Chú biết vì sao bọn họ đều sợ hãi Man La tỷ không?
Vì sao?
Bởi vì Man La tỷ rất lợi hại, chỉ cần rơi xuống trong tay nàng không cần biết là công an hay tội phạm, chỉ cần làm sai đều bị nàng hung hăng thu thập.
Lợi hại như vậy?
Dạ, bởi vì Man La tỷ chẳng những là đội phó đội hình sự, còn kiêm nhiệm chức quan đôn đốc cảnh phong gì đó.
Tiểu a đầu, cháu cũng biết không ít a!
Hì hì, đại thúc, cháu đương nhiên biết không ít, cháu còn biết nhiều chuyện lắm đâu. Cho nên đại thúc, chú phải nghĩ biện pháp lấy lòng cháu mới được đó…
Cuối cùng sự tình sẽ xử lý như thế nào, Tô Mộc cũng không muốn vượt quyền, dù sao có Tưởng Man La, nhất định sẽ giải quyết rất tốt. Làm cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là, thân phận Huyên Huyên khẳng định không đơn giản, nếu không sao lại biết được nhiều như vậy. Hơn nữa nhìn ánh mắt nhóm công an nhìn cô bé, Tô Mộc cảm giác họ nhận thức Huyên Huyên.
Chờ khi Tô Mộc đi tới Tây Phẩm thị, đã gần giữa trưa. Sau khi gặp mặt Trịnh Mục, hai người tùy tiện tìm chỗ ăn cơm, sau đó lái xe đi Thịnh Kinh thị.
Đại viện gia chúc thành ủy Tây Phẩm thị.
Tưởng Man La hộ tống Huyên Huyên về tới nhà, chẳng qua lúc này cô bé đang bị Hô Diên Khánh Chi hung hăng quở mắng, đứng im không dám nhúc nhích.
Con nói con bao lớn, sao không để cho cha an tâm được chút nào! Tự nhiên lên xe bus đi ra vùng ngoại ô làm gì, con đi đâu? Chẳng lẽ không biết chuyện xảy ra hôm nay vô cùng nguy hiểm sao?
Hô Diên Khánh Chi lạnh lùng nói.
Là Hô Diên Khánh Chi! Huyên Huyên chính là con gái của hắn! Tên của nàng là Hô Diên Chỉ Huyên.
Cha, con không còn nhỏ nữa, con biết mình đang làm chuyện gì! Chẳng qua con chỉ muốn tới nhà bạn học chơi thôi, ai ngờ trên đường về lại phát sinh chuyện như vậy. Cha không phải giáo dục con, đừng sợ người xấu sao? Phải dũng cảm đấu tranh với người xấu đó sao? Chẳng lẽ con làm sao rồi sao?
Hô Diên Chỉ Huyên thở phì phì nói, trong lòng thầm nghĩ, nếu đại thúc ở nơi này, tuyệt đối sẽ không quát nàng như vậy.
Con trường bổn sự phải không? Còn dám già mồm phải không?
Hô Diên Khánh Chi lớn tiếng nói.
Hô Diên thúc, ngài cũng đừng tức giận như vậy, dì không có ở nhà, lỡ ngài bị tức giận mà bệnh thì làm sao bây giờ. Dù sao chuyện đó cũng không phát sinh, ngài bớt giận đi! Để cho cháu tâm sự với Huyên Huyên. Tưởng Man La cười nói.
Người của cục công an thành phố đều biết có người đứng sau lưng Tưởng Man La, nhưng không ngờ nàng chẳng những được bảo hộ, còn xem nhà của Hô Diên Khánh Chi như nhà của mình.
Man La, cháu nhắc nhở nó dùm chú!
Hô Diên Khánh Chi nói.
Dạ, chú yên tâm!
Tưởng Man La dẫn Huyên Huyên về phòng, hai người vừa đi khuất, một người bước vào, chính là thư ký của Hô Diên Khánh Chi.
Điều tra được không?
Điều tra được, quả nhiên đúng như lời Tưởng đội đã nói, người ra tay cứu Huyên Huyên chính là Tô Mộc, chủ tịch huyện Hoa Hải!
Thật là hắn!
Hô Diên Khánh Chi híp mắt, nói:
Cẩn thận thẩm vấn tên hỗn đản chết tiệt kia cho tôi, ban ngày ban mặt lại dám làm xằng làm bậy, thật sự vô pháp vô thiên!
Nhìn thái độ của hắn, tên đầu trọc thật sự xui xẻo. Nguyên bản bị phán từ năm năm tới mười năm, nhưng hiện tại khẳng định là bị mười năm. Ở trong quốc nội, tầng lớp đặc quyền như vậy nơi nào cũng có. Chẳng qua tầng lớp đặc quyền làm ra loại chuyện có ý nghĩa, vẫn làm người ta thấy thoải mái.
Thịnh Kinh thị.
Bởi vì thời gian dư dả, khi hai người Tô Mộc tới đây chỉ vừa hoàng hôn. Trịnh Mục định kéo Tô Mộc cùng về nhà mình, nhưng Tô Mộc lại nói cần đi tham dự tiệc sinh nhật của Đỗ Phẩm Thượng. Trịnh Mục cũng không biết hôm nay là sinh nhật của tiểu tử kia, cho nên nghe nói liền vui vẻ, nhưng khi nghĩ tới mình không nhận được thông tri, tức giận nói:
Xem ra kẻ làm ca ca như tôi còn không bằng lão sư a, tiểu tử kia chỉ nói với cậu mà không nói với tôi, thậm chí cũng không mời tôi, sao vậy? Chẳng lẽ sợ tôi câu dẫn ai trong tiệc tối của hắn sao?
Trịnh Mục nói.
Ha ha!
Tô Mộc cười vang:
Nếu anh thật sự muốn làm như vậy, xem chừng có vô số mỹ nữ chờ đợi anh đi câu dẫn đâu. Được rồi, đừng mãi lo oán hận, xem chừng hắn không dám mời anh thôi.
Không dám mời tôi? Vậy tôi phải đến xem một chút!
Trịnh Mục nói.
Thời gian, địa điểm?
Tám giờ tối nay, ở một biệt thự nằm trong Thịnh Kinh thị, tôi cũng quen thuộc nơi đó, bởi vì tôi quen biết tiểu tử kia ở nơi này. Đó là biệt thự Động Đình, nếu anh tới thì cứ vào là được, cho dù không thiệp mời nhưng cũng không ai dám ngăn cản đại giá của anh đâu!
Tô Mộc nói.
Ai dám ngăn cản tôi sẽ diệt ai, tôi về nhà trước, tự cậu đi khách sạn đi, nhưng cậu nghĩ kỹ chưa, không cùng tôi về nhà?
Trịnh Mục hỏi.
Không đi, ngày mai rồi nói sau!
Tô Mộc trả lời.
Được thôi!
Cuộc đối thoại như vậy nếu bị người khác nghe được thậm chí sẽ muốn giết Tô Mộc. Đó là nhà của bí thư tỉnh ủy, dám nói không đi thì không đi sao!
Kỳ thật Tô Mộc cũng muốn đi, nhưng nếu hắn đã tới đây mà không đi bái phỏng Diệp An Bang thì không thể nào nói nổi. Nói thế nào Diệp An Bang cũng là cha vợ tương lai của hắn, hắn đi bái phỏng cũng sẽ không ai nói gì được hắn.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc gọi điện thoại, nhưng không ai đón nghe, vì vậy hắn gọi cho Chung Tuyền. Chung Tuyền cũng không biết Tô Mộc đã tới Thịnh Kinh thị, cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng khi nghe Tô Mộc hỏi chừng nào có thể đi bái phỏng Diệp An Bang, Chung Tuyền nói tối nay khẳng định không được, bởi vì Diệp An Bang đã đi công tác.
Nếu không cần đi gặp Diệp An Bang, Tô Mộc liền trực tiếp đi tìm một khách sạn, tắm rửa nghỉ ngơi.
Đinh linh linh!
Ngay khi Tô Mộc đang nằm trong bồn tắm, di động chợt vang lên, vừa bắt máy thật làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. Thật không nghĩ tới Chương Linh Quân đột nhiên gọi điện cho mình, chẳng lẽ nàng nhớ hắn sao?
Tiểu Quân tỷ, sao đột nhiên gọi điện đây?
Tô Mộc tùy ý hỏi.
Anh đang ở đâu vậy?
Vừa nghe thanh âm của Chương Linh Quân, Tô Mộc không khỏi run lên, sao lại thế này? Sao hắn có cảm giác cảm xúc của nàng thấp như vậy? Chẳng lẽ công tác không thuận lợi?
Tiểu Quân tỷ, làm sao vậy, có phải có tâm sự gì hay không? Vì sao nghe thanh âm có vẻ không tốt lắm?
Tô Mộc vội vàng hỏi thăm.
Tô Mộc, em không biết gọi cho ai, hiện tại tâm tình của em thật khó chịu, em chỉ muốn tìm người uống rượu, cho nên tìm anh. Tô Mộc, nếu hiện tại anh đang ở Thịnh Kinh thị thì tốt quá, em có thể tìm anh uống rượu!
Chương Linh Quân nói.
Tiểu Quân tỷ…
Em biết anh bề bộn nhiều việc, em không sao. Em chỉ muốn nói vài câu thôi, nói chuyện với anh cũng đã cảm thấy tâm tình đỡ hơn rất nhiều rồi. Được rồi, bây giờ em phải làm việc, Hoàng tỷ còn đang chờ đâu, cứ như vậy đi, có thời gian nói chuyện sau cũng được!
Nói xong Chương Linh Quân cúp điện thoại.
Tô Mộc cảm thấy buồn bực, cuộc điện thoại không đầu không đuôi là sao vậy? Hắn muốn gọi lại cho Chương Linh Quân, nghĩ nghĩ lại thôi. Đợi tham dự xong tiệc sinh nhật của Đỗ Phẩm Thượng rồi hãy tính.
Nghĩ tới tiệc tối, khẳng định phải có bạn gái đi cùng, Tô Mộc ngẫm nghĩ liền gọi điện thoại:
Có muốn cùng anh đi tham dự tiệc tối hay không?
Vì sao?
Bởi vì Man La tỷ rất lợi hại, chỉ cần rơi xuống trong tay nàng không cần biết là công an hay tội phạm, chỉ cần làm sai đều bị nàng hung hăng thu thập.
Lợi hại như vậy?
Dạ, bởi vì Man La tỷ chẳng những là đội phó đội hình sự, còn kiêm nhiệm chức quan đôn đốc cảnh phong gì đó.
Tiểu a đầu, cháu cũng biết không ít a!
Hì hì, đại thúc, cháu đương nhiên biết không ít, cháu còn biết nhiều chuyện lắm đâu. Cho nên đại thúc, chú phải nghĩ biện pháp lấy lòng cháu mới được đó…
Cuối cùng sự tình sẽ xử lý như thế nào, Tô Mộc cũng không muốn vượt quyền, dù sao có Tưởng Man La, nhất định sẽ giải quyết rất tốt. Làm cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là, thân phận Huyên Huyên khẳng định không đơn giản, nếu không sao lại biết được nhiều như vậy. Hơn nữa nhìn ánh mắt nhóm công an nhìn cô bé, Tô Mộc cảm giác họ nhận thức Huyên Huyên.
Chờ khi Tô Mộc đi tới Tây Phẩm thị, đã gần giữa trưa. Sau khi gặp mặt Trịnh Mục, hai người tùy tiện tìm chỗ ăn cơm, sau đó lái xe đi Thịnh Kinh thị.
Đại viện gia chúc thành ủy Tây Phẩm thị.
Tưởng Man La hộ tống Huyên Huyên về tới nhà, chẳng qua lúc này cô bé đang bị Hô Diên Khánh Chi hung hăng quở mắng, đứng im không dám nhúc nhích.
Con nói con bao lớn, sao không để cho cha an tâm được chút nào! Tự nhiên lên xe bus đi ra vùng ngoại ô làm gì, con đi đâu? Chẳng lẽ không biết chuyện xảy ra hôm nay vô cùng nguy hiểm sao?
Hô Diên Khánh Chi lạnh lùng nói.
Là Hô Diên Khánh Chi! Huyên Huyên chính là con gái của hắn! Tên của nàng là Hô Diên Chỉ Huyên.
Cha, con không còn nhỏ nữa, con biết mình đang làm chuyện gì! Chẳng qua con chỉ muốn tới nhà bạn học chơi thôi, ai ngờ trên đường về lại phát sinh chuyện như vậy. Cha không phải giáo dục con, đừng sợ người xấu sao? Phải dũng cảm đấu tranh với người xấu đó sao? Chẳng lẽ con làm sao rồi sao?
Hô Diên Chỉ Huyên thở phì phì nói, trong lòng thầm nghĩ, nếu đại thúc ở nơi này, tuyệt đối sẽ không quát nàng như vậy.
Con trường bổn sự phải không? Còn dám già mồm phải không?
Hô Diên Khánh Chi lớn tiếng nói.
Hô Diên thúc, ngài cũng đừng tức giận như vậy, dì không có ở nhà, lỡ ngài bị tức giận mà bệnh thì làm sao bây giờ. Dù sao chuyện đó cũng không phát sinh, ngài bớt giận đi! Để cho cháu tâm sự với Huyên Huyên. Tưởng Man La cười nói.
Người của cục công an thành phố đều biết có người đứng sau lưng Tưởng Man La, nhưng không ngờ nàng chẳng những được bảo hộ, còn xem nhà của Hô Diên Khánh Chi như nhà của mình.
Man La, cháu nhắc nhở nó dùm chú!
Hô Diên Khánh Chi nói.
Dạ, chú yên tâm!
Tưởng Man La dẫn Huyên Huyên về phòng, hai người vừa đi khuất, một người bước vào, chính là thư ký của Hô Diên Khánh Chi.
Điều tra được không?
Điều tra được, quả nhiên đúng như lời Tưởng đội đã nói, người ra tay cứu Huyên Huyên chính là Tô Mộc, chủ tịch huyện Hoa Hải!
Thật là hắn!
Hô Diên Khánh Chi híp mắt, nói:
Cẩn thận thẩm vấn tên hỗn đản chết tiệt kia cho tôi, ban ngày ban mặt lại dám làm xằng làm bậy, thật sự vô pháp vô thiên!
Nhìn thái độ của hắn, tên đầu trọc thật sự xui xẻo. Nguyên bản bị phán từ năm năm tới mười năm, nhưng hiện tại khẳng định là bị mười năm. Ở trong quốc nội, tầng lớp đặc quyền như vậy nơi nào cũng có. Chẳng qua tầng lớp đặc quyền làm ra loại chuyện có ý nghĩa, vẫn làm người ta thấy thoải mái.
Thịnh Kinh thị.
Bởi vì thời gian dư dả, khi hai người Tô Mộc tới đây chỉ vừa hoàng hôn. Trịnh Mục định kéo Tô Mộc cùng về nhà mình, nhưng Tô Mộc lại nói cần đi tham dự tiệc sinh nhật của Đỗ Phẩm Thượng. Trịnh Mục cũng không biết hôm nay là sinh nhật của tiểu tử kia, cho nên nghe nói liền vui vẻ, nhưng khi nghĩ tới mình không nhận được thông tri, tức giận nói:
Xem ra kẻ làm ca ca như tôi còn không bằng lão sư a, tiểu tử kia chỉ nói với cậu mà không nói với tôi, thậm chí cũng không mời tôi, sao vậy? Chẳng lẽ sợ tôi câu dẫn ai trong tiệc tối của hắn sao?
Trịnh Mục nói.
Ha ha!
Tô Mộc cười vang:
Nếu anh thật sự muốn làm như vậy, xem chừng có vô số mỹ nữ chờ đợi anh đi câu dẫn đâu. Được rồi, đừng mãi lo oán hận, xem chừng hắn không dám mời anh thôi.
Không dám mời tôi? Vậy tôi phải đến xem một chút!
Trịnh Mục nói.
Thời gian, địa điểm?
Tám giờ tối nay, ở một biệt thự nằm trong Thịnh Kinh thị, tôi cũng quen thuộc nơi đó, bởi vì tôi quen biết tiểu tử kia ở nơi này. Đó là biệt thự Động Đình, nếu anh tới thì cứ vào là được, cho dù không thiệp mời nhưng cũng không ai dám ngăn cản đại giá của anh đâu!
Tô Mộc nói.
Ai dám ngăn cản tôi sẽ diệt ai, tôi về nhà trước, tự cậu đi khách sạn đi, nhưng cậu nghĩ kỹ chưa, không cùng tôi về nhà?
Trịnh Mục hỏi.
Không đi, ngày mai rồi nói sau!
Tô Mộc trả lời.
Được thôi!
Cuộc đối thoại như vậy nếu bị người khác nghe được thậm chí sẽ muốn giết Tô Mộc. Đó là nhà của bí thư tỉnh ủy, dám nói không đi thì không đi sao!
Kỳ thật Tô Mộc cũng muốn đi, nhưng nếu hắn đã tới đây mà không đi bái phỏng Diệp An Bang thì không thể nào nói nổi. Nói thế nào Diệp An Bang cũng là cha vợ tương lai của hắn, hắn đi bái phỏng cũng sẽ không ai nói gì được hắn.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc gọi điện thoại, nhưng không ai đón nghe, vì vậy hắn gọi cho Chung Tuyền. Chung Tuyền cũng không biết Tô Mộc đã tới Thịnh Kinh thị, cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng khi nghe Tô Mộc hỏi chừng nào có thể đi bái phỏng Diệp An Bang, Chung Tuyền nói tối nay khẳng định không được, bởi vì Diệp An Bang đã đi công tác.
Nếu không cần đi gặp Diệp An Bang, Tô Mộc liền trực tiếp đi tìm một khách sạn, tắm rửa nghỉ ngơi.
Đinh linh linh!
Ngay khi Tô Mộc đang nằm trong bồn tắm, di động chợt vang lên, vừa bắt máy thật làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. Thật không nghĩ tới Chương Linh Quân đột nhiên gọi điện cho mình, chẳng lẽ nàng nhớ hắn sao?
Tiểu Quân tỷ, sao đột nhiên gọi điện đây?
Tô Mộc tùy ý hỏi.
Anh đang ở đâu vậy?
Vừa nghe thanh âm của Chương Linh Quân, Tô Mộc không khỏi run lên, sao lại thế này? Sao hắn có cảm giác cảm xúc của nàng thấp như vậy? Chẳng lẽ công tác không thuận lợi?
Tiểu Quân tỷ, làm sao vậy, có phải có tâm sự gì hay không? Vì sao nghe thanh âm có vẻ không tốt lắm?
Tô Mộc vội vàng hỏi thăm.
Tô Mộc, em không biết gọi cho ai, hiện tại tâm tình của em thật khó chịu, em chỉ muốn tìm người uống rượu, cho nên tìm anh. Tô Mộc, nếu hiện tại anh đang ở Thịnh Kinh thị thì tốt quá, em có thể tìm anh uống rượu!
Chương Linh Quân nói.
Tiểu Quân tỷ…
Em biết anh bề bộn nhiều việc, em không sao. Em chỉ muốn nói vài câu thôi, nói chuyện với anh cũng đã cảm thấy tâm tình đỡ hơn rất nhiều rồi. Được rồi, bây giờ em phải làm việc, Hoàng tỷ còn đang chờ đâu, cứ như vậy đi, có thời gian nói chuyện sau cũng được!
Nói xong Chương Linh Quân cúp điện thoại.
Tô Mộc cảm thấy buồn bực, cuộc điện thoại không đầu không đuôi là sao vậy? Hắn muốn gọi lại cho Chương Linh Quân, nghĩ nghĩ lại thôi. Đợi tham dự xong tiệc sinh nhật của Đỗ Phẩm Thượng rồi hãy tính.
Nghĩ tới tiệc tối, khẳng định phải có bạn gái đi cùng, Tô Mộc ngẫm nghĩ liền gọi điện thoại:
Có muốn cùng anh đi tham dự tiệc tối hay không?
/1590
|