La Ý đến huyện Ân Huyền chính là do Kỷ Triết Học an bài. Về điểm ấy hắn nhận được chỉ thị tuỳ cơ hành động. La Ý biết nhiệm vụ khi tới nơi này, chính là muốn dùng biện pháp đâm chọc, muốn để năm hạng mục xây dựng cơ bản đều khôi phục vận hành.
Chỉ có điều, nói như vậy, Huyện Nhất Kiến mới có thể tiếp tục xây dựng. Về phần nói đến quan hệ giữa Hầu Sổ Căn và Kỷ Triết Học, La Ý biết rõ ràng. Quan hệ của Hầu Sổ Căn và mình cũng không tệ. Cho nên La Ý mới làm ra chuyện này.
Có Kỷ Triết Học ngầm đồng ý, có quan hệ với Hầu Sổ Căn, La Ý thật sự không biết, có lý do gì không tới nơi này giải quyết chuyện này.
Về phần nói đến Hầu Bách Lương không thể động thủ, La Ý cũng rõ ràng. Dù sao quan hệ của Hầu Sổ Căn với hắn bày ra ở nơi đó. Hầu Bách Lương nếu như thật sự cũng tiến tới giao thiệp, dễ khiến người ta nói ra nói vào.
Chỉ có điều La Ý cũng là người linh mẫn. Hắn biết ở trong các hạng mục xây dựng ở huyện Ân Huyền đang khởi công, cái hạng mục trước mắt này tuyệt đối quan trọng, cũng liên quan chuyện lợi ích thiết thân của dân chúng.
Đường hỏng nhất định phải sửa chữa lại. Không sửa, làm sao có thể tiếp tục đưa vào hoạt động. Hướng về phía nguyên nhân như vậy, Tô Mộc cho dừng thi công, La Ý có thể động thủ tiến hành xử lý.
– Các người đều đứng ở nơi đó làm cái gì? Không biết con đường này đã hỏng sao? Con đường hỏng, không phải nên nghĩ biện pháp nhanh chóng sửa chữa lại, ở đó làm cái chuyện chỉ dẫn giao thông vô dụng như vậy làm gì? Điều này có thể giải quyết được vấn đề sao?
La Ý lớn tiếng nói.
– Đúng vậy, đường là phải sửa chữa lại.
Dương Thiện ở bên cạnh phụ họa.
Dương Thiện là người của Hầu Bách Lương, tất nhiên hiểu được mục đích vì sao La Ý tới nơi này. Ở trên con đường này, ở vài đoạn đường bị hỏng đúng là có an bài người bảo vệ, cũng có người của phòng giao thông huyện chịu trách nhiệm dẫn dắt giao thông. Nhưng vừa vặn bởi vì như vậy, trái lại dễ để cho La Ý chọn ra khuyết điểm.
– Các người nói thế nào?
La Ý quay đầu hỏi.
– Đúng vậy. Đường xây dựng phải bảo đảm thẳng đường. Nếu như bị hủy hoại thành như vậy, nếu không tiến hành nhanh chóng sửa chữa, hiển nhiên là không được.
– Căn cứ theo quy hoạch của thành thị, xây dựng đường là quan trọng nhất. Bởi vì tiến hành bảo vệ đoạn đường đã hỏng, không giải quyết được vấn đề.
– Ý kiến của cục giao thông thành phố chúng tôi chính là lập tức tiến hành sửa chữa lại đoạn đường này.
– Ý kiến của cục xây dựng thành phố chúng tôi là, ở đây đã ảnh hưởng đến phong cách và diện mạo của thị trấn, phải tu sửa lại!
Sau khi thu được ý kiến như vậy từ tổ điều tra, nụ cười trên mặt La Ý càng trở nên rực rỡ. Cái tổ điều tra này vốn chính là do Kỷ Triết Học vận dụng quan hệ tạo thành.
Không quan tâm là cục giao thông thành phố hay cục xây dựng thành phố đều là người của Kỷ Triết Học. Nếu dưới tình huống như vậy, La Ý còn không biết xử lý chuyện này như thế nào, hắn thật sự không cần phải lăn lộn nữa.
– Dương Phó huyện trưởng, ý kiến của tổ điều tra chúng tôi anh cũng đã nghe được. Đây là ý kiến của chúng tôi. Tôi hi vọng buổi chiều hôm nay có thể nhìn thấy nơi đây được tiến hành tu sửa lại. Về phần vấn đề còn lại của địa phương, chúng tôi tạm thời không nhìn tới. Chúng ta sẽ xem xét dọc theo con đường này. Còn nữa ý kiến của chúng tôi, bây giờ phải lập tức chuyển cáo tới cho Hầu huyện trưởng.
La Ý xoay người đi về phía chiếc xe.
– Được, tôi sẽ lập tức thông báo.
Dương Thiện nói.
La Ý cũng không định làm lớn truyện về con đường của huyện trấn. Thật sự không cần thiết phải đi tới chỗ khác. Trong bốn hạng mục xây dựng còn lại, thật sự không dễ dàng tìm ra lỗi. Có một nơi có sẵn lỗi như vậy, phải lợi dụng thật tốt.
Dương Thiện ở bên này, trước tiên báo cáo ý kiến của La Ý cho Hầu Bách Lương. Sau khi Hầu Bách Lương biết ý kiến này, không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp bảo Dương Thiện báo cáo về phía Dư Thuận. Dư Thuận làm phó huyện trưởng thường vụ, chính là người được phân công quản lý chuyện này. Ở đây phát sinh chuyện như vậy, Dư Thuận không giải quyết thì ai giải quyết.
Nếu như vào thời điểm trước, Dư Thuận còn chưa phản bội, Hầu Bách Lương sẽ tự mình ép xuống, sau đó thông báo vấn đề này cho Tô Mộc. Chỉ có điều bây giờ hắn cũng phải nấp ở phía sau. Chính là muốn xem gặp phải chuyện như vậy, Tô Mộc sẽ làm sao?
Dư Thuận biết, hắn có thể không nói cho Tô Mộc biết sao? Tô Mộc anh không phải là không trải qua bất kỳ suy nghĩ nào, kiên quyết cho tạm dừng tất cả công trình sao? Bây giờ xem anh làm thế nào?
Sau khi Dư Thuận nhận được báo cáo từ chỗ của Dương Thiện, Dư Thuận liền trực tiếp báo cáo lại về phía Tô Mộc.
Trong này rốt cuộc là có mờ ám thế nào, Dư Thuận biết. Chỉ có điều theo địa vị của hắn bây giờ, thật sự rất xấu hổ. Nếu không mượn lực lượng của Tô Mộc, muốn ứng phó chuyện như vậy, thật sự có chút lực bất tòng tâm.
– Bây giờ anh đến ban Tài Chính huyện. Nếu như tôi nhớ không nhầm, ban Tài Chính huyện cũng thuộc về phần phân công quản lý của anh đi?
Tô Mộc bình tĩnh nói, hoàn toàn không để ý tới La Ý.
– Đúng!
Ban Tài Chính huyện? Lúc này Tô Mộc không ngờ lại nhắc tới ban Tài Chính huyện. Nghĩ đến cục diện của ban Tài Chính huyện hiện nay, Dư Thuận lập tức hiểu ra. Nếu thật sự giống như mình suy đoán, Hầu Bách Lương và Tô Mộc đấu với nhau, thật sự không phải ở trên cùng một mức độ ngang hàng.
Thời điểm Hầu Bách Lương vẫn tập trung cực hạn ở việc tạm dừng thi công, Tô Mộc người ta đã tập trung mục tiêu quyết đấu ở tầng cấp cao nhất. Bất cứ lúc nào muốn giải quyết vấn đề, tìm được mâu thuẫn chủ yếu là được. Chỉ cần có thể nắm mâu thuẫn chủ yếu, rất nhiều chuyện sẽ giải quyết dễ dàng chỉ trong nháy mắt.
Lúc này huyện Ân Huyền, ban Tài Chính huyệt tuyệt đối là một cơ hội.
Khúc Hằng Tùng làm trưởng ban của ban Tài Chính huyện là một người mắt cao hơn đầu. Ngoài Hầu Bách Lương nói ra, ai nói cũng không để ở trong lòng. Ỷ vài là tâm phúc của Hầu Bách Lương, Khúc Hằng Tùng có đôi khi đối với Dư Thuận – Phó huyện trưởng thường vụ cũng thật sự không mấy quan tâm.
Trên quan trường, cấp bậc quan lại mặc dù nói là rất quan trọng, nhưng ở dưới tình huống đặc biệt, quan trọng chính là phải xem thực quyèn trong tay. Ai nắm giữ thực quyền, người đó ở trong ngành sẽ chiếm vị trí quan trọng. Tất cả đều sẽ quyết định anh có thể nắm giữ quyền phát biểu mạnh hay yếu.
Bên ngoài ban Tài Chính huyện.
Tô Mộc lúc này thật sự đang ở chỗ này. Hắn không làm hành động mặc thường phục vi hành, mà nói rõ sẽ tới nơi này. Cho nên tin tức đã sớm được thông báo xuống. Chỉ có điều ngay thời điểm Tô Mộc vừa nói xong, Dư Thuận đúng lúc lại gọi điện thoại tới.
– Bí thư, La phó chủ nhiệm ở bên kia chính là tùy ý phê bình, nói huyện Ân Huyền chúng ta làm vậy chính là đang hồ đồ. Công trình đường xá giống như vậy, phải bảo đảm an toàn thẳng đường các loại.
Mộ Bạch nhỏ giọng nói. Hắn cũng có con đường tin tức của riêng mình.
Bất cứ lúc nào cũng không thể tồn tại loại cảnh tượng giang sơn thật sự vững chắc. Không quan tâm là trong hệ thống nghiêm mật thế nào, vẫn sẽ có các hệ thống nhỏ. Hơn nữa huyện Ân Huyền vốn không phải là do Hầu Bách Lương hoàn toàn nắm giữ. Thời điểm Trương Bắc Hạ tại vị, cũng kéo lên một nhóm người.
Cho nên vẫn có rất nhiều người muốn dựa về phía Tô Mộc. Loại tình huống này trực tiếp đưa đến việc Mộ Bạch có chút công tác làm rất dễ dàng.
– Chuyện này chắc hẳn là do ban giao thông huyện quản lý đi?
Tô Mộc hỏi.
– Đúng vậy, chịu trách nhiệm làm khai thông giao thông chính là người của ban giao thông huyện.
Mộ Bạch nói.
Ban giao thông huyện giao chính là thuộc phạm vi quản lý của phòng công an huyện. Tô Mộc nghĩ, nếu như Từ Viêm đã tới nhậm chức, như vậy chuyện này cứ giao cho hắn đi xử lý là hay nhất. Lại nói, đã một thời gian không gặp mặt, Tô Mộc cũng muốn xem thử Từ Viêm có giống như trước đây, có tiến bộ hay không.
– Nói cho Từ Viêm biết, bảo hắn đi xử lý chuyện này!
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Vâng!
Mộ Bạch gật đầu nói.
Thật ra hắn không ở lại đây lâu, chỉ khoảng ba phút sau, xe của Dư Thuận đã lái tới. Tô Mộc lúc này mới xuống xe. Dư Thuận vội vàng từ phía sau chạy tới, đứng ở bên cạnh Tô Mộc.
– Tô bí thư!
– Dư phó huyện trưởng, hôm nay tôi muốn đến ban Tài Chính huyện nhìn, nghe các đồng chí trong ban Tài Chính huyện báo cáo. Nếu anh là người được phân công quản lý ngành này, vậy đi cùng tôi đi.
Tô Mộc nói.
– Vâng, Tô bí thư!
Dư Thuận gật đầu nói.
Khi Tô Mộc xuất hiện ở trong đại viện của ban Tài Chính huyện, nhận được tin tức Khúc Hằng Tùng đã sớm dẫn người đứng ở chỗ này nghênh đón. Hoa chiêu như vậy, Tô Mộc cũng không có trực tiếp chỉ trích.
Ở trong quan trường có một số việc cho dù anh không muốn thấy, cũng phải cố kỵ tới sự nhiệt tình của các đồng chí khác. Nếu như thật sự cái gì cũng không hiểu, dưới tình huống tùy tiện phê bình, sẽ giảm bớt sĩ khí. Mà chủ yếu nhất là sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh.
Tại phòng họp của ban Tài Chính huyện.
Bởi vì Tô Mộc đã sớm thông báo tới, cho nên toàn bộ các lãnh đạo chính của ban Tài Chính huyện đều có mặt ở đây, không có người nào vắng họp, cũng không có ai dám vắng họp. Nếu như thật sự vắng họp trong thời điểm Tô Mộc đến đây thị sát, đó chính là chán sống. Nói tiếp, bọn họ hiện tại cũng rất muốn biết, Tô Mộc rốt cuộc qua để làm cái gì.
Phải biết rằng từ sau khi Tô Mộc nhậm chức, từ trước tới nay chưa từng chủ động đi tới bất kỳ một ban ngành nào. Ban Tài Chính huyện có thể trở thành mục tiêu đầu tiên bị hắn điều tra nghiên cứu, bản thân điều này tiết lộ ra một sự không thích hợp.
Mỗi người đều ngồi xuống vị trí của mình, không dám quan sát quá đáng đối với Tô Mộc và Dư Thuận. Khi bọn họ thấy Dư Thuận không ngờ đi theo Tô Mộc xuất hiện ở đây, đã hoàn toàn tin tưởng vào lời đồn đại trong huyện thời gian gần đây.
Tô Mộc thật sự là người có thủ đoạn. Không ngờ vừa tới nơi này, không đánh mà thắng bắt được Dư Thuận. Dư Thuận nói như thế nào cũng là Phó huyện trưởng thường vụ ở đây, là nhân vật thuộc về phái thực quyền. Tô Mộc có Dư Thuận làm phụ tá, làm việc sẽ càng thêm thuận lợi.
Khúc Hằng Tùng lại không nghĩ như vậy.
Ở trong lòng Khúc Hằng Tùng chỉ có khinh thường Dư Thuận. Hắn là người của Hầu Bách Lương, ban đầu vốn không thích Dư Thuận cho lắm. Nhưng khi đó Dư Thuận dù sao cũng là Phó huyện trưởng thường vụ, lại là người của Hầu Bách Lương, Khúc Hằng Tùng không dám làm gì.
Hiện tại Dư Thuận ngang nhiên phản bội, Khúc Hằng Tùng muốn sỉ nhục thế nào thì có thể sỉ nhục như thế.
– Dư Thuận, đừng thấy bây giờ anh nhảy nhót vui mừng. Cứ chờ xem, anh sớm muộn sẽ gặp xui xẻo. Đối kháng với Hầu huyện trưởng, hơn nữa còn là đối kháng phản bội, anh chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Trong lòng Khúc Hằng Tùng thầm cười lạnh như vậy.
Ngay trong lúc Khúc Hằng Tùng đang thầm cười lạnh, Tô Mộc đi lướt qua bên cạnh hắn, ngón tay lơ đãng chạm vào thân thể hắn một chút.
Quan bảng, lập tức bắt đầu xoay tròn.
Chỉ có điều, nói như vậy, Huyện Nhất Kiến mới có thể tiếp tục xây dựng. Về phần nói đến quan hệ giữa Hầu Sổ Căn và Kỷ Triết Học, La Ý biết rõ ràng. Quan hệ của Hầu Sổ Căn và mình cũng không tệ. Cho nên La Ý mới làm ra chuyện này.
Có Kỷ Triết Học ngầm đồng ý, có quan hệ với Hầu Sổ Căn, La Ý thật sự không biết, có lý do gì không tới nơi này giải quyết chuyện này.
Về phần nói đến Hầu Bách Lương không thể động thủ, La Ý cũng rõ ràng. Dù sao quan hệ của Hầu Sổ Căn với hắn bày ra ở nơi đó. Hầu Bách Lương nếu như thật sự cũng tiến tới giao thiệp, dễ khiến người ta nói ra nói vào.
Chỉ có điều La Ý cũng là người linh mẫn. Hắn biết ở trong các hạng mục xây dựng ở huyện Ân Huyền đang khởi công, cái hạng mục trước mắt này tuyệt đối quan trọng, cũng liên quan chuyện lợi ích thiết thân của dân chúng.
Đường hỏng nhất định phải sửa chữa lại. Không sửa, làm sao có thể tiếp tục đưa vào hoạt động. Hướng về phía nguyên nhân như vậy, Tô Mộc cho dừng thi công, La Ý có thể động thủ tiến hành xử lý.
– Các người đều đứng ở nơi đó làm cái gì? Không biết con đường này đã hỏng sao? Con đường hỏng, không phải nên nghĩ biện pháp nhanh chóng sửa chữa lại, ở đó làm cái chuyện chỉ dẫn giao thông vô dụng như vậy làm gì? Điều này có thể giải quyết được vấn đề sao?
La Ý lớn tiếng nói.
– Đúng vậy, đường là phải sửa chữa lại.
Dương Thiện ở bên cạnh phụ họa.
Dương Thiện là người của Hầu Bách Lương, tất nhiên hiểu được mục đích vì sao La Ý tới nơi này. Ở trên con đường này, ở vài đoạn đường bị hỏng đúng là có an bài người bảo vệ, cũng có người của phòng giao thông huyện chịu trách nhiệm dẫn dắt giao thông. Nhưng vừa vặn bởi vì như vậy, trái lại dễ để cho La Ý chọn ra khuyết điểm.
– Các người nói thế nào?
La Ý quay đầu hỏi.
– Đúng vậy. Đường xây dựng phải bảo đảm thẳng đường. Nếu như bị hủy hoại thành như vậy, nếu không tiến hành nhanh chóng sửa chữa, hiển nhiên là không được.
– Căn cứ theo quy hoạch của thành thị, xây dựng đường là quan trọng nhất. Bởi vì tiến hành bảo vệ đoạn đường đã hỏng, không giải quyết được vấn đề.
– Ý kiến của cục giao thông thành phố chúng tôi chính là lập tức tiến hành sửa chữa lại đoạn đường này.
– Ý kiến của cục xây dựng thành phố chúng tôi là, ở đây đã ảnh hưởng đến phong cách và diện mạo của thị trấn, phải tu sửa lại!
Sau khi thu được ý kiến như vậy từ tổ điều tra, nụ cười trên mặt La Ý càng trở nên rực rỡ. Cái tổ điều tra này vốn chính là do Kỷ Triết Học vận dụng quan hệ tạo thành.
Không quan tâm là cục giao thông thành phố hay cục xây dựng thành phố đều là người của Kỷ Triết Học. Nếu dưới tình huống như vậy, La Ý còn không biết xử lý chuyện này như thế nào, hắn thật sự không cần phải lăn lộn nữa.
– Dương Phó huyện trưởng, ý kiến của tổ điều tra chúng tôi anh cũng đã nghe được. Đây là ý kiến của chúng tôi. Tôi hi vọng buổi chiều hôm nay có thể nhìn thấy nơi đây được tiến hành tu sửa lại. Về phần vấn đề còn lại của địa phương, chúng tôi tạm thời không nhìn tới. Chúng ta sẽ xem xét dọc theo con đường này. Còn nữa ý kiến của chúng tôi, bây giờ phải lập tức chuyển cáo tới cho Hầu huyện trưởng.
La Ý xoay người đi về phía chiếc xe.
– Được, tôi sẽ lập tức thông báo.
Dương Thiện nói.
La Ý cũng không định làm lớn truyện về con đường của huyện trấn. Thật sự không cần thiết phải đi tới chỗ khác. Trong bốn hạng mục xây dựng còn lại, thật sự không dễ dàng tìm ra lỗi. Có một nơi có sẵn lỗi như vậy, phải lợi dụng thật tốt.
Dương Thiện ở bên này, trước tiên báo cáo ý kiến của La Ý cho Hầu Bách Lương. Sau khi Hầu Bách Lương biết ý kiến này, không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp bảo Dương Thiện báo cáo về phía Dư Thuận. Dư Thuận làm phó huyện trưởng thường vụ, chính là người được phân công quản lý chuyện này. Ở đây phát sinh chuyện như vậy, Dư Thuận không giải quyết thì ai giải quyết.
Nếu như vào thời điểm trước, Dư Thuận còn chưa phản bội, Hầu Bách Lương sẽ tự mình ép xuống, sau đó thông báo vấn đề này cho Tô Mộc. Chỉ có điều bây giờ hắn cũng phải nấp ở phía sau. Chính là muốn xem gặp phải chuyện như vậy, Tô Mộc sẽ làm sao?
Dư Thuận biết, hắn có thể không nói cho Tô Mộc biết sao? Tô Mộc anh không phải là không trải qua bất kỳ suy nghĩ nào, kiên quyết cho tạm dừng tất cả công trình sao? Bây giờ xem anh làm thế nào?
Sau khi Dư Thuận nhận được báo cáo từ chỗ của Dương Thiện, Dư Thuận liền trực tiếp báo cáo lại về phía Tô Mộc.
Trong này rốt cuộc là có mờ ám thế nào, Dư Thuận biết. Chỉ có điều theo địa vị của hắn bây giờ, thật sự rất xấu hổ. Nếu không mượn lực lượng của Tô Mộc, muốn ứng phó chuyện như vậy, thật sự có chút lực bất tòng tâm.
– Bây giờ anh đến ban Tài Chính huyện. Nếu như tôi nhớ không nhầm, ban Tài Chính huyện cũng thuộc về phần phân công quản lý của anh đi?
Tô Mộc bình tĩnh nói, hoàn toàn không để ý tới La Ý.
– Đúng!
Ban Tài Chính huyện? Lúc này Tô Mộc không ngờ lại nhắc tới ban Tài Chính huyện. Nghĩ đến cục diện của ban Tài Chính huyện hiện nay, Dư Thuận lập tức hiểu ra. Nếu thật sự giống như mình suy đoán, Hầu Bách Lương và Tô Mộc đấu với nhau, thật sự không phải ở trên cùng một mức độ ngang hàng.
Thời điểm Hầu Bách Lương vẫn tập trung cực hạn ở việc tạm dừng thi công, Tô Mộc người ta đã tập trung mục tiêu quyết đấu ở tầng cấp cao nhất. Bất cứ lúc nào muốn giải quyết vấn đề, tìm được mâu thuẫn chủ yếu là được. Chỉ cần có thể nắm mâu thuẫn chủ yếu, rất nhiều chuyện sẽ giải quyết dễ dàng chỉ trong nháy mắt.
Lúc này huyện Ân Huyền, ban Tài Chính huyệt tuyệt đối là một cơ hội.
Khúc Hằng Tùng làm trưởng ban của ban Tài Chính huyện là một người mắt cao hơn đầu. Ngoài Hầu Bách Lương nói ra, ai nói cũng không để ở trong lòng. Ỷ vài là tâm phúc của Hầu Bách Lương, Khúc Hằng Tùng có đôi khi đối với Dư Thuận – Phó huyện trưởng thường vụ cũng thật sự không mấy quan tâm.
Trên quan trường, cấp bậc quan lại mặc dù nói là rất quan trọng, nhưng ở dưới tình huống đặc biệt, quan trọng chính là phải xem thực quyèn trong tay. Ai nắm giữ thực quyền, người đó ở trong ngành sẽ chiếm vị trí quan trọng. Tất cả đều sẽ quyết định anh có thể nắm giữ quyền phát biểu mạnh hay yếu.
Bên ngoài ban Tài Chính huyện.
Tô Mộc lúc này thật sự đang ở chỗ này. Hắn không làm hành động mặc thường phục vi hành, mà nói rõ sẽ tới nơi này. Cho nên tin tức đã sớm được thông báo xuống. Chỉ có điều ngay thời điểm Tô Mộc vừa nói xong, Dư Thuận đúng lúc lại gọi điện thoại tới.
– Bí thư, La phó chủ nhiệm ở bên kia chính là tùy ý phê bình, nói huyện Ân Huyền chúng ta làm vậy chính là đang hồ đồ. Công trình đường xá giống như vậy, phải bảo đảm an toàn thẳng đường các loại.
Mộ Bạch nhỏ giọng nói. Hắn cũng có con đường tin tức của riêng mình.
Bất cứ lúc nào cũng không thể tồn tại loại cảnh tượng giang sơn thật sự vững chắc. Không quan tâm là trong hệ thống nghiêm mật thế nào, vẫn sẽ có các hệ thống nhỏ. Hơn nữa huyện Ân Huyền vốn không phải là do Hầu Bách Lương hoàn toàn nắm giữ. Thời điểm Trương Bắc Hạ tại vị, cũng kéo lên một nhóm người.
Cho nên vẫn có rất nhiều người muốn dựa về phía Tô Mộc. Loại tình huống này trực tiếp đưa đến việc Mộ Bạch có chút công tác làm rất dễ dàng.
– Chuyện này chắc hẳn là do ban giao thông huyện quản lý đi?
Tô Mộc hỏi.
– Đúng vậy, chịu trách nhiệm làm khai thông giao thông chính là người của ban giao thông huyện.
Mộ Bạch nói.
Ban giao thông huyện giao chính là thuộc phạm vi quản lý của phòng công an huyện. Tô Mộc nghĩ, nếu như Từ Viêm đã tới nhậm chức, như vậy chuyện này cứ giao cho hắn đi xử lý là hay nhất. Lại nói, đã một thời gian không gặp mặt, Tô Mộc cũng muốn xem thử Từ Viêm có giống như trước đây, có tiến bộ hay không.
– Nói cho Từ Viêm biết, bảo hắn đi xử lý chuyện này!
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Vâng!
Mộ Bạch gật đầu nói.
Thật ra hắn không ở lại đây lâu, chỉ khoảng ba phút sau, xe của Dư Thuận đã lái tới. Tô Mộc lúc này mới xuống xe. Dư Thuận vội vàng từ phía sau chạy tới, đứng ở bên cạnh Tô Mộc.
– Tô bí thư!
– Dư phó huyện trưởng, hôm nay tôi muốn đến ban Tài Chính huyện nhìn, nghe các đồng chí trong ban Tài Chính huyện báo cáo. Nếu anh là người được phân công quản lý ngành này, vậy đi cùng tôi đi.
Tô Mộc nói.
– Vâng, Tô bí thư!
Dư Thuận gật đầu nói.
Khi Tô Mộc xuất hiện ở trong đại viện của ban Tài Chính huyện, nhận được tin tức Khúc Hằng Tùng đã sớm dẫn người đứng ở chỗ này nghênh đón. Hoa chiêu như vậy, Tô Mộc cũng không có trực tiếp chỉ trích.
Ở trong quan trường có một số việc cho dù anh không muốn thấy, cũng phải cố kỵ tới sự nhiệt tình của các đồng chí khác. Nếu như thật sự cái gì cũng không hiểu, dưới tình huống tùy tiện phê bình, sẽ giảm bớt sĩ khí. Mà chủ yếu nhất là sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh.
Tại phòng họp của ban Tài Chính huyện.
Bởi vì Tô Mộc đã sớm thông báo tới, cho nên toàn bộ các lãnh đạo chính của ban Tài Chính huyện đều có mặt ở đây, không có người nào vắng họp, cũng không có ai dám vắng họp. Nếu như thật sự vắng họp trong thời điểm Tô Mộc đến đây thị sát, đó chính là chán sống. Nói tiếp, bọn họ hiện tại cũng rất muốn biết, Tô Mộc rốt cuộc qua để làm cái gì.
Phải biết rằng từ sau khi Tô Mộc nhậm chức, từ trước tới nay chưa từng chủ động đi tới bất kỳ một ban ngành nào. Ban Tài Chính huyện có thể trở thành mục tiêu đầu tiên bị hắn điều tra nghiên cứu, bản thân điều này tiết lộ ra một sự không thích hợp.
Mỗi người đều ngồi xuống vị trí của mình, không dám quan sát quá đáng đối với Tô Mộc và Dư Thuận. Khi bọn họ thấy Dư Thuận không ngờ đi theo Tô Mộc xuất hiện ở đây, đã hoàn toàn tin tưởng vào lời đồn đại trong huyện thời gian gần đây.
Tô Mộc thật sự là người có thủ đoạn. Không ngờ vừa tới nơi này, không đánh mà thắng bắt được Dư Thuận. Dư Thuận nói như thế nào cũng là Phó huyện trưởng thường vụ ở đây, là nhân vật thuộc về phái thực quyền. Tô Mộc có Dư Thuận làm phụ tá, làm việc sẽ càng thêm thuận lợi.
Khúc Hằng Tùng lại không nghĩ như vậy.
Ở trong lòng Khúc Hằng Tùng chỉ có khinh thường Dư Thuận. Hắn là người của Hầu Bách Lương, ban đầu vốn không thích Dư Thuận cho lắm. Nhưng khi đó Dư Thuận dù sao cũng là Phó huyện trưởng thường vụ, lại là người của Hầu Bách Lương, Khúc Hằng Tùng không dám làm gì.
Hiện tại Dư Thuận ngang nhiên phản bội, Khúc Hằng Tùng muốn sỉ nhục thế nào thì có thể sỉ nhục như thế.
– Dư Thuận, đừng thấy bây giờ anh nhảy nhót vui mừng. Cứ chờ xem, anh sớm muộn sẽ gặp xui xẻo. Đối kháng với Hầu huyện trưởng, hơn nữa còn là đối kháng phản bội, anh chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Trong lòng Khúc Hằng Tùng thầm cười lạnh như vậy.
Ngay trong lúc Khúc Hằng Tùng đang thầm cười lạnh, Tô Mộc đi lướt qua bên cạnh hắn, ngón tay lơ đãng chạm vào thân thể hắn một chút.
Quan bảng, lập tức bắt đầu xoay tròn.
/1590
|