Chương 1222: Cái gọi là chính trị
Âu Dương thị trưởng, có câu quên nói cho cô biết, nếu như pháp luật bất công, tôi sẽ dùng phương thức của tôi, để Âu Dương Dung biết, cái gì gọi là trời làm bậy còn sống được, tự làm bậy không thể tha!
Chính là những lời này!
Tô Mộc thốt ra những lời này quyết đoán như vậy. Pháp luật không trừng phạt, tôi sẽ tới trừng phạt! Tô Mộc mặc dù là một quan viên, nhưng những từ này thốt ra từ trong miệng hắn, vẫn thật sự vô cùng cường thế!
Lưu Á dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tô Mộc sẽ nói ra những lời như vậy. Quả thực quá lợi hại!
Âu Dương Nghị Tranh cũng thật sự không ngờ. Đợi đến khi cô ta muốn nói gì đó, Tô Mộc đã trực tiếp tắt điện thoại. Khi bên tai truyền đến từng tiếng đô đô, trên mặt Âu Dương Nghị Tranh hiện ra một sự nghiền ngẫm.
Tô Mộc, anh làm vậy chính là đang ép tôi!
Âu Dương Nghị Tranh nhìn mặt trời bên ngoài nóng hừng hực, tâm tư vẫn không có biện pháp nào trấn tĩnh được. Nghĩ vậy chuyện lần này Âu Dương Dung phạm phải, thật ra phải bị bắt. Nếu chỉ riêng cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không để ý tới. Nhưng hai ngày qua, sau khi trở về, cả ngày phải đối mặt với sự đáng thương của mẹ, đôi mắt khóc đến mức đỏ hồng, làm cho Âu Dương Nghị Tranh phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện của Âu Dương Dung.
Phải giải quyết!
Dưới suy nghĩ như vậy Âu Dương Nghị Tranh vẫn gửi một tin nhắn ra. Người nhận tin nhắn không ngờ là Lý Dật Phong!
Lý Dật Phong này cũng không phải là cục trưởng thị công an cục thành phố Tây Phẩm, không ngờ là bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy trùng tên trùng họ!
Gần như ngay lúc tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại chợt đổ chuông.
Tiểu Tranh, là anh, Lý Dật Phong. . .
…
Tô Mộc lặng lẽ đặt điện thoại di động xuống, mỉm cười nhìn về phía Lưu Á. Nếu như dưới tình huống như vậy, Lưu Á cũng không biết nên lựa chọn như thế nào, vậy đừng trách lòng dạ Tô Mộc thật sự độc ác.
Tô huyện trưởng, anh rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào?
Lưu Á trầm giọng nói.
Tôi chính là muốn. . .
Không có người nào biết Tô Mộc rốt cuộc muốn Lưu Á làm thế nào. Dù sao đợi đến khi Lưu Á rời khỏi nơi này, thái độ trên mặt rõ ràng đã thả lỏng hơn lúc tiến vào rất nhiều. Chính là sự thả lỏng như vậy, khiến người ta càng đoán không ra rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Ngay cả Dương Hòa Tô phái người ở lại tìm hiểu động tĩnh, cũng không biết.
Cái gì? Cứ như vậy mà rời đi sao?
Dương Hòa Tô cau mày nói.
Sau khi biết được tin tức kia, hai mắt Dương Hòa Tô hơi híp lại. Hắn đang suy đoán rốt cuộc có nên nói cho Lý Tuyển một tiếng hay không. Cuối cùng hắn do dự nửa ngày, mới gọi điện thoại đi.
Lý bí thư, tôi là Dương Hòa Tô ở Hắc Tước Trấn. Tôi có chuyện muốn báo cho cô biết. Chuyện là thế này. . .
Tô Mộc cũng không biết Dương Hòa Tô gọi điện thoại cho Lý Tuyển. Hiện tại hắn chuẩn bị rời khỏi Hắc Tước Trấn. Dù sao mục đích lần này qua đã đạt được, không nhất thiết phải ở lại làm gì.
Chỉ có điều ngay khi xe của Tô Mộc vừa định rời khỏi Hắc Tước Trấn, điện thoại di động của Sở Tranh đột nhiên đổ chuông. Hắn liếc mắt nhìn, sau đó nói với Tô Mộc:
Tô huyện trưởng, là Xuân Ny!
Xuân Ny sao?
Trong đầu Tô Mộc nghĩ đến tiểu nữ hài thanh thuần động lòng người kia, không khỏi mỉm cười.
Nhận đi!
Được!
Sở Tranh thuận thế nhận điện thoại, sau đó ôn nhu nói:
Xuân Ny, có chuyện gì không?
Anh Tranh, bây giờ anh đang ở đâu?
Sở Xuân Ny hỏi.
Anh đang ở trên Hắc Tước Trấn, đang chuẩn bị rời đi. Thế nào?
Sở Tranh cười nói.
Cái gì? Anh thật sự đang ở ngay trấn trên sao?
Sở Xuân Ny ngạc nhiên kêu lên.
Đương nhiên, cái này còn có thể giả được sao? Anh tất nhiên đang ở đây.
Sở Tranh nói.
Anh Tranh, em có chuyện muốn tìm anh!
Sở Xuân Ny nói với giọng điệu gấp gáp.
Lúc này đến phiên Sở Tranh do dự. Phải biết rằng lần này hắn đi theo Tô Mộc ra ngoài làm việc, dưới tình huống không được Tô Mộc gật đầu đồng ý, hắn làm sao có thể tùy tiện đi gặp Sở Xuân Ny được? Lại nói hiện tại cũng không phải lúc. Sự do dự đó, thật ra đã bị Sở Xuân Ny ở bên kia cảm giác được. Cô vội vàng bổ sung.
Anh Tranh, em tìm anh thật sự có chuyện. Là chuyện của tập đoàn Âu Dương. Ngày hôm nay bọn họ phái người qua, tới nhà bọn em cưỡng bức dùng lợi dụ dỗ, bảo nhà em ký tên vào danh sách không truy cứu gì đó. Cha em vì vậy mà bị bọn họ chọc tức tới té xỉu. Em không có cách nào, cho nên mới vội vàng tìm anh!
Sở Xuân Ny sốt ruột vội vàng nói.
Bởi vì Sở Xuân Ny nói những lời này, tâm tình tương đối kích động, cho nên trong lúc nhất thời thật ra không giảm âm điệu xuống. Tô Mộc ngồi ở bên cạnh cũng nghe được rất rõ ràng.
Hỏi xem cô ấy đang ở đây, trực tiếp qua đó!
Tô Mộc nói.
Vâng!
Đợi đến khi Sở Tranh hỏi vị trí xong, nói cho Đoạn Bằng biết. Rất nhanh chiếc xe liền đi qua. Dương Vinh từ đầu đến cuối ngồi ở bên cạnh, không nói gì thêm. Hắn cũng không nhất thiết phải nói gì.
Phải biết rằng hiện tại hắn đi theo Tô Mộc. Chỉ cần Tô Mộc muốn hắn biết, nhất định sẽ nói ra. Nếu như Tô Mộc không mở miệng, cũng có nghĩa là những chuyện kia, hắn không thể biết.
Diện tích Hắc Tước Trấn chỉ có bấy nhiêu. Rất nhanh bọn họ đã tìm được vị trí của Sở Xuân Ny. Sở Xuân Ny nhìn thấy Sở Tranh từ trên xe bước xuống, vừa định đi tới. Ai ngờ được ngay sau đó, từ trong cửa sổ xe lộ ra một gương mặt. Chính là gương mặt này, khiến Sở Xuân Ny sửng sốt, ngây người. Dù thế nào, cô cũng không nghĩ tới, Tô Mộc sẽ xuất hiện ở nơi này!
Phải biết rằng Sở Xuân Ny đối với Tô Mộc thật ra rất quen thuộc. Chẳng những là Sở Xuân Ny, tin tưởng những nữ hài còn lại đối với Tô Mộc cũng rất quen thuộc. Chính là Tô Mộc giống như thần binh từ trên trời xuống, xuất hiện ở trước mặt các cô, cứu các cô từ trong mồ ma ra. Nếu như vậy còn không nhận ra Tô Mộc, chẳng phải là quá vong ân phụ nghĩa sao?
Tô huyện trưởng, sao anh lại ở chỗ này?
Sở Xuân Ny kinh ngạc kêu lên.
Tại sao anh không thể ở chỗ này? Chẳng lẽ nơi này là địa bàn nhà em sao?
Tô Mộc cười nói.
Không phải, không phải!
Sở Xuân Ny vội vàng nói.
Được rồi. Không đùa với em nữa. Chỉ nói vậy thôi. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao lại khiến em gấp gáp như vậy?
Tô Mộc hỏi.
Chuyện là như thế này, Tô huyện trưởng, em cũng không nói nhiều. Anh hay nghe trước cái này rồi hãy lại nói!
Sở Xuân Ny tìm đoạn video trong điện thoại di động của mình, phát ra.
Tô Mộc nhìn qua. Sau khi hắn nhìn thấy bên trong có chuyện gì xảy ra, thái độ trên mặt đã trở nên âm trầm. Chuyện gì vậy? Tập đoàn Âu Dương thật sự dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Thậm chí ngay cả thủ đoạn như vậy cũng thi triển ra. Nhưng điều này cũng đúng với tác phong trong tưởng tượng của hắn về tập đoàn Âu Dương, cầm tiền để giải quyết chuyện này.
Nhưng phải biết rằng có một số việc, tiền không thể giải quyết được!
Sau khi xem xong, Tô Mộc đưa điện thoại di động cho Dương Vinh. Sau khi Dương Vinh xem xong, đưa cho Sở Tranh. Dương Vinh lộ vẻ nghiêm túc nói:
Tô huyện trưởng, nếu như chuyện này thật sự giống như lời Đường Tiểu Hiền nói, vẫn thật sự có chút khó khăn. Dù sao nhà những nữ hài này không tố cáo, vậy tội của Âu Dương Dung gặp nhỏ đi rất nhiều. Theo tôi được biết, Âu Dương Dung bị bắt vì nguyên nhân này.
Không tố cáo thì Âu Dương Dung có thể bình yên vô sự sao? Nực cười. Chỗ cục công an thành phố còn có tư liệu ghi hình tại chỗ! Thật sự cho rằng Âu Dương Dung giải quyết chuyện này như vậy, là hắn có thể được thả ra sao? Nếu như chuyện gì cũng có thể làm như vậy, còn cần tới pháp luật làm cái gì?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Lời mặc dù nói như vậy, nhưng phải biết rằng bọn họ thật sự không tố cáo, vậy chúng tôi cũng không có biện pháp nào khác.
Dương Vinh nói.
Đây là sự thực!
Ở xã hội bây giờ, dưới bối cảnh lớn, chỉ cần tập đoàn Âu Dương có chút hành động, thật sự ép mười gia đình này xuống, đồng thời để cho các cô ấy sửa lại khẩu cung, chuyện đó sẽ có chút nguy hiểm. Không nói tới chuyện khác. Chỉ riêng chuyện các cô ấy nói mình lúc đó ở bên trong biệt thự là cam tâm tình nguyện, là ở thể thử nghiệm hoàn cảnh sinh hoạt, chuẩn bị diễn kịch sau này, vậy coi như thật sự có nghịch chuyển lớn!
Chuyện này lại không phải là không có khả năng phát sinh!
Ở Thiên Triều hiện tại, rất nhiều chuyện đều biến hóa theo thị trường kinh tế phát triển. Chỉ có chuyện anh không nghĩ tới, sẽ không có chuyện gì không có khả năng phát sinh!
Không có cách nào sao?
Trong mắt Tô Mộc hiện lên một tia sáng lạnh. Tập đoàn Âu Dương này thật sự có ý định muốn tìm phiền toái đúng không? Nếu thật sự là như vậy, có khi mình phải dành thời gian chơi đùa với bọn họ một chút mới. Lần này cho dù những người này bị thuyết phục, sau đó không tố cáo nữa, cũng phải cho Âu Dương Dung ngồi ở trong tù một thời gian mới được. Nghĩ tới đây, Tô Mộc nhìn về phía Sở Xuân Ny nói:
Xuân Ny, chuyện này, nếu như chín nhà còn lại đều lựa chọn không tố cáo, nhà các em cũng không cần phải liều chết theo kiện nữa.
Tô huyện trưởng?
Sở Xuân Ny nghi ngờ nói.
Anh tự có biện pháp. Hai mươi vạn, ít. Nếu nhà các em muốn, trực tiếp bảo bọn họ phải đưa năm mươi vạn!
Tô Mộc nói.
Năm mươi vạn?
Sở Xuân Ny kinh ngạc kêu lên.
Không sai, chính là năm mươi vạn!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Sở Xuân Ny còn muốn nói gì nữa, nhưng đã bị Sở Tranh trực tiếp kéo qua một bên.
Buổi tối anh sẽ trở về một chuyến. Đến lúc đó anh sẽ tới nhà em nói chuyện sau!
Được!
Sở Xuân Ny gật đầu.
Bây giờ Sở Xuân Ny thật sự có chút ngây thơ. Nhưng cũng không có nghĩa là Sở Tranh không biết. Từ khi Tô Mộc mở miệng nói những lời này, trong nháy mắt, Sở Tranh đã biết trong lòng Tô Mộc suy nghĩ như thế nào.
Đây là chính trị!
Có đôi khi phải để ý tới phương thức phương pháp!
Tô Mộc nhìn Xuân Ny có chút ngây thơ rời đi như vậy, cũng không có ý giải thích nhiều. Chuyện như vậy cho dù anh giải thích cho cô ấy, cô ấy nghe cũng chưa chắc có thể hiểu được.
Huyện trưởng, không biết lần này chuẩn bị xử lý tòa nhật báo như thế nào?
Dương Vinh hỏi.
Lột trần tới cùng!
Tô Mộc quả quyết nói.
Chuyện của Lưu Á có thể tạm thời buông tha, không xử lý quá đáng. Nhưng Hoàng Năng dám động thủ, in ra bài viết như vậy trên nhật báo Hoa Hải, nếu như buông tha, vậy tuyệt đối không được!
Cho dù là vì uy nghiêm của chính quyền huyện, cũng phải nghiêm túc xử lý!
Dương Vinh biết từ giờ trở đi, xã trưởng Hoa Xã này đã chấm dứt, Hoàng Năng cũng đừng mong tiếp tục lưu lại trong ban tuyên truyền huyện ủy. Cho dù trong tay hắn có cái gọi là nhược điểm, cũng không có khả năng uy hiếp được Lưu Á nữa. Bởi vì có Tô Mộc ở đây, Lưu Á đã an toàn. Chỉ cần Tô Mộc không truy cứu, Hoàng Năng không có chứng cứ, thật sự chỉ có thể tự nhận mình không may.
Reng reng reng!
Đúng lúc này có tiếng chuông chuông điện thoại chói tai vang lên!
Âu Dương thị trưởng, có câu quên nói cho cô biết, nếu như pháp luật bất công, tôi sẽ dùng phương thức của tôi, để Âu Dương Dung biết, cái gì gọi là trời làm bậy còn sống được, tự làm bậy không thể tha!
Chính là những lời này!
Tô Mộc thốt ra những lời này quyết đoán như vậy. Pháp luật không trừng phạt, tôi sẽ tới trừng phạt! Tô Mộc mặc dù là một quan viên, nhưng những từ này thốt ra từ trong miệng hắn, vẫn thật sự vô cùng cường thế!
Lưu Á dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tô Mộc sẽ nói ra những lời như vậy. Quả thực quá lợi hại!
Âu Dương Nghị Tranh cũng thật sự không ngờ. Đợi đến khi cô ta muốn nói gì đó, Tô Mộc đã trực tiếp tắt điện thoại. Khi bên tai truyền đến từng tiếng đô đô, trên mặt Âu Dương Nghị Tranh hiện ra một sự nghiền ngẫm.
Tô Mộc, anh làm vậy chính là đang ép tôi!
Âu Dương Nghị Tranh nhìn mặt trời bên ngoài nóng hừng hực, tâm tư vẫn không có biện pháp nào trấn tĩnh được. Nghĩ vậy chuyện lần này Âu Dương Dung phạm phải, thật ra phải bị bắt. Nếu chỉ riêng cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không để ý tới. Nhưng hai ngày qua, sau khi trở về, cả ngày phải đối mặt với sự đáng thương của mẹ, đôi mắt khóc đến mức đỏ hồng, làm cho Âu Dương Nghị Tranh phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện của Âu Dương Dung.
Phải giải quyết!
Dưới suy nghĩ như vậy Âu Dương Nghị Tranh vẫn gửi một tin nhắn ra. Người nhận tin nhắn không ngờ là Lý Dật Phong!
Lý Dật Phong này cũng không phải là cục trưởng thị công an cục thành phố Tây Phẩm, không ngờ là bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy trùng tên trùng họ!
Gần như ngay lúc tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại chợt đổ chuông.
Tiểu Tranh, là anh, Lý Dật Phong. . .
…
Tô Mộc lặng lẽ đặt điện thoại di động xuống, mỉm cười nhìn về phía Lưu Á. Nếu như dưới tình huống như vậy, Lưu Á cũng không biết nên lựa chọn như thế nào, vậy đừng trách lòng dạ Tô Mộc thật sự độc ác.
Tô huyện trưởng, anh rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào?
Lưu Á trầm giọng nói.
Tôi chính là muốn. . .
Không có người nào biết Tô Mộc rốt cuộc muốn Lưu Á làm thế nào. Dù sao đợi đến khi Lưu Á rời khỏi nơi này, thái độ trên mặt rõ ràng đã thả lỏng hơn lúc tiến vào rất nhiều. Chính là sự thả lỏng như vậy, khiến người ta càng đoán không ra rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Ngay cả Dương Hòa Tô phái người ở lại tìm hiểu động tĩnh, cũng không biết.
Cái gì? Cứ như vậy mà rời đi sao?
Dương Hòa Tô cau mày nói.
Sau khi biết được tin tức kia, hai mắt Dương Hòa Tô hơi híp lại. Hắn đang suy đoán rốt cuộc có nên nói cho Lý Tuyển một tiếng hay không. Cuối cùng hắn do dự nửa ngày, mới gọi điện thoại đi.
Lý bí thư, tôi là Dương Hòa Tô ở Hắc Tước Trấn. Tôi có chuyện muốn báo cho cô biết. Chuyện là thế này. . .
Tô Mộc cũng không biết Dương Hòa Tô gọi điện thoại cho Lý Tuyển. Hiện tại hắn chuẩn bị rời khỏi Hắc Tước Trấn. Dù sao mục đích lần này qua đã đạt được, không nhất thiết phải ở lại làm gì.
Chỉ có điều ngay khi xe của Tô Mộc vừa định rời khỏi Hắc Tước Trấn, điện thoại di động của Sở Tranh đột nhiên đổ chuông. Hắn liếc mắt nhìn, sau đó nói với Tô Mộc:
Tô huyện trưởng, là Xuân Ny!
Xuân Ny sao?
Trong đầu Tô Mộc nghĩ đến tiểu nữ hài thanh thuần động lòng người kia, không khỏi mỉm cười.
Nhận đi!
Được!
Sở Tranh thuận thế nhận điện thoại, sau đó ôn nhu nói:
Xuân Ny, có chuyện gì không?
Anh Tranh, bây giờ anh đang ở đâu?
Sở Xuân Ny hỏi.
Anh đang ở trên Hắc Tước Trấn, đang chuẩn bị rời đi. Thế nào?
Sở Tranh cười nói.
Cái gì? Anh thật sự đang ở ngay trấn trên sao?
Sở Xuân Ny ngạc nhiên kêu lên.
Đương nhiên, cái này còn có thể giả được sao? Anh tất nhiên đang ở đây.
Sở Tranh nói.
Anh Tranh, em có chuyện muốn tìm anh!
Sở Xuân Ny nói với giọng điệu gấp gáp.
Lúc này đến phiên Sở Tranh do dự. Phải biết rằng lần này hắn đi theo Tô Mộc ra ngoài làm việc, dưới tình huống không được Tô Mộc gật đầu đồng ý, hắn làm sao có thể tùy tiện đi gặp Sở Xuân Ny được? Lại nói hiện tại cũng không phải lúc. Sự do dự đó, thật ra đã bị Sở Xuân Ny ở bên kia cảm giác được. Cô vội vàng bổ sung.
Anh Tranh, em tìm anh thật sự có chuyện. Là chuyện của tập đoàn Âu Dương. Ngày hôm nay bọn họ phái người qua, tới nhà bọn em cưỡng bức dùng lợi dụ dỗ, bảo nhà em ký tên vào danh sách không truy cứu gì đó. Cha em vì vậy mà bị bọn họ chọc tức tới té xỉu. Em không có cách nào, cho nên mới vội vàng tìm anh!
Sở Xuân Ny sốt ruột vội vàng nói.
Bởi vì Sở Xuân Ny nói những lời này, tâm tình tương đối kích động, cho nên trong lúc nhất thời thật ra không giảm âm điệu xuống. Tô Mộc ngồi ở bên cạnh cũng nghe được rất rõ ràng.
Hỏi xem cô ấy đang ở đây, trực tiếp qua đó!
Tô Mộc nói.
Vâng!
Đợi đến khi Sở Tranh hỏi vị trí xong, nói cho Đoạn Bằng biết. Rất nhanh chiếc xe liền đi qua. Dương Vinh từ đầu đến cuối ngồi ở bên cạnh, không nói gì thêm. Hắn cũng không nhất thiết phải nói gì.
Phải biết rằng hiện tại hắn đi theo Tô Mộc. Chỉ cần Tô Mộc muốn hắn biết, nhất định sẽ nói ra. Nếu như Tô Mộc không mở miệng, cũng có nghĩa là những chuyện kia, hắn không thể biết.
Diện tích Hắc Tước Trấn chỉ có bấy nhiêu. Rất nhanh bọn họ đã tìm được vị trí của Sở Xuân Ny. Sở Xuân Ny nhìn thấy Sở Tranh từ trên xe bước xuống, vừa định đi tới. Ai ngờ được ngay sau đó, từ trong cửa sổ xe lộ ra một gương mặt. Chính là gương mặt này, khiến Sở Xuân Ny sửng sốt, ngây người. Dù thế nào, cô cũng không nghĩ tới, Tô Mộc sẽ xuất hiện ở nơi này!
Phải biết rằng Sở Xuân Ny đối với Tô Mộc thật ra rất quen thuộc. Chẳng những là Sở Xuân Ny, tin tưởng những nữ hài còn lại đối với Tô Mộc cũng rất quen thuộc. Chính là Tô Mộc giống như thần binh từ trên trời xuống, xuất hiện ở trước mặt các cô, cứu các cô từ trong mồ ma ra. Nếu như vậy còn không nhận ra Tô Mộc, chẳng phải là quá vong ân phụ nghĩa sao?
Tô huyện trưởng, sao anh lại ở chỗ này?
Sở Xuân Ny kinh ngạc kêu lên.
Tại sao anh không thể ở chỗ này? Chẳng lẽ nơi này là địa bàn nhà em sao?
Tô Mộc cười nói.
Không phải, không phải!
Sở Xuân Ny vội vàng nói.
Được rồi. Không đùa với em nữa. Chỉ nói vậy thôi. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao lại khiến em gấp gáp như vậy?
Tô Mộc hỏi.
Chuyện là như thế này, Tô huyện trưởng, em cũng không nói nhiều. Anh hay nghe trước cái này rồi hãy lại nói!
Sở Xuân Ny tìm đoạn video trong điện thoại di động của mình, phát ra.
Tô Mộc nhìn qua. Sau khi hắn nhìn thấy bên trong có chuyện gì xảy ra, thái độ trên mặt đã trở nên âm trầm. Chuyện gì vậy? Tập đoàn Âu Dương thật sự dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Thậm chí ngay cả thủ đoạn như vậy cũng thi triển ra. Nhưng điều này cũng đúng với tác phong trong tưởng tượng của hắn về tập đoàn Âu Dương, cầm tiền để giải quyết chuyện này.
Nhưng phải biết rằng có một số việc, tiền không thể giải quyết được!
Sau khi xem xong, Tô Mộc đưa điện thoại di động cho Dương Vinh. Sau khi Dương Vinh xem xong, đưa cho Sở Tranh. Dương Vinh lộ vẻ nghiêm túc nói:
Tô huyện trưởng, nếu như chuyện này thật sự giống như lời Đường Tiểu Hiền nói, vẫn thật sự có chút khó khăn. Dù sao nhà những nữ hài này không tố cáo, vậy tội của Âu Dương Dung gặp nhỏ đi rất nhiều. Theo tôi được biết, Âu Dương Dung bị bắt vì nguyên nhân này.
Không tố cáo thì Âu Dương Dung có thể bình yên vô sự sao? Nực cười. Chỗ cục công an thành phố còn có tư liệu ghi hình tại chỗ! Thật sự cho rằng Âu Dương Dung giải quyết chuyện này như vậy, là hắn có thể được thả ra sao? Nếu như chuyện gì cũng có thể làm như vậy, còn cần tới pháp luật làm cái gì?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Lời mặc dù nói như vậy, nhưng phải biết rằng bọn họ thật sự không tố cáo, vậy chúng tôi cũng không có biện pháp nào khác.
Dương Vinh nói.
Đây là sự thực!
Ở xã hội bây giờ, dưới bối cảnh lớn, chỉ cần tập đoàn Âu Dương có chút hành động, thật sự ép mười gia đình này xuống, đồng thời để cho các cô ấy sửa lại khẩu cung, chuyện đó sẽ có chút nguy hiểm. Không nói tới chuyện khác. Chỉ riêng chuyện các cô ấy nói mình lúc đó ở bên trong biệt thự là cam tâm tình nguyện, là ở thể thử nghiệm hoàn cảnh sinh hoạt, chuẩn bị diễn kịch sau này, vậy coi như thật sự có nghịch chuyển lớn!
Chuyện này lại không phải là không có khả năng phát sinh!
Ở Thiên Triều hiện tại, rất nhiều chuyện đều biến hóa theo thị trường kinh tế phát triển. Chỉ có chuyện anh không nghĩ tới, sẽ không có chuyện gì không có khả năng phát sinh!
Không có cách nào sao?
Trong mắt Tô Mộc hiện lên một tia sáng lạnh. Tập đoàn Âu Dương này thật sự có ý định muốn tìm phiền toái đúng không? Nếu thật sự là như vậy, có khi mình phải dành thời gian chơi đùa với bọn họ một chút mới. Lần này cho dù những người này bị thuyết phục, sau đó không tố cáo nữa, cũng phải cho Âu Dương Dung ngồi ở trong tù một thời gian mới được. Nghĩ tới đây, Tô Mộc nhìn về phía Sở Xuân Ny nói:
Xuân Ny, chuyện này, nếu như chín nhà còn lại đều lựa chọn không tố cáo, nhà các em cũng không cần phải liều chết theo kiện nữa.
Tô huyện trưởng?
Sở Xuân Ny nghi ngờ nói.
Anh tự có biện pháp. Hai mươi vạn, ít. Nếu nhà các em muốn, trực tiếp bảo bọn họ phải đưa năm mươi vạn!
Tô Mộc nói.
Năm mươi vạn?
Sở Xuân Ny kinh ngạc kêu lên.
Không sai, chính là năm mươi vạn!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Sở Xuân Ny còn muốn nói gì nữa, nhưng đã bị Sở Tranh trực tiếp kéo qua một bên.
Buổi tối anh sẽ trở về một chuyến. Đến lúc đó anh sẽ tới nhà em nói chuyện sau!
Được!
Sở Xuân Ny gật đầu.
Bây giờ Sở Xuân Ny thật sự có chút ngây thơ. Nhưng cũng không có nghĩa là Sở Tranh không biết. Từ khi Tô Mộc mở miệng nói những lời này, trong nháy mắt, Sở Tranh đã biết trong lòng Tô Mộc suy nghĩ như thế nào.
Đây là chính trị!
Có đôi khi phải để ý tới phương thức phương pháp!
Tô Mộc nhìn Xuân Ny có chút ngây thơ rời đi như vậy, cũng không có ý giải thích nhiều. Chuyện như vậy cho dù anh giải thích cho cô ấy, cô ấy nghe cũng chưa chắc có thể hiểu được.
Huyện trưởng, không biết lần này chuẩn bị xử lý tòa nhật báo như thế nào?
Dương Vinh hỏi.
Lột trần tới cùng!
Tô Mộc quả quyết nói.
Chuyện của Lưu Á có thể tạm thời buông tha, không xử lý quá đáng. Nhưng Hoàng Năng dám động thủ, in ra bài viết như vậy trên nhật báo Hoa Hải, nếu như buông tha, vậy tuyệt đối không được!
Cho dù là vì uy nghiêm của chính quyền huyện, cũng phải nghiêm túc xử lý!
Dương Vinh biết từ giờ trở đi, xã trưởng Hoa Xã này đã chấm dứt, Hoàng Năng cũng đừng mong tiếp tục lưu lại trong ban tuyên truyền huyện ủy. Cho dù trong tay hắn có cái gọi là nhược điểm, cũng không có khả năng uy hiếp được Lưu Á nữa. Bởi vì có Tô Mộc ở đây, Lưu Á đã an toàn. Chỉ cần Tô Mộc không truy cứu, Hoàng Năng không có chứng cứ, thật sự chỉ có thể tự nhận mình không may.
Reng reng reng!
Đúng lúc này có tiếng chuông chuông điện thoại chói tai vang lên!
/1590
|