Hai đồng chí Trương Giải Phóng cùng Vương Vĩ Hoa đều có khả năng, nhưng tôi nghĩ đồng chí Vương Vĩ Hoa thích hợp hơn, bởi vì mọi người đều biết đồng chí Vương Vĩ Hoa phụ trách xây dựng hương trấn, tin tưởng có hắn tổ lãnh đạo giám thị sẽ phát huy tác dụng chân chính. Về phần tổ phó, tôi không ý kiến, cứ tuyển Tô Mộc cùng Đỗ Kiện đi.
- Tôi đồng ý!
Triệu Thụy An nói.
- Tôi đồng ý!
Lý Kiều tiếp lời.
Ba người đứng đầu trong huyện đều đã đồng ý, những ủy viên còn lại đương nhiên không còn ý kiến khác. Quyết nghị đã được định ra, ngay lúc Nhiếp Việt chuẩn bị tiến hành thảo luận đề tài kế tiếp, Triệu Thụy An đột nhiên nói ra một câu làm sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
Ý tứ thế nào vậy? Triệu Thụy An này thật sự muốn phủng giết Tô Mộc sao?
Triệu Thụy An thật bình tĩnh đảo qua toàn trường, chậm rãi nói:
- Kỳ thật tổ phó tổ lãnh đạo giám thị nếu đổi thành người khác, bản thân tôi không có ý kiến gì. Nhưng nếu là đồng chí Tô Mộc, tôi có một ý tưởng nói ra mọi người tham khảo một chút. Đồng chí Tô Mộc tuổi trẻ tài cao, mấu chốt chính là rất có tài làm kinh tế. Nếu lựa chọn làm tổ phó, hay là có thể lo lắng cam đoan cấp bậc của hắn. Tôi đề nghị đề bạt Tô Mộc làm phó xứ cấp, đồng thời đệ trình Tô Mộc đảm nhiệm chức phó chủ tịch huyện Hình Đường.
Oanh!
Toàn trường khiếp sợ!
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới Triệu Thụy An nói ra lời này, cho dù là Lương Trung Hòa cũng có chút chần chờ, điều này hoàn toàn khác hẳn với việc thương lượng trước đó của họ, Triệu Thụy An lại muốn làm gì? Đệ trình cấp bậc của Tô Mộc thì thôi, dù sao Tô Mộc đã hưởng thụ đãi ngộ phó xứ cấp, hơn nữa có công tích lớn ở trấn Hắc Sơn, đặc biệt đề bạt cấp bậc cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Việc này cho dù báo lên thành phố phỏng chừng cũng sẽ được đồng ý. Dù sao đứng trước chiến tích, hết thảy đều dễ làm.
Nhưng đề bạt thành phó chủ tịch huyện, có cần khoa trương như vậy hay không? Hiện tại huyện Hình Đường đã có bốn phó chủ tịch huyện, nếu làm cho Tô Mộc cũng đề thăng, vậy người còn lại làm gì? Trừ phi là tuyển chọn phó chủ tịch thường vụ từ bốn người khác, nói vậy còn xem như có ghế trống. Đương nhiên cũng không phải nói đề bạt Tô Mộc làm phó chủ tịch huyện thì có thể trực tiếp nhâm mệnh, còn phải thông qua đại hội đại biểu nhân dân tuyển cử mới được.
Nhưng đây đều là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là thái độ của Triệu Thụy An!
Hắn rốt cục muốn làm gì?
Nhiếp Việt híp mắt, trong mắt bắn ra tinh quang, liếc nhìn Triệu Thụy An ánh mắt lại trấn định như không có việc gì. Được ah Triệu Thụy An, ông chơi bộ này với tôi, nhưng ông nghĩ làm vậy có thể quấy nhiễu sắp xếp của tôi hay sao? Bản thân tôi muốn cho ông xem một chút, cái gì gọi là ăn trộm gà không được còn bị mất nắm gạo.
Động tác của Triệu Thụy An, Nhiếp Việt đã hiểu được nguyên nhân, bởi vì hắn nhận được thông tri trong thành phố, chức phó chủ tịch thường vụ của huyện Hình Đường bên thành phố sẽ không phái người hàng không, sẽ do chính huyện Hình Đường tuyển cử. Nói như vậy sẽ có được một ghế trống trong bốn phó chủ tịch huyện, chẳng qua dù là để trống, Nhiếp Việt cũng không nghĩ để Tô Mộc lập tức đi lên. Dù cần lên, cũng phải đợi nửa năm sau đem công tích trấn Hắc Sơn ổn định hoàn toàn mới được.
Hiện tại vị trí phó chủ tịch huyện sẽ biến thành tiêu điểm, bị Triệu Thụy An phủng giết. Hơn nữa nếu Tô Mộc dời khỏi Hắc Sơn, Nhiếp Việt thật lo lắng giao qua cho người khác.
Lúc này ngoại trừ Nhiếp Việt, những ủy viên khác không ai dám chen vào.
- Lời của Triệu chủ tịch thật có đạo lý, bên ban tổ chức có ý kiến gì với việc đề bạt Tô Mộc hay không?
Nhiếp Việt tùy ý hỏi.
Lúc này Trần Thái Niên có cảm giác không thở nổi, dù hắn là người của bí thư thành ủy Trương Ngâm Tuyên, lúc này cũng biết mỗi câu nói của mình sẽ tạo nên trận động đất. Nhưng kinh nghiệm làm quan nhiều năm vẫn làm cho hắn có thể duy trì trấn định cơ bản.
- Đồng chí Tô Mộc đã trải qua sự khảo sát của ban tổ chức, đối với việc đặc biệt đề bạt đồng chí làm phó xứ cấp không có bất cứ ý kiến gì.
Trần Thái Niên cuối cùng lựa chọn cách nói ổn thỏa nhất.
Triệu Thụy An không phải muốn đề bạt sao? Được, tôi sẽ đề bạt. Tin tưởng Nhiếp Việt cũng vui vẻ nhìn thấy. Về phần chuyện sau đó, là do hai đại lão tranh luận, không quan hệ tới tôi. Dù sao trên tôi còn có phó bí thư Lý Kiều đó thôi? Tôi không tin chuyện như vậy các người còn có thể lướt qua Lý Kiều.
- Nếu như không ý kiến, trước hết lập hồ sơ, Triệu chủ tịch đệ trình Tô Mộc làm phó xứ cấp, đệ trình làm phó chủ tịch huyện phải thông qua đại hội đại biểu nhân dân tuyển cử, việc này trước lập hồ sơ, sau này hãy nói. Hiện tại chúng ta cần thảo luận đề tài chính là nhân tuyển phó chủ tịch thường vụ huyện, ý tứ của thành ủy cùng ủy ban thành phố là chúng ta tự mình tiến cử, hiện tại thương nghị việc này đi.
Nhiếp Việt chính là nhẹ nhàng bâng quơ một câu đã đem không khí giằng co vừa rồi đánh bại, lập hồ sơ, còn là Triệu Thụy An đệ trình, cứ như vậy. Chỉ cần đến lúc đó Tô Mộc làm ổn chiến tích, không còn ai có thể đưa ra ý kiến phản đối. Hiện tại Nhiếp Việt không muốn đem Tô Mộc đặt lên lửa nướng, trước vững vàng rồi nói sau.
Mà sau khi phá vỡ không khí, Nhiếp Việt lại ném ra quả bom nặng cân làm không khí khẩn trương trở lại. Phó chủ tịch thường vụ là do trong huyện tự mình tiến cử, nói như vậy đây chính là bánh trái thơm tho. Vị trí này chính là lá bài tẩy mà Nhiếp Việc đưa ra, như vậy liền đánh xuống, tuyệt đối đủ quấy nhiễu cục diện bình tĩnh của huyện Hình Đường.
Không có ai không muốn làm phó chủ tịch thường vụ huyện, không có ai không nghĩ tiến bộ. Mà chỉ cần muốn làm, phải thông qua cửa ải của Nhiếp Việt. Bởi vậy ủy ban huyện vốn như thùng sắt, ở trước mặt Nhiếp Việt đã bị xé vết rách. Đến lúc đó Nhiếp Việt còn muốn làm việc sẽ dễ dàng hơn.
- Tôi đề nghị…
…
Việc lựa chọn phó chủ tịch thường vụ không phải là việc nhỏ, tuyệt đối không thể định ra chỉ trong một hai lần hội nghị là xong. Hơn nữa thảo luận đề tài này dù sao quá mức vội vàng, mọi người còn chưa chuẩn bị. Lần này chỉ là thương nghị, không khả năng chân chính đưa ra kết quả.
Mà chuyện trong hội nghị thường ủy rất nhanh đã rơi vào trong tai Tô Mộc. Không biện pháp, việc này cho dù muốn giấu diếm cũng không giấu được, bởi vì việc thành lập tổ lãnh đạo giám thị Tô Mộc cùng Đỗ Kiện đều được tuyển làm tổ phó, đây là chuyện sớm muộn gì phải tuyên bố. Nhưng tin tức đề bạt Tô Mộc làm phó chủ tịch huyện thật làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù là ngoài ý muốn, nhưng hắn không có nửa điểm oán khí.
- Triệu Thụy An a Triệu Thụy An, ông nói ông có thời gian nội đấu kiểu này sao không đem tâm dùng trong việc phát triển huyện Hình Đường thì quá tốt đi. Nghĩ muốn ly gián quan hệ giữa tôi cùng Nhiếp Việt, bàn tính của ông thật thông minh lanh lợi, nhưng thật đáng tiếc tôi không bước vào. Chiêu phủng giết này dùng thật lưu loát vô cùng ah!
Tô Mộc khinh thường nói.
- Tôi đồng ý!
Triệu Thụy An nói.
- Tôi đồng ý!
Lý Kiều tiếp lời.
Ba người đứng đầu trong huyện đều đã đồng ý, những ủy viên còn lại đương nhiên không còn ý kiến khác. Quyết nghị đã được định ra, ngay lúc Nhiếp Việt chuẩn bị tiến hành thảo luận đề tài kế tiếp, Triệu Thụy An đột nhiên nói ra một câu làm sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
Ý tứ thế nào vậy? Triệu Thụy An này thật sự muốn phủng giết Tô Mộc sao?
Triệu Thụy An thật bình tĩnh đảo qua toàn trường, chậm rãi nói:
- Kỳ thật tổ phó tổ lãnh đạo giám thị nếu đổi thành người khác, bản thân tôi không có ý kiến gì. Nhưng nếu là đồng chí Tô Mộc, tôi có một ý tưởng nói ra mọi người tham khảo một chút. Đồng chí Tô Mộc tuổi trẻ tài cao, mấu chốt chính là rất có tài làm kinh tế. Nếu lựa chọn làm tổ phó, hay là có thể lo lắng cam đoan cấp bậc của hắn. Tôi đề nghị đề bạt Tô Mộc làm phó xứ cấp, đồng thời đệ trình Tô Mộc đảm nhiệm chức phó chủ tịch huyện Hình Đường.
Oanh!
Toàn trường khiếp sợ!
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới Triệu Thụy An nói ra lời này, cho dù là Lương Trung Hòa cũng có chút chần chờ, điều này hoàn toàn khác hẳn với việc thương lượng trước đó của họ, Triệu Thụy An lại muốn làm gì? Đệ trình cấp bậc của Tô Mộc thì thôi, dù sao Tô Mộc đã hưởng thụ đãi ngộ phó xứ cấp, hơn nữa có công tích lớn ở trấn Hắc Sơn, đặc biệt đề bạt cấp bậc cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Việc này cho dù báo lên thành phố phỏng chừng cũng sẽ được đồng ý. Dù sao đứng trước chiến tích, hết thảy đều dễ làm.
Nhưng đề bạt thành phó chủ tịch huyện, có cần khoa trương như vậy hay không? Hiện tại huyện Hình Đường đã có bốn phó chủ tịch huyện, nếu làm cho Tô Mộc cũng đề thăng, vậy người còn lại làm gì? Trừ phi là tuyển chọn phó chủ tịch thường vụ từ bốn người khác, nói vậy còn xem như có ghế trống. Đương nhiên cũng không phải nói đề bạt Tô Mộc làm phó chủ tịch huyện thì có thể trực tiếp nhâm mệnh, còn phải thông qua đại hội đại biểu nhân dân tuyển cử mới được.
Nhưng đây đều là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là thái độ của Triệu Thụy An!
Hắn rốt cục muốn làm gì?
Nhiếp Việt híp mắt, trong mắt bắn ra tinh quang, liếc nhìn Triệu Thụy An ánh mắt lại trấn định như không có việc gì. Được ah Triệu Thụy An, ông chơi bộ này với tôi, nhưng ông nghĩ làm vậy có thể quấy nhiễu sắp xếp của tôi hay sao? Bản thân tôi muốn cho ông xem một chút, cái gì gọi là ăn trộm gà không được còn bị mất nắm gạo.
Động tác của Triệu Thụy An, Nhiếp Việt đã hiểu được nguyên nhân, bởi vì hắn nhận được thông tri trong thành phố, chức phó chủ tịch thường vụ của huyện Hình Đường bên thành phố sẽ không phái người hàng không, sẽ do chính huyện Hình Đường tuyển cử. Nói như vậy sẽ có được một ghế trống trong bốn phó chủ tịch huyện, chẳng qua dù là để trống, Nhiếp Việt cũng không nghĩ để Tô Mộc lập tức đi lên. Dù cần lên, cũng phải đợi nửa năm sau đem công tích trấn Hắc Sơn ổn định hoàn toàn mới được.
Hiện tại vị trí phó chủ tịch huyện sẽ biến thành tiêu điểm, bị Triệu Thụy An phủng giết. Hơn nữa nếu Tô Mộc dời khỏi Hắc Sơn, Nhiếp Việt thật lo lắng giao qua cho người khác.
Lúc này ngoại trừ Nhiếp Việt, những ủy viên khác không ai dám chen vào.
- Lời của Triệu chủ tịch thật có đạo lý, bên ban tổ chức có ý kiến gì với việc đề bạt Tô Mộc hay không?
Nhiếp Việt tùy ý hỏi.
Lúc này Trần Thái Niên có cảm giác không thở nổi, dù hắn là người của bí thư thành ủy Trương Ngâm Tuyên, lúc này cũng biết mỗi câu nói của mình sẽ tạo nên trận động đất. Nhưng kinh nghiệm làm quan nhiều năm vẫn làm cho hắn có thể duy trì trấn định cơ bản.
- Đồng chí Tô Mộc đã trải qua sự khảo sát của ban tổ chức, đối với việc đặc biệt đề bạt đồng chí làm phó xứ cấp không có bất cứ ý kiến gì.
Trần Thái Niên cuối cùng lựa chọn cách nói ổn thỏa nhất.
Triệu Thụy An không phải muốn đề bạt sao? Được, tôi sẽ đề bạt. Tin tưởng Nhiếp Việt cũng vui vẻ nhìn thấy. Về phần chuyện sau đó, là do hai đại lão tranh luận, không quan hệ tới tôi. Dù sao trên tôi còn có phó bí thư Lý Kiều đó thôi? Tôi không tin chuyện như vậy các người còn có thể lướt qua Lý Kiều.
- Nếu như không ý kiến, trước hết lập hồ sơ, Triệu chủ tịch đệ trình Tô Mộc làm phó xứ cấp, đệ trình làm phó chủ tịch huyện phải thông qua đại hội đại biểu nhân dân tuyển cử, việc này trước lập hồ sơ, sau này hãy nói. Hiện tại chúng ta cần thảo luận đề tài chính là nhân tuyển phó chủ tịch thường vụ huyện, ý tứ của thành ủy cùng ủy ban thành phố là chúng ta tự mình tiến cử, hiện tại thương nghị việc này đi.
Nhiếp Việt chính là nhẹ nhàng bâng quơ một câu đã đem không khí giằng co vừa rồi đánh bại, lập hồ sơ, còn là Triệu Thụy An đệ trình, cứ như vậy. Chỉ cần đến lúc đó Tô Mộc làm ổn chiến tích, không còn ai có thể đưa ra ý kiến phản đối. Hiện tại Nhiếp Việt không muốn đem Tô Mộc đặt lên lửa nướng, trước vững vàng rồi nói sau.
Mà sau khi phá vỡ không khí, Nhiếp Việt lại ném ra quả bom nặng cân làm không khí khẩn trương trở lại. Phó chủ tịch thường vụ là do trong huyện tự mình tiến cử, nói như vậy đây chính là bánh trái thơm tho. Vị trí này chính là lá bài tẩy mà Nhiếp Việc đưa ra, như vậy liền đánh xuống, tuyệt đối đủ quấy nhiễu cục diện bình tĩnh của huyện Hình Đường.
Không có ai không muốn làm phó chủ tịch thường vụ huyện, không có ai không nghĩ tiến bộ. Mà chỉ cần muốn làm, phải thông qua cửa ải của Nhiếp Việt. Bởi vậy ủy ban huyện vốn như thùng sắt, ở trước mặt Nhiếp Việt đã bị xé vết rách. Đến lúc đó Nhiếp Việt còn muốn làm việc sẽ dễ dàng hơn.
- Tôi đề nghị…
…
Việc lựa chọn phó chủ tịch thường vụ không phải là việc nhỏ, tuyệt đối không thể định ra chỉ trong một hai lần hội nghị là xong. Hơn nữa thảo luận đề tài này dù sao quá mức vội vàng, mọi người còn chưa chuẩn bị. Lần này chỉ là thương nghị, không khả năng chân chính đưa ra kết quả.
Mà chuyện trong hội nghị thường ủy rất nhanh đã rơi vào trong tai Tô Mộc. Không biện pháp, việc này cho dù muốn giấu diếm cũng không giấu được, bởi vì việc thành lập tổ lãnh đạo giám thị Tô Mộc cùng Đỗ Kiện đều được tuyển làm tổ phó, đây là chuyện sớm muộn gì phải tuyên bố. Nhưng tin tức đề bạt Tô Mộc làm phó chủ tịch huyện thật làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù là ngoài ý muốn, nhưng hắn không có nửa điểm oán khí.
- Triệu Thụy An a Triệu Thụy An, ông nói ông có thời gian nội đấu kiểu này sao không đem tâm dùng trong việc phát triển huyện Hình Đường thì quá tốt đi. Nghĩ muốn ly gián quan hệ giữa tôi cùng Nhiếp Việt, bàn tính của ông thật thông minh lanh lợi, nhưng thật đáng tiếc tôi không bước vào. Chiêu phủng giết này dùng thật lưu loát vô cùng ah!
Tô Mộc khinh thường nói.
/1590
|