Hà tổng, sao ông lại tới đây? Đến đây cũng không thông báo một tiếng!
Tô Mộc cười đi tới.
Tô Mộc thật sự cảm kích Hà Sanh, lúc trước nếu không có hắn đáp ứng đến đầu tư, muốn xây dựng khu sinh thái thật sự vô cùng khó khăn. Hà Sanh dùng tài sản của mình đi đánh bạc, chỉ điều này đã làm Tô Mộc thật sự kính nể.
- Tôi tới nhìn xem một chút.
Hà Sanh cười nói:
- Như thế nào, trưa nay cho tôi mặt mũi, chúng ta ngồi một chút? Ở chỗ này có căn tin, tôi mời anh toàn bộ tiệc cá. Đừng từ chối, xem như chúc mừng anh đi.
- Được!
Tô Mộc cười nói:
- Hà tổng đã nói như vậy, tôi còn từ chối thật không biết suy nghĩ. Nhưng trước đó tôi phải đi dạo địa phương khác, ông cũng biết đã sắp cuối năm, tôi phải cam đoan nơi này không xảy ra bất cứ chuyện gì.
- Hiểu được, đi thôi, giữa trưa tới đây là được!
Hà Sanh cười nói.
- Cứ như vậy đi!
Tô Mộc đi cùng nhóm người Hà Sanh lên xe tiếp tục đi tới mục đích thứ hai, bộ chỉ huy kiến thiết du lịch tập đoàn Cự Nhân. So sánh với khu sinh thái, nơi này càng thêm phồn hoa. Không biện pháp, ai bảo dã tâm Đỗ Triển quá lớn, hoặc là không làm, đã làm thì làm tốt nhất.
Trong bản quy hoạch thiết kế của Đỗ Triển, hắn cũng không phải muốn xây dựng một khu du lịchd đơn giản, mà là một thắng cảnh có thể so sánh được với Cửu Trại Câu. Thắng cảnh này chẳng những có thể du lịch, còn có thể làm căn cứ quay chụp phim truyền hình cùng điện ảnh, nếu như có thể, hắn còn muốn xây dựng cả một khu biệt thự xa hoa nơi này.
Dưới mục đích như thế, bộ chỉ huy của tập đoàn Cự Nhân cực lớn. Cũng may là Đỗ Triển, nếu là người khác chưa hẳn làm được công trình lớn như vậy! Đợi tới khi Tô Mộc đi qua, Đường Tú Thi đã sớm nhận được tin tức nên mang theo vài nhân sĩ trọng yếu đứng ngoài cửa chờ đón. Sau một phen khách khí ân cần thăm hỏi, Tô Mộc đi theo Đường Tú Thi thăm viếng khu du lịch đang kiến thiết.
Không thể không nói quy hoạch của tập đoàn Cự Nhân làm được thật chi tiết, khu du lịch đều tương liên với khu khoa học kỹ thuật, có thể từ trong hoàn cảnh này tiến thẳng khu sinh thái viên quan sát.
- Đợi sang năm công trình có thể hoàn thành, đến lúc đó mời Tô bí thư quang lâm chỉ điểm.
Đường Tú Thi mỉm cười nói, trời lạnh như vậy cô mặc một bộ áo lông màu tím nhạt, chẳng những không hề có chút cảm giác rườm rà, ngược lại cho người ta cảm giác thật lưu loát sinh động. Nhất là khi cô đứng trong tuyết trắng, cảm giác này càng thêm rõ ràng.
- Yên tâm, tôi nhất định sẽ tới!
Tô Mộc cười nói.
Chờ khi Tô Mộc đi thăm xong khu du lịch, cũng đã tới buổi trưa, Đường Tú Thi thật thịnh tình mời Tô Mộc lưu lại ăn cơm, nhưng Tô Mộc đã đáp ứng Hà Sanh nên đành uyển chuyển từ chối, sau đó rời đi.
Khi Tô Mộc vừa lên xe, di động đột nhiên vang lên.
- Lão sư, là em!
Đỗ Phẩm cười đùa nói.
- Nghĩ thế nào lại gọi điện cho tôi đây, nếu như chúc tết có phải hơi sớm không?
Tô Mộc dựa sau ghế cười nói, mỗi lần nói chuyện với tiểu tử Đỗ Phẩm, đều làm tâm tình hậm hực của hắn trở nên vui tươi. Người này trời sinh như khai tâm quả, tin tưởng bốn năm cuộc sống đại học ai có thể ở chung một chỗ với hắn thì thật may mắn.
- Lão sư, bây giờ chúc tết đích thật là hơi sớm, nhưng em cấp lễ vật cho thầy cũng không tệ lắm phải không?
Đỗ Phẩm cười hắc hắc nói.
- Lễ vật? Lễ vật gì?
Tô Mộc sửng sốt nói.
- Thầy biết mà!
Đỗ Phẩm cười hì hì.
- Biết cái đầu của cậu!
Mỗi lần Tô Mộc đều bị người này làm tức điên, há mồm phun ra lời thô tục.
- Được rồi, không nói giỡn, em muốn nói là Đường tổng thanh tra đó, hắc hắc, đây là em đặc biệt nói với cha mời em đi qua. Thế nào? Nhiều tháng như vậy, thầy bắt cô ấy chưa đây?
Đỗ Phẩm cười nói.
- Bắt cái đầu của cậu! Chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác thật bình thường, sau này đừng tiếp tục nói lung tung.
Tô Mộc tức giận bật cười cúp điện thoại, trong lúc nhất thời cũng đã quên Đỗ Phẩm gọi điện còn chuyện gì khác hay không.
Đinh linh linh!
Cơ hồ vừa cúp điện thoại, di động lại vang lên, Tô Mộc không hề nghĩ ngợi tiếp máy, lớn tiếng nói:
- Cậu có hết hay không, nếu cậu muốn tự mình lấy về dùng, tôi không có hứng thú đối với nàng.
- Tô bí thư, anh nói gì vậy?
Nhưng ngay khi Tô Mộc vừa nói xong, bên kia truyền ra thanh âm thanh thúy của Chung Nhan làm hắn khiếp sợ. Không xong, gây ra ô long! Chung Nhan nghe được tiếng hô của Tô Mộc đầy khó hiểu, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, liền bị Chu Từ đoạt lấy điện thoại.
- Chung tổng, thật xin lỗi, hiểu lầm hiểu lầm…
Tô Mộc vội vàng nói.
- Lầm chuyện gì đây? Tướng công đại nhân, có phải em đi vắng anh lại nghĩ tới Chung Nhan, muốn trêu chọc cô ấy hay không?
Thanh âm kiều mỵ của Chu Từ vang lên làm Tô Mộc muốn phát điên.
Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Một cuộc điện thoại thôi sao lại gây ra nhiều chuyện như vậy! Nhưng nghĩ tới bên kia điện thoại là Chu Từ, vậy hắn cũng không cần phải khách khí.
- Em ở đâu vậy?
- Người ta đang ở bên căn cứ trà diệp đó thôi.
Chu Từ cười khúc khích nói.
- Chờ anh, xong cơm trưa anh sẽ qua tìm em.
Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại, nhu nhu trán, cười khổ lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lạc lạc…
Chu Từ đã sớm cười ngặt nghẽo, Chung Nhan ngồi bên cạnh, cao thấy cao hứng thay nàng. Trong những ngày ở Nhã Trúc, cô chưa từng nhìn thấy Chu Từ thoải mái như thế.
Quan hệ giữa Chu Từ cùng Tô Mộc, trong lòng Chung Nhan biết rõ, nhưng cô cũng không nói gì. Nếu không phải Chu Từ, Chung Nhan đã sớm biến mất trên thế giới này, Chu Từ chính là ân nhân cứu mạng của Chung Nhan. Đối với Chung Nhan mà nói, lời của Chu Từ chính là thánh chỉ, cô tuyệt đối sẽ không làm trái ngược. Tự giác cảm thấy nên bảo hộ Chu Từ, chuyện này không cần ai dặn dò nàng.
- Nhan Nhan, em cảm thấy Tô bí thư thế nào?
Chu Từ cười khúc khích nằm trên sô pha uể oải hỏi. Cô làm nhà đầu tư căn cứ Trà Diệp, Chu Từ không có yêu cầu gì khác, chỉ có một điều kiện phòng ốc phải được trang hoàng thoải mái.
- Cũng được thôi!
Chung Nhan vẫn duy trì vẻ băng sương.
- Em nha!
Chu Từ cũng không biết nói nên nói gì thêm.
- Chị Chu, tôi muốn biết chúng ta đầu nhập nhiều tiền như vậy có lãi sao? Phải biết rằng chúng ta khác với khu sinh thái khoa học kỹ thuật cùng khu du lịch hoàn toàn khác nhau, lá trà tràn đầy cả nước, Duẩn Tiêm trà muốn mở cục diện trong tình huống này rất là khó khăn!
Chung Nhan nhíu mày nói, vấn đề này kỳ thật cô vẫn không nghĩ ra.
Dưới điều kiện không có bất kỳ con đường tiêu thụ nào, đầu tư danh tác như thế tiến hành nghiên cứu Duẩn Tiêm trà, cách làm này hoàn toàn khác hẳn tính cách bình tĩnh xưa nay của Chu Từ.
- Vấn đề này em không cần quản, tự nhiên sẽ có người giải quyết. Chúng ta chỉ cần xây tốt căn cứ, tiến hành nghiên cứu Duẩn Tiêm trà là được.
Chu Từ cười khẽ nói.
Tô Mộc cười đi tới.
Tô Mộc thật sự cảm kích Hà Sanh, lúc trước nếu không có hắn đáp ứng đến đầu tư, muốn xây dựng khu sinh thái thật sự vô cùng khó khăn. Hà Sanh dùng tài sản của mình đi đánh bạc, chỉ điều này đã làm Tô Mộc thật sự kính nể.
- Tôi tới nhìn xem một chút.
Hà Sanh cười nói:
- Như thế nào, trưa nay cho tôi mặt mũi, chúng ta ngồi một chút? Ở chỗ này có căn tin, tôi mời anh toàn bộ tiệc cá. Đừng từ chối, xem như chúc mừng anh đi.
- Được!
Tô Mộc cười nói:
- Hà tổng đã nói như vậy, tôi còn từ chối thật không biết suy nghĩ. Nhưng trước đó tôi phải đi dạo địa phương khác, ông cũng biết đã sắp cuối năm, tôi phải cam đoan nơi này không xảy ra bất cứ chuyện gì.
- Hiểu được, đi thôi, giữa trưa tới đây là được!
Hà Sanh cười nói.
- Cứ như vậy đi!
Tô Mộc đi cùng nhóm người Hà Sanh lên xe tiếp tục đi tới mục đích thứ hai, bộ chỉ huy kiến thiết du lịch tập đoàn Cự Nhân. So sánh với khu sinh thái, nơi này càng thêm phồn hoa. Không biện pháp, ai bảo dã tâm Đỗ Triển quá lớn, hoặc là không làm, đã làm thì làm tốt nhất.
Trong bản quy hoạch thiết kế của Đỗ Triển, hắn cũng không phải muốn xây dựng một khu du lịchd đơn giản, mà là một thắng cảnh có thể so sánh được với Cửu Trại Câu. Thắng cảnh này chẳng những có thể du lịch, còn có thể làm căn cứ quay chụp phim truyền hình cùng điện ảnh, nếu như có thể, hắn còn muốn xây dựng cả một khu biệt thự xa hoa nơi này.
Dưới mục đích như thế, bộ chỉ huy của tập đoàn Cự Nhân cực lớn. Cũng may là Đỗ Triển, nếu là người khác chưa hẳn làm được công trình lớn như vậy! Đợi tới khi Tô Mộc đi qua, Đường Tú Thi đã sớm nhận được tin tức nên mang theo vài nhân sĩ trọng yếu đứng ngoài cửa chờ đón. Sau một phen khách khí ân cần thăm hỏi, Tô Mộc đi theo Đường Tú Thi thăm viếng khu du lịch đang kiến thiết.
Không thể không nói quy hoạch của tập đoàn Cự Nhân làm được thật chi tiết, khu du lịch đều tương liên với khu khoa học kỹ thuật, có thể từ trong hoàn cảnh này tiến thẳng khu sinh thái viên quan sát.
- Đợi sang năm công trình có thể hoàn thành, đến lúc đó mời Tô bí thư quang lâm chỉ điểm.
Đường Tú Thi mỉm cười nói, trời lạnh như vậy cô mặc một bộ áo lông màu tím nhạt, chẳng những không hề có chút cảm giác rườm rà, ngược lại cho người ta cảm giác thật lưu loát sinh động. Nhất là khi cô đứng trong tuyết trắng, cảm giác này càng thêm rõ ràng.
- Yên tâm, tôi nhất định sẽ tới!
Tô Mộc cười nói.
Chờ khi Tô Mộc đi thăm xong khu du lịch, cũng đã tới buổi trưa, Đường Tú Thi thật thịnh tình mời Tô Mộc lưu lại ăn cơm, nhưng Tô Mộc đã đáp ứng Hà Sanh nên đành uyển chuyển từ chối, sau đó rời đi.
Khi Tô Mộc vừa lên xe, di động đột nhiên vang lên.
- Lão sư, là em!
Đỗ Phẩm cười đùa nói.
- Nghĩ thế nào lại gọi điện cho tôi đây, nếu như chúc tết có phải hơi sớm không?
Tô Mộc dựa sau ghế cười nói, mỗi lần nói chuyện với tiểu tử Đỗ Phẩm, đều làm tâm tình hậm hực của hắn trở nên vui tươi. Người này trời sinh như khai tâm quả, tin tưởng bốn năm cuộc sống đại học ai có thể ở chung một chỗ với hắn thì thật may mắn.
- Lão sư, bây giờ chúc tết đích thật là hơi sớm, nhưng em cấp lễ vật cho thầy cũng không tệ lắm phải không?
Đỗ Phẩm cười hắc hắc nói.
- Lễ vật? Lễ vật gì?
Tô Mộc sửng sốt nói.
- Thầy biết mà!
Đỗ Phẩm cười hì hì.
- Biết cái đầu của cậu!
Mỗi lần Tô Mộc đều bị người này làm tức điên, há mồm phun ra lời thô tục.
- Được rồi, không nói giỡn, em muốn nói là Đường tổng thanh tra đó, hắc hắc, đây là em đặc biệt nói với cha mời em đi qua. Thế nào? Nhiều tháng như vậy, thầy bắt cô ấy chưa đây?
Đỗ Phẩm cười nói.
- Bắt cái đầu của cậu! Chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác thật bình thường, sau này đừng tiếp tục nói lung tung.
Tô Mộc tức giận bật cười cúp điện thoại, trong lúc nhất thời cũng đã quên Đỗ Phẩm gọi điện còn chuyện gì khác hay không.
Đinh linh linh!
Cơ hồ vừa cúp điện thoại, di động lại vang lên, Tô Mộc không hề nghĩ ngợi tiếp máy, lớn tiếng nói:
- Cậu có hết hay không, nếu cậu muốn tự mình lấy về dùng, tôi không có hứng thú đối với nàng.
- Tô bí thư, anh nói gì vậy?
Nhưng ngay khi Tô Mộc vừa nói xong, bên kia truyền ra thanh âm thanh thúy của Chung Nhan làm hắn khiếp sợ. Không xong, gây ra ô long! Chung Nhan nghe được tiếng hô của Tô Mộc đầy khó hiểu, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, liền bị Chu Từ đoạt lấy điện thoại.
- Chung tổng, thật xin lỗi, hiểu lầm hiểu lầm…
Tô Mộc vội vàng nói.
- Lầm chuyện gì đây? Tướng công đại nhân, có phải em đi vắng anh lại nghĩ tới Chung Nhan, muốn trêu chọc cô ấy hay không?
Thanh âm kiều mỵ của Chu Từ vang lên làm Tô Mộc muốn phát điên.
Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Một cuộc điện thoại thôi sao lại gây ra nhiều chuyện như vậy! Nhưng nghĩ tới bên kia điện thoại là Chu Từ, vậy hắn cũng không cần phải khách khí.
- Em ở đâu vậy?
- Người ta đang ở bên căn cứ trà diệp đó thôi.
Chu Từ cười khúc khích nói.
- Chờ anh, xong cơm trưa anh sẽ qua tìm em.
Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại, nhu nhu trán, cười khổ lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lạc lạc…
Chu Từ đã sớm cười ngặt nghẽo, Chung Nhan ngồi bên cạnh, cao thấy cao hứng thay nàng. Trong những ngày ở Nhã Trúc, cô chưa từng nhìn thấy Chu Từ thoải mái như thế.
Quan hệ giữa Chu Từ cùng Tô Mộc, trong lòng Chung Nhan biết rõ, nhưng cô cũng không nói gì. Nếu không phải Chu Từ, Chung Nhan đã sớm biến mất trên thế giới này, Chu Từ chính là ân nhân cứu mạng của Chung Nhan. Đối với Chung Nhan mà nói, lời của Chu Từ chính là thánh chỉ, cô tuyệt đối sẽ không làm trái ngược. Tự giác cảm thấy nên bảo hộ Chu Từ, chuyện này không cần ai dặn dò nàng.
- Nhan Nhan, em cảm thấy Tô bí thư thế nào?
Chu Từ cười khúc khích nằm trên sô pha uể oải hỏi. Cô làm nhà đầu tư căn cứ Trà Diệp, Chu Từ không có yêu cầu gì khác, chỉ có một điều kiện phòng ốc phải được trang hoàng thoải mái.
- Cũng được thôi!
Chung Nhan vẫn duy trì vẻ băng sương.
- Em nha!
Chu Từ cũng không biết nói nên nói gì thêm.
- Chị Chu, tôi muốn biết chúng ta đầu nhập nhiều tiền như vậy có lãi sao? Phải biết rằng chúng ta khác với khu sinh thái khoa học kỹ thuật cùng khu du lịch hoàn toàn khác nhau, lá trà tràn đầy cả nước, Duẩn Tiêm trà muốn mở cục diện trong tình huống này rất là khó khăn!
Chung Nhan nhíu mày nói, vấn đề này kỳ thật cô vẫn không nghĩ ra.
Dưới điều kiện không có bất kỳ con đường tiêu thụ nào, đầu tư danh tác như thế tiến hành nghiên cứu Duẩn Tiêm trà, cách làm này hoàn toàn khác hẳn tính cách bình tĩnh xưa nay của Chu Từ.
- Vấn đề này em không cần quản, tự nhiên sẽ có người giải quyết. Chúng ta chỉ cần xây tốt căn cứ, tiến hành nghiên cứu Duẩn Tiêm trà là được.
Chu Từ cười khẽ nói.
/1590
|