Ở trong tình cảnh như vậy, ai cũng không có cách nào kìm chế, không có cách nào khống chế được. Cho dù là thái giám, cũng sẽ nghĩ biện pháp thỏa mãn dục vọng của riêng mình. Nếu ai có thể thật sự chặt đứt dục vọng, vậy người đó đã cách đắc đạo thành tiên không xa. Mà ở trong nơi phồn hoa này, ai có thể chặt đứt được dục vọng?
Không, tuyệt đối không.
Mà chỉ cần có dục vọng, như vậy sẽ có đủ loại cách thức thỏa mãn dục vọng. Những cách thức này sẽ bởi vì tính chất khác nhau, loại khác nhau, nơi chốn khác nhau. . . Dựa vào nhiều điểm khác nhau như vậy, có thể kích thích dục vọng rất tốt.
Nếu không tiếng người, sức tưởng tượng là vô cùng vô tận. Chỉ có anh không làm được, không có chuyện anh không tưởng tượng nổi. Nhưng ở dưới tồn tại của dục vọng, chỉ cần là anh có thể tưởng tượng đến, đều sẽ có người muốn biến thành sự thật.
Như là dã chiến, như là chấn động xe, như là bãi biển, như là tiếp nhận trao đổi, như là buộc dây đỏ. . .
Mà ở trong rất nhiều điều như vậy, chuyện giống như trước mắt chính là kinh điển nhất. Nữ giáo sư mặc đồng phục, còn là một phó giáo sư xinh đẹp. Phó giáo sư không tính. Nhưng cô còn là một Phó viện trưởng. Phó viện trưởng cũng không tính. Tư thái còn gợi cảm như vậy. Tư thái gợi cảm không tính, nhưng Khương Mộ Chi lại là người có tính cách lạnh lùng.
Cảm giác chinh phục chỉ cần xuất hiện, vậy tuyệt đối là kinh người.
Giống như hiện tại!
Tô Mộc căn bản không suy nghi tới phương diện đó. Nhưng khi nhìn thấy Khương Mộ Chi nằm úp sấp ở trước người như vậy, nhìn cặp mông của cô lắc lư ở trước mắt, bên tai còn vang vọng tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, dục hỏa của Tô Mộc đã bắt đầu bốc cháy lên.
Thật sự thiêu đốt!
Ở trong loại dục hỏa này thiêu đốt, toàn bộ thân thể Tô Mộc không ngừng đẩy về phía trước, áp chặt vào mông của Khương Mộ Chi, có tư thế mãnh liệt, sốt ruột khó dằn nổi, muốn gõ cửa mà xông vào. Khương Mộ Chi đã không còn là người không biết gì nữa. Lúc này cô làm sao có thể không biết chuyện gì xảy ra. Thân thể nhất thời nhanh chóng giằng co.
Nếu thật sự làm chuyện đó ở chỗ này, Khương Mộ Chi cũng không biết nên để mặt mũi vào đâu nữa!
- Không được, anh đứng dậy cho em!
Hai tay Khương Mộ Chi chống lê mặt bàn công tác.
- Đàng hoàng một chút cho anh!
Tô Mộc quát khẽ.
- Không được. Thật sự không thể làm ở chỗ này. Tô Mộc, nếu như anh làm ở nơi này, cả đời này em cũng không sẽ tha thứ cho anh!
Trong giọng nói Khương Mộ Chi đã lộ ra âm điệu như muốn khóc.
Xem ra ở đây thật sự không làm được!
Tư thế như vậy đã là cực hạn chịu đựng của Khương Mộ Chi!
Chỉ có điều nếu cơ hội tốt như vậy cũng buông tha, Tô Mộc lại không cam lòng. Hắn biết Khương Mộ Chi không phải là Chu Từ. Nếu như đổi lại thành Chu Từ, còn ước gì ở chỗ như vậy chơi thêm vài lần.
Người và người không có cách nào so sánh được. Tối thiểu khi không có hoàn toàn chăm sóc dạy bảo, tuyệt đối không thể so sánh.
- Tôi nói này, Khương viện trưởng, tôi cũng đã như vậy, làm sao có thể bỏ qua đây?
Tô Mộc nhỏ giọng nói.
- Cùng lắm thì buổi tối, em ở cùng với anh!
Khương Mộ Chi vội vàng nói.
- Đây là em nói đây!
Tô Mộc từng bước ép sát.
- Đúng vậy, em nói!
Khương Mộ Chi quả quyết nói.
Chỉ cần có thể tránh được một kiếp khó khăn trước mắt, Khương Mộ Chi thấy chuyện gì cũng dám nhận lời. Ở bên trong phòng làm việc này, Khương Mộ Chi thật sự không quyết đoán lớn như vậy. Có thể tiếp nhận trò chơi với cảnh tượng như vậy.
- Xem ra chỉ có thể để anh ủy khuất chịu khổ!
Tô Mộc từ phía sau Khương Mộ Chi đứng lên. Khương Mộ Chi vội vàng đứng lên, giận dữ trừng mắt với Tô Mộc. Nhưng dường như cô sợ Tô Mộc lại làm ra hành động gì quá kích, cô vội vàng chỉnh lại quần áo.
Tô Mộc đi thẳng tới bên cạnh. Sau khi nhận một chén nước, hắn ngồi ở trên ghế sa lon, khống chế dục vọng bắt đầu từ từ biến mất. Hắn nhìn Khương Mộ Chi nói:
- Anh còn chưa hoàn toàn phát tiết hết ủy khuất trong lòng. Chuyện em đáp ứng anh, tuyệt đối không được thất hứa!
- Sẽ không đâu!
Khương Mộ Chi có chút bất đắc dĩ, nói.
- Được rồi. Anh biết trong lòng em còn chưa có chuẩn bị cho tốt. Chỉ có điều anh cũng không muốn phải chờ tới khi em chuẩn bị cho tốt rồi mới nói. Chúng ta đã như vậy, anh sẽ không cho phép em cùng người đàn ông khác có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào. Em đừng nhìn anh như vậy. Em nói anh bá đạo cũng được, nói anh ích kỷ cũng được. Đù sao hiện tại anh phải nói với em về thái độ của anh. Về phần nói đến bây giờ sao? Anh nghĩ, chúng ta không phải nên đi thăm gia gia của em sao?
Tô Mộc nói.
Thần sắc Khương Mộ Chi chấn động.
Đúng vậy, bây giờ nói những điều này đều vô dụng. Mấu chốt nhất vẫn là Khương Đào Lý. Chỉ cần Khương Đào Lý sống, Khương Mộ Chi có thể đi làm bất kỳ chuyện gì bản thân cô muốn làm. Về phần nói đến sự bá đạo của Tô Mộc, Khương Mộ Chi cũng không có bất kỳ phản cảm nào.
Người đàn ông mà Khương Mộ Chi mình chọn trúng, nếu như ngay cả chút quyết đoán như vậy cũng không có, sao có thể xứng trở thành người đàn ông của mình được!
Chỉ có điều ý nghĩ như vậy, Khương Mộ Chi tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.
- Hiện tại được chứ?
Khương Mộ Chi hỏi.
- Đúng vậy, hiện tại cũng được!
Tô Mộc cười nói:
- Đương nhiên, chỉ cần Khương lão gia tử bên kia không có bất kỳ vấn đề gì là được.
- Gia gia em vẫn ở trong viện dưỡng lão. Bất cứ lúc nào cũng có thể tới thăm gia gia. Hiện tại có một tin tức tốt và một tin tức xấu. Anh muốn nghe tin tức nào trước.
Khương Mộ Chi đột nhiên nói.
Không nói gì!
Thái độ của Tô Mộc đối với lựa chọn như vậy đều luôn luôn không nói gì. Giống như nói con gà có trước hay quả trứng có trước, như chuyện vợ và mẹ cùng rơi vào trong nước. . . Mỗi khi nhớ tới vấn đề này, hắn đều cảm thấy da đầu tê dại.
Ứng phó với loại lựa chọn này, biện pháp đơn giản nhất chính là không chút do dự nói ra đáp án.
Cho nên Tô Mộc quả quyết mở miệng nói:
- Anh muốn nghe tin tức tốt trước!
- Anh thật sự khiến em cảm thấy bất ngờ. Gặp phải loại tình huống giống như vậy, mọi người sẽ để muốn nghe tin tức xấu trước. Như vậy có tin tức tốt lót đáy, tối thiểu tâm lý cũng thoải mái hơn. Tại sao anh lại muốn lựa chọn nghe tin tức xấu trước?
Khương Mộ Chi hỏi.
- Nói hay là không nói!
Tô Mộc mặc kệ vấn đề như vậy.
- Tin tức xấu là gia gia em hiện tại sức khỏe còn yếu hơn so với lúc em rời khỏi kinh thành. Tin tức tốt là thần trí của gia gia hiện tại lại tỉnh táo hơn so với trước đây rất nhiều. Nhưng em thật sự rất sợ. Em sợ điều này có phải là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết hay không?
Tâm tình Khương Mộ Chi thoáng cái trở nên nặng nề.
Tô Mộc thật ra không tiếp tục nói đùa nữa. Khương Đào Lý là ai. Đó chính là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Triều. Nếu như thật sự lấy an toàn tính mạng của hắn ra nói đùa, Tô Mộc tự tin chính mình còn không có thực lực đó.
- Hiện tại hơn mười một giờ. Nếu chúng ta nhanh lên một chút, vẫn có thể cùng nhau ăn bữa trưa.
Tô Mộc giơ tay lên nhìn xuống đồng hồ đeo tay nói.
- Chúng ta lập tức đi thôi!
Khương Mộ Chi nói đi là đi.
...
Tứ Quý Như Xuân.
Đây là tên viện an dưỡng của Khương Đào Lý. Mãi đến khi thật sự đi đến nơi đây, Tô Mộc mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Theo cấp bậc hành chính của Khương Đào Lý, hoàn toàn có tư cách vào ở viện an dưỡng cao cấp hơn. Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Tứ Quý Như Xuân có quy mô thật sự rất nhỏ. Vị trí cũng tương đương hẻo lánh. Ở chỗ này thật ra có một số người ở. Nhưng Tô Mộc chú ý qua lời nói và sắc mặt, có thể đoán được, những người này cũng không có một người nào giống như mình tưởng tượng. Tất cả đều rất bình thường. Nhiều nhất chính là trong đó có vài người điều kiện gia đình tương đối khá.
Lại nói thông tục một chút, viện an dưỡng này chính là một khu viện an dưỡng bình thường nhất.
- Có phải cảm thấy kỳ quái vì sao gia gia em lại ở chỗ này hay không?
Khương Mộ Chi vừa đi vừa hỏi.
- Đúng vậy!
Tô Mộc gật đầu nói.
- Gia gia em cũng không có thói quen ỷ vào quyền thế an bài điều kiện cuộc sống thật tốt cho mình. Nếu có thể sống, ở nơi nào cũng giống nhau. Nếu như phải chết, cũng không cần phải chọn chỗ quá tệ. Cho nên gia gia em mới có thể ở chỗ nơi này. Đây là viện an dưỡng do một người bạn cũ của gia gia em xây dựng. Người bạn cũ này cũng khá hiểu về y thuật. Có người bạn cũ này giúp đỡ chăm sóc gia gia, nếu như thật sự có chuyện gì phát sinh, cũng có thể điều người từ nơi khác qua không phải sao?
Khương Mộ Chi nói.
- Đạo đức của Khương lão thật sự tốt!
Tô Mộc cảm khái nói.
Có vài người đạo đức tốt chính là giả vờ giả vịt. Nhưng có vài người lại thật sự nghĩ như vậy. Giống như Khương Đào Lý trước mắt. Có ai dám nói hắn đang làm bộ làm dạng. Nếu như hắn thật sự muốn làm bộ, cần gì phải như vậy?
Chỉ có điều như vậy, ấn tượng trong lòng Tô Mộc đối với Khương Đào Lý càng thêm sâu sắc.
Đợi đến khi hai người đi vào viện an dưỡng, thấy ở một biệt viện nhỏ, hai người ngồi ở trong viện, phơi nắng, đồng thời, chơi cờ vua.
Tô Mộc liếc mắt nhận ra, người ngồi ở bên trái chính là Khương Đào Lý. Về phần người ngồi bên phải, người có thể ngồi ở chỗ này, cùng Khương Đào Lý chơi cờ vua, hẳn cũng không phải là loại người đơn giản gì.
- Gia gia, gia gia làm sao có thể dậy được?
Khương Mộ Chi vội vàng tiến lên nói.
Xem ra tin tức chính mình trước đây nghe được từ chỗ Khương Mộ Chi thật sự không chính xác, là bị cố ý phóng đại. Khương Đào Lý hiện tại ngồi ở nơi nào làm gì có bộ dạng chìm trong ngủ không tỉnh lại? Cho dù tinh thần diện mạo có chút mệt mỏi không phấn chấn, nhưng có thể xác định, tuyệt đối thanh tỉnh.
Khương Đào Lý tỉnh táo, ở Khương gia chính là một cây thần châm trấn biển, là nhân vật lớn mà bất kỳ kẻ nào cũng không có khả năng bỏ qua.
Khương Mộ Chi lúc này chắc đã không cần phải lo lắng cái gì nữa. Chỉ là Tô Mộc lúc này lại nhíu mày. Hắn đang suy nghĩ xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Khương Đào Lý? Nếu như nói mới tỉnh lại trong hai ngày gần đây, vậy còn nói được.
Nhưng nếu như Khương Đào Lý đã sớm tỉnh lại. Như vậy Khương Mộ Chi đến gần mình, đồng thời bỏ ra hy sinh lớn như vậy, mục đích cũng không phải đơn giản chỉ đám cưới gia tộc. Bởi vì chỉ cần Khương Đào Lý tỉnh lại, hắn tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này phát sinh.
Khương Mộ Chi, cô rốt cuộc đang giở trò quỷ gì vậy?
Khương Đào Lý, ông là ngôi sao sáng đào lý khắp thiên hạ trong giới giáo dục, lại đang dùng hoa chiêu gì vậy?
Ngay khi Tô Mộc ở bên này suy nghĩ, Khương Đào Lý đã rời khỏi sự hỏi thăm, khuyên giải vô cùng thân thiết của Khương Mộ Chi, tùy ý hạ quân cờ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mộc, trong ánh mắt lộ ra một ánh sáng xuyên thủng tất cả trí tuệ.
- Cậu chính là Tô Mộc?
- Đúng vậy, cháu chính là Tô Mộc!
Tô Mộc thản nhiên bình tĩnh nói.
- Tô Mộc, cậu thật to gan!Khương Đào Lý đột nhiên quát khẽ.Nếu như không có Từ Trung Nguyên, Tô Mộc thật sự sẽ không cảm nhận được cái gì gọi là uy lực sấm sét không thể chống đỡ.
Nếu như không có Mai Tranh, Tô Mộc cũng sẽ không hiểu rõ hóa ra ở trong quân đội còn có nhân vật mạnh như vậy.
Nếu như không có Ngô Thanh Nguyên, Tô Mộc cũng sẽ không lấy quan hệ thầy trò, có thể cảm nhận được rõ ràng được cái gì gọi là phong phạm đại sư.
Nếu như không có Chu Phụng Tiền, Tô Mộc chắc sẽ không biết rõ cái gì gọi là thần châm trấn biển của Đoàn hệ, cái gì gọi là đại lão của chính đàn.
Ở trong cuộc sống của Tô Mộc, vai trò của bốn người này rõ ràng không thể bỏ qua. Bởi vì bốn người này tồn tại, Tô Mộc xem như đã thật sự lĩnh hội được sự lợi hại của vai tuồng lớn. Có bốn người như vậy đặt nền móng, Tô Mộc thật sự không có bao nhiêu lòng sợ hãi đối với người khác.
Muốn dựa vào cái gọi là uy thế, để đề ép Tô Mộc xuống, hành vi như vậy thật sự rất buồn cười.
Cho dù là Khương Đào Lý đức cao vọng trọng, trong hệ thống giáo dục của Thiên Triều vẫn rất có tiếng nói, cũng không có khả năng khiến Tô Mộc bị khủng hoảng.
Chỉ có điều Tô Mộc có chút bất ngờ, chính là Khương Đào Lý tại sao lại làm như vậy?
- Gia gia!
Khương Mộ Chi với giọng điệu sốt ruột nói.
- Cháu đứng sang một bên đi!
Khương Đào Lý lãnh đạm nói. Khương Mộ Chi quả nhiên không dám lại có bất kỳ ý định cầu tình nào nữa.
- Khương lão, cháu nghĩ chúng ta mới lần đầu tiên gặp mặt. Không biết tại sao ngài lại nói ra những lời như vậy!
Thần sắc Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Vì sao à?
Khương Đào Lý lười biếng dựa vào phía sau lưng ghế, thật giống như sự cường thế vừa rồi là do thần nhập vào vậy. Vào lúc này hắn thu lại tất cả bộc lộ tài năng vào, rõ ràng lại biến thành một lão già nặng nề.
- Rất tốt. Cậu thật sự có thể nhẫn nhịn. Chỉ có điều cậu thật sự cho rằng nhẫn nhịn như vậy là có thể giải quyết được bất cứ chuyện gì sao? Quả thực chính là chuyện nực cười. Cậu hỏi tôi vì sao lại hỏi ra câu nói kia? Thế nào, lẽ nào còn cần tôi phải nói thêm cái gì nữa sao? Chính là chuyện cậu đã làm, chẳng lẽ còn phải để lão đầu tử này nói ra một năm một người hay sao?
Khương lão rốt cuộc đang nói chuyện cái gì?
Khương lão rốt cuộc muốn như thế nào?
Tô Mộc thật sự có chút bối rối. Hắn không biết Khương Đào Lý rốt cuộc đang nói cái gì? Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Khi ánh mắt của hắn quét về phía lão già ngồi bên cạnh, phát hiện thi thoảng lão già lơ đãng nhìn lướt qua Khương Mộ Chi, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.
Hóa ra Khương lão nói chính là Khương Mộ Chi!
Cũng đúng, theo nhãn lực của Khương lão, lại thêm bên cạnh còn có một vị khá hiểu y thuật ở đây, muốn xem Khương Mộ Chi đã còn toan bích hay không, vẫn không có bất kỳ vấn đề gì. Vừa rồi, mình mới xuất hiện, nghĩ không biết Khương Đào Lý có chuyện gì xảy ra, thật sự đã vu oan cho lão hồ ly đạo hạnh nhiều năm này.
Chỉ có điều nếu như thật sự bởi vì chuyện này, Tô Mộc vẫn thật sự không biết nên giải thích như thế nào. Mình và Khương Mộ Chi cũng đã như vậy. Có muốn nói điều gì, cũng không có khả năng.
- Khương lão, ngài có phải đang nói về Khương phó viện trưởng hay không? Cháu chỉ có thể nói cho ngài biết, giữa cháu và Khương phó viện trưởng không tồn tại bất kỳ lợi ích dây dưa nào. Cho nên cháu xuất hiện ở nơi này, là bởi vì Khương phó viện trưởng, chứ không phải là bởi vì giao dịch gì.
Tô Mộc thản nhiên nói.
Lúc này Khương Mộ Chi mới hiểu được vừa rồi Khương Đào Lý nói là có ý gì. Sắc mặt cô đỏ bừng, đồng thời, nhìn về phía lão già ngồi bên cạnh đầy vẻ giận dữ.
- Trần gia gia, ngài làm sao có thể cùng gia gia cười cháu như vậy? Cháu đã từng nói, chuyện của cháu, bản thân cháu có thể làm chủ. Hai ngài cũng không cần quản chuyện này của cháu. Hôm nay cháu bảo Tô Mộc qua, là muốn xem bệnh cho gia gia. Gia gia, ngài nếu như không muốn chữa bệnh, cháu sẽ lập tức dẫn theo Tô Mộc rời khỏi nơi này!
- Con gái lớn không giữ được trong nhà. Lão Trần, bây giờ lão đã thấy rõ ràng rồi đấy!
Khương Đào Lý nói.
- May là không khuê nữ nhà tôi.
Trần Tứ Quý cười nói.
Trần Tứ Quý chính là lão già kia, là người đã mở ra Tứ Quý Như Xuân. Trên thực tế Tô Mộc vừa tiến vào, thấy những người đó, chính là mấy người duy nhất hiện đang ở trong viện an dưỡng này. Chính là mấy người này, sắp tới cũng sẽ rời khỏi đây. Nguyên nhân rất đơn giản, người nhà của bọn họ đã tìm được cho nơi tốt hơn.
Xét đến cùng, chính là không tin Trần Tứ Quý, không tin vào trình độ chữa bệnh của viện an dưỡng Tứ Quý Như Xuân này.
Nhưng xem ra Khương Đào Lý đối với Trần Tứ Quý vẫn rất tin tưởng.
- Được, Tô Mộc ngồi xuống rồi nói.
Khương Đào Lý nói.
Thái độ này chuyển biến cũng quá nhanh đi?
Tô Mộc thật sự có cảm giác bất đắc dĩ. Vừa rồi ông còn như vậy, hiện tại thoáng cái đã thay đổi thành như vậy. Cho dù là biến sắc mặt cũng không nhanh như vậy đi. Không cần chơi như vậy. Các ông chơi như vậy, khả năng tâm lý, sức chịu đựng yếu cũng sẽ lập tức hỏng mất.
- Đa tạ Khương lão!
Thật may là Tô Mộc. Sau khi hắn mỉm cười, thật sự không bất kỳ ý định ra vẻ nào, rất thẳng thắn ngồi ở bên cạnh, nhìn về phía bàn cờ đang đánh.
- Thế nào? Cậu cũng biết chơi cờ sao?
Khương Đào Lý hỏi.
- Hiểu sơ thôi!
Tô Mộc nói.
- Hiểu sơ. Tốt, hiện tại bàn cờ này nói rõ tôi sắp thua. Lại nói tiếp tôi rất thích chơi cờ, nhưng mỗi lần chơi cờ cùng lão gia hỏa này bình thường đều thua nhiều thắng ít. Chỉ cần cậu có thể thắng được lão gia hỏa này, những chuyện khác chúng ta đều dễ nói chuyện.
Khương Đào Lý nói.
- Vậy cháu đành bêu xấu!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Ván cờ trước mắt thật sự đã rơi vào một cục diện bế tắc. Nếu như theo phong cách bố cục của Khương Đào Lý, tối đa bốn bước, sẽ bị Trần Tứ Quý hoàn toàn chiếu tướng, không có bất kỳ khả năng nào có thể phản kích.
Nhưng nếu như đổi lại thành Tô Mộc, tình cảnh này thật sự bắt đầu phát sinh biến hóa.
Chỉ sau vài bước cờ, liều mạng hi sinh một quân pháo, Tô Mộc đã hoàn toàn xoay chuyển ván cờ. Ván cờ mắt thấy đã sắp phải thua trận, ở dưới diệu thủ của Tô Mộc, không những không bị thua, ngược lại còn nghịch chuyển Càn Khôn giành được phần thắng.
Thật sự là diệu thủ trước đó chưa từng có!
Khương Đào Lý ở bên cạnh nhìn thấy vậy, có chút kinh ngạc. Ánh mắt nhìn về phía Tô Mộc lúc này cũng lộ vẻ khó hiểu.
- Lão Trần, bây giờ lão còn có cái gì để nói nữa. Cả ngày ở chỗ này của tôi diễu võ dương oai. Hiện tại cũng nếm được mùi vị thất bại sao? Ha ha, lão thua rồi. Bữa cơm trưa hôm nay giao cho lão. Tôi muốn ăn bữa tiệc lớn!
Khương Đào Lý cười to nói.
- Tôi nói này Khương lão đầu, lão cũng không biết xấu hổ sao? Đây là lão thắng sao? Đây là Tô Mộc đánh cờ! Với sọt nước cờ dở của lão còn muốn đấu với tôi sao? Tôi chấp lão bốn nước cờ, lão cũng không thắng được tôi.
Trần Tứ Quý nhất thời mặc kệ nói.
- Tô Mộc thắng thì đã sao? Tô Mộc là do cháu gái tôi dẫn tới, vậy thì có khác gì tôi thắng chứ!
Khương Đào Lý lớn tiếng nói.
- Lão thật sự đủ vô lại!
Trần Tứ Quý đứng dậy.
- Không được, nể mặt lão gia hỏa ông, thật sự không chơi cờ hăng hái được. Tô Mộc, sau này nếu có thời gian rảnh rỗi, đến chỗ tiểu viện Tứ Quý Như Xuân của ông, cùng ông chơi vài ván cờ mới được.
- Cháu sẽ tới!
Tô Mộc cười nói.
- Vậy tôi đi đây, không quấy rầy các người ở chỗ này nói chuyện!
Trần Tứ Quý nói đi liền đi. Ông đứng dậy liền rời khỏi biệt viện này.
Ở đây nhất thời chỉ còn lại Tô Mộc, Khương Đào Lý và Khương Mộ Chi. Về phần nói đến các nhân viên y tế khác, tất cả đều bận rộn với công việc của mình. Không có sự đồng ý của Khương Đào Lý, những người này không có khả năng xông vào lãnh địa của người khác.
Tô Mộc biết lúc này mới thật sự là thời điểm đi vào đến vấn đề chính. Quả nhiên khi Khương Đào Lý nhìn qua, lão hồ ly này chậm rãi mở miệng.
- Tôi nghĩ hiện tại cháu nhất định đang nghĩ tại sao trước đây Mộ Chi lại lừa cháu? Đúng không!
- Không phải lừa. Cháu có thể nhìn ra được, trước đây Khương viện trưởng thật sự không biết bệnh tình của ngài. Khương lão, cháu ăn ngay nói thật. Cho dù là vừa rồi, cháu cũng nghĩ, ngài có đúng là được Trần lão cứu hay không? Nhưng hiện tại xem ra, ngài có thể nói ra những lời này, chứng tỏ trong đó còn có chuyện mờ ám. Nếu như cháu đoán không có sai, Khương lão, lần này ngài chìm vào giấc ngủ không tỉnh lại, chắc hẳn là diễn trò!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Ha ha!
Khương Đào Lý ngửa mặt lên trời cười ha hả, trung khí mười phần nào có nửa điểm giống như sắp chết. Điều này càng chứng minh suy đoán của Tô Mộc.
- Mọi người đều nói Từ lão nhận một một đứa cháu ngoan, nói tên dường như là Tô Mộc. Trước đây ta vẫn không tin. Hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy. Lời đồn đại bên ngoài không những không có bất kỳ sự phóng đại nào. Nếu như tôi không có đoán sai, vẫn còn khiêm tốn.
- Ngài thật sự quá khen!
Tô Mộc cười nói.
- Quá khen? Người trẻ tuổi, khiêm tốn là một loại phẩm cách, nhưng nếu như khiêm nhường một cách quá đáng, sẽ biến khéo thành vụng. Tôi khích lệ cháu, chứng minh cháu thật sự có chỗ đáng để tôi khích lệ. Cho nên ở chỗ này của tôi, cũng không cần chơi trò khiêm tốn này làm gì. So với người như thế, tôi thích người đủ thông minh đủ thẳng thắn hơn!
Khương Đào Lý nói.
- Nếu Khương lão đã nói thế, cháu chỉ có thể nói, ngài xem như đã tìm đúng người. Cháu chính là người như vậy!
Tô Mộc thật ra không chút do dự, thuận theo đó đứng lên.
Khương Mộ Chi đứng ở bên cạnh, có phần trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Cho tới bây giờ cô mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Chẳng lẽ tất cả thật sự giống như lời Tô Mộc phỏng đoán sao? Tất cả những điều này đều là vở kịch do Khương Đào Lý tự biên tự diễn?
Chỉ có điều, nếu thật sự là như vậy, vở kịch này cũng không tránh khỏi quá khoa trương đi? Thậm chí ngay cả Khương Mộ Chi cũng nhìn không ra bất kỳ sơ hở nào. Phải biết rằng thần sắc Khương Đào Lý lúc đó, cũng đã được rất nhiều bác sĩ xem qua, bọn họ đều bó tay không làm gì được.
- Gia gia, ngài không bị bệnh sao?
Khương Mộ Chi nghi hoặc hỏi.
- Cháu nói xem?
Khương Đào Lý thân mật vuốt ve tóc của Khương Mộ Chi, trên mặt lộ ra một thần sắc rất ưu thương.
- Gia gia làm như vậy, thật sự là có nỗi khổ tâm. Trước đây sở dĩ ngay cả cháu cũng không có nói ra, không phải bởi vì gia gia không tin cháu, mà bởi vì chuyện này rất quan trọng. Chỉ cần lơ là một chút, thật sự sẽ đưa Khương gia vào chỗ vạn kiếp bất phục!
- Vậy gia gia hiện tại nếu đã tỉnh lại, có phải chính là đã không sao rồi hay không?
Khương Mộ Chi với giọng điệu cấp bách hỏi.
- Không sao?
Khương Đào Lý có chút khổ sở cười, nhìn về phía Tô Mộc, trong ánh mắt mang theo sự bi thương.
- Tô Mộc, cháu nói xem?
Cháu nói sao?
Tô Mộc có phần kinh ngạc, sau đó trong ánh mắt cấp thiết của Khương Mộ Chi, chậm rãi mở miệng.
Một tiếng quát khiến người ta kinh ngạc!
Bên trong biệt viện lặng ngắt như tờ.
Không, tuyệt đối không.
Mà chỉ cần có dục vọng, như vậy sẽ có đủ loại cách thức thỏa mãn dục vọng. Những cách thức này sẽ bởi vì tính chất khác nhau, loại khác nhau, nơi chốn khác nhau. . . Dựa vào nhiều điểm khác nhau như vậy, có thể kích thích dục vọng rất tốt.
Nếu không tiếng người, sức tưởng tượng là vô cùng vô tận. Chỉ có anh không làm được, không có chuyện anh không tưởng tượng nổi. Nhưng ở dưới tồn tại của dục vọng, chỉ cần là anh có thể tưởng tượng đến, đều sẽ có người muốn biến thành sự thật.
Như là dã chiến, như là chấn động xe, như là bãi biển, như là tiếp nhận trao đổi, như là buộc dây đỏ. . .
Mà ở trong rất nhiều điều như vậy, chuyện giống như trước mắt chính là kinh điển nhất. Nữ giáo sư mặc đồng phục, còn là một phó giáo sư xinh đẹp. Phó giáo sư không tính. Nhưng cô còn là một Phó viện trưởng. Phó viện trưởng cũng không tính. Tư thái còn gợi cảm như vậy. Tư thái gợi cảm không tính, nhưng Khương Mộ Chi lại là người có tính cách lạnh lùng.
Cảm giác chinh phục chỉ cần xuất hiện, vậy tuyệt đối là kinh người.
Giống như hiện tại!
Tô Mộc căn bản không suy nghi tới phương diện đó. Nhưng khi nhìn thấy Khương Mộ Chi nằm úp sấp ở trước người như vậy, nhìn cặp mông của cô lắc lư ở trước mắt, bên tai còn vang vọng tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, dục hỏa của Tô Mộc đã bắt đầu bốc cháy lên.
Thật sự thiêu đốt!
Ở trong loại dục hỏa này thiêu đốt, toàn bộ thân thể Tô Mộc không ngừng đẩy về phía trước, áp chặt vào mông của Khương Mộ Chi, có tư thế mãnh liệt, sốt ruột khó dằn nổi, muốn gõ cửa mà xông vào. Khương Mộ Chi đã không còn là người không biết gì nữa. Lúc này cô làm sao có thể không biết chuyện gì xảy ra. Thân thể nhất thời nhanh chóng giằng co.
Nếu thật sự làm chuyện đó ở chỗ này, Khương Mộ Chi cũng không biết nên để mặt mũi vào đâu nữa!
- Không được, anh đứng dậy cho em!
Hai tay Khương Mộ Chi chống lê mặt bàn công tác.
- Đàng hoàng một chút cho anh!
Tô Mộc quát khẽ.
- Không được. Thật sự không thể làm ở chỗ này. Tô Mộc, nếu như anh làm ở nơi này, cả đời này em cũng không sẽ tha thứ cho anh!
Trong giọng nói Khương Mộ Chi đã lộ ra âm điệu như muốn khóc.
Xem ra ở đây thật sự không làm được!
Tư thế như vậy đã là cực hạn chịu đựng của Khương Mộ Chi!
Chỉ có điều nếu cơ hội tốt như vậy cũng buông tha, Tô Mộc lại không cam lòng. Hắn biết Khương Mộ Chi không phải là Chu Từ. Nếu như đổi lại thành Chu Từ, còn ước gì ở chỗ như vậy chơi thêm vài lần.
Người và người không có cách nào so sánh được. Tối thiểu khi không có hoàn toàn chăm sóc dạy bảo, tuyệt đối không thể so sánh.
- Tôi nói này, Khương viện trưởng, tôi cũng đã như vậy, làm sao có thể bỏ qua đây?
Tô Mộc nhỏ giọng nói.
- Cùng lắm thì buổi tối, em ở cùng với anh!
Khương Mộ Chi vội vàng nói.
- Đây là em nói đây!
Tô Mộc từng bước ép sát.
- Đúng vậy, em nói!
Khương Mộ Chi quả quyết nói.
Chỉ cần có thể tránh được một kiếp khó khăn trước mắt, Khương Mộ Chi thấy chuyện gì cũng dám nhận lời. Ở bên trong phòng làm việc này, Khương Mộ Chi thật sự không quyết đoán lớn như vậy. Có thể tiếp nhận trò chơi với cảnh tượng như vậy.
- Xem ra chỉ có thể để anh ủy khuất chịu khổ!
Tô Mộc từ phía sau Khương Mộ Chi đứng lên. Khương Mộ Chi vội vàng đứng lên, giận dữ trừng mắt với Tô Mộc. Nhưng dường như cô sợ Tô Mộc lại làm ra hành động gì quá kích, cô vội vàng chỉnh lại quần áo.
Tô Mộc đi thẳng tới bên cạnh. Sau khi nhận một chén nước, hắn ngồi ở trên ghế sa lon, khống chế dục vọng bắt đầu từ từ biến mất. Hắn nhìn Khương Mộ Chi nói:
- Anh còn chưa hoàn toàn phát tiết hết ủy khuất trong lòng. Chuyện em đáp ứng anh, tuyệt đối không được thất hứa!
- Sẽ không đâu!
Khương Mộ Chi có chút bất đắc dĩ, nói.
- Được rồi. Anh biết trong lòng em còn chưa có chuẩn bị cho tốt. Chỉ có điều anh cũng không muốn phải chờ tới khi em chuẩn bị cho tốt rồi mới nói. Chúng ta đã như vậy, anh sẽ không cho phép em cùng người đàn ông khác có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào. Em đừng nhìn anh như vậy. Em nói anh bá đạo cũng được, nói anh ích kỷ cũng được. Đù sao hiện tại anh phải nói với em về thái độ của anh. Về phần nói đến bây giờ sao? Anh nghĩ, chúng ta không phải nên đi thăm gia gia của em sao?
Tô Mộc nói.
Thần sắc Khương Mộ Chi chấn động.
Đúng vậy, bây giờ nói những điều này đều vô dụng. Mấu chốt nhất vẫn là Khương Đào Lý. Chỉ cần Khương Đào Lý sống, Khương Mộ Chi có thể đi làm bất kỳ chuyện gì bản thân cô muốn làm. Về phần nói đến sự bá đạo của Tô Mộc, Khương Mộ Chi cũng không có bất kỳ phản cảm nào.
Người đàn ông mà Khương Mộ Chi mình chọn trúng, nếu như ngay cả chút quyết đoán như vậy cũng không có, sao có thể xứng trở thành người đàn ông của mình được!
Chỉ có điều ý nghĩ như vậy, Khương Mộ Chi tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.
- Hiện tại được chứ?
Khương Mộ Chi hỏi.
- Đúng vậy, hiện tại cũng được!
Tô Mộc cười nói:
- Đương nhiên, chỉ cần Khương lão gia tử bên kia không có bất kỳ vấn đề gì là được.
- Gia gia em vẫn ở trong viện dưỡng lão. Bất cứ lúc nào cũng có thể tới thăm gia gia. Hiện tại có một tin tức tốt và một tin tức xấu. Anh muốn nghe tin tức nào trước.
Khương Mộ Chi đột nhiên nói.
Không nói gì!
Thái độ của Tô Mộc đối với lựa chọn như vậy đều luôn luôn không nói gì. Giống như nói con gà có trước hay quả trứng có trước, như chuyện vợ và mẹ cùng rơi vào trong nước. . . Mỗi khi nhớ tới vấn đề này, hắn đều cảm thấy da đầu tê dại.
Ứng phó với loại lựa chọn này, biện pháp đơn giản nhất chính là không chút do dự nói ra đáp án.
Cho nên Tô Mộc quả quyết mở miệng nói:
- Anh muốn nghe tin tức tốt trước!
- Anh thật sự khiến em cảm thấy bất ngờ. Gặp phải loại tình huống giống như vậy, mọi người sẽ để muốn nghe tin tức xấu trước. Như vậy có tin tức tốt lót đáy, tối thiểu tâm lý cũng thoải mái hơn. Tại sao anh lại muốn lựa chọn nghe tin tức xấu trước?
Khương Mộ Chi hỏi.
- Nói hay là không nói!
Tô Mộc mặc kệ vấn đề như vậy.
- Tin tức xấu là gia gia em hiện tại sức khỏe còn yếu hơn so với lúc em rời khỏi kinh thành. Tin tức tốt là thần trí của gia gia hiện tại lại tỉnh táo hơn so với trước đây rất nhiều. Nhưng em thật sự rất sợ. Em sợ điều này có phải là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết hay không?
Tâm tình Khương Mộ Chi thoáng cái trở nên nặng nề.
Tô Mộc thật ra không tiếp tục nói đùa nữa. Khương Đào Lý là ai. Đó chính là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Triều. Nếu như thật sự lấy an toàn tính mạng của hắn ra nói đùa, Tô Mộc tự tin chính mình còn không có thực lực đó.
- Hiện tại hơn mười một giờ. Nếu chúng ta nhanh lên một chút, vẫn có thể cùng nhau ăn bữa trưa.
Tô Mộc giơ tay lên nhìn xuống đồng hồ đeo tay nói.
- Chúng ta lập tức đi thôi!
Khương Mộ Chi nói đi là đi.
...
Tứ Quý Như Xuân.
Đây là tên viện an dưỡng của Khương Đào Lý. Mãi đến khi thật sự đi đến nơi đây, Tô Mộc mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Theo cấp bậc hành chính của Khương Đào Lý, hoàn toàn có tư cách vào ở viện an dưỡng cao cấp hơn. Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Tứ Quý Như Xuân có quy mô thật sự rất nhỏ. Vị trí cũng tương đương hẻo lánh. Ở chỗ này thật ra có một số người ở. Nhưng Tô Mộc chú ý qua lời nói và sắc mặt, có thể đoán được, những người này cũng không có một người nào giống như mình tưởng tượng. Tất cả đều rất bình thường. Nhiều nhất chính là trong đó có vài người điều kiện gia đình tương đối khá.
Lại nói thông tục một chút, viện an dưỡng này chính là một khu viện an dưỡng bình thường nhất.
- Có phải cảm thấy kỳ quái vì sao gia gia em lại ở chỗ này hay không?
Khương Mộ Chi vừa đi vừa hỏi.
- Đúng vậy!
Tô Mộc gật đầu nói.
- Gia gia em cũng không có thói quen ỷ vào quyền thế an bài điều kiện cuộc sống thật tốt cho mình. Nếu có thể sống, ở nơi nào cũng giống nhau. Nếu như phải chết, cũng không cần phải chọn chỗ quá tệ. Cho nên gia gia em mới có thể ở chỗ nơi này. Đây là viện an dưỡng do một người bạn cũ của gia gia em xây dựng. Người bạn cũ này cũng khá hiểu về y thuật. Có người bạn cũ này giúp đỡ chăm sóc gia gia, nếu như thật sự có chuyện gì phát sinh, cũng có thể điều người từ nơi khác qua không phải sao?
Khương Mộ Chi nói.
- Đạo đức của Khương lão thật sự tốt!
Tô Mộc cảm khái nói.
Có vài người đạo đức tốt chính là giả vờ giả vịt. Nhưng có vài người lại thật sự nghĩ như vậy. Giống như Khương Đào Lý trước mắt. Có ai dám nói hắn đang làm bộ làm dạng. Nếu như hắn thật sự muốn làm bộ, cần gì phải như vậy?
Chỉ có điều như vậy, ấn tượng trong lòng Tô Mộc đối với Khương Đào Lý càng thêm sâu sắc.
Đợi đến khi hai người đi vào viện an dưỡng, thấy ở một biệt viện nhỏ, hai người ngồi ở trong viện, phơi nắng, đồng thời, chơi cờ vua.
Tô Mộc liếc mắt nhận ra, người ngồi ở bên trái chính là Khương Đào Lý. Về phần người ngồi bên phải, người có thể ngồi ở chỗ này, cùng Khương Đào Lý chơi cờ vua, hẳn cũng không phải là loại người đơn giản gì.
- Gia gia, gia gia làm sao có thể dậy được?
Khương Mộ Chi vội vàng tiến lên nói.
Xem ra tin tức chính mình trước đây nghe được từ chỗ Khương Mộ Chi thật sự không chính xác, là bị cố ý phóng đại. Khương Đào Lý hiện tại ngồi ở nơi nào làm gì có bộ dạng chìm trong ngủ không tỉnh lại? Cho dù tinh thần diện mạo có chút mệt mỏi không phấn chấn, nhưng có thể xác định, tuyệt đối thanh tỉnh.
Khương Đào Lý tỉnh táo, ở Khương gia chính là một cây thần châm trấn biển, là nhân vật lớn mà bất kỳ kẻ nào cũng không có khả năng bỏ qua.
Khương Mộ Chi lúc này chắc đã không cần phải lo lắng cái gì nữa. Chỉ là Tô Mộc lúc này lại nhíu mày. Hắn đang suy nghĩ xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Khương Đào Lý? Nếu như nói mới tỉnh lại trong hai ngày gần đây, vậy còn nói được.
Nhưng nếu như Khương Đào Lý đã sớm tỉnh lại. Như vậy Khương Mộ Chi đến gần mình, đồng thời bỏ ra hy sinh lớn như vậy, mục đích cũng không phải đơn giản chỉ đám cưới gia tộc. Bởi vì chỉ cần Khương Đào Lý tỉnh lại, hắn tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này phát sinh.
Khương Mộ Chi, cô rốt cuộc đang giở trò quỷ gì vậy?
Khương Đào Lý, ông là ngôi sao sáng đào lý khắp thiên hạ trong giới giáo dục, lại đang dùng hoa chiêu gì vậy?
Ngay khi Tô Mộc ở bên này suy nghĩ, Khương Đào Lý đã rời khỏi sự hỏi thăm, khuyên giải vô cùng thân thiết của Khương Mộ Chi, tùy ý hạ quân cờ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mộc, trong ánh mắt lộ ra một ánh sáng xuyên thủng tất cả trí tuệ.
- Cậu chính là Tô Mộc?
- Đúng vậy, cháu chính là Tô Mộc!
Tô Mộc thản nhiên bình tĩnh nói.
- Tô Mộc, cậu thật to gan!Khương Đào Lý đột nhiên quát khẽ.Nếu như không có Từ Trung Nguyên, Tô Mộc thật sự sẽ không cảm nhận được cái gì gọi là uy lực sấm sét không thể chống đỡ.
Nếu như không có Mai Tranh, Tô Mộc cũng sẽ không hiểu rõ hóa ra ở trong quân đội còn có nhân vật mạnh như vậy.
Nếu như không có Ngô Thanh Nguyên, Tô Mộc cũng sẽ không lấy quan hệ thầy trò, có thể cảm nhận được rõ ràng được cái gì gọi là phong phạm đại sư.
Nếu như không có Chu Phụng Tiền, Tô Mộc chắc sẽ không biết rõ cái gì gọi là thần châm trấn biển của Đoàn hệ, cái gì gọi là đại lão của chính đàn.
Ở trong cuộc sống của Tô Mộc, vai trò của bốn người này rõ ràng không thể bỏ qua. Bởi vì bốn người này tồn tại, Tô Mộc xem như đã thật sự lĩnh hội được sự lợi hại của vai tuồng lớn. Có bốn người như vậy đặt nền móng, Tô Mộc thật sự không có bao nhiêu lòng sợ hãi đối với người khác.
Muốn dựa vào cái gọi là uy thế, để đề ép Tô Mộc xuống, hành vi như vậy thật sự rất buồn cười.
Cho dù là Khương Đào Lý đức cao vọng trọng, trong hệ thống giáo dục của Thiên Triều vẫn rất có tiếng nói, cũng không có khả năng khiến Tô Mộc bị khủng hoảng.
Chỉ có điều Tô Mộc có chút bất ngờ, chính là Khương Đào Lý tại sao lại làm như vậy?
- Gia gia!
Khương Mộ Chi với giọng điệu sốt ruột nói.
- Cháu đứng sang một bên đi!
Khương Đào Lý lãnh đạm nói. Khương Mộ Chi quả nhiên không dám lại có bất kỳ ý định cầu tình nào nữa.
- Khương lão, cháu nghĩ chúng ta mới lần đầu tiên gặp mặt. Không biết tại sao ngài lại nói ra những lời như vậy!
Thần sắc Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Vì sao à?
Khương Đào Lý lười biếng dựa vào phía sau lưng ghế, thật giống như sự cường thế vừa rồi là do thần nhập vào vậy. Vào lúc này hắn thu lại tất cả bộc lộ tài năng vào, rõ ràng lại biến thành một lão già nặng nề.
- Rất tốt. Cậu thật sự có thể nhẫn nhịn. Chỉ có điều cậu thật sự cho rằng nhẫn nhịn như vậy là có thể giải quyết được bất cứ chuyện gì sao? Quả thực chính là chuyện nực cười. Cậu hỏi tôi vì sao lại hỏi ra câu nói kia? Thế nào, lẽ nào còn cần tôi phải nói thêm cái gì nữa sao? Chính là chuyện cậu đã làm, chẳng lẽ còn phải để lão đầu tử này nói ra một năm một người hay sao?
Khương lão rốt cuộc đang nói chuyện cái gì?
Khương lão rốt cuộc muốn như thế nào?
Tô Mộc thật sự có chút bối rối. Hắn không biết Khương Đào Lý rốt cuộc đang nói cái gì? Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Khi ánh mắt của hắn quét về phía lão già ngồi bên cạnh, phát hiện thi thoảng lão già lơ đãng nhìn lướt qua Khương Mộ Chi, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.
Hóa ra Khương lão nói chính là Khương Mộ Chi!
Cũng đúng, theo nhãn lực của Khương lão, lại thêm bên cạnh còn có một vị khá hiểu y thuật ở đây, muốn xem Khương Mộ Chi đã còn toan bích hay không, vẫn không có bất kỳ vấn đề gì. Vừa rồi, mình mới xuất hiện, nghĩ không biết Khương Đào Lý có chuyện gì xảy ra, thật sự đã vu oan cho lão hồ ly đạo hạnh nhiều năm này.
Chỉ có điều nếu như thật sự bởi vì chuyện này, Tô Mộc vẫn thật sự không biết nên giải thích như thế nào. Mình và Khương Mộ Chi cũng đã như vậy. Có muốn nói điều gì, cũng không có khả năng.
- Khương lão, ngài có phải đang nói về Khương phó viện trưởng hay không? Cháu chỉ có thể nói cho ngài biết, giữa cháu và Khương phó viện trưởng không tồn tại bất kỳ lợi ích dây dưa nào. Cho nên cháu xuất hiện ở nơi này, là bởi vì Khương phó viện trưởng, chứ không phải là bởi vì giao dịch gì.
Tô Mộc thản nhiên nói.
Lúc này Khương Mộ Chi mới hiểu được vừa rồi Khương Đào Lý nói là có ý gì. Sắc mặt cô đỏ bừng, đồng thời, nhìn về phía lão già ngồi bên cạnh đầy vẻ giận dữ.
- Trần gia gia, ngài làm sao có thể cùng gia gia cười cháu như vậy? Cháu đã từng nói, chuyện của cháu, bản thân cháu có thể làm chủ. Hai ngài cũng không cần quản chuyện này của cháu. Hôm nay cháu bảo Tô Mộc qua, là muốn xem bệnh cho gia gia. Gia gia, ngài nếu như không muốn chữa bệnh, cháu sẽ lập tức dẫn theo Tô Mộc rời khỏi nơi này!
- Con gái lớn không giữ được trong nhà. Lão Trần, bây giờ lão đã thấy rõ ràng rồi đấy!
Khương Đào Lý nói.
- May là không khuê nữ nhà tôi.
Trần Tứ Quý cười nói.
Trần Tứ Quý chính là lão già kia, là người đã mở ra Tứ Quý Như Xuân. Trên thực tế Tô Mộc vừa tiến vào, thấy những người đó, chính là mấy người duy nhất hiện đang ở trong viện an dưỡng này. Chính là mấy người này, sắp tới cũng sẽ rời khỏi đây. Nguyên nhân rất đơn giản, người nhà của bọn họ đã tìm được cho nơi tốt hơn.
Xét đến cùng, chính là không tin Trần Tứ Quý, không tin vào trình độ chữa bệnh của viện an dưỡng Tứ Quý Như Xuân này.
Nhưng xem ra Khương Đào Lý đối với Trần Tứ Quý vẫn rất tin tưởng.
- Được, Tô Mộc ngồi xuống rồi nói.
Khương Đào Lý nói.
Thái độ này chuyển biến cũng quá nhanh đi?
Tô Mộc thật sự có cảm giác bất đắc dĩ. Vừa rồi ông còn như vậy, hiện tại thoáng cái đã thay đổi thành như vậy. Cho dù là biến sắc mặt cũng không nhanh như vậy đi. Không cần chơi như vậy. Các ông chơi như vậy, khả năng tâm lý, sức chịu đựng yếu cũng sẽ lập tức hỏng mất.
- Đa tạ Khương lão!
Thật may là Tô Mộc. Sau khi hắn mỉm cười, thật sự không bất kỳ ý định ra vẻ nào, rất thẳng thắn ngồi ở bên cạnh, nhìn về phía bàn cờ đang đánh.
- Thế nào? Cậu cũng biết chơi cờ sao?
Khương Đào Lý hỏi.
- Hiểu sơ thôi!
Tô Mộc nói.
- Hiểu sơ. Tốt, hiện tại bàn cờ này nói rõ tôi sắp thua. Lại nói tiếp tôi rất thích chơi cờ, nhưng mỗi lần chơi cờ cùng lão gia hỏa này bình thường đều thua nhiều thắng ít. Chỉ cần cậu có thể thắng được lão gia hỏa này, những chuyện khác chúng ta đều dễ nói chuyện.
Khương Đào Lý nói.
- Vậy cháu đành bêu xấu!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Ván cờ trước mắt thật sự đã rơi vào một cục diện bế tắc. Nếu như theo phong cách bố cục của Khương Đào Lý, tối đa bốn bước, sẽ bị Trần Tứ Quý hoàn toàn chiếu tướng, không có bất kỳ khả năng nào có thể phản kích.
Nhưng nếu như đổi lại thành Tô Mộc, tình cảnh này thật sự bắt đầu phát sinh biến hóa.
Chỉ sau vài bước cờ, liều mạng hi sinh một quân pháo, Tô Mộc đã hoàn toàn xoay chuyển ván cờ. Ván cờ mắt thấy đã sắp phải thua trận, ở dưới diệu thủ của Tô Mộc, không những không bị thua, ngược lại còn nghịch chuyển Càn Khôn giành được phần thắng.
Thật sự là diệu thủ trước đó chưa từng có!
Khương Đào Lý ở bên cạnh nhìn thấy vậy, có chút kinh ngạc. Ánh mắt nhìn về phía Tô Mộc lúc này cũng lộ vẻ khó hiểu.
- Lão Trần, bây giờ lão còn có cái gì để nói nữa. Cả ngày ở chỗ này của tôi diễu võ dương oai. Hiện tại cũng nếm được mùi vị thất bại sao? Ha ha, lão thua rồi. Bữa cơm trưa hôm nay giao cho lão. Tôi muốn ăn bữa tiệc lớn!
Khương Đào Lý cười to nói.
- Tôi nói này Khương lão đầu, lão cũng không biết xấu hổ sao? Đây là lão thắng sao? Đây là Tô Mộc đánh cờ! Với sọt nước cờ dở của lão còn muốn đấu với tôi sao? Tôi chấp lão bốn nước cờ, lão cũng không thắng được tôi.
Trần Tứ Quý nhất thời mặc kệ nói.
- Tô Mộc thắng thì đã sao? Tô Mộc là do cháu gái tôi dẫn tới, vậy thì có khác gì tôi thắng chứ!
Khương Đào Lý lớn tiếng nói.
- Lão thật sự đủ vô lại!
Trần Tứ Quý đứng dậy.
- Không được, nể mặt lão gia hỏa ông, thật sự không chơi cờ hăng hái được. Tô Mộc, sau này nếu có thời gian rảnh rỗi, đến chỗ tiểu viện Tứ Quý Như Xuân của ông, cùng ông chơi vài ván cờ mới được.
- Cháu sẽ tới!
Tô Mộc cười nói.
- Vậy tôi đi đây, không quấy rầy các người ở chỗ này nói chuyện!
Trần Tứ Quý nói đi liền đi. Ông đứng dậy liền rời khỏi biệt viện này.
Ở đây nhất thời chỉ còn lại Tô Mộc, Khương Đào Lý và Khương Mộ Chi. Về phần nói đến các nhân viên y tế khác, tất cả đều bận rộn với công việc của mình. Không có sự đồng ý của Khương Đào Lý, những người này không có khả năng xông vào lãnh địa của người khác.
Tô Mộc biết lúc này mới thật sự là thời điểm đi vào đến vấn đề chính. Quả nhiên khi Khương Đào Lý nhìn qua, lão hồ ly này chậm rãi mở miệng.
- Tôi nghĩ hiện tại cháu nhất định đang nghĩ tại sao trước đây Mộ Chi lại lừa cháu? Đúng không!
- Không phải lừa. Cháu có thể nhìn ra được, trước đây Khương viện trưởng thật sự không biết bệnh tình của ngài. Khương lão, cháu ăn ngay nói thật. Cho dù là vừa rồi, cháu cũng nghĩ, ngài có đúng là được Trần lão cứu hay không? Nhưng hiện tại xem ra, ngài có thể nói ra những lời này, chứng tỏ trong đó còn có chuyện mờ ám. Nếu như cháu đoán không có sai, Khương lão, lần này ngài chìm vào giấc ngủ không tỉnh lại, chắc hẳn là diễn trò!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Ha ha!
Khương Đào Lý ngửa mặt lên trời cười ha hả, trung khí mười phần nào có nửa điểm giống như sắp chết. Điều này càng chứng minh suy đoán của Tô Mộc.
- Mọi người đều nói Từ lão nhận một một đứa cháu ngoan, nói tên dường như là Tô Mộc. Trước đây ta vẫn không tin. Hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy. Lời đồn đại bên ngoài không những không có bất kỳ sự phóng đại nào. Nếu như tôi không có đoán sai, vẫn còn khiêm tốn.
- Ngài thật sự quá khen!
Tô Mộc cười nói.
- Quá khen? Người trẻ tuổi, khiêm tốn là một loại phẩm cách, nhưng nếu như khiêm nhường một cách quá đáng, sẽ biến khéo thành vụng. Tôi khích lệ cháu, chứng minh cháu thật sự có chỗ đáng để tôi khích lệ. Cho nên ở chỗ này của tôi, cũng không cần chơi trò khiêm tốn này làm gì. So với người như thế, tôi thích người đủ thông minh đủ thẳng thắn hơn!
Khương Đào Lý nói.
- Nếu Khương lão đã nói thế, cháu chỉ có thể nói, ngài xem như đã tìm đúng người. Cháu chính là người như vậy!
Tô Mộc thật ra không chút do dự, thuận theo đó đứng lên.
Khương Mộ Chi đứng ở bên cạnh, có phần trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Cho tới bây giờ cô mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Chẳng lẽ tất cả thật sự giống như lời Tô Mộc phỏng đoán sao? Tất cả những điều này đều là vở kịch do Khương Đào Lý tự biên tự diễn?
Chỉ có điều, nếu thật sự là như vậy, vở kịch này cũng không tránh khỏi quá khoa trương đi? Thậm chí ngay cả Khương Mộ Chi cũng nhìn không ra bất kỳ sơ hở nào. Phải biết rằng thần sắc Khương Đào Lý lúc đó, cũng đã được rất nhiều bác sĩ xem qua, bọn họ đều bó tay không làm gì được.
- Gia gia, ngài không bị bệnh sao?
Khương Mộ Chi nghi hoặc hỏi.
- Cháu nói xem?
Khương Đào Lý thân mật vuốt ve tóc của Khương Mộ Chi, trên mặt lộ ra một thần sắc rất ưu thương.
- Gia gia làm như vậy, thật sự là có nỗi khổ tâm. Trước đây sở dĩ ngay cả cháu cũng không có nói ra, không phải bởi vì gia gia không tin cháu, mà bởi vì chuyện này rất quan trọng. Chỉ cần lơ là một chút, thật sự sẽ đưa Khương gia vào chỗ vạn kiếp bất phục!
- Vậy gia gia hiện tại nếu đã tỉnh lại, có phải chính là đã không sao rồi hay không?
Khương Mộ Chi với giọng điệu cấp bách hỏi.
- Không sao?
Khương Đào Lý có chút khổ sở cười, nhìn về phía Tô Mộc, trong ánh mắt mang theo sự bi thương.
- Tô Mộc, cháu nói xem?
Cháu nói sao?
Tô Mộc có phần kinh ngạc, sau đó trong ánh mắt cấp thiết của Khương Mộ Chi, chậm rãi mở miệng.
Một tiếng quát khiến người ta kinh ngạc!
Bên trong biệt viện lặng ngắt như tờ.
/1590
|