Sau sự kiện Cao Thăng, Tô Mộc ở lại trấn Hắc Sơn xử lý công vụ hoặc chuyển động ở các khu công trường. Chứng kiến một màn trước mắt làm nhiệt huyết mênh mông, tất cả những chuyện này là nhờ cố gắng của hắn hoàn thành, chỉ cần tiếp tục đợi thêm một thời gian, trấn Hắc Sơn sẽ thoát khỏi mũ dân nghèo, trở thành nơi khấm khá chân chính.
Nghĩ tới điều này, Tô Mộc cảm thấy những gì từng thừa nhận trước đó đều là đáng giá!
Đỗ Kiện làm trưởng trấn Hắc Sơn, mấy ngày nay không có việc gì lại tìm Tô Mộc hội báo công tác. Hơn nữa làm cho Tô Mộc ngoài ý muốn chính là Đỗ Kiện còn tiến cử một xí nghiệp cho trấn Hắc Sơn. Tuy rằng xí nghiệp kia còn chưa bắt đầu xây dựng, rất nhiều chuyện còn đang trong thời kỳ trao đổi, nhưng loại thái độ này dù sao vẫn tốt.
Nhưng làm cho Tô Mộc có chút khó chịu chính là xí nghiệp kia thật sự làm người đau đầu, bởi vì họ là xí nghiệp khai thác quặng mỏ. Xí nghiệp tới nơi đây là nhắm vào tài nguyên quặng sắt phong phú của trấn Hắc Sơn. Mà tài nguyên cũng là do tổ nghiên cứu khoa học nghiệm chứng báo cho Tô Mộc mới biết được.
Nguyên lai trong dãy núi trấn Hắc Sơn còn có một tài nguyên thiên nhiên ưu thế như vậy.
Nếu chỉ là khai thác mỏ thì thôi, nhưng sau khi Tô Mộc điều tra tìm hiểu liền phát hiện xí nghiệp kia kỳ thật là một xí nghiệp rất có vấn đề, đơn giản mà nói họ không đủ tư cách khai thác khoáng sản trong trấn Hắc Sơn. Chẳng những không đủ tư cách, mà danh tiếng của xí nghiệp cũng không tốt, chỉ biết khai thác mà không hề bảo vệ môi trường.
Đây chính là nguyên nhân mà Tô Mộc tạm thời áp chế việc này.
Bàn bạc thì bàn bạc, đầu tư thì đầu tư, nhưng hết thảy phải tuân theo tình huống thực tế của trấn Hắc Sơn, ai muốn tùy tiện hủy hoại môi trường thì không cần mơ tưởng. Hôm nay Tô Mộc mới tiễn Đỗ Kiện, ngồi xuống bàn sắc mặt thật khó xem.
- Đỗ Kiện này muốn công tích thật muốn điên rồi, thậm chí ngay cả xí nghiệp như vậy còn muốn tiến cử. Đã nói với hắn bao nhiêu lần, nhất định phải chú ý vấn đề tư chất, vẫn không chịu hối cải. Chỉ cần không giải quyết vấn đề này, tài nguyên khoáng sản trong trấn nhất định không cho phép khai thác!
Đáy lòng Tô Mộc quyết định chủ ý.
Ngay lúc Tô Mộc còn đang tức giận, điện thoại bàn vang lên, hắn vừa bắt máy, bên kia truyền tới thanh âm thật xa lạ.
- Là Tô bí thư phải không?
- Tôi là Tô Mộc!
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Chào Tô bí thư, ngài khỏe chứ, tôi là Ôn Hữu Đạo.
Ôn Hữu Đạo cung kính nói.
Ôn Hữu Đạo? Tô Mộc lắc đầu, không nhớ rõ mình có nhận thức người này.
- Ông gọi lộn số đi, tôi không biết ông.
- Không, đúng rồi, tuyệt đối không sai. Tô bí thư, tôi là cha của Ôn Ly.
Ôn Hữu Đạo vội vàng nói.
Cha của Ôn Ly? Tô Mộc thật sự không biết Ôn Hữu Đạo gọi điện cho mình là có ý gì? Dù hắn là cha của Ôn Ly, cũng không quan hệ gì tới mình đi. Nhưng Tô Mộc cũng không quên khách khí, cười nói:
- Nguyên lai là Ôn thúc, không biết Ôn chú gọi điện cho tôi có chuyện gì không? Xảy ra chuyện gì sao? Hay là Ôn Ly làm sao vậy?
- Không, tôi gọi điện cho Tô bí thư chỉ là muốn xem khi nào ngài có rảnh tôi muốn mời ngài tới ngồi một chút, chúng ta ăn bữa cơm? Đương nhiên, nếu bí thư không có thời gian, tôi đi qua đều được.
Ôn Hữu Đạo đem tư thế bãi thật thấp.
Rốt cục là làm gì?
- Ôn thúc, chỉ sợ gần đây tôi không có thời gian, ngài có việc thì cứ nói thẳng, tôi còn nhiều việc lắm.
Tô Mộc nói.
- Việc này…
Ôn Hữu Đạo có chút chần chờ.
- Ôn thúc, nếu ngài chưa nghĩ ra thì từ từ nghĩ lại, chờ khi nào nghĩ kỹ thì liên hệ tôi.
Tô Mộc nói xong định cúp máy.
- Đừng, Tô bí thư, tôi muốn nói chính là cậu có thể gọi điện cho sở vệ sinh tỉnh hay không? Nói với họ thương tình đừng làm khó dễ Nam Thạch dược nghiệp chúng ta.
Ôn Hữu Đạo vội vàng nói, nói xong lời này trái tim hắn muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
- Sở vệ sinh tỉnh? Nam Thạch dược nghiệp?
Tô Mộc có chút nghi hoặc, hắn thật sự không hiểu Ôn Hữu Đạo đang nói gì, Nam Thạch dược nghiệp cùng sở vệ sinh tỉnh quan hệ gì tới hắn. Hiện tại hắn đang đủ phiền toái, làm sao còn đi quản chuyện của người khác.
- Ôn thúc, tôi nghĩ chú hiểu lầm, tôi không quen biết với người của sở vệ sinh tỉnh, ngài xem tôi còn có việc, hay là…
- Khoan! Bà tới đây cho tôi!
Ôn Hữu Đạo nói xong đem điện thoại đưa cho Dương Ngọc Lâm, Tô Mộc liền nghe một thanh âm quen thuộc vang lên:
- Tô bí thư, cậu đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với tôi, tôi biết lần trước tôi làm không đúng, tôi nhận lỗi với cậu, hi vọng cậu buông tha tôi. Cậu gọi điện cho sở vệ sinh tỉnh, để họ đừng tiếp tục tra xét Nam Thạch dược nghiệp nhà tôi, tôi cầu xin cậu.
- Nói bậy bạ gì vậy!
Tô Mộc không chút nghĩ ngợi cúp điện thoại.
Tô Mộc thật sự có chút mơ hồ, khuôn mặt đêm đó của Dương Ngọc Lâm tới bây giờ hắn còn nhớ rõ, hắn không chấp nhặt với bà ta thì thôi, bây giờ còn gọi điện thoại tới. Sao vậy? Có phải cảm giác hắn dễ khi dễ, chuyện gì cũng chụp được lên đầu hắn. Sở vệ sinh tỉnh tra xét Nam Thạch dược nghiệp của các người, chuyện này thật bình thường. Nếu các người vượt qua được thử thách, sợ tra cái gì. Các người tìm người lại đi tìm tôi giải quyết, sao lại thế nào?
Thật sự ngang ngược vô cùng!
Tô Mộc hoàn toàn không đem chuyện này để trong lòng, mở văn kiện bắt đầu phê duyệt. Mà bên kia điện thoại không an ổn như hắn, sắc mặt Ôn Hữu Đạo nhất thời thật khó xem. Hắn không chút do dự hung hăng vung tay tát vào mặt Dương Ngọc Lâm.
- Ông dám đánh tôi?
Dương Ngọc Lâm tức giận hô.
- Tôi đánh bà còn nhẹ đó, bà xem bà đã làm chuyện gì. Cũng bởi vì bà bợ đỡ, đã mang tới bao nhiêu tai nạn cho xí nghiệp sao? Tổ điều tra sở vệ sinh tỉnh một ngày không đi, Nam Thạch dược nghiệp một ngày không biện pháp khởi công. Nếu còn tiếp tục chỉnh ra vấn đề, bà biết hậu quả gì sao? Cả Nam Thạch dược nghiệp sẽ sụp đổ mất. Tôi nghĩ nếu không còn xí nghiệp, bà lấy cái gì đi tiêu xài. Bà thật hư vinh, đến lúc đó tôi cho bà hư vinh cho đủ.
Ôn Hữu Đạo tức giận hô.
- Tôi…
Dương Ngọc Lâm nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Nếu thật sự giống như lời của Ôn Hữu Đạo, Dương Ngọc Lâm sẽ hai bàn tay trắng. Đối với người hưởng thụ đã quen, muốn vứt bỏ vinh hoa phú quý còn khó sống hơn giết bà ta.
Không được, tuyệt đối không thể để việc này phát sinh.
- Lão Ôn, ông dám khẳng định việc này có quan hệ với Tô Mộc sao? Hắn thật sự có mặt mũi lớn như vậy?
Dương Ngọc Lâm gấp giọng nói, không quan tâm trên mặt truyền tới đau đớn.
- Bà nghĩ rằng tôi đang nói bừa sao? Việc này có quan hệ trực tiếp với Tô Mộc, tôi kết giao nhiều năm như vậy bà cho tôi là ngu ngốc à, việc này do Trịnh thiếu dặn người ta đi làm. Trịnh thiếu là ai? Đó là người kết giao thân thiết với Tô Mộc. Bà nói trước kia sao không ai đi gây khó dễ cho Nam Thạch dược nghiệp, hiện tại lại bị người ta làm khó. Còn không phải bởi vì bà đuổi Tô Mộc ra khỏi nhà sao? Dương Ngọc Lâm, lần này nếu Nam Thạch dược nghiệp không xong, tôi không tha cho bà!
Nghĩ tới điều này, Tô Mộc cảm thấy những gì từng thừa nhận trước đó đều là đáng giá!
Đỗ Kiện làm trưởng trấn Hắc Sơn, mấy ngày nay không có việc gì lại tìm Tô Mộc hội báo công tác. Hơn nữa làm cho Tô Mộc ngoài ý muốn chính là Đỗ Kiện còn tiến cử một xí nghiệp cho trấn Hắc Sơn. Tuy rằng xí nghiệp kia còn chưa bắt đầu xây dựng, rất nhiều chuyện còn đang trong thời kỳ trao đổi, nhưng loại thái độ này dù sao vẫn tốt.
Nhưng làm cho Tô Mộc có chút khó chịu chính là xí nghiệp kia thật sự làm người đau đầu, bởi vì họ là xí nghiệp khai thác quặng mỏ. Xí nghiệp tới nơi đây là nhắm vào tài nguyên quặng sắt phong phú của trấn Hắc Sơn. Mà tài nguyên cũng là do tổ nghiên cứu khoa học nghiệm chứng báo cho Tô Mộc mới biết được.
Nguyên lai trong dãy núi trấn Hắc Sơn còn có một tài nguyên thiên nhiên ưu thế như vậy.
Nếu chỉ là khai thác mỏ thì thôi, nhưng sau khi Tô Mộc điều tra tìm hiểu liền phát hiện xí nghiệp kia kỳ thật là một xí nghiệp rất có vấn đề, đơn giản mà nói họ không đủ tư cách khai thác khoáng sản trong trấn Hắc Sơn. Chẳng những không đủ tư cách, mà danh tiếng của xí nghiệp cũng không tốt, chỉ biết khai thác mà không hề bảo vệ môi trường.
Đây chính là nguyên nhân mà Tô Mộc tạm thời áp chế việc này.
Bàn bạc thì bàn bạc, đầu tư thì đầu tư, nhưng hết thảy phải tuân theo tình huống thực tế của trấn Hắc Sơn, ai muốn tùy tiện hủy hoại môi trường thì không cần mơ tưởng. Hôm nay Tô Mộc mới tiễn Đỗ Kiện, ngồi xuống bàn sắc mặt thật khó xem.
- Đỗ Kiện này muốn công tích thật muốn điên rồi, thậm chí ngay cả xí nghiệp như vậy còn muốn tiến cử. Đã nói với hắn bao nhiêu lần, nhất định phải chú ý vấn đề tư chất, vẫn không chịu hối cải. Chỉ cần không giải quyết vấn đề này, tài nguyên khoáng sản trong trấn nhất định không cho phép khai thác!
Đáy lòng Tô Mộc quyết định chủ ý.
Ngay lúc Tô Mộc còn đang tức giận, điện thoại bàn vang lên, hắn vừa bắt máy, bên kia truyền tới thanh âm thật xa lạ.
- Là Tô bí thư phải không?
- Tôi là Tô Mộc!
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Chào Tô bí thư, ngài khỏe chứ, tôi là Ôn Hữu Đạo.
Ôn Hữu Đạo cung kính nói.
Ôn Hữu Đạo? Tô Mộc lắc đầu, không nhớ rõ mình có nhận thức người này.
- Ông gọi lộn số đi, tôi không biết ông.
- Không, đúng rồi, tuyệt đối không sai. Tô bí thư, tôi là cha của Ôn Ly.
Ôn Hữu Đạo vội vàng nói.
Cha của Ôn Ly? Tô Mộc thật sự không biết Ôn Hữu Đạo gọi điện cho mình là có ý gì? Dù hắn là cha của Ôn Ly, cũng không quan hệ gì tới mình đi. Nhưng Tô Mộc cũng không quên khách khí, cười nói:
- Nguyên lai là Ôn thúc, không biết Ôn chú gọi điện cho tôi có chuyện gì không? Xảy ra chuyện gì sao? Hay là Ôn Ly làm sao vậy?
- Không, tôi gọi điện cho Tô bí thư chỉ là muốn xem khi nào ngài có rảnh tôi muốn mời ngài tới ngồi một chút, chúng ta ăn bữa cơm? Đương nhiên, nếu bí thư không có thời gian, tôi đi qua đều được.
Ôn Hữu Đạo đem tư thế bãi thật thấp.
Rốt cục là làm gì?
- Ôn thúc, chỉ sợ gần đây tôi không có thời gian, ngài có việc thì cứ nói thẳng, tôi còn nhiều việc lắm.
Tô Mộc nói.
- Việc này…
Ôn Hữu Đạo có chút chần chờ.
- Ôn thúc, nếu ngài chưa nghĩ ra thì từ từ nghĩ lại, chờ khi nào nghĩ kỹ thì liên hệ tôi.
Tô Mộc nói xong định cúp máy.
- Đừng, Tô bí thư, tôi muốn nói chính là cậu có thể gọi điện cho sở vệ sinh tỉnh hay không? Nói với họ thương tình đừng làm khó dễ Nam Thạch dược nghiệp chúng ta.
Ôn Hữu Đạo vội vàng nói, nói xong lời này trái tim hắn muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
- Sở vệ sinh tỉnh? Nam Thạch dược nghiệp?
Tô Mộc có chút nghi hoặc, hắn thật sự không hiểu Ôn Hữu Đạo đang nói gì, Nam Thạch dược nghiệp cùng sở vệ sinh tỉnh quan hệ gì tới hắn. Hiện tại hắn đang đủ phiền toái, làm sao còn đi quản chuyện của người khác.
- Ôn thúc, tôi nghĩ chú hiểu lầm, tôi không quen biết với người của sở vệ sinh tỉnh, ngài xem tôi còn có việc, hay là…
- Khoan! Bà tới đây cho tôi!
Ôn Hữu Đạo nói xong đem điện thoại đưa cho Dương Ngọc Lâm, Tô Mộc liền nghe một thanh âm quen thuộc vang lên:
- Tô bí thư, cậu đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với tôi, tôi biết lần trước tôi làm không đúng, tôi nhận lỗi với cậu, hi vọng cậu buông tha tôi. Cậu gọi điện cho sở vệ sinh tỉnh, để họ đừng tiếp tục tra xét Nam Thạch dược nghiệp nhà tôi, tôi cầu xin cậu.
- Nói bậy bạ gì vậy!
Tô Mộc không chút nghĩ ngợi cúp điện thoại.
Tô Mộc thật sự có chút mơ hồ, khuôn mặt đêm đó của Dương Ngọc Lâm tới bây giờ hắn còn nhớ rõ, hắn không chấp nhặt với bà ta thì thôi, bây giờ còn gọi điện thoại tới. Sao vậy? Có phải cảm giác hắn dễ khi dễ, chuyện gì cũng chụp được lên đầu hắn. Sở vệ sinh tỉnh tra xét Nam Thạch dược nghiệp của các người, chuyện này thật bình thường. Nếu các người vượt qua được thử thách, sợ tra cái gì. Các người tìm người lại đi tìm tôi giải quyết, sao lại thế nào?
Thật sự ngang ngược vô cùng!
Tô Mộc hoàn toàn không đem chuyện này để trong lòng, mở văn kiện bắt đầu phê duyệt. Mà bên kia điện thoại không an ổn như hắn, sắc mặt Ôn Hữu Đạo nhất thời thật khó xem. Hắn không chút do dự hung hăng vung tay tát vào mặt Dương Ngọc Lâm.
- Ông dám đánh tôi?
Dương Ngọc Lâm tức giận hô.
- Tôi đánh bà còn nhẹ đó, bà xem bà đã làm chuyện gì. Cũng bởi vì bà bợ đỡ, đã mang tới bao nhiêu tai nạn cho xí nghiệp sao? Tổ điều tra sở vệ sinh tỉnh một ngày không đi, Nam Thạch dược nghiệp một ngày không biện pháp khởi công. Nếu còn tiếp tục chỉnh ra vấn đề, bà biết hậu quả gì sao? Cả Nam Thạch dược nghiệp sẽ sụp đổ mất. Tôi nghĩ nếu không còn xí nghiệp, bà lấy cái gì đi tiêu xài. Bà thật hư vinh, đến lúc đó tôi cho bà hư vinh cho đủ.
Ôn Hữu Đạo tức giận hô.
- Tôi…
Dương Ngọc Lâm nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Nếu thật sự giống như lời của Ôn Hữu Đạo, Dương Ngọc Lâm sẽ hai bàn tay trắng. Đối với người hưởng thụ đã quen, muốn vứt bỏ vinh hoa phú quý còn khó sống hơn giết bà ta.
Không được, tuyệt đối không thể để việc này phát sinh.
- Lão Ôn, ông dám khẳng định việc này có quan hệ với Tô Mộc sao? Hắn thật sự có mặt mũi lớn như vậy?
Dương Ngọc Lâm gấp giọng nói, không quan tâm trên mặt truyền tới đau đớn.
- Bà nghĩ rằng tôi đang nói bừa sao? Việc này có quan hệ trực tiếp với Tô Mộc, tôi kết giao nhiều năm như vậy bà cho tôi là ngu ngốc à, việc này do Trịnh thiếu dặn người ta đi làm. Trịnh thiếu là ai? Đó là người kết giao thân thiết với Tô Mộc. Bà nói trước kia sao không ai đi gây khó dễ cho Nam Thạch dược nghiệp, hiện tại lại bị người ta làm khó. Còn không phải bởi vì bà đuổi Tô Mộc ra khỏi nhà sao? Dương Ngọc Lâm, lần này nếu Nam Thạch dược nghiệp không xong, tôi không tha cho bà!
/1590
|