Chương 1103: người nào chi dạ tiệc
Không có cấp trên nào muốn nhìn thấy thuộc hạ không nghe lời mình, bởi vì như vậy ý nghĩa bọn họ sẽ tạo phản. Quan hệ giữa bí thư huyện ủy và Huyện trưởng vốn tương đối phức tạp. Mặc dù nói hai người có phân chia cao thấp, bí thư huyện ủy dù sao cũng là người đứng đầu. Nhưng phải biết rằng có huyện ủy và chính quyền huyện tồn tại, như vậy quan hệ sẽ phát sinh biến hóa rất lớn. Huyện trưởng nói thế nào cũng là người đứng đầu chính quyền huyện, hơn nữa còn là phó bí thư thứ nhất huyện ủy. Dưới tình huống như vậy, Huyện trưởng muốn quật khởi, cũng không có bao nhiêu khó khăn.
Chỉ cần Huyện trưởng cường thế, bí thư huyện ủy muốn bắt lại cũng không có khả năng.
Nếu như hai người cường thế, như vậy chỉ cần không xảy ra mâu thuẫn gì là có thể tiến hành, nếu xuất hiện mâu thuẫn, thượng cấp chỉ có thể có một biện pháp giải quyết, đó là điều hai người đi. Đây là cách giải quyết bình thường nhất. Nhưng nếu quả thật làm như vậy, đối với người nào cũng không phải chuyện gì tốt. Không thể đoàn kết các thành viên trong ban lãnh đạo, như vậy ai cũng có thể đắc tội với cấp trên? Lưu lại ấn tượng như vậy với thượng cấp, lúc nào cũng là chuyện xấu.
Lý Tuyển thật lòng không muốn trở mặt với Tô Mộc!
Nhưng nếu Tô Mộc quả thật muốn nhằm vào vụ án mười cô gái mất tích, Lý Tuyển chắc chắn sẽ rơi vào cục diện lúng túng. Hiện tại Lý Tuyển thật sự bị vây vào trạng thái đi vào ngõ cụt, mà chính là trạng thái này cũng trực tiếp tuyên cáo Lý Tuyển vô năng! Ngươi thân là bí thư huyện ủy, lại không thể suy nghĩ cho dân chúng trong phạm vi mình quản hạt giống như Tô Mộc, cả ngày chỉ biết suy nghĩ làm sao giữ được cái mũ trên đầu mình. Người như vậy có tư cách gì ngồi ở vị trí này?
Lý Tuyển!
Khi Tô Mộc rời khỏi phòng làm việc, liếc mắt thấy Liễu Linh Lợi muốn mở miệng nói chuyện, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người nện bước rời khỏi huyện ủy. Hắn bây giờ đã danh chính ngôn thuận trở thành Huyện trưởng huyện Hoa Hải, rất nhiều chuyện đang chờ hắn giải quyết. Huyện Hoa Hải nhất định sẽ trở thành nhân tố trọng yếu trên con đường Tô Mộc đi tới, làm sao bồi dưỡng được thành viên tổ chức thuộc về mình, làm thế nào phát triển huyện thành này, đây đều là những chuyện Tô Mộc phải suy nghĩ.
So với những thứ này, Tô Mộc thật sự mặc kệ Lý Tuyển.
Nếu như phạm vi chánh trị của Lý Tuyển đúng như bây giờ…, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không xem nàng là đối thủ. Không sai, hiện tại ở huyện Hoa Hải, Lý Tuyển đang chiếm cứ ưu thế tương đối lớn. Trong thường ủy hội huyện ủy nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối. Nhưng Tô Mộc có lòng tin tuyệt đối, có thể phát ra tiếng nói của mình ở huyện Hoa Hải. Mạnh Vi Khiêm đứng thành hàng, là ví dụ đầu tiên. Làm thế nào trong thời gian ngắn như vậy nắm được chính pháp ủy trong lòng bàn tay, mới là lo lắng lớn nhất của Tô Mộc hiện tại.
Reng reng!
Khi Tô Mộc ngồi vào bên trong xe, định đến nhà khách chính quyền huyện, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên. Là Liễu Linh Lợi gọi tới, hỏi thăm vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tô Mộc không nói gì với nàng, có một số việc bây giờ chưa thể nói với nàng. Liễu Linh Lợi cũng là một người có dã tâm chính trị. Người như vậy đi theo Lý Tuyển vẫn có thể được trọng dụng hơn là hiện tại đứng bên cạnh Tô Mộc. Điểm này Tô Mộc vẫn có thể nghĩ đến.
Bây giờ là giữa trưa!
Khi Tô Mộc đến nhà khách huyện, Sở Tranh cũng đã ở đây, hắn đã trấn an đám người Sở Vân Quý. Nhìn thấy Tô Mộc xuất hiện, bọn người Sở Vân Quý liền vội vàng tiến lên, gấp giọng nói với Tô Mộc.
Tô huyện trưởng, thật sự có thể giúp chúng tôi tìm được con sao?
Khuê nữ nhà tôi còn nhỏ, không thể cứ mất tích như vậy được.
Nếu không tìm được con gái tôi, chúng tôi cũng không muốn sống nữa!
Khi thanh âm như vậy vang lên bên tai Tô Mộc, lần lượt từng khuôn mặt già nua tràn đầy hi vọng nhìn Tô Mộc, trong ánh mắt toát ra vẻ mong đợi và lo lắng gấp gáp, trái tim Tô Mộc giống như bị thứ gì đó bóp chặt. Hắn hiện tại thật sự muốn túm lấy Lý Tuyển, để cô ta nhìn thấy cảnh tượng trước mặt? Những người này là người nào? Bọn họ đều là dân chúng của huyện Hoa Hải, tại sao cô ta có thể mặc kệ?
Có cha mẹ nào không thương con?
Nếu Lý Tuyển lấy chồng sinh con, con cô ta mất tích, cô ta sẽ làm sao? Cô ta còn có thể thờ ơ giống như bây giờ sao?
Các đại thúc đại tẩu, mọi người yên tâm, Tô Mộc tôi xin khẳng định ở đây, nếu không thể đưa con các vị trở về, tôi sẽ trực tiếp từ chức Huyện trưởng! Các vị yên tâm, hiện tại tôi đã có chút manh mối, nhưng còn chưa chân chính xác định. Như vậy đi, các vị cho tôi thời gian ba ngày, chậm nhất là ba ngày, tôi tuyệt đối sẽ cho các vị câu trả lời chắc chắn! Trong vòng ba ngày này các vị có thể ở đây, hoặc là trở về Hắc Tước trấn đều được.
Tô Mộc nói.
Hứa hẹn!
Tô Mộc bức bách mình phải hứa hẹn!
Có thể nói cách làm như thế thật sự rất xa lạ, làm sao ngươi có thể ưng thuận một lời hứa như vậy, ép bức vào trong ngõ cụt, nếu không có cách nào làm được, lẽ nào ngươi thật sự sẽ từ chức hay sao? Nhưng đây chính là thái độ của Tô Mộc, nếu như trong thời gian ước định hắn không có cách nào làm được, Tô Mộc sẽ không ngần ngại, hắn thật sự không ngần ngại trực tiếp bắt Âu Dương Dung, sau đó từ trong miệng hắn ép hỏi tung tích của mười cô gái mất tích.
Có một số việc có thể làm như không phát sinh!
Có một số việc phải liều chết làm!
Tô Mộc rất nhanh dàn xếp xong đám người Sở Vân Quý, cho thời gian chính xác như vậy, Tô Mộc biết mình đã không có đường lui. Theo lý mà nói Huyện trưởng giống như hắn, không cần đi làm loại chuyện này. Nhưng ai bảo hắn đụng phải chuyện này? Chuyện này từ lúc ban đầu đã chinh phục Trâu Nhất Khoa, hiện tại biến thành khúc mắc của Tô Mộc. Nếu như không xử lý tốt chuyện này, Tô Mộc tin tưởng các hạng mục chính sách của mình ở các hương trấn bên trong huyện Hoa Hải sẽ gặp phải mâu thuẫn.
Từ cơ sở đi ra, Tô Mộc biết rõ, muốn chân chính làm tốt công việc, anh không thể mượn quyền thế áp người, mà phải thông qua quyền thế hoà mình với quần chúng. Tựa như chuyện này, nếu có thể giải quyết, Tô Mộc tin tưởng danh tiếng của mình trong các hương trấn của huyện Hoa Hải, tuyệt đối sẽ vang vọng. Khi đó cho dù là Lý Tuyển cũng đừng hòng rung chuyển địa vị của hắn, chuyện Lý Tuyển không thể làm, Tô Mộc này có thể làm, hơn nữa còn là chuyện như vậy, Lý Tuyển trừ phi không muốn lăn lộn, nếu không đừng nghĩ lộn xộn.
Nhưng nếu không thành công, tính chất sẽ rất nghiêm trọng!
Danh tiếng Tô Mộc chẳng những bị bôi đen, chính yếu nhất chính là chỉ sợ mình phải từ chức Huyện trưởng. Nếu như vậy, sau này Tô Mộc làm thế nào thực hiện hoài bão trong lòng. Nghĩ tới những thứ này, Tô Mộc càng cảm thấy không thể nào bình tĩnh.
Sở Tranh, hiện tại lên thành phố vơi tôi!
Tô Mộc nói.
Vâng!
Sở Tranh lại bắt đầu gọi điện thoại cho Lô Đào, có một số việc phải đi theo trình tự, cho dù là Tô Mộc, cũng không thể tự ý rời khỏi cương vị.
Chẳng qua khi Tô Mộc mới vừa đi được nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại.
Tô ca, tôi đến thành phố Tây Phẩm rồi!
Địch Lâm cười nói.
Tô Mộc thật không ngờ, Địch Lâm lại đến nhanh như vậy. Phải biết rằng tối hôm qua Địch Lâm mới gọi điện đến, làm sao lại tới đây nhanh như vậy? Hay là cái gọi là đến thăm kia chỉ là cái cớ cho chuyện gì trọng yếu. Nhưng hiện tại Tô Mộc không có nhiều tâm tình để ý đến cái này.
Địch Lâm, tôi cũng đang lên thành phố, sau đó chúng ta gặp nhau đi!
Tô Mộc nói.
Được, Tô ca, tôi chính là muốn để cho anh theo tôi đi tham gia một buổi dạ tiệc.
Địch Lâm nói.
Dạ tiệc?
Tô Mộc cau mày nói.
Đúng vậy, đợi anh tới đây rồi nói sau!
Địch Lâm cười nói.
Được!
Tô Mộc gật đầu nói.
Trong lúc này Tô Mộc cũng gửi tin nhắn cho Đoạn Bằng, bởi vì sợ Đoạn Bằng đang thi hành nhiệm vụ, cho nên chỉ có thể gởi tin nhắn. Nhưng Đoạn Bằng rất nhanh gọi điện tới:
Lãnh đạo, Âu Dương Dung hình như bắt đầu hành động rồi, tôi thấy trên bàn hắn bày một tờ thiệp mời. Hơn nữa trong phòng làm việc còn đặt một thứ bị vải nhung che phủ, giống như lễ vật. Chờ một lát, để tôi nghe đã, hắn sắp tham gia một buổi dạ tiệc, là dạ tiệc của thường ủy thị ủy thành phố Tây Phẩm, tư lệnh quân phân khu Dương Vọng Sơn.
Dạ tiệc của Dương Vọng Sơn?
Tô Mộc thoáng cái bắt được mấu chốt của chuyện này!
Dương Vọng Sơn là ai? Đó là thuộc hạ của Địch Vạn Tùng, lần này là tổ chức lễ mừng thọ cho cha Dương Vọng Sơn, cho nên Địch Lâm mới có thể phụng lệnh Địch Vạn Tùng đến đây chúc mừng. Cha của Dương Vọng Sơn nếu như không đoán sai, có lẽ cũng có lai lịch không tầm thường. Có lẽ cũng là lăn lộn trong quân, về phần chức vị cao thấp…, Tô Mộc thật sự không dễ đoán.
Nhưng như vậy là đủ rồi!
Bằng tử, tôi biết rồi, tiếp tục giám thị!
Tô Mộc nói.
Tôi hiểu!
Đoạn Bằng nói.
So với vẻ khẩn trương vừa rồi, hiện tại trên mặt Tô Mộc đã hiện ra vẻ nhu hòa. Không biết coi như xong, biết Âu Dương Dung tối nay sẽ tham gia lễ mừng thọ này, như vậy mình cũng sẽ đáp ứng lời mời của Địch Lâm. Tô Mộc muốn đến đó nhìn xem, Âu Dương Dung rốt cuộc là hạng người gì.
Âu Dương Dung đích xác là đi tham gia thọ yến tối nay, giống như Tô Mộc suy đoán, buổi mừng thọ tối nay là của cha Dương Vọng Sơn, Dương Chấn! Dương Chấn mặc dù nói chưa hẳn là tướng quân hiển hách, đó là bởi vì ban đầu hắn không đi theo Từ Trung Nguyên tiếp tục chiến đấu. Bởi vì chân bị thương cho nên tạm thời rút lui, nhưng lúc ấy uy danh của hắn cũng rất vang dội, cho dù là hiện tại Từ Trung Nguyên và Dương Chấn vẫn duy trì liên lạc.
Quả nhiên khi Tô Mộc sắp lái vào thành phố Tây Phẩm, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên, sau khi nhìn thấy người gọi đến, hắn liền vội vàng nghe máy :
Gia gia, có chuyện gì mà ông lại gọi điện cho cháu?
Làm sao? Chẳng lẽ ta không thể gọi điện thoại cho cháu sao?
Từ Trung Nguyên đùa giỡn.
Có thể, dĩ nhiên có thể, gia gia, ông có việc xin cứ phân phó!
Tô Mộc cười tủm tỉm nói.
Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, có chuyện này cần cháu đi làm…
Không có cấp trên nào muốn nhìn thấy thuộc hạ không nghe lời mình, bởi vì như vậy ý nghĩa bọn họ sẽ tạo phản. Quan hệ giữa bí thư huyện ủy và Huyện trưởng vốn tương đối phức tạp. Mặc dù nói hai người có phân chia cao thấp, bí thư huyện ủy dù sao cũng là người đứng đầu. Nhưng phải biết rằng có huyện ủy và chính quyền huyện tồn tại, như vậy quan hệ sẽ phát sinh biến hóa rất lớn. Huyện trưởng nói thế nào cũng là người đứng đầu chính quyền huyện, hơn nữa còn là phó bí thư thứ nhất huyện ủy. Dưới tình huống như vậy, Huyện trưởng muốn quật khởi, cũng không có bao nhiêu khó khăn.
Chỉ cần Huyện trưởng cường thế, bí thư huyện ủy muốn bắt lại cũng không có khả năng.
Nếu như hai người cường thế, như vậy chỉ cần không xảy ra mâu thuẫn gì là có thể tiến hành, nếu xuất hiện mâu thuẫn, thượng cấp chỉ có thể có một biện pháp giải quyết, đó là điều hai người đi. Đây là cách giải quyết bình thường nhất. Nhưng nếu quả thật làm như vậy, đối với người nào cũng không phải chuyện gì tốt. Không thể đoàn kết các thành viên trong ban lãnh đạo, như vậy ai cũng có thể đắc tội với cấp trên? Lưu lại ấn tượng như vậy với thượng cấp, lúc nào cũng là chuyện xấu.
Lý Tuyển thật lòng không muốn trở mặt với Tô Mộc!
Nhưng nếu Tô Mộc quả thật muốn nhằm vào vụ án mười cô gái mất tích, Lý Tuyển chắc chắn sẽ rơi vào cục diện lúng túng. Hiện tại Lý Tuyển thật sự bị vây vào trạng thái đi vào ngõ cụt, mà chính là trạng thái này cũng trực tiếp tuyên cáo Lý Tuyển vô năng! Ngươi thân là bí thư huyện ủy, lại không thể suy nghĩ cho dân chúng trong phạm vi mình quản hạt giống như Tô Mộc, cả ngày chỉ biết suy nghĩ làm sao giữ được cái mũ trên đầu mình. Người như vậy có tư cách gì ngồi ở vị trí này?
Lý Tuyển!
Khi Tô Mộc rời khỏi phòng làm việc, liếc mắt thấy Liễu Linh Lợi muốn mở miệng nói chuyện, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người nện bước rời khỏi huyện ủy. Hắn bây giờ đã danh chính ngôn thuận trở thành Huyện trưởng huyện Hoa Hải, rất nhiều chuyện đang chờ hắn giải quyết. Huyện Hoa Hải nhất định sẽ trở thành nhân tố trọng yếu trên con đường Tô Mộc đi tới, làm sao bồi dưỡng được thành viên tổ chức thuộc về mình, làm thế nào phát triển huyện thành này, đây đều là những chuyện Tô Mộc phải suy nghĩ.
So với những thứ này, Tô Mộc thật sự mặc kệ Lý Tuyển.
Nếu như phạm vi chánh trị của Lý Tuyển đúng như bây giờ…, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không xem nàng là đối thủ. Không sai, hiện tại ở huyện Hoa Hải, Lý Tuyển đang chiếm cứ ưu thế tương đối lớn. Trong thường ủy hội huyện ủy nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối. Nhưng Tô Mộc có lòng tin tuyệt đối, có thể phát ra tiếng nói của mình ở huyện Hoa Hải. Mạnh Vi Khiêm đứng thành hàng, là ví dụ đầu tiên. Làm thế nào trong thời gian ngắn như vậy nắm được chính pháp ủy trong lòng bàn tay, mới là lo lắng lớn nhất của Tô Mộc hiện tại.
Reng reng!
Khi Tô Mộc ngồi vào bên trong xe, định đến nhà khách chính quyền huyện, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên. Là Liễu Linh Lợi gọi tới, hỏi thăm vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tô Mộc không nói gì với nàng, có một số việc bây giờ chưa thể nói với nàng. Liễu Linh Lợi cũng là một người có dã tâm chính trị. Người như vậy đi theo Lý Tuyển vẫn có thể được trọng dụng hơn là hiện tại đứng bên cạnh Tô Mộc. Điểm này Tô Mộc vẫn có thể nghĩ đến.
Bây giờ là giữa trưa!
Khi Tô Mộc đến nhà khách huyện, Sở Tranh cũng đã ở đây, hắn đã trấn an đám người Sở Vân Quý. Nhìn thấy Tô Mộc xuất hiện, bọn người Sở Vân Quý liền vội vàng tiến lên, gấp giọng nói với Tô Mộc.
Tô huyện trưởng, thật sự có thể giúp chúng tôi tìm được con sao?
Khuê nữ nhà tôi còn nhỏ, không thể cứ mất tích như vậy được.
Nếu không tìm được con gái tôi, chúng tôi cũng không muốn sống nữa!
Khi thanh âm như vậy vang lên bên tai Tô Mộc, lần lượt từng khuôn mặt già nua tràn đầy hi vọng nhìn Tô Mộc, trong ánh mắt toát ra vẻ mong đợi và lo lắng gấp gáp, trái tim Tô Mộc giống như bị thứ gì đó bóp chặt. Hắn hiện tại thật sự muốn túm lấy Lý Tuyển, để cô ta nhìn thấy cảnh tượng trước mặt? Những người này là người nào? Bọn họ đều là dân chúng của huyện Hoa Hải, tại sao cô ta có thể mặc kệ?
Có cha mẹ nào không thương con?
Nếu Lý Tuyển lấy chồng sinh con, con cô ta mất tích, cô ta sẽ làm sao? Cô ta còn có thể thờ ơ giống như bây giờ sao?
Các đại thúc đại tẩu, mọi người yên tâm, Tô Mộc tôi xin khẳng định ở đây, nếu không thể đưa con các vị trở về, tôi sẽ trực tiếp từ chức Huyện trưởng! Các vị yên tâm, hiện tại tôi đã có chút manh mối, nhưng còn chưa chân chính xác định. Như vậy đi, các vị cho tôi thời gian ba ngày, chậm nhất là ba ngày, tôi tuyệt đối sẽ cho các vị câu trả lời chắc chắn! Trong vòng ba ngày này các vị có thể ở đây, hoặc là trở về Hắc Tước trấn đều được.
Tô Mộc nói.
Hứa hẹn!
Tô Mộc bức bách mình phải hứa hẹn!
Có thể nói cách làm như thế thật sự rất xa lạ, làm sao ngươi có thể ưng thuận một lời hứa như vậy, ép bức vào trong ngõ cụt, nếu không có cách nào làm được, lẽ nào ngươi thật sự sẽ từ chức hay sao? Nhưng đây chính là thái độ của Tô Mộc, nếu như trong thời gian ước định hắn không có cách nào làm được, Tô Mộc sẽ không ngần ngại, hắn thật sự không ngần ngại trực tiếp bắt Âu Dương Dung, sau đó từ trong miệng hắn ép hỏi tung tích của mười cô gái mất tích.
Có một số việc có thể làm như không phát sinh!
Có một số việc phải liều chết làm!
Tô Mộc rất nhanh dàn xếp xong đám người Sở Vân Quý, cho thời gian chính xác như vậy, Tô Mộc biết mình đã không có đường lui. Theo lý mà nói Huyện trưởng giống như hắn, không cần đi làm loại chuyện này. Nhưng ai bảo hắn đụng phải chuyện này? Chuyện này từ lúc ban đầu đã chinh phục Trâu Nhất Khoa, hiện tại biến thành khúc mắc của Tô Mộc. Nếu như không xử lý tốt chuyện này, Tô Mộc tin tưởng các hạng mục chính sách của mình ở các hương trấn bên trong huyện Hoa Hải sẽ gặp phải mâu thuẫn.
Từ cơ sở đi ra, Tô Mộc biết rõ, muốn chân chính làm tốt công việc, anh không thể mượn quyền thế áp người, mà phải thông qua quyền thế hoà mình với quần chúng. Tựa như chuyện này, nếu có thể giải quyết, Tô Mộc tin tưởng danh tiếng của mình trong các hương trấn của huyện Hoa Hải, tuyệt đối sẽ vang vọng. Khi đó cho dù là Lý Tuyển cũng đừng hòng rung chuyển địa vị của hắn, chuyện Lý Tuyển không thể làm, Tô Mộc này có thể làm, hơn nữa còn là chuyện như vậy, Lý Tuyển trừ phi không muốn lăn lộn, nếu không đừng nghĩ lộn xộn.
Nhưng nếu không thành công, tính chất sẽ rất nghiêm trọng!
Danh tiếng Tô Mộc chẳng những bị bôi đen, chính yếu nhất chính là chỉ sợ mình phải từ chức Huyện trưởng. Nếu như vậy, sau này Tô Mộc làm thế nào thực hiện hoài bão trong lòng. Nghĩ tới những thứ này, Tô Mộc càng cảm thấy không thể nào bình tĩnh.
Sở Tranh, hiện tại lên thành phố vơi tôi!
Tô Mộc nói.
Vâng!
Sở Tranh lại bắt đầu gọi điện thoại cho Lô Đào, có một số việc phải đi theo trình tự, cho dù là Tô Mộc, cũng không thể tự ý rời khỏi cương vị.
Chẳng qua khi Tô Mộc mới vừa đi được nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại.
Tô ca, tôi đến thành phố Tây Phẩm rồi!
Địch Lâm cười nói.
Tô Mộc thật không ngờ, Địch Lâm lại đến nhanh như vậy. Phải biết rằng tối hôm qua Địch Lâm mới gọi điện đến, làm sao lại tới đây nhanh như vậy? Hay là cái gọi là đến thăm kia chỉ là cái cớ cho chuyện gì trọng yếu. Nhưng hiện tại Tô Mộc không có nhiều tâm tình để ý đến cái này.
Địch Lâm, tôi cũng đang lên thành phố, sau đó chúng ta gặp nhau đi!
Tô Mộc nói.
Được, Tô ca, tôi chính là muốn để cho anh theo tôi đi tham gia một buổi dạ tiệc.
Địch Lâm nói.
Dạ tiệc?
Tô Mộc cau mày nói.
Đúng vậy, đợi anh tới đây rồi nói sau!
Địch Lâm cười nói.
Được!
Tô Mộc gật đầu nói.
Trong lúc này Tô Mộc cũng gửi tin nhắn cho Đoạn Bằng, bởi vì sợ Đoạn Bằng đang thi hành nhiệm vụ, cho nên chỉ có thể gởi tin nhắn. Nhưng Đoạn Bằng rất nhanh gọi điện tới:
Lãnh đạo, Âu Dương Dung hình như bắt đầu hành động rồi, tôi thấy trên bàn hắn bày một tờ thiệp mời. Hơn nữa trong phòng làm việc còn đặt một thứ bị vải nhung che phủ, giống như lễ vật. Chờ một lát, để tôi nghe đã, hắn sắp tham gia một buổi dạ tiệc, là dạ tiệc của thường ủy thị ủy thành phố Tây Phẩm, tư lệnh quân phân khu Dương Vọng Sơn.
Dạ tiệc của Dương Vọng Sơn?
Tô Mộc thoáng cái bắt được mấu chốt của chuyện này!
Dương Vọng Sơn là ai? Đó là thuộc hạ của Địch Vạn Tùng, lần này là tổ chức lễ mừng thọ cho cha Dương Vọng Sơn, cho nên Địch Lâm mới có thể phụng lệnh Địch Vạn Tùng đến đây chúc mừng. Cha của Dương Vọng Sơn nếu như không đoán sai, có lẽ cũng có lai lịch không tầm thường. Có lẽ cũng là lăn lộn trong quân, về phần chức vị cao thấp…, Tô Mộc thật sự không dễ đoán.
Nhưng như vậy là đủ rồi!
Bằng tử, tôi biết rồi, tiếp tục giám thị!
Tô Mộc nói.
Tôi hiểu!
Đoạn Bằng nói.
So với vẻ khẩn trương vừa rồi, hiện tại trên mặt Tô Mộc đã hiện ra vẻ nhu hòa. Không biết coi như xong, biết Âu Dương Dung tối nay sẽ tham gia lễ mừng thọ này, như vậy mình cũng sẽ đáp ứng lời mời của Địch Lâm. Tô Mộc muốn đến đó nhìn xem, Âu Dương Dung rốt cuộc là hạng người gì.
Âu Dương Dung đích xác là đi tham gia thọ yến tối nay, giống như Tô Mộc suy đoán, buổi mừng thọ tối nay là của cha Dương Vọng Sơn, Dương Chấn! Dương Chấn mặc dù nói chưa hẳn là tướng quân hiển hách, đó là bởi vì ban đầu hắn không đi theo Từ Trung Nguyên tiếp tục chiến đấu. Bởi vì chân bị thương cho nên tạm thời rút lui, nhưng lúc ấy uy danh của hắn cũng rất vang dội, cho dù là hiện tại Từ Trung Nguyên và Dương Chấn vẫn duy trì liên lạc.
Quả nhiên khi Tô Mộc sắp lái vào thành phố Tây Phẩm, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên, sau khi nhìn thấy người gọi đến, hắn liền vội vàng nghe máy :
Gia gia, có chuyện gì mà ông lại gọi điện cho cháu?
Làm sao? Chẳng lẽ ta không thể gọi điện thoại cho cháu sao?
Từ Trung Nguyên đùa giỡn.
Có thể, dĩ nhiên có thể, gia gia, ông có việc xin cứ phân phó!
Tô Mộc cười tủm tỉm nói.
Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, có chuyện này cần cháu đi làm…
/1590
|