Tô Thấm chưa bao giờ thống khổ như vậy, cũng chưa từng kích động tới như thế, hơn nữa cũng chưa từng khóc rống. Cảm giác từ địa ngục đi tới thiên đường khiến cho nàng mê mang, không biết mình đang ở nơi nào.
Em không phải đang nằm mơ đi!
Tô Thấm kích động nói.
Không phải nằm mơ, anh tới rồi, làm cho em chịu ủy khuất!
Tô Mộc ôm Tô Thấm nhỏ nhẹ vỗ về, nhìn thấy bốn tên lang thang tay cầm gậy gộc, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Hiện tại Tô Mộc thật sự xúc động muốn giết người!
Mẹ nó, tên tiểu tử này từ đâu xuất hiện, dám phá hư chuyện tốt của chúng ta, thu thập hắn! Đánh chết hắn!
Ai u, tình tiết nam nữ triền miên phải không? Tao thích nhất chính là làm mày trước mặt nam nhân của mày, cô bé, tối nay mày đừng mong chạy trốn!
Tiểu tử, dám đánh bốn huynh đệ chúng ta, mày thật sự ăn gan báo, thu thập hắn!
…
Bốn tên lang thang mang theo bình rượu cùng gậy gộc xông tới.
Trong mắt bọn hắn Tô Mộc chỉ là một thanh niên nhu nhược, căn bản không có vũ lực gì. Vừa rồi bọn hắn chỉ là bị ma quỷ ám ảnh không lưu ý nên mới bị Tô Mộc đánh trúng, hiện tại Tô Mộc còn muốn động bọn hắn, đây chỉ là mơ tưởng.
Tô Mộc!
Tô Thấp thấp giọng hô.
Không có việc gì, vừa rồi bọn hắn không phải muốn động em sao? Hiện tại anh trút giận cho em. Cho bọn hắn biết không ai được vũ nhục nữ nhân của anh! Đứng sang một bên đi, để anh đích thân động thủ!
Tô Mộc nói xong đẩy nhẹ Tô Thấm, trong mắt tràn ngập chiến ý.
Phanh!
Thân hình Tô Mộc chợt lóe, lướt tới trước mặt một người, như tia chớp bắt lấy cánh tay đối phương kéo mạnh, đoạt lấy cây gậy đồng thời đem hắn đẩy mạnh qua hai người khác đang lao tới.
Khi ba người đồng thời ngã nhào trên đất, Tô Mộc cầm gậy thép hung hăng đánh xuống, nhất thời cánh tay người thứ tư liền bị phế bỏ, thanh âm vang lên răng rắc, Tô Mộc hạ thủ không chút lưu tình.
Thân là nam nhân lại cam tâm tình nguyện sa đọa, đây là tội lớn, không làm mà hưởng là việc đáng xấu hổ nhất!
Phanh!
Hai người bị đụng vào bên tường hôn mê, ánh mắt Tô Mộc nhìn qua người thứ ba. Gậy thép vung lên, tay chân của nhóm lang thang đều bị đánh gãy. Tô Mộc ra tay trong cơn thịnh nộ, không hề có chút lưu tình. Không thương tổn tính mạng của bọn hắn cũng đã là khắc chế lớn nhất, nếu còn muốn duy trì thân thể nguyên vẹn, chính là nằm mộng!
Từng đợt tiếng kêu thê lương vang lên, Tô Mộc vung chân đá ngất bọn hắn, sau đó mới ném cây thép xuống đất.
Một đám bại hoại cặn bã!
Làm xong việc này, Tô Mộc xoay người nhìn Tô Thấm:
Chúng ta đi thôi!
Ân!
Tô Thấm gật gật đầu, trong mắt không hề có chút đồng tình. Nghĩ tới vừa rồi bản thân nàng thiếu chút nữa bị bốn tên hỗn đản ô nhục, Tô Thấm chỉ hận Tô Mộc đem toàn bộ bọn hắn phế bỏ mới tốt nhất.
Ngay sau khi hai người Tô Mộc đã rời đi, rất nhanh trong phòng xuất hiện thêm vài người, đều là người ở lại chỗ này. Nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu bọn hắn không biết chẳng phải ngủ chết sao. Vừa rồi không dám đi ra là vì sợ hãi, hiện tại mọi chuyện đã xong, đi ra xem náo nhiệt vẫn không sao.
Chẳng qua khi bọn họ nhìn thấy bốn tên lang thang bị đánh té ngã dưới đất, không ai báo công an, tất cả đều hung hăng nhổ nước miếng, trong miệng mắng sao bốn tên này không chết đi, sau đó mới rời khỏi nơi này. Từ đầu tới cuối không ai nghĩ báo cảnh hoặc đưa người đi bệnh viện.
Tình hình Bát Hạp thị thế nào, Tô Mộc không biết rõ, vì vậy cũng không dám tùy tiện đi khách sạn ở lại. Lỡ như bị đối phương áp dụng thủ đoạn dơ bẩn cướp người, tâm huyết của hắn xem như uổng phí. May mắn hiện tại dù Tô Thấm có chút sợ hãi, nhưng quần áo vẫn còn nguyên vẹn, không cần mua thay thế.
Cho nên Tô Mộc quyết định ở trên xe qua đêm. Hắn lái xe rời khỏi huyện thành Bát Hạp, trực tiếp dừng tại ven đường, lúc này mới nhìn chằm chằm Tô Thấm, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
Nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ Lạc Lâm đang ở đâu? Em bị ai đuổi giết? Sao đem sự tình làm ra nghiêm trọng như vậy!
Lúc này vẻ mặt Tô Thấm đã khôi phục lại, cảm xúc đã ổn định. Nói thế nào nàng từng gặp qua trường hợp lớn, vừa rồi là bởi vì thế đơn lực bạc mới toát ra vẻ yếu đuối như thế. Bây giờ đã gặp được Tô Mộc, nàng đã có thể khống chế được cảm xúc.
Sự tình là như vậy, em cùng Lạc Lâm đi tham gia hội nghị, sau khi kết thúc tụi em định đi dạo chung quanh Cố Đô thị, nói không chừng sau này không có dịp trở lại. Vì vậy tụi em tìm một phóng viên nhận thức bản địa làm hướng dẫn, nàng dẫn tụi em tới Bát Hạp thị tham quan.
Ai ngờ sau đi tới đây, nàng lại bận việc nên đã rời khỏi, chỉ còn lại tụi em, thầm nghĩ cũng không nên tới không nên ra ngoài chơi. Sau đó bị người đụng một cái, tiếp theo sau khi quay về khách sạn Bát Hạp thị, lại bị người ngăn chặn. Lúc ấy vì em đi nhà vệ sinh nên mới tránh thoát một kiếp.
Mà di động cùng túi xách của em đều ở chỗ Lạc Lâm, nếu không phải trên người còn lại một chút tiền e rằng không biện pháp gọi cho anh cầu cứu! Bọn hắn đúng là một đám ác bá lưu manh, dám bắt Lạc Lâm rời đi. Sau đó em lẩn trốn lại nghe được có người nhắc tới, dám người kia là người của Tử Thần Bát Hạp thị.
Tô Thấm đem chuyện mình biết đều nói ra.
Tử Thần?
Tô Mộc nhướng mày.
Chỉ nghe tên này đã biết đối phương nhất định là hắc đạo, nhưng việc này có phải phát sinh quá mức quỷ dị hay không, hai nàng đều không biết xảy ra chuyện gì lại bị Tử Thần trành ngay họ. Hay là Tử Thần viện cớ bắt hai nàng, về nguyên nhân sao, thật đơn giản, háo sắc!
Mỹ nữ như Tô Thấm cùng Lạc Lâm, đi tới đâu cũng làm người chú ý. Người như Tử Thần nhìn thấy họ nổi lên tâm tư cũng có đạo lý!
Thật là vậy sao?
Nếu như vậy Lạc Lâm đã rơi vào tay Tử Thần, đã bị khi dễ rồi sao? Tử Thần, mặc kệ hắn là ai, nếu dám động tới Lạc Lâm, nhất định phải đưa hắn vào con đường chết.
Dáng vẻ Tô Mộc ngày càng âm trầm.
Tô Mộc, anh nói Lạc Lâm không sao đi? Nếu biết là vậy em sẽ không mang theo Lạc Lâm tới đây!
Vẻ mặt Tô Thấm sợ hãi, bối rối không biết nên làm sao.
Không có việc gì, không có việc gì!
Tô Mộc ôm Tô Thấm vào lòng, hiện tại chỉ cần biết đối phương là ai là được. Sợ nhất là tìm kiếm không tung tích, như vậy mới là chuyện bất đắc dĩ.
Nếu Lạc Lâm thật sự xảy ra chuyện gì, em cũng không sống nổi!
Tô Thấm òa khóc.
Anh cam đoan với em, tuyệt đối sẽ đưa Lạc Lâm trở về. Yên tâm đi, Tử Thần muốn tìm đồ vật gì trên người hai em tuyệt đối sẽ không động Lạc Lâm lúc này. Nhưng anh thật sự tò mò, vì sao hắn tìm tới hai người? Thật chỉ vì háo sắc sao? Lý do này không thành lập!
Tô Mộc nhướng mày nói.
Nghĩ kỹ một chút, từ sau khi hai người đi tới Bát Hạp thị rốt cục từng phát sinh qua chuyện gì? Hoặc là nói gặp được chuyện gì?
Vừa nghe Tô Mộc nhắc nhở, Tô Thấm cố gắng hồi tưởng lại, ngoại trừ bị một người đụng phải, khoan khoan, đúng là không thích hợp!
Thế nào? Có phải có chuyện gì không?
Tô Mộc hỏi.
Chẳng lẽ là do đồ vật kia? Chẳng lẽ do người kia đụng phải nên gây ra chuyện sao? Đây không phải đồ vật của em!
Tô Thấm rút ra một usb nằm trong túi quần sọt jean sau lưng.
Chính là vật này!
Tô Mộc rung lên, cầm usb, tìm kiếm chỗ liên kết với máy tính.
Em không phải đang nằm mơ đi!
Tô Thấm kích động nói.
Không phải nằm mơ, anh tới rồi, làm cho em chịu ủy khuất!
Tô Mộc ôm Tô Thấm nhỏ nhẹ vỗ về, nhìn thấy bốn tên lang thang tay cầm gậy gộc, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Hiện tại Tô Mộc thật sự xúc động muốn giết người!
Mẹ nó, tên tiểu tử này từ đâu xuất hiện, dám phá hư chuyện tốt của chúng ta, thu thập hắn! Đánh chết hắn!
Ai u, tình tiết nam nữ triền miên phải không? Tao thích nhất chính là làm mày trước mặt nam nhân của mày, cô bé, tối nay mày đừng mong chạy trốn!
Tiểu tử, dám đánh bốn huynh đệ chúng ta, mày thật sự ăn gan báo, thu thập hắn!
…
Bốn tên lang thang mang theo bình rượu cùng gậy gộc xông tới.
Trong mắt bọn hắn Tô Mộc chỉ là một thanh niên nhu nhược, căn bản không có vũ lực gì. Vừa rồi bọn hắn chỉ là bị ma quỷ ám ảnh không lưu ý nên mới bị Tô Mộc đánh trúng, hiện tại Tô Mộc còn muốn động bọn hắn, đây chỉ là mơ tưởng.
Tô Mộc!
Tô Thấp thấp giọng hô.
Không có việc gì, vừa rồi bọn hắn không phải muốn động em sao? Hiện tại anh trút giận cho em. Cho bọn hắn biết không ai được vũ nhục nữ nhân của anh! Đứng sang một bên đi, để anh đích thân động thủ!
Tô Mộc nói xong đẩy nhẹ Tô Thấm, trong mắt tràn ngập chiến ý.
Phanh!
Thân hình Tô Mộc chợt lóe, lướt tới trước mặt một người, như tia chớp bắt lấy cánh tay đối phương kéo mạnh, đoạt lấy cây gậy đồng thời đem hắn đẩy mạnh qua hai người khác đang lao tới.
Khi ba người đồng thời ngã nhào trên đất, Tô Mộc cầm gậy thép hung hăng đánh xuống, nhất thời cánh tay người thứ tư liền bị phế bỏ, thanh âm vang lên răng rắc, Tô Mộc hạ thủ không chút lưu tình.
Thân là nam nhân lại cam tâm tình nguyện sa đọa, đây là tội lớn, không làm mà hưởng là việc đáng xấu hổ nhất!
Phanh!
Hai người bị đụng vào bên tường hôn mê, ánh mắt Tô Mộc nhìn qua người thứ ba. Gậy thép vung lên, tay chân của nhóm lang thang đều bị đánh gãy. Tô Mộc ra tay trong cơn thịnh nộ, không hề có chút lưu tình. Không thương tổn tính mạng của bọn hắn cũng đã là khắc chế lớn nhất, nếu còn muốn duy trì thân thể nguyên vẹn, chính là nằm mộng!
Từng đợt tiếng kêu thê lương vang lên, Tô Mộc vung chân đá ngất bọn hắn, sau đó mới ném cây thép xuống đất.
Một đám bại hoại cặn bã!
Làm xong việc này, Tô Mộc xoay người nhìn Tô Thấm:
Chúng ta đi thôi!
Ân!
Tô Thấm gật gật đầu, trong mắt không hề có chút đồng tình. Nghĩ tới vừa rồi bản thân nàng thiếu chút nữa bị bốn tên hỗn đản ô nhục, Tô Thấm chỉ hận Tô Mộc đem toàn bộ bọn hắn phế bỏ mới tốt nhất.
Ngay sau khi hai người Tô Mộc đã rời đi, rất nhanh trong phòng xuất hiện thêm vài người, đều là người ở lại chỗ này. Nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu bọn hắn không biết chẳng phải ngủ chết sao. Vừa rồi không dám đi ra là vì sợ hãi, hiện tại mọi chuyện đã xong, đi ra xem náo nhiệt vẫn không sao.
Chẳng qua khi bọn họ nhìn thấy bốn tên lang thang bị đánh té ngã dưới đất, không ai báo công an, tất cả đều hung hăng nhổ nước miếng, trong miệng mắng sao bốn tên này không chết đi, sau đó mới rời khỏi nơi này. Từ đầu tới cuối không ai nghĩ báo cảnh hoặc đưa người đi bệnh viện.
Tình hình Bát Hạp thị thế nào, Tô Mộc không biết rõ, vì vậy cũng không dám tùy tiện đi khách sạn ở lại. Lỡ như bị đối phương áp dụng thủ đoạn dơ bẩn cướp người, tâm huyết của hắn xem như uổng phí. May mắn hiện tại dù Tô Thấm có chút sợ hãi, nhưng quần áo vẫn còn nguyên vẹn, không cần mua thay thế.
Cho nên Tô Mộc quyết định ở trên xe qua đêm. Hắn lái xe rời khỏi huyện thành Bát Hạp, trực tiếp dừng tại ven đường, lúc này mới nhìn chằm chằm Tô Thấm, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
Nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ Lạc Lâm đang ở đâu? Em bị ai đuổi giết? Sao đem sự tình làm ra nghiêm trọng như vậy!
Lúc này vẻ mặt Tô Thấm đã khôi phục lại, cảm xúc đã ổn định. Nói thế nào nàng từng gặp qua trường hợp lớn, vừa rồi là bởi vì thế đơn lực bạc mới toát ra vẻ yếu đuối như thế. Bây giờ đã gặp được Tô Mộc, nàng đã có thể khống chế được cảm xúc.
Sự tình là như vậy, em cùng Lạc Lâm đi tham gia hội nghị, sau khi kết thúc tụi em định đi dạo chung quanh Cố Đô thị, nói không chừng sau này không có dịp trở lại. Vì vậy tụi em tìm một phóng viên nhận thức bản địa làm hướng dẫn, nàng dẫn tụi em tới Bát Hạp thị tham quan.
Ai ngờ sau đi tới đây, nàng lại bận việc nên đã rời khỏi, chỉ còn lại tụi em, thầm nghĩ cũng không nên tới không nên ra ngoài chơi. Sau đó bị người đụng một cái, tiếp theo sau khi quay về khách sạn Bát Hạp thị, lại bị người ngăn chặn. Lúc ấy vì em đi nhà vệ sinh nên mới tránh thoát một kiếp.
Mà di động cùng túi xách của em đều ở chỗ Lạc Lâm, nếu không phải trên người còn lại một chút tiền e rằng không biện pháp gọi cho anh cầu cứu! Bọn hắn đúng là một đám ác bá lưu manh, dám bắt Lạc Lâm rời đi. Sau đó em lẩn trốn lại nghe được có người nhắc tới, dám người kia là người của Tử Thần Bát Hạp thị.
Tô Thấm đem chuyện mình biết đều nói ra.
Tử Thần?
Tô Mộc nhướng mày.
Chỉ nghe tên này đã biết đối phương nhất định là hắc đạo, nhưng việc này có phải phát sinh quá mức quỷ dị hay không, hai nàng đều không biết xảy ra chuyện gì lại bị Tử Thần trành ngay họ. Hay là Tử Thần viện cớ bắt hai nàng, về nguyên nhân sao, thật đơn giản, háo sắc!
Mỹ nữ như Tô Thấm cùng Lạc Lâm, đi tới đâu cũng làm người chú ý. Người như Tử Thần nhìn thấy họ nổi lên tâm tư cũng có đạo lý!
Thật là vậy sao?
Nếu như vậy Lạc Lâm đã rơi vào tay Tử Thần, đã bị khi dễ rồi sao? Tử Thần, mặc kệ hắn là ai, nếu dám động tới Lạc Lâm, nhất định phải đưa hắn vào con đường chết.
Dáng vẻ Tô Mộc ngày càng âm trầm.
Tô Mộc, anh nói Lạc Lâm không sao đi? Nếu biết là vậy em sẽ không mang theo Lạc Lâm tới đây!
Vẻ mặt Tô Thấm sợ hãi, bối rối không biết nên làm sao.
Không có việc gì, không có việc gì!
Tô Mộc ôm Tô Thấm vào lòng, hiện tại chỉ cần biết đối phương là ai là được. Sợ nhất là tìm kiếm không tung tích, như vậy mới là chuyện bất đắc dĩ.
Nếu Lạc Lâm thật sự xảy ra chuyện gì, em cũng không sống nổi!
Tô Thấm òa khóc.
Anh cam đoan với em, tuyệt đối sẽ đưa Lạc Lâm trở về. Yên tâm đi, Tử Thần muốn tìm đồ vật gì trên người hai em tuyệt đối sẽ không động Lạc Lâm lúc này. Nhưng anh thật sự tò mò, vì sao hắn tìm tới hai người? Thật chỉ vì háo sắc sao? Lý do này không thành lập!
Tô Mộc nhướng mày nói.
Nghĩ kỹ một chút, từ sau khi hai người đi tới Bát Hạp thị rốt cục từng phát sinh qua chuyện gì? Hoặc là nói gặp được chuyện gì?
Vừa nghe Tô Mộc nhắc nhở, Tô Thấm cố gắng hồi tưởng lại, ngoại trừ bị một người đụng phải, khoan khoan, đúng là không thích hợp!
Thế nào? Có phải có chuyện gì không?
Tô Mộc hỏi.
Chẳng lẽ là do đồ vật kia? Chẳng lẽ do người kia đụng phải nên gây ra chuyện sao? Đây không phải đồ vật của em!
Tô Thấm rút ra một usb nằm trong túi quần sọt jean sau lưng.
Chính là vật này!
Tô Mộc rung lên, cầm usb, tìm kiếm chỗ liên kết với máy tính.
/1590
|