Đêm nay Diêm Ky Trữ thật sự ở lại câu lạc bộ Trọng Hạ, nhưng đêm nay nơi này không mở cửa kinh doanh, lý do rất đơn giản, ai bảo lại xảy ra chuyện như vậy đây. Diêm Ky Trữ thật sự không ngờ bên trong lại xuất hiện phản đồ.
Tên hỗn đản kia chẳng những phản bội tập đoàn lợi ích của bọn họ, hơn nữa càng làm người căm tức chính là muốn mang đi chứng cớ. Nhưng chứng cớ kia không còn nằm trong tay hắn, mà bị hắn nhét vào trong túi quần của Tô Thấm.
Kết quả tuy Diêm Ky Trữ bắt được phản đồ trở về, còn bắt cả Lạc Lâm, nhưng không nghĩ tới không chỉ có một mình Lạc Lâm mà còn có một Tô Thấm. Sơ sẩy như vậy làm Diêm Ky Trữ rơi vào trạng huống bi thảm khó thể tưởng tượng, hắn chẳng những phải ứng phó trách mắng nghiêm khắc, hơn nữa còn phải truy tìm người đem chứng cớ trở về.
Nếu không tìm được người, tử thần như hắn cũng sẽ thật sự biến thành “tử thần”!
Bên trong phòng tổng thống tầng cao nhất câu lạc bộ Trọng Hạ.
Trên giường lớn, Phương Cô gục đầu giữa hai chân Diêm Ky Trữ, tối nay nàng biết hắn không khả năng ngủ được, vừa rồi chỉ nhắm mắt một chút cũng đã tới năm giờ, hai người không khả năng ngủ tiếp.
Diêm Ky Trữ không ngủ, Phương Cô làm sao dám ngủ?
Vừa rồi Diêm Ky Trữ tâm phiền ý loạn, kéo Phương Cô đi qua trực tiếp đè đầu nàng vào giữa hai chân của hắn. Mỗi khi tâm tình bực tức, hắn sẽ thông qua phương pháp này hòa dịa nỗi áp lực trong lòng.
Phương Cô biết thói quen của hắn, vì vậy càng thêm cẩn thận hầu hạ.
Hô hô!
Trong căn phòng xa hoa.
Bên trong phòng chỉ có tiếng thở dốc trầm thấp, ngoài ra không còn thanh âm nào khác. Chẳng qua khi Diêm Ky Trữ sắp đạt tới đỉnh, hai tay của hắn dùng sức ôm đầu Phương Cô, thân hình không ngừng đẩy về phía trước. Trong lúc này hắn đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ hạ xuống sợi dây thừng, ngay lập tức một thân ảnh trượt xuống nhanh như chớp.
Không đúng!
Có người muốn xông vào câu lạc bộ Trọng Hạ!
Bọn hắn muốn cướp bóc?
Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện thì tinh hoa của hắn cũng hoàn toàn phát tiết ra ngoài, ngay lập tức đưa tay bịt miệng Phương Cô vừa ngẩng đầu định nói chuyện khiến cho nàng sợ hãi tưởng hắn muốn giết mình. Diêm Ky Trữ hất hất cằm lên trên, lúc này Phương Cô mới hiểu được bên ngoài đã xảy ra chuyện! Dưới tình thế cấp bách, Phương Cô lại đem đồ vật của Diêm Ky Trữ nuốt vào.
Thanh âm tiếng nuốt vang lên, nếu bình thường hắn tuyệt đối sẽ cười dâm đãng yêu cầu thêm một lần. Nhưng hiện tại hắn không chút chần chờ mở tủ đầu giường lấy ra khẩu sung, ngay sau đó cầm lấy bộ đàm thấp giọng gọi phòng giám thị.
Tụi mày đều là người chết hết sao? Chẳng lẽ không biết nơi này đã bị người xông vào sao? Phong Cẩu, con mẹ nó mày đừng thất thần, nhanh chóng mang người đi xem cửa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra những người kia hẳn muốn cứu phóng viên kia. Nhanh đi qua, đem phóng viên kia tới cho tao!
Dạ, Diêm ca!
Phong Cẩu nhanh chóng nói.
Phong Cẩu có bộ dạng thật dữ tợn, ánh mắt tàn nhẫn, khi đối địch chẳng khác gì một con chó điên. Hắn không thích dùng sung, trong tay luôn cầm Đường đao. Trước kia Phong Cẩu từng luyện võ, sau khi đi theo Diêm Ky Trữ mới được trọng dụng. Bên trong câu lạc bộ Trọng Hạ cùng Bát Hạp thị có ai không biết Phong Cẩu là tâm phúc của Diêm Ky Trữ.
Diêm ca, không sao chứ?
Phương Cô sợ hãi hỏi.
Không có việc gì, có chuyện gì chứ, hắc hắc, lần này anh nhất định một lần giải quyết sạch sẽ mọi chuyện! Nguyên bản còn lo lắng bọn hắn chạy mất, anh làm sao tìm trở về. Thật không ngờ bọn hắn dám trèo tường khoét vách, tiểu mao tặc cũng dám giẫm lên đầu anh, bọn hắn cũng xứng! Yên tâm đi, rất nhanh sẽ không còn chuyện gì!
Diêm Ky Trữ nhe răng cười.
Diêm Kỹ Trữ không nghĩ tới người đột nhập vào nơi này đều là trinh sát binh, nếu hắn biết được sẽ không có vẻ mặt như hiện tại. Trong suy đoán của hắn, đối phương chỉ từ bên ngoài tới, mời được chỉ là những kẻ tầm thường. Muốn dựa vào những người này tìm hiểu tin tức, thật sự là tìm đường chết.
Phương Cô cũng nghĩ như vậy!
Không phải nàng tự đại, thật sự vì nàng không nghĩ ra được còn có ai đủ khả năng đối lập với Diêm Ky Trữ ngay trong Bát Hạp thị.
Sáu người Đoạn Bằng xuất hiện trên mái nhà, bắt đầu trượt xuống bên dưới, ném dây thừng cho Tô Mộc. Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của họ, Tô Mộc như con thằn lằn trèo lên thật nhanh, nháy mắt đã xuất hiện ngoài cửa sổ lầu ba. Tốc độ của hắn nhanh nhẹ làm nhóm trinh sát binh cũng bất ngờ.
Lão Đao, trong hành lang thế nào?
Đoạn Bằng hỏi.
Không có việc gì, trong phòng không có người, tôi vào được!
Cửa sổ mở ra, Tô Mộc thật lưu loát lao vào, ngay sau đó nhóm người Đoạn Bằng cũng đi tới, phân ra chiếm cứ vị trí có lợi, cẩn thận đề phòng.
Lạc Lâm bị trói ngồi trên ghế bên trong phòng.
Bây giờ nàng đã như người đần độn, ý thức không còn thanh tỉnh. Dưới tình huống không được ăn uống, hơn nữa còn là giờ này, đều sẽ biến thành như vậy. Khi nàng nhìn thấy có người xông vào, cũng không lớn tiếng hô to. Vừa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cảm xúc của nàng trở nên kích động.
Mình không phải đang nằm mơ đi! Tô Mộc, sao lại là anh? Sao anh lại xuất hiện ở nơi này?
Lạc Lâm run giọng hỏi.
Lạc Lâm, đã để em bị ủy khuất!
Tô Mộc nói, vung dao cắt đứt dây trói, lập tức ôm Lạc Lâm lên khỏi ghế.
Tô Mộc, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Lạc Lâm thật sự có chút mơ hồ.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, Tô Mộc nói:
Em không nên hỏi nhiều như vậy, đợi sau khi ra ngoài anh sẽ nói cho em biết, hiện tại em đi cùng anh, đừng sợ hãi, anh ở đây, không ai thương tổn được em!
Ân!
Mặc dù thân thể Lạc Lâm có chút suy yếu, nhưng còn chưa tới nông nỗi cạn kiệt, sau khi đứng dậy liền đi theo bên cạnh Tô Mộc, đoàn người vừa định đi ra, lần này họ dự tính theo cửa sổ rời đi.
Nhưng một trận tiếng bước chân dày đặc từ bên ngoài truyền tới, ngay lập tức thanh âm của Phong Cẩu vang vọng trong hành lang.
Con mẹ nó nhanh lên, nhanh một chút, nếu nới lỏng tiểu tiện nhân kia, tao hỏi tội tụi mày! Gọi người bên ngoài hành động, tuyệt đối không cho bọn hắn thừa dịp hỗn loạn chạy trốn!
Phong Cẩu vừa dứt lời, mọi người lại nghe được một thanh âm:
Báo báo, bên ngoài đã có người của đối phương xuất hiện, ngay dưới lầu, tạm thời mọi người không nên đi ra cửa sổ! Trong tay đối phương có vũ khí, cẩn thận ứng phó!
Đúng là xã hội đen!
Hiện tại Tô Mộc thập phần khẳng định câu lạc bộ Trọng Hạ này cùng Tử Thần đều là hắc đạo. Kỳ thật việc này cũng là chuyện bình thường, nếu hắn không phải xã hội đen, làm sao có thể ở trong thời gian ngắn bức bách Tô Thấm phải chạy vào trong xóm nghèo.
Trong tay có đao có gậy gộc, bao nhiêu trắng trợn, càn rỡ thế nào a!
Làm chết bọn hắn!
Cảm xúc bị kích thích, ánh mắt Tô Mộc lạnh băng nói:
Nếu người ta không cho chúng ta đi, vậy chúng ta theo bọn hắn chơi đùa, trực tiếp đánh đi ra là được!
Dạ!
Ngay khi Tô Mộc vừa dứt lời, cửa phòng ầm ầm đá văng, hai người tiến vào. Trong tay họ đều cầm gậy bóng chày, vừa xông vào còn chưa kịp nhìn rõ tình hình trong phòng liền bị Đoạn Bằng cùng một người khác xông tới đánh ngất xỉu. Nhóm người Đoạn Bằng ra tay luôn quyết đoán, một lần có thể giải quyết vấn đề sẽ không lưu lần thứ hai, đây cũng là nguyên tắc tham gia quân ngũ của họ.
Trong phòng còn có người, bọn hắn đã thả con tin!
Khi bên ngoài chứng kiến tình hình trong phòng liền kêu lên, ngoài hành lang có khoảng hơn hai mươi người. Bọn hắn thật sự không ngờ tốc độ của nhóm người Đoạn Bằng nhanh chóng như vậy, vì vậy đều kinh ngạc, nhưng rất nhanh trong tiếng trách mắng của Phong Cẩu, cảm xúc bối rối liền biến mất.
Hoảng cái gì hoảng, ồn ào cái gì! Bọn hắn chỉ có vài người, chúng ta nhiều như vậy sợ hãi cái rắm a, nhanh xông vào quật ngã bọn hắn. Diêm ca còn ở trên lầu chờ tin tức đâu, nếu bị Diêm ca biết tụi mày không ra sức, tất cả đều phải cút đi!
Phong Cẩu huy vũ Đường đao trách mắng.
Xông lên a!
Có Phong Cẩu đứng phía sau đôn đốc, những người còn lại không dám lui về phía sau, hơn nữa thầm nghĩ đây là địa bàn của mình, không thể lui, liền vung vũ khí xông lên phía trước.
Thật sự là phiền toái!
Tô Mộc nhìn đám người ùa lên, khóe môi cười lạnh, muốn chiến phải không, vậy liền khai chiến, hiện tại dù muốn hắn rời khỏi, hắn cũng sẽ không đi nhanh như vậy…
Tên hỗn đản kia chẳng những phản bội tập đoàn lợi ích của bọn họ, hơn nữa càng làm người căm tức chính là muốn mang đi chứng cớ. Nhưng chứng cớ kia không còn nằm trong tay hắn, mà bị hắn nhét vào trong túi quần của Tô Thấm.
Kết quả tuy Diêm Ky Trữ bắt được phản đồ trở về, còn bắt cả Lạc Lâm, nhưng không nghĩ tới không chỉ có một mình Lạc Lâm mà còn có một Tô Thấm. Sơ sẩy như vậy làm Diêm Ky Trữ rơi vào trạng huống bi thảm khó thể tưởng tượng, hắn chẳng những phải ứng phó trách mắng nghiêm khắc, hơn nữa còn phải truy tìm người đem chứng cớ trở về.
Nếu không tìm được người, tử thần như hắn cũng sẽ thật sự biến thành “tử thần”!
Bên trong phòng tổng thống tầng cao nhất câu lạc bộ Trọng Hạ.
Trên giường lớn, Phương Cô gục đầu giữa hai chân Diêm Ky Trữ, tối nay nàng biết hắn không khả năng ngủ được, vừa rồi chỉ nhắm mắt một chút cũng đã tới năm giờ, hai người không khả năng ngủ tiếp.
Diêm Ky Trữ không ngủ, Phương Cô làm sao dám ngủ?
Vừa rồi Diêm Ky Trữ tâm phiền ý loạn, kéo Phương Cô đi qua trực tiếp đè đầu nàng vào giữa hai chân của hắn. Mỗi khi tâm tình bực tức, hắn sẽ thông qua phương pháp này hòa dịa nỗi áp lực trong lòng.
Phương Cô biết thói quen của hắn, vì vậy càng thêm cẩn thận hầu hạ.
Hô hô!
Trong căn phòng xa hoa.
Bên trong phòng chỉ có tiếng thở dốc trầm thấp, ngoài ra không còn thanh âm nào khác. Chẳng qua khi Diêm Ky Trữ sắp đạt tới đỉnh, hai tay của hắn dùng sức ôm đầu Phương Cô, thân hình không ngừng đẩy về phía trước. Trong lúc này hắn đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ hạ xuống sợi dây thừng, ngay lập tức một thân ảnh trượt xuống nhanh như chớp.
Không đúng!
Có người muốn xông vào câu lạc bộ Trọng Hạ!
Bọn hắn muốn cướp bóc?
Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện thì tinh hoa của hắn cũng hoàn toàn phát tiết ra ngoài, ngay lập tức đưa tay bịt miệng Phương Cô vừa ngẩng đầu định nói chuyện khiến cho nàng sợ hãi tưởng hắn muốn giết mình. Diêm Ky Trữ hất hất cằm lên trên, lúc này Phương Cô mới hiểu được bên ngoài đã xảy ra chuyện! Dưới tình thế cấp bách, Phương Cô lại đem đồ vật của Diêm Ky Trữ nuốt vào.
Thanh âm tiếng nuốt vang lên, nếu bình thường hắn tuyệt đối sẽ cười dâm đãng yêu cầu thêm một lần. Nhưng hiện tại hắn không chút chần chờ mở tủ đầu giường lấy ra khẩu sung, ngay sau đó cầm lấy bộ đàm thấp giọng gọi phòng giám thị.
Tụi mày đều là người chết hết sao? Chẳng lẽ không biết nơi này đã bị người xông vào sao? Phong Cẩu, con mẹ nó mày đừng thất thần, nhanh chóng mang người đi xem cửa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra những người kia hẳn muốn cứu phóng viên kia. Nhanh đi qua, đem phóng viên kia tới cho tao!
Dạ, Diêm ca!
Phong Cẩu nhanh chóng nói.
Phong Cẩu có bộ dạng thật dữ tợn, ánh mắt tàn nhẫn, khi đối địch chẳng khác gì một con chó điên. Hắn không thích dùng sung, trong tay luôn cầm Đường đao. Trước kia Phong Cẩu từng luyện võ, sau khi đi theo Diêm Ky Trữ mới được trọng dụng. Bên trong câu lạc bộ Trọng Hạ cùng Bát Hạp thị có ai không biết Phong Cẩu là tâm phúc của Diêm Ky Trữ.
Diêm ca, không sao chứ?
Phương Cô sợ hãi hỏi.
Không có việc gì, có chuyện gì chứ, hắc hắc, lần này anh nhất định một lần giải quyết sạch sẽ mọi chuyện! Nguyên bản còn lo lắng bọn hắn chạy mất, anh làm sao tìm trở về. Thật không ngờ bọn hắn dám trèo tường khoét vách, tiểu mao tặc cũng dám giẫm lên đầu anh, bọn hắn cũng xứng! Yên tâm đi, rất nhanh sẽ không còn chuyện gì!
Diêm Ky Trữ nhe răng cười.
Diêm Kỹ Trữ không nghĩ tới người đột nhập vào nơi này đều là trinh sát binh, nếu hắn biết được sẽ không có vẻ mặt như hiện tại. Trong suy đoán của hắn, đối phương chỉ từ bên ngoài tới, mời được chỉ là những kẻ tầm thường. Muốn dựa vào những người này tìm hiểu tin tức, thật sự là tìm đường chết.
Phương Cô cũng nghĩ như vậy!
Không phải nàng tự đại, thật sự vì nàng không nghĩ ra được còn có ai đủ khả năng đối lập với Diêm Ky Trữ ngay trong Bát Hạp thị.
Sáu người Đoạn Bằng xuất hiện trên mái nhà, bắt đầu trượt xuống bên dưới, ném dây thừng cho Tô Mộc. Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của họ, Tô Mộc như con thằn lằn trèo lên thật nhanh, nháy mắt đã xuất hiện ngoài cửa sổ lầu ba. Tốc độ của hắn nhanh nhẹ làm nhóm trinh sát binh cũng bất ngờ.
Lão Đao, trong hành lang thế nào?
Đoạn Bằng hỏi.
Không có việc gì, trong phòng không có người, tôi vào được!
Cửa sổ mở ra, Tô Mộc thật lưu loát lao vào, ngay sau đó nhóm người Đoạn Bằng cũng đi tới, phân ra chiếm cứ vị trí có lợi, cẩn thận đề phòng.
Lạc Lâm bị trói ngồi trên ghế bên trong phòng.
Bây giờ nàng đã như người đần độn, ý thức không còn thanh tỉnh. Dưới tình huống không được ăn uống, hơn nữa còn là giờ này, đều sẽ biến thành như vậy. Khi nàng nhìn thấy có người xông vào, cũng không lớn tiếng hô to. Vừa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cảm xúc của nàng trở nên kích động.
Mình không phải đang nằm mơ đi! Tô Mộc, sao lại là anh? Sao anh lại xuất hiện ở nơi này?
Lạc Lâm run giọng hỏi.
Lạc Lâm, đã để em bị ủy khuất!
Tô Mộc nói, vung dao cắt đứt dây trói, lập tức ôm Lạc Lâm lên khỏi ghế.
Tô Mộc, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Lạc Lâm thật sự có chút mơ hồ.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, Tô Mộc nói:
Em không nên hỏi nhiều như vậy, đợi sau khi ra ngoài anh sẽ nói cho em biết, hiện tại em đi cùng anh, đừng sợ hãi, anh ở đây, không ai thương tổn được em!
Ân!
Mặc dù thân thể Lạc Lâm có chút suy yếu, nhưng còn chưa tới nông nỗi cạn kiệt, sau khi đứng dậy liền đi theo bên cạnh Tô Mộc, đoàn người vừa định đi ra, lần này họ dự tính theo cửa sổ rời đi.
Nhưng một trận tiếng bước chân dày đặc từ bên ngoài truyền tới, ngay lập tức thanh âm của Phong Cẩu vang vọng trong hành lang.
Con mẹ nó nhanh lên, nhanh một chút, nếu nới lỏng tiểu tiện nhân kia, tao hỏi tội tụi mày! Gọi người bên ngoài hành động, tuyệt đối không cho bọn hắn thừa dịp hỗn loạn chạy trốn!
Phong Cẩu vừa dứt lời, mọi người lại nghe được một thanh âm:
Báo báo, bên ngoài đã có người của đối phương xuất hiện, ngay dưới lầu, tạm thời mọi người không nên đi ra cửa sổ! Trong tay đối phương có vũ khí, cẩn thận ứng phó!
Đúng là xã hội đen!
Hiện tại Tô Mộc thập phần khẳng định câu lạc bộ Trọng Hạ này cùng Tử Thần đều là hắc đạo. Kỳ thật việc này cũng là chuyện bình thường, nếu hắn không phải xã hội đen, làm sao có thể ở trong thời gian ngắn bức bách Tô Thấm phải chạy vào trong xóm nghèo.
Trong tay có đao có gậy gộc, bao nhiêu trắng trợn, càn rỡ thế nào a!
Làm chết bọn hắn!
Cảm xúc bị kích thích, ánh mắt Tô Mộc lạnh băng nói:
Nếu người ta không cho chúng ta đi, vậy chúng ta theo bọn hắn chơi đùa, trực tiếp đánh đi ra là được!
Dạ!
Ngay khi Tô Mộc vừa dứt lời, cửa phòng ầm ầm đá văng, hai người tiến vào. Trong tay họ đều cầm gậy bóng chày, vừa xông vào còn chưa kịp nhìn rõ tình hình trong phòng liền bị Đoạn Bằng cùng một người khác xông tới đánh ngất xỉu. Nhóm người Đoạn Bằng ra tay luôn quyết đoán, một lần có thể giải quyết vấn đề sẽ không lưu lần thứ hai, đây cũng là nguyên tắc tham gia quân ngũ của họ.
Trong phòng còn có người, bọn hắn đã thả con tin!
Khi bên ngoài chứng kiến tình hình trong phòng liền kêu lên, ngoài hành lang có khoảng hơn hai mươi người. Bọn hắn thật sự không ngờ tốc độ của nhóm người Đoạn Bằng nhanh chóng như vậy, vì vậy đều kinh ngạc, nhưng rất nhanh trong tiếng trách mắng của Phong Cẩu, cảm xúc bối rối liền biến mất.
Hoảng cái gì hoảng, ồn ào cái gì! Bọn hắn chỉ có vài người, chúng ta nhiều như vậy sợ hãi cái rắm a, nhanh xông vào quật ngã bọn hắn. Diêm ca còn ở trên lầu chờ tin tức đâu, nếu bị Diêm ca biết tụi mày không ra sức, tất cả đều phải cút đi!
Phong Cẩu huy vũ Đường đao trách mắng.
Xông lên a!
Có Phong Cẩu đứng phía sau đôn đốc, những người còn lại không dám lui về phía sau, hơn nữa thầm nghĩ đây là địa bàn của mình, không thể lui, liền vung vũ khí xông lên phía trước.
Thật sự là phiền toái!
Tô Mộc nhìn đám người ùa lên, khóe môi cười lạnh, muốn chiến phải không, vậy liền khai chiến, hiện tại dù muốn hắn rời khỏi, hắn cũng sẽ không đi nhanh như vậy…
/1590
|