Dù hiện tại đèn mới lên, nhà nhà sáng đèn ăn cơm nhưng chuyện xảy ra trong cục công an đã lan truyền trong thời gian ngắn nhất. Tốc độ tin đồn cực nhanh, Hồ Kim Địch vừa mới định báo cáo cho Tiêu Lang Trị thì điện thoại của gã đã reo trước.
Bị động!
Hồ Kim Địch nghĩ vậy, gã chưa từng cho rằng chuyện này sẽ kéo Tiêu Lang Trị xuống. Tiêu Lang Trị chẳng những không bị gì, Dương Vạn Tiêu cũng an toàn, thậm chí ểnú Lư Ngạn có dứt khoát vứt bỏ Dương Liêu Khải ra là phủi tay sạch sẽ.
Nên dù Hồ Kim Địch đã nghe Dương Trường Phong nói một câu trước đó thì vẫn cung kính báo cáo với Tiêu Lang Trị.
- Tiêu thư ký, sự việc là như thế, ta cũng không ngờ sở công an tỉnh kiểm tra kỷ luật ủy Dương thư ký đến mau như vậy. Chắcliên quan việc Dương thư ký đang điều nghiên đúng dịp gần huyện chúng ta. Nhưng mặc kệ thế nào thì Dương cục trưởng đã bị mang đi, ta xem bộ dáng thì không được tốt.
Tiêu Lang Trị im lặng một lcsu sau chậm rãi nói:
- Nhanh chóng thả Sở Như Ngọca ra, đừng sinh sự thêm nữa.
Hồ Kim Địch nói:
- Vâng,ta cũng nghĩ vậy. Nhưng đến bây giờ Sở Như Ngọc không chịu đi, chúng ta không thể cứng rắn với nàng ta.
Đây là khoai lang phỏng tay thứ nhất Hồ Kim Địch gặp được sau khi tiếp nhận huyện cục công an, gã không ngờ nó sẽ phỏng tay thế này. Hiện Sở Như Ngọca chiếm đạo lý càng thêm không chịu bỏ qua.
- Ta tin tưởng ngươi có thể giải quyết tốt việc này.
Tiêu Lang Trị nói xong cúp máy.
Hồ Kim Địch chết tiệt, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi có ý gì. Ngươi cho rằng hiện tại ngươi đã trở thành cục trưởng huyện cục công an sao? Nực cười, người gióng như ngươi đừng nói hiện tại chưa trở thành, dù thật sự làm cục trưởng, nếu không nghe lời thì ta vẫn sẽ cuốn gói ngươi sang bên.
Cái thứ chó chết gì!
Tiêu Lang Trị đang nhức đầu, bên Dương Vạn Tiêu cũng là kiến bò trên chảo nóng. Dương Vạn Tiêu chưa bao giờ ngờ sự việc sẽ phát triển thành như vậy.
Người của sở công an tỉnh tại sao đến vào phút then chốt này?
Thật sự vì chuyện khác mới mang Dương Liêu Khải đi sao?
Ên biết lúc này huyện Lâm Sơn đang đấu pháp với huyện Ân Huyền, nếu nói chuyện này không liên quan gì đén Tô Mộc thì Dương Vạn Tiêu không bao giờ tin. Dù sao hai ngày trước Tô Mộc còn đi bên tỉnh chính pháp ủy thư ký Long Chấn Thiên.
Nghĩ đến đây Dương Vạn Tiêu đột nhiên tim đập chân run.
Đúng thế, Dương Vạn Tiêu đang sợ.
Lúc trước Dương Vạn Tiêu chỉ lo nghĩ làm sao phối hợp với Tiêu Lang Trị, vì chuyện Liêu Võ mà tát mặt Tô Mộc một cái rõ đau. Bọn họ đã quên bên cạnh Tô Mộc còn đứng một Long Chấn Thiên, nếu bị Long Chấn Thiên ghi nhớ thì hậu quả cực kỳ tệ hại.
Uy nghiêm của Long Chấn Thiên tuyệt đối không phải huyện Lâm Sơn có thể đối kháng.
Không được, thừa dịp sự việc chưa lan đến chính mình phải dứt khoát đá văng cục nợ này ra.
Dương Vạn Tiêu nghĩ vậy đang định gọi điện thoại cho Tô Mộc, ai ngờ di động riêng đột nhiên reo chuông. Là phó thị trưởng thường vụ Thương Thiền thị Chung Sở Sơn gọi điện.
- Chung thị trưởng!
- Dương Vạn Tiêu, rốt cuộc ngươi đang làm gì? Huyện Lâm Sơn các ngươi làm sao vậy? Ai cho các ngươi có quyền lực lớn tự mình giam đầu tư thương lại? Có biết hành động này mang tính chất gì không? Huyện Lâm Sơn các ngươi muốn sao?
Không đợi Dương Vạn Tiêu nói gì bên Chung Sở Sơn đã mắng thúi đầu, không chưa chút tình cảm nào cho gã.
Dương Vạn Tiêu vội giải thích:
- Chung thị trưởng, sự việc không phải vậy...
Chung Sở Sơn lạnh lùng nói:
- Không phải vậy? Dương Vạn Tiêu, ở trước mặt ta mà ngươi còn muốn giở trò khôn vặt sao? Thật sự cho rằng ta không biết huyện Lâm Sơn các ngươi làm như vậy vì muốn điều gì?
Dương Vạn Tiêu nhỏ giọng nói:
- Ta đã sai.
Dương Vạn Tiêu biết Chung Sở Sơn giận thật sự, gã không dám giải thích một chữ nào trong lúc này, vì nếu gã cãi lại chắc chắn sẽ bị Chung Sở Sơn vứt bỏ. Không còn Chung Sở Sơn che chở thì Dương Vạn Tiêu làm sao bơi lội thỏa thích trong này?
Chung Sở Sơn càng nghĩ càng giận:
- Biết sai thì tốt, nhanh chóng giải quyết vụ việc đi, không nhìn xem Liêu Võ là hạng gì? Huyện Lâm Sơn các ngươi vì người như vậy đắc tội vị đại phật không trêu vào được, các ngươi ngu hết sức!
Nếu Dương Vạn Tiêu không phải người của gã thì Chung Sở Sơn rất muốn lột da nhóm người huyện Lâm Sơn ra, quá là vô pháp vô thiên, cho rằng trên đời này chỉ có huyện Lâm Sơn các ngươi sao? Muốn làm gì thì làm?
- Vâng,ta sẽ giải quyết ngay!
- Cứ vậy đi.
Khi Dương Vạn Tiêu cúp điện thoại thì người đổ mồ hôi như tắm, gã không dám chậm giây nào vội cầm điện thoại lên định gọi cho Tiêu Lang Trị. Ai ngờ Dương Vạn Tiêu chưa bấm số thì điện thoại đã reo chuông chói tai.
- Tiêu thư ký!
Giọng Tiêu Lang Trị trầm thấp nói:
- Lão Dương, đang ở nhà phải không? Nếu không bận gì thì qua đây một chuyến, ta chờ ngươi trong phòng họp huyện ủy.
Dương Vạn Tiêu nói:
- Được, ta qua ngay!
Dương Vạn Tiêu vốn cho rằng lần này vì chuyện Liêu Võ mà làm ra điều ngu xuẩn, nhưng gã không ngờ vụ việc nghiêm trọng hơn gã tưởng tượng rất nhiều. Thoáng chốc huyện Lâm Sơn bị đẩy lên đầu ngọn sóng toàn tỉnh Yến Bắc.
Thương Thiền thị.
Tôn Mai Cổ buông điện thoại xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ. Không ngờ cuối cùng Tôn Mai Cổ đi kém một chiêu, dù không tính thua cuộc nhưng cảm giác rất khó chịu.
Tôn Nghênh Thanh hỏi:
- phụ thân, có phải nghĩ đến chuyện huyện Lâm Sơn?
Tôn Mai Cổ nhướng mày hỏi:
- Sao ngươi biết?
Tôn Nghênh Thanh chu môi nói:
- Sao con biết? Đương nhiên con biết rồi, bây giờ người huyện Ân Huyền chúng ta có ai không biết chuyện này? Theo con thấy phụ thân nên kiềm chế người huyện Lâm Sơn lại, sao bọn họ có thể làm ra chuyện như vậy? Rõ ràng là trả đũa! Hơn nữa trả đũa mà không có chứng cứ gì. Phụ thân không biết đâu, hiện tại con bắt đầu phụ trách công tác huyện chiêu thương cục. Những đầu tư thương bên chiêu thương cục đều nói nếu huyện cục công an huyện Lâm Sơn không thanh minh xin lỗi thì bọn họ tuyệt đối không bỏ qua.
Tôn Nghênh Thanh đứng ở lập trường huyện Ân Huyền nói chuyện.
Tôn Mai Cổ không tỏ ý kiến gì:
- Tuyệt đối không bỏ qua?
Tôn Nghênh Thanh nói:
- phụ thân đừng nghĩ rằng bọn họ chỉ nói chơi, thế là sai lầm. Vì lần này đầu tư thương đến huyện chúng ta toàn là xí nghiệp lớn của tỉnh lị. Bọn họ có cái gọi là thương hội, nếu bọn họ thật sự kêu gọi ngăn chặn huyện Lâm Sơn, phụ thân nói xem huyện Lâm Sơn có chịu nổii không?
Mí mắt Tôn Mai Cổ co giật, nếu đúng như Tôn Nghênh Thanh nói thì tính chất vụ việc càng tệ.
Nhưng Tôn Nghênh Thanh, khuê nữ bảo bối của ta ơi, có biết rắng sự việc nghiêm trọng hơn ngươi nghĩ không? Ngươi cho rằng chuyện đơn giản thế sao? Đúng là Dương Liêu Khải lần này không có khả năng trở mình, ban huyện Lâm Sơn cũng bị thanh tẩy điều chỉnh hết.
Dương Liêu Khải chết tiệt, thằng khốn nạn khốn kiếp, ỷ vào thân phận thị cục trưởng huyện cục công an riêng tư buôn bán ma tuý! Chỉ tính khoảng tang vật Dương Liêu Khải tích góp đã hơn trăm triệu.
Một thị cục trưởng huyện cục công an tỷ phú, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì thư ký thị ủy như Tôn Mai Cổ cũng mất hết mặt mũi. Tôn Mai Cổ tức điên, không còn tâm tình tốt gì với đám người Tiêu Lang Trị.
huyện Ân Huyền.
Khi bóng đêm buông xuống, Tô Mộc ngồi trong một trà lầu trong thị trấn, nhấm nháp trà thơm đặt trước mặt. Tô Mộc vốn cho rằng bên Long Chấn Thiên có hành động cũng chờ tới ngày mai, ai ngờ nhanh gọn như vậy.
Đúng thế, trong kế hoạch của Tô Mộc thì Long Chấn Thiên sắm vai khâu quan trọng nhất, cũng có tính quyết định nhất.
Bên Hoàng Luận Địch chỉ cần phất cờ hò reo, không phải kiểu có cũng được, không có cũng chẳng sao. Dù Dương Liêu Khải đã bị mang đi nhưng Tô Mộc không cho rằng việc hùa theo cổ vũ này sẽ chấm dứt, các ngươi đã chọc vào hắn thì phải gánh lấy hậu quả nên có.
Tô Mộc ta đến huyện Ân Huyền là làm việc vì dân chứ không phải hứng tên ngầm các ngươi bắn tới. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu có ai trong các ngươi còn dám làm vậy nữa thì ta không ngại chủ động đạp các ngươi lên ngoi.
Từ Viêm ngồi đối diện Tô Mộc, cười nói:
- Lãnh đạo, ước chừng bên huyện Lâm Sơn thật sự xôn xao.
Tô Mộc nói:
- Xao đôạng là tất nhiên.
Từ Viêm hỏi:
- Bên Sở Như Ngọc thì làm sao? Có cần truyền lời gì cho nàng không?
Tô Mộc ngẫm nghĩ, chậm rãi lắc đầu:
- Chắc
Sở Như Ngọc cũng chịu nhiều khuất nhục, đã phải chịu đựng thì cần lấy lại lẽ công bằng cho nàng. Nếu chúng ta không làm gì hết sẽ khiến các đầu tư thương lạnh lòng. Bây giờ ngươi đi kêu Dương Thanh gặp Sở Như Ngọc, cho nàng biết bên huyện Ân Huyền chúng ta tuyệt đối sẽ chống lưng cho nàng. Hỏi xem Sở Như Ngọc có yêu cầu gì rồi tính chuyện khác, ta muốn làm bên huyện Lâm Sơn kẻ câm ăn hoàng liên.
Từ Viêm vội vàng đứng dậy rời đi:
- Vâng, ta làm ngay!
Tô Mộc yên lặng ngồi, nhìn cảnh đêm thị trấn bên ngoài, môi treo nụ cười. Chuyện huyện Lâm Sơn thật sự là Tô Mộc đã tiên lễ hậu binh, không ngờ việc Dương Liêu Khải nghiêm trọng hắn hơn hắn nghĩ.
Lần này chẳng những là tiên lễ hậu binh, phỏng chừng ngày mai sẽ sát sinh. Bắt một Dương Liêu Khải đổi lại mặt mũi huyện Ân Huyền đã mất tuyệt đối đáng giá.
Tiêu Lang Trị, Dương Vạn Tiêu, muốn trách thì trách các ngươi không chọn đúng điểm xuống tay, vì loại người như Liêu Võ đòi lý lẽ đúng là tự làm tự chịu.
Bị động!
Hồ Kim Địch nghĩ vậy, gã chưa từng cho rằng chuyện này sẽ kéo Tiêu Lang Trị xuống. Tiêu Lang Trị chẳng những không bị gì, Dương Vạn Tiêu cũng an toàn, thậm chí ểnú Lư Ngạn có dứt khoát vứt bỏ Dương Liêu Khải ra là phủi tay sạch sẽ.
Nên dù Hồ Kim Địch đã nghe Dương Trường Phong nói một câu trước đó thì vẫn cung kính báo cáo với Tiêu Lang Trị.
- Tiêu thư ký, sự việc là như thế, ta cũng không ngờ sở công an tỉnh kiểm tra kỷ luật ủy Dương thư ký đến mau như vậy. Chắcliên quan việc Dương thư ký đang điều nghiên đúng dịp gần huyện chúng ta. Nhưng mặc kệ thế nào thì Dương cục trưởng đã bị mang đi, ta xem bộ dáng thì không được tốt.
Tiêu Lang Trị im lặng một lcsu sau chậm rãi nói:
- Nhanh chóng thả Sở Như Ngọca ra, đừng sinh sự thêm nữa.
Hồ Kim Địch nói:
- Vâng,ta cũng nghĩ vậy. Nhưng đến bây giờ Sở Như Ngọc không chịu đi, chúng ta không thể cứng rắn với nàng ta.
Đây là khoai lang phỏng tay thứ nhất Hồ Kim Địch gặp được sau khi tiếp nhận huyện cục công an, gã không ngờ nó sẽ phỏng tay thế này. Hiện Sở Như Ngọca chiếm đạo lý càng thêm không chịu bỏ qua.
- Ta tin tưởng ngươi có thể giải quyết tốt việc này.
Tiêu Lang Trị nói xong cúp máy.
Hồ Kim Địch chết tiệt, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi có ý gì. Ngươi cho rằng hiện tại ngươi đã trở thành cục trưởng huyện cục công an sao? Nực cười, người gióng như ngươi đừng nói hiện tại chưa trở thành, dù thật sự làm cục trưởng, nếu không nghe lời thì ta vẫn sẽ cuốn gói ngươi sang bên.
Cái thứ chó chết gì!
Tiêu Lang Trị đang nhức đầu, bên Dương Vạn Tiêu cũng là kiến bò trên chảo nóng. Dương Vạn Tiêu chưa bao giờ ngờ sự việc sẽ phát triển thành như vậy.
Người của sở công an tỉnh tại sao đến vào phút then chốt này?
Thật sự vì chuyện khác mới mang Dương Liêu Khải đi sao?
Ên biết lúc này huyện Lâm Sơn đang đấu pháp với huyện Ân Huyền, nếu nói chuyện này không liên quan gì đén Tô Mộc thì Dương Vạn Tiêu không bao giờ tin. Dù sao hai ngày trước Tô Mộc còn đi bên tỉnh chính pháp ủy thư ký Long Chấn Thiên.
Nghĩ đến đây Dương Vạn Tiêu đột nhiên tim đập chân run.
Đúng thế, Dương Vạn Tiêu đang sợ.
Lúc trước Dương Vạn Tiêu chỉ lo nghĩ làm sao phối hợp với Tiêu Lang Trị, vì chuyện Liêu Võ mà tát mặt Tô Mộc một cái rõ đau. Bọn họ đã quên bên cạnh Tô Mộc còn đứng một Long Chấn Thiên, nếu bị Long Chấn Thiên ghi nhớ thì hậu quả cực kỳ tệ hại.
Uy nghiêm của Long Chấn Thiên tuyệt đối không phải huyện Lâm Sơn có thể đối kháng.
Không được, thừa dịp sự việc chưa lan đến chính mình phải dứt khoát đá văng cục nợ này ra.
Dương Vạn Tiêu nghĩ vậy đang định gọi điện thoại cho Tô Mộc, ai ngờ di động riêng đột nhiên reo chuông. Là phó thị trưởng thường vụ Thương Thiền thị Chung Sở Sơn gọi điện.
- Chung thị trưởng!
- Dương Vạn Tiêu, rốt cuộc ngươi đang làm gì? Huyện Lâm Sơn các ngươi làm sao vậy? Ai cho các ngươi có quyền lực lớn tự mình giam đầu tư thương lại? Có biết hành động này mang tính chất gì không? Huyện Lâm Sơn các ngươi muốn sao?
Không đợi Dương Vạn Tiêu nói gì bên Chung Sở Sơn đã mắng thúi đầu, không chưa chút tình cảm nào cho gã.
Dương Vạn Tiêu vội giải thích:
- Chung thị trưởng, sự việc không phải vậy...
Chung Sở Sơn lạnh lùng nói:
- Không phải vậy? Dương Vạn Tiêu, ở trước mặt ta mà ngươi còn muốn giở trò khôn vặt sao? Thật sự cho rằng ta không biết huyện Lâm Sơn các ngươi làm như vậy vì muốn điều gì?
Dương Vạn Tiêu nhỏ giọng nói:
- Ta đã sai.
Dương Vạn Tiêu biết Chung Sở Sơn giận thật sự, gã không dám giải thích một chữ nào trong lúc này, vì nếu gã cãi lại chắc chắn sẽ bị Chung Sở Sơn vứt bỏ. Không còn Chung Sở Sơn che chở thì Dương Vạn Tiêu làm sao bơi lội thỏa thích trong này?
Chung Sở Sơn càng nghĩ càng giận:
- Biết sai thì tốt, nhanh chóng giải quyết vụ việc đi, không nhìn xem Liêu Võ là hạng gì? Huyện Lâm Sơn các ngươi vì người như vậy đắc tội vị đại phật không trêu vào được, các ngươi ngu hết sức!
Nếu Dương Vạn Tiêu không phải người của gã thì Chung Sở Sơn rất muốn lột da nhóm người huyện Lâm Sơn ra, quá là vô pháp vô thiên, cho rằng trên đời này chỉ có huyện Lâm Sơn các ngươi sao? Muốn làm gì thì làm?
- Vâng,ta sẽ giải quyết ngay!
- Cứ vậy đi.
Khi Dương Vạn Tiêu cúp điện thoại thì người đổ mồ hôi như tắm, gã không dám chậm giây nào vội cầm điện thoại lên định gọi cho Tiêu Lang Trị. Ai ngờ Dương Vạn Tiêu chưa bấm số thì điện thoại đã reo chuông chói tai.
- Tiêu thư ký!
Giọng Tiêu Lang Trị trầm thấp nói:
- Lão Dương, đang ở nhà phải không? Nếu không bận gì thì qua đây một chuyến, ta chờ ngươi trong phòng họp huyện ủy.
Dương Vạn Tiêu nói:
- Được, ta qua ngay!
Dương Vạn Tiêu vốn cho rằng lần này vì chuyện Liêu Võ mà làm ra điều ngu xuẩn, nhưng gã không ngờ vụ việc nghiêm trọng hơn gã tưởng tượng rất nhiều. Thoáng chốc huyện Lâm Sơn bị đẩy lên đầu ngọn sóng toàn tỉnh Yến Bắc.
Thương Thiền thị.
Tôn Mai Cổ buông điện thoại xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ. Không ngờ cuối cùng Tôn Mai Cổ đi kém một chiêu, dù không tính thua cuộc nhưng cảm giác rất khó chịu.
Tôn Nghênh Thanh hỏi:
- phụ thân, có phải nghĩ đến chuyện huyện Lâm Sơn?
Tôn Mai Cổ nhướng mày hỏi:
- Sao ngươi biết?
Tôn Nghênh Thanh chu môi nói:
- Sao con biết? Đương nhiên con biết rồi, bây giờ người huyện Ân Huyền chúng ta có ai không biết chuyện này? Theo con thấy phụ thân nên kiềm chế người huyện Lâm Sơn lại, sao bọn họ có thể làm ra chuyện như vậy? Rõ ràng là trả đũa! Hơn nữa trả đũa mà không có chứng cứ gì. Phụ thân không biết đâu, hiện tại con bắt đầu phụ trách công tác huyện chiêu thương cục. Những đầu tư thương bên chiêu thương cục đều nói nếu huyện cục công an huyện Lâm Sơn không thanh minh xin lỗi thì bọn họ tuyệt đối không bỏ qua.
Tôn Nghênh Thanh đứng ở lập trường huyện Ân Huyền nói chuyện.
Tôn Mai Cổ không tỏ ý kiến gì:
- Tuyệt đối không bỏ qua?
Tôn Nghênh Thanh nói:
- phụ thân đừng nghĩ rằng bọn họ chỉ nói chơi, thế là sai lầm. Vì lần này đầu tư thương đến huyện chúng ta toàn là xí nghiệp lớn của tỉnh lị. Bọn họ có cái gọi là thương hội, nếu bọn họ thật sự kêu gọi ngăn chặn huyện Lâm Sơn, phụ thân nói xem huyện Lâm Sơn có chịu nổii không?
Mí mắt Tôn Mai Cổ co giật, nếu đúng như Tôn Nghênh Thanh nói thì tính chất vụ việc càng tệ.
Nhưng Tôn Nghênh Thanh, khuê nữ bảo bối của ta ơi, có biết rắng sự việc nghiêm trọng hơn ngươi nghĩ không? Ngươi cho rằng chuyện đơn giản thế sao? Đúng là Dương Liêu Khải lần này không có khả năng trở mình, ban huyện Lâm Sơn cũng bị thanh tẩy điều chỉnh hết.
Dương Liêu Khải chết tiệt, thằng khốn nạn khốn kiếp, ỷ vào thân phận thị cục trưởng huyện cục công an riêng tư buôn bán ma tuý! Chỉ tính khoảng tang vật Dương Liêu Khải tích góp đã hơn trăm triệu.
Một thị cục trưởng huyện cục công an tỷ phú, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì thư ký thị ủy như Tôn Mai Cổ cũng mất hết mặt mũi. Tôn Mai Cổ tức điên, không còn tâm tình tốt gì với đám người Tiêu Lang Trị.
huyện Ân Huyền.
Khi bóng đêm buông xuống, Tô Mộc ngồi trong một trà lầu trong thị trấn, nhấm nháp trà thơm đặt trước mặt. Tô Mộc vốn cho rằng bên Long Chấn Thiên có hành động cũng chờ tới ngày mai, ai ngờ nhanh gọn như vậy.
Đúng thế, trong kế hoạch của Tô Mộc thì Long Chấn Thiên sắm vai khâu quan trọng nhất, cũng có tính quyết định nhất.
Bên Hoàng Luận Địch chỉ cần phất cờ hò reo, không phải kiểu có cũng được, không có cũng chẳng sao. Dù Dương Liêu Khải đã bị mang đi nhưng Tô Mộc không cho rằng việc hùa theo cổ vũ này sẽ chấm dứt, các ngươi đã chọc vào hắn thì phải gánh lấy hậu quả nên có.
Tô Mộc ta đến huyện Ân Huyền là làm việc vì dân chứ không phải hứng tên ngầm các ngươi bắn tới. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu có ai trong các ngươi còn dám làm vậy nữa thì ta không ngại chủ động đạp các ngươi lên ngoi.
Từ Viêm ngồi đối diện Tô Mộc, cười nói:
- Lãnh đạo, ước chừng bên huyện Lâm Sơn thật sự xôn xao.
Tô Mộc nói:
- Xao đôạng là tất nhiên.
Từ Viêm hỏi:
- Bên Sở Như Ngọc thì làm sao? Có cần truyền lời gì cho nàng không?
Tô Mộc ngẫm nghĩ, chậm rãi lắc đầu:
- Chắc
Sở Như Ngọc cũng chịu nhiều khuất nhục, đã phải chịu đựng thì cần lấy lại lẽ công bằng cho nàng. Nếu chúng ta không làm gì hết sẽ khiến các đầu tư thương lạnh lòng. Bây giờ ngươi đi kêu Dương Thanh gặp Sở Như Ngọc, cho nàng biết bên huyện Ân Huyền chúng ta tuyệt đối sẽ chống lưng cho nàng. Hỏi xem Sở Như Ngọc có yêu cầu gì rồi tính chuyện khác, ta muốn làm bên huyện Lâm Sơn kẻ câm ăn hoàng liên.
Từ Viêm vội vàng đứng dậy rời đi:
- Vâng, ta làm ngay!
Tô Mộc yên lặng ngồi, nhìn cảnh đêm thị trấn bên ngoài, môi treo nụ cười. Chuyện huyện Lâm Sơn thật sự là Tô Mộc đã tiên lễ hậu binh, không ngờ việc Dương Liêu Khải nghiêm trọng hắn hơn hắn nghĩ.
Lần này chẳng những là tiên lễ hậu binh, phỏng chừng ngày mai sẽ sát sinh. Bắt một Dương Liêu Khải đổi lại mặt mũi huyện Ân Huyền đã mất tuyệt đối đáng giá.
Tiêu Lang Trị, Dương Vạn Tiêu, muốn trách thì trách các ngươi không chọn đúng điểm xuống tay, vì loại người như Liêu Võ đòi lý lẽ đúng là tự làm tự chịu.
/1590
|