Bên trong phòng săn sóc đặc biệt bệnh viện huyện.
So sánh với phòng bệnh bình thường trước đó đúng là cách biệt một trời. Càng khỏi nói trước đó chỉ bỏ thêm chiếc giường lâm thời mà thôi, làm sao được như bây giờ. Bên trong phòng săn sóc đặc biệt đầy đủ tiện nghi không nói, còn giống như đang ở khách sạn, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Hơn nữa còn được đặc biệt chăm sóc chiếu cố, muốn không hết bệnh nhanh chóng cũng không được.
Thế giới kẻ có tiền, chính là như thế.
Nếu như không có tiền, thì phải có quyền. Mà có quyền là có thể chúa tể hết thảy, nếu Tô Lão Thực không có con trai như Tô Mộc, làm sao có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế. Rất nhiều người bị đánh vỡ đầu chỉ vào bệnh viện băng bó xong là ra về, nhưng hắn lại được ở lại trong phòng săn sóc đặc biệt.
Mẹ, mẹ mệt rồi, con đã đặt phòng khách sạn trong huyện thành cho mẹ, mẹ về nghỉ là được. Nơi này giao cho con đi, nếu mẹ còn ở lại đây sẽ mệt suy sụp thân mình. Ngược lại làm vậy không được đâu. Hơn nữa Đường Kha đi theo mẹ cũng đã mệt rồi, đi thôi, đi ăn chút gì, về tắm rửa nghỉ ngơi đợi sáng mai hãy tới là được.
Tô Mộc nói.
Con được không?
Diệp Thúy Lan hỏi.
Mẹ, con sao lại không được. Hơn nữa con quanh năm suốt tháng không ở nhà, gặp phải chuyện như vậy, nếu con còn không bồi cạnh cha mẹ, biến thành đứa con gì chứ! Mẹ đi đi, cho dù có chuyện lớn bao nhiêu con cũng ở lại chỗ này.
Tô Mộc kiên định nói.
Được rồi, tiểu Kha, chúng ta đi!
Diệp Thúy Lan nói.
Đợi sau khi hai người rời khỏi, Tô Mộc ngồi cạnh giường, đưa ly nước cho cha mình:
Cha, uống nước đi!
Nói thật, Tô Lão Thực thật hưởng thụ không khí như hiện tại, mặc dù đang ở trong bệnh viện nhưng tình huống như bây giờ hắn thật khó gặp được. Tô Lão Thực cũng không thuộc loại người già mồm cãi láo, cha con, vốn nên ở chung hòa thuận như thế.
Vừa rồi chủ tịch Lương Đô gì đó đã tới, chịu nhận lỗi nói rất nhiều lời hay, trước khi đi còn lưu tiền nhưng bị cha cự tuyệt, gọi họ mang đi. Con a, nếu được thì đừng nên náo loạn nữa. Sẽ ảnh hưởng không tốt cho con, nếu thật sự vạch mặt, cha tin tưởng tương lai con sẽ bị người hãm hại.
Tô Lão Thực nói.
Cha, không có chuyện gì, trong lòng con nắm chắc.
Tô Mộc nói.
Phải, trong lòng con đã biết, cha biết cho tới bây giờ con đều là một nhi đồng có chủ kiến. Trước kia là như thế, lớn vẫn như vậy. Còn nhớ không? Lúc nhỏ ở bên Thương lão, con nhất định đòi bái Thương lão làm sư, khi đó cha không quen thuộc Thương lão, không hề quen chút nào. Đương nhiên, hiện tại cha cũng không biết hắn là ai, nhưng nhất định là thế ngoại cao nhân.
Khi đó cha đã muốn khuyên con, thậm chí còn phạt con, nhưng con làm sao đây? Con lại không hề thay đổi ý tứ, vẫn quật cường như vậy. Tới cuối cùng không còn biện pháp, cha đành nghe lời con, cho con tới bái Thương lão làm sư. Hiện tại xem ra lúc trước cha đã sai lầm. Thương lão đúng là nhân vật mà những người phàm tục như chúng ta không thể đụng chạm.
Tô Lão Thực cảm khái nói.
Phải đó, cha, lúc ấy cha còn đánh con. Nhưng con thật sự muốn biết, lúc trước cha làm sao nói phục mẹ con? Mẹ thương con nhất, làm sao chịu nhìn thấy cha đánh con đâu.
Tô Mộc hỏi.
Làm sao thuyết phục? Cha lừa mẹ con, nói làm vậy là Thương lão khảo nghiệm, cho nên mẹ con mới không can thiệp.
Tô Lão Thực nói.
Nguyên lai là như vậy.
Cha, cha thật giỏi, ngay cả mẹ cũng lừa. Hắc hắc, nếu con nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ thu thập cha.
Tô Mộc cười đưa qua quả táo đã gọt sẵn.
Lừa? Sao có thể nói là lừa đây? Dùng cách nói chuyện của tiểu Khả, đó gọi là nói dối thiện ý. Đúng rồi, chuyện này ngàn vạn lần không được nói với tiểu Khả. Tiểu Kha đang đi học, cha không muốn con bé phân tâm.
Tô Lão Thực nói.
Con hiểu được!
Tô Mộc gật gật đầu.
Có phải tiểu Khả đã có bạn trai rồi hay không?
Tô Lão Thực đột nhiên hỏi.
Cha, sao cha lại nghĩ chuyện này?
Tô Mộc hiếu kỳ hỏi.
Sao lại hỏi cha, nhìn vẻ mặt của con đã biết là cha không đoán sai. Hai đứa là con của cha, cha nhìn hai con trưởng thành, chẳng lẽ trong lòng các con suy nghĩ gì cha có thể không biết sao? Tâm tư của hai đứa thế nào cha còn không biết à? Cha nói với con chuyện này cũng không phải muốn con ngăn cản tiểu Khả, có người anh như con, dù tiểu Khả không tiếp tục đi học, tin tưởng tương lai cũng sẽ không thiệt thòi.
Hơn nữa con gái của cha mà cha còn không biết sao? Tiểu Khả tuyệt đối không phải người thích nháo sự, con bé là cô gái tốt, sau này ai cưới được nó làm vợ tuyệt đối là phúc phận. Cha chỉ muốn nói với con, con phải nói tiểu Khả, ngàn vạn lần đừng tùy tiện tìm bạn trai. Nếu đã tìm bạn trai, phải thật tâm mà tìm, đừng làm bản thân mình đầy thương tích.
Tô Lão Thực nói.
Đây là ý tưởng đích thực của hắn.
Cha, cha đừng lo lắng, con sẽ trông chừng chuyện của tiểu Khả. Hơn nữa con đã gặp thanh niên kia, không sai!
Tô Mộc nói.
Vậy cha an tâm!
Tô Lão Thực cười nói.
Tuy rằng Tô Mộc chỉ nói là “không sai”, nhưng Tô Lão Thực biết có thể được Tô Mộc đánh giá như vậy, xem ra người kia thật không kém, nếu không Tô Mộc cũng không cần qua loa tắc trách với mình. Hơn nữa đó là em gái của hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể sơ sẩy được sao?
Được rồi, cha muốn đi nhà vệ sinh.
Cha, chậm một chút!
Cha không sao, cha đâu có bị thương chân, có thể tự mình đi.
Tô Mộc ngồi bên giường, im lặng nhìn cha đi vào phòng vệ sinh, nhìn theo bóng lưng của ông, không biết vì sao trong đầu chợt hồi tưởng về quá khứ. Khi đó hắn rất thích nhìn theo bóng lưng của cha. Ở niên đại đó, bóng lưng của cha giống như cột trụ tinh thần của hắn, giống như chỉ cần nhìn thấy bóng dáng kia, thế giới của hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ sụp đổ.
Thậm chí lần đó xảy ra chuyện tàn khốc như vậy, Tô Mộc cứu Lạc Lâm mà bị trọng thương, cha hắn cũng không hề có ý trách hắn. Cứ canh giữ bên người hắn, chiếu cố hắn. Dù sau khi hắn thanh tỉnh, ông cũng đưa hắn quay về trường học, lại không một lời trách mắng hắn.
Đại não Tô Mộc như cuộc phim quay chậm, hắn cũng chưa từng có dịp hồi ức quá khứ như bây giờ. Đây chỉ là một đứa con trai, nghĩ tới bao nhiêu tâm huyết cùng tinh lực mà cha mình từng trả giá, nghĩ tới đây, Tô Mộc cảm giác sóng lòng mênh mông.
Xong rồi, cha cảm thấy hơi mệt mỏi.
Tô Lão Thực quay về giường nói.
Cha, cha nằm xuống ngủ đi, con cũng sẽ ngủ.
Tô Mộc nói.
Được!
Tô Lão Thực thật sự mệt nhọc, hôm nay liên tục gây sức ép, dù sao hắn đã già, không được như trước kia. Hơn nữa ngấm thuốc, vì vậy rất nhanh hắn liền ngủ mất.
Tô Mộc giảm bớt ánh đèn, ngồi bên giường nhìn khuôn mặt già nua của cha mình, hồi tưởng quá khứ, trong lòng dâng lên cảm xúc. Cha hắn dùng sự già nua của bản thân đổi lấy sự trưởng thành của hắn. Hắn không thể cô phụ sự trả giá của cha mình.
Ngay lúc Tô Mộc định đứng dậy đi rót ly nước, di động chợt rung lên. Hắn đã chỉnh thành độ rung, nhìn thấy là ai gọi tới, Tô Mộc mỉm cười đi ra phòng bệnh, vừa chuyển máy liền nghe được thanh âm lo lắng.
So sánh với phòng bệnh bình thường trước đó đúng là cách biệt một trời. Càng khỏi nói trước đó chỉ bỏ thêm chiếc giường lâm thời mà thôi, làm sao được như bây giờ. Bên trong phòng săn sóc đặc biệt đầy đủ tiện nghi không nói, còn giống như đang ở khách sạn, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Hơn nữa còn được đặc biệt chăm sóc chiếu cố, muốn không hết bệnh nhanh chóng cũng không được.
Thế giới kẻ có tiền, chính là như thế.
Nếu như không có tiền, thì phải có quyền. Mà có quyền là có thể chúa tể hết thảy, nếu Tô Lão Thực không có con trai như Tô Mộc, làm sao có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế. Rất nhiều người bị đánh vỡ đầu chỉ vào bệnh viện băng bó xong là ra về, nhưng hắn lại được ở lại trong phòng săn sóc đặc biệt.
Mẹ, mẹ mệt rồi, con đã đặt phòng khách sạn trong huyện thành cho mẹ, mẹ về nghỉ là được. Nơi này giao cho con đi, nếu mẹ còn ở lại đây sẽ mệt suy sụp thân mình. Ngược lại làm vậy không được đâu. Hơn nữa Đường Kha đi theo mẹ cũng đã mệt rồi, đi thôi, đi ăn chút gì, về tắm rửa nghỉ ngơi đợi sáng mai hãy tới là được.
Tô Mộc nói.
Con được không?
Diệp Thúy Lan hỏi.
Mẹ, con sao lại không được. Hơn nữa con quanh năm suốt tháng không ở nhà, gặp phải chuyện như vậy, nếu con còn không bồi cạnh cha mẹ, biến thành đứa con gì chứ! Mẹ đi đi, cho dù có chuyện lớn bao nhiêu con cũng ở lại chỗ này.
Tô Mộc kiên định nói.
Được rồi, tiểu Kha, chúng ta đi!
Diệp Thúy Lan nói.
Đợi sau khi hai người rời khỏi, Tô Mộc ngồi cạnh giường, đưa ly nước cho cha mình:
Cha, uống nước đi!
Nói thật, Tô Lão Thực thật hưởng thụ không khí như hiện tại, mặc dù đang ở trong bệnh viện nhưng tình huống như bây giờ hắn thật khó gặp được. Tô Lão Thực cũng không thuộc loại người già mồm cãi láo, cha con, vốn nên ở chung hòa thuận như thế.
Vừa rồi chủ tịch Lương Đô gì đó đã tới, chịu nhận lỗi nói rất nhiều lời hay, trước khi đi còn lưu tiền nhưng bị cha cự tuyệt, gọi họ mang đi. Con a, nếu được thì đừng nên náo loạn nữa. Sẽ ảnh hưởng không tốt cho con, nếu thật sự vạch mặt, cha tin tưởng tương lai con sẽ bị người hãm hại.
Tô Lão Thực nói.
Cha, không có chuyện gì, trong lòng con nắm chắc.
Tô Mộc nói.
Phải, trong lòng con đã biết, cha biết cho tới bây giờ con đều là một nhi đồng có chủ kiến. Trước kia là như thế, lớn vẫn như vậy. Còn nhớ không? Lúc nhỏ ở bên Thương lão, con nhất định đòi bái Thương lão làm sư, khi đó cha không quen thuộc Thương lão, không hề quen chút nào. Đương nhiên, hiện tại cha cũng không biết hắn là ai, nhưng nhất định là thế ngoại cao nhân.
Khi đó cha đã muốn khuyên con, thậm chí còn phạt con, nhưng con làm sao đây? Con lại không hề thay đổi ý tứ, vẫn quật cường như vậy. Tới cuối cùng không còn biện pháp, cha đành nghe lời con, cho con tới bái Thương lão làm sư. Hiện tại xem ra lúc trước cha đã sai lầm. Thương lão đúng là nhân vật mà những người phàm tục như chúng ta không thể đụng chạm.
Tô Lão Thực cảm khái nói.
Phải đó, cha, lúc ấy cha còn đánh con. Nhưng con thật sự muốn biết, lúc trước cha làm sao nói phục mẹ con? Mẹ thương con nhất, làm sao chịu nhìn thấy cha đánh con đâu.
Tô Mộc hỏi.
Làm sao thuyết phục? Cha lừa mẹ con, nói làm vậy là Thương lão khảo nghiệm, cho nên mẹ con mới không can thiệp.
Tô Lão Thực nói.
Nguyên lai là như vậy.
Cha, cha thật giỏi, ngay cả mẹ cũng lừa. Hắc hắc, nếu con nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ thu thập cha.
Tô Mộc cười đưa qua quả táo đã gọt sẵn.
Lừa? Sao có thể nói là lừa đây? Dùng cách nói chuyện của tiểu Khả, đó gọi là nói dối thiện ý. Đúng rồi, chuyện này ngàn vạn lần không được nói với tiểu Khả. Tiểu Kha đang đi học, cha không muốn con bé phân tâm.
Tô Lão Thực nói.
Con hiểu được!
Tô Mộc gật gật đầu.
Có phải tiểu Khả đã có bạn trai rồi hay không?
Tô Lão Thực đột nhiên hỏi.
Cha, sao cha lại nghĩ chuyện này?
Tô Mộc hiếu kỳ hỏi.
Sao lại hỏi cha, nhìn vẻ mặt của con đã biết là cha không đoán sai. Hai đứa là con của cha, cha nhìn hai con trưởng thành, chẳng lẽ trong lòng các con suy nghĩ gì cha có thể không biết sao? Tâm tư của hai đứa thế nào cha còn không biết à? Cha nói với con chuyện này cũng không phải muốn con ngăn cản tiểu Khả, có người anh như con, dù tiểu Khả không tiếp tục đi học, tin tưởng tương lai cũng sẽ không thiệt thòi.
Hơn nữa con gái của cha mà cha còn không biết sao? Tiểu Khả tuyệt đối không phải người thích nháo sự, con bé là cô gái tốt, sau này ai cưới được nó làm vợ tuyệt đối là phúc phận. Cha chỉ muốn nói với con, con phải nói tiểu Khả, ngàn vạn lần đừng tùy tiện tìm bạn trai. Nếu đã tìm bạn trai, phải thật tâm mà tìm, đừng làm bản thân mình đầy thương tích.
Tô Lão Thực nói.
Đây là ý tưởng đích thực của hắn.
Cha, cha đừng lo lắng, con sẽ trông chừng chuyện của tiểu Khả. Hơn nữa con đã gặp thanh niên kia, không sai!
Tô Mộc nói.
Vậy cha an tâm!
Tô Lão Thực cười nói.
Tuy rằng Tô Mộc chỉ nói là “không sai”, nhưng Tô Lão Thực biết có thể được Tô Mộc đánh giá như vậy, xem ra người kia thật không kém, nếu không Tô Mộc cũng không cần qua loa tắc trách với mình. Hơn nữa đó là em gái của hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể sơ sẩy được sao?
Được rồi, cha muốn đi nhà vệ sinh.
Cha, chậm một chút!
Cha không sao, cha đâu có bị thương chân, có thể tự mình đi.
Tô Mộc ngồi bên giường, im lặng nhìn cha đi vào phòng vệ sinh, nhìn theo bóng lưng của ông, không biết vì sao trong đầu chợt hồi tưởng về quá khứ. Khi đó hắn rất thích nhìn theo bóng lưng của cha. Ở niên đại đó, bóng lưng của cha giống như cột trụ tinh thần của hắn, giống như chỉ cần nhìn thấy bóng dáng kia, thế giới của hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ sụp đổ.
Thậm chí lần đó xảy ra chuyện tàn khốc như vậy, Tô Mộc cứu Lạc Lâm mà bị trọng thương, cha hắn cũng không hề có ý trách hắn. Cứ canh giữ bên người hắn, chiếu cố hắn. Dù sau khi hắn thanh tỉnh, ông cũng đưa hắn quay về trường học, lại không một lời trách mắng hắn.
Đại não Tô Mộc như cuộc phim quay chậm, hắn cũng chưa từng có dịp hồi ức quá khứ như bây giờ. Đây chỉ là một đứa con trai, nghĩ tới bao nhiêu tâm huyết cùng tinh lực mà cha mình từng trả giá, nghĩ tới đây, Tô Mộc cảm giác sóng lòng mênh mông.
Xong rồi, cha cảm thấy hơi mệt mỏi.
Tô Lão Thực quay về giường nói.
Cha, cha nằm xuống ngủ đi, con cũng sẽ ngủ.
Tô Mộc nói.
Được!
Tô Lão Thực thật sự mệt nhọc, hôm nay liên tục gây sức ép, dù sao hắn đã già, không được như trước kia. Hơn nữa ngấm thuốc, vì vậy rất nhanh hắn liền ngủ mất.
Tô Mộc giảm bớt ánh đèn, ngồi bên giường nhìn khuôn mặt già nua của cha mình, hồi tưởng quá khứ, trong lòng dâng lên cảm xúc. Cha hắn dùng sự già nua của bản thân đổi lấy sự trưởng thành của hắn. Hắn không thể cô phụ sự trả giá của cha mình.
Ngay lúc Tô Mộc định đứng dậy đi rót ly nước, di động chợt rung lên. Hắn đã chỉnh thành độ rung, nhìn thấy là ai gọi tới, Tô Mộc mỉm cười đi ra phòng bệnh, vừa chuyển máy liền nghe được thanh âm lo lắng.
/1590
|