Cuối tháng mười một.
Ở trong thời tiết rét lạnh này, hội nghị thường ủy Ân Huyền đang tiến hành. Lần này trong hội nghị, lấy kết quả toàn bộ phiếu đều thông qua, ủy ban huyện chính thức tuyên bố “Quy hoạch phát triển năm năm huyện Ân Huyền”.
Người nào cũng biết đây là danh tác đầu tiên từ sau khi Tô Mộc kiêm nhiệm chức chủ tịch huyện, không có ai nghĩ phản đối, quan trọng nhất là không cần phản đối. Dù sao nếu có thể thi hành quy hoạch năm năm này, là chuyện có lợi cho sự phát triển trong huyện, ai lại đi tìm rủi ro với Tô Mộc?
Dựa theo thực lực bây giờ của Tô Mộc, ở trong hội thường ủy đã hoàn toàn nắm giữ sáu phiếu của chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Mạnh Thường Trực, bí thư chính pháp ủy Từ Viêm, trưởng ban tuyên truyền Hạ Xuân Mai, phó chủ tịch thường vụ huyện Dư Thuận, bí thư ban kỷ luật thanh tra Cố Diễn Lý, trưởng ban tổ chức Phan Úy Nhiên.
Trong những ủy viên huyện ủy còn lại cũng chỉ còn phó bí thư huyện ủy Phí Mặc, trưởng ban đại hội đại biểu nhân dân Trương Đạt mà thôi. Về phần lá phiếu của Trữ Biên Viễn, đã biến thành vô ích.
Bởi vì cho tới lúc này, lá phiếu của bí thư trấn ủy trấn Đông Cương Trữ Biên Viễn vẫn nằm trong trạng thái trống. Trong vấn đề này, Thương Thiền thị hoàn toàn ủy quyền. Quyết sách của thành ủy cùng ủy ban thành phố thật rõ ràng, đem nhân tuyển cho lá phiếu giao vào trong tay Tô Mộc.
Tô Mộc muốn ai thăng chức, người đó thăng chức.
Với một lá phiếu ủy viên huyện ủy như vậy, những người có lý lịch trong huyện đều sôi nổi biểu đạt thái độ gắt gao đi theo Tô Mộc. Nhưng Tô Mộc cũng sẽ không tùy tiện lựa chọn, dù sao hắn còn nhiều thời gian, tạm thời quan sát tình huống rồi nói sau.
Vận mệnh chín ủy viên huyện ủy như bây giờ, Tô Mộc dự tính vẫn tạm thời duy trì như vậy. Bởi vì hắn muốn hoàn toàn buông tay thi triển công tác.
Nhà máy vôi phấn Xương Long.
Là một nhà máy đặc biệt chế tạo vôi phấn, Xương Long nằm ở ngoại thành Ân Huyền, thuộc về trấn Đông Cương. Nếu nói tới khoảng cách, cũng xem như gần sát huyện thành. Khoảng cách hơn mười cây số, chỉ cần đạp xe đạp đã có thể vào thành.
Sáng sớm.
Trời vừa sáng, khi còn chưa sáng hẳn đã có vài chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào nhà máy Xương Long. Đợi sau khi dừng lại, có vài người bước xuống. Họ không chút do dự đã hướng giám đốc trực tiếp tuyên bố mệnh lệnh tạm thời niêm phong nhà xưởng.
Giống như đã sớm dự liệu được chuyện như thế, nhà xưởng Xương Long không hề chống cự, ngoan ngoãn chấp nhận bị niêm phong. Không đóng cửa cũng không được, lần này trong huyện thật sự quyết tâm thu thập cục diện ô nhiễm môi trường quá nghiêm trọng.
Toàn bộ nhà xưởng vôi phấn, toàn bộ nhà xưởng than củi, nồi hơi, sắt thép…những xí nghiệp bị ô nhiễm nghiêm trọng, không cần biết là ai, trừ phi nhận được nghiệm thu mới có thể tiếp tục mở cửa kinh doanh, nếu không đều phải dừng lại chỉnh đốn cùng cải cách.
Đừng nói thống trị ô nhiễm cần tiến hành từ gốc rễ, muốn đem toàn bộ nhà xưởng thế này đều đóng cửa sao? Đương nhiên là làm được thôi!
Ở trong kế hoạch của Tô Mộc, những xí nghiệp gây ô nhiễm phải dừng lại chỉnh đốn và cải cách là một phần, theo công tác thực hiện thành công, ngay sau đó là phải nghiêm khắc khống chế số lượng ô tô trong thành thị, bảo đảm chắc chắc mỗi ngày khói bụi từ ô tô thải ra đều được khống chế trong phạm vi nhất định.
Sương mù khói bụi làm sao hình thành?
Sở dĩ có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống hàng ngày của chúng ta, xét tới cùng là vì nó thật quá uy hiếp. Sương mù khói bụi hình thành lại có quan hệ trực tiếp tới không khí lưu thông, lại thêm khói bụi ô tô thải ra, nhà xưởng ô nhiễm, hơn nữa những vật chất bị thải ra từ nhà máy cùng đời sống sinh hoạt của nhân dân, toàn bộ những điều kiện như vậy cộng lại mà hình thành.
Cho nên điểm tựa chỉnh lý nhà xưởng ô nhiễm cùng khí thải ô tô là chuyện chính xác nhất. Mà chỉnh lý như vậy cũng không phải do Tô Mộc sáng tạo, mấu chốt ở dưới tình huống người nào cũng biết, nhưng lại có ai dám là người đầu tiên quyết đoán thực hiện hành động này hay không mà thôi.
Bởi vì nếu thật sự phải làm như vậy, ý nghĩa việc phát triển kinh tế trong huyện sẽ bị ảnh hưởng. Không có người chấp chính nào hi vọng khi mình còn chấp chính, kinh tế trong huyện xuất hiện cảnh tượng trì trệ không tiến triển.
Cho nên mới tạo thành việc rơi vào cục diện bế tắc nếu muốn chỉnh lý ô nhiễm môi trường, nhưng hiện tại Tô Mộc rõ ràng xem thường ảnh hưởng như vậy, quyết đoán ra tay chỉnh lý.
Chính sách như thế người trong huyện Ân Huyền đều có thể lý giải, dù sao không ai nguyện ý cả ngày phải sinh hoạt trong môi trường ô nhiễm như vậy. Nhất là khi trên internet luôn tuyên truyền không khí ô nhiễm sẽ làm bệnh ung thư phát tác, điều này càng làm người dân thêm kiêng kỵ, không ngừng bày tỏ ủng hộ.
Văn phòng bí thư huyện ủy.
Dư Thuận đang hội báo công tác, nội dung chính là việc chỉnh đốn những nhà máy gây ô nhiễm trong huyện hiện tại.
- Tô bí thư, tình huống chính là như vậy, hiện tại đã kéo dài tới trong thôn. Không cần biết là thôn nào, chỉ cần có loại nhà xưởng tạo giấy hay sản xuất gạch gì đó, đều yêu cầu đình chỉ, tiến hành chỉnh đốn và cải cách.
- Trong thôn, trấn, huyện thành…đều đã phân phó nhân viên trực ban, tuyệt đối cam đoan toàn bộ nhà xưởng đều được cải cách. Nhưng có một vấn đề mới xuất hiện, nếu luôn chỉnh đốn cùng cải cách không hạn chế như thế, tương lai những nhà máy kia làm sao bây giờ?
- Nếu không có vôi phấn, muốn kiến trúc thật khó khăn. Tỷ như nhà máy xi măng, cũng bị rơi trong tình trạng cải cách, toàn bộ hạng mục lớn trong huyện đều phải tạm dừng, việc xây dựng nhà cửa phải làm sao?
Dư Thuận đã hoàn toàn đứng về phía Tô Mộc, cho nên nội dung hội báo của hắn hoàn toàn đứng trên lập tức trường của Tô Mộc tiến hành tự hỏi. Đây đều là vấn đề đang tồn tại, nếu không nghĩ biện pháp giải quyết, đương nhiên là không ổn!
- Chuyện anh nói tôi cũng biết, tôi đã suy nghĩ qua, đây là nhiệm vụ thứ hai sau khi chúng ta quyết định chỉnh đốn và cải cách. Mục đích của chúng ta chỉ là muốn cải thiện hoàn cảnh, mà không phải triệt để trở ngại việc phát triển kinh tế.
- Ý của tôi rất đơn giản, những nhà xưởng vôi phấn vốn không cần tồn tại, trực tiếp cưỡng chế đóng cửa! Đối với những nhà xưởng lý lịch không đủ, trực tiếp cưỡng chế đóng cửa! Có thể dùng một nhà máy lớn làm kinh doanh, trực tiếp tiến hành chế độ…
Dư Thuận ngồi lắng nghe Tô Mộc nói ra ý kiến của hắn, nỗi lo lắng trong lòng chậm rãi biến mất. Hắn đúng là xem thường Tô Mộc, Tô Mộc làm sao có thể tạo ra cục diện lay động căn cơ kinh tế mà không có cách nào thu thập đây?
- Dạ, vậy tôi đi an bài!
Dư Thuận nói.
- Còn có một chuyện, lão Dư, hiện tại anh cần tranh thủ đi làm!
Tô Mộc rít thuốc lá, nói.
- Chuyện gì?
- Chỉnh đốn huyện nhất kiến!
Tô Mộc nghiêm túc nói.
- Chỉnh đốn huyện nhất kiến?
Dư Thuận có chút khó hiểu.
- Phải, huyện nhất kiến là xí nghiệp kiến trúc bản thổ Ân Huyền, cho dù Hầu Sổ Căn đã bị tuyên án tù chung thân, xí nghiệp rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn. Nhưng cũng không thể tùy tiện hủy diệt nó, hơn nữa hiện tại Hầu Sổ Căn đã tuyên bố buông tha việc quản lý xí nghiệp, cho nên chúng ta nhất định phải dựng lại chiêu bài của nó lần nữa.
- Tôi có ý nghĩ thế này, đem huyện nhất kiến trực thuộc ủy ban huyện, để ủy ban huyện quản lý. Bố trí hội đảng ủy trong xí nghiệp, áp dụng công khai thông báo tuyển dụng tổng giám đốc…Tóm lại tôi hi vọng huyện nhất kiến có thể tiếp tục tồn tại, xem như một cách nâng đỡ xí nghiệp bản địa.
Tô Mộc nói.
Dư Thuận thật không nghĩ tới trong lòng Tô Mộc sắp xếp như vậy. Theo hắn xem ra huyện nhất kiến đã biến thành như thế, vậy thuận theo phá sản là con đường duy nhất. Mà Tô Mộc thì sao? Hắn lại không kể hiềm khích ngày trước, chủ động yêu cầu tiến hành chỉnh đốn và cải cách.
Phải biết rằng nếu làm như vậy cần đầu tư tài chính thật không nhỏ. Cầm nhiều tiền chôn vùi vào một xí nghiệp không thể lập tức đưa ra hiệu quả lợi ích, hành động như thế thật có chút tính chất giống như đánh bạc.
Huyện nhất kiến là chiêu bài sống của huyện Ân Huyền, không cần biết Hầu Sổ Căn làm bao nhiêu sai lầm, nhưng có một chuyện không cách nào bỏ qua, chính là tính lũng đoạn!
Huyện nhất kiến lũng đoạn toàn bộ ngành sản xuất kiến trúc trong huyện, nếu bị phá sản, thật sự có điểm quá mức, cũng thật sự đáng tiếc. Cho nên Tô Mộc mới không chút do dự chỉnh đốn cải cách, cho dù là hành động mạo hiểm cũng không sao cả.
Dư Thuận rời khỏi văn phòng, mà Hạ Xuân Mai cũng lập tức đi vào. Lúc này không khí giữa Hạ Xuân Mai cùng Tô Mộc đã trở nên thản nhiên chưa từng có.
- Tô bí thư, đây là kế hoạch tuyên truyền sắp tới bên ban tổ chức, chủ yếu nhằm vào ảnh hưởng tồi tệ của ô nhiễm môi trường. Anh xem thử, nếu không có ý kiến gì tôi sẽ chuẩn bị tiến hành.
Hạ Xuân Mai cầm văn kiện đặt xuống trước mặt Tô Mộc, nói.
Tâm tình Hạ Xuân Mai khá tốt, tuy nàng không biết Tô Mộc dùng thủ đoạn gì khiến Hầu Bách Lương cùng Hầu Sổ Căn không nói ra bí mật của nàng. Nhưng chỉ cần biết bọn hắn sẽ không nói là được, cuộc sống của nàng hiện tại trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
- Ngồi đi!
Tô Mộc mỉm cười cầm văn kiện, vừa định xem thì di động đột nhiên vang lên.
Ở trong thời tiết rét lạnh này, hội nghị thường ủy Ân Huyền đang tiến hành. Lần này trong hội nghị, lấy kết quả toàn bộ phiếu đều thông qua, ủy ban huyện chính thức tuyên bố “Quy hoạch phát triển năm năm huyện Ân Huyền”.
Người nào cũng biết đây là danh tác đầu tiên từ sau khi Tô Mộc kiêm nhiệm chức chủ tịch huyện, không có ai nghĩ phản đối, quan trọng nhất là không cần phản đối. Dù sao nếu có thể thi hành quy hoạch năm năm này, là chuyện có lợi cho sự phát triển trong huyện, ai lại đi tìm rủi ro với Tô Mộc?
Dựa theo thực lực bây giờ của Tô Mộc, ở trong hội thường ủy đã hoàn toàn nắm giữ sáu phiếu của chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Mạnh Thường Trực, bí thư chính pháp ủy Từ Viêm, trưởng ban tuyên truyền Hạ Xuân Mai, phó chủ tịch thường vụ huyện Dư Thuận, bí thư ban kỷ luật thanh tra Cố Diễn Lý, trưởng ban tổ chức Phan Úy Nhiên.
Trong những ủy viên huyện ủy còn lại cũng chỉ còn phó bí thư huyện ủy Phí Mặc, trưởng ban đại hội đại biểu nhân dân Trương Đạt mà thôi. Về phần lá phiếu của Trữ Biên Viễn, đã biến thành vô ích.
Bởi vì cho tới lúc này, lá phiếu của bí thư trấn ủy trấn Đông Cương Trữ Biên Viễn vẫn nằm trong trạng thái trống. Trong vấn đề này, Thương Thiền thị hoàn toàn ủy quyền. Quyết sách của thành ủy cùng ủy ban thành phố thật rõ ràng, đem nhân tuyển cho lá phiếu giao vào trong tay Tô Mộc.
Tô Mộc muốn ai thăng chức, người đó thăng chức.
Với một lá phiếu ủy viên huyện ủy như vậy, những người có lý lịch trong huyện đều sôi nổi biểu đạt thái độ gắt gao đi theo Tô Mộc. Nhưng Tô Mộc cũng sẽ không tùy tiện lựa chọn, dù sao hắn còn nhiều thời gian, tạm thời quan sát tình huống rồi nói sau.
Vận mệnh chín ủy viên huyện ủy như bây giờ, Tô Mộc dự tính vẫn tạm thời duy trì như vậy. Bởi vì hắn muốn hoàn toàn buông tay thi triển công tác.
Nhà máy vôi phấn Xương Long.
Là một nhà máy đặc biệt chế tạo vôi phấn, Xương Long nằm ở ngoại thành Ân Huyền, thuộc về trấn Đông Cương. Nếu nói tới khoảng cách, cũng xem như gần sát huyện thành. Khoảng cách hơn mười cây số, chỉ cần đạp xe đạp đã có thể vào thành.
Sáng sớm.
Trời vừa sáng, khi còn chưa sáng hẳn đã có vài chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào nhà máy Xương Long. Đợi sau khi dừng lại, có vài người bước xuống. Họ không chút do dự đã hướng giám đốc trực tiếp tuyên bố mệnh lệnh tạm thời niêm phong nhà xưởng.
Giống như đã sớm dự liệu được chuyện như thế, nhà xưởng Xương Long không hề chống cự, ngoan ngoãn chấp nhận bị niêm phong. Không đóng cửa cũng không được, lần này trong huyện thật sự quyết tâm thu thập cục diện ô nhiễm môi trường quá nghiêm trọng.
Toàn bộ nhà xưởng vôi phấn, toàn bộ nhà xưởng than củi, nồi hơi, sắt thép…những xí nghiệp bị ô nhiễm nghiêm trọng, không cần biết là ai, trừ phi nhận được nghiệm thu mới có thể tiếp tục mở cửa kinh doanh, nếu không đều phải dừng lại chỉnh đốn cùng cải cách.
Đừng nói thống trị ô nhiễm cần tiến hành từ gốc rễ, muốn đem toàn bộ nhà xưởng thế này đều đóng cửa sao? Đương nhiên là làm được thôi!
Ở trong kế hoạch của Tô Mộc, những xí nghiệp gây ô nhiễm phải dừng lại chỉnh đốn và cải cách là một phần, theo công tác thực hiện thành công, ngay sau đó là phải nghiêm khắc khống chế số lượng ô tô trong thành thị, bảo đảm chắc chắc mỗi ngày khói bụi từ ô tô thải ra đều được khống chế trong phạm vi nhất định.
Sương mù khói bụi làm sao hình thành?
Sở dĩ có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống hàng ngày của chúng ta, xét tới cùng là vì nó thật quá uy hiếp. Sương mù khói bụi hình thành lại có quan hệ trực tiếp tới không khí lưu thông, lại thêm khói bụi ô tô thải ra, nhà xưởng ô nhiễm, hơn nữa những vật chất bị thải ra từ nhà máy cùng đời sống sinh hoạt của nhân dân, toàn bộ những điều kiện như vậy cộng lại mà hình thành.
Cho nên điểm tựa chỉnh lý nhà xưởng ô nhiễm cùng khí thải ô tô là chuyện chính xác nhất. Mà chỉnh lý như vậy cũng không phải do Tô Mộc sáng tạo, mấu chốt ở dưới tình huống người nào cũng biết, nhưng lại có ai dám là người đầu tiên quyết đoán thực hiện hành động này hay không mà thôi.
Bởi vì nếu thật sự phải làm như vậy, ý nghĩa việc phát triển kinh tế trong huyện sẽ bị ảnh hưởng. Không có người chấp chính nào hi vọng khi mình còn chấp chính, kinh tế trong huyện xuất hiện cảnh tượng trì trệ không tiến triển.
Cho nên mới tạo thành việc rơi vào cục diện bế tắc nếu muốn chỉnh lý ô nhiễm môi trường, nhưng hiện tại Tô Mộc rõ ràng xem thường ảnh hưởng như vậy, quyết đoán ra tay chỉnh lý.
Chính sách như thế người trong huyện Ân Huyền đều có thể lý giải, dù sao không ai nguyện ý cả ngày phải sinh hoạt trong môi trường ô nhiễm như vậy. Nhất là khi trên internet luôn tuyên truyền không khí ô nhiễm sẽ làm bệnh ung thư phát tác, điều này càng làm người dân thêm kiêng kỵ, không ngừng bày tỏ ủng hộ.
Văn phòng bí thư huyện ủy.
Dư Thuận đang hội báo công tác, nội dung chính là việc chỉnh đốn những nhà máy gây ô nhiễm trong huyện hiện tại.
- Tô bí thư, tình huống chính là như vậy, hiện tại đã kéo dài tới trong thôn. Không cần biết là thôn nào, chỉ cần có loại nhà xưởng tạo giấy hay sản xuất gạch gì đó, đều yêu cầu đình chỉ, tiến hành chỉnh đốn và cải cách.
- Trong thôn, trấn, huyện thành…đều đã phân phó nhân viên trực ban, tuyệt đối cam đoan toàn bộ nhà xưởng đều được cải cách. Nhưng có một vấn đề mới xuất hiện, nếu luôn chỉnh đốn cùng cải cách không hạn chế như thế, tương lai những nhà máy kia làm sao bây giờ?
- Nếu không có vôi phấn, muốn kiến trúc thật khó khăn. Tỷ như nhà máy xi măng, cũng bị rơi trong tình trạng cải cách, toàn bộ hạng mục lớn trong huyện đều phải tạm dừng, việc xây dựng nhà cửa phải làm sao?
Dư Thuận đã hoàn toàn đứng về phía Tô Mộc, cho nên nội dung hội báo của hắn hoàn toàn đứng trên lập tức trường của Tô Mộc tiến hành tự hỏi. Đây đều là vấn đề đang tồn tại, nếu không nghĩ biện pháp giải quyết, đương nhiên là không ổn!
- Chuyện anh nói tôi cũng biết, tôi đã suy nghĩ qua, đây là nhiệm vụ thứ hai sau khi chúng ta quyết định chỉnh đốn và cải cách. Mục đích của chúng ta chỉ là muốn cải thiện hoàn cảnh, mà không phải triệt để trở ngại việc phát triển kinh tế.
- Ý của tôi rất đơn giản, những nhà xưởng vôi phấn vốn không cần tồn tại, trực tiếp cưỡng chế đóng cửa! Đối với những nhà xưởng lý lịch không đủ, trực tiếp cưỡng chế đóng cửa! Có thể dùng một nhà máy lớn làm kinh doanh, trực tiếp tiến hành chế độ…
Dư Thuận ngồi lắng nghe Tô Mộc nói ra ý kiến của hắn, nỗi lo lắng trong lòng chậm rãi biến mất. Hắn đúng là xem thường Tô Mộc, Tô Mộc làm sao có thể tạo ra cục diện lay động căn cơ kinh tế mà không có cách nào thu thập đây?
- Dạ, vậy tôi đi an bài!
Dư Thuận nói.
- Còn có một chuyện, lão Dư, hiện tại anh cần tranh thủ đi làm!
Tô Mộc rít thuốc lá, nói.
- Chuyện gì?
- Chỉnh đốn huyện nhất kiến!
Tô Mộc nghiêm túc nói.
- Chỉnh đốn huyện nhất kiến?
Dư Thuận có chút khó hiểu.
- Phải, huyện nhất kiến là xí nghiệp kiến trúc bản thổ Ân Huyền, cho dù Hầu Sổ Căn đã bị tuyên án tù chung thân, xí nghiệp rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn. Nhưng cũng không thể tùy tiện hủy diệt nó, hơn nữa hiện tại Hầu Sổ Căn đã tuyên bố buông tha việc quản lý xí nghiệp, cho nên chúng ta nhất định phải dựng lại chiêu bài của nó lần nữa.
- Tôi có ý nghĩ thế này, đem huyện nhất kiến trực thuộc ủy ban huyện, để ủy ban huyện quản lý. Bố trí hội đảng ủy trong xí nghiệp, áp dụng công khai thông báo tuyển dụng tổng giám đốc…Tóm lại tôi hi vọng huyện nhất kiến có thể tiếp tục tồn tại, xem như một cách nâng đỡ xí nghiệp bản địa.
Tô Mộc nói.
Dư Thuận thật không nghĩ tới trong lòng Tô Mộc sắp xếp như vậy. Theo hắn xem ra huyện nhất kiến đã biến thành như thế, vậy thuận theo phá sản là con đường duy nhất. Mà Tô Mộc thì sao? Hắn lại không kể hiềm khích ngày trước, chủ động yêu cầu tiến hành chỉnh đốn và cải cách.
Phải biết rằng nếu làm như vậy cần đầu tư tài chính thật không nhỏ. Cầm nhiều tiền chôn vùi vào một xí nghiệp không thể lập tức đưa ra hiệu quả lợi ích, hành động như thế thật có chút tính chất giống như đánh bạc.
Huyện nhất kiến là chiêu bài sống của huyện Ân Huyền, không cần biết Hầu Sổ Căn làm bao nhiêu sai lầm, nhưng có một chuyện không cách nào bỏ qua, chính là tính lũng đoạn!
Huyện nhất kiến lũng đoạn toàn bộ ngành sản xuất kiến trúc trong huyện, nếu bị phá sản, thật sự có điểm quá mức, cũng thật sự đáng tiếc. Cho nên Tô Mộc mới không chút do dự chỉnh đốn cải cách, cho dù là hành động mạo hiểm cũng không sao cả.
Dư Thuận rời khỏi văn phòng, mà Hạ Xuân Mai cũng lập tức đi vào. Lúc này không khí giữa Hạ Xuân Mai cùng Tô Mộc đã trở nên thản nhiên chưa từng có.
- Tô bí thư, đây là kế hoạch tuyên truyền sắp tới bên ban tổ chức, chủ yếu nhằm vào ảnh hưởng tồi tệ của ô nhiễm môi trường. Anh xem thử, nếu không có ý kiến gì tôi sẽ chuẩn bị tiến hành.
Hạ Xuân Mai cầm văn kiện đặt xuống trước mặt Tô Mộc, nói.
Tâm tình Hạ Xuân Mai khá tốt, tuy nàng không biết Tô Mộc dùng thủ đoạn gì khiến Hầu Bách Lương cùng Hầu Sổ Căn không nói ra bí mật của nàng. Nhưng chỉ cần biết bọn hắn sẽ không nói là được, cuộc sống của nàng hiện tại trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
- Ngồi đi!
Tô Mộc mỉm cười cầm văn kiện, vừa định xem thì di động đột nhiên vang lên.
/1590
|