Lúc trước Tô Mộc phê duyệt hai trăm ngàn đưa xuống dưới, khoản tiền cần trong thời gian ngắn chuyển tới tài khoản của trấn Thập Phương, bởi vì chuyển càng nhanh thì trong trấn mới có thể giải quyết công tác thật sớm.
Nhưng mệnh lệnh này thất bại!
Cục tài chính chẳng những không chuyển tiền, quan trọng nhất chính là cục trưởng chỉ dùng một câu đơn giản nói thẳng vào mặt Tiêu Tri Lâm, không có tiền!
Không hề chuyển một đồng nào!
Đây là thái độ của Thái Kim Đường, là thái độ đối với Tiêu Tri Lâm, cũng là thái độ đối với Tô Mộc!
Cục tài chính huyện thuộc vào cơ cấu ủy ban huyện, nhất định phải toàn lực chấp hành quyết sách của chủ tịch huyện. Mà bây giờ Thái Kim Đường dám công khai quyết định không thi hành chỉ thị của Tô Mộc đã đưa xuống, quả thật là hung hăng tát vào mặt Tô Mộc, khiêu khích uy nghiêm của hắn!
Cục tài chính sẽ thiếu tiền sao? Nuốt tiền còn ít sao? Tô Mộc không phải không biết vấn đề bên trong, chỉ cần bắt tiểu kim khố của cục tài chính, số tiền kia sẽ kinh người!
Đương nhiên trừ phi cần thiết, nếu không Tô Mộc sẽ không làm ra hành động này. Nhưng thái độ của Thái Kim Đường thật sự đã khiêu khích Tô Mộc.
Thái Kim Đường, đừng tưởng mình là người của Lý Tuyển thì tôi không dám động tới ông! Đơn vị như cục tài chính, là trông coi túi tiền, nếu không nắm giữ trong tay hắn, hắn chỉ có thể xử lý dứt khoát!
Tính cách Tô Mộc chính là như vậy, địa bàn của hắn thì hắn phải nắm giữ quyền nói chuyện tuyệt đối. Không phải nơi hắn quản hạt, hắn tự nhiên sẽ không nghĩ đi tranh đoạt.
Lý Tuyển là huyện ủy, nhưng nếu dám đưa tay quá mức, hắn sẽ chém đứt tay của nàng.
Chuyện này để tôi giải quyết!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Dạ!
Tiêu Tri Lâm chỉ cần nói ra chuyện này là được, về phần ai đánh cờ, hắn cũng không thể can thiệp. Chẳng qua ở trong lòng Tiêu Tri Lâm, chẳng lẽ lần này Tô Mộc nhất định đối nghịch với Lý Tuyển?
Nếu Tiêu Tri Lâm biết được ngay đêm Sở Tranh bị đâm bị thương, Tô Mộc thiếu chút nữa đã chân đao chân thương với Lý Tuyển, xem chừng sẽ không nghĩ như vậy. Tô Mộc làm việc cho tới bây giờ đều thật chú ý phương thức phương pháp, nhưng nếu có ai không chú ý, đừng trách hắn lòng dạ độc ác phản kích.
Cục tài chính huyện Hoa Hải có chi tiền hay không, đây là việc mà Tô Mộc nhất định phải làm. Nếu có tiền mà Thái Kim Đường không chi ra, đây là do hắn ngang nhiên chống lệnh. Đặt ở nơi nào hắn bị bắt cũng là chuyện bình thường. Nếu nói không tiền, ở trong mắt người khác có lẽ Tô Mộc không có biện pháp. Nhưng hiện tại Tô Mộc không nghĩ như vậy. Không có tiền phải không? Không có tiền thì cục trưởng cục tài chính huyện làm gì?
So sánh với việc không làm tròn bổn phận, tính chất chuyện này rõ ràng càng thêm nghiêm trọng! Khóe môi Tô Mộc thoáng nhếch lên, suy nghĩ một lúc sau đó gọi cho Lư Đào.
Lão Lư, gọi Văn Nhân Đình của cục tài chính ngày mai tới văn phòng của tôi hội báo công tác!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Dạ!
Lư Đào trầm giọng đáp.
Huyện Hoa Hải chỉ có bao lớn, phát sinh chút chuyện đều sẽ truyền ra thật nhanh. Huống chi cục tài chính là ngành trọng yếu, có gió thổi cỏ lay đều sẽ gây chú ý. Lư Đào đã biết hành động của Thái Kim Đường, nhưng hắn không cho rằng hành động đó là sáng suốt.
Dám ở trong huyện Hoa Hải đối nghịch với Tô Mộc, Thái Kim Đường có tư cách sao? Hắn thật sự nghĩ mình là cục trưởng cục tài chính, thật sự nghĩ có Lý Tuyển làm chỗ dựa thì vô pháp vô thiên sao? Nếu muốn dùng phương thức này đòi lại mặt mũi cho Lý Tuyển, Lý Tuyển sẽ cảm thấy cao hứng sao?
Cũng không nhìn xem hiện tại sự kiện Âu Dương Dung đang làm ầm ĩ, mặc dù Lư Đào không nhìn thấy hình bóng của Tô Mộc trong chuyện này, nhưng hắn vẫn biết đây là vì Âu Dương Dung nhắm vào Sở Tranh, mục đích là muốn đối phó Tô Mộc. Âu Dương Dung có thân phận thế nào, lại biến thành nông nỗi như thế, Thái Kim Đường thật sự cho rằng mình còn có bối cảnh hơn Âu Dương Dung hay sao?
Thật là vô tri!
Không biết sao? Tôi không biết à, ai dám nói tôi không biết!
Bên trong một căn phòng thuộc câu lạc bộ tại huyện thành Hoa Hải, cục trưởng cục tài chính Thái Kim Đường đang uống rượu cùng Lâm Nghi Đạt, trong phòng chỉ có hai người.
Thái Kim Đường nhìn Lâm Nghi Đạt, nói:
Không biết? Ai mà không biết! Lão Lâm, hành động đêm đó là chính xác, chúng ta làm quan không phải vì sau lưng có chỗ dựa vững chắc sao? Chỉ cần chỗ dựa cho rằng chúng ta có thể làm, những người khác nghĩ thế nào thì mặc kệ họ, ông nói có phải hay không?
Quan hệ giữa Lâm Nghi Đạt cùng Thái Kim Đường thật không tệ, hai người đã kết giao từ rất lâu. Nếu không vì nguyên nhân này, sau khi Lâm Nghi Đạt đi nhờ vả Lý Tuyển, ngày hôm sau Thái Kim Đường liền lựa chọn đứng thành hàng.
Quan hệ rắc rối phức tạp như vậy tràn đầy trong quan trường. Đừng tưởng rằng mỗi lần đứng thành hàng đều tùy tiện mà đứng, bởi vì đều có thâm ý. Tỷ như Dương Vinh cùng Trâu Nhất Khoa, đó là vì sau khi Dương Vinh đứng về phía Tô Mộc, Trâu Nhất Khoa theo sát phía sau, đây chính là đạo lý như thế. Cho nên đấu tranh trong quan trường, tuyệt đối không tồn tại chuyện chỉ có hai người tranh đấu với nhau.
Đó đều là vô nghĩa!
Đấu tranh quan trường từ trước tới nay đều là một nhóm người. Đứng thành hàng, đường phải đi, sau đó tính nợ, chính là những chuyện như thế.
Phải đó, lão Thái, cũng là anh nhắc tôi thôi. Tôi làm chuyện điên rồ, nhưng sau đó Lý Tuyển quở mắng tôi, còn hữu ý vô ý khích lệ tôi, như vậy đủ rồi! Nhưng lão Thái, hôm nay ông làm ra việc này, có phải quá mức lớn mật hay không? Ông còn chưa báo cáo với Lý bí thư, đã trực tiếp làm ra chuyện này, chẳng lẽ không sợ trong lòng Lý bí thư có ý nghĩ khác?
Lâm Nghi Đạt cau mày nói.
Có ý tưởng gì chứ, không cần sợ, tôi làm như vậy có lý có cứ, chẳng lẽ vì Tô Mộc phê duyệt xuống thì tôi tùy tiện chi ra số tiền lớn đi. Hơn nữa tài chính trong huyện cũng không bao nhiêu tiền, tháng này tiền lương trong huyện đều chi hết, vấn đề này còn chưa giải quyết, ông bảo tôi đem tiền đưa cho Tiêu Tri Lâm xài loạn, làm cái gì gọi là phí nghiên cứu, nằm mơ đi thôi. Không có chuyện gì, cho dù đem sự tình thống tới chỗ Lý bí thư tôi vẫn đứng vững gót chân!
Thái Kim Đường không sao cả nói.
Vậy còn dễ nói!
Đề cập tới vấn đề cụ thể trong cục tài chính, tự nhiên không quen thuộc như Thái Kim Đường.
Lão Lâm, đừng nghĩ nhiều, hôm nay có rượu hôm nay say, dù sao đều dùng công trướng cục tài chính, kêu thêm vài tiểu thư, hai chúng ta hát cho đã!
Thái Kim Đường thật phóng đãng hô.
Nghe lời ông!
Lâm Nghi Đạt nói.
Ở trong huyện Hoa Hải thật không có ai ngang nhiên đối lập với hai người bọn họ. Cuộc sống phóng túng như vậy nếu là người khác nhất định sẽ bị nghiêm tra, nhưng với Thái Kim Đường, hàng năm tiêu xài số tiền ăn chơi như vậy đã là con số trên trời.
Trong khách sạn Tử Vân.
Cùng trong một huyện thành, nơi nơi đều trình diễn tiết mục bất đồng, Tô Mộc cũng đã có tính toán nên làm sao thu thập Thái Kim Đường.
Ngày mai rồi sẽ thấy.
Những ngày không có Sở Tranh, làm bất kỳ chuyện gì cũng không thuận lợi, ngày mai trước khi đi làm Tô Mộc muốn tới bệnh viện thăm một chút. Theo lý mà nói hiện tại Sở Tranh hẳn đã khôi phục, nhưng trước khi sự kiện Âu Dương Dung có đáp án, Sở Tranh vẫn cần tiếp tục ở trong bệnh viện.
Huynh đệ!
Ngay lúc Tô Mộc còn đang cân nhắc, Trịnh Mục, Mộ Dung Cần Cần cùng Thạch Hoan Ca đi ra.
Thế nào? Xong rồi sao?
Tô Mộc mỉm cười hỏi.
Phải, nói xong rồi, chuyện kế tiếp đơn giản, cậu chờ đợi thưởng thức xuất diễn sắp tới đi!
Trịnh Mục cười lớn nói.
Được, nhưng anh cũng đừng quá khinh thường, bất kỳ thành công nào cũng phải xây dựng trên cơ sở biết người biết ta.
Tô Mộc dặn dò.
Tôi hiểu được!
Trịnh Mục gật gật đầu.
Quyết sách lớn ngang nhiên đối phó tập đoàn Âu Dương thế này, muốn thương lượng xong trong thời gian ngắn nhất với Tô Mộc mà nói là không thực tế. Trịnh Mục khẳng định còn phải lưu lại đây thêm hai ngày, làm như vậy là vì tìm hiểu toàn bộ tình báo chân thật về tập đoàn Âu Dương. Cho nên Trịnh Mục không định tiếp tục tán gẫu với Tô Mộc, hắn lái xe thời gian dài, cảm thấy mệt mỏi nên muốn sớm nghỉ ngơi.
Thạch Hoan Ca đón xe rời đi.
Vì Mộ Dung Cần Cần uống hơi nhiều, không biện pháp, ai bảo chuyện bàn bạc tối nay làm cho nàng vui mừng cùng hưng phấn như vậy. Nếu làm thành việc này, danh hào của nàng càng thêm nổi tiếng.
Dọc theo đường đi, ánh mắt Mộ Dung Cần Cần nhìn Tô Mộc đầy vẻ mê ly.
Là do vị tiểu sư đệ này tặng cơ hội cho nàng!
Nhắc tới càng nhìn tiểu sư đệ càng cảm thấy tuấn tú!
Vì vậy khi xe dừng lại trước khách sạn, khóe môi Mộ Dung Cần Cần nhếch lên, đôi mắt đầy vẻ mị hoặc.
Tiểu sư đệ, có muốn đi lên ngồi một chút không?
Nhưng mệnh lệnh này thất bại!
Cục tài chính chẳng những không chuyển tiền, quan trọng nhất chính là cục trưởng chỉ dùng một câu đơn giản nói thẳng vào mặt Tiêu Tri Lâm, không có tiền!
Không hề chuyển một đồng nào!
Đây là thái độ của Thái Kim Đường, là thái độ đối với Tiêu Tri Lâm, cũng là thái độ đối với Tô Mộc!
Cục tài chính huyện thuộc vào cơ cấu ủy ban huyện, nhất định phải toàn lực chấp hành quyết sách của chủ tịch huyện. Mà bây giờ Thái Kim Đường dám công khai quyết định không thi hành chỉ thị của Tô Mộc đã đưa xuống, quả thật là hung hăng tát vào mặt Tô Mộc, khiêu khích uy nghiêm của hắn!
Cục tài chính sẽ thiếu tiền sao? Nuốt tiền còn ít sao? Tô Mộc không phải không biết vấn đề bên trong, chỉ cần bắt tiểu kim khố của cục tài chính, số tiền kia sẽ kinh người!
Đương nhiên trừ phi cần thiết, nếu không Tô Mộc sẽ không làm ra hành động này. Nhưng thái độ của Thái Kim Đường thật sự đã khiêu khích Tô Mộc.
Thái Kim Đường, đừng tưởng mình là người của Lý Tuyển thì tôi không dám động tới ông! Đơn vị như cục tài chính, là trông coi túi tiền, nếu không nắm giữ trong tay hắn, hắn chỉ có thể xử lý dứt khoát!
Tính cách Tô Mộc chính là như vậy, địa bàn của hắn thì hắn phải nắm giữ quyền nói chuyện tuyệt đối. Không phải nơi hắn quản hạt, hắn tự nhiên sẽ không nghĩ đi tranh đoạt.
Lý Tuyển là huyện ủy, nhưng nếu dám đưa tay quá mức, hắn sẽ chém đứt tay của nàng.
Chuyện này để tôi giải quyết!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Dạ!
Tiêu Tri Lâm chỉ cần nói ra chuyện này là được, về phần ai đánh cờ, hắn cũng không thể can thiệp. Chẳng qua ở trong lòng Tiêu Tri Lâm, chẳng lẽ lần này Tô Mộc nhất định đối nghịch với Lý Tuyển?
Nếu Tiêu Tri Lâm biết được ngay đêm Sở Tranh bị đâm bị thương, Tô Mộc thiếu chút nữa đã chân đao chân thương với Lý Tuyển, xem chừng sẽ không nghĩ như vậy. Tô Mộc làm việc cho tới bây giờ đều thật chú ý phương thức phương pháp, nhưng nếu có ai không chú ý, đừng trách hắn lòng dạ độc ác phản kích.
Cục tài chính huyện Hoa Hải có chi tiền hay không, đây là việc mà Tô Mộc nhất định phải làm. Nếu có tiền mà Thái Kim Đường không chi ra, đây là do hắn ngang nhiên chống lệnh. Đặt ở nơi nào hắn bị bắt cũng là chuyện bình thường. Nếu nói không tiền, ở trong mắt người khác có lẽ Tô Mộc không có biện pháp. Nhưng hiện tại Tô Mộc không nghĩ như vậy. Không có tiền phải không? Không có tiền thì cục trưởng cục tài chính huyện làm gì?
So sánh với việc không làm tròn bổn phận, tính chất chuyện này rõ ràng càng thêm nghiêm trọng! Khóe môi Tô Mộc thoáng nhếch lên, suy nghĩ một lúc sau đó gọi cho Lư Đào.
Lão Lư, gọi Văn Nhân Đình của cục tài chính ngày mai tới văn phòng của tôi hội báo công tác!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Dạ!
Lư Đào trầm giọng đáp.
Huyện Hoa Hải chỉ có bao lớn, phát sinh chút chuyện đều sẽ truyền ra thật nhanh. Huống chi cục tài chính là ngành trọng yếu, có gió thổi cỏ lay đều sẽ gây chú ý. Lư Đào đã biết hành động của Thái Kim Đường, nhưng hắn không cho rằng hành động đó là sáng suốt.
Dám ở trong huyện Hoa Hải đối nghịch với Tô Mộc, Thái Kim Đường có tư cách sao? Hắn thật sự nghĩ mình là cục trưởng cục tài chính, thật sự nghĩ có Lý Tuyển làm chỗ dựa thì vô pháp vô thiên sao? Nếu muốn dùng phương thức này đòi lại mặt mũi cho Lý Tuyển, Lý Tuyển sẽ cảm thấy cao hứng sao?
Cũng không nhìn xem hiện tại sự kiện Âu Dương Dung đang làm ầm ĩ, mặc dù Lư Đào không nhìn thấy hình bóng của Tô Mộc trong chuyện này, nhưng hắn vẫn biết đây là vì Âu Dương Dung nhắm vào Sở Tranh, mục đích là muốn đối phó Tô Mộc. Âu Dương Dung có thân phận thế nào, lại biến thành nông nỗi như thế, Thái Kim Đường thật sự cho rằng mình còn có bối cảnh hơn Âu Dương Dung hay sao?
Thật là vô tri!
Không biết sao? Tôi không biết à, ai dám nói tôi không biết!
Bên trong một căn phòng thuộc câu lạc bộ tại huyện thành Hoa Hải, cục trưởng cục tài chính Thái Kim Đường đang uống rượu cùng Lâm Nghi Đạt, trong phòng chỉ có hai người.
Thái Kim Đường nhìn Lâm Nghi Đạt, nói:
Không biết? Ai mà không biết! Lão Lâm, hành động đêm đó là chính xác, chúng ta làm quan không phải vì sau lưng có chỗ dựa vững chắc sao? Chỉ cần chỗ dựa cho rằng chúng ta có thể làm, những người khác nghĩ thế nào thì mặc kệ họ, ông nói có phải hay không?
Quan hệ giữa Lâm Nghi Đạt cùng Thái Kim Đường thật không tệ, hai người đã kết giao từ rất lâu. Nếu không vì nguyên nhân này, sau khi Lâm Nghi Đạt đi nhờ vả Lý Tuyển, ngày hôm sau Thái Kim Đường liền lựa chọn đứng thành hàng.
Quan hệ rắc rối phức tạp như vậy tràn đầy trong quan trường. Đừng tưởng rằng mỗi lần đứng thành hàng đều tùy tiện mà đứng, bởi vì đều có thâm ý. Tỷ như Dương Vinh cùng Trâu Nhất Khoa, đó là vì sau khi Dương Vinh đứng về phía Tô Mộc, Trâu Nhất Khoa theo sát phía sau, đây chính là đạo lý như thế. Cho nên đấu tranh trong quan trường, tuyệt đối không tồn tại chuyện chỉ có hai người tranh đấu với nhau.
Đó đều là vô nghĩa!
Đấu tranh quan trường từ trước tới nay đều là một nhóm người. Đứng thành hàng, đường phải đi, sau đó tính nợ, chính là những chuyện như thế.
Phải đó, lão Thái, cũng là anh nhắc tôi thôi. Tôi làm chuyện điên rồ, nhưng sau đó Lý Tuyển quở mắng tôi, còn hữu ý vô ý khích lệ tôi, như vậy đủ rồi! Nhưng lão Thái, hôm nay ông làm ra việc này, có phải quá mức lớn mật hay không? Ông còn chưa báo cáo với Lý bí thư, đã trực tiếp làm ra chuyện này, chẳng lẽ không sợ trong lòng Lý bí thư có ý nghĩ khác?
Lâm Nghi Đạt cau mày nói.
Có ý tưởng gì chứ, không cần sợ, tôi làm như vậy có lý có cứ, chẳng lẽ vì Tô Mộc phê duyệt xuống thì tôi tùy tiện chi ra số tiền lớn đi. Hơn nữa tài chính trong huyện cũng không bao nhiêu tiền, tháng này tiền lương trong huyện đều chi hết, vấn đề này còn chưa giải quyết, ông bảo tôi đem tiền đưa cho Tiêu Tri Lâm xài loạn, làm cái gì gọi là phí nghiên cứu, nằm mơ đi thôi. Không có chuyện gì, cho dù đem sự tình thống tới chỗ Lý bí thư tôi vẫn đứng vững gót chân!
Thái Kim Đường không sao cả nói.
Vậy còn dễ nói!
Đề cập tới vấn đề cụ thể trong cục tài chính, tự nhiên không quen thuộc như Thái Kim Đường.
Lão Lâm, đừng nghĩ nhiều, hôm nay có rượu hôm nay say, dù sao đều dùng công trướng cục tài chính, kêu thêm vài tiểu thư, hai chúng ta hát cho đã!
Thái Kim Đường thật phóng đãng hô.
Nghe lời ông!
Lâm Nghi Đạt nói.
Ở trong huyện Hoa Hải thật không có ai ngang nhiên đối lập với hai người bọn họ. Cuộc sống phóng túng như vậy nếu là người khác nhất định sẽ bị nghiêm tra, nhưng với Thái Kim Đường, hàng năm tiêu xài số tiền ăn chơi như vậy đã là con số trên trời.
Trong khách sạn Tử Vân.
Cùng trong một huyện thành, nơi nơi đều trình diễn tiết mục bất đồng, Tô Mộc cũng đã có tính toán nên làm sao thu thập Thái Kim Đường.
Ngày mai rồi sẽ thấy.
Những ngày không có Sở Tranh, làm bất kỳ chuyện gì cũng không thuận lợi, ngày mai trước khi đi làm Tô Mộc muốn tới bệnh viện thăm một chút. Theo lý mà nói hiện tại Sở Tranh hẳn đã khôi phục, nhưng trước khi sự kiện Âu Dương Dung có đáp án, Sở Tranh vẫn cần tiếp tục ở trong bệnh viện.
Huynh đệ!
Ngay lúc Tô Mộc còn đang cân nhắc, Trịnh Mục, Mộ Dung Cần Cần cùng Thạch Hoan Ca đi ra.
Thế nào? Xong rồi sao?
Tô Mộc mỉm cười hỏi.
Phải, nói xong rồi, chuyện kế tiếp đơn giản, cậu chờ đợi thưởng thức xuất diễn sắp tới đi!
Trịnh Mục cười lớn nói.
Được, nhưng anh cũng đừng quá khinh thường, bất kỳ thành công nào cũng phải xây dựng trên cơ sở biết người biết ta.
Tô Mộc dặn dò.
Tôi hiểu được!
Trịnh Mục gật gật đầu.
Quyết sách lớn ngang nhiên đối phó tập đoàn Âu Dương thế này, muốn thương lượng xong trong thời gian ngắn nhất với Tô Mộc mà nói là không thực tế. Trịnh Mục khẳng định còn phải lưu lại đây thêm hai ngày, làm như vậy là vì tìm hiểu toàn bộ tình báo chân thật về tập đoàn Âu Dương. Cho nên Trịnh Mục không định tiếp tục tán gẫu với Tô Mộc, hắn lái xe thời gian dài, cảm thấy mệt mỏi nên muốn sớm nghỉ ngơi.
Thạch Hoan Ca đón xe rời đi.
Vì Mộ Dung Cần Cần uống hơi nhiều, không biện pháp, ai bảo chuyện bàn bạc tối nay làm cho nàng vui mừng cùng hưng phấn như vậy. Nếu làm thành việc này, danh hào của nàng càng thêm nổi tiếng.
Dọc theo đường đi, ánh mắt Mộ Dung Cần Cần nhìn Tô Mộc đầy vẻ mê ly.
Là do vị tiểu sư đệ này tặng cơ hội cho nàng!
Nhắc tới càng nhìn tiểu sư đệ càng cảm thấy tuấn tú!
Vì vậy khi xe dừng lại trước khách sạn, khóe môi Mộ Dung Cần Cần nhếch lên, đôi mắt đầy vẻ mị hoặc.
Tiểu sư đệ, có muốn đi lên ngồi một chút không?
/1590
|