thành thư ký của Tô Mộc, Sở Tranh có thể khống chế tâm tình của mình được, trừ phi gặp phải đại sự vô cùng hung ác, nếu không tâm tình của nàng sẽ không phát sinh biến hóa, như bây giờ, xem ra Sở Tranh biết chuyện này.
Huyện trưởng, tôi biết chuyện này!
Sở Tranh quyết đoán nói.
Sở Tranh vốn xuất thân từ Hắc Tước trấn, làm sao có thể không biết chuyện này? Chuyện này đã vô cùng ồn ào ở Hắc Tước trấn, lần trước Tô Mộc tới đó, bởi vì thời gian quá ngắn cho nên mới không lưu ý đến, nếu không cho dù ở lại thêm một ngày, cũng sẽ biết được chuyện này.
Nói một chút xem!
Sắc mặt Tô Mộc ngưng trọng nói.
Vâng, Huyện trưởng, là như vậy..
Những gì Sở Tranh nói không khác biệt nhiều với Trâu Nhất Khoa, nhưng trên người hắn có nhiều tức giận mãnh liệt hơn. Dù sao hắn là người của Hắc Tước trấn, chuyện như vậy phát sinh ở Hắc Tước trấn, làm sao có thể kêu Sở Tranh kiềm chế lửa giận trong lòng được?
Huyện trưởng, có câu này tôi không biết có nên nói hay không?
Nói đi!
Vâng, chuyện này nghe nói đã báo cáo cho bí thư Lý Tuyển, nhưng bí thư Lý Tuyển lại mạnh mẽ áp xuống. Bí thư Lý Tuyển chưa chắc biết lợi hại trong đó, nhưng hi vọng khi đó huyện Hoa Hải vẫn duy trì cục diện ổn định. Còn nữa tôi nghe nói chuyện này thật ra cũng có quan hệ với con em của các quan viên khác, mười cô gái kia chính là bọn họ thu nhận, chuẩn bị dạy dỗ để làm chuyện bất chính.
Tất cả suy nghĩ của Sở Tranh đều bộc lộ ra.
Răng rắc!
Một cây bút máy bên cạnh Tô Mộc bị hắn bẻ gãy, vẻ mặt Tô Mộc vô cùng tối tăm:
Những điều cậu nói đều là sự thật? Hay là tin tức vỉa hè?
Huyện trưởng, những chuyện này thật ra cũng không thể xem là tin vỉa hè. Bởi vì trong mười cô gái bị sa thải, có một người là em họ của tôi. Những chuyện này là cô ấy nói cho tôi biết, ngài biết không? Cái gọi là huấn luyện trong lớp huấn luyện của bọn họ, tất cả đều là kiểu tiếp viên cao cấp. Chuyện như vậy các nàng trước kia cũng chưa từng nghĩ qua, tôi cảm thấy chuyện này không phải tin đồn vô căn cứ!
Sở Tranh vẫn duy trì ý kiến của mình.
Dĩ nhiên là như vậy!
Tô Mộc hít sâu một hơi, sau khi điều chỉnh trạng thái, thấp giọng nói:
Chuyện này tôi sẽ theo dõi, bây giờ gọi điện thoại kêu Chương Duệ tới đây một chuyến! Về phần những người còn lại, kêu bọn họ tuần tự tiến vào báo cáo công việc! Chuyện này cậu cứ xem như chưa phát sinh, hiểu không?
Vâng, Huyện trưởng!
Sở Tranh biết, hiện tại thái độ của Tô Mộc đã rất rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ hỏi tới chuyện này.
Như vậy là đủ rồi!
Vốn Sở Tranh cũng đang suy nghĩ tìm thời gian nói với Tô Mộc chuyện này, không ngờ Trâu Nhất Khoa thật sự đủ gia môn, trong trường hợp như vậy nói ra chuyện này, bớt đi rất nhiều phiền toái cho Sở Tranh, cũng làm cho căng thẳng trong lòng Sở Tranh hơi chút thanh tĩnh lại. Sở Tranh cố chấp tin tưởng, chỉ cần Tô Mộc chịu quản, chuyện này tuyệt đối sẽ được phơi bày.
Đoạn Bằng!
Sau khi Tô Mộc gọi Đoạn Bằng vào phòng làm việc, sơ lược nói lại toàn bộ chuyện này:
Bắt đầu từ bây giờ, cậu đến thành phố âm thầm điều tra, có bất kỳ tin tức gì cũng phải báo cho tôi trước tiên, tôi phải nhanh chóng biết được vị trí của mười cô gái này.
Vâng!
Đoạn Bằng xoay người rời đi, gọn gàng.
Tô Mộc giao chuyện này cho ai cũng cảm thấy không yên lòng, chỉ có giao cho Đoạn Bằng trong lòng mới có thể cảm giác tin tưởng. Đoạn Bằng xuất thân là gì? Hắn là lính trinh sát tinh nhuệ, nếu ngay cả chuyện này cũng làm không được, vậy không tránh khỏi quá mức vô năng. Nhưng nói ra Tô Mộc hiện tại cũng cảm thấy, bên cạnh mình thật sự không có nhiều người hữu dụng. Sau này khi quan chức không ngừng tăng lên, nhất định sẽ càng gặp phải nhiều chuyện như vậy. Nếu bên cạnh không có một nhóm tâm phúc giúp đỡ, chỉ sợ sẽ có rất nhiều phiền toái.
Về phần cái gọi là tiền tài, Tô Mộc hoàn toàn không thiếu, dù không đông những người này cũng có thể tụ tập dưới cờ Vạn Tượng Phong Đầu, thành lập một cái gọi là công ty bảo vệ cũng được. Đúng, người giống như Đoạn Bằng nhất định có rất nhiều, nếu có thể triệu tập tất cả đến đây, vừa có thể giúp quốc gia giải quyết vấn đề giải ngũ của bọn họ, vừa có thể trợ giúp chính mình, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi. Nghĩ tới đây, trong đầu Tô Mộc liền bắt đầu hoạch định ra kế hoạch này.
Sau khi Đoạn Bằng rời đi, những người tiến vào phòng làm việc tiếp theo, báo cáo công việc với Tô Mộc chính là ba vị phó Huyện trưởng Hoàng Ngọc Hiên, Mã Quốc Sơn và Trương Hưng Thần. Cho dù là Mã Quốc Sơn, sau khi xảy ra chuyện hôm qua, cũng không dám không để ý tới Tô Mộc, vẫn thành thật đến đây báo cáo công việc. Đối với ba người này, Tô Mộc vẫn giữ thái độ giống nhau, không có bất kỳ biểu hiện quá đáng, nhưng cũng không tới mức vui mừng.
Phải biết rằng hiện tại trước khi Tô Mộc làm bất cứ chuyện gì đều phải xác định một điều, chính là ngươi rốt cuộc có đáng giá bồi dưỡng tiềm lực hay không.
Huyện Hoa Hải sắp nghênh đón một đợt cao trào phát triển, đây là chuyện Tô Mộc tuyệt đối có thể bảo đảm. Trong sóng triều phát triển như vậy, ai cũng có thể trở thành người được chọn? Không thể! Điều Tô Mộc muốn là một thành viên tâm phúc, như vậy cho dù lúc này mình rời đi, cũng có thể bảo đảm huyện Hoa Hải vẫn nghiêm khắc vận chuyển theo kế hoạch của mình. Hơn nữa nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người nào có thể suy nghĩ vì ngươi? Đó là chuyện không có khả năng, chỉ có thành viên tâm phúc mới có thể ủng hộ ngươi vô điều kiện.
Cho nên trong vấn đề xử lý thái độ của sáu phó Huyện trưởng, Tô Mộc chính là có thái độ bất đồng.
Thành quả đã thành công để xuống, kế tiếp sẽ phải xem những người này làm như thế nào. Lời nói dù hay thế nào, cũng không bằng hành động thực tế.
Khi Chương Duệ tới đã gần đến lúc tan tầm buổi trưa, đây không phải là Chương Duệ toan tính trì hoãn thời gian, mà bởi vì lúc này Chương Duệ không ở trong huyện thành, hắn có chuyện phải đến thị trấn, nơi hắn đến chính là Phong Yên trấn, xử lý chuyện giữa Lý thôn và Tân Thiên Nông Mậu. Thật ra trước khi Chương Duệ tới đây, cũng đã suy đoán Tô Mộc có thể sẽ hỏi thăm vấn đề gì, trong đầu cũng đã cẩn thận sàng lọc, cho nên khi Tô Mộc trực tiếp hỏi đến vụ mất tích của mười cô gái, Chương Duệ mặc dù có chút bất ngờ, nhưng cũng không quá giật mình.
Chương cục trưởng, hiện tại tôi không muốn nghe những lời dư thừa, tôi chỉ hỏi một câu, cục huyện rốt cuộc có làm việc hay không? Hiện tại mười cô gái của huyện Hoa Hải chúng ta, rốt cuộc còn sống hay đã chết, có bị tai họa hay không? Đồng chí làm cục trưởng cục công an huyện, nếu dám liếc mắt đại khái, có tin tôi trực tiếp tìm Mạnh bí thư yêu cầu câu trả lời hay không!
Thái độ của Tô Mộc dị thường kiên quyết.
Vụ án thiếu nữ mất tích!
Vụ án đã được cục công an huyện và cục công an thành phố chia ra lập án, đến hiện tại vẫn chưa tìm được bất cứ tin tức nào, có thể sao? Tô Mộc không tin chuyện như vậy sẽ phát sinh, phải biết rằng hiện tại là thời đại pháp trị, vậy mà mười cô gái lại tự nhiên biến mất, ai tin? Trong chuyện này nhất định có cất giấu tấm màn đen gì đó. Bất kể là tấm màn đen kia là gì, hiện tại Tô Mộc biết một điều, là mình phải xé mở nó ra.
Những khuôn mặt tươi cười, tràn đầy thanh xuân trong những tấm hình kia như đã kích thích giới hạn thừa nhận của Tô Mộc. Nếu như các nàng thật sự gặp phải thương tổn không thể kháng cự, Tô Mộc tuyệt đối sẽ lấy lại công đạo cho các nàng! Bất kể đối phương là người nào, cũng phải trả giá rất lớn!
Tô huyện trưởng, những tài liệu này là tất cả tài liệu của đợt huấn luyện lần này.
Trâu Nhất Khoa vừa nói vừa trực tiếp để cặp công văn xuống.
phó Huyện trưởng Trâu, chuyện này tôi sẽ mau sớm xử lý!
Tô Mộc nói.
Vâng, tôi tin tưởng Tô huyện trưởng!
Trâu Nhất Khoa ngẩng đầu lên nói:
Tô huyện trưởng, chỉ cần ngài có thể đưa mười cô gái kia trở về, Trâu Nhất Khoa này từ nay về sau cho dù gặp phải núi đao biển lửa, chỉ cần một câu nói của ngài, tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày!
Đây có thể coi như tỏ thái độ sao?
Chỉ có điều phương thức tỏ thái độ như vậy, không phải thứ Tô Mộc thích!
Phó Huyện trưởng Trâu, chuyện này vốn thuộc về bổn phận tôi phải xử lý, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối! Nhưng trước đấy, đồng chí phải làm tốt hai chuyện, thứ nhất, mau sớm chạy tới Hắc Tước trấn, chuẩn bị tư tưởng cho gia đình của mười cô gái kia, bảo đảm bọn họ sẽ không có bất kỳ hành động quá kích nào, nếu không làm được chuyện này, ngược lại sẽ mang đến vấn đề phản ngược vô cùng nghiêm trọng. Chuyện thứ hai, đối với chuyện này đồng chí phải tuyệt đối giữa bí mật, trước khi chưa có kết quả cuối cùng, không được lộ ra với bất kỳ người nào.
Tô Mộc trầm giọng nói.
Vâng, Tô huyện trưởng, tôi biết phải làm sao. Nhưng bên phía bộ tuyên truyền huyện ủy, không biết có thể làm được hay không?
Chuyện đó tôi sẽ an bài!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Vâng!
Trâu Nhất Khoa đứng dậy, bất chợt khom lưng cúi người chào Tô Mộc:
Tô huyện trưởng, không dối gạt ngài, lần này trong mười cô gái mất tích, có một người nhà của tôi. Nếu các cô ấy thật sự có thể trở lại. Tôi sẽ thay người nhà bọn họ cúi chào ngài!
Cho đến khi Trâu Nhất Khoa rời đi, cảm xúc của Tô Mộc vẫn vô cùng kích động. Nói thật, hôm nay tâm tình của Tô Mộc vốn không tệ, dù sao Vạn Tượng Phong Đầu đến huyện Hoa Hải tiến hành khảo sát đầu tư, có thể xem là một kích thích mạnh mẽ vào quá trình phát triển kinh tế của huyện Hoa Hải. Nhưng hiện tại Trâu Nhất Khoa nói ra chuyện này, vô hình trung khiến cho tâm tình Tô Mộc phiền não. Trong thời gian mình cầm quyền, ở phía dưới vẫn xuất hiện chuyện như vậy, quả thực là buồn cười?
Tô Mộc bắt buộc mình phải tĩnh tâm, từ từ lật xem tư liệu trước mắt.
Những tài liệu này đều ghi chép cặn kẽ tình huống gia đình của hai mươi cô gái. Tài liệu cũng có điều tra. Mà giấy tờ sở lao động thành phố ban hành cũng theo đúng trình tự chính quy, vấn đề khẳng định xuất hiện ở cái gọi là lớp huấn luyện. Tô Mộc không tin sở lao động thành phố lại không biết gì về lớp huấn luyện này, nếu xa lạ…, ngươi dám để cho bọn họ huấn luyện sao? Lớp huấn luyện, chính là chỗ đột phá để Tô Mộc mở ra cục diện này.
Sở Tranh, cậu có biết chuyện này không?
Khi Sở Tranh đi vào nói lại có người đến báo cáo công việc, Tô Mộc trực tiếp cắt đứt, lấy tư liệu của Trâu Nhất Khoa đặt qua một bên hỏi. Sở Tranh nhìn qua, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tức giận, đây là chuyện rất không bình thường. Từ sau khi trở thành thư ký của Tô Mộc, Sở Tranh có thể khống chế tâm tình của mình được, trừ phi gặp phải đại sự vô cùng hung ác, nếu không tâm tình của nàng sẽ không phát sinh biến hóa, như bây giờ, xem ra Sở Tranh biết chuyện này.
Huyện trưởng, tôi biết chuyện này!
Sở Tranh quyết đoán nói.
Sở Tranh vốn xuất thân từ Hắc Tước trấn, làm sao có thể không biết chuyện này? Chuyện này đã vô cùng ồn ào ở Hắc Tước trấn, lần trước Tô Mộc tới đó, bởi vì thời gian quá ngắn cho nên mới không lưu ý đến, nếu không cho dù ở lại thêm một ngày, cũng sẽ biết được chuyện này.
Nói một chút xem!
Sắc mặt Tô Mộc ngưng trọng nói.
Vâng, Huyện trưởng, là như vậy..
Những gì Sở Tranh nói không khác biệt nhiều với Trâu Nhất Khoa, nhưng trên người hắn có nhiều tức giận mãnh liệt hơn. Dù sao hắn là người của Hắc Tước trấn, chuyện như vậy phát sinh ở Hắc Tước trấn, làm sao có thể kêu Sở Tranh kiềm chế lửa giận trong lòng được?
Huyện trưởng, có câu này tôi không biết có nên nói hay không?
Nói đi!
Vâng, chuyện này nghe nói đã báo cáo cho bí thư Lý Tuyển, nhưng bí thư Lý Tuyển lại mạnh mẽ áp xuống. Bí thư Lý Tuyển chưa chắc biết lợi hại trong đó, nhưng hi vọng khi đó huyện Hoa Hải vẫn duy trì cục diện ổn định. Còn nữa tôi nghe nói chuyện này thật ra cũng có quan hệ với con em của các quan viên khác, mười cô gái kia chính là bọn họ thu nhận, chuẩn bị dạy dỗ để làm chuyện bất chính.
Tất cả suy nghĩ của Sở Tranh đều bộc lộ ra.
Răng rắc!
Một cây bút máy bên cạnh Tô Mộc bị hắn bẻ gãy, vẻ mặt Tô Mộc vô cùng tối tăm:
Những điều cậu nói đều là sự thật? Hay là tin tức vỉa hè?
Huyện trưởng, những chuyện này thật ra cũng không thể xem là tin vỉa hè. Bởi vì trong mười cô gái bị sa thải, có một người là em họ của tôi. Những chuyện này là cô ấy nói cho tôi biết, ngài biết không? Cái gọi là huấn luyện trong lớp huấn luyện của bọn họ, tất cả đều là kiểu tiếp viên cao cấp. Chuyện như vậy các nàng trước kia cũng chưa từng nghĩ qua, tôi cảm thấy chuyện này không phải tin đồn vô căn cứ!
Sở Tranh vẫn duy trì ý kiến của mình.
Dĩ nhiên là như vậy!
Tô Mộc hít sâu một hơi, sau khi điều chỉnh trạng thái, thấp giọng nói:
Chuyện này tôi sẽ theo dõi, bây giờ gọi điện thoại kêu Chương Duệ tới đây một chuyến! Về phần những người còn lại, kêu bọn họ tuần tự tiến vào báo cáo công việc! Chuyện này cậu cứ xem như chưa phát sinh, hiểu không?
Vâng, Huyện trưởng!
Sở Tranh biết, hiện tại thái độ của Tô Mộc đã rất rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ hỏi tới chuyện này.
Như vậy là đủ rồi!
Vốn Sở Tranh cũng đang suy nghĩ tìm thời gian nói với Tô Mộc chuyện này, không ngờ Trâu Nhất Khoa thật sự đủ gia môn, trong trường hợp như vậy nói ra chuyện này, bớt đi rất nhiều phiền toái cho Sở Tranh, cũng làm cho căng thẳng trong lòng Sở Tranh hơi chút thanh tĩnh lại. Sở Tranh cố chấp tin tưởng, chỉ cần Tô Mộc chịu quản, chuyện này tuyệt đối sẽ được phơi bày.
Đoạn Bằng!
Sau khi Tô Mộc gọi Đoạn Bằng vào phòng làm việc, sơ lược nói lại toàn bộ chuyện này:
Bắt đầu từ bây giờ, cậu đến thành phố âm thầm điều tra, có bất kỳ tin tức gì cũng phải báo cho tôi trước tiên, tôi phải nhanh chóng biết được vị trí của mười cô gái này.
Vâng!
Đoạn Bằng xoay người rời đi, gọn gàng.
Tô Mộc giao chuyện này cho ai cũng cảm thấy không yên lòng, chỉ có giao cho Đoạn Bằng trong lòng mới có thể cảm giác tin tưởng. Đoạn Bằng xuất thân là gì? Hắn là lính trinh sát tinh nhuệ, nếu ngay cả chuyện này cũng làm không được, vậy không tránh khỏi quá mức vô năng. Nhưng nói ra Tô Mộc hiện tại cũng cảm thấy, bên cạnh mình thật sự không có nhiều người hữu dụng. Sau này khi quan chức không ngừng tăng lên, nhất định sẽ càng gặp phải nhiều chuyện như vậy. Nếu bên cạnh không có một nhóm tâm phúc giúp đỡ, chỉ sợ sẽ có rất nhiều phiền toái.
Về phần cái gọi là tiền tài, Tô Mộc hoàn toàn không thiếu, dù không đông những người này cũng có thể tụ tập dưới cờ Vạn Tượng Phong Đầu, thành lập một cái gọi là công ty bảo vệ cũng được. Đúng, người giống như Đoạn Bằng nhất định có rất nhiều, nếu có thể triệu tập tất cả đến đây, vừa có thể giúp quốc gia giải quyết vấn đề giải ngũ của bọn họ, vừa có thể trợ giúp chính mình, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi. Nghĩ tới đây, trong đầu Tô Mộc liền bắt đầu hoạch định ra kế hoạch này.
Sau khi Đoạn Bằng rời đi, những người tiến vào phòng làm việc tiếp theo, báo cáo công việc với Tô Mộc chính là ba vị phó Huyện trưởng Hoàng Ngọc Hiên, Mã Quốc Sơn và Trương Hưng Thần. Cho dù là Mã Quốc Sơn, sau khi xảy ra chuyện hôm qua, cũng không dám không để ý tới Tô Mộc, vẫn thành thật đến đây báo cáo công việc. Đối với ba người này, Tô Mộc vẫn giữ thái độ giống nhau, không có bất kỳ biểu hiện quá đáng, nhưng cũng không tới mức vui mừng.
Phải biết rằng hiện tại trước khi Tô Mộc làm bất cứ chuyện gì đều phải xác định một điều, chính là ngươi rốt cuộc có đáng giá bồi dưỡng tiềm lực hay không.
Huyện Hoa Hải sắp nghênh đón một đợt cao trào phát triển, đây là chuyện Tô Mộc tuyệt đối có thể bảo đảm. Trong sóng triều phát triển như vậy, ai cũng có thể trở thành người được chọn? Không thể! Điều Tô Mộc muốn là một thành viên tâm phúc, như vậy cho dù lúc này mình rời đi, cũng có thể bảo đảm huyện Hoa Hải vẫn nghiêm khắc vận chuyển theo kế hoạch của mình. Hơn nữa nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người nào có thể suy nghĩ vì ngươi? Đó là chuyện không có khả năng, chỉ có thành viên tâm phúc mới có thể ủng hộ ngươi vô điều kiện.
Cho nên trong vấn đề xử lý thái độ của sáu phó Huyện trưởng, Tô Mộc chính là có thái độ bất đồng.
Thành quả đã thành công để xuống, kế tiếp sẽ phải xem những người này làm như thế nào. Lời nói dù hay thế nào, cũng không bằng hành động thực tế.
Khi Chương Duệ tới đã gần đến lúc tan tầm buổi trưa, đây không phải là Chương Duệ toan tính trì hoãn thời gian, mà bởi vì lúc này Chương Duệ không ở trong huyện thành, hắn có chuyện phải đến thị trấn, nơi hắn đến chính là Phong Yên trấn, xử lý chuyện giữa Lý thôn và Tân Thiên Nông Mậu. Thật ra trước khi Chương Duệ tới đây, cũng đã suy đoán Tô Mộc có thể sẽ hỏi thăm vấn đề gì, trong đầu cũng đã cẩn thận sàng lọc, cho nên khi Tô Mộc trực tiếp hỏi đến vụ mất tích của mười cô gái, Chương Duệ mặc dù có chút bất ngờ, nhưng cũng không quá giật mình.
Chương cục trưởng, hiện tại tôi không muốn nghe những lời dư thừa, tôi chỉ hỏi một câu, cục huyện rốt cuộc có làm việc hay không? Hiện tại mười cô gái của huyện Hoa Hải chúng ta, rốt cuộc còn sống hay đã chết, có bị tai họa hay không? Đồng chí làm cục trưởng cục công an huyện, nếu dám liếc mắt đại khái, có tin tôi trực tiếp tìm Mạnh bí thư yêu cầu câu trả lời hay không!
Thái độ của Tô Mộc dị thường kiên quyết.
/1590
|