Mỗi người làm quan đều muốn có chiến tích. Mặc kệ ngươi làm quan gì lo về việc gì, chỉ cần được chiến tích, cấp trên của ngươi sẽ lên tiếng vì ngươi. Khi nói chuyện giúp ngươi sẽ tràn đầy hùng hồn.
Trong quan trường Thiên triều rất nhiều chuyện khó tin, nếu muốn xảy ra thì nó sẽ thật sự đến. Ngươi nói chỉ làm hiệu trưởng trong trường học, ai bảo ngươi không có khả năng trực tiếp theo chính?
Nhiều lúc rất nhiều chuyện xảy ra trông thì không phải không hợp với lẽ thường mà là ngươi có con đường hay không. Khi có con đường rồi, có chiến tích rất tốt điểm xuyết, vậy ngươi sẽ nổi bật là chuyện tất nhiên.
Phan Úy Nhiên làm bộ trưởng bộ tổ chức thị huyện ủy chẳng lẽ không có chút ý tưởng muốn tiến thêm một bước sao? Tuổi tác Phan Úy Nhiên hiện tại còn xưa mới đến lúc về hưu, nếu có thể bước ra một bước lớn trước khi về vườn thì hỏi sao gã không bắt lấy ngay?
Thịnh Thỉnh có nói bộ tổ chức thị ủy hiện tại đang uấn nhưỡng đề bạt một phó bộ trưởng, Phan Úy Nhiên theo vị trí này. Nếu Phan Úy Nhiên có chiến tích trên người lại được Thịnh Tỉnh hỗ trợ, xui gia Chung Sở Sơn giúp đỡ thì xác suất thắng rất lớn.
Cho nên khi Tô Mộc nói câu đó, trong bụng Phan Úy Nhiên tính toán nhanh, ánh mắt nhìn hắn bỗng chốc nóng bỏng hơn nhiều.
Phan Úy Nhiên tỏ thái độ:
- Tô thư ký, mọi chuyện ta xin nghe theo huyện ủy sắp xếp. Làm một lính của huyện ủy, Tô thư ký chỉ đi đâu thì ta chắc chắn sẽ theo đó!
Muốn thái độ này của ngươi!
Không phải Tô Mộc cầm chiến tích dụ dỗ Phan Úy Nhiên, cũng có phần đó nhưng quan trọng nhất là như hắn nói, huyện Ân Huyền thật sự sắp nghênh đón đỉnh cao phát tỉnể. Trong đỉnh cao này tất cả thường ủy huyện ủy phải được điều động.
Tô Mộc biết pháp tắc có lợi cùng chia.
Hiện tại Tô Mộc nhất vai khiêu huyện Ân Huyền, huyện ủy huyện chính phủ toàn do hắn quản lý. Nhưng Tô Mộc biết tình hình này sẽ không kéo dài quá lâu, bên trên xác định xong huyện trưởng là hắn chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành thư ký huyện ủy.
Vậy làm sao phát triển thành viên tổ chức của mình cho tốt khi còn trong lúc một mình thâu tóm hết quyền lực đã thành mục tiêu cực kỳ quan trọng.
Bên huyện ủy, bên huyện chính phủ, hai tuyến đường song song, Tô Mộc không muốn bỏ qua đường nào. Nên Phan Úy Nhiên bên huyện ủy chỉ là bắt đầu, Tô Mộc phân công quản lý huyện đang kiến thiết, những thường ủy huyện ủy khác cũng sẽ bị kéo vào theo.
Đương nhiên phải chú ý cách làm, cách hành sự.
Tô Mộc nghĩ đến một cách rất tốt, đó là thành lập tiểu tổ công tác, hắn làm tổ trưởng kéo hết thường ủy huyện ủy vào làm thành viê. Chỉ cần ngươi trở thành một thành viên tiểu tổ công tác, phân công cho ngươi một công tác phân công quản lý liền thành chuyện nước chảy thành sông.
Sự thật chứng minh hiệu quả rất rõ ràng, Phan Úy Nhiên nhanh chóng tỏ thái độ.
Tô Mộc nói:
- Vậy thì tốt. Phan bộ trưởng sau khi trở thành hãy nghiên cứu nhiều hơn về nghiệp sữa Phóng Tâm. Chuyện bên ta hơi nhiều, nếu được thì rất có thể khi đó Phan bộ trưởng sẽ gánh vác gánh nặng liên lạc với nghiệp sữa Phóng Tâm.
Phan Úy Nhiên gật đầu nói:
- Ta biết rồi, ta quay về chuẩn bị ngay.
Khi Phan Úy Nhiên ra khỏi văn phòng, trở về văn phòng của mình thì tâm tình từ từ46e lại. Sau khi bình tĩnh, Phan Úy Nhiên suy nghĩ lại sự việc từ đầu dến cuối, càng lúc càng phát hiện Tô Mộc không đơn giản chút nào.
Nhưng Phan Úy Nhiên sẽ không bỏ qua chuyện như vậy. Phan Úy Nhiên biết Tô Mộc và Thịnh Tỉnh có quan hệ tốt, gã do Thịnh Tỉnh đề bạt lên, nên phải báo cáo mới được. Phan Úy Nhiên trước tiên gọi điện thoại.
Thịnh Tỉnh nói:
- Ta đã biết chuyện ngươi nói. Ngươi nên nhớ ngươi là thường ủy huyện ủy, bộ trưởng bộ tổ chức thị huyện ủy, nhưng ngươi cũng là một đảng viên cộng sản, phải luôn nghe theo sắp xếp của lãnh đạo cấp trên. Nếu thật sự cần ngươi xung phong ra trận vậy hãy dứt khoát làm đi!
Trái tim treo cao của Phan Úy Nhiên thả xuống:
- Rõ!
Có câu nói của Thịnh Tỉnh, Phan Úy Nhiên biết nên làm gì. Lời này đã rất rõ ràng, Thịnh Tỉnh ủng hộ gã.
Thịnh Tỉnh cúp máy xong nở nụ cười đăm chiêu.
- Tô Mộc này thật không đơn giản, dứt khoát đẩy ra ích lợi, cùng chia sẻ cái lợi, vậy là nguyên huyện Ân Huyền chẳng có ai đối nghịch với hắn nữa. Trong đoàn hệ của ta có nhân tài như vậy thật là may mắn cho đoàn hệ của ta.
Một buổi chiều lặng lẽ trôi đi.
Tan tầm rồi Tô Mộc ngồi xe rời khỏi tòa nhà huyện ủy đi tiệm ăn Dương Vạn Tiêu đã đặt trước. Nói ra thì Dương Vạn Tiêu bỏ vốn gốc, địa điểm mời khách nằm ở ranh giới huyện Ân Huyền, trong Minh Duyệt sơn trang.
Khi Tô Mộc đến đây Dương Vạn Tiêu nhanh chóng đứng dậy nghênh tiếp. Đừng nói hiện tại Dương Vạn Tiêu có chuyện nhờ vả Tô Mộc, dù không có thì với thân phận của gã đứng lên nghênh đón hắn cũng không quá đáng.
Trong quan trượng, quan lớn một cấp đè chết người, câu này không đơn giản nói thôi. Ngươi không trải qua hắc ám trong quan trường thì mãi mãi không biết chế độ đẳng cấp như vậy không thể vượt qua giới han, ai hơi có ý phá hủy là sẽ đối mặt đả kích lôi đình vạn quân.
Dương Vạn Tiêu cười kêu lên:
- Tô thư ký!
Ánh mắt Tô Mộc bình tĩnh không chút tức giận, không hề kiêu căng:
- Dương huyện trưởng, ngại quá, làm Dương huyện trưởng đợi lâu.
Dương Vạn Tiêu cười nói:
- Không không, là ta đến sớm, mau ngồi xuống đi.
Tô Mộc gật đầu nói:
- Được được.
Trong phòng riêng trừ hai người ra nhóm người Mộ Bạch đều được sắp xếp ở trong gian phòng bên cạnh. Đêm nay vốn nói việc tư, không thể để nhiều người nghe. Tô Mộc ngồi xuống, Dương Vạn Tiêu ra hiệu hắn chọn thức ăn.
- Tô thư ký chắc quen thuộc chỗ này hơn ta nhiều, nên Tô thư ký chọn món đi. Tô thư ký thích cái nào cứ kêu.
- Vậy sao?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Thật ra ta không có nhiều ý tưởng, bữa cơm nhà bình thường là được. Dương huyện trưởng khó khăn lắm mới lại đây một chuyến, sao có thể để Dương huyện trưởng tiêu pha? Yên tâm, ta mời bữa cơm này.
Dương Vạn Tiêu cười nói:
- Tô thư ký làm vậy là không đúng, ta nói trước rồi, ta mời khách bữa cơm này. Tô thư ký đừng xa lạ với ta vậy, mau chọn món ăn đi, ta hơi đói rồi.
Tô Mộc bắt đầu kêu món:
- Vậy được, ta không khách sáo.
hai người kêu đồ ăn xong, món nguội nhanh chóng được bưng lên. Tiêu Lang Trị mở một bình Mao Đài rót đầy cho Tô Mộc, ngẫm nghĩ, không lòng vòng giấu diếm. Trước mặt Tô Mộc nếu Dương Vạn Tiêu tiếp tục nói vòng vo thì hắn không để s, nhưng vấn đề là gã không nhịn nổi.
Dương Vạn Tiêu mang theo nhiệm vụ đến, nếu không hoàn thành nhiệm vụ kết quả chuốc say bản thân thì lớn chuyện.
Dương Vạn Tiêu bưng rượu trước mặt lên định uống sạch:
- Tô thư ký, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ta xin uống trước tỏ kính ý!
Tô Mộc ngồi cười, chẳng hề ngăn cản. Ngươi muốn uống rượu chứ gì? Vậy uống đi, ta chống mắt xem ngươi chịu đựng được tới khi nào.
- Ực ực!
Dương Vạn Tiêu uống một hơi cạn sạch lại rót đầy, khi nhìn hướng Tô Mộc có vẻ bị cồn kích thích nên da mặt ửng hồng, nói chuyện cũng gan góc hơn.
- Tô thư ký, lý do ta mời Tô thư ký ăn bữa cơm này ta nghĩ dù không nói ra chắc Tô thư ký cũng đoán được. Chúng ta là huyện sát nhau, sau này còn nhiều cơ hội hợp tác. Nên ta hy vọng đừng bởi vì một ít hiểu lầm mà ảnh hưởng quan hệ hai bên, Tô thư ký thấy đúng không?
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Hiểu lầm? Là loại hiểu lầm gì? Từ đầu đến cuối ta không hề muốn va chạm ma sát gì với huyện Lâm Sơn. Con người ta thích cộng đồng tiến bộ, không biết Dương huyện trưởng nói hiểu lầm là chuyện gì?
Ép chết ta phải không?
Dương Vạn Tiêu giận dữ rủa thầm trong bụng, ngoài mặt không dám tỏ ra khó chịu. Nếu lật bàn tại đây thì Dương Vạn Tiêu đoán được Tô Mộc đẩy nhẹ một cái bên sở công an tỉnh là gã, Tiêu Lang Trị sẽ như Lư Ngạn bị trực tiếp mang đi hỏi chuyện.
Nói ra thì tâm tình Dương Vạn Tiêu căng thẳng hơn, vì Dương Liêu Khải có quan hệ tốt với gã,huyện cục công an thuộc huyện chính phủ quản lý. Dương Vạn Tiêu muốn phủi sạch cũng không được.
Trong lòng Tô Mộc tức giận, Dương Vạn Tiêu biết điều đó. Tô Mộc gánh cả thư ký huyện ủy và huyện trưởng lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi khiến hắn để mặt vào đâu?
Suy bụng ta ra bụng người, đổi lại vị trí thì Dương Vạn Tiêu tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng. Dù sao chuyện lớn như vậy, thế nào cũng phải lấy ra chút đồ thực dụng mới được.
Dương Vạn Tiêu dứt khoát nói:
- Tô thư ký, ta nói hiểu lầm tin tưởng Tô thư ký cũng biết. Ta biết trong chuyện này là bên cục công an huyện Lâm Sơn làm việc không trong sáng, Dương Liêu Khải đầu têu việc này đã bị mang đi vào hành thẩm vấn. Ta tại đây hỏi Tô thư ký một câu, nói đi, phải làm sao mới xem như giải quyết? Chỉ yếu cần Tô thư ký nói rá thì huyện Lâm Sơn tuyệt đối bày tỏ thành ý.
Có quen thân với Tô Mộc? Không quen, néu vậy không cần nói mấy lời nhà quan làm gì, chỉ uổng phí. Cẳng bằng rõ ràng chút, trực tiếp dùng cách nhanh nhất giải quyết.
Tô Mộc đồng ý đến ăn cơm tin tưởng hắn cũng muốn giải quyết việc này, chứ không lẽ luôn kéo dài hoài sao? Muốn quan hệ căng thẳng với huyện Lâm Sơn sao?
Nhưng không biết Tô Mộc sẽ đưa ra điều kiện gì.
Trong quan trường Thiên triều rất nhiều chuyện khó tin, nếu muốn xảy ra thì nó sẽ thật sự đến. Ngươi nói chỉ làm hiệu trưởng trong trường học, ai bảo ngươi không có khả năng trực tiếp theo chính?
Nhiều lúc rất nhiều chuyện xảy ra trông thì không phải không hợp với lẽ thường mà là ngươi có con đường hay không. Khi có con đường rồi, có chiến tích rất tốt điểm xuyết, vậy ngươi sẽ nổi bật là chuyện tất nhiên.
Phan Úy Nhiên làm bộ trưởng bộ tổ chức thị huyện ủy chẳng lẽ không có chút ý tưởng muốn tiến thêm một bước sao? Tuổi tác Phan Úy Nhiên hiện tại còn xưa mới đến lúc về hưu, nếu có thể bước ra một bước lớn trước khi về vườn thì hỏi sao gã không bắt lấy ngay?
Thịnh Thỉnh có nói bộ tổ chức thị ủy hiện tại đang uấn nhưỡng đề bạt một phó bộ trưởng, Phan Úy Nhiên theo vị trí này. Nếu Phan Úy Nhiên có chiến tích trên người lại được Thịnh Tỉnh hỗ trợ, xui gia Chung Sở Sơn giúp đỡ thì xác suất thắng rất lớn.
Cho nên khi Tô Mộc nói câu đó, trong bụng Phan Úy Nhiên tính toán nhanh, ánh mắt nhìn hắn bỗng chốc nóng bỏng hơn nhiều.
Phan Úy Nhiên tỏ thái độ:
- Tô thư ký, mọi chuyện ta xin nghe theo huyện ủy sắp xếp. Làm một lính của huyện ủy, Tô thư ký chỉ đi đâu thì ta chắc chắn sẽ theo đó!
Muốn thái độ này của ngươi!
Không phải Tô Mộc cầm chiến tích dụ dỗ Phan Úy Nhiên, cũng có phần đó nhưng quan trọng nhất là như hắn nói, huyện Ân Huyền thật sự sắp nghênh đón đỉnh cao phát tỉnể. Trong đỉnh cao này tất cả thường ủy huyện ủy phải được điều động.
Tô Mộc biết pháp tắc có lợi cùng chia.
Hiện tại Tô Mộc nhất vai khiêu huyện Ân Huyền, huyện ủy huyện chính phủ toàn do hắn quản lý. Nhưng Tô Mộc biết tình hình này sẽ không kéo dài quá lâu, bên trên xác định xong huyện trưởng là hắn chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành thư ký huyện ủy.
Vậy làm sao phát triển thành viên tổ chức của mình cho tốt khi còn trong lúc một mình thâu tóm hết quyền lực đã thành mục tiêu cực kỳ quan trọng.
Bên huyện ủy, bên huyện chính phủ, hai tuyến đường song song, Tô Mộc không muốn bỏ qua đường nào. Nên Phan Úy Nhiên bên huyện ủy chỉ là bắt đầu, Tô Mộc phân công quản lý huyện đang kiến thiết, những thường ủy huyện ủy khác cũng sẽ bị kéo vào theo.
Đương nhiên phải chú ý cách làm, cách hành sự.
Tô Mộc nghĩ đến một cách rất tốt, đó là thành lập tiểu tổ công tác, hắn làm tổ trưởng kéo hết thường ủy huyện ủy vào làm thành viê. Chỉ cần ngươi trở thành một thành viên tiểu tổ công tác, phân công cho ngươi một công tác phân công quản lý liền thành chuyện nước chảy thành sông.
Sự thật chứng minh hiệu quả rất rõ ràng, Phan Úy Nhiên nhanh chóng tỏ thái độ.
Tô Mộc nói:
- Vậy thì tốt. Phan bộ trưởng sau khi trở thành hãy nghiên cứu nhiều hơn về nghiệp sữa Phóng Tâm. Chuyện bên ta hơi nhiều, nếu được thì rất có thể khi đó Phan bộ trưởng sẽ gánh vác gánh nặng liên lạc với nghiệp sữa Phóng Tâm.
Phan Úy Nhiên gật đầu nói:
- Ta biết rồi, ta quay về chuẩn bị ngay.
Khi Phan Úy Nhiên ra khỏi văn phòng, trở về văn phòng của mình thì tâm tình từ từ46e lại. Sau khi bình tĩnh, Phan Úy Nhiên suy nghĩ lại sự việc từ đầu dến cuối, càng lúc càng phát hiện Tô Mộc không đơn giản chút nào.
Nhưng Phan Úy Nhiên sẽ không bỏ qua chuyện như vậy. Phan Úy Nhiên biết Tô Mộc và Thịnh Tỉnh có quan hệ tốt, gã do Thịnh Tỉnh đề bạt lên, nên phải báo cáo mới được. Phan Úy Nhiên trước tiên gọi điện thoại.
Thịnh Tỉnh nói:
- Ta đã biết chuyện ngươi nói. Ngươi nên nhớ ngươi là thường ủy huyện ủy, bộ trưởng bộ tổ chức thị huyện ủy, nhưng ngươi cũng là một đảng viên cộng sản, phải luôn nghe theo sắp xếp của lãnh đạo cấp trên. Nếu thật sự cần ngươi xung phong ra trận vậy hãy dứt khoát làm đi!
Trái tim treo cao của Phan Úy Nhiên thả xuống:
- Rõ!
Có câu nói của Thịnh Tỉnh, Phan Úy Nhiên biết nên làm gì. Lời này đã rất rõ ràng, Thịnh Tỉnh ủng hộ gã.
Thịnh Tỉnh cúp máy xong nở nụ cười đăm chiêu.
- Tô Mộc này thật không đơn giản, dứt khoát đẩy ra ích lợi, cùng chia sẻ cái lợi, vậy là nguyên huyện Ân Huyền chẳng có ai đối nghịch với hắn nữa. Trong đoàn hệ của ta có nhân tài như vậy thật là may mắn cho đoàn hệ của ta.
Một buổi chiều lặng lẽ trôi đi.
Tan tầm rồi Tô Mộc ngồi xe rời khỏi tòa nhà huyện ủy đi tiệm ăn Dương Vạn Tiêu đã đặt trước. Nói ra thì Dương Vạn Tiêu bỏ vốn gốc, địa điểm mời khách nằm ở ranh giới huyện Ân Huyền, trong Minh Duyệt sơn trang.
Khi Tô Mộc đến đây Dương Vạn Tiêu nhanh chóng đứng dậy nghênh tiếp. Đừng nói hiện tại Dương Vạn Tiêu có chuyện nhờ vả Tô Mộc, dù không có thì với thân phận của gã đứng lên nghênh đón hắn cũng không quá đáng.
Trong quan trượng, quan lớn một cấp đè chết người, câu này không đơn giản nói thôi. Ngươi không trải qua hắc ám trong quan trường thì mãi mãi không biết chế độ đẳng cấp như vậy không thể vượt qua giới han, ai hơi có ý phá hủy là sẽ đối mặt đả kích lôi đình vạn quân.
Dương Vạn Tiêu cười kêu lên:
- Tô thư ký!
Ánh mắt Tô Mộc bình tĩnh không chút tức giận, không hề kiêu căng:
- Dương huyện trưởng, ngại quá, làm Dương huyện trưởng đợi lâu.
Dương Vạn Tiêu cười nói:
- Không không, là ta đến sớm, mau ngồi xuống đi.
Tô Mộc gật đầu nói:
- Được được.
Trong phòng riêng trừ hai người ra nhóm người Mộ Bạch đều được sắp xếp ở trong gian phòng bên cạnh. Đêm nay vốn nói việc tư, không thể để nhiều người nghe. Tô Mộc ngồi xuống, Dương Vạn Tiêu ra hiệu hắn chọn thức ăn.
- Tô thư ký chắc quen thuộc chỗ này hơn ta nhiều, nên Tô thư ký chọn món đi. Tô thư ký thích cái nào cứ kêu.
- Vậy sao?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Thật ra ta không có nhiều ý tưởng, bữa cơm nhà bình thường là được. Dương huyện trưởng khó khăn lắm mới lại đây một chuyến, sao có thể để Dương huyện trưởng tiêu pha? Yên tâm, ta mời bữa cơm này.
Dương Vạn Tiêu cười nói:
- Tô thư ký làm vậy là không đúng, ta nói trước rồi, ta mời khách bữa cơm này. Tô thư ký đừng xa lạ với ta vậy, mau chọn món ăn đi, ta hơi đói rồi.
Tô Mộc bắt đầu kêu món:
- Vậy được, ta không khách sáo.
hai người kêu đồ ăn xong, món nguội nhanh chóng được bưng lên. Tiêu Lang Trị mở một bình Mao Đài rót đầy cho Tô Mộc, ngẫm nghĩ, không lòng vòng giấu diếm. Trước mặt Tô Mộc nếu Dương Vạn Tiêu tiếp tục nói vòng vo thì hắn không để s, nhưng vấn đề là gã không nhịn nổi.
Dương Vạn Tiêu mang theo nhiệm vụ đến, nếu không hoàn thành nhiệm vụ kết quả chuốc say bản thân thì lớn chuyện.
Dương Vạn Tiêu bưng rượu trước mặt lên định uống sạch:
- Tô thư ký, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ta xin uống trước tỏ kính ý!
Tô Mộc ngồi cười, chẳng hề ngăn cản. Ngươi muốn uống rượu chứ gì? Vậy uống đi, ta chống mắt xem ngươi chịu đựng được tới khi nào.
- Ực ực!
Dương Vạn Tiêu uống một hơi cạn sạch lại rót đầy, khi nhìn hướng Tô Mộc có vẻ bị cồn kích thích nên da mặt ửng hồng, nói chuyện cũng gan góc hơn.
- Tô thư ký, lý do ta mời Tô thư ký ăn bữa cơm này ta nghĩ dù không nói ra chắc Tô thư ký cũng đoán được. Chúng ta là huyện sát nhau, sau này còn nhiều cơ hội hợp tác. Nên ta hy vọng đừng bởi vì một ít hiểu lầm mà ảnh hưởng quan hệ hai bên, Tô thư ký thấy đúng không?
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Hiểu lầm? Là loại hiểu lầm gì? Từ đầu đến cuối ta không hề muốn va chạm ma sát gì với huyện Lâm Sơn. Con người ta thích cộng đồng tiến bộ, không biết Dương huyện trưởng nói hiểu lầm là chuyện gì?
Ép chết ta phải không?
Dương Vạn Tiêu giận dữ rủa thầm trong bụng, ngoài mặt không dám tỏ ra khó chịu. Nếu lật bàn tại đây thì Dương Vạn Tiêu đoán được Tô Mộc đẩy nhẹ một cái bên sở công an tỉnh là gã, Tiêu Lang Trị sẽ như Lư Ngạn bị trực tiếp mang đi hỏi chuyện.
Nói ra thì tâm tình Dương Vạn Tiêu căng thẳng hơn, vì Dương Liêu Khải có quan hệ tốt với gã,huyện cục công an thuộc huyện chính phủ quản lý. Dương Vạn Tiêu muốn phủi sạch cũng không được.
Trong lòng Tô Mộc tức giận, Dương Vạn Tiêu biết điều đó. Tô Mộc gánh cả thư ký huyện ủy và huyện trưởng lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi khiến hắn để mặt vào đâu?
Suy bụng ta ra bụng người, đổi lại vị trí thì Dương Vạn Tiêu tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng. Dù sao chuyện lớn như vậy, thế nào cũng phải lấy ra chút đồ thực dụng mới được.
Dương Vạn Tiêu dứt khoát nói:
- Tô thư ký, ta nói hiểu lầm tin tưởng Tô thư ký cũng biết. Ta biết trong chuyện này là bên cục công an huyện Lâm Sơn làm việc không trong sáng, Dương Liêu Khải đầu têu việc này đã bị mang đi vào hành thẩm vấn. Ta tại đây hỏi Tô thư ký một câu, nói đi, phải làm sao mới xem như giải quyết? Chỉ yếu cần Tô thư ký nói rá thì huyện Lâm Sơn tuyệt đối bày tỏ thành ý.
Có quen thân với Tô Mộc? Không quen, néu vậy không cần nói mấy lời nhà quan làm gì, chỉ uổng phí. Cẳng bằng rõ ràng chút, trực tiếp dùng cách nhanh nhất giải quyết.
Tô Mộc đồng ý đến ăn cơm tin tưởng hắn cũng muốn giải quyết việc này, chứ không lẽ luôn kéo dài hoài sao? Muốn quan hệ căng thẳng với huyện Lâm Sơn sao?
Nhưng không biết Tô Mộc sẽ đưa ra điều kiện gì.
/1590
|