Là thật!
Công tác chứng minh là thật!
Nếu thật thật thì xử lý như thế nào?
Lúc này nghi hoặc trong đầu đã biến mất Hoàng Nha Cường có cảm giác điên mất. Làm cho hắn thật tiếp tục xử lý, dám xử lý Lý Tuyển sao? Đáp án dĩ nhiên là rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng.
Bất kể Lý Tuyển có phân phận gì, chỉ nói thân phận Liễu Linh Lỵ đã đủ áp chế hắn rồi, hắn không có khả năng khiêu chiến.
Nhưng nếu như nói cứ như vậy buông tha Lý Tuyển, Lôi Chính Bắc phải bàn giao thế nào? Phải biết rằng nơi này chính là huyện Tà, mình là người huyện Tà, không giúp Lôi Chính Bắc thì mình sống thế nào?
Mẹ kiếp, thật sự là phiền toái, sớm biết cho Bàng Bàn đi qua xử lý, đi ra ngoài đi săn mới tốt, cần gì khó xử ở nơi này cơ chứ.
– Như thế nào? Chẳng lẽ anh hoài nghi thật giả hay sao?
Liễu Linh Lỵ khinh thường nói.
– Không dám, không dám, không biết vị này chính là?
Hoàng Nha Cường vội vàng trả chứng minh công tác lại, cười làm lành hỏi.
– Ngài ấy là ai anh không xứng hỏi.
Liễu Linh Lỵ hờ hững nói.
– Đúng, đúng!
Hoàng Nha Cường nhanh chóng quay người, đi về hướng Lôi Chính Bắc, thấp giọng nói:
– Bắc tử, việc này cứ như vậy cũng được, đi nhanh lên, cho lão ca mặt mũi, bằng không nếu tiếp tục chơi nữa sẽ có hại chịu thiệt. Đối phương là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy huyện Hoa Hải, anh nên biết, có thể sai sử một phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, cấp bậc có thể thấp hay sao?
Phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy?
Lôi Chính Bắc không phải là người cái gì cũng không hiểu, Hoàng Nha Cường nói hắn hiểu rõ. Hai người trước mặt không dễ chọc, nhưng nếu nói hắn sợ hãi, thật sự không có, bởi vì Lôi Chính Bắc thực chất chẳng sợ là cái gì.
Hơi trọng yếu hơn là, cho dù Liễu Linh Lỵ là cái gì phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy huyện Hoa Hải, thì tính sao? Ngươi là huyện Hoa Hải, chúng ta là ai, chúng ta là huyện Tà.
Ngươi là bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải thì như thế nào? Có thể quản được huyện Tà sao? Ta không biết, nhưng có một điểm rất rõ ràng, không thể vượt quy củ, nếu ai dám vượt quy củ chính là phạm quy củ quan trường, sẽ không may.
– Bắc tử, nghe tôi khuyên một tiếng, đừng làm rộn/
Hoàng Nha Cường nhìn sắc mặt Lôi Chính Bắc âm tình bất định, đã biết rõ trong lòng hắn thật không phục cho nên nói thêm. Tiểu tổ tông này thật chọc rắc rối thì hắn chết chắc.
– Đi. Hoàng ca, tôi cho anh mặt mũi này!
Lôi Chính Bắc cuối cùng không có nháo sự.
Hô!
Hoàng Nha Cường chậm rãi thở ra một hơi, tâm tình nhẹ nhõm cười nói:
– Như vậy mới đúng, tối nay chúng ta làm một cầu. Bàng Bàn hiện giờ đi săn, không chừng tối nay có món dân dã ăn đấy.
– Thực?
Lôi Chính Bắc hỏi.
– Đương nhiên! Đi, tôi xử lý chuyện còn lai, anh cho mọi người đi đi.
Hoàng Nha Cường nói xong liền xoay người đi về, nhìn Lý Tuyển, thần sắc cung kính.
– Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, tôi vừa nói rõ ràng với bọn họ rồi, người nọ chỉ té xuống đất. Việc này không có vấn đề gì với mọi người, cứ như vậy đi, mọi người cứ lên xe rời đi.
– Hừ!
Lý Tuyển hừ lạnh một tiếng, ngược lại không có ý tiếp tục dây dưa. Dựa vào thân phận nàng, nếu thật dây dưa chuyện này thì mất thân phận của nàng mà thôi.
Dây dưa với lưu manh càn quấy, cho dù thắng thì thế nào? Đó là cho lưu manh thể diện. Cho nên Lý Tuyển trực tiếp kéo cửa xe, Liễu Linh Lỵ cùng lão Triệu đi lên, xe nhanh chóng rời đi.
– Thật sự là đáng tiếc, hai đóa hoa tươi thật tốt, làm sao lại không thể hái chứ. Không được, mình phải làm cho rõ ràng, các nàng rốt cuộc là ai?
Dục niệm tham lam trong lòng Lôi Chính Bắc không có biến mất, ánh mắt chuyển động phân phó tiểu đệ vài câu, hai tên tiểu đệ lên xe rời đi.
Hoàng Nha Cường bỏ qua một màn này, chỉ cần việc này không quan hệ tới hắn là được.
– Bắc tử, đi thôi, tìm nơi nói chuyện!
– Đi!
Biệt khuất!
Xấu hổ và giận dữ!
Tức giận!
Tâm tình Lý Tuyển hiện tại chính là như vậy, nếu nói không có oán khí với lão Triệu chính là giả. Ngươi nói ngươi một lái xe ngay cả đường ở trấn Bát Lý Hà và trấn Đại Lôi còn không phân rõ ràng.
Nếu như nói không phải ngươi lái xe loạn, tại sao có chuyện ngày hôm nay xảy ra. Nhưng mà khi Lý Tuyển nhìn thấy lão Triệu đầy vết thương, oán khí biến mất không ít.
– Lai xe đi bệnh viện trấn Bát Lý Hà, lão Triệu băng bó ở đó đi.
Lý Tuyển nói ra.
– Bí thư, tôi không sao.
Lão Triệu vội vàng nói.
– Bảo anh đi thì đi đi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy!
Lý Tuyển nói.
– Vâng!
Lão Triệu cảm giác được tâm tình Lý Tuyển không tốt, nhanh chóng lái xe đi, đi về hướng trấn Bát Lý Hà., gần vua như gần cọp, lão Triệu bây giờ có cảm giác này.
Thời điểm Lý Tuyển lái xe đi về hướng trấn Bát Lý Hà, nàng dù thế nào cũng không nghĩ tới, thời điểm này Tô Mộc đã xuất hiện bên ngoài trấn Bát Lý Hà. Vốn Tô Mộc đang ở văn phòng huyện ủy, cũng thực sự không phải tâm huyết dâng trào đi tới đây.
Dù sao Lý Tuyển đã tới nơi này trước, chính mình nếu tới thì không hợp. Nếu thật đụng nhau, giải thích cũng rất phiền toái.
Nhưng không có cách nào!
Tô Mộc là người phụ trách trung tâm nghiên cứu này, bởi vì Cao Minh Nguyên nói, nơi này thật xảy ra chuyện phiền toái, nhất định phải bảo Tô Mộc ra mặt giải quyết. Không có gì ai ngoài Tô Mộc làm được, Cao Minh Nguyên đã câu thông qua thiệt nhiều lần, tất cả không thể giải quyết. Mà chuyện này không giải quyết triệt để, thật sự sẽ ảnh hưởng tới chuyện kiến thiết trung tâm nghiên cứu.
Cho nên Tô Mộc mới xuất hiện ở chỗ này!
Chỉ cần công tác có vấn đề, Tô Mộc cho tới bây giờ không cần cố kỵ cái gì.
Trong văn phòng trung tâm sinh thái và nghiên cứu.
– Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tô Mộc trầm giọng nói.
Thời điểm này Cao Minh Nguyên, Hà Sanh đang ngồi bên ngoài, hai người này là linh hồn của kiến thiết. Một là người giám thị của chính phủ, một là thi công, Tô Mộc tới bây giờ vẫn câu thông với bọn họ.
– Tô chủ tịch huyện, việc này thật sự quá phiền toái, sớm biết phiền toái như vậy tôi đã không chọn trấn Bát Lý Hà.
Hà Sanh cười khổ nói.
– Rốt cuộc là chuyện gì?
Tô Mộc nhíu mày nói.
– Chuyện là như thế này…
Khi Cao Minh Nguyên giải thích, Tô Mộc bây giờ là thật cảm thấy tức giận. Huyện Tà làm việc cũng quá không đáng tin cậy, có chuyện cho các ngươi sao? Đây rõ ràng là muốn khơi mào mâu thuẫn hai huyện mà.
Lúc trước sở dĩ Hà Sanh chọn trấn Bát Lý Hà kiến thiết trung tâm sinh thái, chính là vì nơi này có bát lý hà. Mà hôm nay thì sao? Dòng sông mát lạnh biến thành đục ngầu không nói, hơi trọng yếu hơn là, thậm chí còn có dấu hiệu khô cạn. Lộ ra lòng sông trơ đáy, cảnh này nhìn qua rất giật mình.
Tại sao lại như vậy?
Nguyên nhân chính là thượng du nằm ở trấn Đại Lôi, vậy mà nơi đó đang kiến thiết rầm rộ, lại muốn tu kiến khu biệt thự. Vì xây dựng khu biệt thự, muốn khu biệt thự có nhánh sông, bọn họ đã sửa đường sông, làm cho bát lý hà đổi dòng đi nơi khác.
Mà sông đổi dòng cũng chẳng có vấn đề gì với trấn Bát Lý Hà, bởi vì bọn họ lựa chọn phương hướng chính là dòng sông khô cạn của huyện Tà.
Khu biệt thự biến thành tốt đẹp, lại có thể giảm bớt khốn cảnh thiếu tài nguyên nước sông của huyện Tà, trấn Đại Lôi làm chuyện này mí mắt không nháy, thậm chí còn chẳng nói với trấn Bắc Lý Hà.
– Chủ tịch huyện, ngài nói đây không phải khi dễ người hay sao? Ngài nói con sông không chảy qua huyện Hoa Hải, đó là sơn mạch của chúng ta, bọn họ làm thế tính là cái gì? Sông của chúng ta chỉ chảy qua bên cạnh trấn Đại Lôi mà thôi, trực tiếp ngăn cản nước? Tôi đi tìm người trấn Đại Lôi thì họ hoặc không gặp mặt, hoặc là gặp mặt thì đánh thái cực quyền.
– Không có ai thật muốn giải quyết vấn đề này, sau đó tôi điều tra, thì ra khởi công xây dựng khu biệt thự là công ty kiến trúc nổi danh nhất huyện Tà. Các việc xây dựng ở huyện Tà đều là công ty này làm, trước kia công ty này chẳng có tiếng tăm gì, về sau bởi vì nhận được vài công trình của chính quyền huyện nên phát triển.
Cao Minh Nguyên căm giận nói.
Tô Mộc lạnh nhạt, ngón tay gõ mặt bàn, nói:
– Minh Nguyên, trước tiên nói công tác ở huyện Tà đi, rốt cuộc công ty kiến trúc có địa vị gì, anh hẳn phải biết chứ? Nói nghe đi!
Cao Minh Nguyên thật sự hiểu rõ công ty này, chẳng những biết rõ, nhắc tới công ty này liền tức giận. Lúc trước nếu như không vì công ty kiến trúc này, hắn cũng không có khả năng bị đuổi ra khỏi cửa, bị điều đến trấn Bát Lý Hà.
– Chủ tịch huyện, ngài đã đoán được rồi, chủ tịch công ty này tên là Lôi Chính Nam, tại huyện Tà có địa vị lớn, nhắc tới xây dựng thì trong huyện Tà không ai không biết, không ai không hiểu. Mà công ty này phát triển là vì thúc thúc Lôi Chính Nam chính là Trần Mai Sử. Nếu không vì nguyên nhân này, công ty này rất khó phát triên. R
Cao Minh Nguyên nói ra.
Thúc thúc?
Một họ Lôi, một họ Trần, tai sao hai người có quan hệ thúc cháu?
– Anh xác định sao?
Tô Mộc hỏi.
– Vâng, tôi vô cùng xác định. Ngài chắc đang tự hỏi vì sao hai người không cùng họ? Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ba ba Lôi Chính Nam ở rễ nhà người khác, cho nên sinh hạ con theo họ mẹ. Nhưng Lôi Chính Nam thật là cháu trai của Trần Mai Sử, điểm ấy là đúng.
Cao Minh Nguyên nói ra.
Thì ra là thế!
Công tác chứng minh là thật!
Nếu thật thật thì xử lý như thế nào?
Lúc này nghi hoặc trong đầu đã biến mất Hoàng Nha Cường có cảm giác điên mất. Làm cho hắn thật tiếp tục xử lý, dám xử lý Lý Tuyển sao? Đáp án dĩ nhiên là rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng.
Bất kể Lý Tuyển có phân phận gì, chỉ nói thân phận Liễu Linh Lỵ đã đủ áp chế hắn rồi, hắn không có khả năng khiêu chiến.
Nhưng nếu như nói cứ như vậy buông tha Lý Tuyển, Lôi Chính Bắc phải bàn giao thế nào? Phải biết rằng nơi này chính là huyện Tà, mình là người huyện Tà, không giúp Lôi Chính Bắc thì mình sống thế nào?
Mẹ kiếp, thật sự là phiền toái, sớm biết cho Bàng Bàn đi qua xử lý, đi ra ngoài đi săn mới tốt, cần gì khó xử ở nơi này cơ chứ.
– Như thế nào? Chẳng lẽ anh hoài nghi thật giả hay sao?
Liễu Linh Lỵ khinh thường nói.
– Không dám, không dám, không biết vị này chính là?
Hoàng Nha Cường vội vàng trả chứng minh công tác lại, cười làm lành hỏi.
– Ngài ấy là ai anh không xứng hỏi.
Liễu Linh Lỵ hờ hững nói.
– Đúng, đúng!
Hoàng Nha Cường nhanh chóng quay người, đi về hướng Lôi Chính Bắc, thấp giọng nói:
– Bắc tử, việc này cứ như vậy cũng được, đi nhanh lên, cho lão ca mặt mũi, bằng không nếu tiếp tục chơi nữa sẽ có hại chịu thiệt. Đối phương là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy huyện Hoa Hải, anh nên biết, có thể sai sử một phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, cấp bậc có thể thấp hay sao?
Phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy?
Lôi Chính Bắc không phải là người cái gì cũng không hiểu, Hoàng Nha Cường nói hắn hiểu rõ. Hai người trước mặt không dễ chọc, nhưng nếu nói hắn sợ hãi, thật sự không có, bởi vì Lôi Chính Bắc thực chất chẳng sợ là cái gì.
Hơi trọng yếu hơn là, cho dù Liễu Linh Lỵ là cái gì phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy huyện Hoa Hải, thì tính sao? Ngươi là huyện Hoa Hải, chúng ta là ai, chúng ta là huyện Tà.
Ngươi là bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải thì như thế nào? Có thể quản được huyện Tà sao? Ta không biết, nhưng có một điểm rất rõ ràng, không thể vượt quy củ, nếu ai dám vượt quy củ chính là phạm quy củ quan trường, sẽ không may.
– Bắc tử, nghe tôi khuyên một tiếng, đừng làm rộn/
Hoàng Nha Cường nhìn sắc mặt Lôi Chính Bắc âm tình bất định, đã biết rõ trong lòng hắn thật không phục cho nên nói thêm. Tiểu tổ tông này thật chọc rắc rối thì hắn chết chắc.
– Đi. Hoàng ca, tôi cho anh mặt mũi này!
Lôi Chính Bắc cuối cùng không có nháo sự.
Hô!
Hoàng Nha Cường chậm rãi thở ra một hơi, tâm tình nhẹ nhõm cười nói:
– Như vậy mới đúng, tối nay chúng ta làm một cầu. Bàng Bàn hiện giờ đi săn, không chừng tối nay có món dân dã ăn đấy.
– Thực?
Lôi Chính Bắc hỏi.
– Đương nhiên! Đi, tôi xử lý chuyện còn lai, anh cho mọi người đi đi.
Hoàng Nha Cường nói xong liền xoay người đi về, nhìn Lý Tuyển, thần sắc cung kính.
– Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, tôi vừa nói rõ ràng với bọn họ rồi, người nọ chỉ té xuống đất. Việc này không có vấn đề gì với mọi người, cứ như vậy đi, mọi người cứ lên xe rời đi.
– Hừ!
Lý Tuyển hừ lạnh một tiếng, ngược lại không có ý tiếp tục dây dưa. Dựa vào thân phận nàng, nếu thật dây dưa chuyện này thì mất thân phận của nàng mà thôi.
Dây dưa với lưu manh càn quấy, cho dù thắng thì thế nào? Đó là cho lưu manh thể diện. Cho nên Lý Tuyển trực tiếp kéo cửa xe, Liễu Linh Lỵ cùng lão Triệu đi lên, xe nhanh chóng rời đi.
– Thật sự là đáng tiếc, hai đóa hoa tươi thật tốt, làm sao lại không thể hái chứ. Không được, mình phải làm cho rõ ràng, các nàng rốt cuộc là ai?
Dục niệm tham lam trong lòng Lôi Chính Bắc không có biến mất, ánh mắt chuyển động phân phó tiểu đệ vài câu, hai tên tiểu đệ lên xe rời đi.
Hoàng Nha Cường bỏ qua một màn này, chỉ cần việc này không quan hệ tới hắn là được.
– Bắc tử, đi thôi, tìm nơi nói chuyện!
– Đi!
Biệt khuất!
Xấu hổ và giận dữ!
Tức giận!
Tâm tình Lý Tuyển hiện tại chính là như vậy, nếu nói không có oán khí với lão Triệu chính là giả. Ngươi nói ngươi một lái xe ngay cả đường ở trấn Bát Lý Hà và trấn Đại Lôi còn không phân rõ ràng.
Nếu như nói không phải ngươi lái xe loạn, tại sao có chuyện ngày hôm nay xảy ra. Nhưng mà khi Lý Tuyển nhìn thấy lão Triệu đầy vết thương, oán khí biến mất không ít.
– Lai xe đi bệnh viện trấn Bát Lý Hà, lão Triệu băng bó ở đó đi.
Lý Tuyển nói ra.
– Bí thư, tôi không sao.
Lão Triệu vội vàng nói.
– Bảo anh đi thì đi đi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy!
Lý Tuyển nói.
– Vâng!
Lão Triệu cảm giác được tâm tình Lý Tuyển không tốt, nhanh chóng lái xe đi, đi về hướng trấn Bát Lý Hà., gần vua như gần cọp, lão Triệu bây giờ có cảm giác này.
Thời điểm Lý Tuyển lái xe đi về hướng trấn Bát Lý Hà, nàng dù thế nào cũng không nghĩ tới, thời điểm này Tô Mộc đã xuất hiện bên ngoài trấn Bát Lý Hà. Vốn Tô Mộc đang ở văn phòng huyện ủy, cũng thực sự không phải tâm huyết dâng trào đi tới đây.
Dù sao Lý Tuyển đã tới nơi này trước, chính mình nếu tới thì không hợp. Nếu thật đụng nhau, giải thích cũng rất phiền toái.
Nhưng không có cách nào!
Tô Mộc là người phụ trách trung tâm nghiên cứu này, bởi vì Cao Minh Nguyên nói, nơi này thật xảy ra chuyện phiền toái, nhất định phải bảo Tô Mộc ra mặt giải quyết. Không có gì ai ngoài Tô Mộc làm được, Cao Minh Nguyên đã câu thông qua thiệt nhiều lần, tất cả không thể giải quyết. Mà chuyện này không giải quyết triệt để, thật sự sẽ ảnh hưởng tới chuyện kiến thiết trung tâm nghiên cứu.
Cho nên Tô Mộc mới xuất hiện ở chỗ này!
Chỉ cần công tác có vấn đề, Tô Mộc cho tới bây giờ không cần cố kỵ cái gì.
Trong văn phòng trung tâm sinh thái và nghiên cứu.
– Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tô Mộc trầm giọng nói.
Thời điểm này Cao Minh Nguyên, Hà Sanh đang ngồi bên ngoài, hai người này là linh hồn của kiến thiết. Một là người giám thị của chính phủ, một là thi công, Tô Mộc tới bây giờ vẫn câu thông với bọn họ.
– Tô chủ tịch huyện, việc này thật sự quá phiền toái, sớm biết phiền toái như vậy tôi đã không chọn trấn Bát Lý Hà.
Hà Sanh cười khổ nói.
– Rốt cuộc là chuyện gì?
Tô Mộc nhíu mày nói.
– Chuyện là như thế này…
Khi Cao Minh Nguyên giải thích, Tô Mộc bây giờ là thật cảm thấy tức giận. Huyện Tà làm việc cũng quá không đáng tin cậy, có chuyện cho các ngươi sao? Đây rõ ràng là muốn khơi mào mâu thuẫn hai huyện mà.
Lúc trước sở dĩ Hà Sanh chọn trấn Bát Lý Hà kiến thiết trung tâm sinh thái, chính là vì nơi này có bát lý hà. Mà hôm nay thì sao? Dòng sông mát lạnh biến thành đục ngầu không nói, hơi trọng yếu hơn là, thậm chí còn có dấu hiệu khô cạn. Lộ ra lòng sông trơ đáy, cảnh này nhìn qua rất giật mình.
Tại sao lại như vậy?
Nguyên nhân chính là thượng du nằm ở trấn Đại Lôi, vậy mà nơi đó đang kiến thiết rầm rộ, lại muốn tu kiến khu biệt thự. Vì xây dựng khu biệt thự, muốn khu biệt thự có nhánh sông, bọn họ đã sửa đường sông, làm cho bát lý hà đổi dòng đi nơi khác.
Mà sông đổi dòng cũng chẳng có vấn đề gì với trấn Bát Lý Hà, bởi vì bọn họ lựa chọn phương hướng chính là dòng sông khô cạn của huyện Tà.
Khu biệt thự biến thành tốt đẹp, lại có thể giảm bớt khốn cảnh thiếu tài nguyên nước sông của huyện Tà, trấn Đại Lôi làm chuyện này mí mắt không nháy, thậm chí còn chẳng nói với trấn Bắc Lý Hà.
– Chủ tịch huyện, ngài nói đây không phải khi dễ người hay sao? Ngài nói con sông không chảy qua huyện Hoa Hải, đó là sơn mạch của chúng ta, bọn họ làm thế tính là cái gì? Sông của chúng ta chỉ chảy qua bên cạnh trấn Đại Lôi mà thôi, trực tiếp ngăn cản nước? Tôi đi tìm người trấn Đại Lôi thì họ hoặc không gặp mặt, hoặc là gặp mặt thì đánh thái cực quyền.
– Không có ai thật muốn giải quyết vấn đề này, sau đó tôi điều tra, thì ra khởi công xây dựng khu biệt thự là công ty kiến trúc nổi danh nhất huyện Tà. Các việc xây dựng ở huyện Tà đều là công ty này làm, trước kia công ty này chẳng có tiếng tăm gì, về sau bởi vì nhận được vài công trình của chính quyền huyện nên phát triển.
Cao Minh Nguyên căm giận nói.
Tô Mộc lạnh nhạt, ngón tay gõ mặt bàn, nói:
– Minh Nguyên, trước tiên nói công tác ở huyện Tà đi, rốt cuộc công ty kiến trúc có địa vị gì, anh hẳn phải biết chứ? Nói nghe đi!
Cao Minh Nguyên thật sự hiểu rõ công ty này, chẳng những biết rõ, nhắc tới công ty này liền tức giận. Lúc trước nếu như không vì công ty kiến trúc này, hắn cũng không có khả năng bị đuổi ra khỏi cửa, bị điều đến trấn Bát Lý Hà.
– Chủ tịch huyện, ngài đã đoán được rồi, chủ tịch công ty này tên là Lôi Chính Nam, tại huyện Tà có địa vị lớn, nhắc tới xây dựng thì trong huyện Tà không ai không biết, không ai không hiểu. Mà công ty này phát triển là vì thúc thúc Lôi Chính Nam chính là Trần Mai Sử. Nếu không vì nguyên nhân này, công ty này rất khó phát triên. R
Cao Minh Nguyên nói ra.
Thúc thúc?
Một họ Lôi, một họ Trần, tai sao hai người có quan hệ thúc cháu?
– Anh xác định sao?
Tô Mộc hỏi.
– Vâng, tôi vô cùng xác định. Ngài chắc đang tự hỏi vì sao hai người không cùng họ? Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ba ba Lôi Chính Nam ở rễ nhà người khác, cho nên sinh hạ con theo họ mẹ. Nhưng Lôi Chính Nam thật là cháu trai của Trần Mai Sử, điểm ấy là đúng.
Cao Minh Nguyên nói ra.
Thì ra là thế!
/1590
|