Hơn nửa đêm ngươi bỗng gặp một nữ nhân áo trắng tóc tai bù xù, trừ phi gan to bằng trời nếu không sẽ sợ đứng tim.
Đương nhiên Tô Mộc không gặp hình ảnh đó, nếu không thì năng lực chịu đả kích của hắn sẽ không giật mình như vậy.
Tô Mộc gặp chuyện có tính khiêu chiến hơn hình ảnh bên trên.
Trong camera lộ ra hai khuôn mặt, rõ ràng là Long Loan và Quan Ngư. Nếu trong tình huống bình thường thì hai khuôn mặt này không có gì. Nhưng không phải, gương mặt đã hóa trang.
Tan vỡ nhất là một người nửa mặt trái, một người nửa mặt phải, hai khuôn mặt hóa trang gần sát nhau, hai bên chưa hóa trang cách hai bên. Cảm giác kích thích trong chớp mắt thật là nổ tròng mắt.
Chuyện gì đây?
Chẳng lẽ đây chính là trạng thái ‘nửa mặt’?
Nửa bên hóa trang, nửa bên để trơn.
Dù là Long Loan hay Quan Ngư lúc mặt không trang điểm trông rát đẹp, vì trời sinh lệ chất, đẹp sẵn. Hai người không hóa trang vẫn toát ra sức sống thanh xuân khác nhau.
Nhưng hiện tại hóa trang rồi, hóa trang thì thôi đi còn gom chung với nhau, khiến người câm nín.
Long Loan vẫn cười vô tâm vô phế.
- Ha ha ha!
Bên kia Quan Ngư vội đứng dậy, biểu tình kinh sợ.
- Tô ca, có phải ta đã hù Tô ca? Ta không cố ý, là Long Loan đòi chơi cho bằng được, muốn hù Tô ca.
Tô Mộc tò mò hỏi:
- Được rồi, ta không sao. Nếu ta dễ dàng bị các người hù chết thì không có gan gì. Nhưng sao Quan Ngư đến địa học Yến Bắc?
- Không, ta không có đi!
Long Loan cười nói:
- Ta đi kinh thành, chỗ này là phòng nhỏ của Quan Ngư trong kinh thành, hai chúng ta ở tại đây.
Thì ra là vậy.
Hèn gì, với tính cách của Quan Ngư nếu cso cơ hội đọc nhiều sách, học tập nhiều thì nàng sẽ không để lãng phí thời gian. Xem ra Long Loan thấy buồn chán nên chạy đến kinh thanh.
Trẻ tuổi tốt thật.
Tô Mộc nhớ đến trước kia khi học đại học tuy chạy đông chạy tây giữa trường học và việc làm thêm, nhưng tâm tình khi đó rất thả lỏng. Đâu như bây giờ bị cái gọi là công việc quấn thân.
Dù hiện tại công tác là điều 1qy thích, là lý tưởng của hắn nhưng không thể ngăn cản hắn ngẫu nhiên nhớ tới thời gian đại học tốt đẹp từng khiến người hạnh phúc, khiến người say mê.
Tô Mộc hỏi:
- Các người đang làm gì vậy?
Long Loan nói:
- Đương nhiên là dặm phấn trước khi ngủ, nhưng đột nhiên nhớ đến ngươi nên webcam chút, chúng ta không cố ý, chẳng qua chưa hóa trang xong hết. Ngươi không thể nói chúng ta như vậy!
Tô Mộc cười nói:
- Ta đã nói các người cái gì bao giờ? Nhưng bộ dạng hiện tại của các người rất giống kiểu nửa mặt.
Long Loan chớp mắt hỏi:
- Kiểu nửa măt? Ngươi đang nói đến đảo quốc?
Tô Mộc khinh thường nói:
- Đảo quốc? Ai nói với nàng kiểu nửa mặt là của đảo quốc. Cái quốc gia chỉ biết đạo văn như đảo quốc thích làm nhất là quên nguồn quên gốc, kiểu nửa mặt có điển cố lịch sử lâu đời ra từ Thiên Triều chúng ta. Bọn họ chỉ nhặt lại lịch sử của chúng ta, không cần so đo với bọn họ làm gì.
Long Loan khó tin hỏi:
- Thật không vậy?
Tô Mộc nhướng mày cười hỏi:
- Không tin chứ gì? Vậy nàng biết câu nói Từ nương bán lão, do thượng đa tình không?
- Có nghe nói, nhưng liên quan gì?
Long Loan hơi mơ hồ, nói ra thì nàng biết rất ít về lịch sử.
Tô Mộc hỏi:
- Quan Ngư biết không?
- Biết!
Quan Ngư gật đầu nói:
- Câu nói này đến từ Từ phi Chiêu bội của Nam triều. Từ phi là phi tử của Lương Nguyên đế Tiêu Dịch thời Nam triều. Từ nương tuy lão, do thượng đa tình là đang nói về nàng, nên kiểu hóa trang nửa mặt này của chúng ta đúng là ra từ quốc gia mình.
Tô Mộc nói:
‘Nam Sử chi Lương Nguyên đế Từ phi truyền’ có ghi chép việc này. Nói là ‘Từ phi và đế luôn miễu nhất mục, mỗi khi biết đế tới sẽ hóa trang một nửa chờ, đế thấy liền nổi giận. Có biết là ý gì không? ý là con người Từ phi cực kỳ kiêu ngạo, không thèm nể mặt Lương Nguyên đế. Lương Nguyên đế là một mắt, nên trong một lần lâm hạnh Từ phi cố ý trang điểm nửa mặ,t nửa bên chưa son phấn. Trong tình huống này Lương Nguyên đế biết Từ phi đang cười nhạo mình, vì vậy không bao giờ tới chỗ Từ phi nửa bước.
Quan Ngư 1cười hỏi:
- Đúng rồi, trong thơ Nam triều Lý Thương Ẩn nói: Hưu khoa nơi đây phân thiên hạ, Chỉ đắc từ phi bán diện trang. Ý nói là kiểu một nửa, nhưng không phải theo nghĩa xấu mà là tốt, khen ngợi xinh đẹp cái thế vô song.
Long Loan ở bên cạnh nghe hai người đối thoại mà nhức óc muốn nổ tung. Sao có thể như vậy? Tại sao hai người dều biết chuyện này? Cái gì Từ phi, gì mà Lương Nguyên đế? Làm sao ta biết mấy thứ này được? Ta chỉ biết vài mỹ nữ Thanh triều.
- Các người đủ rồi iđ, cứ nói suốt, chán chết. Vậy đi, chúng ta ngủ đây, bye bye!
Long Loan nói xong đóng camera lại, quay đầu nhìn Quan Ngư.
Long Loan xem xét Quan Ngư từ trên xuống dưới, hỏi:
- Này Tiểu Ngư Nhi, đầu óc ngươi làm sao hình thành? Vì sao chúng ta son phấn dở một ưnả cũng có thể lôi ra nhiều đạo lý lớn vậy? Chết nhất là Tô Mộc cũng biết, còn phối hợp với ngươi, làm ta không biết nên nói cái gì. Nếu các ngươi không phải huynh muội thì đúng là không có thiên lý!
Quan Ngư nghe vậy bật cười.
Quan Ngư bĩu môi nói:
- Ngươi còn nói nữa? Bình thường kêu ngươi đọc sách nhiều chút nhưng ngươi không nghe, giờ không biết những chuyện này còn trách ta. Ngươi trách được sao? Ngươi đúng là kẻ ăn vạ!
- Hừ! Ta biết ta hay ăn vạ, được chưa? Tiểu mỹ nhân, nếu biết ta hay ăn vạ vậy cho ta ạ thêm chút đi.
- A! Ngươi sờ chỗ nào vậy? Váy ngủ của ta bị ngươi lột ra rồi!
- He he, hãy thuận theo ta đi!
- Ngươi đừng mơ, ta thà chết chứ không chịu khuất phục!
Bên này phong cảnh đẹp nhưng Tô Mộc không ngắm được, hiện tại tâm tình của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn sau khi Long Loan chọc cười. Với tâm trạng nhẹ nhàng đó Tô Mộc mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Ba ngày sau.
Không còn ai nhắc đến chiêu thương dẫn tư Thương Thiền thị nữa, mọi người chìm trong làn sóng khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt xây nhà máy khí thế ngất trời. Lúc này đã là giữa tháng mười hai, thời tiết bên ngoài cực kỳ lạnh.
Nhưng nghĩ rằng hiện tại cũng rảnh rỗi, khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt kiến thiết phải bắt đầu hành động. Xây xong sớm không chỉ có lợi cho khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt mà cũng kích cầu cho dân lao động bên huyện Ân Huyền.
Vì vậy bộ môn địap hương liên quan dưới sự lãnh đạo của Dư Thuận đã bật đèn xanh hoàn toàn cho việc khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt kiến thiết. Không chỉ thế, toàn bộ trợ giúp lớn cho khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt xây dựng.
Sáng sớm.
Tô Mộc ngồi trong văn phòng, hắn mới trở về từ công trường bên ngoài đột nhiên vào gian phòng ấm áp thật là toàn thân thoải mái.
Phải công nhận trong xã hội hiện địa này dù khổ mấy cũng không cực cho đám quan.
Đừng nói làm quan, dù là nhân viên công vụ bình thường cũng sẽ không mở quạt điện dưới trời nóng, sẽ không bị đông lạnh tay chân trong thời tiết lạnh lẽo. Không phải Tô Mộc bắt buộc nhân viên công vụ chịu khổ sống mộc mạc, nhưng khi nghĩ đến tình huống như vậy hắn hơi cảm thán chút.
Trong mùa này bên ngoài công trường còn đang kiến thức hừng hực khí thế.
Nói đén thì sản nghiệp công nghệ cao như khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt không đặt địa điểm kiến thiết ở chỗ quá xa mà giao giới huyện huyện Ân Huyền, cái gọi là hộ thành hà, vị trí địa lý dịch đi góc vắng chút, khoanh lại một số đất vô chủ.
Trong đó có một số đất chiếm dụng nông thân xung quanh, nhưng đã thanh toán xong trong một lần, sẽ không có di chứng gì. Đây là việc lớn nguyên huyện Ân Huyền đang làm, ai dám gây sự vào lúc này?
Trước kia Tô Mộc còn đang nghĩ khi Hầu Bách Lương chấp chính nên làm gì với đất đai bị lãng phí? Những biệt thự đã kiến thiết tốt giờ đình sản nhưng san bằng hết thì hơi lãng phí, nay đã giải quyết xong vấn đề.
Chỉ cần Tô Mộc đầu tư xây xong, giá phòng huyện Ân Huyền sẽ nước lên thuyền lên. Những biệt thự đã xây xong nay có người bắt đầu đặt mua. Chỉ có vì không có khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt nên những biệt thự đều vô dụng, giờ khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt cắm rễ tại đây vừa đúng chiếm dụng đất hẻo lánh nghèo nàn, là chuyện siêu tốt.
- Thư ký, Từ cục trưởng đến!
Khi Từ Viêm đi vào văn phòng mang theo luồng khí lạnh. Từ Viêm bước vào trong phòng, que nthuộc tự rót trà uống. Mộ Bạch đã thói quen cảnh này, biết quan hệ giữa Từ Viêm và Tô Mộc không thể đối xử như người bình thường được. Mộ Bạch xoay người rời đi.
Hiện tại Từ Viêm không phải người bình thường, là huyện chính pháp ủy thư ký, là thường ủy huyện ủy, có tư cách làm như vậy.
Tô Mộc nói:
- Ngươi đấy, làm gì mà gấp gáp vội vàng vậy. Hiện tại ngươi đã là huyện chính pháp ủy thư ký, phải hiểu đạo uy nghiêm.
18chiêu thương hội cười nói:
- Ta chỉ như thế ở chỗ ngươi, gặp nơi khác thì ta uy nghiêm rất nhiều.
Tô Mộc ném bao thuốc lá:
- Rồi, nói đi, lần này đến có chuyện gì muốn nói?
Từ Viêm rút một điếu ra, còn dư lại gã không định trả mà nhét vào túi.
- Lần này ta đến đây thật sự có chuyện...
Từ Viêm chưa nói hết câu thì đột nhiên di động của gã, điện thoại trên bàn Tô Mộc cùng reo inh ỏi.
Đương nhiên Tô Mộc không gặp hình ảnh đó, nếu không thì năng lực chịu đả kích của hắn sẽ không giật mình như vậy.
Tô Mộc gặp chuyện có tính khiêu chiến hơn hình ảnh bên trên.
Trong camera lộ ra hai khuôn mặt, rõ ràng là Long Loan và Quan Ngư. Nếu trong tình huống bình thường thì hai khuôn mặt này không có gì. Nhưng không phải, gương mặt đã hóa trang.
Tan vỡ nhất là một người nửa mặt trái, một người nửa mặt phải, hai khuôn mặt hóa trang gần sát nhau, hai bên chưa hóa trang cách hai bên. Cảm giác kích thích trong chớp mắt thật là nổ tròng mắt.
Chuyện gì đây?
Chẳng lẽ đây chính là trạng thái ‘nửa mặt’?
Nửa bên hóa trang, nửa bên để trơn.
Dù là Long Loan hay Quan Ngư lúc mặt không trang điểm trông rát đẹp, vì trời sinh lệ chất, đẹp sẵn. Hai người không hóa trang vẫn toát ra sức sống thanh xuân khác nhau.
Nhưng hiện tại hóa trang rồi, hóa trang thì thôi đi còn gom chung với nhau, khiến người câm nín.
Long Loan vẫn cười vô tâm vô phế.
- Ha ha ha!
Bên kia Quan Ngư vội đứng dậy, biểu tình kinh sợ.
- Tô ca, có phải ta đã hù Tô ca? Ta không cố ý, là Long Loan đòi chơi cho bằng được, muốn hù Tô ca.
Tô Mộc tò mò hỏi:
- Được rồi, ta không sao. Nếu ta dễ dàng bị các người hù chết thì không có gan gì. Nhưng sao Quan Ngư đến địa học Yến Bắc?
- Không, ta không có đi!
Long Loan cười nói:
- Ta đi kinh thành, chỗ này là phòng nhỏ của Quan Ngư trong kinh thành, hai chúng ta ở tại đây.
Thì ra là vậy.
Hèn gì, với tính cách của Quan Ngư nếu cso cơ hội đọc nhiều sách, học tập nhiều thì nàng sẽ không để lãng phí thời gian. Xem ra Long Loan thấy buồn chán nên chạy đến kinh thanh.
Trẻ tuổi tốt thật.
Tô Mộc nhớ đến trước kia khi học đại học tuy chạy đông chạy tây giữa trường học và việc làm thêm, nhưng tâm tình khi đó rất thả lỏng. Đâu như bây giờ bị cái gọi là công việc quấn thân.
Dù hiện tại công tác là điều 1qy thích, là lý tưởng của hắn nhưng không thể ngăn cản hắn ngẫu nhiên nhớ tới thời gian đại học tốt đẹp từng khiến người hạnh phúc, khiến người say mê.
Tô Mộc hỏi:
- Các người đang làm gì vậy?
Long Loan nói:
- Đương nhiên là dặm phấn trước khi ngủ, nhưng đột nhiên nhớ đến ngươi nên webcam chút, chúng ta không cố ý, chẳng qua chưa hóa trang xong hết. Ngươi không thể nói chúng ta như vậy!
Tô Mộc cười nói:
- Ta đã nói các người cái gì bao giờ? Nhưng bộ dạng hiện tại của các người rất giống kiểu nửa mặt.
Long Loan chớp mắt hỏi:
- Kiểu nửa măt? Ngươi đang nói đến đảo quốc?
Tô Mộc khinh thường nói:
- Đảo quốc? Ai nói với nàng kiểu nửa mặt là của đảo quốc. Cái quốc gia chỉ biết đạo văn như đảo quốc thích làm nhất là quên nguồn quên gốc, kiểu nửa mặt có điển cố lịch sử lâu đời ra từ Thiên Triều chúng ta. Bọn họ chỉ nhặt lại lịch sử của chúng ta, không cần so đo với bọn họ làm gì.
Long Loan khó tin hỏi:
- Thật không vậy?
Tô Mộc nhướng mày cười hỏi:
- Không tin chứ gì? Vậy nàng biết câu nói Từ nương bán lão, do thượng đa tình không?
- Có nghe nói, nhưng liên quan gì?
Long Loan hơi mơ hồ, nói ra thì nàng biết rất ít về lịch sử.
Tô Mộc hỏi:
- Quan Ngư biết không?
- Biết!
Quan Ngư gật đầu nói:
- Câu nói này đến từ Từ phi Chiêu bội của Nam triều. Từ phi là phi tử của Lương Nguyên đế Tiêu Dịch thời Nam triều. Từ nương tuy lão, do thượng đa tình là đang nói về nàng, nên kiểu hóa trang nửa mặt này của chúng ta đúng là ra từ quốc gia mình.
Tô Mộc nói:
‘Nam Sử chi Lương Nguyên đế Từ phi truyền’ có ghi chép việc này. Nói là ‘Từ phi và đế luôn miễu nhất mục, mỗi khi biết đế tới sẽ hóa trang một nửa chờ, đế thấy liền nổi giận. Có biết là ý gì không? ý là con người Từ phi cực kỳ kiêu ngạo, không thèm nể mặt Lương Nguyên đế. Lương Nguyên đế là một mắt, nên trong một lần lâm hạnh Từ phi cố ý trang điểm nửa mặ,t nửa bên chưa son phấn. Trong tình huống này Lương Nguyên đế biết Từ phi đang cười nhạo mình, vì vậy không bao giờ tới chỗ Từ phi nửa bước.
Quan Ngư 1cười hỏi:
- Đúng rồi, trong thơ Nam triều Lý Thương Ẩn nói: Hưu khoa nơi đây phân thiên hạ, Chỉ đắc từ phi bán diện trang. Ý nói là kiểu một nửa, nhưng không phải theo nghĩa xấu mà là tốt, khen ngợi xinh đẹp cái thế vô song.
Long Loan ở bên cạnh nghe hai người đối thoại mà nhức óc muốn nổ tung. Sao có thể như vậy? Tại sao hai người dều biết chuyện này? Cái gì Từ phi, gì mà Lương Nguyên đế? Làm sao ta biết mấy thứ này được? Ta chỉ biết vài mỹ nữ Thanh triều.
- Các người đủ rồi iđ, cứ nói suốt, chán chết. Vậy đi, chúng ta ngủ đây, bye bye!
Long Loan nói xong đóng camera lại, quay đầu nhìn Quan Ngư.
Long Loan xem xét Quan Ngư từ trên xuống dưới, hỏi:
- Này Tiểu Ngư Nhi, đầu óc ngươi làm sao hình thành? Vì sao chúng ta son phấn dở một ưnả cũng có thể lôi ra nhiều đạo lý lớn vậy? Chết nhất là Tô Mộc cũng biết, còn phối hợp với ngươi, làm ta không biết nên nói cái gì. Nếu các ngươi không phải huynh muội thì đúng là không có thiên lý!
Quan Ngư nghe vậy bật cười.
Quan Ngư bĩu môi nói:
- Ngươi còn nói nữa? Bình thường kêu ngươi đọc sách nhiều chút nhưng ngươi không nghe, giờ không biết những chuyện này còn trách ta. Ngươi trách được sao? Ngươi đúng là kẻ ăn vạ!
- Hừ! Ta biết ta hay ăn vạ, được chưa? Tiểu mỹ nhân, nếu biết ta hay ăn vạ vậy cho ta ạ thêm chút đi.
- A! Ngươi sờ chỗ nào vậy? Váy ngủ của ta bị ngươi lột ra rồi!
- He he, hãy thuận theo ta đi!
- Ngươi đừng mơ, ta thà chết chứ không chịu khuất phục!
Bên này phong cảnh đẹp nhưng Tô Mộc không ngắm được, hiện tại tâm tình của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn sau khi Long Loan chọc cười. Với tâm trạng nhẹ nhàng đó Tô Mộc mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Ba ngày sau.
Không còn ai nhắc đến chiêu thương dẫn tư Thương Thiền thị nữa, mọi người chìm trong làn sóng khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt xây nhà máy khí thế ngất trời. Lúc này đã là giữa tháng mười hai, thời tiết bên ngoài cực kỳ lạnh.
Nhưng nghĩ rằng hiện tại cũng rảnh rỗi, khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt kiến thiết phải bắt đầu hành động. Xây xong sớm không chỉ có lợi cho khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt mà cũng kích cầu cho dân lao động bên huyện Ân Huyền.
Vì vậy bộ môn địap hương liên quan dưới sự lãnh đạo của Dư Thuận đã bật đèn xanh hoàn toàn cho việc khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt kiến thiết. Không chỉ thế, toàn bộ trợ giúp lớn cho khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt xây dựng.
Sáng sớm.
Tô Mộc ngồi trong văn phòng, hắn mới trở về từ công trường bên ngoài đột nhiên vào gian phòng ấm áp thật là toàn thân thoải mái.
Phải công nhận trong xã hội hiện địa này dù khổ mấy cũng không cực cho đám quan.
Đừng nói làm quan, dù là nhân viên công vụ bình thường cũng sẽ không mở quạt điện dưới trời nóng, sẽ không bị đông lạnh tay chân trong thời tiết lạnh lẽo. Không phải Tô Mộc bắt buộc nhân viên công vụ chịu khổ sống mộc mạc, nhưng khi nghĩ đến tình huống như vậy hắn hơi cảm thán chút.
Trong mùa này bên ngoài công trường còn đang kiến thức hừng hực khí thế.
Nói đén thì sản nghiệp công nghệ cao như khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt không đặt địa điểm kiến thiết ở chỗ quá xa mà giao giới huyện huyện Ân Huyền, cái gọi là hộ thành hà, vị trí địa lý dịch đi góc vắng chút, khoanh lại một số đất vô chủ.
Trong đó có một số đất chiếm dụng nông thân xung quanh, nhưng đã thanh toán xong trong một lần, sẽ không có di chứng gì. Đây là việc lớn nguyên huyện Ân Huyền đang làm, ai dám gây sự vào lúc này?
Trước kia Tô Mộc còn đang nghĩ khi Hầu Bách Lương chấp chính nên làm gì với đất đai bị lãng phí? Những biệt thự đã kiến thiết tốt giờ đình sản nhưng san bằng hết thì hơi lãng phí, nay đã giải quyết xong vấn đề.
Chỉ cần Tô Mộc đầu tư xây xong, giá phòng huyện Ân Huyền sẽ nước lên thuyền lên. Những biệt thự đã xây xong nay có người bắt đầu đặt mua. Chỉ có vì không có khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt nên những biệt thự đều vô dụng, giờ khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt cắm rễ tại đây vừa đúng chiếm dụng đất hẻo lánh nghèo nàn, là chuyện siêu tốt.
- Thư ký, Từ cục trưởng đến!
Khi Từ Viêm đi vào văn phòng mang theo luồng khí lạnh. Từ Viêm bước vào trong phòng, que nthuộc tự rót trà uống. Mộ Bạch đã thói quen cảnh này, biết quan hệ giữa Từ Viêm và Tô Mộc không thể đối xử như người bình thường được. Mộ Bạch xoay người rời đi.
Hiện tại Từ Viêm không phải người bình thường, là huyện chính pháp ủy thư ký, là thường ủy huyện ủy, có tư cách làm như vậy.
Tô Mộc nói:
- Ngươi đấy, làm gì mà gấp gáp vội vàng vậy. Hiện tại ngươi đã là huyện chính pháp ủy thư ký, phải hiểu đạo uy nghiêm.
18chiêu thương hội cười nói:
- Ta chỉ như thế ở chỗ ngươi, gặp nơi khác thì ta uy nghiêm rất nhiều.
Tô Mộc ném bao thuốc lá:
- Rồi, nói đi, lần này đến có chuyện gì muốn nói?
Từ Viêm rút một điếu ra, còn dư lại gã không định trả mà nhét vào túi.
- Lần này ta đến đây thật sự có chuyện...
Từ Viêm chưa nói hết câu thì đột nhiên di động của gã, điện thoại trên bàn Tô Mộc cùng reo inh ỏi.
/1590
|