Ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn, quá ngu xuẩn!
Hiện tại Lý Tuyển sắp phát điên, nàng thật sự không nghĩ tới Thái Kim Đường dám gây ra chuyện như vậy sau lưng nàng. Còn có Tiêu Mãnh Trữ gì đó, sao lại ngu ngốc như vậy, thậm chí Tô Mộc đứng ngay trước mắt cũng không nhận ra.
Lý bí thư, nếu chỉ có như vậy phỏng chừng Tô chủ tịch cũng không gây ra được động tĩnh gì. Nhưng tôi nghe nói hai ngày trước bí thư đảng ủy trấn Thập Phương Tiêu Tri Lâm cầm theo văn kiện được Tô chủ tịch phê duyệt tới cục tài chính, lại bị Thái Kim Đường cục trưởng từ chối, lý do là cục tài chính không có tiền!
Liễu Linh Lỵ thấp giọng nói.
Chuyện này Lý Tuyển cũng biết, bởi vì Lâm Nghi Đạt từng hội báo với nàng, nhưng nàng không đặt trong lòng. Theo Lý Tuyển xem ra, phát sinh chuyện như vậy thật bình thường. Nói thế nào đây đều là tác phong từ trước tới nay của cục tài chính, chỉ có chút áp chế sau đó mới đồng ý chi tiền.
Nhưng Lý Tuyển không nghĩ tới Tô Mộc lại phản ứng mãnh liệt như vậy, vào hôm nay lại đi tới cục tài chính, còn dùng hình thức như thế. Tô Mộc muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn chiếm cả cục tài chính sao?
Nếu thật sự làm vậy, bàn tay của Tô Mộc có phải quá dài hay không! Nàng cho phép hắn làm công tác, nhưng không cho phép hắn tùy tiện làm bất cứ chuyện gì. Nàng đã bỏ qua cục công an, nhưng nếu để cục tài chính tiếp tục rơi vào trong tay hắn, nàng làm sao bây giờ?
Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua Thái Kim Đường. Cho dù Thái Kim Đường làm sai chuyện gì, nhưng chỉ cần hắn nghe lời, chỉ cần điểm này là đủ rồi! Về quyền tự chủ gì đó, chỉ cần nàng đồng ý là được. Thái Kim Đường chỉ cần chấp hành tốt là xong, Tô Mộc, tôi chờ xem anh làm sao biểu diễn.
Trành khẩn cục tài chính cho tôi!
Lý Tuyển nói.
Dạ!
Liễu Linh Lỵ đáp.
Năm phút sau, trong phòng họp cục tài chính.
Khi người của cục tài chính đều tới đông đủ, Tô Mộc hờ hững đảo mắt toàn trường:
Hôm nay sở dĩ tôi tới đây điều nghiên, chính là vì muốn xem tác phong công tác của cục tài chính các vị. Bởi vì ở trong trí nhớ của tôi, đồng chí trong cục luôn có cách nhìn đại cục, đều rất có lòng trách nhiệm. Nhưng làm cho tôi thật không ngờ chính là, những gì tôi nhìn thấy hôm nay thật sự làm tôi thất vọng vô cùng!
Đây là lời dạo đầu của Tô Mộc.
Hôm nay Tô Mộc đi tới nơi này là vì trải đường cho Văn Nhân Đình, hơn nữa là gõ Thái Kim Đường, tự nhiên không cần giả vờ làm mặt mũi hiền lành. Cách nói chuyện như đi trong sương mù của quan trường, nếu để Tô Mộc nói ra, hắn có thể nói vô cùng hoàn mỹ, nhưng cũng không ý nghĩa. Hiện tại Tô Mộc không muốn quanh co như vậy, chuyện đã xảy ra thật rõ ràng, còn cần vô nghĩa hay sao?
Lúc này Tiêu Mãnh Trữ không được phép vào phòng, nguyên nhân rất đơn giản, hắn đã bị dọa ra nước tiểu, nếu đi vào chẳng phải làm mọi người sặc chết?
Tô chủ tịch, tôi xin kiểm điểm với ngài, tất cả chuyện này đều do tôi quản lý không đủ mà gây ra, tôi sẽ xử lý Tiêu Mãnh Trữ!
Thái Kim Đường quyết đoán thừa nhận sai lầm.
Đây là chỗ cao minh của Thái Kim Đường, hắn đã thừa nhận sai lầm, chẳng lẽ Tô Mộc còn đem việc này giữ chặt không buông tha sao? Nếu thật sự là vậy, lòng dạ của Tô Mộc không khỏi quá hẹp hòi, sẽ bị người cho rằng không độ lượng.
Lão hồ ly! Đáy lòng Văn Nhân Đình mắng to.
Nhưng Thái Kim Đường đã quá xem thường Tô Mộc, thủ đoạn của người này vô dụng với hắn. Việc hắn cần làm không ai có thể ngăn cản. Nói càng nhiều lời, lấy thêm nhiều hố, chỉ cần hắn không gật đầu chỉ uổng công.
Thượng hạ cấp sao, làm cấp dưới muốn đào hầm chôn lãnh đạo, chẳng những là hành động nguy hiểm, còn là hành vi vô cùng ngu xuẩn.
Thái cục trưởng, tác phong công tác của cục tài chính vẫn luôn không biết quản lý, chuyện như vậy đã gõ tiếng chuông cảnh tỉnh cho chúng ta. Nếu còn tiếp tục buông trôi bỏ mặc diễn biến, hậu quả khó lường. Chỉ là một khoa trưởng còn dám đổi trắng thay đen như thế, còn có chuyện gì mà hắn không dám làm!
Thái cục trưởng là cục trưởng cục tài chính, nếu công tác bận rộn không cách nào quản lý, vậy thì Văn Nhân Đình, từ bây giờ việc xây dựng tác phong đảng trong cục tài chính, vấn đề có quan hệ tới tác phong công tác trong cục sẽ do ông kiêm nhiệm. Từ giờ trở đi, phần công việc này sẽ giao cho ông phân công quản lý, nếu còn bất luận kẻ nào dám làm như vậy, trực tiếp xếp vào phạm vi khảo sát, đăng báo lên ban tổ chức huyện ủy ghi vào hồ sơ đi!
Tô Mộc lãnh đạm nói.
Dạ, Tô chủ tịch!
Văn Nhân Đình đứng đậy đáp ứng xong liền ngồi xuống.
Vậy là xong rồi sao?
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới Thái Kim Đường vừa thừa nhận một chút sai lầm, liền bị Tô Mộc thuận thế cầm đi một bộ phận quyền lực trong tay. Phải biết rằng việc phân công quản lý giám sát tư tưởng nghe qua như vô hình, nhưng đừng quên Tô Mộc đã điểm tựa nhắc nhở, Văn Nhân Đình quan sát đánh giá mỗi nhân viên, việc kiểm tra đánh giá có tương quan chặt chẽ tới việc lên chức. Nói cách khác từ giờ trở đi, Văn Nhân Đình nắm giữ quyền bổ nhiệm cùng miễn nhiệm cán bộ cục tài chính.
Đây mới là điểm chết người!
Chẳng lẽ còn có việc gì trọng yếu hơn so với việc quản lý nhân sự sao?
Ngoan độc a!
Việc há mồm khép môi tưởng đơn giản, nhưng lời nói ra thật ghê người. Thái Kim Đường thật sự không nghĩ tới, mình chỉ là nói ra một câu tưởng chừng như cho qua, lại bị Tô Mộc thuận thế nắm bắt. Khiến cho hắn không có tư cách phản bác, nếu hắn dám phản bác, vết xe đổ của Tiêu Mãnh Trữ còn ở đó, chẳng lẽ đó là chuyện giả dối sao?
Tiêu Mãnh Trữ, lần này tôi bị anh hại thảm!
Mặc dù hiện tại Thái Kim Đường còn ngồi ở nơi này, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được khi lời của Tô Mộc vừa nói ra, không khí bên trong hội nghị đã bắt đầu có biến hóa.
Người nào cũng biết hiện tại ai nổi bật nhất trong huyện Hoa Hải, dù sau lưng Thái Kim Đường còn có Lý Tuyển, nhưng cũng không ai dám chỉ trích Tô Mộc đích thân tới nơi này phân quyền cho Văn Nhân Đình. Dù cách làm của Tô Mộc có chút không phù hợp lẽ thường, dù sao đây là chuyện trong cục tài chính, nhưng ở trong quốc nội những chuyện không hợp lý như vậy kỳ thật luôn có thể chuyển biến thành hợp lý.
Tô Mộc là nhân vật chính trong sự kiện, Tiêu Mãnh Trữ dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy, chẳng lẽ còn không cho Tô Mộc làm ra phản kích sao?
Hơn nữa Văn Nhân Đình cũng không phải người bình thường, lúc trước hắn từng nắm giữ cục tài chính, nếu nói chi tiết hơn trong cục vẫn còn người của hắn. Hơn nữa Thái Kim Đường không quá am hiểu hệ thống tài chính, không hiểu rõ những vấn đề bên trong, cho nên vị trí của Văn Nhân Đình càng thêm rõ ràng.
Thái cục trưởng, đối với việc tôi an bài nhân sự vừa rồi, ông không ý kiến đi?
Tô Mộc cười hỏi.
Không có!
Thái Kim Đường lắc đầu, hắn dám có ý kiến sao?
Nếu là thế thì việc này cứ định như vậy. Hiện tại tôi muốn nghe cục tài chính hội báo công tác, Thái cục trưởng, ông nói tôi nghe một chút đi, hiện trạng công tác của cục tài chính như thế nào?
Tô Mộc bình tĩnh hỏi.
Dạ!
Bổn sự khác Thái Kim Đường không có, nhưng nếu nói tới mạnh miệng khách sáo, nếu không có chút khả năng thì làm sao hỗn trong quan trường. Cho nên mặc dù hắn có chút bối rối, có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền trấn định lại.
Tô chủ tịch, cục tài chính dưới sự lãnh đạo của huyện ủy cùng ủy ban, thật sự nghiêm khắc chấp hành cùng giám sát các hạng công tác. Một năm vừa qua cục tài chính chẳng những vượt mức hoàn thành chỉ tiêu, ở trong các hạng mục kinh tế huyện Hoa Hải phát huy tác dụng không thể thiếu. Nhất là dưới sự chỉ thị của Lý bí thư, cục tài chính nghiêm khắc dựa theo đại cương công tác yêu cầu…
Thái Kim Đường rõ ràng đang thị uy với Tô Mộc! Chẳng qua cách thị uy như vậy có phải quá mức hay không! Dù muốn thị uy, cũng không cần làm như vậy đi. Phải biết rằng làm như vậy là hoàn toàn đắc tội Tô Mộc! Ở trước mặt chủ tịch huyện, lại đem huyện ủy đặt ở phía trước không nói, còn trực tiếp kéo ra Lý Tuyển, là ý nói Lý Tuyển là hậu trường của ông sao? Quả thật là buồn cười…
Ý nghĩ này dâng lên trong lòng mọi người, bọn họ đều nghĩ kế tiếp mình nên làm thế nào. Vẻ mặt Tô Mộc không chút gợn sóng, vẫn ngồi yên lặng lắng nghe. Nhưng những người ngồi trong phòng đều là kỳ cựu trong cục tài chính, làm sao không biết lời của Thái Kim Đường thật qua loa, càng quan trọng là chỉ biết nói hưu nói vượn, tất cả đều là vô nghĩa.
Cái gì mà dự toán cục tài chính, cái gì mà phương châm chính sách, có bản lĩnh ông trực tiếp đưa ra số liệu. Số liệu là chứng minh tốt nhất, làm cục trưởng, nếu ngay cả số liệu cơ bản nhất cũng không biết, làm sao hỗn?
Tô Mộc thì sao?
Tô Mộc vẫn ngồi yên nghe Thái Kim Đường nói linh tinh, vẻ mặt vẫn duy trì trấn định, không hề có ý muốn phát uy. Hắn cứ nghe như vậy, đợi sau khi người này nói xong, lại để cho hắn nghĩ làm sao giải thích câu hỏi của mình.
Thái Kim Đường, tài ăn nói của ông lại nhậm chức nơi này chẳng khác gì nhân tài không được trọng dụng, người như ông hẳn nên nhậm chức nhà diễn thuyết. Như vậy danh hiệu nhà diễn thuyết thiên tài nhất định sẽ thuộc về ông.
Đáy lòng Tô Mộc cười lạnh.
Tô chủ tịch, chính là như vậy!
Thái Kim Đường cuối cùng nói xong, chẳng qua lại cho người ta cảm giác trống rỗng, hoàn toàn không chút ý nghĩa.
Ánh mắt mọi người nhìn qua Tô Mộc, muốn nghe hắn nói như thế nào, Tô Mộc khẽ cười buông ly nước, ánh mắt đảo qua mọi người, lại nhìn qua Thái Kim Đường.
Thái cục trưởng, tôi muốn biết hiện tại tài chính trong cục còn lại bao nhiêu chính khoản? Ông nói tôi nghe một chút đi!
Một câu làm sắc mặt Thái Kim Đường đột ngột biến đổi.
Hiện tại Lý Tuyển sắp phát điên, nàng thật sự không nghĩ tới Thái Kim Đường dám gây ra chuyện như vậy sau lưng nàng. Còn có Tiêu Mãnh Trữ gì đó, sao lại ngu ngốc như vậy, thậm chí Tô Mộc đứng ngay trước mắt cũng không nhận ra.
Lý bí thư, nếu chỉ có như vậy phỏng chừng Tô chủ tịch cũng không gây ra được động tĩnh gì. Nhưng tôi nghe nói hai ngày trước bí thư đảng ủy trấn Thập Phương Tiêu Tri Lâm cầm theo văn kiện được Tô chủ tịch phê duyệt tới cục tài chính, lại bị Thái Kim Đường cục trưởng từ chối, lý do là cục tài chính không có tiền!
Liễu Linh Lỵ thấp giọng nói.
Chuyện này Lý Tuyển cũng biết, bởi vì Lâm Nghi Đạt từng hội báo với nàng, nhưng nàng không đặt trong lòng. Theo Lý Tuyển xem ra, phát sinh chuyện như vậy thật bình thường. Nói thế nào đây đều là tác phong từ trước tới nay của cục tài chính, chỉ có chút áp chế sau đó mới đồng ý chi tiền.
Nhưng Lý Tuyển không nghĩ tới Tô Mộc lại phản ứng mãnh liệt như vậy, vào hôm nay lại đi tới cục tài chính, còn dùng hình thức như thế. Tô Mộc muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn chiếm cả cục tài chính sao?
Nếu thật sự làm vậy, bàn tay của Tô Mộc có phải quá dài hay không! Nàng cho phép hắn làm công tác, nhưng không cho phép hắn tùy tiện làm bất cứ chuyện gì. Nàng đã bỏ qua cục công an, nhưng nếu để cục tài chính tiếp tục rơi vào trong tay hắn, nàng làm sao bây giờ?
Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua Thái Kim Đường. Cho dù Thái Kim Đường làm sai chuyện gì, nhưng chỉ cần hắn nghe lời, chỉ cần điểm này là đủ rồi! Về quyền tự chủ gì đó, chỉ cần nàng đồng ý là được. Thái Kim Đường chỉ cần chấp hành tốt là xong, Tô Mộc, tôi chờ xem anh làm sao biểu diễn.
Trành khẩn cục tài chính cho tôi!
Lý Tuyển nói.
Dạ!
Liễu Linh Lỵ đáp.
Năm phút sau, trong phòng họp cục tài chính.
Khi người của cục tài chính đều tới đông đủ, Tô Mộc hờ hững đảo mắt toàn trường:
Hôm nay sở dĩ tôi tới đây điều nghiên, chính là vì muốn xem tác phong công tác của cục tài chính các vị. Bởi vì ở trong trí nhớ của tôi, đồng chí trong cục luôn có cách nhìn đại cục, đều rất có lòng trách nhiệm. Nhưng làm cho tôi thật không ngờ chính là, những gì tôi nhìn thấy hôm nay thật sự làm tôi thất vọng vô cùng!
Đây là lời dạo đầu của Tô Mộc.
Hôm nay Tô Mộc đi tới nơi này là vì trải đường cho Văn Nhân Đình, hơn nữa là gõ Thái Kim Đường, tự nhiên không cần giả vờ làm mặt mũi hiền lành. Cách nói chuyện như đi trong sương mù của quan trường, nếu để Tô Mộc nói ra, hắn có thể nói vô cùng hoàn mỹ, nhưng cũng không ý nghĩa. Hiện tại Tô Mộc không muốn quanh co như vậy, chuyện đã xảy ra thật rõ ràng, còn cần vô nghĩa hay sao?
Lúc này Tiêu Mãnh Trữ không được phép vào phòng, nguyên nhân rất đơn giản, hắn đã bị dọa ra nước tiểu, nếu đi vào chẳng phải làm mọi người sặc chết?
Tô chủ tịch, tôi xin kiểm điểm với ngài, tất cả chuyện này đều do tôi quản lý không đủ mà gây ra, tôi sẽ xử lý Tiêu Mãnh Trữ!
Thái Kim Đường quyết đoán thừa nhận sai lầm.
Đây là chỗ cao minh của Thái Kim Đường, hắn đã thừa nhận sai lầm, chẳng lẽ Tô Mộc còn đem việc này giữ chặt không buông tha sao? Nếu thật sự là vậy, lòng dạ của Tô Mộc không khỏi quá hẹp hòi, sẽ bị người cho rằng không độ lượng.
Lão hồ ly! Đáy lòng Văn Nhân Đình mắng to.
Nhưng Thái Kim Đường đã quá xem thường Tô Mộc, thủ đoạn của người này vô dụng với hắn. Việc hắn cần làm không ai có thể ngăn cản. Nói càng nhiều lời, lấy thêm nhiều hố, chỉ cần hắn không gật đầu chỉ uổng công.
Thượng hạ cấp sao, làm cấp dưới muốn đào hầm chôn lãnh đạo, chẳng những là hành động nguy hiểm, còn là hành vi vô cùng ngu xuẩn.
Thái cục trưởng, tác phong công tác của cục tài chính vẫn luôn không biết quản lý, chuyện như vậy đã gõ tiếng chuông cảnh tỉnh cho chúng ta. Nếu còn tiếp tục buông trôi bỏ mặc diễn biến, hậu quả khó lường. Chỉ là một khoa trưởng còn dám đổi trắng thay đen như thế, còn có chuyện gì mà hắn không dám làm!
Thái cục trưởng là cục trưởng cục tài chính, nếu công tác bận rộn không cách nào quản lý, vậy thì Văn Nhân Đình, từ bây giờ việc xây dựng tác phong đảng trong cục tài chính, vấn đề có quan hệ tới tác phong công tác trong cục sẽ do ông kiêm nhiệm. Từ giờ trở đi, phần công việc này sẽ giao cho ông phân công quản lý, nếu còn bất luận kẻ nào dám làm như vậy, trực tiếp xếp vào phạm vi khảo sát, đăng báo lên ban tổ chức huyện ủy ghi vào hồ sơ đi!
Tô Mộc lãnh đạm nói.
Dạ, Tô chủ tịch!
Văn Nhân Đình đứng đậy đáp ứng xong liền ngồi xuống.
Vậy là xong rồi sao?
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới Thái Kim Đường vừa thừa nhận một chút sai lầm, liền bị Tô Mộc thuận thế cầm đi một bộ phận quyền lực trong tay. Phải biết rằng việc phân công quản lý giám sát tư tưởng nghe qua như vô hình, nhưng đừng quên Tô Mộc đã điểm tựa nhắc nhở, Văn Nhân Đình quan sát đánh giá mỗi nhân viên, việc kiểm tra đánh giá có tương quan chặt chẽ tới việc lên chức. Nói cách khác từ giờ trở đi, Văn Nhân Đình nắm giữ quyền bổ nhiệm cùng miễn nhiệm cán bộ cục tài chính.
Đây mới là điểm chết người!
Chẳng lẽ còn có việc gì trọng yếu hơn so với việc quản lý nhân sự sao?
Ngoan độc a!
Việc há mồm khép môi tưởng đơn giản, nhưng lời nói ra thật ghê người. Thái Kim Đường thật sự không nghĩ tới, mình chỉ là nói ra một câu tưởng chừng như cho qua, lại bị Tô Mộc thuận thế nắm bắt. Khiến cho hắn không có tư cách phản bác, nếu hắn dám phản bác, vết xe đổ của Tiêu Mãnh Trữ còn ở đó, chẳng lẽ đó là chuyện giả dối sao?
Tiêu Mãnh Trữ, lần này tôi bị anh hại thảm!
Mặc dù hiện tại Thái Kim Đường còn ngồi ở nơi này, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được khi lời của Tô Mộc vừa nói ra, không khí bên trong hội nghị đã bắt đầu có biến hóa.
Người nào cũng biết hiện tại ai nổi bật nhất trong huyện Hoa Hải, dù sau lưng Thái Kim Đường còn có Lý Tuyển, nhưng cũng không ai dám chỉ trích Tô Mộc đích thân tới nơi này phân quyền cho Văn Nhân Đình. Dù cách làm của Tô Mộc có chút không phù hợp lẽ thường, dù sao đây là chuyện trong cục tài chính, nhưng ở trong quốc nội những chuyện không hợp lý như vậy kỳ thật luôn có thể chuyển biến thành hợp lý.
Tô Mộc là nhân vật chính trong sự kiện, Tiêu Mãnh Trữ dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy, chẳng lẽ còn không cho Tô Mộc làm ra phản kích sao?
Hơn nữa Văn Nhân Đình cũng không phải người bình thường, lúc trước hắn từng nắm giữ cục tài chính, nếu nói chi tiết hơn trong cục vẫn còn người của hắn. Hơn nữa Thái Kim Đường không quá am hiểu hệ thống tài chính, không hiểu rõ những vấn đề bên trong, cho nên vị trí của Văn Nhân Đình càng thêm rõ ràng.
Thái cục trưởng, đối với việc tôi an bài nhân sự vừa rồi, ông không ý kiến đi?
Tô Mộc cười hỏi.
Không có!
Thái Kim Đường lắc đầu, hắn dám có ý kiến sao?
Nếu là thế thì việc này cứ định như vậy. Hiện tại tôi muốn nghe cục tài chính hội báo công tác, Thái cục trưởng, ông nói tôi nghe một chút đi, hiện trạng công tác của cục tài chính như thế nào?
Tô Mộc bình tĩnh hỏi.
Dạ!
Bổn sự khác Thái Kim Đường không có, nhưng nếu nói tới mạnh miệng khách sáo, nếu không có chút khả năng thì làm sao hỗn trong quan trường. Cho nên mặc dù hắn có chút bối rối, có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền trấn định lại.
Tô chủ tịch, cục tài chính dưới sự lãnh đạo của huyện ủy cùng ủy ban, thật sự nghiêm khắc chấp hành cùng giám sát các hạng công tác. Một năm vừa qua cục tài chính chẳng những vượt mức hoàn thành chỉ tiêu, ở trong các hạng mục kinh tế huyện Hoa Hải phát huy tác dụng không thể thiếu. Nhất là dưới sự chỉ thị của Lý bí thư, cục tài chính nghiêm khắc dựa theo đại cương công tác yêu cầu…
Thái Kim Đường rõ ràng đang thị uy với Tô Mộc! Chẳng qua cách thị uy như vậy có phải quá mức hay không! Dù muốn thị uy, cũng không cần làm như vậy đi. Phải biết rằng làm như vậy là hoàn toàn đắc tội Tô Mộc! Ở trước mặt chủ tịch huyện, lại đem huyện ủy đặt ở phía trước không nói, còn trực tiếp kéo ra Lý Tuyển, là ý nói Lý Tuyển là hậu trường của ông sao? Quả thật là buồn cười…
Ý nghĩ này dâng lên trong lòng mọi người, bọn họ đều nghĩ kế tiếp mình nên làm thế nào. Vẻ mặt Tô Mộc không chút gợn sóng, vẫn ngồi yên lặng lắng nghe. Nhưng những người ngồi trong phòng đều là kỳ cựu trong cục tài chính, làm sao không biết lời của Thái Kim Đường thật qua loa, càng quan trọng là chỉ biết nói hưu nói vượn, tất cả đều là vô nghĩa.
Cái gì mà dự toán cục tài chính, cái gì mà phương châm chính sách, có bản lĩnh ông trực tiếp đưa ra số liệu. Số liệu là chứng minh tốt nhất, làm cục trưởng, nếu ngay cả số liệu cơ bản nhất cũng không biết, làm sao hỗn?
Tô Mộc thì sao?
Tô Mộc vẫn ngồi yên nghe Thái Kim Đường nói linh tinh, vẻ mặt vẫn duy trì trấn định, không hề có ý muốn phát uy. Hắn cứ nghe như vậy, đợi sau khi người này nói xong, lại để cho hắn nghĩ làm sao giải thích câu hỏi của mình.
Thái Kim Đường, tài ăn nói của ông lại nhậm chức nơi này chẳng khác gì nhân tài không được trọng dụng, người như ông hẳn nên nhậm chức nhà diễn thuyết. Như vậy danh hiệu nhà diễn thuyết thiên tài nhất định sẽ thuộc về ông.
Đáy lòng Tô Mộc cười lạnh.
Tô chủ tịch, chính là như vậy!
Thái Kim Đường cuối cùng nói xong, chẳng qua lại cho người ta cảm giác trống rỗng, hoàn toàn không chút ý nghĩa.
Ánh mắt mọi người nhìn qua Tô Mộc, muốn nghe hắn nói như thế nào, Tô Mộc khẽ cười buông ly nước, ánh mắt đảo qua mọi người, lại nhìn qua Thái Kim Đường.
Thái cục trưởng, tôi muốn biết hiện tại tài chính trong cục còn lại bao nhiêu chính khoản? Ông nói tôi nghe một chút đi!
Một câu làm sắc mặt Thái Kim Đường đột ngột biến đổi.
/1590
|