Chương 1246: Mưa núi sắp tới
Mùa hè này đặc biệt nóng bức. Có đôi khi cái nóng sẽ khiến cho người ta có cảm giác muốn phát điên. Trời nóng nực thì thôi đi. Nhưng nếu như trong lòng cũng nóng nảy, vậy thật sự sẽ càng khiến cho người ta không thể chịu nổi. Mà bây giờ Mã Quốc Sơn có cảm giác như vậy. Hắn thật sự có chút nản lòng thoái chí. Cho dù bây giờ đang ở nhà mình, cho dù ngồi ở trước mắt chính là Đổng Học Vũ trước đây hắn nhìn thấy tuyệt đối sẽ lễ độ cung kính, ánh mắt của hắn cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Hiện tại Đổng Học Vũ ở chỗ của Mã Quốc Sơn, không ngờ ngay cả chút lực uy hiếp cũng không có.
Nhưng Đổng Học Vũ thật sự phẫn nộ!
– Mã Quốc Sơn, anh có biết anh rốt cuộc đang làm cái gì hay không? Tại sao anh có thể từ chức như vậy được? Anh có biết làm như vậy, thế lực của Tô Mộc sẽ càng tăng mạnh hay không? Anh biết làm như vậy, sẽ làm rối loạn hoàn toàn sự sắp xếp của tôi hay không?
Đổng Học Vũ quát.
– Đổng phó huyện trưởng, an bài của anh thế nà, tôi không biết. Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, nếu như tôi đối mặt với cục diện hẳn phải chết, anh có thể cứu tôi không? Anh thật sự có thể cứu được tôi hay không?
Mã Quốc Sơn bình tĩnh hỏi.
– Tôi?
Đổng Học Vũ vừa nghĩ xem nên nói gì, lại gặp phải ánh mắt của Mã Quốc Sơn. Không biết vì sao, trong lòng đột nhiên run rẩy. Lời nói đến bên miệng lại dừng lại. Những lời vừa định nói ra, cũng trở nên do dự.
– Tôi tuyệt đối sẽ dùng hết tất cả năng lực cứu anh!
Mã Quốc Sơn không khỏi lộ ra nụ cười sầu thảm.
– Đổng Học Vũ, anh cũng không cần thiết nói vòng vo với tôi làm gì. Nhiều năm như vậy, giống như anh biết tôi, tôi cũng biết anh là hạng người thế nào. Nếu như tôi thật sự có chuyện, anh tuyệt đối không có khả năng cứu tôi. Sợ rằng anh còn có thể sớm phủi sạch quan hệ với tôi. Tôi biết đây chính là phong cách của anh. Anh cũng đừng nghĩ tới chuyện phủ nhận. Bởi vì nếu như anh phủ nhận, sẽ chỉ làm tôi càng khinh thường anh.
– Mã Quốc Sơn, sao anh có thể nói ra những lời như vậy được?
Đổng Học Vũ giọng điệu sốt ruột nói.
– Tôi sao lại không thể nói ra những lời như vậy? Đổng Học Vũ, hiện tại ngay cả đơn từ chức tôi cũng đã nộp. Anh tưởng rằng tôi còn phải sợ anh sao? Khuyên anh một câu, không nên nghĩ tới chuyện đấu với Tô Mộc nữa. Anh đấu không lại hắn. Lần này mặc dù tôi bị Tô Mộc ép phải từ chức, nhưng tôi thua tâm phục khẩu phục. Nếu như anh thật sự muốn an hưởng tuổi già, nên sớm làm giống như tôi, sớm từ chức, không nên tính tới chuyện đánh lại Tô Mộc!
Mã Quốc Sơn nói.
Lời nói như vậy, lọt vào trong tai Đổng Học Vũ lại rất chói tai.
Đây tính là cái gì? Trận chiến đấu này còn chưa có bắt đầu, lẽ nào lại chịu thua sao? Dựa vào cái gì anh bảo tôi buông tha thì tôi sẽ buông tha. Anh bị Tô Mộc nắm được cán, tôi lại không có!
Chờ một chút, anh mới vừa nói anh bị Tô Mộc uy hiếp!
Khi từ ngữ như vậy lọt vào trong tai Đổng Học Vũ, ánh mắt hắn nhất thời sáng lên. Hắn vẫn muốn tìm được manh mối. Thật không ngờ lại xuất hiện ở chỗ này. Hắn nhìn về phía Mã Quốc Sơn nói:
– Mã Quốc Sơn, nếu anh đã nộp đơn từ chức, hiện tại cho dù tôi muốn đổi ý cũng không thể được. Ngày mai bộ Tổ chức thị ủy sẽ tìm anh nói chuyện. Ngày mai cũng không cần phải bí mật nữa. Đơn xin từ chức của anh sẽ được phê chuẩn. Chỉ có điều tôi hi vọng trước khi phê chuẩn, anh có thể nói cặn kẽ cho tôi nghe một chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ anh không muốn khiến Tô Mộc trả cái giá thật lớn sao?
Cái này. . .
Đổng Học Vũ nói ra lời này thật sự khiến đầu óc Mã Quốc Sơn thoáng động. Mình không có khả năng quật khởi được nữa. Nhưng điều này không có nghĩa là mình cam tâm tình nguyện rời khỏi quan trường huyện Hoa Hải. Loại cảm giác bị động rời khỏi như vậy, thật sự rất khó tiếp nhận. Nếu như sau khi mình rời đi, Đổng Học Vũ và Tô Mộc khai chiến, mình ngược lại có thể sống chết mặc bây. Ai cũng đừng mong gây phiền toái cho mình. Không sai, cứ làm như vậy đi!
Sau khi suy nghĩ thông suốt điều này, Mã Quốc Sơn liền nói với Mã Quốc Sơn:
– Thật ra chuyện là như vậy. . .
Một ngày chủ nhật lặng lẽ trôi qua!
Không quan tâm là ai, không quan tâm trong lòng suy nghĩ đều gì, đều biết cuộc sống sẽ từng bước tiến về phía trước. Đợi đến ngày thứ hai, cũng chính là thứ hai, khi Tô Mộc xuất hiện ở chính quyền huyện, Lô Đào cũng đi tới.
– Tô huyện trưởng!
Lô Đào cung kính nói.
– Lô chủ nhiệm, có chuyện gì sao?
Sau khi Tô Mộc đi vào phòng làm việc, hỏi.
– Là như thế này. Ngay vừa rồi, văn phòng Huyện ủy gọi điện thoại qua, nói muốn tổ chức họp hội thường ủy huyện ủy, bảo ngài nửa giờ sau đi tới phòng họp huyện ủy tham gia.
Lô Đào nói.
– Được, tôi đã biết!
Tô Mộc biết làm bí thư huyện ủy, thật ra Lý Tuyển nắm giữ quyền lực có thể hạ lệnh tổ chức họp hội thường ủy huyện ủy bất cứ lúc nào. Lúc nào đợi đến khi loại quyền lực này chuyển tới trên người Tô Mộc, cũng có nghĩa là hắn sẽ trở thành một huyện trưởng, một huyện trưởng thật sự. Bằng không đổi lại ở bất kỳ chỗ nào, làm huyện trưởng thị trưởng tỉnh trưởng đứng thứ hai cũng tốt, đều tuyệt đối không dám mạo hiểm sơ suất lớn, mời dự họp thường ủy hội nghị.
Làm như vậy, có nghĩa là phản bội lại đảng!
– Tô huyện trưởng, tôi nghe nói lần này tổ chức họp hội thường ủy huyện ủy dường như muốn nghiên cứu chuyện của Phó huyện trưởng Mã Quốc Sơn.
Lô Đào nói.
– Phải vậy không?
Tô Mộc từ chối cho ý kiến.
– Đúng vậy!
Cái máy hát Lô Đào này vừa mở ra sẽ không có ý định thu lại. Lại nói, phải biết rằng hắn là người nào? Hắn đứng ở phía bên Tô Mộc. Dù sao đã sớm đứng vào trong đội ngũ, nếu như vào lúc này lại có điều giấu giếm, chẳng phải tự làm mất mặt sao?
– Tôi nghe nói hội thường ủy huyện ủy lần này tuyên bố quyết định của thị ủy, sẽ đồng ý cho Phó huyện trưởng Mã Quốc Sơn từ chức. Mặt khác hình như có người muốn đề nghị lựa chọn người vào vị trí Phó huyện trưởng này. Cụ thể chọn người nào, tôi không rõ ràng lắm. Nhưng nghe nói có trưởng phòng Chương Duệ.
Chương Duệ sao?
Tô Mộc thật sự không biết tin tức này. Chỉ có điều ừ Lô Đào nghe được, chắc là sự thật. Lô Đào không cần phải lừa gạt mình, cũng không dám lừa gạt mình. Về phần Lô Đào làm sao nhận được tin tức này, cũng là chuyện rất bình thường. Lô Đào ở huyện Hoa Hải cũng không phải chỉ ngày một ngày hai. Nhất định là từ phía phòng Tổ chức huyện ủy bên kia truyền lời đồn tới. Dù sao liên quan đến khảo hạch cán bộ, thế nào cũng phải thông qua phòng tổ chức huyện ủy. Về phần trong huyện mặc dù nói là không có quyền quyết định ai đảm nhiệm vị trí Phó huyện trưởng này, nhưng trong huyện vẫn có quyền đề nghị.
Một chức vị Phó huyện trưởng, chỉ cần huyện đề trình lên, tính không có đạo lý nào lại cự tuyệt. Nếu như thật sự cự tuyệt, chính là làm xấu mặt mũi của huyện Hoa Hải. Chuyện như vậy trước kia chưa từng có.
Chỉ có điều tại sao lại có Chương Duệ?
Tô Mộc hơi cân nhắc một chút, liền biết được dụng tâm ác độc khi đệ trình Chương Duệ. Nếu như thật sự đệ trình Chương Duệ, như vậy Lý Tuyển có thể đạt được ba mục đích. Thứ nhất, bán cho Chương Duệ một chút mặt mũi, khiến hắn trở thành Phó huyện trưởng. Đây rõ ràng là một bước dài tiến về phía trước. Chương Duệ có thể không mang ơn sao? Thứ hai đó là ly gián. Ly gián mối quan hệ giữa Tô Mộc và Chương Duệ, tạo nên một loại biểu hiện giả dối là Chương Duệ đầu nhập vào Lý Tuyển; thứ ba lại là mục đích quan trọng nhất. Nếu như Chương Duệ thật sự rời khỏi, vậy vị trí trưởng phòng công an hiện tại sẽ để trống.
Lý Tuyển chơi thủ đoạn này vẫn tính là đẹp mắt!
Nếu như Tô Mộc không có được tin tức này trước, thật sự sẽ có chút ngoài ý muốn. Chỉ có điều bây giờ nếu đã biết tin tức này, mình cũng biết rõ nên làm như thế nào. Lý Tuyển, cô không phải muốn để Chương Duệ rời khỏi phòng công an huyện sao? Lần này tôi sẽ khiến cô chứng kiến, cái gì gọi là dồn vào chỗ chết sau đó với sống.
– Lô chủ nhiệm, đi làm việc của anh đi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Vâng!
Lô Đào đã đạt được mục đích, không nhất thiết phải tiếp tục ở lại chỗ này. Nếu như Tô Mộc ngay cả chút chuyện này cũng không có cách nào nhìn thấu, vậy Tô Mộc thật sự không xứng để tiếp tục ngồi trên vị trí này.
Đợi đến khi Lô Đào rời khỏi, trong đầu Tô Mộc mới suy nghĩ cẩn thận về khả năng có thể xảy ra trong hội thường ủy huyện ủy. Sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì, hắn mới đứng dậy đi về phía huyện ủy. Sở Tranh làm thư ký của hắn, tất nhiên là phải nhắm mắt theo đuôi.
– Huyện trưởng, có chuyện cần báo cáo với ngài.
Sở Tranh nói.
– Nói đi!
Tô Mộc nói.
– Huyện trưởng, ngay ngày hôm qua có vài trưởng trấn và bí thư đảng ủy hương trấn muốn mời tôi đi ăn cơm. Tôi suy nghĩ một chút, cũng không thể từ chối tất cả, cho nên lựa chọn một nhà trong đó. Đêm qua tôi đã đi cùng trưởng chấn của Phong Yên Trấn.
Sở Tranh nói.
– Như vậy sao?
Tô Mộc từ chối cho ý kiến nói.
– Đúng vậy. Bọn họ cũng muốn hỏi xem sắp tới trong huyện có muốn Hà tổng xây dựng cơ sở vườn sinh thái Hà Sanh ở chỗ bọn họ hay không? Cho dù là ngày hôm qua, Phong Yên Trấn cũng lộ ra ý này!
Sở Tranh nói.
Sở Tranh là một người thông minh. Hắn biết mình làm thư ký, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Loại chuyện mời khách như vậy, làm thư ký của Tô Mộc, Sở Tranh phải giữ mình trong sạch. Nhưng trên phương diện này lại không thể từ chối tất cả. Nói vậy, ngược lại sẽ làm cho người ta có cảm giác xa cách. Hơn nữa, có một số việc Tô Mộc không thể đứng ra nói ra được. Điều này cần Sở Tranh đi làm.
Xem ra tất cả đều không kìm chế được nữa rồi!
Phong Yên Trấn? Mông các người còn chưa lau sạch, hiện tại lại mượn cơ sở vườn sinh thái Hà Sanh, thật sự là dã tâm không nhỏ.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc mỉm cười.
– Nếu đã mời, anh cứ đi là được. Về phần nói đến mấy lời nên nói hay không nên nói, trong lòng anh tự biết.
– Vâng!
Sở Tranh nói.
Tô Mộc không nói thêm gì nữa, trực tiếp xuất hiện ở phòng họp huyện ủy. Lần này hắn thật ra không giống trước kia, cùng Lý Tuyển tới, mà tới thật sớm. Trong nháy mắt khiTô Mộc vừa xuất hiện, các thường ủy huyện ủy khác bắt đầu chào hỏi.
Duy chỉ có Đổng Học Vũ là không có ý định chào hỏi, ngược lại trên mặt còn lộ vẻ xem thường. Thật giống như Đổng Học Vũ đang đặc biệt đợi cơ hội vậy. Trong ánh mắt Đổng Học Vũ nhìn về phía Tô Mộc, mang theo một sự xem thường và khiêu khích.
Tô Mộc thu hết thần thái này của Đổng Học Vũ vào trong mắt, nhưng không có bất kỳ ý định phản ứng. Đối với loại người như Đổng Học Vũ, Tô Mộc đã sớm mất đi sự kiên trì. Nếu như anh chuẩn bị chơi tới cùng, vậy cứ chờ bị thu thập đi.
Rất nhanh bóng dáng Lý Tuyển đã xuất hiện ở phòng họp. Chín giờ rưỡi sáng, cuộc họp hội thường vụ huyện ủy của huyện Hoa Hải được bắt đầu.
Mùa hè này đặc biệt nóng bức. Có đôi khi cái nóng sẽ khiến cho người ta có cảm giác muốn phát điên. Trời nóng nực thì thôi đi. Nhưng nếu như trong lòng cũng nóng nảy, vậy thật sự sẽ càng khiến cho người ta không thể chịu nổi. Mà bây giờ Mã Quốc Sơn có cảm giác như vậy. Hắn thật sự có chút nản lòng thoái chí. Cho dù bây giờ đang ở nhà mình, cho dù ngồi ở trước mắt chính là Đổng Học Vũ trước đây hắn nhìn thấy tuyệt đối sẽ lễ độ cung kính, ánh mắt của hắn cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Hiện tại Đổng Học Vũ ở chỗ của Mã Quốc Sơn, không ngờ ngay cả chút lực uy hiếp cũng không có.
Nhưng Đổng Học Vũ thật sự phẫn nộ!
– Mã Quốc Sơn, anh có biết anh rốt cuộc đang làm cái gì hay không? Tại sao anh có thể từ chức như vậy được? Anh có biết làm như vậy, thế lực của Tô Mộc sẽ càng tăng mạnh hay không? Anh biết làm như vậy, sẽ làm rối loạn hoàn toàn sự sắp xếp của tôi hay không?
Đổng Học Vũ quát.
– Đổng phó huyện trưởng, an bài của anh thế nà, tôi không biết. Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, nếu như tôi đối mặt với cục diện hẳn phải chết, anh có thể cứu tôi không? Anh thật sự có thể cứu được tôi hay không?
Mã Quốc Sơn bình tĩnh hỏi.
– Tôi?
Đổng Học Vũ vừa nghĩ xem nên nói gì, lại gặp phải ánh mắt của Mã Quốc Sơn. Không biết vì sao, trong lòng đột nhiên run rẩy. Lời nói đến bên miệng lại dừng lại. Những lời vừa định nói ra, cũng trở nên do dự.
– Tôi tuyệt đối sẽ dùng hết tất cả năng lực cứu anh!
Mã Quốc Sơn không khỏi lộ ra nụ cười sầu thảm.
– Đổng Học Vũ, anh cũng không cần thiết nói vòng vo với tôi làm gì. Nhiều năm như vậy, giống như anh biết tôi, tôi cũng biết anh là hạng người thế nào. Nếu như tôi thật sự có chuyện, anh tuyệt đối không có khả năng cứu tôi. Sợ rằng anh còn có thể sớm phủi sạch quan hệ với tôi. Tôi biết đây chính là phong cách của anh. Anh cũng đừng nghĩ tới chuyện phủ nhận. Bởi vì nếu như anh phủ nhận, sẽ chỉ làm tôi càng khinh thường anh.
– Mã Quốc Sơn, sao anh có thể nói ra những lời như vậy được?
Đổng Học Vũ giọng điệu sốt ruột nói.
– Tôi sao lại không thể nói ra những lời như vậy? Đổng Học Vũ, hiện tại ngay cả đơn từ chức tôi cũng đã nộp. Anh tưởng rằng tôi còn phải sợ anh sao? Khuyên anh một câu, không nên nghĩ tới chuyện đấu với Tô Mộc nữa. Anh đấu không lại hắn. Lần này mặc dù tôi bị Tô Mộc ép phải từ chức, nhưng tôi thua tâm phục khẩu phục. Nếu như anh thật sự muốn an hưởng tuổi già, nên sớm làm giống như tôi, sớm từ chức, không nên tính tới chuyện đánh lại Tô Mộc!
Mã Quốc Sơn nói.
Lời nói như vậy, lọt vào trong tai Đổng Học Vũ lại rất chói tai.
Đây tính là cái gì? Trận chiến đấu này còn chưa có bắt đầu, lẽ nào lại chịu thua sao? Dựa vào cái gì anh bảo tôi buông tha thì tôi sẽ buông tha. Anh bị Tô Mộc nắm được cán, tôi lại không có!
Chờ một chút, anh mới vừa nói anh bị Tô Mộc uy hiếp!
Khi từ ngữ như vậy lọt vào trong tai Đổng Học Vũ, ánh mắt hắn nhất thời sáng lên. Hắn vẫn muốn tìm được manh mối. Thật không ngờ lại xuất hiện ở chỗ này. Hắn nhìn về phía Mã Quốc Sơn nói:
– Mã Quốc Sơn, nếu anh đã nộp đơn từ chức, hiện tại cho dù tôi muốn đổi ý cũng không thể được. Ngày mai bộ Tổ chức thị ủy sẽ tìm anh nói chuyện. Ngày mai cũng không cần phải bí mật nữa. Đơn xin từ chức của anh sẽ được phê chuẩn. Chỉ có điều tôi hi vọng trước khi phê chuẩn, anh có thể nói cặn kẽ cho tôi nghe một chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ anh không muốn khiến Tô Mộc trả cái giá thật lớn sao?
Cái này. . .
Đổng Học Vũ nói ra lời này thật sự khiến đầu óc Mã Quốc Sơn thoáng động. Mình không có khả năng quật khởi được nữa. Nhưng điều này không có nghĩa là mình cam tâm tình nguyện rời khỏi quan trường huyện Hoa Hải. Loại cảm giác bị động rời khỏi như vậy, thật sự rất khó tiếp nhận. Nếu như sau khi mình rời đi, Đổng Học Vũ và Tô Mộc khai chiến, mình ngược lại có thể sống chết mặc bây. Ai cũng đừng mong gây phiền toái cho mình. Không sai, cứ làm như vậy đi!
Sau khi suy nghĩ thông suốt điều này, Mã Quốc Sơn liền nói với Mã Quốc Sơn:
– Thật ra chuyện là như vậy. . .
Một ngày chủ nhật lặng lẽ trôi qua!
Không quan tâm là ai, không quan tâm trong lòng suy nghĩ đều gì, đều biết cuộc sống sẽ từng bước tiến về phía trước. Đợi đến ngày thứ hai, cũng chính là thứ hai, khi Tô Mộc xuất hiện ở chính quyền huyện, Lô Đào cũng đi tới.
– Tô huyện trưởng!
Lô Đào cung kính nói.
– Lô chủ nhiệm, có chuyện gì sao?
Sau khi Tô Mộc đi vào phòng làm việc, hỏi.
– Là như thế này. Ngay vừa rồi, văn phòng Huyện ủy gọi điện thoại qua, nói muốn tổ chức họp hội thường ủy huyện ủy, bảo ngài nửa giờ sau đi tới phòng họp huyện ủy tham gia.
Lô Đào nói.
– Được, tôi đã biết!
Tô Mộc biết làm bí thư huyện ủy, thật ra Lý Tuyển nắm giữ quyền lực có thể hạ lệnh tổ chức họp hội thường ủy huyện ủy bất cứ lúc nào. Lúc nào đợi đến khi loại quyền lực này chuyển tới trên người Tô Mộc, cũng có nghĩa là hắn sẽ trở thành một huyện trưởng, một huyện trưởng thật sự. Bằng không đổi lại ở bất kỳ chỗ nào, làm huyện trưởng thị trưởng tỉnh trưởng đứng thứ hai cũng tốt, đều tuyệt đối không dám mạo hiểm sơ suất lớn, mời dự họp thường ủy hội nghị.
Làm như vậy, có nghĩa là phản bội lại đảng!
– Tô huyện trưởng, tôi nghe nói lần này tổ chức họp hội thường ủy huyện ủy dường như muốn nghiên cứu chuyện của Phó huyện trưởng Mã Quốc Sơn.
Lô Đào nói.
– Phải vậy không?
Tô Mộc từ chối cho ý kiến.
– Đúng vậy!
Cái máy hát Lô Đào này vừa mở ra sẽ không có ý định thu lại. Lại nói, phải biết rằng hắn là người nào? Hắn đứng ở phía bên Tô Mộc. Dù sao đã sớm đứng vào trong đội ngũ, nếu như vào lúc này lại có điều giấu giếm, chẳng phải tự làm mất mặt sao?
– Tôi nghe nói hội thường ủy huyện ủy lần này tuyên bố quyết định của thị ủy, sẽ đồng ý cho Phó huyện trưởng Mã Quốc Sơn từ chức. Mặt khác hình như có người muốn đề nghị lựa chọn người vào vị trí Phó huyện trưởng này. Cụ thể chọn người nào, tôi không rõ ràng lắm. Nhưng nghe nói có trưởng phòng Chương Duệ.
Chương Duệ sao?
Tô Mộc thật sự không biết tin tức này. Chỉ có điều ừ Lô Đào nghe được, chắc là sự thật. Lô Đào không cần phải lừa gạt mình, cũng không dám lừa gạt mình. Về phần Lô Đào làm sao nhận được tin tức này, cũng là chuyện rất bình thường. Lô Đào ở huyện Hoa Hải cũng không phải chỉ ngày một ngày hai. Nhất định là từ phía phòng Tổ chức huyện ủy bên kia truyền lời đồn tới. Dù sao liên quan đến khảo hạch cán bộ, thế nào cũng phải thông qua phòng tổ chức huyện ủy. Về phần trong huyện mặc dù nói là không có quyền quyết định ai đảm nhiệm vị trí Phó huyện trưởng này, nhưng trong huyện vẫn có quyền đề nghị.
Một chức vị Phó huyện trưởng, chỉ cần huyện đề trình lên, tính không có đạo lý nào lại cự tuyệt. Nếu như thật sự cự tuyệt, chính là làm xấu mặt mũi của huyện Hoa Hải. Chuyện như vậy trước kia chưa từng có.
Chỉ có điều tại sao lại có Chương Duệ?
Tô Mộc hơi cân nhắc một chút, liền biết được dụng tâm ác độc khi đệ trình Chương Duệ. Nếu như thật sự đệ trình Chương Duệ, như vậy Lý Tuyển có thể đạt được ba mục đích. Thứ nhất, bán cho Chương Duệ một chút mặt mũi, khiến hắn trở thành Phó huyện trưởng. Đây rõ ràng là một bước dài tiến về phía trước. Chương Duệ có thể không mang ơn sao? Thứ hai đó là ly gián. Ly gián mối quan hệ giữa Tô Mộc và Chương Duệ, tạo nên một loại biểu hiện giả dối là Chương Duệ đầu nhập vào Lý Tuyển; thứ ba lại là mục đích quan trọng nhất. Nếu như Chương Duệ thật sự rời khỏi, vậy vị trí trưởng phòng công an hiện tại sẽ để trống.
Lý Tuyển chơi thủ đoạn này vẫn tính là đẹp mắt!
Nếu như Tô Mộc không có được tin tức này trước, thật sự sẽ có chút ngoài ý muốn. Chỉ có điều bây giờ nếu đã biết tin tức này, mình cũng biết rõ nên làm như thế nào. Lý Tuyển, cô không phải muốn để Chương Duệ rời khỏi phòng công an huyện sao? Lần này tôi sẽ khiến cô chứng kiến, cái gì gọi là dồn vào chỗ chết sau đó với sống.
– Lô chủ nhiệm, đi làm việc của anh đi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Vâng!
Lô Đào đã đạt được mục đích, không nhất thiết phải tiếp tục ở lại chỗ này. Nếu như Tô Mộc ngay cả chút chuyện này cũng không có cách nào nhìn thấu, vậy Tô Mộc thật sự không xứng để tiếp tục ngồi trên vị trí này.
Đợi đến khi Lô Đào rời khỏi, trong đầu Tô Mộc mới suy nghĩ cẩn thận về khả năng có thể xảy ra trong hội thường ủy huyện ủy. Sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì, hắn mới đứng dậy đi về phía huyện ủy. Sở Tranh làm thư ký của hắn, tất nhiên là phải nhắm mắt theo đuôi.
– Huyện trưởng, có chuyện cần báo cáo với ngài.
Sở Tranh nói.
– Nói đi!
Tô Mộc nói.
– Huyện trưởng, ngay ngày hôm qua có vài trưởng trấn và bí thư đảng ủy hương trấn muốn mời tôi đi ăn cơm. Tôi suy nghĩ một chút, cũng không thể từ chối tất cả, cho nên lựa chọn một nhà trong đó. Đêm qua tôi đã đi cùng trưởng chấn của Phong Yên Trấn.
Sở Tranh nói.
– Như vậy sao?
Tô Mộc từ chối cho ý kiến nói.
– Đúng vậy. Bọn họ cũng muốn hỏi xem sắp tới trong huyện có muốn Hà tổng xây dựng cơ sở vườn sinh thái Hà Sanh ở chỗ bọn họ hay không? Cho dù là ngày hôm qua, Phong Yên Trấn cũng lộ ra ý này!
Sở Tranh nói.
Sở Tranh là một người thông minh. Hắn biết mình làm thư ký, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Loại chuyện mời khách như vậy, làm thư ký của Tô Mộc, Sở Tranh phải giữ mình trong sạch. Nhưng trên phương diện này lại không thể từ chối tất cả. Nói vậy, ngược lại sẽ làm cho người ta có cảm giác xa cách. Hơn nữa, có một số việc Tô Mộc không thể đứng ra nói ra được. Điều này cần Sở Tranh đi làm.
Xem ra tất cả đều không kìm chế được nữa rồi!
Phong Yên Trấn? Mông các người còn chưa lau sạch, hiện tại lại mượn cơ sở vườn sinh thái Hà Sanh, thật sự là dã tâm không nhỏ.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc mỉm cười.
– Nếu đã mời, anh cứ đi là được. Về phần nói đến mấy lời nên nói hay không nên nói, trong lòng anh tự biết.
– Vâng!
Sở Tranh nói.
Tô Mộc không nói thêm gì nữa, trực tiếp xuất hiện ở phòng họp huyện ủy. Lần này hắn thật ra không giống trước kia, cùng Lý Tuyển tới, mà tới thật sớm. Trong nháy mắt khiTô Mộc vừa xuất hiện, các thường ủy huyện ủy khác bắt đầu chào hỏi.
Duy chỉ có Đổng Học Vũ là không có ý định chào hỏi, ngược lại trên mặt còn lộ vẻ xem thường. Thật giống như Đổng Học Vũ đang đặc biệt đợi cơ hội vậy. Trong ánh mắt Đổng Học Vũ nhìn về phía Tô Mộc, mang theo một sự xem thường và khiêu khích.
Tô Mộc thu hết thần thái này của Đổng Học Vũ vào trong mắt, nhưng không có bất kỳ ý định phản ứng. Đối với loại người như Đổng Học Vũ, Tô Mộc đã sớm mất đi sự kiên trì. Nếu như anh chuẩn bị chơi tới cùng, vậy cứ chờ bị thu thập đi.
Rất nhanh bóng dáng Lý Tuyển đã xuất hiện ở phòng họp. Chín giờ rưỡi sáng, cuộc họp hội thường vụ huyện ủy của huyện Hoa Hải được bắt đầu.
/1590
|