Lý Tuyển làm thư ký huyện ủy, hiện tại nàng rất cần có một chiến tích lsoa mắt để tôn lên địa vị của nàng, cho nên nàng rất nhiệt tình với Bàng Hải Triều. Đầu năm nay hành nghiệp gì có thể trong thời gian ngắn nhất, sáng tạo ra hiệu quả và ích lợi kinh tế? Đó là bán đất. Miễn có thể bán đất nghĩa là tài chính sẽ bão hòa ngay.
Lý Tuyển cười hỏi:
– Bàng tổng, thế nào rồi? Đã đến trưa, không biết có nhìn trúng chỗ nào không?
Bàng Hải Triều cười nói:
– Lý thư ký cũng nói là đã tới trưa, sao? Giữa trưa nể mặt chút, ta làm chủ mời Lý thư ký đi Đào Hoa Nguyên của chúng ta được không?
Lý Tuyển nói:
– Đào Hoa Nguyên? Sao có thể không biết ngượng làm Bàng tổng tiêu pha?
– Được rồi Lý thư ký, chúng ta vừa ăn vừa nói tiếp. Về nơi ta muốn thì đúng lúc nơi này có tấm bản đồ, ta muốn nói trước cho Lý thư ký biết để có ước chừng.
Bàng Hải Triều vừa nói vừa đi hướng bản đồ huyện Hoa Hải treo trên bức tường bên cạnh.
– Chỗ này, này, và đây, ta nhìn trúng ba khu này. Ta định lấy hết, ta tin tương lai huyện Hoa Hải phát triển sáng lan, tốt đẹp nên sau khi lấy được đất sẽ bỏ vốn lớn đầu tư kiến thiết chúng.
Bàng Hải Triều chỉ ra chỗ đất, trong đầu Lý Tuyển suy tư về ba khu đất. Phải nói ánh mắt của Bàng Hải Triều rất độc, ba khu vực này có vị trí địa lý tốt nhất huyện Hoa Hải, trong đó hai khối gần với căn cứ vườn gieo trồng sinh thái và chỗ giao hội Lâm gia trấn cấp tỉnh. Xây phòng tại đây thì sao lỗ vốn được?
Quan trọng nhất là nếu Bàng Hải Triều suy nghĩ thêm xây dựng hạng mục bất động khác thì lời chắc. Nhưng ba khu này có khi nà bị Tô Mộc bắt lấy không? Hiện tại từ khi Tô Mộc lên đài, chuyện liên quan đến phát triển kinh tế thế này Lý Tuyển không dám vỗ bàn quyết định. Nếu xong chuyện rồi Tô Mộc nêu ý kiến phản đối thì Lý Tuyển không còn mặt mũi nào.
Nhưng đây là việc tốt, chắc Tô Mộc sẽ không ngáng chân.
Nhiều đất đai như thế nếu bán hết thì giá tiền là một khoản kếch sù, có số tiền đó là một loại chiến tích cho Tô Mộc, hắn sẽ từ chối sao? Trừ phi Tô Mộc ngốc.
Lý Tuyển nói:
– Tốt, Bàng tổng, chúng ta ăn cơm trước rồi nói.
– Mời!
Ánh mắt Bàng Hải Triều nhìn Liễu Linh Lỵ rất khác lạ, Lý Tuyển thấy hết nhưng giả vờ như không biết, lòng thầm mừng rỡ.
Tuy nhiên Liễu Linh Lỵ mất tập trung, nàng chưa tỉnh táo lại từ lời chia tay đêm qua. Nếu không phải Bàng Hải Triều không có tâm tình trêu ghẹo Liễu Linh Lỵ thì hôm nay nàng đã nói sai rất nhiều lời.
Tòa nhà huyện chính phủ.
Khi Bàng Hải Triều, Lý Tuyển ra ngoài ăn cơm trưa thì Tô Mộc cũng nói chuyện xong với Lộc Minh, cụ trưởng tcục chiêu thương huyện. Nói cho cùng Tô Mộc ủng hộ ý tưởng của Lộc Minh, dù sao cục chiêu thương thành lập vì chiêu thương dẫn tư, nếu hắn không ủng hộ Lộc Minh muốn tổ chức hội chiêu thương đầu tư thì cần cục chiêu thương làm gì? Đóng cửa cho rồi.
Đương nhiên dù đồng ý thì Tô Mộc vẫn thận trọng dặn dò Lộc Minh, khuyên bảo gã rằng dù hiện tại công tác chiêu thương của huyện Hoa Hải có thành tích nhất định nhưng bộ môn chiêu thương không thể kiêu ngạo. Phải bắt đầu từ gốc, làm công tác chiêu thương dẫn tư về sau cho tốt, tranh thủ dẫn tiến càng nhiều xí nghiệp tốt hơn vào huyện Hoa Hải đầu tư kiến thiết. Miễn Lộc Minh hoàn thành nhiệm vụ này, Tô Mộc hứa sẽ khánh công cho gã.
Vị huyện trưởng của chúng ta thật là biết cư xử!
Khi Lộc Minh ra khỏi tòa nhà huyện chính phủ thì ấn tượng trong đầu là như thế. Miễn Tô Mộc hật lòng ủng hộ công tác chiêu thức, Lộc Minh tự tin tuyệt đối sẽ làm tốt công tác này.
Giờ cơm trưa.
Tô Mộc không đi ra ngoài mà ăn trong nhà ăn huyện chính phủ, nói đến thì nhà ăn nấu khá ngon. Đầu bếp chính thấy Tô Mộc đến ăn cơm thì dốc sức ra nấu, tài nấu ăn siêu quần. Một bữa cơm trưa bình thường được đầu bếp bày hoa hòe lên, chỉ nói cải trắng chua cay có mùi vị khiến Tô Mộc thèm ăn.
Sở Tranh cười nói:
– Nếu mỗi ngày đều được ăn đồ thế này đúng là cuộc sống hạnh phúc.
Tô Mộc cười hỏi:
– Như thế nào? Bình thường ngươi ăn đồ dở tệ sao?
Sở Tranh nói:
– Làm gì có, tại đi cùng lãnh đạo nên cảm giác đồ ăn làm ngon. Đoạn Bằng, ngươi nói đi, có phải đặc biệt ngọt ngào, rất ngon không?
Sở Tranh vùi đầu nói:
– Đúng là rất ngon.
– Hai người thật là!
Tô Mộc rất thích không khí như vậy, ít ra chứng minh trong lòng Sở Tranh, Đoạn Bằng có cảm giác gần gũi.
Tô Mộc biết nên giữ khoảng cách nhất để vì thể hiện địa vị khác nhau, nhưng hắn cũng biết trong lòng Sở Tranh, Đoạn Bằng có ý tưởng đó, hiểu rõ vai trò của mình là gì.
Đoạn Bằng nhanh chóng ăn xong, lau miệng nói:
– Lãnh đạo, có chuyện không biết nên nói ra hay không.
Tô Mộc cười nói:
– Chuyện gì mà nghiêm túc vậy?
Đoạn Bằng chậm rãi nói:
– Là vầy, gần đây ta nghe được hai tiếng gió. Thứ nhất là trong huyện sẽ dốc sức điều chỉnh ban Lâm gia trấn, sẽ đuổi hết ban thành viên cũ. Thứ hai là nghe nói hoặc người hoặc Lý thư ký sẽ bị điều đi.
Tô Mộc nghe lời này thì nhíu mày. Đoạn Bằng nói ra hai tin tức chắc chắn không chỉ là tin đồn phông lông. Tin thứ nhất, Tô Mộc biết rõ là vài kẻ bụng dạ khó lường muốan quấy rối trật tự ổn định của Lâm gia trấn. Vì nếu việc nỳ là thật, các thành viên ban Lâm gia trấn sẽ phải bạn rộn lên, bận rộn cho quan chức dưới mông mình, còn ai tâm tình công tác? Mắt nhìn chức quan của mình không giữ được, không nhanh chóng lo toan còn đợi gì?
So với tin thứ nhất thì tin thứ hai càng nhảm. Tô Mộc biết hắn tuyệt đối không có lý nào bị điều đi, nếu bị điều thì rất không có tính tổ chức và kỷ luật. Dù sao thời gian Tô Mộc trở thành huyện trưởng quá ngắn. Tô Mộc không biết Lý Tuyển có bị điều đi không nhưng xác suất không lớn.
Đây là tin đồn truyền tai hay có người muốn đục nước béo cò?
Dù là loại nào thì Tô Mộc tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra. Đặc biệt là việc thứ nhất. Lâm gia trấn vừa mới bị Tô Mộc cầm trong tay, nếu lúc này hỗn loạn thì hắn lấy cái gì trấn an bọn họ? Hơn nữa trong kế hoạch của Tô Mộc thì Lâm gia trấn sắm vai trò rất quan trọng, là căn cứ hậu cần liên quan sự phát triển toàn huyện Hoa Hải. Chỉ vì điều đó Tô Mộc tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn huyện Hoa Hải loan.
Tô Mộc hỏi:
– Sở Tranh, ngươi có biết việc này không?
Bàng Chấn Kỳ đáp:
– Lãnh đạo, ta có nghe nói hai chuyện này nhưng không khoa trương như Đoạn Bằng nói. Tin thứ nhất lưu động giữa huyện chính phủ và huyện ủy, chưa khuếch tán ra. Người cũng biết chuyện Lâm gia trấn chỉ vừa xảy ra.
Chính vì thế nên Sở Tranh không báo cáo với Tô Mộc, gã muốn xác định việc này có đáng giá báo cáo lên không. Từ đây thấy được Sở Tranh và Đoạn Bằng khác biệt. Đoạn Bằng hì miễn xảy ra chuyện như thế sẽ không chút do dự báo ra, vì gã không suy nghĩ nhiều, chỉ biết nghe theo Tô Mộc, chịu trách nhiệm với hắn.
– Vậy sao?
Tô Mộc trầm ngâm nói:
– Ngươi hãy giải quyết việc này, nếu chưa ra huyện ủy huyện chính phủ thì tốt nhất đừng để nó lan ra. Nói với Lưu Á nếu có ai dám lén bàn việc này nữa thì nàng ta nên biết có hậu quả gì.
Sở Tranh đáp ngay:
– Rõ!
Reng reng reng!
Tô Mộc ăn cơm xong, mới đứng dậy đi ra ngoài thì di động vang lên. Biểu tình điện thoại hết pin, Tô Mộc mới sạc không lâu. Nhìn cái tên hiện trên màn hình, khóe môi Tô Mộc cong lên cay đắng.
Chuyện đã như vậy có cần phải dây dưa dai dẳng không?
Tô Mộc bắt máy, hờ hững nói:
– Nghe!
Liễu Linh Lỵ sốt ruột nói:
– Ta muốn gặp ngươi, phải gặp ngươi ngay, ta muốn nói chuyện rõ ràng với ngươi!
Tô Mộc ngẫm nghĩ, nói:
– Tốt.
Liễu Linh Lỵ nghe Tô Mộc không từ chối thì mừng rỡ bảo:
– Đến nhà ta đi, ta về ngay, ngươi cũng mau đi qua!
Liễu Linh Lỵ vội vàng cúp máy chạy về nhà.
Liễu Linh Lỵ nói dối lấy cớ mới thoát khỏi Bàng Hải Triều được, dù sao có Lý Tuyển ở lại tiếp gã, nàng có mặt hay không cũng chẳng sao.
Đào Hoa Nguyên.
Liễu Linh Lỵ đột nhiên rời đi làm biểu tình của Bàng Hải Triều hơi bực mình nhưng không quá để bụng. Nữ nhân luôn rắc rối, mỗi tháng sẽ có vài ngày kẹt, Bàng Hải Triều cũng ngăn không được. Hơn nữa có Lý Tuyển ở đây cũng đủ.
Bàng Hải Triều hỏi:
– Lý thư ký, ta muốn ba khối đất đó, Lý thư ký thấy được không?
Lý Tuyển cười tủm tỉm:
– Khoan gấp, ta đã gọi người cho Bàng tổng.
– Gọi người? Kêu ai?
Bàng Hải Triều mới hắc mắc thì ngoài cửa vang tiếng gõ, được Lý Tuyển cho phép, một nam nhân bước vào. Nam nhân ăn mặc rất tỉ mỉ, mái tóc đen nhánh chải gọn gàng, tinh thần sáng lán.
Người đến bước vào, cười chào:
– Lý thư ký!
Lý Tuyển nói:
– Trương cục trưởng đến đúng lúc, để ta giới thiệu cho hai người. Bàng tổng, vị này là cục trưởng cục tài nguyên quốc thổ huyện Hoa Hải chúng ta, Trương Chính Bình. Trương cục trưởng, vị này là Bàng Hải Triều tỏng tài tập đoàn Bàng thị Tây Phẩm thị của chúng ta, Bàng tổng.
Tập đoàn Bàng thị? Bàng Hải Triều?
Khi Trương Chính Bình nghe cái tên này thì giật nảy mình, bữa cơm hôm nay sẽ khó ăn đây.
Lý Tuyển cười hỏi:
– Bàng tổng, thế nào rồi? Đã đến trưa, không biết có nhìn trúng chỗ nào không?
Bàng Hải Triều cười nói:
– Lý thư ký cũng nói là đã tới trưa, sao? Giữa trưa nể mặt chút, ta làm chủ mời Lý thư ký đi Đào Hoa Nguyên của chúng ta được không?
Lý Tuyển nói:
– Đào Hoa Nguyên? Sao có thể không biết ngượng làm Bàng tổng tiêu pha?
– Được rồi Lý thư ký, chúng ta vừa ăn vừa nói tiếp. Về nơi ta muốn thì đúng lúc nơi này có tấm bản đồ, ta muốn nói trước cho Lý thư ký biết để có ước chừng.
Bàng Hải Triều vừa nói vừa đi hướng bản đồ huyện Hoa Hải treo trên bức tường bên cạnh.
– Chỗ này, này, và đây, ta nhìn trúng ba khu này. Ta định lấy hết, ta tin tương lai huyện Hoa Hải phát triển sáng lan, tốt đẹp nên sau khi lấy được đất sẽ bỏ vốn lớn đầu tư kiến thiết chúng.
Bàng Hải Triều chỉ ra chỗ đất, trong đầu Lý Tuyển suy tư về ba khu đất. Phải nói ánh mắt của Bàng Hải Triều rất độc, ba khu vực này có vị trí địa lý tốt nhất huyện Hoa Hải, trong đó hai khối gần với căn cứ vườn gieo trồng sinh thái và chỗ giao hội Lâm gia trấn cấp tỉnh. Xây phòng tại đây thì sao lỗ vốn được?
Quan trọng nhất là nếu Bàng Hải Triều suy nghĩ thêm xây dựng hạng mục bất động khác thì lời chắc. Nhưng ba khu này có khi nà bị Tô Mộc bắt lấy không? Hiện tại từ khi Tô Mộc lên đài, chuyện liên quan đến phát triển kinh tế thế này Lý Tuyển không dám vỗ bàn quyết định. Nếu xong chuyện rồi Tô Mộc nêu ý kiến phản đối thì Lý Tuyển không còn mặt mũi nào.
Nhưng đây là việc tốt, chắc Tô Mộc sẽ không ngáng chân.
Nhiều đất đai như thế nếu bán hết thì giá tiền là một khoản kếch sù, có số tiền đó là một loại chiến tích cho Tô Mộc, hắn sẽ từ chối sao? Trừ phi Tô Mộc ngốc.
Lý Tuyển nói:
– Tốt, Bàng tổng, chúng ta ăn cơm trước rồi nói.
– Mời!
Ánh mắt Bàng Hải Triều nhìn Liễu Linh Lỵ rất khác lạ, Lý Tuyển thấy hết nhưng giả vờ như không biết, lòng thầm mừng rỡ.
Tuy nhiên Liễu Linh Lỵ mất tập trung, nàng chưa tỉnh táo lại từ lời chia tay đêm qua. Nếu không phải Bàng Hải Triều không có tâm tình trêu ghẹo Liễu Linh Lỵ thì hôm nay nàng đã nói sai rất nhiều lời.
Tòa nhà huyện chính phủ.
Khi Bàng Hải Triều, Lý Tuyển ra ngoài ăn cơm trưa thì Tô Mộc cũng nói chuyện xong với Lộc Minh, cụ trưởng tcục chiêu thương huyện. Nói cho cùng Tô Mộc ủng hộ ý tưởng của Lộc Minh, dù sao cục chiêu thương thành lập vì chiêu thương dẫn tư, nếu hắn không ủng hộ Lộc Minh muốn tổ chức hội chiêu thương đầu tư thì cần cục chiêu thương làm gì? Đóng cửa cho rồi.
Đương nhiên dù đồng ý thì Tô Mộc vẫn thận trọng dặn dò Lộc Minh, khuyên bảo gã rằng dù hiện tại công tác chiêu thương của huyện Hoa Hải có thành tích nhất định nhưng bộ môn chiêu thương không thể kiêu ngạo. Phải bắt đầu từ gốc, làm công tác chiêu thương dẫn tư về sau cho tốt, tranh thủ dẫn tiến càng nhiều xí nghiệp tốt hơn vào huyện Hoa Hải đầu tư kiến thiết. Miễn Lộc Minh hoàn thành nhiệm vụ này, Tô Mộc hứa sẽ khánh công cho gã.
Vị huyện trưởng của chúng ta thật là biết cư xử!
Khi Lộc Minh ra khỏi tòa nhà huyện chính phủ thì ấn tượng trong đầu là như thế. Miễn Tô Mộc hật lòng ủng hộ công tác chiêu thức, Lộc Minh tự tin tuyệt đối sẽ làm tốt công tác này.
Giờ cơm trưa.
Tô Mộc không đi ra ngoài mà ăn trong nhà ăn huyện chính phủ, nói đến thì nhà ăn nấu khá ngon. Đầu bếp chính thấy Tô Mộc đến ăn cơm thì dốc sức ra nấu, tài nấu ăn siêu quần. Một bữa cơm trưa bình thường được đầu bếp bày hoa hòe lên, chỉ nói cải trắng chua cay có mùi vị khiến Tô Mộc thèm ăn.
Sở Tranh cười nói:
– Nếu mỗi ngày đều được ăn đồ thế này đúng là cuộc sống hạnh phúc.
Tô Mộc cười hỏi:
– Như thế nào? Bình thường ngươi ăn đồ dở tệ sao?
Sở Tranh nói:
– Làm gì có, tại đi cùng lãnh đạo nên cảm giác đồ ăn làm ngon. Đoạn Bằng, ngươi nói đi, có phải đặc biệt ngọt ngào, rất ngon không?
Sở Tranh vùi đầu nói:
– Đúng là rất ngon.
– Hai người thật là!
Tô Mộc rất thích không khí như vậy, ít ra chứng minh trong lòng Sở Tranh, Đoạn Bằng có cảm giác gần gũi.
Tô Mộc biết nên giữ khoảng cách nhất để vì thể hiện địa vị khác nhau, nhưng hắn cũng biết trong lòng Sở Tranh, Đoạn Bằng có ý tưởng đó, hiểu rõ vai trò của mình là gì.
Đoạn Bằng nhanh chóng ăn xong, lau miệng nói:
– Lãnh đạo, có chuyện không biết nên nói ra hay không.
Tô Mộc cười nói:
– Chuyện gì mà nghiêm túc vậy?
Đoạn Bằng chậm rãi nói:
– Là vầy, gần đây ta nghe được hai tiếng gió. Thứ nhất là trong huyện sẽ dốc sức điều chỉnh ban Lâm gia trấn, sẽ đuổi hết ban thành viên cũ. Thứ hai là nghe nói hoặc người hoặc Lý thư ký sẽ bị điều đi.
Tô Mộc nghe lời này thì nhíu mày. Đoạn Bằng nói ra hai tin tức chắc chắn không chỉ là tin đồn phông lông. Tin thứ nhất, Tô Mộc biết rõ là vài kẻ bụng dạ khó lường muốan quấy rối trật tự ổn định của Lâm gia trấn. Vì nếu việc nỳ là thật, các thành viên ban Lâm gia trấn sẽ phải bạn rộn lên, bận rộn cho quan chức dưới mông mình, còn ai tâm tình công tác? Mắt nhìn chức quan của mình không giữ được, không nhanh chóng lo toan còn đợi gì?
So với tin thứ nhất thì tin thứ hai càng nhảm. Tô Mộc biết hắn tuyệt đối không có lý nào bị điều đi, nếu bị điều thì rất không có tính tổ chức và kỷ luật. Dù sao thời gian Tô Mộc trở thành huyện trưởng quá ngắn. Tô Mộc không biết Lý Tuyển có bị điều đi không nhưng xác suất không lớn.
Đây là tin đồn truyền tai hay có người muốn đục nước béo cò?
Dù là loại nào thì Tô Mộc tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra. Đặc biệt là việc thứ nhất. Lâm gia trấn vừa mới bị Tô Mộc cầm trong tay, nếu lúc này hỗn loạn thì hắn lấy cái gì trấn an bọn họ? Hơn nữa trong kế hoạch của Tô Mộc thì Lâm gia trấn sắm vai trò rất quan trọng, là căn cứ hậu cần liên quan sự phát triển toàn huyện Hoa Hải. Chỉ vì điều đó Tô Mộc tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn huyện Hoa Hải loan.
Tô Mộc hỏi:
– Sở Tranh, ngươi có biết việc này không?
Bàng Chấn Kỳ đáp:
– Lãnh đạo, ta có nghe nói hai chuyện này nhưng không khoa trương như Đoạn Bằng nói. Tin thứ nhất lưu động giữa huyện chính phủ và huyện ủy, chưa khuếch tán ra. Người cũng biết chuyện Lâm gia trấn chỉ vừa xảy ra.
Chính vì thế nên Sở Tranh không báo cáo với Tô Mộc, gã muốn xác định việc này có đáng giá báo cáo lên không. Từ đây thấy được Sở Tranh và Đoạn Bằng khác biệt. Đoạn Bằng hì miễn xảy ra chuyện như thế sẽ không chút do dự báo ra, vì gã không suy nghĩ nhiều, chỉ biết nghe theo Tô Mộc, chịu trách nhiệm với hắn.
– Vậy sao?
Tô Mộc trầm ngâm nói:
– Ngươi hãy giải quyết việc này, nếu chưa ra huyện ủy huyện chính phủ thì tốt nhất đừng để nó lan ra. Nói với Lưu Á nếu có ai dám lén bàn việc này nữa thì nàng ta nên biết có hậu quả gì.
Sở Tranh đáp ngay:
– Rõ!
Reng reng reng!
Tô Mộc ăn cơm xong, mới đứng dậy đi ra ngoài thì di động vang lên. Biểu tình điện thoại hết pin, Tô Mộc mới sạc không lâu. Nhìn cái tên hiện trên màn hình, khóe môi Tô Mộc cong lên cay đắng.
Chuyện đã như vậy có cần phải dây dưa dai dẳng không?
Tô Mộc bắt máy, hờ hững nói:
– Nghe!
Liễu Linh Lỵ sốt ruột nói:
– Ta muốn gặp ngươi, phải gặp ngươi ngay, ta muốn nói chuyện rõ ràng với ngươi!
Tô Mộc ngẫm nghĩ, nói:
– Tốt.
Liễu Linh Lỵ nghe Tô Mộc không từ chối thì mừng rỡ bảo:
– Đến nhà ta đi, ta về ngay, ngươi cũng mau đi qua!
Liễu Linh Lỵ vội vàng cúp máy chạy về nhà.
Liễu Linh Lỵ nói dối lấy cớ mới thoát khỏi Bàng Hải Triều được, dù sao có Lý Tuyển ở lại tiếp gã, nàng có mặt hay không cũng chẳng sao.
Đào Hoa Nguyên.
Liễu Linh Lỵ đột nhiên rời đi làm biểu tình của Bàng Hải Triều hơi bực mình nhưng không quá để bụng. Nữ nhân luôn rắc rối, mỗi tháng sẽ có vài ngày kẹt, Bàng Hải Triều cũng ngăn không được. Hơn nữa có Lý Tuyển ở đây cũng đủ.
Bàng Hải Triều hỏi:
– Lý thư ký, ta muốn ba khối đất đó, Lý thư ký thấy được không?
Lý Tuyển cười tủm tỉm:
– Khoan gấp, ta đã gọi người cho Bàng tổng.
– Gọi người? Kêu ai?
Bàng Hải Triều mới hắc mắc thì ngoài cửa vang tiếng gõ, được Lý Tuyển cho phép, một nam nhân bước vào. Nam nhân ăn mặc rất tỉ mỉ, mái tóc đen nhánh chải gọn gàng, tinh thần sáng lán.
Người đến bước vào, cười chào:
– Lý thư ký!
Lý Tuyển nói:
– Trương cục trưởng đến đúng lúc, để ta giới thiệu cho hai người. Bàng tổng, vị này là cục trưởng cục tài nguyên quốc thổ huyện Hoa Hải chúng ta, Trương Chính Bình. Trương cục trưởng, vị này là Bàng Hải Triều tỏng tài tập đoàn Bàng thị Tây Phẩm thị của chúng ta, Bàng tổng.
Tập đoàn Bàng thị? Bàng Hải Triều?
Khi Trương Chính Bình nghe cái tên này thì giật nảy mình, bữa cơm hôm nay sẽ khó ăn đây.
/1590
|