Vào lúc này Tô Mộc đang trò chuyện với Mai Tranh trong tiểu viện. Hắn đã giao báo cáo nhiệm vụ cho Mai Tranh, sau khi xem qua Mai Tranh cũng không nói gì, chỉ gọi Tô Mộc đi qua gặp mặt.
- Sư phụ, là chuyện của huyện Ân Huyền.
Tô Mộc nói.
- Chuyện trong huyện Ân Huyền là chính sự của con, tuyệt đối không thể rối loạn. Nhưng người như con thuộc loại người lao nhọc, nhiệm vụ lần này chính là thuyết minh tốt nhất. Thầy nghĩ trừ phi là con, nếu không đổi lại là người khác không khả năng khống chế được Dã Lang như thế. Dù sao nếu nói xác thực, sức chiến đấu của Dã Lang dù không bằng Triệu Vô Cực, nhưng so sánh với mấy người Đao Phong cũng đã xấp xỉ. Hơn nữa căn cứ theo tình huống, Liệp Sát muốn tấn công thật sự nguy hiểm cùng khó khăn.
Mai Tranh nói.
- Đều nhờ sư phụ dạy tốt thôi!
Tô Mộc cười nói.
- Không cần nịnh nọt thầy, chuyện con đã làm với Dương Phát Thanh trên phi cơ, thầy sẽ không truy cứu. Con làm sao biết bí mật của hắn, thầy cũng không hỏi nhiều. Thầy chỉ muốn biết, hiện tại Thương lão thế nào?
Mai Tranh hỏi.
- Thương gia gia?
Tô Mộc nghi hoặc, Từ Trung Nguyên biết Thương Đình, Mai Tranh cũng biết, thậm chí Ngô Thanh Nguyên cũng biết. Mà chuyện gì xảy ra với Thương Đình, sao có thể làm kinh động nhiều người như vậy? Nhưng Tô Mộc cũng không biết nhiều về chuyện của Thương Đình, đây là sự thật.
- Sư phụ, Thương gia gia rốt cục là ai? Vì sao mỗi khi ngài nhắc tới ông, đều thật tôn trọng như vậy đây?
Tô Mộc nhíu mày hỏi.
- Thương lão là thần nhân, kỹ năng của Thương lão con không tưởng tượng được đâu. Đúng vậy, thầy là một đảng viên, nhưng thầy không phủ nhận trong vấn đề của Thương lão, thầy cũng không biết nên làm như thế nào.
Mai Tranh chua xót nói.
Thương Đình càng thêm thần bí!
- Con ở chung với Thương lão nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không nhận ra được chút dị thường sao?
Mai Tranh hỏi.
- Không có!
Tô Mộc lắc đầu:
- Từ nhỏ con theo sau Thương gia gia, từ khi đó ông thường xuyên truyền thụ cầm kỳ thư họa cho con, hơn nữa còn thường mang theo con đi sau núi, tìm con huấn luyện. Sở dĩ con khỏe mạnh như bây giờ, đều nhờ trụ cột lúc đó. Bằng không muốn tu luyện Hình Ý quyền cũng tuyệt đối không dễ dàng như hiện tại.
- Phải, lúc đó sở dĩ lựa chọn con cũng bởi vì trụ cột của con rắn chắc. Mà sự thật chứng minh ánh mắt thầy tuyệt đối chính xác. Bây giờ thực lực của con tăng mạnh như thế, thầy nghĩ bên trong đội ngũ bộ đội đặc chủng cũng rất ít người chế phục được con nếu đơn đả độc đấu.
Mai Tranh nói.
- Sư phụ, ngài cũng không nhìn xem là đồ đệ do ai dạy dỗ!
Tô Mộc cười hắc hắc.
- Tiểu tử!
Mai Tranh bật cười, cũng chỉ có Tô Mộc mới dám nói đùa với hắn như vậy.
- Chuyện của thầy tạm thời con không cần quản, vẫn trở về trước rồi hãy nói. Con ở trong tỉnh Yến Bắc, thầy cũng không giúp được con chuyện gì. Nhưng thầy vẫn có thể liên lạc được người, nếu con có sự tình gì thì có thể đi tìm hắn. Lúc ấy hắn thường đi theo thầy, đáng tin cậy. Vừa lúc lần này con bắt lão Ngũ, người kia đã gây ra một đại án trong tỉnh Yến Bắc, xem như là lễ vật tặng hắn đi.
Mai Tranh cười nói.
- Là ai?
Tô Mộc hiếu kỳ hỏi.
- Long Chấn Thiên!
Mai Tranh thản nhiên nói.
Long Chấn Thiên? Tô Mộc cả kinh, hắn làm sao cũng không nghĩ tới là Long Chấn Thiên. Khi Tô Mộc đi thủ đô cũng nghe được tên người này. Hiện tại lại nghe Mai Tranh nói ra, Tô Mộc thật cảm giác ngoài ý muốn.
- Sư phụ, Long bí thư là bí thư chính pháp ủy tỉnh Yến Bắc?
Tô Mộc hỏi.
- Phải!
Mai Tranh thản nhiên đáp.
- Dạ, con hiểu được!
Tô Mộc gật gật đầu. Lời đã nói tới đây, chẳng lẽ Tô Mộc còn không rõ sao? Hắn đương nhiên rõ ràng Mai Tranh đang giúp hắn trải đường. Không nói gì khác, chỉ nói chiêu bài bí thư chính pháp ủy tỉnh, không phải ai cũng dám bỏ qua. Mà Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới trước kia Long Chấn Thiên từng đi theo Mai Tranh. Cũng phải, cán bộ từng tham gia quân ngũ chuyển nghề thật không ít. Chỉ cần hoạt động tốt, nói thế nào cũng có thể thành công.
Tô Mộc trò chuyện thêm một lúc mới rời đi, trước khi đi Mai Tranh còn dặn dò hắn không cần tiếp tục xin chỉ thị, tự đi là được.
Khi Tô Mộc rời khỏi tiểu viện, Hạ Cầm đang đứng bên ngoài, nhìn thấy hắn liền mỉm cười bước tới:
- Tô Mộc, có phải hôm nay anh phải trở về huyện Ân Huyền hay không?
- Phải!
Tô Mộc gật đầu.
- Lần này vốn xin phép nghỉ ba ngày, nếu nhiệm vụ đã thuận lợi hoàn thành, tôi không cần tiếp tục lưu lại ở đây. Hơn nữa xế chiều tôi cũng chưa về trong huyện, tôi muốn đi Thạch Đô thị.
- Tôi đương nhiên biết anh muốn đi Thạch Đô thị.
Hạ Cầm cười nói.
- Cô biết sao?
Tô Mộc nhíu mày, liền giãn ra:
- Lần này là cô đi cùng tôi tới Thạch Đô thị, là cô phụ trách áp giải lão Ngũ đi?
- Đoán đúng một nửa!
Hạ Cầm nói.
- Một nửa?
Tô Mộc khó hiểu hỏi.
- Đúng vậy, lần này chẳng những có tôi đi cùng, còn có chị của tôi cũng đi.
Hạ Cầm nói.
Nguyên lai là như vậy, đã biết Triệu Vô Cực làm việc không bỏ dang dở bao giờ, nếu có mệnh lệnh của Mai Tranh, đương nhiên sẽ an bài thỏa đáng.
- Ánh mắt của anh sao vậy? Giống như không tin lời tôi nói.
Hạ Cầm quyệt miệng nói, Tô Mộc thật thích động tác này của nàng, bởi vì luôn khiến cho hắn sản sinh ảo giác, nếu Hạ Băng cũng làm như vậy sẽ ra sao?
- Tôi chỉ là không nghĩ tới lại làm kinh động các cô, thật đúng là không biết trọng nhân tài a!
Tô Mộc cười nói.
- Đã lâu chúng tôi không nghỉ phép, lần này đi áp giải cùng anh xong thì xem như nghỉ ngơi một chút. Chúng tôi sẽ đi thành thị bờ biển tỉnh Yến Bắc chơi đùa, Tô Mộc, tới lúc đó nếu anh có hứng thú thì có thể tới tìm chị em tôi chơi.
Hạ Cầm nói.
- Tới lúc đó nói sau!
Tô Mộc gật đầu đáp, hắn chỉ có thể nói như vậy, bởi vì hắn không biết bản thân có rảnh hay không. Bởi vì kế tiếp quan trường huyện Ân Huyền sẽ phát sinh một trận động đất, một khi Hầu Bách Lương bị bắt, thật không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người. Đợi sau khi dàn xếp xong mọi chuyện, Tô Mộc mới có rảnh rỗi nghĩ tới chuyện khác.
Đợi ăn xong cơm trưa, Tô Mộc lên phi cơ tại một sân bay quân dụng mà Triệu Vô Cực an bài, trực tiếp bay thẳng tới tỉnh Yến Bắc, Hạ Băng cùng Hạ Cầm đưa lão Ngũ đi tới một địa điểm tạm giam bí mật. Bởi vì việc áp giải lần này Mai Tranh không thông báo cho bất cứ ai, làm như vậy chỉ vì tạo cơ hội cho Tô Mộc. Tô Mộc tự nhiên hiểu được dụng tâm lương khổ của Mai Tranh, cho nên vừa ra khỏi sân bay liền đi thẳng tới tỉnh ủy.
Dựa theo thân phận của Tô Mộc, nếu không hẹn trước thật khó gặp được Long Chấn Thiên. Bởi vậy Tô Mộc chỉ nghĩ đi thử xem một chuyến xem mình có cơ hội hay không.
Quả nhiên khi tới nơi đó, Tô Mộc bị ngăn trở bên ngoài. Kỳ thật cũng không phải có người ngăn cản, là bởi vì có rất nhiều người muốn gặp Long Chấn Thiên, họ đứng đầy trong hành lang, mà lúc này đã hơn bốn giờ chiều, nếu không kịp thời gian hôm nay Tô Mộc cũng đừng mong gặp được vị bí thư chính pháp ủy tỉnh kia.
Tô Mộc ngẫm nghĩ, lấy di động gọi ra ngoài, khi bên kia vang lên thanh âm ngạc nhiên, Tô Mộc biết lần này mình xem như không uổng công tới đây.
- Tô ca, tại sao lại là anh? Sao anh lại gọi điện cho em đây?
- Tìm em đương nhiên là có việc!
Tô Mộc cười nói.
- Vậy sao? Em thật sự muốn biết Tô ca có chuyện gì cần em hỗ trợ đây!
Giọng nói của Long Loan lộ vẻ trêu chọc. Nàng là bạn tốt của Quan Ngư, cũng hiểu biết một ít tình huống của Tô Mộc. Bởi vì từ sau khi xảy ra chuyện kia, nàng cũng từng nói với cha mình, mà thái độ của Long Chấn Thiên thật rõ ràng, muốn nàng tận khả năng làm tốt quan hệ với Tô Mộc. Cho nên vừa nghe Tô Mộc nói như thế, nàng lập tức đáp ứng. Hơn nữa nàng cũng rất tò mò, Tô Mộc có chuyện gì cần nhờ nàng giúp đỡ.
- Hiện tại anh đang ở tỉnh ủy, anh muốn gặp Long bí thư, em giúp anh hẹn ông được không?
Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề hỏi.
- Anh chờ một chút!
Long Loan nói xong liền cúp điện thoại. Một phút sau một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng đi tới trước mặt Tô Mộc, mỉm cười nói:
- Anh là Tô Mộc?
- Phải, tôi chính là Tô Mộc!
Tô Mộc vội đáp.
- Đi theo tôi, Long bí thư muốn gặp anh!
- Được!
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Tô Mộc chậm rãi đi vào văn phòng, nhìn thấy được người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.
- Sư phụ, là chuyện của huyện Ân Huyền.
Tô Mộc nói.
- Chuyện trong huyện Ân Huyền là chính sự của con, tuyệt đối không thể rối loạn. Nhưng người như con thuộc loại người lao nhọc, nhiệm vụ lần này chính là thuyết minh tốt nhất. Thầy nghĩ trừ phi là con, nếu không đổi lại là người khác không khả năng khống chế được Dã Lang như thế. Dù sao nếu nói xác thực, sức chiến đấu của Dã Lang dù không bằng Triệu Vô Cực, nhưng so sánh với mấy người Đao Phong cũng đã xấp xỉ. Hơn nữa căn cứ theo tình huống, Liệp Sát muốn tấn công thật sự nguy hiểm cùng khó khăn.
Mai Tranh nói.
- Đều nhờ sư phụ dạy tốt thôi!
Tô Mộc cười nói.
- Không cần nịnh nọt thầy, chuyện con đã làm với Dương Phát Thanh trên phi cơ, thầy sẽ không truy cứu. Con làm sao biết bí mật của hắn, thầy cũng không hỏi nhiều. Thầy chỉ muốn biết, hiện tại Thương lão thế nào?
Mai Tranh hỏi.
- Thương gia gia?
Tô Mộc nghi hoặc, Từ Trung Nguyên biết Thương Đình, Mai Tranh cũng biết, thậm chí Ngô Thanh Nguyên cũng biết. Mà chuyện gì xảy ra với Thương Đình, sao có thể làm kinh động nhiều người như vậy? Nhưng Tô Mộc cũng không biết nhiều về chuyện của Thương Đình, đây là sự thật.
- Sư phụ, Thương gia gia rốt cục là ai? Vì sao mỗi khi ngài nhắc tới ông, đều thật tôn trọng như vậy đây?
Tô Mộc nhíu mày hỏi.
- Thương lão là thần nhân, kỹ năng của Thương lão con không tưởng tượng được đâu. Đúng vậy, thầy là một đảng viên, nhưng thầy không phủ nhận trong vấn đề của Thương lão, thầy cũng không biết nên làm như thế nào.
Mai Tranh chua xót nói.
Thương Đình càng thêm thần bí!
- Con ở chung với Thương lão nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không nhận ra được chút dị thường sao?
Mai Tranh hỏi.
- Không có!
Tô Mộc lắc đầu:
- Từ nhỏ con theo sau Thương gia gia, từ khi đó ông thường xuyên truyền thụ cầm kỳ thư họa cho con, hơn nữa còn thường mang theo con đi sau núi, tìm con huấn luyện. Sở dĩ con khỏe mạnh như bây giờ, đều nhờ trụ cột lúc đó. Bằng không muốn tu luyện Hình Ý quyền cũng tuyệt đối không dễ dàng như hiện tại.
- Phải, lúc đó sở dĩ lựa chọn con cũng bởi vì trụ cột của con rắn chắc. Mà sự thật chứng minh ánh mắt thầy tuyệt đối chính xác. Bây giờ thực lực của con tăng mạnh như thế, thầy nghĩ bên trong đội ngũ bộ đội đặc chủng cũng rất ít người chế phục được con nếu đơn đả độc đấu.
Mai Tranh nói.
- Sư phụ, ngài cũng không nhìn xem là đồ đệ do ai dạy dỗ!
Tô Mộc cười hắc hắc.
- Tiểu tử!
Mai Tranh bật cười, cũng chỉ có Tô Mộc mới dám nói đùa với hắn như vậy.
- Chuyện của thầy tạm thời con không cần quản, vẫn trở về trước rồi hãy nói. Con ở trong tỉnh Yến Bắc, thầy cũng không giúp được con chuyện gì. Nhưng thầy vẫn có thể liên lạc được người, nếu con có sự tình gì thì có thể đi tìm hắn. Lúc ấy hắn thường đi theo thầy, đáng tin cậy. Vừa lúc lần này con bắt lão Ngũ, người kia đã gây ra một đại án trong tỉnh Yến Bắc, xem như là lễ vật tặng hắn đi.
Mai Tranh cười nói.
- Là ai?
Tô Mộc hiếu kỳ hỏi.
- Long Chấn Thiên!
Mai Tranh thản nhiên nói.
Long Chấn Thiên? Tô Mộc cả kinh, hắn làm sao cũng không nghĩ tới là Long Chấn Thiên. Khi Tô Mộc đi thủ đô cũng nghe được tên người này. Hiện tại lại nghe Mai Tranh nói ra, Tô Mộc thật cảm giác ngoài ý muốn.
- Sư phụ, Long bí thư là bí thư chính pháp ủy tỉnh Yến Bắc?
Tô Mộc hỏi.
- Phải!
Mai Tranh thản nhiên đáp.
- Dạ, con hiểu được!
Tô Mộc gật gật đầu. Lời đã nói tới đây, chẳng lẽ Tô Mộc còn không rõ sao? Hắn đương nhiên rõ ràng Mai Tranh đang giúp hắn trải đường. Không nói gì khác, chỉ nói chiêu bài bí thư chính pháp ủy tỉnh, không phải ai cũng dám bỏ qua. Mà Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới trước kia Long Chấn Thiên từng đi theo Mai Tranh. Cũng phải, cán bộ từng tham gia quân ngũ chuyển nghề thật không ít. Chỉ cần hoạt động tốt, nói thế nào cũng có thể thành công.
Tô Mộc trò chuyện thêm một lúc mới rời đi, trước khi đi Mai Tranh còn dặn dò hắn không cần tiếp tục xin chỉ thị, tự đi là được.
Khi Tô Mộc rời khỏi tiểu viện, Hạ Cầm đang đứng bên ngoài, nhìn thấy hắn liền mỉm cười bước tới:
- Tô Mộc, có phải hôm nay anh phải trở về huyện Ân Huyền hay không?
- Phải!
Tô Mộc gật đầu.
- Lần này vốn xin phép nghỉ ba ngày, nếu nhiệm vụ đã thuận lợi hoàn thành, tôi không cần tiếp tục lưu lại ở đây. Hơn nữa xế chiều tôi cũng chưa về trong huyện, tôi muốn đi Thạch Đô thị.
- Tôi đương nhiên biết anh muốn đi Thạch Đô thị.
Hạ Cầm cười nói.
- Cô biết sao?
Tô Mộc nhíu mày, liền giãn ra:
- Lần này là cô đi cùng tôi tới Thạch Đô thị, là cô phụ trách áp giải lão Ngũ đi?
- Đoán đúng một nửa!
Hạ Cầm nói.
- Một nửa?
Tô Mộc khó hiểu hỏi.
- Đúng vậy, lần này chẳng những có tôi đi cùng, còn có chị của tôi cũng đi.
Hạ Cầm nói.
Nguyên lai là như vậy, đã biết Triệu Vô Cực làm việc không bỏ dang dở bao giờ, nếu có mệnh lệnh của Mai Tranh, đương nhiên sẽ an bài thỏa đáng.
- Ánh mắt của anh sao vậy? Giống như không tin lời tôi nói.
Hạ Cầm quyệt miệng nói, Tô Mộc thật thích động tác này của nàng, bởi vì luôn khiến cho hắn sản sinh ảo giác, nếu Hạ Băng cũng làm như vậy sẽ ra sao?
- Tôi chỉ là không nghĩ tới lại làm kinh động các cô, thật đúng là không biết trọng nhân tài a!
Tô Mộc cười nói.
- Đã lâu chúng tôi không nghỉ phép, lần này đi áp giải cùng anh xong thì xem như nghỉ ngơi một chút. Chúng tôi sẽ đi thành thị bờ biển tỉnh Yến Bắc chơi đùa, Tô Mộc, tới lúc đó nếu anh có hứng thú thì có thể tới tìm chị em tôi chơi.
Hạ Cầm nói.
- Tới lúc đó nói sau!
Tô Mộc gật đầu đáp, hắn chỉ có thể nói như vậy, bởi vì hắn không biết bản thân có rảnh hay không. Bởi vì kế tiếp quan trường huyện Ân Huyền sẽ phát sinh một trận động đất, một khi Hầu Bách Lương bị bắt, thật không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người. Đợi sau khi dàn xếp xong mọi chuyện, Tô Mộc mới có rảnh rỗi nghĩ tới chuyện khác.
Đợi ăn xong cơm trưa, Tô Mộc lên phi cơ tại một sân bay quân dụng mà Triệu Vô Cực an bài, trực tiếp bay thẳng tới tỉnh Yến Bắc, Hạ Băng cùng Hạ Cầm đưa lão Ngũ đi tới một địa điểm tạm giam bí mật. Bởi vì việc áp giải lần này Mai Tranh không thông báo cho bất cứ ai, làm như vậy chỉ vì tạo cơ hội cho Tô Mộc. Tô Mộc tự nhiên hiểu được dụng tâm lương khổ của Mai Tranh, cho nên vừa ra khỏi sân bay liền đi thẳng tới tỉnh ủy.
Dựa theo thân phận của Tô Mộc, nếu không hẹn trước thật khó gặp được Long Chấn Thiên. Bởi vậy Tô Mộc chỉ nghĩ đi thử xem một chuyến xem mình có cơ hội hay không.
Quả nhiên khi tới nơi đó, Tô Mộc bị ngăn trở bên ngoài. Kỳ thật cũng không phải có người ngăn cản, là bởi vì có rất nhiều người muốn gặp Long Chấn Thiên, họ đứng đầy trong hành lang, mà lúc này đã hơn bốn giờ chiều, nếu không kịp thời gian hôm nay Tô Mộc cũng đừng mong gặp được vị bí thư chính pháp ủy tỉnh kia.
Tô Mộc ngẫm nghĩ, lấy di động gọi ra ngoài, khi bên kia vang lên thanh âm ngạc nhiên, Tô Mộc biết lần này mình xem như không uổng công tới đây.
- Tô ca, tại sao lại là anh? Sao anh lại gọi điện cho em đây?
- Tìm em đương nhiên là có việc!
Tô Mộc cười nói.
- Vậy sao? Em thật sự muốn biết Tô ca có chuyện gì cần em hỗ trợ đây!
Giọng nói của Long Loan lộ vẻ trêu chọc. Nàng là bạn tốt của Quan Ngư, cũng hiểu biết một ít tình huống của Tô Mộc. Bởi vì từ sau khi xảy ra chuyện kia, nàng cũng từng nói với cha mình, mà thái độ của Long Chấn Thiên thật rõ ràng, muốn nàng tận khả năng làm tốt quan hệ với Tô Mộc. Cho nên vừa nghe Tô Mộc nói như thế, nàng lập tức đáp ứng. Hơn nữa nàng cũng rất tò mò, Tô Mộc có chuyện gì cần nhờ nàng giúp đỡ.
- Hiện tại anh đang ở tỉnh ủy, anh muốn gặp Long bí thư, em giúp anh hẹn ông được không?
Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề hỏi.
- Anh chờ một chút!
Long Loan nói xong liền cúp điện thoại. Một phút sau một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng đi tới trước mặt Tô Mộc, mỉm cười nói:
- Anh là Tô Mộc?
- Phải, tôi chính là Tô Mộc!
Tô Mộc vội đáp.
- Đi theo tôi, Long bí thư muốn gặp anh!
- Được!
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Tô Mộc chậm rãi đi vào văn phòng, nhìn thấy được người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.
/1590
|