Trên thế giới này có một loại người thật sự bất trị, bởi vì họ có một danh xưng độc quyền gọi là đố phụ. Một khi bị đố phụ ghen tỵ, những chuyện bọn họ làm ra thật sự không hề phân biệt được trường hợp. Nếu đố phụ còn có chút khôn vặt, tính chất sẽ càng thêm nghiêm trọng, bởi vì bọn họ sẽ làm ra loại chuyện mà họ tự nhận là vô cùng chính xác.
Tỷ như Trữ Trinh bây giờ!
Trữ Trinh là đố phụ sao? Đương nhiên phải, là đố phụ tiêu chuẩn! Bà ta từng suất lĩnh đám tỷ muội càn quét các khách sạn mà chồng bà ta ước hẹn với tình nhân. Chính bởi vì như vậy bà ta luôn cho rằng mình thông minh, chỉ nghĩ nếu ở trong bữa tiệc của tập đoàn Cự Nhân mình mở miệng châm chọc Hoàng Tiệp, chẳng những làm Hoàng Tiệp mất hết mặt mũi, mà Hoàng Tiệp cũng sẽ không dám già mồm cãi lại.
Nghĩ tới đây, Trữ Trinh cảm giác thật kích động, giống như hành động của mình thật sự rất quang vinh, rất có thành tựu.
Vì vậy bà ta bước tới một bước, một bước này đã gõ lên tiếng chuông báo tang cho đố phụ Trữ Trinh!
Nói hai đứa mày đó, như thế nào? Làm bộ không nghe được sao? Tụi mày cũng không nhìn xem đây là địa phương nào? Là người như tụi mày có thể xông vào sao? Nhất là mày, thế nào? Hoàng Tiệp, đây là người mày bồi dưỡng tiếp nhận nghề nghiệp sao? Một kẻ phong tao, một kẻ thanh thuần, muốn dùng vẻ thanh thuần thông đồng đàn ông sao?
Lời của Trữ Trinh càng lúc càng ác độc.
Hoàng Tiệp dừng lại, sắc mặt vô cùng khó xem, nàng thật sự không biết Trữ Trinh là ai, vì sao bà ta lại nhằm vào nàng. Nếu chỉ nói nàng còn chưa tính, còn lôi kéo cả Tô Khả mắng nhiếc. Chẳng lẽ bà ta không sợ việc này rơi vào tai Tô Mộc, tính chất nghiêm trọng bao nhiêu sao?
Tô Khả dừng lại, nàng không còn cách nào nhẫn nại được nữa. Nàng vẫn còn đi học, trong lòng vẫn ngây thơ trong sáng, bị người nhục nhã như vậy nếu còn không phản kích, thật không đúng tính cách của nàng, vì vậy Tô Khả xoay người nhìn chằm chằm nhóm đố phụ, sắc mặt phẫn nộ.
Mấy người nói cái gì?
Ai u, nói gì sao? Sao vậy, chẳng lẽ tao nói còn chưa rõ ràng sao? Tiện nhân, buổi tiệc như vậy loại người như mày không có tư cách đi vào!
Quần áo toàn thân của mày từ trên xuống dưới khoảng trăm đồng sao? Chậc chậc, mặc quần áo rẻ tiền như vậy mà dám xuất hiện trong này, thật dọa người!
Không nhìn thấy sao? Nếu không phải như thế sao lại làm người ta có cảm giác nhìn thấy liền thương đây? Tiểu tiện nhân chính là kẻ dụ dỗ trời sinh!
…
Động tĩnh bên này làm những người tới tham dự tiệc tối đều tò mò nhìn qua, khi họ nhìn thấy Trữ Trinh, vẻ mặt biến thành nghiền ngẫm. Tại sao Hoàng Tiệp bị đố phụ kia trành trúng? Trành Hoàng Tiệp thì cũng thôi, tiểu nữ sinh thanh thuần kia là ai, làm sao dám gọi nhịp với bọn họ ở nơi này!
Chẳng qua vì sự tình không liên quan tới họ cho nên không ai chủ động đi qua. Họ chỉ lo lắng không biết Trữ Trinh có thật sự ra tay hay không, không biết có đánh tiểu nữ sinh kia hay không!
Bên trong phòng.
Căn phòng của Tô Mộc vừa lúc đối diện với sân bãi đãi tiệc, khi hắn lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, tâm tình đột nhiên trầm xuống, bởi vì hắn chợt cảm thấy tình huống kia thật không thích hợp.
Cho tới nay Tô Mộc không thích chủ động gây chuyện, nhưng không có nghĩa ai cũng có thể giẫm lên đầu hắn. Tỷ như đêm nay, Tô Mộc chỉ nghĩ liền biết chuyện gì xảy ra. Cho nên hiện tại hắn tràn đầy lửa giận, nhìn Chương Linh Quân đã nói xong, cúi đầu ôm nàng vào lòng.
Tiểu Quân, nếu nguyện ý, nơi này là địa chỉ của anh, đêm nay chúng ta lại cùng nhau nói chuyện. Hiện tại anh có việc phải làm!
Nói xong Tô Mộc liền đứng dậy rời đi.
Chương Linh Quân nhìn thẻ phòng khách sạn trong tay, khuôn mặt lộ vẻ thẹn thùng. Vừa rồi nàng tâm sự với Tô Mộc, lúc này tâm tình đã bình thản hơn không ít. Nàng thật thích cảm giác trò chuyện với hắn, nhưng hắn làm vậy là ý gì? Xem nàng là ai sao?
Ngay khi nàng định hỏi hắn, thì hắn đã rời khỏi phòng. Chương Linh Quân kinh ngạc, nàng hiểu Tô Mộc, nếu hắn muốn vô lễ với nàng đã sớm thành công từ lâu. Nghĩ tới đây nàng lại tự trách mình.
Chương Linh Quân đứng lên nhìn ra cửa sổ, khi nàng chứng kiến cảnh tượng bên ngoài, lập tức hiểu vì sao Tô Mộc lại bỏ đi, vội vàng lau nước mắt chạy ra ngoài.
Xúc động là ma quỷ!
Lời này Tô Khả đã nghe thật nhiều lần, nhưng đối diện cảnh tượng trước mắt nếu nàng còn không xúc động, nàng thật sự sẽ biến thành ma quỷ. Dù sao đã như vậy thì cứ bùng nổ đi!
Quần áo của tôi tuy không đáng giá tiền thì đã sao? Ai quy định địa phương như vậy không được mặc quần áo như thế này? Các người mặc kim mang ngân, ai biết tiền của các người có phải bất chính hay không. Mấy đại thẩm kia, bề ngoài đã như các người thì cũng không cần dùng thứ đồ chơi kia tới giả dạng đi?
Kẻ xấu xí thích tác quái, lời này thật sự không sai chút nào, nếu không lão tổ tông sao lưu truyền tới đời sau đâu. Nhìn xem các người đi, ở trường hợp thế này có bao nhiêu chói mắt. Có ai ăn mặc càng quá phận hơn các người hay không? Lẳng lơ, tiện nhân, các người là thứ gì vậy, dám mắng tôi với Hoàng tỷ, tin hay không chỉ cần mắng thêm một câu, tôi lập tức xé rách miệng của các người!
Tô Khả khí thế như hồng nói.
Hành động của Tô Khả làm Hoàng Tiệp kinh diễm. Trước kia nàng cho rằng Tô Khả yếu đuối lả lướt, nhưng không ngờ ý nghĩ của nàng sai mười phần.
Tiểu tiện nhân, mày…
Ba!
Thật sự vẽ mặt!
Tô Khả vừa nghe đố phụ đứng cách mình gần nhất vừa mắng lên, trực tiếp tiến lên một bước, mặc dù nàng mang giày bata nhưng chiều cao áp đảo hoàn toàn, không chút nghĩ ngợi đã vung tay tát mạnh tới.
Một tát này lập tức tát ngất đố phụ kia tại chỗ, ả thật không nghĩ tới trong trường hợp hôm nay mình còn chưa ra tay đã bị người tát vào mặt. Hơn nữa còn không phải Hoàng Tiệp mà là con nhóc kia! Trên mặt truyền tới đau đớn khiến ả có cảm giác nhục nhã vô cùng. Hiện tại ả giống như một tên hề, bị người quan sát, nếu không đòi lại thể diện thì ả sẽ điên mất.
Trinh tỷ!
Đánh nó cho tôi!
Trữ Trinh tức giận hô, ả thật không ngờ Tô Khả to gan như vậy, dám quyết đoán tát tai người khác. Làm vậy còn rung động hơn cả trực tiếp đá người một cước!
Cho nên ả nổi giận!
Mấy đố phụ cùng nhau xông tới, nhìn tư thế như muốn quần ẩu Tô Khả, nếu Tô Khả bị vây quanh, tuyệt đối sẽ bị bọn họ hủy dung.
Tiểu Khả!
Hoàng Tiệp hoảng sợ muốn chạy tới kéo Tô Khả.
Nhưng Tô Khả vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có chút vẻ khủng hoảng, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh.
Ca, có người khi dễ em!
Phanh phanh!
Lời của nàng vừa dứt, một thân ảnh từ phía sau lao tới, trong tích tắc đã chắn ngang trước mặt nàng, hai tay hai chân huy lên, mấy đố phụ thậm chí không có cơ hội tới gần Tô Khả đã bị đá bay.
Cho dù là bà mập như Trữ Trinh cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn bị Tô Mộc điểm tựa chiếu cố, trực tiếp xoay tròn ngã nhào dưới đất, đụng vào vài người phía sau đồng thời còn đụng cái bàn ngã lăn, đồ ăn rầm rầm rơi xuống nện lên người ả, khiến khuôn mặt đã khó xem của ả càng thêm dữ tợn.
Một màn thình lình xảy ra làm cho toàn bộ khách nhân đều trợn tròn mắt! Không ai ngờ lại có người dám đánh Trữ Trinh, còn đánh không chút lưu tình. Nói thế nào thế lực mấy đố phụ kia cộng lại cũng không kém, chẳng lẽ người này hoàn toàn không lo lắng hậu quả chút nào sao?
Ánh mắt Tô Mộc băng sương, không thèm nhìn mấy người Trữ Trinh, xoay người lại hỏi:
Tiểu Khả, không bị thương đi?
Không có, nhưng em bị bọn họ nhục mạ, họ mắng em là tiện nhân, còn nói em mặc quần áo này là giả thanh thuần câu dẫn đàn ông!
Tô Khả tức giận nói.
Cái gì?
Vẻ mặt Tô Mộc càng thêm lạnh lùng, nhiệt độ chung quanh như hạ thấp xuống.
Mình không gây chuyện, lại tới gây với mình!
Tốt!
Vậy hãy để mình chủ động một lần, không cần biết các người là ai, sau lưng có ai, hôm nay không chơi tàn phế các người, tôi sẽ theo họ các người!
Tỷ như Trữ Trinh bây giờ!
Trữ Trinh là đố phụ sao? Đương nhiên phải, là đố phụ tiêu chuẩn! Bà ta từng suất lĩnh đám tỷ muội càn quét các khách sạn mà chồng bà ta ước hẹn với tình nhân. Chính bởi vì như vậy bà ta luôn cho rằng mình thông minh, chỉ nghĩ nếu ở trong bữa tiệc của tập đoàn Cự Nhân mình mở miệng châm chọc Hoàng Tiệp, chẳng những làm Hoàng Tiệp mất hết mặt mũi, mà Hoàng Tiệp cũng sẽ không dám già mồm cãi lại.
Nghĩ tới đây, Trữ Trinh cảm giác thật kích động, giống như hành động của mình thật sự rất quang vinh, rất có thành tựu.
Vì vậy bà ta bước tới một bước, một bước này đã gõ lên tiếng chuông báo tang cho đố phụ Trữ Trinh!
Nói hai đứa mày đó, như thế nào? Làm bộ không nghe được sao? Tụi mày cũng không nhìn xem đây là địa phương nào? Là người như tụi mày có thể xông vào sao? Nhất là mày, thế nào? Hoàng Tiệp, đây là người mày bồi dưỡng tiếp nhận nghề nghiệp sao? Một kẻ phong tao, một kẻ thanh thuần, muốn dùng vẻ thanh thuần thông đồng đàn ông sao?
Lời của Trữ Trinh càng lúc càng ác độc.
Hoàng Tiệp dừng lại, sắc mặt vô cùng khó xem, nàng thật sự không biết Trữ Trinh là ai, vì sao bà ta lại nhằm vào nàng. Nếu chỉ nói nàng còn chưa tính, còn lôi kéo cả Tô Khả mắng nhiếc. Chẳng lẽ bà ta không sợ việc này rơi vào tai Tô Mộc, tính chất nghiêm trọng bao nhiêu sao?
Tô Khả dừng lại, nàng không còn cách nào nhẫn nại được nữa. Nàng vẫn còn đi học, trong lòng vẫn ngây thơ trong sáng, bị người nhục nhã như vậy nếu còn không phản kích, thật không đúng tính cách của nàng, vì vậy Tô Khả xoay người nhìn chằm chằm nhóm đố phụ, sắc mặt phẫn nộ.
Mấy người nói cái gì?
Ai u, nói gì sao? Sao vậy, chẳng lẽ tao nói còn chưa rõ ràng sao? Tiện nhân, buổi tiệc như vậy loại người như mày không có tư cách đi vào!
Quần áo toàn thân của mày từ trên xuống dưới khoảng trăm đồng sao? Chậc chậc, mặc quần áo rẻ tiền như vậy mà dám xuất hiện trong này, thật dọa người!
Không nhìn thấy sao? Nếu không phải như thế sao lại làm người ta có cảm giác nhìn thấy liền thương đây? Tiểu tiện nhân chính là kẻ dụ dỗ trời sinh!
…
Động tĩnh bên này làm những người tới tham dự tiệc tối đều tò mò nhìn qua, khi họ nhìn thấy Trữ Trinh, vẻ mặt biến thành nghiền ngẫm. Tại sao Hoàng Tiệp bị đố phụ kia trành trúng? Trành Hoàng Tiệp thì cũng thôi, tiểu nữ sinh thanh thuần kia là ai, làm sao dám gọi nhịp với bọn họ ở nơi này!
Chẳng qua vì sự tình không liên quan tới họ cho nên không ai chủ động đi qua. Họ chỉ lo lắng không biết Trữ Trinh có thật sự ra tay hay không, không biết có đánh tiểu nữ sinh kia hay không!
Bên trong phòng.
Căn phòng của Tô Mộc vừa lúc đối diện với sân bãi đãi tiệc, khi hắn lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, tâm tình đột nhiên trầm xuống, bởi vì hắn chợt cảm thấy tình huống kia thật không thích hợp.
Cho tới nay Tô Mộc không thích chủ động gây chuyện, nhưng không có nghĩa ai cũng có thể giẫm lên đầu hắn. Tỷ như đêm nay, Tô Mộc chỉ nghĩ liền biết chuyện gì xảy ra. Cho nên hiện tại hắn tràn đầy lửa giận, nhìn Chương Linh Quân đã nói xong, cúi đầu ôm nàng vào lòng.
Tiểu Quân, nếu nguyện ý, nơi này là địa chỉ của anh, đêm nay chúng ta lại cùng nhau nói chuyện. Hiện tại anh có việc phải làm!
Nói xong Tô Mộc liền đứng dậy rời đi.
Chương Linh Quân nhìn thẻ phòng khách sạn trong tay, khuôn mặt lộ vẻ thẹn thùng. Vừa rồi nàng tâm sự với Tô Mộc, lúc này tâm tình đã bình thản hơn không ít. Nàng thật thích cảm giác trò chuyện với hắn, nhưng hắn làm vậy là ý gì? Xem nàng là ai sao?
Ngay khi nàng định hỏi hắn, thì hắn đã rời khỏi phòng. Chương Linh Quân kinh ngạc, nàng hiểu Tô Mộc, nếu hắn muốn vô lễ với nàng đã sớm thành công từ lâu. Nghĩ tới đây nàng lại tự trách mình.
Chương Linh Quân đứng lên nhìn ra cửa sổ, khi nàng chứng kiến cảnh tượng bên ngoài, lập tức hiểu vì sao Tô Mộc lại bỏ đi, vội vàng lau nước mắt chạy ra ngoài.
Xúc động là ma quỷ!
Lời này Tô Khả đã nghe thật nhiều lần, nhưng đối diện cảnh tượng trước mắt nếu nàng còn không xúc động, nàng thật sự sẽ biến thành ma quỷ. Dù sao đã như vậy thì cứ bùng nổ đi!
Quần áo của tôi tuy không đáng giá tiền thì đã sao? Ai quy định địa phương như vậy không được mặc quần áo như thế này? Các người mặc kim mang ngân, ai biết tiền của các người có phải bất chính hay không. Mấy đại thẩm kia, bề ngoài đã như các người thì cũng không cần dùng thứ đồ chơi kia tới giả dạng đi?
Kẻ xấu xí thích tác quái, lời này thật sự không sai chút nào, nếu không lão tổ tông sao lưu truyền tới đời sau đâu. Nhìn xem các người đi, ở trường hợp thế này có bao nhiêu chói mắt. Có ai ăn mặc càng quá phận hơn các người hay không? Lẳng lơ, tiện nhân, các người là thứ gì vậy, dám mắng tôi với Hoàng tỷ, tin hay không chỉ cần mắng thêm một câu, tôi lập tức xé rách miệng của các người!
Tô Khả khí thế như hồng nói.
Hành động của Tô Khả làm Hoàng Tiệp kinh diễm. Trước kia nàng cho rằng Tô Khả yếu đuối lả lướt, nhưng không ngờ ý nghĩ của nàng sai mười phần.
Tiểu tiện nhân, mày…
Ba!
Thật sự vẽ mặt!
Tô Khả vừa nghe đố phụ đứng cách mình gần nhất vừa mắng lên, trực tiếp tiến lên một bước, mặc dù nàng mang giày bata nhưng chiều cao áp đảo hoàn toàn, không chút nghĩ ngợi đã vung tay tát mạnh tới.
Một tát này lập tức tát ngất đố phụ kia tại chỗ, ả thật không nghĩ tới trong trường hợp hôm nay mình còn chưa ra tay đã bị người tát vào mặt. Hơn nữa còn không phải Hoàng Tiệp mà là con nhóc kia! Trên mặt truyền tới đau đớn khiến ả có cảm giác nhục nhã vô cùng. Hiện tại ả giống như một tên hề, bị người quan sát, nếu không đòi lại thể diện thì ả sẽ điên mất.
Trinh tỷ!
Đánh nó cho tôi!
Trữ Trinh tức giận hô, ả thật không ngờ Tô Khả to gan như vậy, dám quyết đoán tát tai người khác. Làm vậy còn rung động hơn cả trực tiếp đá người một cước!
Cho nên ả nổi giận!
Mấy đố phụ cùng nhau xông tới, nhìn tư thế như muốn quần ẩu Tô Khả, nếu Tô Khả bị vây quanh, tuyệt đối sẽ bị bọn họ hủy dung.
Tiểu Khả!
Hoàng Tiệp hoảng sợ muốn chạy tới kéo Tô Khả.
Nhưng Tô Khả vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có chút vẻ khủng hoảng, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh.
Ca, có người khi dễ em!
Phanh phanh!
Lời của nàng vừa dứt, một thân ảnh từ phía sau lao tới, trong tích tắc đã chắn ngang trước mặt nàng, hai tay hai chân huy lên, mấy đố phụ thậm chí không có cơ hội tới gần Tô Khả đã bị đá bay.
Cho dù là bà mập như Trữ Trinh cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn bị Tô Mộc điểm tựa chiếu cố, trực tiếp xoay tròn ngã nhào dưới đất, đụng vào vài người phía sau đồng thời còn đụng cái bàn ngã lăn, đồ ăn rầm rầm rơi xuống nện lên người ả, khiến khuôn mặt đã khó xem của ả càng thêm dữ tợn.
Một màn thình lình xảy ra làm cho toàn bộ khách nhân đều trợn tròn mắt! Không ai ngờ lại có người dám đánh Trữ Trinh, còn đánh không chút lưu tình. Nói thế nào thế lực mấy đố phụ kia cộng lại cũng không kém, chẳng lẽ người này hoàn toàn không lo lắng hậu quả chút nào sao?
Ánh mắt Tô Mộc băng sương, không thèm nhìn mấy người Trữ Trinh, xoay người lại hỏi:
Tiểu Khả, không bị thương đi?
Không có, nhưng em bị bọn họ nhục mạ, họ mắng em là tiện nhân, còn nói em mặc quần áo này là giả thanh thuần câu dẫn đàn ông!
Tô Khả tức giận nói.
Cái gì?
Vẻ mặt Tô Mộc càng thêm lạnh lùng, nhiệt độ chung quanh như hạ thấp xuống.
Mình không gây chuyện, lại tới gây với mình!
Tốt!
Vậy hãy để mình chủ động một lần, không cần biết các người là ai, sau lưng có ai, hôm nay không chơi tàn phế các người, tôi sẽ theo họ các người!
/1590
|