Cái gì gọi là thô bạo!?
Cái gì gọi là vô lý gây rối?
Cái gì gọi là đạp mũi lên mặt?
Hiện tại những huyện Lâm Sơn đang làm ứng các câu trên. Trong tình huống các ngươi không chiếm đạo lý gì lại làm ra chuyện như vậy, các ngươi cho rằng huyện Ân Huyền chúng ta dễ ăn hiếp vậy sao?
Hiện không đơn giản là chuyện Sở Như Ngọc, đó là vấn đề mặt mũi của hai huyện. Theo đạo lý thì hai huyện sát bên nhau không nên thật ra nhưng đây là sự thật, không thể thay đổi.
Gì mà huyện khu huynh đệ, nếu tương thân tương ái như thế thì thế giới này đã thái bình vô sự. Ai đèu biết chỉ có ích lợi, xã hội hài hòa như vậy sẽ không thành công dù chỉ một ngày. Chỗ nào có người nơi đó có giang hồ mới chính xác.
- Ừm! Là như thế, rồi, ta biết, ta về ngay bây giờ.
Từ Viêm gọi điện thoại cho Tô Mộc xong quay về.
Tô Mộc ngồi trong văn phòng, biểu tình đã trở về như ban đầu. Càng gặp chuyện như vậy càng phải giữ sự bình tĩnh. Cái gọi là thản nhiên bình tĩnh là nói phẩm chất nên có khi gặp việc lớn.
Điểm then chốt toàn sự kiện nằm ở Sở Như Ngọc, chỉ cần chứng minh nàng không thành vấn đề là đã tát huyện Lâm Sơn sưng mặt, hơn nữa thuận thế lôi nghiệp sữa Phóng Tâm xuống, thành dẫn tiến kiến thiết xí nghiệm không ô nhiễm thứ hai của huyện Ân Huyền.
Rốt cuộc Sở Như Ngọc có vấn đề gì không?
Tô Mộc đang chờ, hắn tin tưởng rất nhanh sẽ nhận được tin tức từ chỗ Đoạn Bằng. Bây giờ đã sắp tới giữa trưa, nếu trước một giờ chiều mà không nhận được tin gì thì Tô Mộc sẽ đích thân đi huyện Lâm Sơn.
Lúc này Tô Mộc cầm điện thoại gọi điện, rất nhanh eben kia vang lên giọng trầm thấp.
- Ta là Tiêu Lang Trị, ngươi là ai?
Tô Mộc cười cười:
- Tiêu thư ký khỏe không? Ta là Tô Mộc.
Tiêu Lang Trị nói:
- Là tiểu Tô thư ký sao.
Khi xưng hô đó thốt ra, đáy mắt Tô Mộc lóe tia lạnh băng. Trong quan trường có một quy định ngầm là quan chức quyết định hết thảy, miễn quan chức của người ta cao hơn ngươi thì dù nhỏ tuổi hơn ngươi thì sao? Ngươi vẫn phải xưng hô thật tôn kính.
Ví dụ chữ ‘tiểu’ này tuyệt đối không thể tùy tiện dùng, dù là Tôn Mai Cổ, Hoàng Vĩ Sâm cũng không dám gọi Tô Mộc là tiểu Tô.
Tiêu Lang Trị thì không chút do dự quen miệng dùng xưng hô đó với Tô Mộc. Cái gì gọi là tiểu Tô thư ký, chẳng lẽ ngươi lớn hơn ta nhiều sao? Tiểu Tô thư ký khỉ mốc, ta cực kỳ xem thường ngươi.
Tiêu Lang Trị hỏi:
- Tiểu Tô thư ký có chuyện gì không?
Tô Mộc nói:
- Là vầy, huyện chúng ta có một đầu tư thương có lẽ vì chút hiểu lầm nên đêm qua cục công an huyện các người từ trong nhà khách chỗ chúng ta mang người đi. Ta nghĩ nếu không có vấn đề gì thì mau thả ra đi.
Tiêu Lang Trị nói:
- Vậy sao? Có chuyện như vậy? Ta thật tình không biết. Tiểu Tô thư ký yên tâm, ta sẽ chú ý chuyện này giúp cho.
Đây là câu nhà quan ưa dùng.
Tô Mộc lăn lộn trong quan trường này làm sao không hiểu Tiêu Lang Trị nói câu đó có ý gì? Rõ ràng Tiêu Lang Trị đang qua loa với Tô Mộc, lưu ý gì? Không biết lưu ý chờ tới bao giờ.
Tô Mộc nói:
- Tiêu thư ký, chuyện là vầy, thật sự xảy ra. Ta rất bất ngờ, huyện Lâm Sơn xảy ra việc lớn như thế mà Tiêu thư ký không hay biết gì. Nếu Tiêu thư ký không biết thì thôi, ta tìm người khác hỏi. Ta nghĩ nếu Tiêu thư ký không biết chắc bên huyện trưởng sẽ biết gì.
Cạch!
Tô Mộc nói xong cúp may, tay Tiêu Lang Trị cầm điện thoại lộ biểu tình khinh thường.
Tiêu Lang Trị lạnh lùng nói:
- Tìm Dương Vạn Tiêu? Dù ngươi tìm hết mọi người thì vẫn chỉ câu nói này, không biết. Dù hiện tại ta không cách nào định tội Sở Như Ngọc nhưng giam người một thời gian là dễ dàng nhất. Ngươi cứ chờ đi, ta sẽ cho ngươi vừa lòng muốn chết!
Tiêu Lang Trị rất rõ ràng ẩn ý câu Tô Mộc vừa nói, đơn giản là mỉam ai gã không cách nào nắm giữ toàn huyện, không biết gì chuyện xảy ra trong huyện. Nhưng muốn dùng thủ đoạn này uy hiếp gã thì sai mười mươi.
Sau khi biết thái độ của Tiêu Lang Trị thì Tô Mộc không do dự gọi ngay cho Dương Vạn Tiêu, giống như vừa rồi, chào hỏi công thức hóa xong Tô Mộc hỏi thẳng.
- Dương huyện trưởng, chuyện xảy ra bên huyện Ân Huyền chúng ta là người huyện cục công an huyện Lâm Sơn các ngươi ra tay làm. Ta chỉ muốn hỏi khi nào thả Sở Như Ngọc ra được? Trong tay các ngươi có chứng cứ gì chứng minh nàng phạm tội trái pháp luật không?
Tiêu Lang Trị bị câu nói của Tô Mộc làm ngây người, giây sau bình tĩnh cười nói:
- Tô thư ký, chuyện này ta là thật sự không biết. Tô thư ký cũng biết rõ bên huyện cục công an nếu có hành động gì mới báo cáo lên sẽ chậm trễ thời gian. Hiện tại ta sẽ hỏi thăm giúp Tô thư ký, vậy có được không?
- Thế thì làm phiền Dương huyện trưởng!
Tô Mộc nói xong cúp máy.
Tô Mộc đốt thuốc lá đứng trước khung cửa sổ, biểu tình lạnh lùng. Tiêu Lang Trị như thế, Dương Vạn Tiêu như vậy, nói hai người này không móc nối trước với nhau thì ai tin? Nhưng đã nói chuynẹ với nhau coàn dám làm như vậy, chẳng lẽ Sở Như Ngọc thật sự có vấn đề gì?
Không biết bọn họ sẽ cho Sở Như Ngọc tội danh gì.
Mười một giờ sáng.
Reng reng reng!
Đoạn Bằng gọi điện thoại. Tô Mộc bắt may, bên kia truyền đến lời nói xác định suy đoán trước đó của hắn.
Đoạn Bằng nói:
- Lãnh đạo, xuất hiện huyện Lâm Sơn phần nhiều là muốn trả thù nên mới làm như vậy. Bọn họ cho rằng chuyện Liêu Võ là lãnh đạo không nể mặt bọn họ, nên họ mới đụng vào Sở Như Ngọc. Sở Như Ngọc bị định tội danh là Phi Thiên nữ tặc gì đó. Theo tin tức chúng ta điều tra được hiện tại nội bộ huyện Lâm Sơn lưu truyền tin đồn thế này, nói là tai mắt cho bọn họ biết trong phòng nhà khách của Sở Như Ngọc. Nhưng sự thật chứng minh bọn họ bắt sai người, dù vậy họ không định thả người.
Quả nhiên là như vậy.
Đoạn Bằng hỏi:
- Lãnh đạo, chúng ta hiện tại nên làm gì?
Tô Mộc nói:
- Tiếp tục chú ý bên đó.
Đoạn Bằng gật đầu nói:
- Tuân lệnh!
Tô Mộc cúp máy xong đầu óc sửa sang lại vụ việc, khóe môi cong lên lạnh băng.
- Mộ Bạch, chuẩn bị xe, chúng ta đi thị ủy!
- Tuân lệnh!
Tòa nhà thị ủy.
Khi Tôn Mai Cổ nhìn Tô Mộc xuất hiện trước mắt mình thì đã biết mục đích của hắn.nói sao thì Tôn Mai Cổ là thư ký thị ủy của chỗ này, nếu không có sức khống chế chút chuyện nhỏ này thì sao được? Chuyện gì xảy ra trong Thương Thiền thị là Tôn Mai Cổ đều nhận được báo cáo.
Nói thật ra Tôn Mai Cổ đang cực kỳ tức giận.
Mặc kệ Tô Mộc nói thế nào, dù là lần trước chiêu thương thì người ta có lý do làm như vậy. Kết quả cuối cùng là tốt, phần chiến tích rơi vào Thương Thiền thị là thật, có ích cho tài chính sau này của Thương Thiền thị, không ai bỏ qua được sự thật này.
Hơn nữa vị trí địa lý huyện Ân Huyền rất gần nội thành, nhà máy được xây dựng thì sức lao động trong thị cũng được sắp xếp, cộng thêm một số phát triển sản nghiệp phụ trợ khác, đây là vận tác rất có lợi cho cả huyện Ân Huyền và Thương Thiền thị.
Nhưng huyện Lâm Sơn các ngươi làm gì thế này?
- Tôn thư ký, sự việc chính là như vậy, ta đến đây không phải mách với người, ta chỉ hy vọng người có thể chủ trì công đạo. Nếu Sở Như Ngọc thật sự có vấn đề thì ta không ý kiến gì, dù bên huyện Lâm Sơn vượt huyện bắt người ta cũng chấp nhận.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Nhưng nếu thật sự không có việc gì thì ta hy vọng thả Sở Như Ngọc ra ngay bây giờ, còn phải bắt huyện cục công an huyện Lâm Sơn thanh minh xin lỗi. Nếu bọn họ không làm như vậy thì huyện Ân Huyền chúng ta và tất cả đầu tư thương thấy lạnh lòng.
Tôn Mai Cổ ngồi yên nghe Tô Mộc nói, nhìn biểu tình của hắn, cảm nhận lòng quyết tâm, không biết suy nghĩ trong đầu gã thế nào.
Tôn Mai Cổ sớm biết bối cảnh hậu đài của Tô Mộc, biết hắn tuyệt đối không dễ chọc. Nếu không vì bối cảnh hùng hậu đó, ngươi nghĩ Tô Mộc dựa vào cái gì dám làm động tác lớn như thế trong Thương Thiền thị?
Nhưng nếu cưỡng ép can thiệp việc này e rằng sẽ gây ra chuyện không tốt, nói sao thì huyện Lâm Sơn cũng là Thương Thiền thị. Nếu làm bên huyện Lâm Sơn mất mặt mũi, sau này Tôn Mai Cổ khó phát triển công tác.
Từ mặt này liền biết Tôn Mai Cổ là thư ký thị ủy thích giữ sự trung lập, nên quyết đoán thì sẽ có nhưng không tùy thời biểu hiện ra.
Quan trọng nhất là chuyện này không liên quan gì lớn với Tôn Mai Cổ, chẳng đụng chạm đến ích lợi thiếta thân của gã. Cho nên Tôn Mai Cổ bình tĩnh bàng quan. Đến bây giờ Tô Mộc chưa theo phe, dựa vào cái gì Tôn Mai Cổ vì hắn làm chuyện này?
Đây là chỗ hỏng khi không theo phe.
Dù là Tiêu Lang Trị hay Dương Vạn Tiêu đều có hậu đại. Một là Giang Hà phó thư ký thị ủy, một là Chủng Sở Sơn phó thị trưởng thường vụ. Nêu xử lý Tiêu Lang Trị, Dương Vạn Tiêu nghĩa làz đắc tội hai thị ủy thường ủy.
Vì một thư ký huyện ủy như Tô Mộc cho đến bây giờ không chịu theo phe, đáng giá không? Dù ngươi có hậu đài cỡ nào cũng nên biết nơi này là Thương Thiền thị, Tôn Mai Cổ ta mới là thư ký thị ủy chỗ này, ta phải suy xét mọi mặt vấn đề.
Tôn Mai Cổ không len tiếng, Tô Mộc giữ im lặng. Hai người ngồi trên ghế, văn phòng chìm trong yên tĩnh tạm thời.
Cái gì gọi là vô lý gây rối?
Cái gì gọi là đạp mũi lên mặt?
Hiện tại những huyện Lâm Sơn đang làm ứng các câu trên. Trong tình huống các ngươi không chiếm đạo lý gì lại làm ra chuyện như vậy, các ngươi cho rằng huyện Ân Huyền chúng ta dễ ăn hiếp vậy sao?
Hiện không đơn giản là chuyện Sở Như Ngọc, đó là vấn đề mặt mũi của hai huyện. Theo đạo lý thì hai huyện sát bên nhau không nên thật ra nhưng đây là sự thật, không thể thay đổi.
Gì mà huyện khu huynh đệ, nếu tương thân tương ái như thế thì thế giới này đã thái bình vô sự. Ai đèu biết chỉ có ích lợi, xã hội hài hòa như vậy sẽ không thành công dù chỉ một ngày. Chỗ nào có người nơi đó có giang hồ mới chính xác.
- Ừm! Là như thế, rồi, ta biết, ta về ngay bây giờ.
Từ Viêm gọi điện thoại cho Tô Mộc xong quay về.
Tô Mộc ngồi trong văn phòng, biểu tình đã trở về như ban đầu. Càng gặp chuyện như vậy càng phải giữ sự bình tĩnh. Cái gọi là thản nhiên bình tĩnh là nói phẩm chất nên có khi gặp việc lớn.
Điểm then chốt toàn sự kiện nằm ở Sở Như Ngọc, chỉ cần chứng minh nàng không thành vấn đề là đã tát huyện Lâm Sơn sưng mặt, hơn nữa thuận thế lôi nghiệp sữa Phóng Tâm xuống, thành dẫn tiến kiến thiết xí nghiệm không ô nhiễm thứ hai của huyện Ân Huyền.
Rốt cuộc Sở Như Ngọc có vấn đề gì không?
Tô Mộc đang chờ, hắn tin tưởng rất nhanh sẽ nhận được tin tức từ chỗ Đoạn Bằng. Bây giờ đã sắp tới giữa trưa, nếu trước một giờ chiều mà không nhận được tin gì thì Tô Mộc sẽ đích thân đi huyện Lâm Sơn.
Lúc này Tô Mộc cầm điện thoại gọi điện, rất nhanh eben kia vang lên giọng trầm thấp.
- Ta là Tiêu Lang Trị, ngươi là ai?
Tô Mộc cười cười:
- Tiêu thư ký khỏe không? Ta là Tô Mộc.
Tiêu Lang Trị nói:
- Là tiểu Tô thư ký sao.
Khi xưng hô đó thốt ra, đáy mắt Tô Mộc lóe tia lạnh băng. Trong quan trường có một quy định ngầm là quan chức quyết định hết thảy, miễn quan chức của người ta cao hơn ngươi thì dù nhỏ tuổi hơn ngươi thì sao? Ngươi vẫn phải xưng hô thật tôn kính.
Ví dụ chữ ‘tiểu’ này tuyệt đối không thể tùy tiện dùng, dù là Tôn Mai Cổ, Hoàng Vĩ Sâm cũng không dám gọi Tô Mộc là tiểu Tô.
Tiêu Lang Trị thì không chút do dự quen miệng dùng xưng hô đó với Tô Mộc. Cái gì gọi là tiểu Tô thư ký, chẳng lẽ ngươi lớn hơn ta nhiều sao? Tiểu Tô thư ký khỉ mốc, ta cực kỳ xem thường ngươi.
Tiêu Lang Trị hỏi:
- Tiểu Tô thư ký có chuyện gì không?
Tô Mộc nói:
- Là vầy, huyện chúng ta có một đầu tư thương có lẽ vì chút hiểu lầm nên đêm qua cục công an huyện các người từ trong nhà khách chỗ chúng ta mang người đi. Ta nghĩ nếu không có vấn đề gì thì mau thả ra đi.
Tiêu Lang Trị nói:
- Vậy sao? Có chuyện như vậy? Ta thật tình không biết. Tiểu Tô thư ký yên tâm, ta sẽ chú ý chuyện này giúp cho.
Đây là câu nhà quan ưa dùng.
Tô Mộc lăn lộn trong quan trường này làm sao không hiểu Tiêu Lang Trị nói câu đó có ý gì? Rõ ràng Tiêu Lang Trị đang qua loa với Tô Mộc, lưu ý gì? Không biết lưu ý chờ tới bao giờ.
Tô Mộc nói:
- Tiêu thư ký, chuyện là vầy, thật sự xảy ra. Ta rất bất ngờ, huyện Lâm Sơn xảy ra việc lớn như thế mà Tiêu thư ký không hay biết gì. Nếu Tiêu thư ký không biết thì thôi, ta tìm người khác hỏi. Ta nghĩ nếu Tiêu thư ký không biết chắc bên huyện trưởng sẽ biết gì.
Cạch!
Tô Mộc nói xong cúp may, tay Tiêu Lang Trị cầm điện thoại lộ biểu tình khinh thường.
Tiêu Lang Trị lạnh lùng nói:
- Tìm Dương Vạn Tiêu? Dù ngươi tìm hết mọi người thì vẫn chỉ câu nói này, không biết. Dù hiện tại ta không cách nào định tội Sở Như Ngọc nhưng giam người một thời gian là dễ dàng nhất. Ngươi cứ chờ đi, ta sẽ cho ngươi vừa lòng muốn chết!
Tiêu Lang Trị rất rõ ràng ẩn ý câu Tô Mộc vừa nói, đơn giản là mỉam ai gã không cách nào nắm giữ toàn huyện, không biết gì chuyện xảy ra trong huyện. Nhưng muốn dùng thủ đoạn này uy hiếp gã thì sai mười mươi.
Sau khi biết thái độ của Tiêu Lang Trị thì Tô Mộc không do dự gọi ngay cho Dương Vạn Tiêu, giống như vừa rồi, chào hỏi công thức hóa xong Tô Mộc hỏi thẳng.
- Dương huyện trưởng, chuyện xảy ra bên huyện Ân Huyền chúng ta là người huyện cục công an huyện Lâm Sơn các ngươi ra tay làm. Ta chỉ muốn hỏi khi nào thả Sở Như Ngọc ra được? Trong tay các ngươi có chứng cứ gì chứng minh nàng phạm tội trái pháp luật không?
Tiêu Lang Trị bị câu nói của Tô Mộc làm ngây người, giây sau bình tĩnh cười nói:
- Tô thư ký, chuyện này ta là thật sự không biết. Tô thư ký cũng biết rõ bên huyện cục công an nếu có hành động gì mới báo cáo lên sẽ chậm trễ thời gian. Hiện tại ta sẽ hỏi thăm giúp Tô thư ký, vậy có được không?
- Thế thì làm phiền Dương huyện trưởng!
Tô Mộc nói xong cúp máy.
Tô Mộc đốt thuốc lá đứng trước khung cửa sổ, biểu tình lạnh lùng. Tiêu Lang Trị như thế, Dương Vạn Tiêu như vậy, nói hai người này không móc nối trước với nhau thì ai tin? Nhưng đã nói chuynẹ với nhau coàn dám làm như vậy, chẳng lẽ Sở Như Ngọc thật sự có vấn đề gì?
Không biết bọn họ sẽ cho Sở Như Ngọc tội danh gì.
Mười một giờ sáng.
Reng reng reng!
Đoạn Bằng gọi điện thoại. Tô Mộc bắt may, bên kia truyền đến lời nói xác định suy đoán trước đó của hắn.
Đoạn Bằng nói:
- Lãnh đạo, xuất hiện huyện Lâm Sơn phần nhiều là muốn trả thù nên mới làm như vậy. Bọn họ cho rằng chuyện Liêu Võ là lãnh đạo không nể mặt bọn họ, nên họ mới đụng vào Sở Như Ngọc. Sở Như Ngọc bị định tội danh là Phi Thiên nữ tặc gì đó. Theo tin tức chúng ta điều tra được hiện tại nội bộ huyện Lâm Sơn lưu truyền tin đồn thế này, nói là tai mắt cho bọn họ biết trong phòng nhà khách của Sở Như Ngọc. Nhưng sự thật chứng minh bọn họ bắt sai người, dù vậy họ không định thả người.
Quả nhiên là như vậy.
Đoạn Bằng hỏi:
- Lãnh đạo, chúng ta hiện tại nên làm gì?
Tô Mộc nói:
- Tiếp tục chú ý bên đó.
Đoạn Bằng gật đầu nói:
- Tuân lệnh!
Tô Mộc cúp máy xong đầu óc sửa sang lại vụ việc, khóe môi cong lên lạnh băng.
- Mộ Bạch, chuẩn bị xe, chúng ta đi thị ủy!
- Tuân lệnh!
Tòa nhà thị ủy.
Khi Tôn Mai Cổ nhìn Tô Mộc xuất hiện trước mắt mình thì đã biết mục đích của hắn.nói sao thì Tôn Mai Cổ là thư ký thị ủy của chỗ này, nếu không có sức khống chế chút chuyện nhỏ này thì sao được? Chuyện gì xảy ra trong Thương Thiền thị là Tôn Mai Cổ đều nhận được báo cáo.
Nói thật ra Tôn Mai Cổ đang cực kỳ tức giận.
Mặc kệ Tô Mộc nói thế nào, dù là lần trước chiêu thương thì người ta có lý do làm như vậy. Kết quả cuối cùng là tốt, phần chiến tích rơi vào Thương Thiền thị là thật, có ích cho tài chính sau này của Thương Thiền thị, không ai bỏ qua được sự thật này.
Hơn nữa vị trí địa lý huyện Ân Huyền rất gần nội thành, nhà máy được xây dựng thì sức lao động trong thị cũng được sắp xếp, cộng thêm một số phát triển sản nghiệp phụ trợ khác, đây là vận tác rất có lợi cho cả huyện Ân Huyền và Thương Thiền thị.
Nhưng huyện Lâm Sơn các ngươi làm gì thế này?
- Tôn thư ký, sự việc chính là như vậy, ta đến đây không phải mách với người, ta chỉ hy vọng người có thể chủ trì công đạo. Nếu Sở Như Ngọc thật sự có vấn đề thì ta không ý kiến gì, dù bên huyện Lâm Sơn vượt huyện bắt người ta cũng chấp nhận.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Nhưng nếu thật sự không có việc gì thì ta hy vọng thả Sở Như Ngọc ra ngay bây giờ, còn phải bắt huyện cục công an huyện Lâm Sơn thanh minh xin lỗi. Nếu bọn họ không làm như vậy thì huyện Ân Huyền chúng ta và tất cả đầu tư thương thấy lạnh lòng.
Tôn Mai Cổ ngồi yên nghe Tô Mộc nói, nhìn biểu tình của hắn, cảm nhận lòng quyết tâm, không biết suy nghĩ trong đầu gã thế nào.
Tôn Mai Cổ sớm biết bối cảnh hậu đài của Tô Mộc, biết hắn tuyệt đối không dễ chọc. Nếu không vì bối cảnh hùng hậu đó, ngươi nghĩ Tô Mộc dựa vào cái gì dám làm động tác lớn như thế trong Thương Thiền thị?
Nhưng nếu cưỡng ép can thiệp việc này e rằng sẽ gây ra chuyện không tốt, nói sao thì huyện Lâm Sơn cũng là Thương Thiền thị. Nếu làm bên huyện Lâm Sơn mất mặt mũi, sau này Tôn Mai Cổ khó phát triển công tác.
Từ mặt này liền biết Tôn Mai Cổ là thư ký thị ủy thích giữ sự trung lập, nên quyết đoán thì sẽ có nhưng không tùy thời biểu hiện ra.
Quan trọng nhất là chuyện này không liên quan gì lớn với Tôn Mai Cổ, chẳng đụng chạm đến ích lợi thiếta thân của gã. Cho nên Tôn Mai Cổ bình tĩnh bàng quan. Đến bây giờ Tô Mộc chưa theo phe, dựa vào cái gì Tôn Mai Cổ vì hắn làm chuyện này?
Đây là chỗ hỏng khi không theo phe.
Dù là Tiêu Lang Trị hay Dương Vạn Tiêu đều có hậu đại. Một là Giang Hà phó thư ký thị ủy, một là Chủng Sở Sơn phó thị trưởng thường vụ. Nêu xử lý Tiêu Lang Trị, Dương Vạn Tiêu nghĩa làz đắc tội hai thị ủy thường ủy.
Vì một thư ký huyện ủy như Tô Mộc cho đến bây giờ không chịu theo phe, đáng giá không? Dù ngươi có hậu đài cỡ nào cũng nên biết nơi này là Thương Thiền thị, Tôn Mai Cổ ta mới là thư ký thị ủy chỗ này, ta phải suy xét mọi mặt vấn đề.
Tôn Mai Cổ không len tiếng, Tô Mộc giữ im lặng. Hai người ngồi trên ghế, văn phòng chìm trong yên tĩnh tạm thời.
/1590
|