Tìm được tên khốn kiếp kia!
Từ Viêm nghiến răng nghiến lợi nói ra được lời này, có thể nhìn ra tâm tình của hắn hiện tại là phẫn nộ tới mức nào. Nếu như không phải vì tên khốn kiếp này, huyện Ân Huyền làm sao có thể trở thành như vậy. Cho dù có thành phố có truy bắt đám người gây chuyện kia, cũng sẽ không trở thành tiêu điểm như vậy.
Nếu như trước đó là nghi ngờ, như vậy hiện tại đã có thể khẳng định, chuyện này là do gia hỏa này ở phía sau lưng phá rối.
Trong mắt Từ Viêm không chứa được một hạt cát, không phát hiện mày thì thôi. Nếu như đã phát hiện ra, mày còn muốn chuồn đi sao? Không có khả năng.
Về phần hắn làm như thế nào tìm ra được Mạnh Vũ? Cái này rất đơn giản. Huyện Ân Huyền xảy ra tình trạng hỗn loạn lớn như vậy, hiện tại phòng công an huyện trên dưới đều cảm thấy uất nghẹn, muốn kéo gia hỏa ngầm gây chuyện này ra.
Dưới tình huống như vậy, ở cá nơi quan trọng trong toàn huyện lại đều lắp máy quay, huyện Ân Huyền đang cùng huyện Lâm Sơn có hợp đồng về nguyên liệu xây dựng, nên thật sự phát hiện ra vị trí của Mạnh Vũ hiện tại.
Mạnh Vũ không ngờ lại ẩn nấp ở một quán bar trong huyện Lâm Sơn. Lúc này chắc hắn vẫn đang ở bên trong tiêu diêu tự tại. Ngay cả buổi trưa cũng luyến tiếc không muốn ra khỏi nơi ôn nhu hương kia. Gia hỏa này cũng đủ giỏi.
- Ở nơi nào?
Tô Mộc hỏi.
- Quán bar Đêm Thượng Hải ở trong huyện Lâm Sơn!
Từ Viêm trầm giọng nói.
- Huyện Lâm Sơn sao?
Tô Mộc nhướng mày. Gia hỏa kia đi đâu không đi, lại muốn đi tới huyện Lâm Sơn. Chẳng lẽ trong chuyện này thật sự có người của huyện Lâm Sơn tham dự vào sao?
Mà khả năng lớn nhất chính là Tiêu Lang Trì. Nhưng tin tưởng với thân phận của Tiêu Lang Trì, chỉ sợ sẽ không chủ động an bài.
Phải biết rằng chuyện này nếu thật sự đưa ra ánh sáng, có khả năng mang đến sự ảnh hưởng đủ kinh người. Không nói tới chuyện huyện Lâm Sơn không chỉ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, vị trí bí thư huyện ủy này của Tiêu Lang Trì tuyệt đối không có khả năng ngồi xuống nữa.
Đấu tranh chính trị thì đấu tranh chính trị, nhưng nếu anh bị nắm được nhược điểm, vậy phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị xử lý.
- Anh tính phải làm sao?
Tô Mộc hỏi.
- Bởi vì là ở huyện Lâm Sơn bên kia, quan hệ giữa huyện Ân Huyền chúng ta và đối phương lại tương đối căng thẳng. Cho nên tôi muốn ngầm bắt người trở về. Sợ rằng nếu để lộ chỉ một chút tin tức, đều sẽ khiến bên kia bắn ngược lại. Nhưng nếu như không nhanh chóng động thủ, tôi lại sợ hắn sẽ trốn mất.
Từ Viêm nói.
Lúc này Từ Viêm đã sớm không còn lỗ mãng như lúc còn trẻ nữa. Sự nhạy cảm chính trị đã được bồi dưỡng ra. Hắn rất muốn động thủ bắt người, nhưng cũng biết độ khó khi nhảy qua khu vực bắt người là thế nào. Không phải là không thể bắt, mà là chuyện phiền toái cần phải đối mặt sau khi bắt quá nhiều.
Hơn nữa hiện tại quan hệ giữa huyện Ân Huyền và huyện Lâm Sơn tương đối căng thẳng. Từ Viêm thật sự sợ chỉ kích thích một chút, sẽ xuất hiện tai họa lớn.
- Phái người tiếp tục theo dõi, không nên động thủ. Chuyện này cứ để tôi tới an bài. Sau đó bọn họ sẽ trực tiếp dẫn người về. Các anh chỉ cần chịu trách nhiệm tiếp nhận là được!
Tô Mộc nói.
- Được!
Từ Viêm biết Tô Mộc nói như vậy, khẳng định có con đường của riêng mình.
Tô Mộc đương nhiên có con đường của riêng mình. Hắn cũng phải đi con đường như vậy. Bởi vì nếu hắn không làm như vậy, thật sự tiến hành nói chuyện với bên huyện Lâm Sơn kia, chẳng may chuyện này thật sự là do Tiêu Lang Trì an bài, muốn bắt được Mạnh Vũ, thật sự sẽ rất khó khăn. Không chừng cho dù hiện tại bắt, cũng sẽ bị Tiêu Lang Trì ngăn cản, sau đó tìm lý do để cho gia hỏa kia chạy thoát.
Hoặc là không động thủ, nếu động thủ phải bảo đảm tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc trực tiếp gọi điện thoại cho Long Chấn Thiên.
- Bí thư Long, chỗ tôi xảy ra chuyện, muốn báo cáo với ngài. Chuyện là thế này...
- Tôi đã biết, sau này sẽ có người liên lạc với Từ Viêm!
Long Chấn Thiên chậm rãi nói.
- Vậy đành phải làm phiền bí thư Long!
Tô Mộc vội vàng nói.
- Có gì mà làm phiền với không làm phiền chứ? Trước đó không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi vẫn rất tin tưởng, Tô Mộc cậu là một cán bộ lập trường đủ kiên định, là một người trung thành với đảng, vì đảng làm chuyện thực tế. Nếu cán bộ như cậu, tôi cũng không chiếu cố giúp một tay, vậy một bí thư Chính trị và Pháp luật tỉnh như tôi còn dùng để làm gì.
Tâm tình Long Chấn Thiên tốt, cười nói.
- Bí thư Long, ngài thật sự cất nhắc tôi rồi.
Tô Mộc cười nói.
- Có đúng là cất nhắc hay không, trong lòng tôi cũng biết. Tô Mộc cậu cũng không cần thiết phải luôn khiêm tốn như vậy. Phải biết rằng có đôi khi quá khiêm tốn chính là tỏ ra yếu kém. Tỏ ra yếu kém, sẽ bị người khác nhớ thương, do đó mà hãm hại. Mà chuyện giống như lần này, cậu yên tâm, nếu như huyện Ân Huyền các cậu không điều tra ra được, hoặc gặp phải sự cản trở nào đó, tôi sẽ động thủ.
Hơi dừng lại một chút, Long Chấn Thiên tiếp tục nói:
- Đối với người dám hạ độc thủ về phía cán bộ ưu tú của đảng, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tô Mộc, tôi thấy người giống như cậu, chắc hẳn phải đến hệ thống chính pháp mạ vàng một chút, bồi dưỡng thủ đoạn sát phạt cho cậu.
- Bí thư Long, ngài nói vậy, tôi cũng không biết nên nói cái gì cho thỏa đáng.
Tô Mộc cười nói.
- Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Ha ha, cứ như vậy đi. Lúc nào rảnh rỗi đến tỉnh thành, cùng tôi uống vài chén. Phải biết rằng nếu như cậu không ở đây, Tiểu Loan cũng không để cho tôi uống nhiều rượu.
Long Chấn Thiên nói xong, cúp điện thoại.
Có lời nói này của Long Chấn Thiên, thần kinh Tô Mộc đang căng thẳng, hiện tại đã thả lỏng không ít. Lúc này chắc hẳn nên đi ăn cơm. Người là sắt, cơm là thép. Cũng không thể cứ chịu đói như vậy được. Tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức tốt truyền tới!
Chỉ là ngay khi Tô Mộc đang ăn cơm trưa, hắn nhận được điện thoại của Diệp Tích gọi tới. Diệp Tích ở bên kia nói cô tạm thời có việc muốn rời khỏi đó, bay tới nước Mỹ tham gia một hoạt động quan trọng.
- Sao lại đi gấp gáp như vậy?
- Còn không phải bởi vì đã sắp tới lễ Giáng Sinh sao? Anh cũng biết, nước Mỹ bên kia rất coi trọng lễ Giáng Sinh. Em là lão tổng của một tập đoàn qua đó, chung quy cũng phải nhập gia tùy tục, cho bọn họ một chút quà giáng sinh chứ?
Diệp Tích cười nói.
Tô Mộc mặc dù biết Diệp Tích đang nói đùa, nhưng cũng biết chuyện cũng gần như vậy. Phương tây, lễ Giáng Sinh là một ngày lễ rất quan trọng. Hiện tại Thịnh Thế Đằng Long phát triển trọng tâm lại ở phương tây. Cho nên gặp phải ngày lễ như vậy, Diệp Tích nhất định phải lên sân khấu.
- Được. Vậy em đi đi. Ban đầu còn tưởng sẽ ở cùng em trong lễ Giáng Sinh chứ!
Tô Mộc nói.
- Bây giờ đầu anh chắc hẳn đã lớn lắm rồi chứ? Còn nói ở cùng em trong lễ Giáng Sinh! Khanh khách. Thế nào, chuyện trong huyện Ân Huyền có thể giải quyết được không? Ba em nói, nếu như anh không đi, ba sẽ không nhẫn nhịn nữa. Lần này ba thật sự sẽ động thủ giết chết dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của nhóm người kia.
Diệp Tích nói.
Trong lòng Tô Mộc cảm thấy dường như có một dòng nước ấm chảy qua.
Mặc dù Diệp An Bang không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng có thái độ như vậy, Tô Mộc cảm giác rất thoải mái. Nhưng bây giờ mình có thể giải quyết được chuyện này, không nhất thiết phải kinh động tới Diệp An Bang. Nếu như chuyện này cũng phải để cho Diệp An Bang xuất thủ, ngược lại có vẻ Tô Mộc không có bản lãnh.
Đả kích ngấm ngầm hay công khai, không quan tâm là loại nào, tôi đều có thể giải quyết.
...
Huyện Lâm Sơn, quán bar Đêm Thượng Hải.
Sau giờ ngọ một chút.
Quán bar này là một quán bar tương đối đẳng cấp trong huyện Lâm Sơn, là do một cường hào trong thị trấn huyện Lâm Sơn mở ra. Người này tên là Tố Hoàng Biểu. Mọi người đều gọi hắn là anh Biểu. Ở trong huyện Lâm Sơn, còn không có ai không cho anh Biểu mặt mũi.
Có đôi khi một câu nói của Hoàng Biểu, còn có tác dụng hơn nhiều so với cơ quan chấp pháp và phòng công an huyện. Ở trong huyện Lâm Sơn này, Hoàng Biểu được gọi là tư pháp trưởng nhỏ.
Quán bar Đêm Thượng Hải là một trong nhiều sản nghiệp của Hoàng Biểu. Mặc dù không phải là nơi kiếm nhiều tiền nhất, nhưng cũng là nơi hưởng thụ nhất. Hoàng Biểu có rất nhiều con đường để kiếm tiền. Như mỗi năm vào mùa hè hắn lũng đoạn thị trường bia và kem hộp ở huyện Lâm Sơn. Riêng khoản đó cũng đủ cho hắn kiếm đầy chậu đầy bát.
Trong một phòng riêng.
Mặc dù hiện tại mới là một giờ trưa, nhưng đèn bên trong phòng lại được thiết kế tỏa ra ánh sáng mờ. Nhìn ánh sáng bạc tuyệt đẹp đầy khiêm tốn này xuất hiện giữa ban ngày, ai cũng biết sẽ chuyện rất ít người làm diễn ra.
Mạnh Vũ lại ở trong này. Ở bên cạnh hắn, trái và phải lần lượt có hai cô gái. Chỉ có điều lúc này hai cô gái đã phanh ngực. Mạnh Vũ cũng không tốt hơn chỗ nào. Nửa người trên để trần. Nửa người dưới, quần cũng tụt đến dưới đầu gối, hai tay của hắn thưởng thức một cặp bạch thỏ lớn. Giữa hai đùi lại là đầu một cô gái đang không ngừng lên xuống.
Thật sự là hưởng thụ giống như đế vương!
Mạnh Vũ là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, bộ dạng thật ra có chút khí chất của tiểu bạch kiểm. Mặc dù đã là tầm tuổi này, hắn bảo dưỡng cũng tương đương đúng chỗ. Đổi lại thành thời gian trước đây khi còn ở thành phố lớn, hắn bình thường cũng ra vào nơi như vậy.
Cho nên hiện tại cho dù có chút nghèo túng, bị người đuổi chạy tới nơi này, vẫn không có cách nào buông tha được thói quen trong cuộc sống trước đó. Có thể chìm trong vàng son, có ai lại muốn ăn trấu nuốt rau?
Việc lần này thật sự là cứu gấp. Nếu như không có công việc này, mình thật sự rất khó lại được hưởng thụ đãi ngộ như vậy! Đầu năm nay tất cả đều lấy tiền làm tiêu chuẩn. Không có tiền anh nói bao nhiêu cũng chỉ là vô dụng.
Vẫn phải có tiền!
Đợi đến ngày mai lại gửi đi lần nữa, như vậy, xem như mình đã hoàn toàn xong mọi chuyện. Tính toán trả lại tiền cho đám thuỷ quân kia, mình vẫn có thể kiếm được mười vạn. Mười vạn đấy, không cần tốn bao nhiêu sức lực, đã có thể thu vào trong tay.
Chỉ có điều tin tưởng bên kia cũng không biết về tình hình thật sự của Diệp Nam Sơn. Mình cũng chỉ tình cờ mới biết được. Nếu như mình đột ngột tung ra tình hình thật sự của nhà bọn họ, tin tưởng điều này đối với huyện Ân Huyền thật sự là một lần đả kích trí mạng.
Chỉ riêng điều này, có phải có thể cho mình thêm chút tiền thù lao hay không chỉ?
- Ôi này, cô nhẹ nhàng một chút. Nếu như thật sự cắn rơi, một hồi nữa không thoải mái, tôi xem cô có nhịn chết hay không?
Mạnh Vũ bất chợt ấn vào đầu của cô gái đang ở giữa hai đùi mình, lộ ra một loại ánh mắt nóng nảy.
Cô gái quyến rũ trừng mắt một cái, sau đó tần suất thật sự chậm lại. Chỉ có điều loại động tác kia lại tăng mức độ lên một chút. Trên mặt Mạnh Vũ liền lộ ra sự thoải mái, rõ ràng sắp đạt được khoái cảm.
Ầm!
Ngay vào lúc thời khắc mấu chốt này, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra. Ngay lập tức có hai bóng người đi tới. Sau khi mở đèn sáng, bọn họ nhìn về phía Mạnh Vũ.
- Anh chính là Mạnh Vũ?
Từ Viêm nghiến răng nghiến lợi nói ra được lời này, có thể nhìn ra tâm tình của hắn hiện tại là phẫn nộ tới mức nào. Nếu như không phải vì tên khốn kiếp này, huyện Ân Huyền làm sao có thể trở thành như vậy. Cho dù có thành phố có truy bắt đám người gây chuyện kia, cũng sẽ không trở thành tiêu điểm như vậy.
Nếu như trước đó là nghi ngờ, như vậy hiện tại đã có thể khẳng định, chuyện này là do gia hỏa này ở phía sau lưng phá rối.
Trong mắt Từ Viêm không chứa được một hạt cát, không phát hiện mày thì thôi. Nếu như đã phát hiện ra, mày còn muốn chuồn đi sao? Không có khả năng.
Về phần hắn làm như thế nào tìm ra được Mạnh Vũ? Cái này rất đơn giản. Huyện Ân Huyền xảy ra tình trạng hỗn loạn lớn như vậy, hiện tại phòng công an huyện trên dưới đều cảm thấy uất nghẹn, muốn kéo gia hỏa ngầm gây chuyện này ra.
Dưới tình huống như vậy, ở cá nơi quan trọng trong toàn huyện lại đều lắp máy quay, huyện Ân Huyền đang cùng huyện Lâm Sơn có hợp đồng về nguyên liệu xây dựng, nên thật sự phát hiện ra vị trí của Mạnh Vũ hiện tại.
Mạnh Vũ không ngờ lại ẩn nấp ở một quán bar trong huyện Lâm Sơn. Lúc này chắc hắn vẫn đang ở bên trong tiêu diêu tự tại. Ngay cả buổi trưa cũng luyến tiếc không muốn ra khỏi nơi ôn nhu hương kia. Gia hỏa này cũng đủ giỏi.
- Ở nơi nào?
Tô Mộc hỏi.
- Quán bar Đêm Thượng Hải ở trong huyện Lâm Sơn!
Từ Viêm trầm giọng nói.
- Huyện Lâm Sơn sao?
Tô Mộc nhướng mày. Gia hỏa kia đi đâu không đi, lại muốn đi tới huyện Lâm Sơn. Chẳng lẽ trong chuyện này thật sự có người của huyện Lâm Sơn tham dự vào sao?
Mà khả năng lớn nhất chính là Tiêu Lang Trì. Nhưng tin tưởng với thân phận của Tiêu Lang Trì, chỉ sợ sẽ không chủ động an bài.
Phải biết rằng chuyện này nếu thật sự đưa ra ánh sáng, có khả năng mang đến sự ảnh hưởng đủ kinh người. Không nói tới chuyện huyện Lâm Sơn không chỉ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, vị trí bí thư huyện ủy này của Tiêu Lang Trì tuyệt đối không có khả năng ngồi xuống nữa.
Đấu tranh chính trị thì đấu tranh chính trị, nhưng nếu anh bị nắm được nhược điểm, vậy phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị xử lý.
- Anh tính phải làm sao?
Tô Mộc hỏi.
- Bởi vì là ở huyện Lâm Sơn bên kia, quan hệ giữa huyện Ân Huyền chúng ta và đối phương lại tương đối căng thẳng. Cho nên tôi muốn ngầm bắt người trở về. Sợ rằng nếu để lộ chỉ một chút tin tức, đều sẽ khiến bên kia bắn ngược lại. Nhưng nếu như không nhanh chóng động thủ, tôi lại sợ hắn sẽ trốn mất.
Từ Viêm nói.
Lúc này Từ Viêm đã sớm không còn lỗ mãng như lúc còn trẻ nữa. Sự nhạy cảm chính trị đã được bồi dưỡng ra. Hắn rất muốn động thủ bắt người, nhưng cũng biết độ khó khi nhảy qua khu vực bắt người là thế nào. Không phải là không thể bắt, mà là chuyện phiền toái cần phải đối mặt sau khi bắt quá nhiều.
Hơn nữa hiện tại quan hệ giữa huyện Ân Huyền và huyện Lâm Sơn tương đối căng thẳng. Từ Viêm thật sự sợ chỉ kích thích một chút, sẽ xuất hiện tai họa lớn.
- Phái người tiếp tục theo dõi, không nên động thủ. Chuyện này cứ để tôi tới an bài. Sau đó bọn họ sẽ trực tiếp dẫn người về. Các anh chỉ cần chịu trách nhiệm tiếp nhận là được!
Tô Mộc nói.
- Được!
Từ Viêm biết Tô Mộc nói như vậy, khẳng định có con đường của riêng mình.
Tô Mộc đương nhiên có con đường của riêng mình. Hắn cũng phải đi con đường như vậy. Bởi vì nếu hắn không làm như vậy, thật sự tiến hành nói chuyện với bên huyện Lâm Sơn kia, chẳng may chuyện này thật sự là do Tiêu Lang Trì an bài, muốn bắt được Mạnh Vũ, thật sự sẽ rất khó khăn. Không chừng cho dù hiện tại bắt, cũng sẽ bị Tiêu Lang Trì ngăn cản, sau đó tìm lý do để cho gia hỏa kia chạy thoát.
Hoặc là không động thủ, nếu động thủ phải bảo đảm tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc trực tiếp gọi điện thoại cho Long Chấn Thiên.
- Bí thư Long, chỗ tôi xảy ra chuyện, muốn báo cáo với ngài. Chuyện là thế này...
- Tôi đã biết, sau này sẽ có người liên lạc với Từ Viêm!
Long Chấn Thiên chậm rãi nói.
- Vậy đành phải làm phiền bí thư Long!
Tô Mộc vội vàng nói.
- Có gì mà làm phiền với không làm phiền chứ? Trước đó không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi vẫn rất tin tưởng, Tô Mộc cậu là một cán bộ lập trường đủ kiên định, là một người trung thành với đảng, vì đảng làm chuyện thực tế. Nếu cán bộ như cậu, tôi cũng không chiếu cố giúp một tay, vậy một bí thư Chính trị và Pháp luật tỉnh như tôi còn dùng để làm gì.
Tâm tình Long Chấn Thiên tốt, cười nói.
- Bí thư Long, ngài thật sự cất nhắc tôi rồi.
Tô Mộc cười nói.
- Có đúng là cất nhắc hay không, trong lòng tôi cũng biết. Tô Mộc cậu cũng không cần thiết phải luôn khiêm tốn như vậy. Phải biết rằng có đôi khi quá khiêm tốn chính là tỏ ra yếu kém. Tỏ ra yếu kém, sẽ bị người khác nhớ thương, do đó mà hãm hại. Mà chuyện giống như lần này, cậu yên tâm, nếu như huyện Ân Huyền các cậu không điều tra ra được, hoặc gặp phải sự cản trở nào đó, tôi sẽ động thủ.
Hơi dừng lại một chút, Long Chấn Thiên tiếp tục nói:
- Đối với người dám hạ độc thủ về phía cán bộ ưu tú của đảng, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tô Mộc, tôi thấy người giống như cậu, chắc hẳn phải đến hệ thống chính pháp mạ vàng một chút, bồi dưỡng thủ đoạn sát phạt cho cậu.
- Bí thư Long, ngài nói vậy, tôi cũng không biết nên nói cái gì cho thỏa đáng.
Tô Mộc cười nói.
- Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Ha ha, cứ như vậy đi. Lúc nào rảnh rỗi đến tỉnh thành, cùng tôi uống vài chén. Phải biết rằng nếu như cậu không ở đây, Tiểu Loan cũng không để cho tôi uống nhiều rượu.
Long Chấn Thiên nói xong, cúp điện thoại.
Có lời nói này của Long Chấn Thiên, thần kinh Tô Mộc đang căng thẳng, hiện tại đã thả lỏng không ít. Lúc này chắc hẳn nên đi ăn cơm. Người là sắt, cơm là thép. Cũng không thể cứ chịu đói như vậy được. Tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức tốt truyền tới!
Chỉ là ngay khi Tô Mộc đang ăn cơm trưa, hắn nhận được điện thoại của Diệp Tích gọi tới. Diệp Tích ở bên kia nói cô tạm thời có việc muốn rời khỏi đó, bay tới nước Mỹ tham gia một hoạt động quan trọng.
- Sao lại đi gấp gáp như vậy?
- Còn không phải bởi vì đã sắp tới lễ Giáng Sinh sao? Anh cũng biết, nước Mỹ bên kia rất coi trọng lễ Giáng Sinh. Em là lão tổng của một tập đoàn qua đó, chung quy cũng phải nhập gia tùy tục, cho bọn họ một chút quà giáng sinh chứ?
Diệp Tích cười nói.
Tô Mộc mặc dù biết Diệp Tích đang nói đùa, nhưng cũng biết chuyện cũng gần như vậy. Phương tây, lễ Giáng Sinh là một ngày lễ rất quan trọng. Hiện tại Thịnh Thế Đằng Long phát triển trọng tâm lại ở phương tây. Cho nên gặp phải ngày lễ như vậy, Diệp Tích nhất định phải lên sân khấu.
- Được. Vậy em đi đi. Ban đầu còn tưởng sẽ ở cùng em trong lễ Giáng Sinh chứ!
Tô Mộc nói.
- Bây giờ đầu anh chắc hẳn đã lớn lắm rồi chứ? Còn nói ở cùng em trong lễ Giáng Sinh! Khanh khách. Thế nào, chuyện trong huyện Ân Huyền có thể giải quyết được không? Ba em nói, nếu như anh không đi, ba sẽ không nhẫn nhịn nữa. Lần này ba thật sự sẽ động thủ giết chết dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của nhóm người kia.
Diệp Tích nói.
Trong lòng Tô Mộc cảm thấy dường như có một dòng nước ấm chảy qua.
Mặc dù Diệp An Bang không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng có thái độ như vậy, Tô Mộc cảm giác rất thoải mái. Nhưng bây giờ mình có thể giải quyết được chuyện này, không nhất thiết phải kinh động tới Diệp An Bang. Nếu như chuyện này cũng phải để cho Diệp An Bang xuất thủ, ngược lại có vẻ Tô Mộc không có bản lãnh.
Đả kích ngấm ngầm hay công khai, không quan tâm là loại nào, tôi đều có thể giải quyết.
...
Huyện Lâm Sơn, quán bar Đêm Thượng Hải.
Sau giờ ngọ một chút.
Quán bar này là một quán bar tương đối đẳng cấp trong huyện Lâm Sơn, là do một cường hào trong thị trấn huyện Lâm Sơn mở ra. Người này tên là Tố Hoàng Biểu. Mọi người đều gọi hắn là anh Biểu. Ở trong huyện Lâm Sơn, còn không có ai không cho anh Biểu mặt mũi.
Có đôi khi một câu nói của Hoàng Biểu, còn có tác dụng hơn nhiều so với cơ quan chấp pháp và phòng công an huyện. Ở trong huyện Lâm Sơn này, Hoàng Biểu được gọi là tư pháp trưởng nhỏ.
Quán bar Đêm Thượng Hải là một trong nhiều sản nghiệp của Hoàng Biểu. Mặc dù không phải là nơi kiếm nhiều tiền nhất, nhưng cũng là nơi hưởng thụ nhất. Hoàng Biểu có rất nhiều con đường để kiếm tiền. Như mỗi năm vào mùa hè hắn lũng đoạn thị trường bia và kem hộp ở huyện Lâm Sơn. Riêng khoản đó cũng đủ cho hắn kiếm đầy chậu đầy bát.
Trong một phòng riêng.
Mặc dù hiện tại mới là một giờ trưa, nhưng đèn bên trong phòng lại được thiết kế tỏa ra ánh sáng mờ. Nhìn ánh sáng bạc tuyệt đẹp đầy khiêm tốn này xuất hiện giữa ban ngày, ai cũng biết sẽ chuyện rất ít người làm diễn ra.
Mạnh Vũ lại ở trong này. Ở bên cạnh hắn, trái và phải lần lượt có hai cô gái. Chỉ có điều lúc này hai cô gái đã phanh ngực. Mạnh Vũ cũng không tốt hơn chỗ nào. Nửa người trên để trần. Nửa người dưới, quần cũng tụt đến dưới đầu gối, hai tay của hắn thưởng thức một cặp bạch thỏ lớn. Giữa hai đùi lại là đầu một cô gái đang không ngừng lên xuống.
Thật sự là hưởng thụ giống như đế vương!
Mạnh Vũ là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, bộ dạng thật ra có chút khí chất của tiểu bạch kiểm. Mặc dù đã là tầm tuổi này, hắn bảo dưỡng cũng tương đương đúng chỗ. Đổi lại thành thời gian trước đây khi còn ở thành phố lớn, hắn bình thường cũng ra vào nơi như vậy.
Cho nên hiện tại cho dù có chút nghèo túng, bị người đuổi chạy tới nơi này, vẫn không có cách nào buông tha được thói quen trong cuộc sống trước đó. Có thể chìm trong vàng son, có ai lại muốn ăn trấu nuốt rau?
Việc lần này thật sự là cứu gấp. Nếu như không có công việc này, mình thật sự rất khó lại được hưởng thụ đãi ngộ như vậy! Đầu năm nay tất cả đều lấy tiền làm tiêu chuẩn. Không có tiền anh nói bao nhiêu cũng chỉ là vô dụng.
Vẫn phải có tiền!
Đợi đến ngày mai lại gửi đi lần nữa, như vậy, xem như mình đã hoàn toàn xong mọi chuyện. Tính toán trả lại tiền cho đám thuỷ quân kia, mình vẫn có thể kiếm được mười vạn. Mười vạn đấy, không cần tốn bao nhiêu sức lực, đã có thể thu vào trong tay.
Chỉ có điều tin tưởng bên kia cũng không biết về tình hình thật sự của Diệp Nam Sơn. Mình cũng chỉ tình cờ mới biết được. Nếu như mình đột ngột tung ra tình hình thật sự của nhà bọn họ, tin tưởng điều này đối với huyện Ân Huyền thật sự là một lần đả kích trí mạng.
Chỉ riêng điều này, có phải có thể cho mình thêm chút tiền thù lao hay không chỉ?
- Ôi này, cô nhẹ nhàng một chút. Nếu như thật sự cắn rơi, một hồi nữa không thoải mái, tôi xem cô có nhịn chết hay không?
Mạnh Vũ bất chợt ấn vào đầu của cô gái đang ở giữa hai đùi mình, lộ ra một loại ánh mắt nóng nảy.
Cô gái quyến rũ trừng mắt một cái, sau đó tần suất thật sự chậm lại. Chỉ có điều loại động tác kia lại tăng mức độ lên một chút. Trên mặt Mạnh Vũ liền lộ ra sự thoải mái, rõ ràng sắp đạt được khoái cảm.
Ầm!
Ngay vào lúc thời khắc mấu chốt này, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra. Ngay lập tức có hai bóng người đi tới. Sau khi mở đèn sáng, bọn họ nhìn về phía Mạnh Vũ.
- Anh chính là Mạnh Vũ?
/1590
|