Chương 1230: Sao dám không cho ngài mặt mũi!
Ai cũng muốn dựa vào chiếc thuyền lớn Tô Mộc này. Bởi vì chỉ cần có thể dựa vào, có nghĩa là thăng chức rất nhanh, có nghĩa là trong thời gian rất ngắn có thể có được tất cả, có nghĩa là không nhất định lo lắng đề phòng. Hiện tại Tô Mộc đã trở thành một loại tượng trưng, ở trong huyện Hoa Hải chính là đại biểu cho sự tôn quý.
Các phó huyện trưởng, những người lãnh đạo của các cơ quan trực thuộc huyện, tất cả đều như ong vỡ tổ xuất hiện ở bên ngoài phòng làm việc. Cảnh tượng như vậy thật lâu chưa từng có. Mặc dù đều biết làm vậy có khả năng sẽ khiến trong lòng Lý Tuyển khó chịu, nhưng đó đã không phải chuyện bọn họ suy nghĩ nữa.
Nếu như thật sự có thể leo lên chiếc thuyền lớn Tô Mộc này, cho dù thật sự đắc tội Lý Tuyển, thì đã sao?
Cho nên một buổi chiều trôi qua, Tô Mộc đều phải nghe báo cáo công tác. Nhưng tình trạng như vậy vẫn khiến Tô Mộc cảm thấy một khó chịu không nói ra được. So với điều này, hắn tình nguyện trực tiếp đi xuống hiện trường thị sát. Chỉ có điều Tô Mộc cũng biết, theo quan chức thay đổi, loại cơ hội có thể tự mình xuống cơ sở, đối với hắn đã càng ngày càng ít.
Trước khi tan sở.
Sở Tranh, có phải người của ban tài chính huyện không tới đúng không?
Tô Mộc hỏi.
Đúng vậy!
Sở Tranh gật đầu, nhìn sắc mặt Tô Mộc không có gì thay đổi, nhỏ giọng nói:
Lãnh đạo, lúc xế chiều, tôi nghe nói trưởng phòng tài chính huyện Thái Kim Đường muốn đi qua chỗ của Lý bí thư. Thời điểm đi qua hình như cũng không mấy vui vẻ. Nhưng khi hắn đi ra, trên mặt lại tươi cười.
Sở Tranh nói.
Có chuyện như vậy sao!
Lời Sở Tranh nói rất rõ ràng là đưa ra tin tức Tô Mộc muốn tìm hiểu. Thái Kim Đường là người của Lý Tuyển. Thật ra điều này cũng không có gì kỳ quái. Dù sao trước khi mình tới, Lý Tuyển nắm giữ toàn bộ quyền lớn trong huyện Hoa Hải. Túi tiền như phòng tài chính bị Lý Tuyển nắm giữ một chút cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nói cho cùng, Tô Mộc hiện tại thật ra có chút bội phục Mạnh Vi Khiêm. Nếu không phải có Mạnh Vi Khiêm, đoán chừng phòng công an cũng sẽ bị dính vào. Nếu thật sự chờ tới khi trưởng phòng công an Chương Duệ giống như Thái Kim Đường đều bị Lý Tuyển khống chế, vậy toàn bộ tình hình sẽ thay đổi, đặc biệt không xong đến cực điểm.
Chỉ có điều như đã nói qua, làm huyện trưởng, lại không thể quản túi tiền, vậy cũng rất có vấn đề. Xem ra đã tới lúc gõ xuống Thái Kim Đường. Dù sao sau này huyện Hoa Hải sẽ đi đến giai đoạn phát triển cao. Nếu như phòng tài chính không nghe theo, sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết xuất hiện.
Huyện trưởng, thật ra ngày hôm nay trưởng phòng tài chính huyện Thái Kim Đường không tới, nhưng lại có một người khác tới. Chỉ có điều bởi vì quan hệ tỏng đó, hắn tới tương đối muộn, cho nên cũng không có đến lượt hắn báo cáo công tác.
Sở Tranh nói.
Ai?
Tô Mộc hỏi.
Văn Nhân Đình!
Sở Tranh nói.
Văn Nhân Đình là ai? Ở trên bàn làm việc của Tô Mộc có tư liệu giới thiệu cặn kẽ. Lại nói tiếp, Văn Nhân Đình người này thật ra có chút thú vị khiến Tô Mộc muốn sử dụng. Bởi vì tính cách của Văn Nhân Đình có chút giống với Tiêu Tri Lâm bí thư trấn ủy Thập Phương Trấn bí, thuộc về loại vừa nhìn đã có chút nóng nảy. Nhưng nếu như nói đến kiến thức chuyên nghiệp, vậy không cần nói, thật sự rất lợi hại. Muốn chuyên nghiệp bao nhiêu có bấy nhiêu.
Chỉ có điều cũng bởi tính cách như thế, khiến quan hệ giữa Văn Nhân Đình và Thái Kim Đường không tốt lắm. Cho nên Thái Kim Đường mới có thể liên tục đi gây sự với hắn. Đến cuối cùng, Văn Nhân Đình đường đường là thân phận phó trưởng phòng thường vụ, ở trong phòng tài chính quyền phát biểu lại càng lúc càng bị giảm bớt.
Người như vậy, ngược lại hiện tại Tô Mộc muốn sử dụng. Không nói tới chuyện khác, chỉ riêng việc hắn vẫn chưa đứng thành hàng, cũng đủ để thu hút sự chú ý của Tô Mộc.
Lưu ý Văn Nhân Đình!
Tô Mộc nói.
Vâng!
Sở Tranh biết Văn Nhân Đình xem như đã tiến vào trong tầm mắt của Tô Mộc. Thật ra ngày hôm nay Văn Nhân Đình thật sự đã tới, nhưng nếu như Sở Tranh không nói những lời này, sợ rằng Tô Mộc chắc sẽ không nhớ tới.
Từ điều này có thể nhìn ra, tạo quan hệ với người bên cạnh lãnh đạo là chuyện quan trọng tới mức nào! Ở trong xã hội phong kiến Thiên Triều cổ đại, vì sao quyền thần đều muốn lôi kéo làm tốt quan hệ với thái giám trong cung? Nguyên nhân chính là vì điều này.
Đương nhiên cũng không phải nói Sở Tranh chính là thái giám. Chẳng qua là trăm sông đổ về một biển, chỉ là một loại cách nói mà thôi. Đều chỉ người thân cận nhất bên cạnh lãnh đạo.
Tối hôm nay Tô Mộc chuẩn bị đi tìm Bùi Phi. Bởi vì ngày hôm sau Bùi Phi sẽ rời khỏi thành phố Tây Phẩm. Ngẫm lại cũng đúng. Bùi Phi dù nói như thế nào cũng là một minh tinh. Cô ở trong một căn nhà nhỏ bé ở huyện Hoa Hải như vậy tính là chuyện gì. Một minh tinh nếu như không chụp ảnh quay phim, như vậy ngôi sao này chỉ còn cách đào thải không xa.
Chỉ có điều ngay khi Tô Mộc mới vừa đi ra khỏi cửa chính quyền huyện, còn chưa kịp lên xe, điện thoại riêng của hắn đã bắt đầu lóe sáng. Nhìn dãy số xuất hiện, Tô Mộc không khỏi nhíu mày.
Âu Dương Nghị Tranh này rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ muốn dây dưa với hắn sao? Thế nào hiện tại lại gọi điện thoại qua? Thật sự cho rằng tính tình mình tốt lắm sao?
Nghĩ đến Âu Dương Nghị Tranh nhiều lần lặp đi lặp lại chuyện chạy vạy cho Âu Dương Dung, trong lòng Tô Mộc không tự chủ được, xuất hiện một ngọn lửa tức giận.
Âu Dương Nghị Tranh, cô rốt cuộc muốn thế nào? Có phải đã nghĩ thông suốt, thật sự muốn đáp ứng điều kiện của tôi hay không?
Tô Mộc với giọng nói không vui cướp lời mở miệng trước.
Chính là giành nói trước như vậy, khiến bên kia Âu Dương Nghị Tranh hồi lâu không mở miệng, bị nghẹn!
Thế nào? Nếu như không có chuyện gì, tôi tắt máy!
Tô Mộc nói.
Tôi có việc!
Âu Dương Nghị Tranh vội vàng nói.
Chuyện gì?
Tô Mộc lặng lẽ nói.
Bây giờ anh có thể tới thành phố Tây Phẩm một chuyến hay không?
Âu Dương Nghị Tranh nói.
Đi lên tỉnh? Thị trưởng Âu Dương, cô muốn nói chuyện công hay nói chuyện riêng vậy? Nếu như nói chuyện công hiện tại đã hết giờ làm việc. Trừ phi là có chuyện cần gấp, bằng không tôi sẽ không đi qua. Nếu như cô muống nói chuyện riêng, tôi nghĩ giữa chúng ta không có chuyện riêng gì để nói.
Trong giọng nói của Tô Mộc lộ ra ý từ chối người từ ngoài ngàn dặm.
Anh?
Âu Dương Nghị Tranh nhất thời muốn nổi giận.
Tôi cái gì mà tôi. Tôi chính là như vậy. Nếu như cô không muốn nghe, vậy đừng gọi điện thoại cho tôi là được! Âu Dương Nghị Tranh, tôi biết cô muốn hỏi chuyện của Âu Dương Dung. Nhưng xin cô. Tôi và chuyện của Âu Dương Dung không có một chút quan hệ nào. Hắn bị xử lý như thế nào là chuyện của pháp viện. Kết quả điều tra cũng là do bên thị cục đưa ra. Không có vấn đề sẽ trực tiếp thả. Cô có nhất định phải ở chỗ này dây dưa với tôi không ngừng như vậy không? Lại nói nhà Âu Dương các cô thật lợi hại. Phái người đi tới nói điều kiện với mười gia đình kia. Hết cưỡng bức rồi dùng lợi dụ dỗ, bọn họ đều đã ký tên, không truy cứu nữa. Nếu như bọn họ đều không truy cứu, tôi muốn theo, với thực lực của gia tộc Âu Dương các cô, rất dễ dàng có thể đối phó được chuyện này. Còn nữa, thật sự không nên lại gọi điện thoại cho tôi nữa. Tôi không chịu được.
Tô Mộc nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, trên mặt đầy vẻ khó chịu.
Chuyện gì xảy ra vậy!
Âu Dương Nghị Tranh thật sự xem mình là ai chứ!
Quả thực chính là quá nực cười!
Tô Mộc biết trong lòng Âu Dương Nghị Tranh còn đang suy nghĩ, nếu như pháp luật không thể cho những thiếu nữ này một câu trả lời hợp lý, hắn sẽ đích thân động thủ. Âu Dương Nghị Tranh đoán chừng cũng biết nội tình của mình, cho nên đang sợ hãi, mới có thể liên tục gọi điện thoại như vậy.
Nhưng Âu Dương Nghị Tranh cô rốt cuộc muốn dây dưa với tôi đến lúc nào!
Nếu như hài tử của người khác phạm lỗi, cô có thể xử lý theo chính nghĩa là xong. Bản thân các người gây chuyện lại có thể bỏ mặc sao? Nực cười!
Tô Mộc nghĩ như vậy liền ngồi trên xe, định lái xe rời khỏi đó. Ai ngờ đúng hắn vừa ngồi xuống, còn chưa ngồi nóng mông, điện thoại di động lại đổ chuông. Vẫn là số của Âu Dương Nghị Tranh trước đó.
Điều này thật sự khiến Tô Mộc cảm thấy phẫn nộ!
Xong chưa!
Thật sự xem Tô Mộc tôi là quân cờ sao? Thật sự cho rằng tôi có thể làm quân cờ bị người ta chi phối sao? Quả thực chính là nực cười. Gọi nữa, ép tôi chửi sao?
Tôi nói này Âu Dương Nghị Tranh, tôi thật sự phục cô. Cô đừng cứ không có việc gì lại gọi điện thoại cho tôi có được không? Đừng tưởng rằng cô là lãnh đạo, cô có thể không chút kiêng kỵ can thiệp cuộc sông riêng của tôi như thế. Tôi không nhờ cậy gì cô. Cô bớt ở đó dọa tôi đi. Cô nói một chút xem, cô rốt cuộc muốn làm gì? Cô đưa ra một điều kiện, tôi nghe theo có được không?
Tô Mộc điên cuồng trút xuống những lời trách mắng.
Alô, Alô, cô có nói hay không? Không nói lời nào tôi trực tiếp tắt máy!
Tô Mộc nói xong định cúp điện thoại. Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên. Giọng nói này vang lên quá đột ngột, khiến Tô Mộc nhất thời hồi lâu cũng không phản ứng được là chuyện gì xảy ra.
Là tôi muốn gặp anh, anh qua đây một chuyến!
Anh là ai?
Tô Mộc không hề động đậy nói.
Tôi là Lý Dật Phong!
Lý Dật Phong? Sao giọng của gia hỏa này lại biến thành như vậy? Còn nữa, tại sao Lý Dật Phong lại ở cùng một chỗ với Âu Dương Nghị Tranh. Chuyện gì xảy ra vậy?
Không đúng, khẳng định không phải là Lý Dật Phong này!
Mình nghĩ lầm rồi!
Lý Dật Phong này hẳn chính là Lý Dật Phong mà Diệp An Bang cố ý gọi điện thoại qua thông báo, hiện tại là bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy, là nhân vật có phân lượng nặng trong thường ủy Tỉnh ủy. Chủ yếu nhất là chỗ dựa sau lưng hắn hiện nay là cấp tối cao. Điều này khiến Tô Mộc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đây rốt cuộc gánh hát nào vừa ra vậy!
Chỉ có điều sau khi đoán được thân phận của đối phương, Tô Mộc vội vàng nói:
Lý bộ trưởng chào ngài!
Đã biết tiểu tử cậu có thể biết tôi là ai. Thế nào, cho tôi chút mặt mũi, đến đây đi. Địa chỉ tôi sẽ nói cho cậu biết!
Lý Dật Phong nói.
Nghiêm trọng, nghiêm trọng, thật sự nghiêm trọng!
Tô Mộc nói:
Vậy để tôi đi qua!
Được!
Lý Dật Phong nói.
Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, cũng không có lập tức rời đi, mà ghé vào trên tay lái, khóe miệng hơi cong lên. Thật không ngờ, Âu Dương Nghị Tranh cô còn có mối quan hệ như vậy. Quen biết với Lý Dật Phong cũng không tính là gì. Còn có thể thuyết phục Lý Dật Phong tới nơi này trước. Như vậy quan hệ thật sự không đơn giản.
Chỉ có điều, cho dù là như vậy, Lý Dật Phong dường như cũng không nhất thiết phải muốn mình đi qua một chuyến!
Rốt cuộc có mờ ám gì ở đây?
Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp An Bang.
Ai cũng muốn dựa vào chiếc thuyền lớn Tô Mộc này. Bởi vì chỉ cần có thể dựa vào, có nghĩa là thăng chức rất nhanh, có nghĩa là trong thời gian rất ngắn có thể có được tất cả, có nghĩa là không nhất định lo lắng đề phòng. Hiện tại Tô Mộc đã trở thành một loại tượng trưng, ở trong huyện Hoa Hải chính là đại biểu cho sự tôn quý.
Các phó huyện trưởng, những người lãnh đạo của các cơ quan trực thuộc huyện, tất cả đều như ong vỡ tổ xuất hiện ở bên ngoài phòng làm việc. Cảnh tượng như vậy thật lâu chưa từng có. Mặc dù đều biết làm vậy có khả năng sẽ khiến trong lòng Lý Tuyển khó chịu, nhưng đó đã không phải chuyện bọn họ suy nghĩ nữa.
Nếu như thật sự có thể leo lên chiếc thuyền lớn Tô Mộc này, cho dù thật sự đắc tội Lý Tuyển, thì đã sao?
Cho nên một buổi chiều trôi qua, Tô Mộc đều phải nghe báo cáo công tác. Nhưng tình trạng như vậy vẫn khiến Tô Mộc cảm thấy một khó chịu không nói ra được. So với điều này, hắn tình nguyện trực tiếp đi xuống hiện trường thị sát. Chỉ có điều Tô Mộc cũng biết, theo quan chức thay đổi, loại cơ hội có thể tự mình xuống cơ sở, đối với hắn đã càng ngày càng ít.
Trước khi tan sở.
Sở Tranh, có phải người của ban tài chính huyện không tới đúng không?
Tô Mộc hỏi.
Đúng vậy!
Sở Tranh gật đầu, nhìn sắc mặt Tô Mộc không có gì thay đổi, nhỏ giọng nói:
Lãnh đạo, lúc xế chiều, tôi nghe nói trưởng phòng tài chính huyện Thái Kim Đường muốn đi qua chỗ của Lý bí thư. Thời điểm đi qua hình như cũng không mấy vui vẻ. Nhưng khi hắn đi ra, trên mặt lại tươi cười.
Sở Tranh nói.
Có chuyện như vậy sao!
Lời Sở Tranh nói rất rõ ràng là đưa ra tin tức Tô Mộc muốn tìm hiểu. Thái Kim Đường là người của Lý Tuyển. Thật ra điều này cũng không có gì kỳ quái. Dù sao trước khi mình tới, Lý Tuyển nắm giữ toàn bộ quyền lớn trong huyện Hoa Hải. Túi tiền như phòng tài chính bị Lý Tuyển nắm giữ một chút cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nói cho cùng, Tô Mộc hiện tại thật ra có chút bội phục Mạnh Vi Khiêm. Nếu không phải có Mạnh Vi Khiêm, đoán chừng phòng công an cũng sẽ bị dính vào. Nếu thật sự chờ tới khi trưởng phòng công an Chương Duệ giống như Thái Kim Đường đều bị Lý Tuyển khống chế, vậy toàn bộ tình hình sẽ thay đổi, đặc biệt không xong đến cực điểm.
Chỉ có điều như đã nói qua, làm huyện trưởng, lại không thể quản túi tiền, vậy cũng rất có vấn đề. Xem ra đã tới lúc gõ xuống Thái Kim Đường. Dù sao sau này huyện Hoa Hải sẽ đi đến giai đoạn phát triển cao. Nếu như phòng tài chính không nghe theo, sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết xuất hiện.
Huyện trưởng, thật ra ngày hôm nay trưởng phòng tài chính huyện Thái Kim Đường không tới, nhưng lại có một người khác tới. Chỉ có điều bởi vì quan hệ tỏng đó, hắn tới tương đối muộn, cho nên cũng không có đến lượt hắn báo cáo công tác.
Sở Tranh nói.
Ai?
Tô Mộc hỏi.
Văn Nhân Đình!
Sở Tranh nói.
Văn Nhân Đình là ai? Ở trên bàn làm việc của Tô Mộc có tư liệu giới thiệu cặn kẽ. Lại nói tiếp, Văn Nhân Đình người này thật ra có chút thú vị khiến Tô Mộc muốn sử dụng. Bởi vì tính cách của Văn Nhân Đình có chút giống với Tiêu Tri Lâm bí thư trấn ủy Thập Phương Trấn bí, thuộc về loại vừa nhìn đã có chút nóng nảy. Nhưng nếu như nói đến kiến thức chuyên nghiệp, vậy không cần nói, thật sự rất lợi hại. Muốn chuyên nghiệp bao nhiêu có bấy nhiêu.
Chỉ có điều cũng bởi tính cách như thế, khiến quan hệ giữa Văn Nhân Đình và Thái Kim Đường không tốt lắm. Cho nên Thái Kim Đường mới có thể liên tục đi gây sự với hắn. Đến cuối cùng, Văn Nhân Đình đường đường là thân phận phó trưởng phòng thường vụ, ở trong phòng tài chính quyền phát biểu lại càng lúc càng bị giảm bớt.
Người như vậy, ngược lại hiện tại Tô Mộc muốn sử dụng. Không nói tới chuyện khác, chỉ riêng việc hắn vẫn chưa đứng thành hàng, cũng đủ để thu hút sự chú ý của Tô Mộc.
Lưu ý Văn Nhân Đình!
Tô Mộc nói.
Vâng!
Sở Tranh biết Văn Nhân Đình xem như đã tiến vào trong tầm mắt của Tô Mộc. Thật ra ngày hôm nay Văn Nhân Đình thật sự đã tới, nhưng nếu như Sở Tranh không nói những lời này, sợ rằng Tô Mộc chắc sẽ không nhớ tới.
Từ điều này có thể nhìn ra, tạo quan hệ với người bên cạnh lãnh đạo là chuyện quan trọng tới mức nào! Ở trong xã hội phong kiến Thiên Triều cổ đại, vì sao quyền thần đều muốn lôi kéo làm tốt quan hệ với thái giám trong cung? Nguyên nhân chính là vì điều này.
Đương nhiên cũng không phải nói Sở Tranh chính là thái giám. Chẳng qua là trăm sông đổ về một biển, chỉ là một loại cách nói mà thôi. Đều chỉ người thân cận nhất bên cạnh lãnh đạo.
Tối hôm nay Tô Mộc chuẩn bị đi tìm Bùi Phi. Bởi vì ngày hôm sau Bùi Phi sẽ rời khỏi thành phố Tây Phẩm. Ngẫm lại cũng đúng. Bùi Phi dù nói như thế nào cũng là một minh tinh. Cô ở trong một căn nhà nhỏ bé ở huyện Hoa Hải như vậy tính là chuyện gì. Một minh tinh nếu như không chụp ảnh quay phim, như vậy ngôi sao này chỉ còn cách đào thải không xa.
Chỉ có điều ngay khi Tô Mộc mới vừa đi ra khỏi cửa chính quyền huyện, còn chưa kịp lên xe, điện thoại riêng của hắn đã bắt đầu lóe sáng. Nhìn dãy số xuất hiện, Tô Mộc không khỏi nhíu mày.
Âu Dương Nghị Tranh này rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ muốn dây dưa với hắn sao? Thế nào hiện tại lại gọi điện thoại qua? Thật sự cho rằng tính tình mình tốt lắm sao?
Nghĩ đến Âu Dương Nghị Tranh nhiều lần lặp đi lặp lại chuyện chạy vạy cho Âu Dương Dung, trong lòng Tô Mộc không tự chủ được, xuất hiện một ngọn lửa tức giận.
Âu Dương Nghị Tranh, cô rốt cuộc muốn thế nào? Có phải đã nghĩ thông suốt, thật sự muốn đáp ứng điều kiện của tôi hay không?
Tô Mộc với giọng nói không vui cướp lời mở miệng trước.
Chính là giành nói trước như vậy, khiến bên kia Âu Dương Nghị Tranh hồi lâu không mở miệng, bị nghẹn!
Thế nào? Nếu như không có chuyện gì, tôi tắt máy!
Tô Mộc nói.
Tôi có việc!
Âu Dương Nghị Tranh vội vàng nói.
Chuyện gì?
Tô Mộc lặng lẽ nói.
Bây giờ anh có thể tới thành phố Tây Phẩm một chuyến hay không?
Âu Dương Nghị Tranh nói.
Đi lên tỉnh? Thị trưởng Âu Dương, cô muốn nói chuyện công hay nói chuyện riêng vậy? Nếu như nói chuyện công hiện tại đã hết giờ làm việc. Trừ phi là có chuyện cần gấp, bằng không tôi sẽ không đi qua. Nếu như cô muống nói chuyện riêng, tôi nghĩ giữa chúng ta không có chuyện riêng gì để nói.
Trong giọng nói của Tô Mộc lộ ra ý từ chối người từ ngoài ngàn dặm.
Anh?
Âu Dương Nghị Tranh nhất thời muốn nổi giận.
Tôi cái gì mà tôi. Tôi chính là như vậy. Nếu như cô không muốn nghe, vậy đừng gọi điện thoại cho tôi là được! Âu Dương Nghị Tranh, tôi biết cô muốn hỏi chuyện của Âu Dương Dung. Nhưng xin cô. Tôi và chuyện của Âu Dương Dung không có một chút quan hệ nào. Hắn bị xử lý như thế nào là chuyện của pháp viện. Kết quả điều tra cũng là do bên thị cục đưa ra. Không có vấn đề sẽ trực tiếp thả. Cô có nhất định phải ở chỗ này dây dưa với tôi không ngừng như vậy không? Lại nói nhà Âu Dương các cô thật lợi hại. Phái người đi tới nói điều kiện với mười gia đình kia. Hết cưỡng bức rồi dùng lợi dụ dỗ, bọn họ đều đã ký tên, không truy cứu nữa. Nếu như bọn họ đều không truy cứu, tôi muốn theo, với thực lực của gia tộc Âu Dương các cô, rất dễ dàng có thể đối phó được chuyện này. Còn nữa, thật sự không nên lại gọi điện thoại cho tôi nữa. Tôi không chịu được.
Tô Mộc nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, trên mặt đầy vẻ khó chịu.
Chuyện gì xảy ra vậy!
Âu Dương Nghị Tranh thật sự xem mình là ai chứ!
Quả thực chính là quá nực cười!
Tô Mộc biết trong lòng Âu Dương Nghị Tranh còn đang suy nghĩ, nếu như pháp luật không thể cho những thiếu nữ này một câu trả lời hợp lý, hắn sẽ đích thân động thủ. Âu Dương Nghị Tranh đoán chừng cũng biết nội tình của mình, cho nên đang sợ hãi, mới có thể liên tục gọi điện thoại như vậy.
Nhưng Âu Dương Nghị Tranh cô rốt cuộc muốn dây dưa với tôi đến lúc nào!
Nếu như hài tử của người khác phạm lỗi, cô có thể xử lý theo chính nghĩa là xong. Bản thân các người gây chuyện lại có thể bỏ mặc sao? Nực cười!
Tô Mộc nghĩ như vậy liền ngồi trên xe, định lái xe rời khỏi đó. Ai ngờ đúng hắn vừa ngồi xuống, còn chưa ngồi nóng mông, điện thoại di động lại đổ chuông. Vẫn là số của Âu Dương Nghị Tranh trước đó.
Điều này thật sự khiến Tô Mộc cảm thấy phẫn nộ!
Xong chưa!
Thật sự xem Tô Mộc tôi là quân cờ sao? Thật sự cho rằng tôi có thể làm quân cờ bị người ta chi phối sao? Quả thực chính là nực cười. Gọi nữa, ép tôi chửi sao?
Tôi nói này Âu Dương Nghị Tranh, tôi thật sự phục cô. Cô đừng cứ không có việc gì lại gọi điện thoại cho tôi có được không? Đừng tưởng rằng cô là lãnh đạo, cô có thể không chút kiêng kỵ can thiệp cuộc sông riêng của tôi như thế. Tôi không nhờ cậy gì cô. Cô bớt ở đó dọa tôi đi. Cô nói một chút xem, cô rốt cuộc muốn làm gì? Cô đưa ra một điều kiện, tôi nghe theo có được không?
Tô Mộc điên cuồng trút xuống những lời trách mắng.
Alô, Alô, cô có nói hay không? Không nói lời nào tôi trực tiếp tắt máy!
Tô Mộc nói xong định cúp điện thoại. Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên. Giọng nói này vang lên quá đột ngột, khiến Tô Mộc nhất thời hồi lâu cũng không phản ứng được là chuyện gì xảy ra.
Là tôi muốn gặp anh, anh qua đây một chuyến!
Anh là ai?
Tô Mộc không hề động đậy nói.
Tôi là Lý Dật Phong!
Lý Dật Phong? Sao giọng của gia hỏa này lại biến thành như vậy? Còn nữa, tại sao Lý Dật Phong lại ở cùng một chỗ với Âu Dương Nghị Tranh. Chuyện gì xảy ra vậy?
Không đúng, khẳng định không phải là Lý Dật Phong này!
Mình nghĩ lầm rồi!
Lý Dật Phong này hẳn chính là Lý Dật Phong mà Diệp An Bang cố ý gọi điện thoại qua thông báo, hiện tại là bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy, là nhân vật có phân lượng nặng trong thường ủy Tỉnh ủy. Chủ yếu nhất là chỗ dựa sau lưng hắn hiện nay là cấp tối cao. Điều này khiến Tô Mộc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đây rốt cuộc gánh hát nào vừa ra vậy!
Chỉ có điều sau khi đoán được thân phận của đối phương, Tô Mộc vội vàng nói:
Lý bộ trưởng chào ngài!
Đã biết tiểu tử cậu có thể biết tôi là ai. Thế nào, cho tôi chút mặt mũi, đến đây đi. Địa chỉ tôi sẽ nói cho cậu biết!
Lý Dật Phong nói.
Nghiêm trọng, nghiêm trọng, thật sự nghiêm trọng!
Tô Mộc nói:
Vậy để tôi đi qua!
Được!
Lý Dật Phong nói.
Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, cũng không có lập tức rời đi, mà ghé vào trên tay lái, khóe miệng hơi cong lên. Thật không ngờ, Âu Dương Nghị Tranh cô còn có mối quan hệ như vậy. Quen biết với Lý Dật Phong cũng không tính là gì. Còn có thể thuyết phục Lý Dật Phong tới nơi này trước. Như vậy quan hệ thật sự không đơn giản.
Chỉ có điều, cho dù là như vậy, Lý Dật Phong dường như cũng không nhất thiết phải muốn mình đi qua một chuyến!
Rốt cuộc có mờ ám gì ở đây?
Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp An Bang.
/1590
|