Cầm tiền dơ bẩn của cô, cầm đồ vật của cô, cút ra ngoài cho tôi!
Chờ khi Tô Mộc cùng Đoạn Bằng chạy tới phòng bệnh, còn chưa đi vào chợt nghe được trong phòng truyền ra tiếng gầm gừ phẫn nộ của Chương Trạch Quang.
- Chương Trạch Quang, ông đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt, ông thật cho rằng có người nào nói với ông thì có thể trị tội em trai của tôi sao? Nói thật cho ông biết, không có cửa! Chỉ cần tôi còn ngồi trên ghế này một ngày, Chương gia các người đừng mong xoay người.
Thanh âm bén nhọn của Cao Bình vang lên trong phòng bệnh.
- Cao cục trưởng, em vẫn còn là lãnh đạo cục giáo dục sao? Làm sao em có thể nói ra lời như vậy? Tôi rốt cục là bị ai đụng, chẳng lẽ trong lòng em không hiểu rõ sao? Em chẳng những không biết hối cải, còn ở đây uy hiếp chúng ta, rốt cục em làm cán bộ lãnh đạo thế nào vậy? Chẳng lẽ bởi vì Cao Thăng là em trai của em nên phạm pháp không cần truy cứu sao?
Mã Thụy nằm trên giường, sắc mặt phẫn nộ hô to, chẳng qua vì thân thể bị trọng thương nên mỗi khi nói một câu đều thật tốn sức, chỉ vài câu nói đã thở dồn dập mệt mỏi.
- Có nghe hay không? Cầm theo đồ vật của em cút cho tôi! Chúng ta không cần!
Chương Trạch Quang lớn tiếng nói:
- Chúng ta cần chính là công đạo, chúng ta muốn nhìn thấy Cao Thăng bị hình phạt.
- Ha ha…
Cao Bình giống như nghe được chuyện cười, cười lớn:
- Chương Trạch Quang, ông thật sự nghĩ các người thắng được sao? Cho dù Cao Thăng bị kêu án hình, tôi cũng có thể làm cho hắn đi ra. Mà các người thật sự không suy nghĩ thay đổi khẩu cung sao? Chương Trạch Quang, chỉ cần ông chịu gật đầu, ông sẽ lấy được số tiền kia, tôi hỏi qua bác sĩ, bệnh của Mã Thụy cũng không nghiêm trọng như vậy. Chỉ cần có tiền đưa vào bệnh viện thành phố chưa chắc không có cơ hội khôi phục. Chẳng lẽ ông nhẫn tâm nhìn vợ của mình biến thành tàn phế hay sao? Ông làm chồng kiểu như vậy sao?
- Tôi…
Chương Trạch Quang nhất thời im lặng.
- Cao Bình, em đừng ở đây nói bậy, chúng ta cận kề cái chết cũng sẽ không nói giúp cho Cao Thăng. Lão Chương, anh nghe rõ ràng cho em, cho dù em phế bỏ cái chân này, cũng sẽ không khuất phục với em ta.
Mã Thụy kích động nói.
- Nói rất đúng!
Thân ảnh Tô Mộc xuất hiện trong phòng bệnh, nhìn thấy hắn, Chương Trạch Quang vội vàng đứng lên:
- Tô bí thư, sao anh cũng tới?
- Tô Mộc?
Cao Bình thật không nghĩ tới ở nơi này gặp phải Tô Mộc, hội nghị thường ủy vừa chấm dứt, em nhận được tin tức từ chỗ Triệu Thụy An, Cao Thăng phạm tội, muốn em nghĩ biện pháp giải quyết.
Cao Bình đã sớm tìm hiểu rõ ngóc ngách sự tình tự nhiên không chút chần chờ trực tiếp đi tìm Chương Trạch Quang, chỉ cần hai vợ chồng họ chịu thừa nhận làm sổ sách giả, như vậy chuyện của Cao Thăng sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Đến lúc đó em tự mình hoạt động, chưa chắc không khả năng bảo vệ Cao Thăng. Cho nên Cao Bình mới mang theo tiền xuất hiện ở bệnh viện, nhưng em không nghĩ tới Tô Mộc cũng đi qua.
Với thân phận hiện tại của Tô Mộc, Cao Bình thật sự không dám đối kháng. Bí thư trấn ủy, người sáng lập cục diện phồn vinh của trấn Hắc Sơn, tâm phúc của bí thư huyện ủy Nhiếp Việt, bất kỳ điều nào cũng đủ trấn áp Cao Bình.
- Chương chủ nhiệm, anh yên tâm, tôi tới đây là muốn thăm chị dâu.
Tô Mộc nói.
- Lão Mã, đây là Tô bí thư mà anh đã nói với em.
Chương Trạch Quang vội vàng nói.
- Tô bí thư, chuyện hôm nay đa tạ anh, nếu không có anh, lão Chương nhà tôi chỉ sợ cũng…
Nói tới đây Mã Thụy không nhịn được chảy nước mắt, khóc lên.
Tô Mộc vội bước tới nói:
- Chị dâu, chị yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho hai vị đáp án hài lòng.
Nói xong Tô Mộc nhìn Cao Bình, vẻ mặt khinh thường nói:
- Cao cục trưởng, em thật sự uy phong, còn dám chạy tới đây ngang nhiên uy hiếp Chương chủ nhiệm bóp méo khẩu cung, được lắm, em chẳng lẽ không biết đây là đang phạm tội sao?
- Tôi…
Cao Bình á khẩu không biết làm sao trả lời.
- Em cái gì cô, người như em mà có thể ngồi lên vị trí cục trưởng cục giáo dục, quả thật là bôi đen Đảng chúng ta. Cao Bình, hẳn là bây giờ đang trong giờ làm việc đi? Làm sao em có thể trốn việc xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa em nghĩ bản thân em hiện tại còn an toàn sao? Chuyện Cao Thăng phạm tội, em cho rằng em sẽ không việc gì sao? Thay vì ở trong này gào rú, không bằng em nên nghĩ làm sao giải thích tình huống của mình với tổ chức đi?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Cơ hồ khi Tô Mộc vừa dứt lời, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân, vài thân ảnh đi nhanh vào, sắc mặt Cao Bình lập tức xám như tro tàn.
Xong rồi, hết thảy đều xong rồi.
Người xuất hiện trong phòng bệnh không phải người khác, chính là nhân viên ban kỷ luật thanh tra huyện, dẫn đầu chính là bí thư ban kỷ luật thanh tra Lâm Trung Hòa, thật sự làm Tô Mộc có chút giật mình. Nhưng khi nghĩ lại cũng cảm thấy thoải mái, trong huyện làm ra động tác lớn như vậy, chắc là muốn cấp cho Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông nhìn thấy, muốn làm hai người tạm thời nguôi giận.
Chúng ta đã phái ra ban kỷ luật thanh tra giải quyết chuyện này, các ông cũng đừng tiếp tục bất mãn chúng ta đi, nói thế nào các ông tới huyện Hình Đường, chúng ta cũng không hề hay biết trước phải không?
- Cao Bình, em bị hiềm nghi dính líu tới án kiện, hiện tại cùng chúng ta đi một chuyến đi.
Lâm Trung Hòa lạnh nhạt nói.
Ngữ điệu bình tĩnh ẩn giấu vẻ sát phạt rõ ràng, chỉ cần rơi xuống trong tay Lâm Trung Hòa, thật sự không cách nào nguyên vẹn trở ra. Tô Mộc thầm suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là song quy trong truyền thuyết? Chẳng qua Lâm Trung Hòa rõ ràng không đem Cao Bình xem vào trong mắt, ngữ khí nói chuyện thật bình thản.
- Tôi…tôi muốn gặp Triệu chủ tịch!
Cao Bình gấp giọng hô.
- Hiện tại em không có quyền lực gặp bất luận người nào, đi theo chúng ta, mang đi!
Lâm Trung Hòa lạnh lùng nói, hai người đi tới trực tiếp áp giải Cao Bình ra khỏi phòng bệnh.
- Tô Mộc, việc hôm nay ít nhiều nhờ cậu, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lâm Trung Hòa mỉm cười nói.
- Lý bí thư, tôi chỉ trùng hợp gặp phải.
Tô Mộc đáp.
- Anh chính là đồng chí Chương Trạch Quang đi?
Lâm Trung Hòa gật đầu, nhìn qua Chương Trạch Quang cùng Mã Thụy.
- Vị này chính là bí thư ban kỷ luật thanh tra huyện Hình Đường Thư ký Lâm.
Tô Mộc giới thiệu.
- Thư ký Lâm, ngài làm chủ cho chúng ta, làm chủ cho các giáo viên nhất trung Hình Đường, làm chủ cho các sinh viên ah.
Vẻ mặt Chương Trạch Quang bi thống hô.
- Các vị yên tâm, chuyện này tôi sẽ có lời công đạo, đối với người phạm pháp, mặc kệ hắn là ai chúng ta cũng sẽ truy xét tới cùng.
Lâm Trung Hòa nói.
An ủi hai người xong, Lâm Trung Hòa cùng Tô Mộc đi ra bệnh viện, hắn mang theo nhiệm vụ tới đây, không thể ở lại quá lâu. Đứng trước cửa xe, Lâm Trung Hòa mỉm cười nói:
- Nhờ cậu an ủi hai người họ, còn nữa, cậu làm rất tốt, trấn Hắc Sơn phát triển rõ như ban ngày, hi vọng cậu có thể mang trấn Hắc Sơn bước lên một con đường mới chân chính. Nếu gặp lão lãnh đạo, giúp tôi gởi lời thăm hỏi, nói hôm nào tôi sẽ đi gặp Chu bí thư hội báo công tác. Cứ như vậy đi!
Chờ khi Tô Mộc cùng Đoạn Bằng chạy tới phòng bệnh, còn chưa đi vào chợt nghe được trong phòng truyền ra tiếng gầm gừ phẫn nộ của Chương Trạch Quang.
- Chương Trạch Quang, ông đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt, ông thật cho rằng có người nào nói với ông thì có thể trị tội em trai của tôi sao? Nói thật cho ông biết, không có cửa! Chỉ cần tôi còn ngồi trên ghế này một ngày, Chương gia các người đừng mong xoay người.
Thanh âm bén nhọn của Cao Bình vang lên trong phòng bệnh.
- Cao cục trưởng, em vẫn còn là lãnh đạo cục giáo dục sao? Làm sao em có thể nói ra lời như vậy? Tôi rốt cục là bị ai đụng, chẳng lẽ trong lòng em không hiểu rõ sao? Em chẳng những không biết hối cải, còn ở đây uy hiếp chúng ta, rốt cục em làm cán bộ lãnh đạo thế nào vậy? Chẳng lẽ bởi vì Cao Thăng là em trai của em nên phạm pháp không cần truy cứu sao?
Mã Thụy nằm trên giường, sắc mặt phẫn nộ hô to, chẳng qua vì thân thể bị trọng thương nên mỗi khi nói một câu đều thật tốn sức, chỉ vài câu nói đã thở dồn dập mệt mỏi.
- Có nghe hay không? Cầm theo đồ vật của em cút cho tôi! Chúng ta không cần!
Chương Trạch Quang lớn tiếng nói:
- Chúng ta cần chính là công đạo, chúng ta muốn nhìn thấy Cao Thăng bị hình phạt.
- Ha ha…
Cao Bình giống như nghe được chuyện cười, cười lớn:
- Chương Trạch Quang, ông thật sự nghĩ các người thắng được sao? Cho dù Cao Thăng bị kêu án hình, tôi cũng có thể làm cho hắn đi ra. Mà các người thật sự không suy nghĩ thay đổi khẩu cung sao? Chương Trạch Quang, chỉ cần ông chịu gật đầu, ông sẽ lấy được số tiền kia, tôi hỏi qua bác sĩ, bệnh của Mã Thụy cũng không nghiêm trọng như vậy. Chỉ cần có tiền đưa vào bệnh viện thành phố chưa chắc không có cơ hội khôi phục. Chẳng lẽ ông nhẫn tâm nhìn vợ của mình biến thành tàn phế hay sao? Ông làm chồng kiểu như vậy sao?
- Tôi…
Chương Trạch Quang nhất thời im lặng.
- Cao Bình, em đừng ở đây nói bậy, chúng ta cận kề cái chết cũng sẽ không nói giúp cho Cao Thăng. Lão Chương, anh nghe rõ ràng cho em, cho dù em phế bỏ cái chân này, cũng sẽ không khuất phục với em ta.
Mã Thụy kích động nói.
- Nói rất đúng!
Thân ảnh Tô Mộc xuất hiện trong phòng bệnh, nhìn thấy hắn, Chương Trạch Quang vội vàng đứng lên:
- Tô bí thư, sao anh cũng tới?
- Tô Mộc?
Cao Bình thật không nghĩ tới ở nơi này gặp phải Tô Mộc, hội nghị thường ủy vừa chấm dứt, em nhận được tin tức từ chỗ Triệu Thụy An, Cao Thăng phạm tội, muốn em nghĩ biện pháp giải quyết.
Cao Bình đã sớm tìm hiểu rõ ngóc ngách sự tình tự nhiên không chút chần chờ trực tiếp đi tìm Chương Trạch Quang, chỉ cần hai vợ chồng họ chịu thừa nhận làm sổ sách giả, như vậy chuyện của Cao Thăng sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Đến lúc đó em tự mình hoạt động, chưa chắc không khả năng bảo vệ Cao Thăng. Cho nên Cao Bình mới mang theo tiền xuất hiện ở bệnh viện, nhưng em không nghĩ tới Tô Mộc cũng đi qua.
Với thân phận hiện tại của Tô Mộc, Cao Bình thật sự không dám đối kháng. Bí thư trấn ủy, người sáng lập cục diện phồn vinh của trấn Hắc Sơn, tâm phúc của bí thư huyện ủy Nhiếp Việt, bất kỳ điều nào cũng đủ trấn áp Cao Bình.
- Chương chủ nhiệm, anh yên tâm, tôi tới đây là muốn thăm chị dâu.
Tô Mộc nói.
- Lão Mã, đây là Tô bí thư mà anh đã nói với em.
Chương Trạch Quang vội vàng nói.
- Tô bí thư, chuyện hôm nay đa tạ anh, nếu không có anh, lão Chương nhà tôi chỉ sợ cũng…
Nói tới đây Mã Thụy không nhịn được chảy nước mắt, khóc lên.
Tô Mộc vội bước tới nói:
- Chị dâu, chị yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho hai vị đáp án hài lòng.
Nói xong Tô Mộc nhìn Cao Bình, vẻ mặt khinh thường nói:
- Cao cục trưởng, em thật sự uy phong, còn dám chạy tới đây ngang nhiên uy hiếp Chương chủ nhiệm bóp méo khẩu cung, được lắm, em chẳng lẽ không biết đây là đang phạm tội sao?
- Tôi…
Cao Bình á khẩu không biết làm sao trả lời.
- Em cái gì cô, người như em mà có thể ngồi lên vị trí cục trưởng cục giáo dục, quả thật là bôi đen Đảng chúng ta. Cao Bình, hẳn là bây giờ đang trong giờ làm việc đi? Làm sao em có thể trốn việc xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa em nghĩ bản thân em hiện tại còn an toàn sao? Chuyện Cao Thăng phạm tội, em cho rằng em sẽ không việc gì sao? Thay vì ở trong này gào rú, không bằng em nên nghĩ làm sao giải thích tình huống của mình với tổ chức đi?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Cơ hồ khi Tô Mộc vừa dứt lời, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân, vài thân ảnh đi nhanh vào, sắc mặt Cao Bình lập tức xám như tro tàn.
Xong rồi, hết thảy đều xong rồi.
Người xuất hiện trong phòng bệnh không phải người khác, chính là nhân viên ban kỷ luật thanh tra huyện, dẫn đầu chính là bí thư ban kỷ luật thanh tra Lâm Trung Hòa, thật sự làm Tô Mộc có chút giật mình. Nhưng khi nghĩ lại cũng cảm thấy thoải mái, trong huyện làm ra động tác lớn như vậy, chắc là muốn cấp cho Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông nhìn thấy, muốn làm hai người tạm thời nguôi giận.
Chúng ta đã phái ra ban kỷ luật thanh tra giải quyết chuyện này, các ông cũng đừng tiếp tục bất mãn chúng ta đi, nói thế nào các ông tới huyện Hình Đường, chúng ta cũng không hề hay biết trước phải không?
- Cao Bình, em bị hiềm nghi dính líu tới án kiện, hiện tại cùng chúng ta đi một chuyến đi.
Lâm Trung Hòa lạnh nhạt nói.
Ngữ điệu bình tĩnh ẩn giấu vẻ sát phạt rõ ràng, chỉ cần rơi xuống trong tay Lâm Trung Hòa, thật sự không cách nào nguyên vẹn trở ra. Tô Mộc thầm suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là song quy trong truyền thuyết? Chẳng qua Lâm Trung Hòa rõ ràng không đem Cao Bình xem vào trong mắt, ngữ khí nói chuyện thật bình thản.
- Tôi…tôi muốn gặp Triệu chủ tịch!
Cao Bình gấp giọng hô.
- Hiện tại em không có quyền lực gặp bất luận người nào, đi theo chúng ta, mang đi!
Lâm Trung Hòa lạnh lùng nói, hai người đi tới trực tiếp áp giải Cao Bình ra khỏi phòng bệnh.
- Tô Mộc, việc hôm nay ít nhiều nhờ cậu, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lâm Trung Hòa mỉm cười nói.
- Lý bí thư, tôi chỉ trùng hợp gặp phải.
Tô Mộc đáp.
- Anh chính là đồng chí Chương Trạch Quang đi?
Lâm Trung Hòa gật đầu, nhìn qua Chương Trạch Quang cùng Mã Thụy.
- Vị này chính là bí thư ban kỷ luật thanh tra huyện Hình Đường Thư ký Lâm.
Tô Mộc giới thiệu.
- Thư ký Lâm, ngài làm chủ cho chúng ta, làm chủ cho các giáo viên nhất trung Hình Đường, làm chủ cho các sinh viên ah.
Vẻ mặt Chương Trạch Quang bi thống hô.
- Các vị yên tâm, chuyện này tôi sẽ có lời công đạo, đối với người phạm pháp, mặc kệ hắn là ai chúng ta cũng sẽ truy xét tới cùng.
Lâm Trung Hòa nói.
An ủi hai người xong, Lâm Trung Hòa cùng Tô Mộc đi ra bệnh viện, hắn mang theo nhiệm vụ tới đây, không thể ở lại quá lâu. Đứng trước cửa xe, Lâm Trung Hòa mỉm cười nói:
- Nhờ cậu an ủi hai người họ, còn nữa, cậu làm rất tốt, trấn Hắc Sơn phát triển rõ như ban ngày, hi vọng cậu có thể mang trấn Hắc Sơn bước lên một con đường mới chân chính. Nếu gặp lão lãnh đạo, giúp tôi gởi lời thăm hỏi, nói hôm nào tôi sẽ đi gặp Chu bí thư hội báo công tác. Cứ như vậy đi!
/1590
|