Lời nói sắc bén là điểm trí mạng nhất, trí mạng như vậy có đôi khi còn bộc lộ tài năng hơn cả chân đao chân thương. Bởi vì chỉ cần một câu nói sai lầm, sẽ làm bản thân rơi vào nguy hiểm.
Tỷ như lời nói hiện tại của hai người.
Nghe qua thật đơn giản, nhưng chỉ cần Tô Mộc lộ chút sơ hở sẽ bị Dã Lang bắt lấy. Mà người như Dã Lang, tâm tư cực kỳ linh mẫn. Cảm giác đối với nguy hiểm đã đạt tới mức độ làm người phải kinh ngạc.
Nếu không có cảm giác mẫn tuệ như vậy, Dã Lang có thể còn sống tới bây giờ?
Tô Mộc đã biết liên hệ giữa Dương Phát Thanh cùng Dã Lang, chỉ thuần túy dựa vào lão Ngũ. Mà hai người chưa từng gặp mặt nhau bao giờ, chỉ liên lạc qua internet mà thôi.
- Dương tiên sinh, ngồi nghỉ ngơi, đoạn đường này thật vất vả đi?
Dã Lang hô, nói xong lại ôm bả vai Tô Mộc lôi kéo hắn ngồi xuống ghế, bản thân đi tới chủ vị ngồi xuống.
Cho dù tâm tư Dã Lang có thông minh bao nhiêu, hắn hoàn toàn không thể ngờ Dương Phát Thanh này chỉ là kẻ giả mạo. Bởi vì giống như ý nghĩ của tên đầu trọc, Dã Lang cũng có suy nghĩ Dương Phát Thanh chỉ là một tham quan, tính tình cũng không hề quyết đoán.
Khi hắn còn là quan chức, chỉ có thể cáo mượn oai hùm. Hiện tại hắn muốn chạy trốn đào mạng, còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến người sao? Nếu dám làm vậy, đã bị Dã Lang trực tiếp đá bay.
- Dã Lang lão đại, số tiền kia tôi tùy thời đều có thể chuyển cho anh. Chỉ cần anh an bài được tôi rời đi, tôi sẽ cấp thêm cho Dã Lang lão đại một phần lễ vật nữa.
Dương Phát Thanh lo lắng nói.
- Đừng gấp, đừng gấp!
Dã Lang tùy ý cười nói:
- Dương tiên sinh, nếu đi vào địa bàn của tôi thì không cần lo lắng gì nữa. Về chuyện an bài đường cho anh rời khỏi, tôi đã dàn xếp xong xuôi, ngày mai là có thể khởi hành, hôm nay mời Dương tiên sinh tận tình chơi đùa đi!
- Dã Lang lão đại, tiền…
- Chuyện tiền không gấp, anh đã ở chỗ của tôi, chẳng lẽ tôi còn sợ anh chạy sao?
Dã Lang cười nói.
Đây là ý tưởng của Dã Lang.
Dương Phát Thanh có tiền, hơn nữa rất có tiền, bởi vì hắn tham ô con số thật lớn. Nhưng hiện tại Dã Lang chưa biết con số kia là bao nhiêu, cho nên hắn đang chờ tin tức. Chỉ cần xác định rõ số tiền kia, Dã Lang mới có thể quyết định làm sao đối đãi Dương Phát Thanh.
Dã Lang luôn làm việc chưa từng nói quy củ, chẳng lẽ lại chịu giảng quy củ với Dương Phát Thanh sao?
Quả thật là chuyện buồn cười!
Dương Phát Thanh có thể giao ra năm mươi triệu mua một mạng, như vậy nói rõ trong tay hắn vẫn còn tiền. Có thể lấy ra năm mươi triệu thì vẫn có thể nhả tiếp trăm triệu. Rốt cục người này có bao nhiêu tiền trong tay, hắn cũng có thể áp bức hết sạch sẽ.
Đáy lòng Dã Lang nghĩ gì, dù vừa rồi Tô Mộc không biết, nhưng khi chuyển rượu, ngón tay tiếp xúc Tô Mộc cũng đã rõ ràng. Sau khi biết ý tưởng của Dã Lang, Tô Mộc không nhịn được thầm mắng.
Tên Dã Lang này thật đủ vô sỉ, cho hắn nhiều tiền như vậy hắn vẫn còn muốn vắt khô Dương Phát Thanh. Nhưng hiện tại Dương Phát Thanh đã sa lưới, bằng không chạy thoát tới nơi này sau khi bị áp bức sạch sẽ cũng sẽ bị trực tiếp giết chết.
Muốn sống rời đi, quả thực là nằm mộng!
Những tên tội phạm này a, làm sao có chuyện giữ chữ tín!
Tô Mộc khống chế biểu tình trên mặt, ánh mắt không ngừng biến ảo. Mỗi cách vài phút hắn lại rót rượu cho Dã Lang, nhân cơ hội sờ soạng ý tưởng của tên kia.
Bởi vì không có thời gian tiến hành nhận thức đích xác chặt chẽ tình huống nơi này, cho nên Tô Mộc không truyền tin tức cho nhóm người Triệu Vô Cực. Mà sau một lát hàn huyên, cuối cùng Dã Lang đã lộ ra diện mạo tham lam của mình.
- Dương tiên sinh, đây là tài khoản ngân hàng của tôi, hiện tại anh chuyển cho tôi năm mươi triệu đi!
Dã Lang nói.
- Dã Lang lão đại, nói như vậy không đúng với thương lượng lúc trước của chúng ta. Anh cũng biết tiền của tôi không có cơ hội chuyển vào ngân hàng Thụy Sĩ. Con người của tôi thích nhất chính là chân kim bạc trắng, cho nên ngoài một bộ phận tiền, tôi đều dùng tiền mặt cất giấu ở đủ địa phương. Tôi có thể đưa anh năm mươi triệu, anh có thể phái người đi nghiệm chứng. Về phần chuyển khoản ngân hàng, tôi thật không khả năng!
Tô Mộc nói.
- Không có khả năng?
Khóe môi Dã Lang lộ nanh cười:
- Dương tiên sinh, anh đang nói đùa sao? Anh nghĩ tôi không biết gì sao? Không hiểu chuyện của anh sao? Nếu anh thật sự nghĩ như vậy, thì sai hoàn toàn. Cái gì mà thích tiền mặt, anh có tiền mặt, nhưng số tiền còn lại đều cất trong ngân hàng Thụy Sĩ. Đừng đùa giỡn hoa chiêu với tôi, nhanh chóng chuyển tiền!
- Chuyển tiền!
Tên đầu trọc phẫn nộ quát.
Thật sự làm đủ công phu!
Tiền của Dương Phát Thanh thật sự không hoàn toàn cất giữ trong quốc nội, có một bộ phận lớn đặt trong ngân hàng Thụy Sĩ. Nhưng vừa rồi Tô Mộc đã thôi miên để Dương Phát Thanh chuyển hết tiền ra ngoài. Hiện tại tài khoản trong ngân hàng Thụy Sĩ hoàn toàn không còn đồng nào!
Đừng nói là chuyển năm mươi triệu, cho dù là năm đồng cũng không có khả năng.
- Dã Lang lão đại, anh đây là ý gì?
Sắc mặt Tô Mộc tuy biến hóa, nhưng khẩu khí lại lộ vẻ không phục.
Nhưng dáng vẻ như vậy rơi vào trong mắt Dã Lang lại vô cùng buồn cười.
- Dương tiên sinh, anh thật sự cho rằng mình vẫn còn là quan lớn đang ở địa vị cao sao? Hiện tại anh chính là tù nhân của tôi! Anh đừng giả bộ, bảo anh làm gì thì làm đó! Anh không xứng chỉ trích gì tôi, anh có tư cách gì chỉ trích. Cũng bởi vì loại người như anh, cũng không biết hôm nay chính phủ loạn thành thứ gì. Cho nên bảo anh nhổ tiền ra, anh nhất định phải nhổ ra!
Dã Lang khinh thường nói.
- Đó là tiền của tôi!
Tô Mộc cố ý hô to, đôi mắt không ngừng chuyển động tìm hiểu tình hình bốn phía.
- Tiền của anh? Anh thật đúng là dám nói, đó là tiền của anh sao?
Thần sắc Dã Lang trào phúng.
- Đại ca, còn nói nhiều với hắn làm gì, trực tiếp phế là được! Nếu mày còn không lấy tiền ra, tao sẽ chôn mày ở chỗ này. Người như mày lấy ít tiền mua mạng, chẳng lẽ mày còn luyến tiếc?
Tên đầu trọc đe dọa.
Trong phòng chỉ có Dã Lang cùng tên đầu trọc, tựa hồ ai cũng khinh thường Tô Mộc cho nên không nhìn thấu giả tạo của hắn. Nếu là vậy đây chính là cơ hội lớn nhất của hắn.
Không thể tiếp tục kéo dài!
Nếu còn chậm trễ tuyệt đối sẽ bại lộ bí mật. Nếu vậy còn muốn thắng lợi sẽ thập phần khó khăn. Nghĩ tới đây, Tô Mộc nói:
- Tôi cấp!
- Sớm như vậy không được sao!
Dã Lang cười híp mắt:
- Đầu trọc, lấy đồ vật tới cho hắn chuyển khoản!
- Dạ!
Tên đầu trọc gật đầu, cầm notebook mang tới, ngay nháy mắt hắn vừa buông máy xuống, Tô Mộc quyết đoán ra tay.
Không hề có chút lưu tình, Tô Mộc vung ra một quyền, lập tức đánh ngất tên đầu trọc, sau đó hắn xoay người kéo tên đầu trọc tới trước người.
Phanh phanh!
Lực phản ứng của Dã Lang cũng thật nhanh, ngay nháy mắt tên đầu trọc bị chế phục, hắn đã nổ súng. Tiếng súng vang vọng sơn động, kích thích màng tai vô cùng khó chịu.
Nhưng những viên đạn đều bắn trúng người tên đầu trọc, lập tức bắn chết hắn tại chỗ.
- Thôi miên!
Tô Mộc trốn sau lưng tên đầu trọc, nhìn Dã Lang lưu loát đổi băng đạn, không chút do dự hô to. Một đạo năng lượng tinh thuần đột nhiên bắn trúng đầu Dã Lang.
Ngay nháy mắt đoàn năng lượng lao vào trong đầu, Dã Lang lập tức ngây dại, đần độn đứng nơi đó không nhúc nhích.
- Tô Mộc, Tô Mộc, tình huống bên anh thế nào?
Tiểu đội Liệp Sát vô cùng lo lắng khẩn trương hô.
Bọn họ cũng biết Tô Mộc lần đầu tiên làm nhiệm vụ như vậy, động tĩnh vừa rồi cũng bị họ theo dõi. Bởi vì theo dõi cho nên mới phát hiện được biến cố phát sinh.
- Triệu ca, tôi không sao, chờ một chút, tôi gởi bản đồ địa hình cho anh!
Tô Mộc nói.
- Được!
Triệu Vô Cực gật đầu:
- Chuẩn bị sẵn sàng!
Đinh đông!
Rất nhanh nhóm người Triệu Vô Cực đã nhận được bản đồ địa hình. Ngay lập tức họ liền bắt đầu hành động. Có được bản đồ này, muốn tiến hành tiễu sát chỉ là chuyện vô cùng dễ dàng.
- Tô Mộc thật sự làm người ngoài ý muốn!
Hạ Cầm nói.
- Đúng là cao thủ giấu nghề!
Đao Phong nói.
- Câm miệng, chấp hành nhiệm vụ!
Hạ Băng quát khẽ.
Ngay khi nhóm người Triệu Vô Cực bắt đầu hành động, Tô Mộc áp chế thôi miên khống chế Dã Lang khai báo toàn bộ bí mật.
Cặn bã như vậy có chết cũng không đáng tiếc.
Tô Mộc thật lưu loát trói chặt Dã Lang, thừa dịp uy lực thôi miên còn chưa biến mất, vừa định điều tra tình huống trong sơn động, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Ngay lúc này trên sàn nhà đột ngột chuyển động lên!
Tỷ như lời nói hiện tại của hai người.
Nghe qua thật đơn giản, nhưng chỉ cần Tô Mộc lộ chút sơ hở sẽ bị Dã Lang bắt lấy. Mà người như Dã Lang, tâm tư cực kỳ linh mẫn. Cảm giác đối với nguy hiểm đã đạt tới mức độ làm người phải kinh ngạc.
Nếu không có cảm giác mẫn tuệ như vậy, Dã Lang có thể còn sống tới bây giờ?
Tô Mộc đã biết liên hệ giữa Dương Phát Thanh cùng Dã Lang, chỉ thuần túy dựa vào lão Ngũ. Mà hai người chưa từng gặp mặt nhau bao giờ, chỉ liên lạc qua internet mà thôi.
- Dương tiên sinh, ngồi nghỉ ngơi, đoạn đường này thật vất vả đi?
Dã Lang hô, nói xong lại ôm bả vai Tô Mộc lôi kéo hắn ngồi xuống ghế, bản thân đi tới chủ vị ngồi xuống.
Cho dù tâm tư Dã Lang có thông minh bao nhiêu, hắn hoàn toàn không thể ngờ Dương Phát Thanh này chỉ là kẻ giả mạo. Bởi vì giống như ý nghĩ của tên đầu trọc, Dã Lang cũng có suy nghĩ Dương Phát Thanh chỉ là một tham quan, tính tình cũng không hề quyết đoán.
Khi hắn còn là quan chức, chỉ có thể cáo mượn oai hùm. Hiện tại hắn muốn chạy trốn đào mạng, còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến người sao? Nếu dám làm vậy, đã bị Dã Lang trực tiếp đá bay.
- Dã Lang lão đại, số tiền kia tôi tùy thời đều có thể chuyển cho anh. Chỉ cần anh an bài được tôi rời đi, tôi sẽ cấp thêm cho Dã Lang lão đại một phần lễ vật nữa.
Dương Phát Thanh lo lắng nói.
- Đừng gấp, đừng gấp!
Dã Lang tùy ý cười nói:
- Dương tiên sinh, nếu đi vào địa bàn của tôi thì không cần lo lắng gì nữa. Về chuyện an bài đường cho anh rời khỏi, tôi đã dàn xếp xong xuôi, ngày mai là có thể khởi hành, hôm nay mời Dương tiên sinh tận tình chơi đùa đi!
- Dã Lang lão đại, tiền…
- Chuyện tiền không gấp, anh đã ở chỗ của tôi, chẳng lẽ tôi còn sợ anh chạy sao?
Dã Lang cười nói.
Đây là ý tưởng của Dã Lang.
Dương Phát Thanh có tiền, hơn nữa rất có tiền, bởi vì hắn tham ô con số thật lớn. Nhưng hiện tại Dã Lang chưa biết con số kia là bao nhiêu, cho nên hắn đang chờ tin tức. Chỉ cần xác định rõ số tiền kia, Dã Lang mới có thể quyết định làm sao đối đãi Dương Phát Thanh.
Dã Lang luôn làm việc chưa từng nói quy củ, chẳng lẽ lại chịu giảng quy củ với Dương Phát Thanh sao?
Quả thật là chuyện buồn cười!
Dương Phát Thanh có thể giao ra năm mươi triệu mua một mạng, như vậy nói rõ trong tay hắn vẫn còn tiền. Có thể lấy ra năm mươi triệu thì vẫn có thể nhả tiếp trăm triệu. Rốt cục người này có bao nhiêu tiền trong tay, hắn cũng có thể áp bức hết sạch sẽ.
Đáy lòng Dã Lang nghĩ gì, dù vừa rồi Tô Mộc không biết, nhưng khi chuyển rượu, ngón tay tiếp xúc Tô Mộc cũng đã rõ ràng. Sau khi biết ý tưởng của Dã Lang, Tô Mộc không nhịn được thầm mắng.
Tên Dã Lang này thật đủ vô sỉ, cho hắn nhiều tiền như vậy hắn vẫn còn muốn vắt khô Dương Phát Thanh. Nhưng hiện tại Dương Phát Thanh đã sa lưới, bằng không chạy thoát tới nơi này sau khi bị áp bức sạch sẽ cũng sẽ bị trực tiếp giết chết.
Muốn sống rời đi, quả thực là nằm mộng!
Những tên tội phạm này a, làm sao có chuyện giữ chữ tín!
Tô Mộc khống chế biểu tình trên mặt, ánh mắt không ngừng biến ảo. Mỗi cách vài phút hắn lại rót rượu cho Dã Lang, nhân cơ hội sờ soạng ý tưởng của tên kia.
Bởi vì không có thời gian tiến hành nhận thức đích xác chặt chẽ tình huống nơi này, cho nên Tô Mộc không truyền tin tức cho nhóm người Triệu Vô Cực. Mà sau một lát hàn huyên, cuối cùng Dã Lang đã lộ ra diện mạo tham lam của mình.
- Dương tiên sinh, đây là tài khoản ngân hàng của tôi, hiện tại anh chuyển cho tôi năm mươi triệu đi!
Dã Lang nói.
- Dã Lang lão đại, nói như vậy không đúng với thương lượng lúc trước của chúng ta. Anh cũng biết tiền của tôi không có cơ hội chuyển vào ngân hàng Thụy Sĩ. Con người của tôi thích nhất chính là chân kim bạc trắng, cho nên ngoài một bộ phận tiền, tôi đều dùng tiền mặt cất giấu ở đủ địa phương. Tôi có thể đưa anh năm mươi triệu, anh có thể phái người đi nghiệm chứng. Về phần chuyển khoản ngân hàng, tôi thật không khả năng!
Tô Mộc nói.
- Không có khả năng?
Khóe môi Dã Lang lộ nanh cười:
- Dương tiên sinh, anh đang nói đùa sao? Anh nghĩ tôi không biết gì sao? Không hiểu chuyện của anh sao? Nếu anh thật sự nghĩ như vậy, thì sai hoàn toàn. Cái gì mà thích tiền mặt, anh có tiền mặt, nhưng số tiền còn lại đều cất trong ngân hàng Thụy Sĩ. Đừng đùa giỡn hoa chiêu với tôi, nhanh chóng chuyển tiền!
- Chuyển tiền!
Tên đầu trọc phẫn nộ quát.
Thật sự làm đủ công phu!
Tiền của Dương Phát Thanh thật sự không hoàn toàn cất giữ trong quốc nội, có một bộ phận lớn đặt trong ngân hàng Thụy Sĩ. Nhưng vừa rồi Tô Mộc đã thôi miên để Dương Phát Thanh chuyển hết tiền ra ngoài. Hiện tại tài khoản trong ngân hàng Thụy Sĩ hoàn toàn không còn đồng nào!
Đừng nói là chuyển năm mươi triệu, cho dù là năm đồng cũng không có khả năng.
- Dã Lang lão đại, anh đây là ý gì?
Sắc mặt Tô Mộc tuy biến hóa, nhưng khẩu khí lại lộ vẻ không phục.
Nhưng dáng vẻ như vậy rơi vào trong mắt Dã Lang lại vô cùng buồn cười.
- Dương tiên sinh, anh thật sự cho rằng mình vẫn còn là quan lớn đang ở địa vị cao sao? Hiện tại anh chính là tù nhân của tôi! Anh đừng giả bộ, bảo anh làm gì thì làm đó! Anh không xứng chỉ trích gì tôi, anh có tư cách gì chỉ trích. Cũng bởi vì loại người như anh, cũng không biết hôm nay chính phủ loạn thành thứ gì. Cho nên bảo anh nhổ tiền ra, anh nhất định phải nhổ ra!
Dã Lang khinh thường nói.
- Đó là tiền của tôi!
Tô Mộc cố ý hô to, đôi mắt không ngừng chuyển động tìm hiểu tình hình bốn phía.
- Tiền của anh? Anh thật đúng là dám nói, đó là tiền của anh sao?
Thần sắc Dã Lang trào phúng.
- Đại ca, còn nói nhiều với hắn làm gì, trực tiếp phế là được! Nếu mày còn không lấy tiền ra, tao sẽ chôn mày ở chỗ này. Người như mày lấy ít tiền mua mạng, chẳng lẽ mày còn luyến tiếc?
Tên đầu trọc đe dọa.
Trong phòng chỉ có Dã Lang cùng tên đầu trọc, tựa hồ ai cũng khinh thường Tô Mộc cho nên không nhìn thấu giả tạo của hắn. Nếu là vậy đây chính là cơ hội lớn nhất của hắn.
Không thể tiếp tục kéo dài!
Nếu còn chậm trễ tuyệt đối sẽ bại lộ bí mật. Nếu vậy còn muốn thắng lợi sẽ thập phần khó khăn. Nghĩ tới đây, Tô Mộc nói:
- Tôi cấp!
- Sớm như vậy không được sao!
Dã Lang cười híp mắt:
- Đầu trọc, lấy đồ vật tới cho hắn chuyển khoản!
- Dạ!
Tên đầu trọc gật đầu, cầm notebook mang tới, ngay nháy mắt hắn vừa buông máy xuống, Tô Mộc quyết đoán ra tay.
Không hề có chút lưu tình, Tô Mộc vung ra một quyền, lập tức đánh ngất tên đầu trọc, sau đó hắn xoay người kéo tên đầu trọc tới trước người.
Phanh phanh!
Lực phản ứng của Dã Lang cũng thật nhanh, ngay nháy mắt tên đầu trọc bị chế phục, hắn đã nổ súng. Tiếng súng vang vọng sơn động, kích thích màng tai vô cùng khó chịu.
Nhưng những viên đạn đều bắn trúng người tên đầu trọc, lập tức bắn chết hắn tại chỗ.
- Thôi miên!
Tô Mộc trốn sau lưng tên đầu trọc, nhìn Dã Lang lưu loát đổi băng đạn, không chút do dự hô to. Một đạo năng lượng tinh thuần đột nhiên bắn trúng đầu Dã Lang.
Ngay nháy mắt đoàn năng lượng lao vào trong đầu, Dã Lang lập tức ngây dại, đần độn đứng nơi đó không nhúc nhích.
- Tô Mộc, Tô Mộc, tình huống bên anh thế nào?
Tiểu đội Liệp Sát vô cùng lo lắng khẩn trương hô.
Bọn họ cũng biết Tô Mộc lần đầu tiên làm nhiệm vụ như vậy, động tĩnh vừa rồi cũng bị họ theo dõi. Bởi vì theo dõi cho nên mới phát hiện được biến cố phát sinh.
- Triệu ca, tôi không sao, chờ một chút, tôi gởi bản đồ địa hình cho anh!
Tô Mộc nói.
- Được!
Triệu Vô Cực gật đầu:
- Chuẩn bị sẵn sàng!
Đinh đông!
Rất nhanh nhóm người Triệu Vô Cực đã nhận được bản đồ địa hình. Ngay lập tức họ liền bắt đầu hành động. Có được bản đồ này, muốn tiến hành tiễu sát chỉ là chuyện vô cùng dễ dàng.
- Tô Mộc thật sự làm người ngoài ý muốn!
Hạ Cầm nói.
- Đúng là cao thủ giấu nghề!
Đao Phong nói.
- Câm miệng, chấp hành nhiệm vụ!
Hạ Băng quát khẽ.
Ngay khi nhóm người Triệu Vô Cực bắt đầu hành động, Tô Mộc áp chế thôi miên khống chế Dã Lang khai báo toàn bộ bí mật.
Cặn bã như vậy có chết cũng không đáng tiếc.
Tô Mộc thật lưu loát trói chặt Dã Lang, thừa dịp uy lực thôi miên còn chưa biến mất, vừa định điều tra tình huống trong sơn động, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Ngay lúc này trên sàn nhà đột ngột chuyển động lên!
/1590
|