Sự chờ đợi này không lâu, đến ngày thứ bảy từ khi Tô Mộc trở về Trấn Hắc Sơn, Nhiếp Việt gọi một cú phone. Tô Mộc chạy ngay lên thị trấn Hình Đường, chuyến đi này hắn không đến tòa nhà huyện ủy mà vào quán rượu khá hẻo lánh.
Nhiếp Việt ăn mặc kín kẽ, đội mũ che nửa bên mặt, sống mũi đeo gọng kính đen. Trừ phi rất quen thuộc Nhiếp Việt, nếu không chẳng ai nhận ra được gã.
Tô Mộc vội chạy qua chào Nhiếp Việt:
- Nhiếp bí thư!
Tô Mộc ngồi xuống ghế đối diện Nhiếp Việt, hắn lén liếc bốn phía, xác định không có gì lạ mới yên lòng.
Nhiếp Việt chỉ nhìn Tô Mộc, thấy hắn quan sát cẩn thận thì gật gù thầm khen. Không uổng là người gã nhìn trúng, tính cảnh giác rất cao. Biết gã chọn địa điểm gặp mặt tại đây là liên tưởng ngay đến gặp bí mật, không phải ai cũng làm được điều này. Chỉ vì hành động đó khiến Nhiếp Việt càng thêm tin tưởng quyết định của mình.
Biểu tình Nhiếp Việt nghiêm túc hỏi:
- Tô Mộc, chắc cậu đang rất khó hiểu tại sao tôi chọn chỗ gặp mặt là nơi này đúng không?
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Tô Mộc không che giấu nghi hoặc hỏi:
- Nhiếp bí thư, tuy tôi không hiểu tại sao Nhiếp bí thư làm vậy nhưng tôi tin tưởng Nhiếp bí thư có lý do của mình. Nhiếp bí thư muốn làm chuyện gì cứ trực tiếp sai bảo là được.
Nhiếp Việt cất cao giọng:
- Tốt!!
Rất nhanh Nhiếp Việt điều chỉnh cảm xúc:
- Chỗ này là quán rượu nhỏ bên cạnh thị trấn, toàn người bình thường đến đây ăn uống. Tôi kêu cậu lại đây là muốn nghe xem cách nhìn của cậu đối với tình hình trong huyện bây giờ. Đừng băn khoăn gì hết, nghĩ sao nói nấy.
Tim Tô Mộc rớt cái bịch, nhịp tim đập nhanh. Đến rồi, rốt cuộc cũng tới. Nhiếp Việt hỏi câu này là thử thách hắn, miễn hắn vượt qua được ải này thì chắc chắn sẽ trở thành người Nhiếp Việt tin tưởng. Không có gì đáng tin hơn là người đi theo mình thuở ban đầu.
Nỗi lòng rất kích động nhưng Tô Mộc cố gắng giữ sự bình tĩnh tuyệt đối. Tô Mộc biết lúc này mỗi câu nói đều có thể chôn vùi tất cả thành ý lúc trước hắn biểu lộ ra.
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Nhiếp bí thư, chuyện trong huyện không phải cán bộ cấp khoa như tôi được phép bình luận. Tôi chỉ tỏ thái độ cho Nhiếp bí thư biết là miễn có lợi cho Trấn Hắc Sơn phát triển, có lợi cho huyện Hình Đường thì tôi đều ủng hộ. Tôi tin với sự dẫn dắt của Nhiếp bí thư thì huyện Hình Đường có thể phát triển nhanh chóng.
Mặc dù Tô Mộc không đầu thành rõ ra mặt nhưng Nhiếp Việt hiểu từng chữ hắn nói. Tô Mộc tin Nhiếp Việt nghe ra thái độ hắn muốn biểu đạt. 'theo Nhiếp bí thư dẫn dắt', nếu Nhiếp Việt không hiểu lời như vậy thì gã không xứng làm nhà cầm quyền hạng ba huyện Hình Đường.
Nhiếp Việt nghe hiểu, mỉm cười nói:
- Tốt, quả nhiên tôi không nhìn lầm người. Tô Mộc, bây giờ cậu hãy xin nghỉ phép đi Thành phố Thịnh Kinh với tôi.
Tô Mộc đứng dậy:
- Tôi sắp xếp ngay.
Tô Mộc không rời đi, hắn gọi điện thoại ngay trước mặt Nhiếp Việt.
Phải nói Tô Mộc rất cẩn thận, xin phép Lương Xương Quý dùng lý do khác, còn cố ý hỏi ý Nhiếp Việt. Nhiếp Việt cho biết vì để bảo hiểm định ngồi xe đường dài đi Thành phố Thịnh Kinh, Tô Mộc gọi điện cho Chu Từ phái người lái xe xuống. Hành động bình thường đó lại rất được lòng Nhiếp Việt.
Cẩn thận thì không có sai lầm lớn, từ điểm này là biết Tô Mộc cẩn thận thế nào.
Nhiếp Việt là Đảng ủy phó bí thư huyện ủy huyện Hình Đường, Tạ Văn và Lý Nhai phối hợp ức chế quyền uy của gã quá đáng. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội trở mình, Nhiếp Việt tuyệt đối không bỏ qua.
Trong cơ hội này Tô Mộc biểu hiện đặc biệt được Nhiếp Việt công nhận. Nghĩ đến núi dựa sau lưng Tô Mộc, đạo làm quan của hắn, bản thân Tô Mộc cẩn thận tinh ranh, Nhiếp Việt quyết định thật sự thu hắn vào tay, bồi dưỡng theo dòng chính của mình. Nếu không Nhiếp Việt chẳng dám sử dụng Tô Mộc trong lúc nhạy cảm thế này.
Mấy ngày nay Tô Mộc bỏ sót một điều, đó là xem xét lý lịch của Nhiếp Việt. Nếu Tô Mộc biết trước kia Nhiếp Việt đảm nhiệm chức vụ gì, tại sao đến huyện Hình Đường làm phó bí thư thì hắn sẽ không lo lắng gã có tư cách cướp vị trí bí thư huyện ủy không, có phù hợp quy định Đảng nhâm mệnh cán bộ không.
Mấy chuyện này là thứ yếu, rất nhanh Tô Mộc sẽ biết. Bây giờ Tô Mộc tò mò nhất là vào lúc nhạy cảm này Nhiếp Việt đi thành phố, quan trọng là gã đi Thành phố Thịnh Kinh tìm ai? Đại nhân vật sau lưng gã là ai?
Chu Từ là nữ nhân của Tô Mộc, cô làm việc rất nhanh nhẹn. Sau khi nhận được Tô Mộc ám thịt, cô sai người lái chiếc Santorini bình thường đến. Bề ngoài chiếc xe cũ kỹ, ánh mắt đầu tiên nhìn nó sẽ không muốn xem lần thứ hai. Bề ngoài nhìn xấu nhưng tính năng chiếc xe không tệ.
Tài xế đậu xe ở nơi được chỉ định rồi tự rời đi. Tô Mộc xác định bốn phía không có người chú ý, hắn lái xe qua. Nhiếp Việt leo lên xe, chiếc xe lăn bánh chạy nhanh.
Tô Mộc nói:
- Nhiếp bí thư, từ huyện chúng ta đến tỉnh thành khoảng buổi chiều, Nhiếp bí thư ngủ một lúc đi, khi nào tới nơi tôi sẽ kêu.
Nhiếp Việt nhỏ giọng nói:
- Ừm! Cứ lái từ từ, không gấp.
- Rõ!
Tô Mộc không nói thêm gì nữa, có khi trầm mặc chưa chắc xấu. So với im lặng thì cố tìm đề tài ba hoa càng làm người ta ghét hơn. Kỹ thuật lái xe của Tô Mộc không tệ, xe chạy vững vàng. Có lẽ vì suy nghĩ chuyện gì hoặc mấy ngày nay tinh thần luôn căng thẳng nên Nhiếp Việt ngủ thiếp trên xe.
Đến Thành phố Thịnh Kinh đã là ba giờ chiều. Tô Mộc mới đậu xe ven đường vừa lúc Nhiếp Việt mở mắt ra, vừa lòng cười với Tô Mộc, báo tên một chỗ.
Nhiếp Việt cười nói:
- Tô Mộc biết ở đâu không? Nếu không biết thì tôi thuê lái xe, cậu ngồi sau được rồi.
Bởi vì đến thành phố, không ai biết mặt nên tâm tình của Nhiếp Việt thả lỏng rất nhiều.
Mãi đến bây giờ Nhiếp Việt mới chính thức công nhận Tô Mộc. Chặng đường đi là thử thách cuối cùng Nhiếp Việt dành cho Tô Mộc, sự thật chứng minh hắn vượt qua thử thách, được gã thừa nhận. Nếu không thì Nhiếp Việt đã chẳng lộ ý muốn Tô Mộc đi theo.
Tô Mộc cười nói:
- Không cần rắc rối. Nhiếp bí thư, tôi tốt nghiệp đại học Giang Nam, quen thuộc địa hình Thành phố Thịnh Kinh còn hơn huyện Hình Đường. Ngày xưa đi học tôi từng làm thêm nghề lái taxi, nên Nhiếp bí thư cứ ngồi yên là được, tôi bảo đảm sẽ đưa Nhiếp bí thư đến nơi tới chốn.
Nhiếp Việt cười thỏa mãn:
- Vậy thì đi đi.
Nhiếp Việt tăng thêm hảo cảm với Tô Mộc rất nhiều. Gia đình Tô Mộc trong sạch, con người thành thật, đáng giá bồi dưỡng.
Sinh viên làm bán thời gian, có mấy ai làm được? Trong đám sinh viên đó bao nhiêu người làm nghề tài xế taxi? Tô Mộc có bằng lái xe hay không thì Nhiếp Việt không rảnh quan tâm, gã chú ý là thái độ của hắn. Không giấu giếm, bộc lộ ra hết, Tô Mộc tỏ ra xem Nhiếp Việt là người thân thiết nhất.
Nhiếp Việt cho địa chỉ một khu phố cao cấp trong Thành phố Thịnh Kinh. Tô Mộc an toàn đưa Nhiếp Việt đến nơi, hắn tìm cớ rời đi, không theo vào. Tô Mộc tìm đại một tiệm cơm ven đường ngồi chờ. Nhiếp Việt có điều băn khoăn nên không rủ Tô Mộc vào theo, dặn hắn ngồi chờ gã ra rồi cùng về thị trấn.
Nhiếp Việt ăn mặc kín kẽ, đội mũ che nửa bên mặt, sống mũi đeo gọng kính đen. Trừ phi rất quen thuộc Nhiếp Việt, nếu không chẳng ai nhận ra được gã.
Tô Mộc vội chạy qua chào Nhiếp Việt:
- Nhiếp bí thư!
Tô Mộc ngồi xuống ghế đối diện Nhiếp Việt, hắn lén liếc bốn phía, xác định không có gì lạ mới yên lòng.
Nhiếp Việt chỉ nhìn Tô Mộc, thấy hắn quan sát cẩn thận thì gật gù thầm khen. Không uổng là người gã nhìn trúng, tính cảnh giác rất cao. Biết gã chọn địa điểm gặp mặt tại đây là liên tưởng ngay đến gặp bí mật, không phải ai cũng làm được điều này. Chỉ vì hành động đó khiến Nhiếp Việt càng thêm tin tưởng quyết định của mình.
Biểu tình Nhiếp Việt nghiêm túc hỏi:
- Tô Mộc, chắc cậu đang rất khó hiểu tại sao tôi chọn chỗ gặp mặt là nơi này đúng không?
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Tô Mộc không che giấu nghi hoặc hỏi:
- Nhiếp bí thư, tuy tôi không hiểu tại sao Nhiếp bí thư làm vậy nhưng tôi tin tưởng Nhiếp bí thư có lý do của mình. Nhiếp bí thư muốn làm chuyện gì cứ trực tiếp sai bảo là được.
Nhiếp Việt cất cao giọng:
- Tốt!!
Rất nhanh Nhiếp Việt điều chỉnh cảm xúc:
- Chỗ này là quán rượu nhỏ bên cạnh thị trấn, toàn người bình thường đến đây ăn uống. Tôi kêu cậu lại đây là muốn nghe xem cách nhìn của cậu đối với tình hình trong huyện bây giờ. Đừng băn khoăn gì hết, nghĩ sao nói nấy.
Tim Tô Mộc rớt cái bịch, nhịp tim đập nhanh. Đến rồi, rốt cuộc cũng tới. Nhiếp Việt hỏi câu này là thử thách hắn, miễn hắn vượt qua được ải này thì chắc chắn sẽ trở thành người Nhiếp Việt tin tưởng. Không có gì đáng tin hơn là người đi theo mình thuở ban đầu.
Nỗi lòng rất kích động nhưng Tô Mộc cố gắng giữ sự bình tĩnh tuyệt đối. Tô Mộc biết lúc này mỗi câu nói đều có thể chôn vùi tất cả thành ý lúc trước hắn biểu lộ ra.
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Nhiếp bí thư, chuyện trong huyện không phải cán bộ cấp khoa như tôi được phép bình luận. Tôi chỉ tỏ thái độ cho Nhiếp bí thư biết là miễn có lợi cho Trấn Hắc Sơn phát triển, có lợi cho huyện Hình Đường thì tôi đều ủng hộ. Tôi tin với sự dẫn dắt của Nhiếp bí thư thì huyện Hình Đường có thể phát triển nhanh chóng.
Mặc dù Tô Mộc không đầu thành rõ ra mặt nhưng Nhiếp Việt hiểu từng chữ hắn nói. Tô Mộc tin Nhiếp Việt nghe ra thái độ hắn muốn biểu đạt. 'theo Nhiếp bí thư dẫn dắt', nếu Nhiếp Việt không hiểu lời như vậy thì gã không xứng làm nhà cầm quyền hạng ba huyện Hình Đường.
Nhiếp Việt nghe hiểu, mỉm cười nói:
- Tốt, quả nhiên tôi không nhìn lầm người. Tô Mộc, bây giờ cậu hãy xin nghỉ phép đi Thành phố Thịnh Kinh với tôi.
Tô Mộc đứng dậy:
- Tôi sắp xếp ngay.
Tô Mộc không rời đi, hắn gọi điện thoại ngay trước mặt Nhiếp Việt.
Phải nói Tô Mộc rất cẩn thận, xin phép Lương Xương Quý dùng lý do khác, còn cố ý hỏi ý Nhiếp Việt. Nhiếp Việt cho biết vì để bảo hiểm định ngồi xe đường dài đi Thành phố Thịnh Kinh, Tô Mộc gọi điện cho Chu Từ phái người lái xe xuống. Hành động bình thường đó lại rất được lòng Nhiếp Việt.
Cẩn thận thì không có sai lầm lớn, từ điểm này là biết Tô Mộc cẩn thận thế nào.
Nhiếp Việt là Đảng ủy phó bí thư huyện ủy huyện Hình Đường, Tạ Văn và Lý Nhai phối hợp ức chế quyền uy của gã quá đáng. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội trở mình, Nhiếp Việt tuyệt đối không bỏ qua.
Trong cơ hội này Tô Mộc biểu hiện đặc biệt được Nhiếp Việt công nhận. Nghĩ đến núi dựa sau lưng Tô Mộc, đạo làm quan của hắn, bản thân Tô Mộc cẩn thận tinh ranh, Nhiếp Việt quyết định thật sự thu hắn vào tay, bồi dưỡng theo dòng chính của mình. Nếu không Nhiếp Việt chẳng dám sử dụng Tô Mộc trong lúc nhạy cảm thế này.
Mấy ngày nay Tô Mộc bỏ sót một điều, đó là xem xét lý lịch của Nhiếp Việt. Nếu Tô Mộc biết trước kia Nhiếp Việt đảm nhiệm chức vụ gì, tại sao đến huyện Hình Đường làm phó bí thư thì hắn sẽ không lo lắng gã có tư cách cướp vị trí bí thư huyện ủy không, có phù hợp quy định Đảng nhâm mệnh cán bộ không.
Mấy chuyện này là thứ yếu, rất nhanh Tô Mộc sẽ biết. Bây giờ Tô Mộc tò mò nhất là vào lúc nhạy cảm này Nhiếp Việt đi thành phố, quan trọng là gã đi Thành phố Thịnh Kinh tìm ai? Đại nhân vật sau lưng gã là ai?
Chu Từ là nữ nhân của Tô Mộc, cô làm việc rất nhanh nhẹn. Sau khi nhận được Tô Mộc ám thịt, cô sai người lái chiếc Santorini bình thường đến. Bề ngoài chiếc xe cũ kỹ, ánh mắt đầu tiên nhìn nó sẽ không muốn xem lần thứ hai. Bề ngoài nhìn xấu nhưng tính năng chiếc xe không tệ.
Tài xế đậu xe ở nơi được chỉ định rồi tự rời đi. Tô Mộc xác định bốn phía không có người chú ý, hắn lái xe qua. Nhiếp Việt leo lên xe, chiếc xe lăn bánh chạy nhanh.
Tô Mộc nói:
- Nhiếp bí thư, từ huyện chúng ta đến tỉnh thành khoảng buổi chiều, Nhiếp bí thư ngủ một lúc đi, khi nào tới nơi tôi sẽ kêu.
Nhiếp Việt nhỏ giọng nói:
- Ừm! Cứ lái từ từ, không gấp.
- Rõ!
Tô Mộc không nói thêm gì nữa, có khi trầm mặc chưa chắc xấu. So với im lặng thì cố tìm đề tài ba hoa càng làm người ta ghét hơn. Kỹ thuật lái xe của Tô Mộc không tệ, xe chạy vững vàng. Có lẽ vì suy nghĩ chuyện gì hoặc mấy ngày nay tinh thần luôn căng thẳng nên Nhiếp Việt ngủ thiếp trên xe.
Đến Thành phố Thịnh Kinh đã là ba giờ chiều. Tô Mộc mới đậu xe ven đường vừa lúc Nhiếp Việt mở mắt ra, vừa lòng cười với Tô Mộc, báo tên một chỗ.
Nhiếp Việt cười nói:
- Tô Mộc biết ở đâu không? Nếu không biết thì tôi thuê lái xe, cậu ngồi sau được rồi.
Bởi vì đến thành phố, không ai biết mặt nên tâm tình của Nhiếp Việt thả lỏng rất nhiều.
Mãi đến bây giờ Nhiếp Việt mới chính thức công nhận Tô Mộc. Chặng đường đi là thử thách cuối cùng Nhiếp Việt dành cho Tô Mộc, sự thật chứng minh hắn vượt qua thử thách, được gã thừa nhận. Nếu không thì Nhiếp Việt đã chẳng lộ ý muốn Tô Mộc đi theo.
Tô Mộc cười nói:
- Không cần rắc rối. Nhiếp bí thư, tôi tốt nghiệp đại học Giang Nam, quen thuộc địa hình Thành phố Thịnh Kinh còn hơn huyện Hình Đường. Ngày xưa đi học tôi từng làm thêm nghề lái taxi, nên Nhiếp bí thư cứ ngồi yên là được, tôi bảo đảm sẽ đưa Nhiếp bí thư đến nơi tới chốn.
Nhiếp Việt cười thỏa mãn:
- Vậy thì đi đi.
Nhiếp Việt tăng thêm hảo cảm với Tô Mộc rất nhiều. Gia đình Tô Mộc trong sạch, con người thành thật, đáng giá bồi dưỡng.
Sinh viên làm bán thời gian, có mấy ai làm được? Trong đám sinh viên đó bao nhiêu người làm nghề tài xế taxi? Tô Mộc có bằng lái xe hay không thì Nhiếp Việt không rảnh quan tâm, gã chú ý là thái độ của hắn. Không giấu giếm, bộc lộ ra hết, Tô Mộc tỏ ra xem Nhiếp Việt là người thân thiết nhất.
Nhiếp Việt cho địa chỉ một khu phố cao cấp trong Thành phố Thịnh Kinh. Tô Mộc an toàn đưa Nhiếp Việt đến nơi, hắn tìm cớ rời đi, không theo vào. Tô Mộc tìm đại một tiệm cơm ven đường ngồi chờ. Nhiếp Việt có điều băn khoăn nên không rủ Tô Mộc vào theo, dặn hắn ngồi chờ gã ra rồi cùng về thị trấn.
/1590
|