Chương 1110: Thái độ của Dương gia!
Lão gia hỏa này cậu có cần thiết kích động như thế không? Ban đầu cậu cũng không phải không biết phong phạm của lão nhân gia Thương lão. Đúng, giới trung y không có người họ Thương, nhưng đệ tử mà Thương lão dạy dỗ, những người khác làm sao có thể so sánh. Thuận tiện nói cho cậu biết một việc, cậu cũng biết Phương Thạc đúng không, mảnh đạn trong đầu hắn đã được lấy ra, không còn lo lắng đến tính mạng nữa, người lấy mảnh đạn ra chính là Tô Mộc. Cậu nói nếu Tô Mộc nói có thể trị lành cho cậu, có thể không trị lành được không? Hay là cậu cho rằng trị liệu cái chân của cậu có thể nguy hiểm hơn mở sọ lấy mảnh đạn!
Lời nói của Từ Trung Nguyên chính xác truyền vào trong tai Dương Chấn, thật ra vấn đề của Phương Thạc phía sau đã trực tiếp Dương Chấn bỏ qua, cả người hắn đang bị cái tên Thương Nhân lão của Từ Trung Nguyên hấp dẫn. Năm đó hắn may mắn được chứng kiến phong thái của Thương Nhân Đình. Không khoa trương mà nói, nếu như không phải nhờ Thương Nhân Đình…, hiện tại Dương Chấn đã sớm chết rồi. Mà Dương Chấn làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại là đệ tử của vị lão nhân gia đó!
Khó trách Từ Trung Nguyên lại nhận Tô Mộc làm cháu trai?
Khó trách Tô Mộc có thể siêu quần như vậy?
Lão thủ trưởng, tôi biết phải làm sao rồi!
Dương Chấn nói.
Biết là tốt rồi! Tôi vẫn chờ cậu đến kinh thành đánh cờ với tôi. Mặc dù nước cờ của cậu có chút thối!
Từ Trung Nguyên cười nói.
Nước cờ của tôi thối? Được, đến lúc đó chúng ta hãy nói!
Dương Chấn lớn tiếng nói.
Đợi sau khi hai người cúp điện thoại, trên mặt Từ Trung Nguyên lộ ra một vẻ vui mừng, người ngồi cạnh hắn đương nhiên là Từ Long Tước. Chuyện vừa phát sinh trong buổi tiệc, Từ Trung Nguyên đã biết rất rõ.
Gia gia quả thật đã đoán đúng, Tô Mộc thật sự không vẩy mực múa bút tại chỗ.
Từ Long Tước cười nói.
Đúng vậy, Tô Mộc đã càng ngày càng thành thục.
Từ Trung Nguyên nói.
Mặc dù Từ Trung Nguyên không ngại Tô Mộc xé đại kỳ, nhưng biểu hiện tối nay của Tô Mộc thật sự nằm ngoài dự liêu của hắn. Tô Mộc quyết đoán bỏ qua cơ hội như vậy, mà lựa chọn cách làm lặng lẽ hơn. Nhìn qua có vẻ mất đi rất nhiều cơ hội, nhưng phải biết rằng kết giao nhân mạch như vậy mới có thể càng thêm kiên cố. Từ Trung Nguyên là gia gia của Tô Mộc, thân phận này ai cũng không thay đổi được. Đợi sau khi Tô Mộc tạo dựng lên đội nhóm của mình rồi hãy nói ra cái này, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Đây chính là ý nghĩ của Tô Mộc!
Nói đến đùa bỡn quyền mưu chính trị, cháu thật sự không bằng Tô Mộc. May là, Tô Mộc là cháu trai của gia gia, là đệ đệ của cháu. Từ gia có người như Tô Mộc tham chính là đủ rồi!
Từ Long Tước mỉm cười nói.
Như vậy rất tốt!
Từ Trung Nguyên cũng gật đầu.
Gia gia, ngày mai cháu phải trở về đơn vị!
Từ Long Tước nói.
Ừ, làm lính cho tốt. Từ gia ta chưa bao giờ có bọn hèn nhát!
Từ Trung Nguyên ngạo nghễ nói.
Vâng!
Từ Long Tước quyết đoán nói.
Cuộc đối thoại giữa Từ Trung Nguyên và Từ Long Tước, Dương Chấn không biết. Nhưng hiện tại Dương Chấn đã từ trong khiếp sợ tỉnh lại, sau khi quét qua toàn trường, cười nói:
Lão thủ trưởng nói, Tô Mộc xác thực có bản lãnh đấy!
Câu nói này khiến cho trái tim mọi người nhất thời buông lỏng, không tin người nào, lẽ nào có thể không tin Từ Trung Nguyên sao?
Nếu như vậy thật tốt quá, ngày mai con sẽ đi mời Tô Mộc tới đây!
Dương Vọng Sơn vội vàng nói.
Cũng không cần gấp gáp, chờ một chút hãy nói!
Dương Chấn trầm tư nói.
Cha, Tô Mộc thật sự là Huyện trưởng của huyện Hoa Hải sao?
Đúng vậy, còn trẻ như vậy đã làm Huyện trưởng, quả thực quá hiếm thấy? Chẳng lẽ không sợ làm cho dư luận phong ba sao?
Không phải là ỷ vào quan hệ Từ lão phát triển chứ?
Trong tiếng nghị luận của đám người Dương gia, Dương Chấn hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ nói:
Tất cả im lặng cho ta! Các ngươi biết cái gì, thật sự cho rằng lão thủ trưởng là người như vậy sao? Tô Mộc có thể còn trẻ như vậy đã trở thành Huyện trưởng huyện Hoa Hải, các ngươi cho là lãnh đạo thượng cấp làm chuyện mờ ám sao? Người lãnh đạo một huyện, lẽ nào ai cũng có thể đảm nhiệm hay sao? Điều tiếng dư luận ? Các ngươi đấy, chính là ánh mắt hạn hẹp. Sau khi trở về nghiên cứu kinh nghiệm tham chính của Tô Mộc, các ngươi sẽ biết chỗ khác biệt giữa mình và Tô Mộc.
Vâng!
Lời nói của Dương Chấn ở Dương gia chính là thánh chỉ, chưa từng có ai dám công khai khiêu chiến với Dương Chấn. Ở thành phố Tây Phẩm, nếu như có một gia tộc có thể chống lại gia tộc Âu Dương, Dương gia chắc chắn là xếp vị trí đầu não.
Vọng Sơn, con nghe rõ cho ta. Bắt đầu từ hiện tại, tất cả tài nguyên của Dương gia đều phải nghiêng về huyện Hoa Hải! Bất luận quyết định gì của Tô Mộc, các ngươi cũng phải ủng hộ! Vọng Sơn, con đúng là thường ủy thị ủy, nhưng thân phận của con lại tương đối đặc thù. Quân đội không thể tham gia vào chính sự, đây là luật thép. Cho nên từ rất lâu, những chuyện con làm phải biết chừng mực! Nhưng có một điều không thể thay đổi, đó chính là cường độ ủng hộ của Dương gia đối với Tô Mộc, tuyệt đối phải lớn nhất, hiểu chưa?
Dương Chấn trầm giọng nói.
Vâng!
Mọi người của Dương gia lần đầu tiên nhìn thấy Dương Chấn có thái độ nói chuyện như vậy, vô cùng kinh ngạc, nhưng không có người nào phản bác. Xem ra một lát nữa phải đi tìm tư liệu của Tô Mộc, xem người này rốt cuộc đã sáng tạo ra chính tích gì, lại có thể trở thành huyện trưởng khi còn trẻ như vậy, còn được lão gia tử Dương Chấn sùng bái như thế!
Loại không bằng cầm thú, bọn quan viên ở thành phố Tây Phẩm này chẳng lẽ đều ăn cứt cả sao? Để người bại hoại như vậy tồn tại, cũng không biết thu thập! Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn đã sớm lột da hắn rồi.
Lương Phá Lỗ tức giận nói.
Địch Lâm đồng dạng cũng nghiêm túc!
Tô ca, anh nói có thật không?
Địch Lâm trầm giọng nói.
Là thật, hiện tại người của tôi đang sưu tập chứng cớ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra rất nhanh sẽ tìm được. Nếu như tìm không được, cho dù tôi phải từ chức Huyện trưởng, cũng phải hỏi ra được tung tích của mười cô gái từ trong miệng Âu Dương Dung!
Tô Mộc nghiêm trọng nói.
Nếu như vậy, vậy Tô ca khi nào anh làm việc cần dùng đến người, cứ kêu tôi!
Địch Lâm quả quyết nói.
Kêu cậu? Không được, cậu là quân nhân hiện dịch, cho dù bây giờ đang trong thời gian nghỉ phép, cũng không thể làm chuyện như vậy. Thật ra, tôi kêu Đoạn Bằng làm chuyện này, cũng có chút không hợp quy củ. Nhưng ở thành phố Tây Phẩm, nếu muốn nhanh chóng tìm ra tung tích của mười cô gái kia, tôi cũng chỉ có thể làm như vậy!
Tô Mộc nói.
Giám thị người khác, đây là quyền lực của cơ quan công an, ngoài cơ quan công an, bất cứ người nào cũng không có quyền lực đi làm chuyện này, chỉ cần bị bắt được, sẽ tạo thành hành động trái pháp luật, phải nghiêm trị!
Không được, chuyện này tôi phải tham gia. Tô ca, đừng nói nữa, chuyện này chỉ cần chúng ta vận hành chu toàn, có ai biết là chúng tôi làm? Cùng lắm thì đến lúc đó tôi rời đi trước là được. Về phần thân thủ của tôi, anh cứ yên tâm, mặc dù tôi không thể so sánh với anh, nhưng muốn thu thập một người nào đấy vẫn dư sức!
Địch Lâm nói.
Đúng đấy, tôi cũng muốn tham gia!
Lương Phá Lỗ lớn tiếng nói.
Cậu đi theo làm gì cho thêm loạn!
Địch Lâm quay đầu quát.
Tôi làm sao lại thêm phiền ? Anh đi là hỗ trợ, tôi đi lại là thêm phiền sao? Tôi mặc kệ, dù sao chuyện này tôi phải tham gia. Nếu các anh lo lắng về tôi, bây giờ tôi sẽ liên lạc với cục trưởng cục công thành phố Tây Phẩm!
Lương Phá Lỗ nói.
Lời này thật ra khiến Tô Mộc giật mình.
Tiểu Lương tử, cậu và cục trưởng cục công an thành phố có quan hệ rất tốt sao? Hắn là ai?
Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề.
Dĩ nhiên là quen thuộc! Cục trưởng cục công an thành phố Tây Phẩm tên là Lý Dật Phong, là cha tôi một tay đưa lên, năm đó là theo chân cha tôi làm việc! Hắn còn là Phó thị trưởngthành phố Tây Phẩm, rất cường hãn đúng không! Người bình thường làm sao có thể vừa là Phó thị trưởng, vừa kiêm nhiệm cục trưởng cục công an!
Lương Phá Lỗ nói.
Đây đúng là một tin tức bất ngờ!
Vốn Tô Mộc còn đang suy nghĩ, nếu hành động trong thành phố, tuyệt đối sẽ không thể giấu diếm được cục công an thành phố. Hơn nữa chuyện này chỉ cần bắt đầu làm, tuyệt đối không thể thoát khỏi bọn họ. Nhưng hiện tại bí thư chính pháp ủy thành phố Tây Phẩm tên là Hô Diên Khánh Chi, Tô Mộc không rõ ràng hắn là người nào, càng không biết người quản lý cơ quan công kiểm pháp này rốt cuộc có quan hệ gì với cục trưởng cục công an thành phố, cho nên Tô Mộc mới băn khoăn.
Nếu có thể thông qua quan hệ của Lương Phá Lỗ, đả thông bên phía Lý Dật Phong, vậy có thể giảm bớt rất nhiều chuyện.
Được rồi, đừng ồn ào nữa, chuyện này đợi Đoạn Bằng truyền tin về rồi hãy nói, hiện tại chúng ta trở về nhà hàng, uống rượu cả đêm, khiến cho toàn thân toàn mùi rượu. Tiểu Lương tử cậu uống nhiều, nếu bị tra hỏi sẽ rất phiền toái đấy!
Tô Mộc quát lên.
Xin anh, tôi chỉ mới uống một chén nhỏ, còn chưa kịp uống chén lớn, đã bị phong thái của Tô ca làm cho kinh hãi. Nói thật, tối nay nhờ có anh, nếu không không chỉ có tôi, ngay cả Địch ca cũng bị quá chén đấy!
Lương Phá Lỗ cười tủm tỉm nói.
Đây là lời nói thật!
Mau trở về nhà hàng đi!
Tô Mộc nói.
Được!
Khi Lương Phá Lỗ lái xe muốn quẹo vào, điện thoại của Tô Mộc vang lên, sau khi phát hiện là ai gọi đến, tinh thần hắn không khỏi chấn động.
Lão gia hỏa này cậu có cần thiết kích động như thế không? Ban đầu cậu cũng không phải không biết phong phạm của lão nhân gia Thương lão. Đúng, giới trung y không có người họ Thương, nhưng đệ tử mà Thương lão dạy dỗ, những người khác làm sao có thể so sánh. Thuận tiện nói cho cậu biết một việc, cậu cũng biết Phương Thạc đúng không, mảnh đạn trong đầu hắn đã được lấy ra, không còn lo lắng đến tính mạng nữa, người lấy mảnh đạn ra chính là Tô Mộc. Cậu nói nếu Tô Mộc nói có thể trị lành cho cậu, có thể không trị lành được không? Hay là cậu cho rằng trị liệu cái chân của cậu có thể nguy hiểm hơn mở sọ lấy mảnh đạn!
Lời nói của Từ Trung Nguyên chính xác truyền vào trong tai Dương Chấn, thật ra vấn đề của Phương Thạc phía sau đã trực tiếp Dương Chấn bỏ qua, cả người hắn đang bị cái tên Thương Nhân lão của Từ Trung Nguyên hấp dẫn. Năm đó hắn may mắn được chứng kiến phong thái của Thương Nhân Đình. Không khoa trương mà nói, nếu như không phải nhờ Thương Nhân Đình…, hiện tại Dương Chấn đã sớm chết rồi. Mà Dương Chấn làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại là đệ tử của vị lão nhân gia đó!
Khó trách Từ Trung Nguyên lại nhận Tô Mộc làm cháu trai?
Khó trách Tô Mộc có thể siêu quần như vậy?
Lão thủ trưởng, tôi biết phải làm sao rồi!
Dương Chấn nói.
Biết là tốt rồi! Tôi vẫn chờ cậu đến kinh thành đánh cờ với tôi. Mặc dù nước cờ của cậu có chút thối!
Từ Trung Nguyên cười nói.
Nước cờ của tôi thối? Được, đến lúc đó chúng ta hãy nói!
Dương Chấn lớn tiếng nói.
Đợi sau khi hai người cúp điện thoại, trên mặt Từ Trung Nguyên lộ ra một vẻ vui mừng, người ngồi cạnh hắn đương nhiên là Từ Long Tước. Chuyện vừa phát sinh trong buổi tiệc, Từ Trung Nguyên đã biết rất rõ.
Gia gia quả thật đã đoán đúng, Tô Mộc thật sự không vẩy mực múa bút tại chỗ.
Từ Long Tước cười nói.
Đúng vậy, Tô Mộc đã càng ngày càng thành thục.
Từ Trung Nguyên nói.
Mặc dù Từ Trung Nguyên không ngại Tô Mộc xé đại kỳ, nhưng biểu hiện tối nay của Tô Mộc thật sự nằm ngoài dự liêu của hắn. Tô Mộc quyết đoán bỏ qua cơ hội như vậy, mà lựa chọn cách làm lặng lẽ hơn. Nhìn qua có vẻ mất đi rất nhiều cơ hội, nhưng phải biết rằng kết giao nhân mạch như vậy mới có thể càng thêm kiên cố. Từ Trung Nguyên là gia gia của Tô Mộc, thân phận này ai cũng không thay đổi được. Đợi sau khi Tô Mộc tạo dựng lên đội nhóm của mình rồi hãy nói ra cái này, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Đây chính là ý nghĩ của Tô Mộc!
Nói đến đùa bỡn quyền mưu chính trị, cháu thật sự không bằng Tô Mộc. May là, Tô Mộc là cháu trai của gia gia, là đệ đệ của cháu. Từ gia có người như Tô Mộc tham chính là đủ rồi!
Từ Long Tước mỉm cười nói.
Như vậy rất tốt!
Từ Trung Nguyên cũng gật đầu.
Gia gia, ngày mai cháu phải trở về đơn vị!
Từ Long Tước nói.
Ừ, làm lính cho tốt. Từ gia ta chưa bao giờ có bọn hèn nhát!
Từ Trung Nguyên ngạo nghễ nói.
Vâng!
Từ Long Tước quyết đoán nói.
Cuộc đối thoại giữa Từ Trung Nguyên và Từ Long Tước, Dương Chấn không biết. Nhưng hiện tại Dương Chấn đã từ trong khiếp sợ tỉnh lại, sau khi quét qua toàn trường, cười nói:
Lão thủ trưởng nói, Tô Mộc xác thực có bản lãnh đấy!
Câu nói này khiến cho trái tim mọi người nhất thời buông lỏng, không tin người nào, lẽ nào có thể không tin Từ Trung Nguyên sao?
Nếu như vậy thật tốt quá, ngày mai con sẽ đi mời Tô Mộc tới đây!
Dương Vọng Sơn vội vàng nói.
Cũng không cần gấp gáp, chờ một chút hãy nói!
Dương Chấn trầm tư nói.
Cha, Tô Mộc thật sự là Huyện trưởng của huyện Hoa Hải sao?
Đúng vậy, còn trẻ như vậy đã làm Huyện trưởng, quả thực quá hiếm thấy? Chẳng lẽ không sợ làm cho dư luận phong ba sao?
Không phải là ỷ vào quan hệ Từ lão phát triển chứ?
Trong tiếng nghị luận của đám người Dương gia, Dương Chấn hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ nói:
Tất cả im lặng cho ta! Các ngươi biết cái gì, thật sự cho rằng lão thủ trưởng là người như vậy sao? Tô Mộc có thể còn trẻ như vậy đã trở thành Huyện trưởng huyện Hoa Hải, các ngươi cho là lãnh đạo thượng cấp làm chuyện mờ ám sao? Người lãnh đạo một huyện, lẽ nào ai cũng có thể đảm nhiệm hay sao? Điều tiếng dư luận ? Các ngươi đấy, chính là ánh mắt hạn hẹp. Sau khi trở về nghiên cứu kinh nghiệm tham chính của Tô Mộc, các ngươi sẽ biết chỗ khác biệt giữa mình và Tô Mộc.
Vâng!
Lời nói của Dương Chấn ở Dương gia chính là thánh chỉ, chưa từng có ai dám công khai khiêu chiến với Dương Chấn. Ở thành phố Tây Phẩm, nếu như có một gia tộc có thể chống lại gia tộc Âu Dương, Dương gia chắc chắn là xếp vị trí đầu não.
Vọng Sơn, con nghe rõ cho ta. Bắt đầu từ hiện tại, tất cả tài nguyên của Dương gia đều phải nghiêng về huyện Hoa Hải! Bất luận quyết định gì của Tô Mộc, các ngươi cũng phải ủng hộ! Vọng Sơn, con đúng là thường ủy thị ủy, nhưng thân phận của con lại tương đối đặc thù. Quân đội không thể tham gia vào chính sự, đây là luật thép. Cho nên từ rất lâu, những chuyện con làm phải biết chừng mực! Nhưng có một điều không thể thay đổi, đó chính là cường độ ủng hộ của Dương gia đối với Tô Mộc, tuyệt đối phải lớn nhất, hiểu chưa?
Dương Chấn trầm giọng nói.
Vâng!
Mọi người của Dương gia lần đầu tiên nhìn thấy Dương Chấn có thái độ nói chuyện như vậy, vô cùng kinh ngạc, nhưng không có người nào phản bác. Xem ra một lát nữa phải đi tìm tư liệu của Tô Mộc, xem người này rốt cuộc đã sáng tạo ra chính tích gì, lại có thể trở thành huyện trưởng khi còn trẻ như vậy, còn được lão gia tử Dương Chấn sùng bái như thế!
Loại không bằng cầm thú, bọn quan viên ở thành phố Tây Phẩm này chẳng lẽ đều ăn cứt cả sao? Để người bại hoại như vậy tồn tại, cũng không biết thu thập! Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn đã sớm lột da hắn rồi.
Lương Phá Lỗ tức giận nói.
Địch Lâm đồng dạng cũng nghiêm túc!
Tô ca, anh nói có thật không?
Địch Lâm trầm giọng nói.
Là thật, hiện tại người của tôi đang sưu tập chứng cớ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra rất nhanh sẽ tìm được. Nếu như tìm không được, cho dù tôi phải từ chức Huyện trưởng, cũng phải hỏi ra được tung tích của mười cô gái từ trong miệng Âu Dương Dung!
Tô Mộc nghiêm trọng nói.
Nếu như vậy, vậy Tô ca khi nào anh làm việc cần dùng đến người, cứ kêu tôi!
Địch Lâm quả quyết nói.
Kêu cậu? Không được, cậu là quân nhân hiện dịch, cho dù bây giờ đang trong thời gian nghỉ phép, cũng không thể làm chuyện như vậy. Thật ra, tôi kêu Đoạn Bằng làm chuyện này, cũng có chút không hợp quy củ. Nhưng ở thành phố Tây Phẩm, nếu muốn nhanh chóng tìm ra tung tích của mười cô gái kia, tôi cũng chỉ có thể làm như vậy!
Tô Mộc nói.
Giám thị người khác, đây là quyền lực của cơ quan công an, ngoài cơ quan công an, bất cứ người nào cũng không có quyền lực đi làm chuyện này, chỉ cần bị bắt được, sẽ tạo thành hành động trái pháp luật, phải nghiêm trị!
Không được, chuyện này tôi phải tham gia. Tô ca, đừng nói nữa, chuyện này chỉ cần chúng ta vận hành chu toàn, có ai biết là chúng tôi làm? Cùng lắm thì đến lúc đó tôi rời đi trước là được. Về phần thân thủ của tôi, anh cứ yên tâm, mặc dù tôi không thể so sánh với anh, nhưng muốn thu thập một người nào đấy vẫn dư sức!
Địch Lâm nói.
Đúng đấy, tôi cũng muốn tham gia!
Lương Phá Lỗ lớn tiếng nói.
Cậu đi theo làm gì cho thêm loạn!
Địch Lâm quay đầu quát.
Tôi làm sao lại thêm phiền ? Anh đi là hỗ trợ, tôi đi lại là thêm phiền sao? Tôi mặc kệ, dù sao chuyện này tôi phải tham gia. Nếu các anh lo lắng về tôi, bây giờ tôi sẽ liên lạc với cục trưởng cục công thành phố Tây Phẩm!
Lương Phá Lỗ nói.
Lời này thật ra khiến Tô Mộc giật mình.
Tiểu Lương tử, cậu và cục trưởng cục công an thành phố có quan hệ rất tốt sao? Hắn là ai?
Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề.
Dĩ nhiên là quen thuộc! Cục trưởng cục công an thành phố Tây Phẩm tên là Lý Dật Phong, là cha tôi một tay đưa lên, năm đó là theo chân cha tôi làm việc! Hắn còn là Phó thị trưởngthành phố Tây Phẩm, rất cường hãn đúng không! Người bình thường làm sao có thể vừa là Phó thị trưởng, vừa kiêm nhiệm cục trưởng cục công an!
Lương Phá Lỗ nói.
Đây đúng là một tin tức bất ngờ!
Vốn Tô Mộc còn đang suy nghĩ, nếu hành động trong thành phố, tuyệt đối sẽ không thể giấu diếm được cục công an thành phố. Hơn nữa chuyện này chỉ cần bắt đầu làm, tuyệt đối không thể thoát khỏi bọn họ. Nhưng hiện tại bí thư chính pháp ủy thành phố Tây Phẩm tên là Hô Diên Khánh Chi, Tô Mộc không rõ ràng hắn là người nào, càng không biết người quản lý cơ quan công kiểm pháp này rốt cuộc có quan hệ gì với cục trưởng cục công an thành phố, cho nên Tô Mộc mới băn khoăn.
Nếu có thể thông qua quan hệ của Lương Phá Lỗ, đả thông bên phía Lý Dật Phong, vậy có thể giảm bớt rất nhiều chuyện.
Được rồi, đừng ồn ào nữa, chuyện này đợi Đoạn Bằng truyền tin về rồi hãy nói, hiện tại chúng ta trở về nhà hàng, uống rượu cả đêm, khiến cho toàn thân toàn mùi rượu. Tiểu Lương tử cậu uống nhiều, nếu bị tra hỏi sẽ rất phiền toái đấy!
Tô Mộc quát lên.
Xin anh, tôi chỉ mới uống một chén nhỏ, còn chưa kịp uống chén lớn, đã bị phong thái của Tô ca làm cho kinh hãi. Nói thật, tối nay nhờ có anh, nếu không không chỉ có tôi, ngay cả Địch ca cũng bị quá chén đấy!
Lương Phá Lỗ cười tủm tỉm nói.
Đây là lời nói thật!
Mau trở về nhà hàng đi!
Tô Mộc nói.
Được!
Khi Lương Phá Lỗ lái xe muốn quẹo vào, điện thoại của Tô Mộc vang lên, sau khi phát hiện là ai gọi đến, tinh thần hắn không khỏi chấn động.
/1590
|