Diệp Tích tức giận nói:
- Lưu manh, các ngươi đều là lưu manh! Trong mắt các ngươi còn có pháp luật không? Tô Mộc, báo cảnh sát, bắt hết chúng lại, em muốn xem Thành phố Thịnh Kinh này còn pháp luật không?
Tô Mộc nhếch môi cười bí hiểm:
- Luật pháp?
Tô Mộc kế thừa quan thật trên Quan Bảng, hắn biết rõ có đưa đám du côn này vào cục cảnh sát thì pháp luật không làm gì bọn họ được, sau khi đi ra vẫn chứng nào tật nấy, không thể giải quyết từ tận gốc rễ.
Kẻ ác có kẻ ác trị, pháp luật không thể làm được thì sẽ có người làm, bảo đảm làm đẹp.
Tô Mộc nhìn đám đông xem kịch, lạnh nhạt nói:
- Phẩm Thượng, còn muốn tiếp tục xem kịch? Lăn ra đây, không thì sau này đừng gọi tôi là lão sư nữa, cút đi.
- Ha ha ha ha ha ha!
Một thanh niên tóc ngắn, mặc đồ bóng rổ, cao to vạm vỡ, vóc dáng tiêu chuẩn, mặt mày góc cạnh như đao khắc chui ra từ đám người. Khuôn mặt thanh niên sáng sủa, cười toe chạy tới trước mặt Tô Mộc, vỗ ngực tỏ vẻ tôn sùng.
- Lão sư, không uổng là lão sư của đệ tử, một năm không gặp ra chiêu không kém ngày xưa. Tiểu nhân kính ngưỡng lão sư như Hoàng Hà cuồn cuộn . . .
Tô Mộc hét lên:
- Im!
Nếu không ngăn lại tiểu tử này sẽ huyên thuyên lải nhải không ngừng.
Khi thanh niên lộ mặt thì Hào Tử mới rồi còn vênh váo thoáng chốc sắc mặt âm trầm, nhăn nhó như ăn phải ruồi.
- Lão sư mạnh thật, đệ tử nhớ lại ngày xưa quá. Vị này chắc là sư mẫu? Chào sư mẫu, cho phép đệ tử tự giới thiệu. Đệ tử tên Đỗ Phẩm Thượng, là đệ tử duy nhất. Lão sư không có nữ đệ tử. Ài, nếu thu nữ đệ tử thì tốt rồi, vậy là đệ tử sẽ có tiểu sư muội.
Đỗ Phẩm Thượng giơ tay cơ bắp lên:
- Khụ khụ, lạc đề. Sư mẫu đừng trách, đệ tử lớn như vậy chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như sư mẫu nên kiềm lòng không đậu. Ha ha ha, sư mẫu yên tâm, có đệ tử ở đây thì không ai đụng vào các người được.
Trán Diệp Tích nổi gân xanh.
Chưa từng thấy người nào tự nhiên như thế, nói như pháo nổ lốp bốp.
Nếu Diệp Tích biết Đỗ Phẩm Thượng trước kia và hiện tại tính cách hoàn toàn trái ngược, ăn đấm cũng không lên tiếng cái nào, tính cách cô độc chắc cô sẽ ngạc nhiên ngây người.
Nam nhân tóc đỏ hét lên:
- Tiểu tử nhà ngươi từ đâu chui ra, dám xen vào chuyện của Anh Hào? Không muốn sống nữa!
Bị Tô Mộc đánh cho một trận làm nam nhân tóc đỏ tức giận giờ gã bùng nổ.
Người nào đều có thể đạp trên đầu gia gia tóc đỏ của ngươi sao? Sinh viên từ đâu chui ra cũng dám càn rỡ như vậy? Nếu ta không giảm uy phong của ngươi thì sau này sao dám lộ mặt trước Anh Hào?
Bốp!
Ai ngờ nam nhân tóc đỏ mới nói xong, Đỗ Phẩm Thượng chưa có hành động thì Hào Tử đứng đằng trước bỗng xoay người tát nam nhân tóc đỏ. Thanh âm vang dội, mặt nam nhân tóc đỏ sưng lên.
- Anh Hào, em . . .
Nam nhân tóc đỏ ngây người.
Các đàn em sững sờ.
Người xem náo nhiệt ngây ngẩn.
Diệp Tích choáng váng, cô suy đoán rốt cuộc có chuyện gì, nội chiến sao?
Người duy nhất không chấn động là Tô Mộc, hắn nắm tay Diệp Tích, liếc qua Đỗ Phẩm Thượng.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Vừa rồi bọn họ nói cái gì ngươi cũng đã nghe, ta không cần biết ngươi làm sao, ta chỉ muốn một giải thích. Diệp Tích, chúng ta đi.
Diệp Tích ngoan ngoãn đi theo Tô Mộc:
- Cứ đi như vậy sao?
Diệp Tích nhỏ giọng hỏi:
- Không có chuyện gì?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Yên tâm, Tiểu Thượng Tử có thể giải quyết. Nếu không làm được chuyện này thì hắn không phải Đỗ đại công tử. Đừng quên lão sư anh đây không nhận kẻ vô dụng.
Đỗ Phẩm Thượng nhìn hai người đi, hét to:
- Lão sư và sư mẫu đi trước, đợi đệ tử hết bận sẽ tìm các người, rất nhanh! Nhớ đừng tắt máy!
Đỗ Phẩm Thượng xoay người nhìn Hào Tử, mặt cười toe nhưng toát ra khí thế nguy hiểm.
- Hào Tử, đi theo ta.
Diệp Tích ôm Tô Mộc, đến bây giờ nỗi lòng còn phập phồng. Diệp Tích không sợ, cô nghĩ đến Tô Mộc hào hùng đứng ra bênh mình thì rất kích động.
Diệp Tích lo lắng hỏi:
- Tô Mộc, hình như thanh niên vừa rồi là sinh viên đại học? Anh để hắn ở lại một mình có được không? Có xảy ra chuyện gì không? Hay báo cảnh sát đi?
Tô Mộc cười nói:
- Đó là vì em không biết Đỗ Phẩm Thượng là ai, sau khi biết thân phận của hắn thì em sẽ không nghĩ vậy.
Diệp Tích nghiêng đầu hỏi:
- Hắn là ai? Nổi tiếng lắm sao? Vậy sao em không biết?
Tô Mộc trả lời:
- Hắn tên Đỗ Phẩm Thượng, có lẽ em không biết hắn nhưng chắc có nghe nói bố của hắn. Bố của Đỗ Phẩm Thượng là lão bản nhà hàng Đế Hào gần cổng trường học, Đỗ Triển.
Diệp Tích kinh kêu:
- Đỗ Triển, là hắn!?
Nói đến Đỗ Triển là nhân vật truyền kỳ ở Thành phố Thịnh Kinh. Không ai biết Đỗ Triển lập nghiệp như thế nào, nhưng gã nổi lên nhanh. Có người nói Đỗ Triển là xã hội đen, vị vua không ngai trong thế giới ngầm Thành phố Thịnh Kinh. Đỗ Triển giậm chân một cái là Thành phố Thịnh Kinh sẽ lung lay.
Nhưng không ai điều tra ra chứng cứ Đỗ Triển trong xã hội đen, hoặc nên nói là có người có năng lực điều tra được nhưng không dám làm. Trong tình huống đó Đỗ Triển được gọi tên rất oách, Đỗ Diêm Vương. Trong Thành phố Thịnh Kinh có câu nói khá nổi tiếng: Thà ăn cơm tù, đừng chọc vào diêm vương.
Có thể thấy Đỗ Triển mạnh mẽ cỡ nào trong Thành phố Thịnh Kinh.
Hào Tử lợi hại đến mấy thì gã dám chống đối Đỗ Phẩm Thượng, con trai của Đỗ Triển không? Người ngoài không biết Đỗ Triển có trong xã hội đen không, còn những người sống trong bóng tối chẳng lẽ không rõ ràng sao? Nếu không biết thì bọn họ còn lăn lộn trong thế giới ngầm làm gì? Nhân lúc còn sớm biến đi.
Tô Mộc cười nói:
- Nhớ ra là ai đúng không?
Diệp Tích nghiêng đầu hỏi:
- Tô Mộc, anh không thấy lạ sao? Tại sao những người này gây sự với mình?
Diệp Tích biết Đỗ Phẩm Thượng ra mặt thì đám người này thê thảm hơn rơi vào tay cảnh sát. Đối với những kẻ cặn bã kia Dìệp Tích không có chút thương hại đồng tình.
Tô Mộc cười:
- Đương nhiên là có người ở sau lưng khống chế, nếu không tại sao bọn họ đến kiếm chuyện? Là ai thì em yên tâm, rất nhanh sẽ biết.
Diệp Tích hỏi:
- Sao anh quen Đỗ Phẩm Thượng? Có vẻ hắn rất tôn sùng anh. Anh là lão sư của Đỗ Phẩm Thượng? Tại sao hắn kêu anh là lão sư?
Tô Mộc cười nói:
- Nói đến thì rất dài, hôm nào rảnh anh sẽ kể. Em chỉ cần biết anh từng làm thầy dạy học cho tiểu tử này là được.
Ring ring ring!!!
Di động bỗng reo chuông, Tô Mộc mở máy.
Đỗ Phẩm Thượng nghiêm túc nói:
- Lão sư, em nghĩ lão sư gặp rắc rối rồi.
Tô Mộc bình tĩnh hỏi:
- Nói đi, là ai làm?
- Tôn Tân.
Đỗ Phẩm Thượng ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
- Bố của Tôn Tân là phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh Giang Nam, Tôn Mộ Bạch.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Biết rồi.
Đỗ Phẩm Thượng trở về tính cách giỡn hớt:
- Giờ lão sư đang ở đâu? Hay đệ tử tìm lão sư, hai sư đồ nhậu một bữa?
Tô Mộc vốn định từ chối, bỗng mắt xoe tròn, nói:
- Chờ tin nhắn của ta.
Diệp Tích đứng bên cạnh, mơ hồ nghe tên Tôn Tân.
- Lưu manh, các ngươi đều là lưu manh! Trong mắt các ngươi còn có pháp luật không? Tô Mộc, báo cảnh sát, bắt hết chúng lại, em muốn xem Thành phố Thịnh Kinh này còn pháp luật không?
Tô Mộc nhếch môi cười bí hiểm:
- Luật pháp?
Tô Mộc kế thừa quan thật trên Quan Bảng, hắn biết rõ có đưa đám du côn này vào cục cảnh sát thì pháp luật không làm gì bọn họ được, sau khi đi ra vẫn chứng nào tật nấy, không thể giải quyết từ tận gốc rễ.
Kẻ ác có kẻ ác trị, pháp luật không thể làm được thì sẽ có người làm, bảo đảm làm đẹp.
Tô Mộc nhìn đám đông xem kịch, lạnh nhạt nói:
- Phẩm Thượng, còn muốn tiếp tục xem kịch? Lăn ra đây, không thì sau này đừng gọi tôi là lão sư nữa, cút đi.
- Ha ha ha ha ha ha!
Một thanh niên tóc ngắn, mặc đồ bóng rổ, cao to vạm vỡ, vóc dáng tiêu chuẩn, mặt mày góc cạnh như đao khắc chui ra từ đám người. Khuôn mặt thanh niên sáng sủa, cười toe chạy tới trước mặt Tô Mộc, vỗ ngực tỏ vẻ tôn sùng.
- Lão sư, không uổng là lão sư của đệ tử, một năm không gặp ra chiêu không kém ngày xưa. Tiểu nhân kính ngưỡng lão sư như Hoàng Hà cuồn cuộn . . .
Tô Mộc hét lên:
- Im!
Nếu không ngăn lại tiểu tử này sẽ huyên thuyên lải nhải không ngừng.
Khi thanh niên lộ mặt thì Hào Tử mới rồi còn vênh váo thoáng chốc sắc mặt âm trầm, nhăn nhó như ăn phải ruồi.
- Lão sư mạnh thật, đệ tử nhớ lại ngày xưa quá. Vị này chắc là sư mẫu? Chào sư mẫu, cho phép đệ tử tự giới thiệu. Đệ tử tên Đỗ Phẩm Thượng, là đệ tử duy nhất. Lão sư không có nữ đệ tử. Ài, nếu thu nữ đệ tử thì tốt rồi, vậy là đệ tử sẽ có tiểu sư muội.
Đỗ Phẩm Thượng giơ tay cơ bắp lên:
- Khụ khụ, lạc đề. Sư mẫu đừng trách, đệ tử lớn như vậy chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như sư mẫu nên kiềm lòng không đậu. Ha ha ha, sư mẫu yên tâm, có đệ tử ở đây thì không ai đụng vào các người được.
Trán Diệp Tích nổi gân xanh.
Chưa từng thấy người nào tự nhiên như thế, nói như pháo nổ lốp bốp.
Nếu Diệp Tích biết Đỗ Phẩm Thượng trước kia và hiện tại tính cách hoàn toàn trái ngược, ăn đấm cũng không lên tiếng cái nào, tính cách cô độc chắc cô sẽ ngạc nhiên ngây người.
Nam nhân tóc đỏ hét lên:
- Tiểu tử nhà ngươi từ đâu chui ra, dám xen vào chuyện của Anh Hào? Không muốn sống nữa!
Bị Tô Mộc đánh cho một trận làm nam nhân tóc đỏ tức giận giờ gã bùng nổ.
Người nào đều có thể đạp trên đầu gia gia tóc đỏ của ngươi sao? Sinh viên từ đâu chui ra cũng dám càn rỡ như vậy? Nếu ta không giảm uy phong của ngươi thì sau này sao dám lộ mặt trước Anh Hào?
Bốp!
Ai ngờ nam nhân tóc đỏ mới nói xong, Đỗ Phẩm Thượng chưa có hành động thì Hào Tử đứng đằng trước bỗng xoay người tát nam nhân tóc đỏ. Thanh âm vang dội, mặt nam nhân tóc đỏ sưng lên.
- Anh Hào, em . . .
Nam nhân tóc đỏ ngây người.
Các đàn em sững sờ.
Người xem náo nhiệt ngây ngẩn.
Diệp Tích choáng váng, cô suy đoán rốt cuộc có chuyện gì, nội chiến sao?
Người duy nhất không chấn động là Tô Mộc, hắn nắm tay Diệp Tích, liếc qua Đỗ Phẩm Thượng.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Vừa rồi bọn họ nói cái gì ngươi cũng đã nghe, ta không cần biết ngươi làm sao, ta chỉ muốn một giải thích. Diệp Tích, chúng ta đi.
Diệp Tích ngoan ngoãn đi theo Tô Mộc:
- Cứ đi như vậy sao?
Diệp Tích nhỏ giọng hỏi:
- Không có chuyện gì?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Yên tâm, Tiểu Thượng Tử có thể giải quyết. Nếu không làm được chuyện này thì hắn không phải Đỗ đại công tử. Đừng quên lão sư anh đây không nhận kẻ vô dụng.
Đỗ Phẩm Thượng nhìn hai người đi, hét to:
- Lão sư và sư mẫu đi trước, đợi đệ tử hết bận sẽ tìm các người, rất nhanh! Nhớ đừng tắt máy!
Đỗ Phẩm Thượng xoay người nhìn Hào Tử, mặt cười toe nhưng toát ra khí thế nguy hiểm.
- Hào Tử, đi theo ta.
Diệp Tích ôm Tô Mộc, đến bây giờ nỗi lòng còn phập phồng. Diệp Tích không sợ, cô nghĩ đến Tô Mộc hào hùng đứng ra bênh mình thì rất kích động.
Diệp Tích lo lắng hỏi:
- Tô Mộc, hình như thanh niên vừa rồi là sinh viên đại học? Anh để hắn ở lại một mình có được không? Có xảy ra chuyện gì không? Hay báo cảnh sát đi?
Tô Mộc cười nói:
- Đó là vì em không biết Đỗ Phẩm Thượng là ai, sau khi biết thân phận của hắn thì em sẽ không nghĩ vậy.
Diệp Tích nghiêng đầu hỏi:
- Hắn là ai? Nổi tiếng lắm sao? Vậy sao em không biết?
Tô Mộc trả lời:
- Hắn tên Đỗ Phẩm Thượng, có lẽ em không biết hắn nhưng chắc có nghe nói bố của hắn. Bố của Đỗ Phẩm Thượng là lão bản nhà hàng Đế Hào gần cổng trường học, Đỗ Triển.
Diệp Tích kinh kêu:
- Đỗ Triển, là hắn!?
Nói đến Đỗ Triển là nhân vật truyền kỳ ở Thành phố Thịnh Kinh. Không ai biết Đỗ Triển lập nghiệp như thế nào, nhưng gã nổi lên nhanh. Có người nói Đỗ Triển là xã hội đen, vị vua không ngai trong thế giới ngầm Thành phố Thịnh Kinh. Đỗ Triển giậm chân một cái là Thành phố Thịnh Kinh sẽ lung lay.
Nhưng không ai điều tra ra chứng cứ Đỗ Triển trong xã hội đen, hoặc nên nói là có người có năng lực điều tra được nhưng không dám làm. Trong tình huống đó Đỗ Triển được gọi tên rất oách, Đỗ Diêm Vương. Trong Thành phố Thịnh Kinh có câu nói khá nổi tiếng: Thà ăn cơm tù, đừng chọc vào diêm vương.
Có thể thấy Đỗ Triển mạnh mẽ cỡ nào trong Thành phố Thịnh Kinh.
Hào Tử lợi hại đến mấy thì gã dám chống đối Đỗ Phẩm Thượng, con trai của Đỗ Triển không? Người ngoài không biết Đỗ Triển có trong xã hội đen không, còn những người sống trong bóng tối chẳng lẽ không rõ ràng sao? Nếu không biết thì bọn họ còn lăn lộn trong thế giới ngầm làm gì? Nhân lúc còn sớm biến đi.
Tô Mộc cười nói:
- Nhớ ra là ai đúng không?
Diệp Tích nghiêng đầu hỏi:
- Tô Mộc, anh không thấy lạ sao? Tại sao những người này gây sự với mình?
Diệp Tích biết Đỗ Phẩm Thượng ra mặt thì đám người này thê thảm hơn rơi vào tay cảnh sát. Đối với những kẻ cặn bã kia Dìệp Tích không có chút thương hại đồng tình.
Tô Mộc cười:
- Đương nhiên là có người ở sau lưng khống chế, nếu không tại sao bọn họ đến kiếm chuyện? Là ai thì em yên tâm, rất nhanh sẽ biết.
Diệp Tích hỏi:
- Sao anh quen Đỗ Phẩm Thượng? Có vẻ hắn rất tôn sùng anh. Anh là lão sư của Đỗ Phẩm Thượng? Tại sao hắn kêu anh là lão sư?
Tô Mộc cười nói:
- Nói đến thì rất dài, hôm nào rảnh anh sẽ kể. Em chỉ cần biết anh từng làm thầy dạy học cho tiểu tử này là được.
Ring ring ring!!!
Di động bỗng reo chuông, Tô Mộc mở máy.
Đỗ Phẩm Thượng nghiêm túc nói:
- Lão sư, em nghĩ lão sư gặp rắc rối rồi.
Tô Mộc bình tĩnh hỏi:
- Nói đi, là ai làm?
- Tôn Tân.
Đỗ Phẩm Thượng ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
- Bố của Tôn Tân là phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh Giang Nam, Tôn Mộ Bạch.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Biết rồi.
Đỗ Phẩm Thượng trở về tính cách giỡn hớt:
- Giờ lão sư đang ở đâu? Hay đệ tử tìm lão sư, hai sư đồ nhậu một bữa?
Tô Mộc vốn định từ chối, bỗng mắt xoe tròn, nói:
- Chờ tin nhắn của ta.
Diệp Tích đứng bên cạnh, mơ hồ nghe tên Tôn Tân.
/1590
|