Chương 184: Chỉ một cú điện thoại là giải quyết
Ba người ngồi xuống.
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Ôn tổng đã là bố của Ôn Ly thì có vài lời chúng ta không cần giấu diếm. Tập đoàn dược liệu Nam Thạch các người muốn đầu tư Hắc Sơn trấn thì tôi tán thành hai tay, nhưng nếu Ôn tổng muốn mượn chuyện này làm vài việc khác thì không được.
Tô Mộc cười bình tĩnh, làm cáo già như Ôn Hữu Đạo không đoán được trong bụng hắn nghĩ gì. Không biết thì không biết, Ôn Hữu Đạo vẫn phải nói ra.
Ôn Hữu Đạo nói ngay:
- Tô bí thư đã hiểu lầm, Tập đoàn dược liệu Nam Thạch chúng tôi không suy nghĩ gì nhiều. Ai có mắt đều thấy Hắc Sơn trấn phát triển, không chỉ thành điểm tăng trưởng kinh tế cho huyện Hình Đường, Hắc Sơn trấn nổi tiếng cả trong Thành phố Thịnh Kinh. Tập đoàn dược liệu Nam Thạch chúng tôi vốn định xây dựng một cơ cấu nghiên cứu khoa học y dược, nếu được thì tôi muốn đặt ở Hắc Sơn trấn.
Tô Mộc thầm suy tư:
- Cơ cấu nghiên cứu khoa học y dược?
Tập đoàn dược liệu Nam Thạch là xí nghiệp lớn có số má trong toàn tỉnh Giang Nam, dựng một ngọn cờ trong giới y dược. Nếu có thể lôi kéo Tập đoàn dược liệu Nam Thạch là lựa chọn không tệ. Hơn nữa tổ chức như cơ cấu nghiên cứu khoa học y dược thuộc loại sản nghiệp kỹ thuật cao tân không ô nhiễm, có cơ cấu này tham gia thì Hắc Sơn trấn lại phát triển thêm một bậc.
Tô Mộc cười tủm tỉm:
- Nếu Ôn tổng thật lòng muốn thế thì tôi thay trấn ủy ủy ban trấn Hắc Sơn trấn hoan nghênh Tập đoàn dược liệu Nam Thạch đến khảo sát đầu tư.
Không ai đánh khuôn mặt cười, Tô Mộc không hẹp hòi đến mức so đo với Dương Ngọc Lâm. Hơn nữa không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật. Mối quan hệ giữa Tô Khả và Ôn Ly khiến Tô Mộc không để bụng, nếu gây căng thẳng sẽ tạo thành rắc rối trong mối quan hệ bạn bè sau này của Tô Khả.
Ôn Hữu Đạo gặp thời nói:
- Tô bí thư, mấy hôm trước ở Thành phố Thịnh Kinh tôi không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, hôm nay tôi đến là muốn kêu vợ tôi xin lỗi Tô bí thư.
Dương Ngọc Lâm nói ngay:
- Tô bí thư, tôi thật lòng thật dạ xin lỗi Tô bí thư.
Tô Mộc phẩy tay:
- Không cần.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Tôi sớm quên chuyện đó, nói ra thì cũng tại tôi làm không đúng, suy nghĩ vấn đề quá đơn giản nên gây ra hiểu lầm. Hai vị là cha mẹ của Ôn Ly cũng thuộc bậc cha chú, sau này đừng nói lời xin lỗi nữa.
Nho nhã lễ độ, nhã nhặn rộng rãi, Dương Ngọc Lâm càng nhìn Tô Mộc càng vừa mắt. Bối cảnh của người ta quá mạnh, cứng đến nỗi Tập đoàn dược liệu Nam Thạch không có cơ hội phản kích. Nếu tiếp tục ngoan cố chống lại, e rằng Tập đoàn dược liệu Nam Thạch sẽ bị hủy trong tay Dương Ngọc Lâm. Nếu Tô Mộc biến thành con rể của bọn họ thì . . .
Nghĩ đến đây tim Dương Ngọc Lâm đập nhanh.
Ôn Hữu Đạo do dự:
- Đúng đúng, Tô bí thư nói đúng, nhưng mà . . .
Dương Ngọc Lâm không kiềm được xen lời:
- Tô bí thư không biết đâu, bây giờ Tập đoàn dược liệu Nam Thạch không cách nào kinh doanh được nữa. Các cơ quan lớn nhỏ trong Thành phố Thịnh Kinh đều đến gây rối chúng tôi, nếu Tô bí thư không nói câu nào e rằng Tập đoàn dược liệu Nam Thạch buộc phải đóng cửa.
Ôn Hữu Đạo nạt:
- Bậy bạ, nói nhảm cái gì!?
Ôn Hữu Đạo xoay người cười nịnh với Tô Mộc:
- Tô bí thư, hôm nay chúng tôi đến đây cũng vì việc này. Biết Tô bí thư đang bận, chúng tôi về ngay. Chờ chuẩn bị xong chúng tôi sẽ mang người đến Hắc Sơn trấn khảo sát.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Đi đi.
Từ đầu đến cuối Tô Mộc không so đo với Dương Ngọc Lâm, loại nữ nhân não rỗng này chỉ biết vung tiền hưởng thụ, giải thích cái gì với cô ta là hạ giá bản thân.
Hai người đi ra tòa nhà trấn ủy, lên xe hơi.
Sắc mặt Ôn Hữu Đạo âm trầm quát mắng:
- Có phải cô muốn chôn vùi Tập đoàn dược liệu Nam Thạch mới cam lòng không?
Dương Ngọc Lâm ôm cục tức dọc đường đi đến bây giờ bùng nổ:
- Ta làm cái gì? Ta thấy ngươi ấp a ấp úng nên nói thay ngươi, sao, chẳng lẽ ta làm vậy là sai? Ta đã nghe lời ngươi không tặng tiền, đưa quà cho Tô Mộc, ngươi còn muốn ta làm gì?
- Cô . . .! Lão nương tóc dài não ngắn, phá của, cứ chờ đi!
Ôn Hữu Đạo không mắng tiếp, nói thật là Dương Ngọc Lâm đã lên tiếng đúng lúc.
Ôn Hữu Đạo không mặt dày nói ra, sợ Tô Mộc cho rằng bọn họ nghĩ hắn công báo tư thù Tập đoàn dược liệu Nam Thạch. Nhưng Dương Ngọc Lâm nói ra thì khác, dù Tô Mộc bực bội cỡ nào cũng sẽ không so đo với Dương Ngọc Lâm trong khi Ôn Hữu Đạo đã bày tỏ thái độ.
Ôn Hữu Đạo thầm nghĩ:
- Bây giờ chỉ có nước nghe theo số trời.
Tuổi nhỏ như vậy đã ngồi trên vị trí cầm quyền số một hương trấn, bảo Tô Mộc không có hậu đài thì Ôn Hữu Đạo không tin. Nhưng có hậu đài thì sao? Trước khi đến đây Ôn Hữu Đạo đã điều tra kỹ, biết Hắc Sơn trấn trước kia và bây giờ là hai khái niệm, chỉ nói Tô Mộc quyết đoán như vậy chứng minh hắn không phải nhân vật đơn giản.
Trong tình huống đó tìm cách làm thân với Tô Mộc là việc quan trọng nhất cho Tập đoàn dược liệu Nam Thạch, sau khi trở thành phải kêu Ôn Ly tích cực hành động hơn.
Trong văn phòng.
Tô Mộc chờ hai vợ chồng Ôn Hữu Đạo rời đi, hắn cười khổ. Việc này chắc chắn là Trịnh Mục làm. Không ngờ lúc trước Trịnh Mục thuận miệng nói một câu với Tô Mộc lại làm Tập đoàn dược liệu Nam Thạch lao đao nhường này. Có câu nói rất đúng, ngươi giàu mấy thì làm được gì? Trước quyền lực nhà nước, tất cả đều là hổ giấy.
Hồng đỉnh thương nhân Hồ Tuyết Nham thì sao? Kết quả là thua thê thảm, hiện thực đã nói rõ vấn đề.
Tô Mộc hút thuốc xong móc điện thoại ra:
- Lão Tịnh, tôi đây.
Trịnh Mục cười gian:
- Ha ha ha, biết ngay cậu sẽ gọi điện. Sao? Có phải lão Ôn không ngồi yên, đi trấn tìm cậu?
Tô Mộc nói:
- Được rồi, tới đây dừng đi, dù gì Tập đoàn dược liệu Nam Thạch là xí nghiệp không tệ.
Trịnh Mục đồng ý:
- Biết rồi.
Đối với Tập đoàn dược liệu Nam Thạch là trí mạng, còn với Tô Mộc và Trịnh Mục thì chỉ đơn giản nói một câu là giải quyết. Nếu Ôn Hữu Đạo thấy cảnh này sẽ quyết tâm đeo bám Tô Mộc không tha.
Có thể nói chuyện với con trai bí thư tỉnh ủy, khiến người ta không tiếc động can qua sao là nhân vật đơn giản được? Nếu không bắt chặt còn chờ đến khi nào?
Ring ring ring!!!
Tô Mộc mới cúp máy thì chuông điện thoại reo vang, đầu dây truyền ra thanh âm quen thuộc.
*************************************
Chương 185: Tin tức tốt, tin tức xấu
Cú điện thoại này là Diệp Tích gọi. Qua năm mới Diệp Tích không về Thành phố Thịnh Kinh ngay mà ở lại thủ đô vài hôm. Diệp Tích không phải ham chơi không chịu về, thật ra cô ở lại thủ đô là vì muốn mở chi nhánh phòng đấu giá Xuân Thu tại đây, dù gì có Lý Nhạc Thiên khơi thông nhân mạch, rất nhiều chuyện đều có thể nhẹ nhàng quyết định.
Về thịnh Thế đằng Long, công ty đầu tư có tính chất tập đoàn xuyên quốc gia mục tiêu chủ yếu là nhằm vào hải ngoại. Diệp Tích, Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục, Tô Mộc cổ đông ẩn mình lớn nhất ngay từ đầu đặt mục tiêu là thời kỳ đầu thịnh Thế đằng Long sẽ không về nước. Đầu tư nhiều ở nước ngoài, thu mua những xí nghiệp lớn, làm lãnh đạo sau màn, hình thành vật khổng lồ, điệu thấp làm giàu mới là hay.
Bận xong mọi chuyện, Diệp Tích vội vã quay về Thành phố Thịnh Kinh. Diệp Tích vừa về nhà liền vội vã gọi điện cho Tô Mộc để giải trừ nỗi khổ tương tư.
Tô Mộc kinh ngạc kêu lên:
- Em nói là chi nhánh phòng đấu giá Xuân Thu đã bắt đầu vào vận doanh?
Diệp Tích cười nói:
- Đúng vậy! Địa phương là hiện thành, Lý Nhạc Thiên lo chạy thủ tục, mọi thứ đều có sẵn. Trong điều kiện này muốn kéo dài lâu mới thành lập chi nhánh cũng khó.
Diệp Tích có đầu óc kinh doanh, cô biết rõ muốn làm tốt thương hiệu thì tuyệt đối không thể lãng phí thời gian, lúc cần ra tay thì phải ra tay. Bây giờ là lúc phòng đấu giá Xuân Thu nổi tiếng nhất, nếu không thừa dịp này hành động còn chờ tới bao giơ? Theo suy nghĩ của Diệp Tích thì mặc cho thịnh Thế đằng Long phát triển lớn cỡ nào, cô tuyệt đối không buông bỏ phòng đấu giá Xuân Thu.
Diệp Tích chẳng những không từ bỏ, nếu được cô sẽ mở chi nhánh phòng đấu giá Xuân Thu trong mấy thành phố số một Trung Quốc. Như siêu thị, biến phòng đấu giá thành mưu mô, sẽ bộc phát ra uy lực kinh người.
Diệp Tích cười nói:
- Tô Mộc, anh muốn biết tình hình thịnh Thế đằng Long không? Để em nói cho nghe.
Tô Mộc nói:
- Thịnh Thế đằng Long là ba người mày mò ra, không cầng báo cáo gì với anh. Anh nói rồi, các người tự quyết định là được.
Trong lòng Tô Mộc có một ý nghĩ, tập đoàn xuyên quốc gia có tiềm lực như thịnh Thế đằng Long không thể cùng lúc có nhiều tiếng nói. Nếu được thì Tô Mộc hy vọng bình chọn một người dẫn đầu trong nhóm Lý Nhạc Thiên, Diệp Tích, Trịnh Mục. Hai người khác có thể chọn làm chuyện khác, ví dụ cổ đông.
Như bây giờ làm chuyện gì ba người cũng bàn bạc với nhau, tương lai làm việc rất nguy hiểm. Tô Mộc cũng biết Diệp Tích, Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục có quan hệ rất tốt, nếu hắn tùy tiện nói sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.
Thôi, Diệp Tích không muốn làm mặt đen vậy để ta làm.
Trong lòng Tô Mộc hy vọng nhất là Diệp Tích sẽ cai quản Thịnh Thế Đằng Long. Lý do đơn giản, Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên không giỏi mảng kinh tế quốc tế, hai người có chuyện thích hợp làm việc hơn. Như Lý Nhạc Thiên lo mảng thị trường giải trí trong nước, nếu được thì có thể phát triển sang các nước xung quanh. Dựa vào thịnh Thế đằng Long lại đầu tư tiến bộ, đó mới là đạo phát triển.
Diệp Tích cười nói:
- Có một tin xấu và một tin tốt, anh muốn nghe tin nào?
Diệp Tích biết điều dời đề tài.
Tô Mộc tò mò hỏi:
- Không ngờ em cũng biết chơi trò này. Nói đi, tin xấu là gì? Tin tốt là gì?
Diệp Tích cười nói:
- Tin xấu là rất nhanh anh sẽ không thể nhàn nhã đi dạo trong Hắc Sơn trấn nữa.
Tô Mộc hỏi:
- Là sao?
Diệp Tích trả lời:
- Bố của em muốn gặp anh, không phải kiểu tư nhân mà là chính thức. Bố muốn hiểu biết tình hình phát triển của Hắc Sơn trấn.
Cái gì? Diệp An Bang muốn gặp hắn? Tô Mộc bị tin tức rung động, hắn không ngờ Diệp An Bang muốn gặp mình.
Diệp An Bang là ai? Đường đường là tỉnh ủy thường ủy, tỉnh ủy trưởng bộ tổ chức, trong tay quản lý mũ quan cuản hiều người. Đẳng cấp như Nhiếp Việt cũng khó gặp mặt Diệp An Bang thường xuyên, nghe Diệp Tích nói có vẻ Diệp An Bang cố ý muốn gặp Tô Mộc. Chỉ vì quy hoạch phát triển Hắc Sơn trấn thôi sao?
Tô Mộc hỏi:
- Còn tin tốt?
Diệp Tích cầm điện thoại, chu môi nói:
- Ngốc, tin tốt là anh có thể gặp em ngay. Như thế nào? Chẳng lẽ đây không phải tin tốt với anh sao?
Tô Mộc cười khẽ:
- Tin tốt, đương nhiên là tin tức tốt. Bây giờ anh rất sốt ruột muốn gặp Diệp địa mỹ nữ, rồi cùng nhau liên lạc tình cảm.
- Miệng lưỡi trơn tru, mặc kệ anh. Chờ đi, rất nhanh sẽ có người gọi điện cho anh.
Diệp Tích nói xong cúp máy.
Tô Mộc bị cú phoen của Diệp Tích làm ngây người. Diệp An Bang muốn gặp hắn, vì chuyện gì? Tô Mộc nghĩ mãi không ra lý do, mặc kệ vì điều gì, miễn hắn thân ngay thì không sợ chết đứng.
Tô Mộc đã thấy uy phong của Trịnh Vấn Tri, cần gì phập phồng lo sợ Diệp An Bang? Tỉnh ủy trưởng bộ tổ chức lợi hại đến mấy chẳng lẽ hơn bí thư tỉnh ủy?
Nghĩ vậy Tô Mộc lại tập trung vào công tác. Một ngày qua đi, lúc sắp tan ca điện thoại bàn reo inh ỏi.
- A lô, tôi Tô Mộc đây.
Chung Tuyền bình tĩnh nói:
- Đồng chí Tô Mộc, tôi là phó chủ nhiệm văn phòng bộ tổ chức tỉnh ủy.
Chung Tuyền? Bộ tổ chức tỉnh ủy? Trong đầu Tô Mộc nhớ đến Diệp Tích tiết lộ tin tức trong lần trò chuyện trước. Chung Tuyền là thư ký hiện thời của Diệp An Bang, kiệm nhiệm phó chủ nhiệm văn phòng, đối tượng được Diệp An Bang trọng điểm tài bồi. So với Lý Hưng Hoa hiện tại đã trở thành phó thị trưởng thường vụ Thành phố Thanh Lâm thì Chung Tuyền càng được Diệp An Bang dạy dỗ kỹ hơn.
Không chút khoa trương khi nào miễn Diệp An Bang muốn, thả Chung Tuyền ra ngoài là gã sẽ thành phó thị trưởng cấp địa thị. Nếu Diệp An Bang cất nhắc thêm Chung Tuyền sẽ làm thị trưởng hoặc bí thư thị ủy, không khó khăn gì. Diệp An Bang có nhiều thủ đoạn và cơ hội đề bạt Chung Tuyền trong nội bộ bộ tổ chức tỉnh ủy.
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Chào Chung chủ nhiệm.
Chung Tuyền nói:
- Đồng chí Tô Mộc, Diệp bổ trưởng muốn nghe công tác Đảng xây dựng Hắc Sơn trấn các đồng chí. Nếu Đồng chí Tô Mộc không bận gì thì chiều mai giờ hành chính trực tiếp đến văn phòng bộ trưởng.
Tô Mộc lên tiếng:
- Tôi sẽ đến đúng giờ.
Tô Mộc và Chung Tuyền quan hệ xa lạ, đối thoại công thức chấm dứt, hai người cúp máy. Dù vậy Tô Mộc trực giác Diệp An Bang tìm hắn không đơn giản. Nếu gặp gỡ bình thường thì kêu khoa viên văn phòng bộ tổ chức tỉnh ủy thông báo là được, cần gì làm phiền đại nhân vật như Chung Tuyền?
Đừng quên Chung Tuyền tuy là thư ký nhưng kiêm nhiệm chức vụ rất nhiều. Chỉ tính phó chủ nhiệm văn phòng giẫm chân một cái là bộ tổ chức tỉnh ủy rung rinh. Diệp An Bang có lòng khiến Chung Tuyền treo chức cán bộ quản lý bộ tổ chức rèn luyện trước khi được thả ra ngoài.
Tô Mộc lẩm bẩm:
- Đã nói là không nghĩ nhiều, xe đến trước núi ắt có đường.
Tô Mộc ra khỏi văn phòng, nếu muốn đến bộ tổ chức tỉnh ủy trước chiều mai thì phải đi ngay bây giờ. Tô Mộc kêu Đoạn Bằng, hai người một chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi Hắc Sơn trấn.
Tô Mộc là nhà cầm quyền số một Tô Mộc, phó tổ trưởng tiểu tổ giám thị lãnh đạo phát triển Hắc Sơn trấn do huyện Hình Đường ban chức, hắn hành động tự do. Nhưng không có nghĩa là Tô Mộc được phép tùy ý rời khỏi vị trí công tác. Ở trên xe Tô Mộc gọi điện thoại cho Vương Vĩ Hoa, Nhiếp Việt. Tô Mộc chỉ nói với Vương Vĩ Hoa là bận công chuyện phải ra ngoài. Với Nhiếp Việt thì Tô Mộc không giấu diếm, hắn bảo Diệp An Bang muốn gặp mặt nghe báo cáo công tác Đảng xây dựng Hắc Sơn trấn.
Nhiếp Việt ủng hộ vô điều kiện.
Bên kia Tô Mộc nhanh như chớp lao hướng Thành phố Thịnh Kinh, bên này Nhiếp Việt đứng trước khung cửa sổ, nhíu mày suy tư.
- Tô Mộc, tiểu tử này làm sao quen biết được Diệp bộ trưởng?
Nhiếp Việt biết quan hệ giữa Tô Mộc và Trịnh bí thư, nhưng gã không ngờ hắn còn quen cả Diệp An Bang.
Sau lưng Tô Mộc rốt cuộc đứng bao nhiêu đại nhân vật?
Ba người ngồi xuống.
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Ôn tổng đã là bố của Ôn Ly thì có vài lời chúng ta không cần giấu diếm. Tập đoàn dược liệu Nam Thạch các người muốn đầu tư Hắc Sơn trấn thì tôi tán thành hai tay, nhưng nếu Ôn tổng muốn mượn chuyện này làm vài việc khác thì không được.
Tô Mộc cười bình tĩnh, làm cáo già như Ôn Hữu Đạo không đoán được trong bụng hắn nghĩ gì. Không biết thì không biết, Ôn Hữu Đạo vẫn phải nói ra.
Ôn Hữu Đạo nói ngay:
- Tô bí thư đã hiểu lầm, Tập đoàn dược liệu Nam Thạch chúng tôi không suy nghĩ gì nhiều. Ai có mắt đều thấy Hắc Sơn trấn phát triển, không chỉ thành điểm tăng trưởng kinh tế cho huyện Hình Đường, Hắc Sơn trấn nổi tiếng cả trong Thành phố Thịnh Kinh. Tập đoàn dược liệu Nam Thạch chúng tôi vốn định xây dựng một cơ cấu nghiên cứu khoa học y dược, nếu được thì tôi muốn đặt ở Hắc Sơn trấn.
Tô Mộc thầm suy tư:
- Cơ cấu nghiên cứu khoa học y dược?
Tập đoàn dược liệu Nam Thạch là xí nghiệp lớn có số má trong toàn tỉnh Giang Nam, dựng một ngọn cờ trong giới y dược. Nếu có thể lôi kéo Tập đoàn dược liệu Nam Thạch là lựa chọn không tệ. Hơn nữa tổ chức như cơ cấu nghiên cứu khoa học y dược thuộc loại sản nghiệp kỹ thuật cao tân không ô nhiễm, có cơ cấu này tham gia thì Hắc Sơn trấn lại phát triển thêm một bậc.
Tô Mộc cười tủm tỉm:
- Nếu Ôn tổng thật lòng muốn thế thì tôi thay trấn ủy ủy ban trấn Hắc Sơn trấn hoan nghênh Tập đoàn dược liệu Nam Thạch đến khảo sát đầu tư.
Không ai đánh khuôn mặt cười, Tô Mộc không hẹp hòi đến mức so đo với Dương Ngọc Lâm. Hơn nữa không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật. Mối quan hệ giữa Tô Khả và Ôn Ly khiến Tô Mộc không để bụng, nếu gây căng thẳng sẽ tạo thành rắc rối trong mối quan hệ bạn bè sau này của Tô Khả.
Ôn Hữu Đạo gặp thời nói:
- Tô bí thư, mấy hôm trước ở Thành phố Thịnh Kinh tôi không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, hôm nay tôi đến là muốn kêu vợ tôi xin lỗi Tô bí thư.
Dương Ngọc Lâm nói ngay:
- Tô bí thư, tôi thật lòng thật dạ xin lỗi Tô bí thư.
Tô Mộc phẩy tay:
- Không cần.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Tôi sớm quên chuyện đó, nói ra thì cũng tại tôi làm không đúng, suy nghĩ vấn đề quá đơn giản nên gây ra hiểu lầm. Hai vị là cha mẹ của Ôn Ly cũng thuộc bậc cha chú, sau này đừng nói lời xin lỗi nữa.
Nho nhã lễ độ, nhã nhặn rộng rãi, Dương Ngọc Lâm càng nhìn Tô Mộc càng vừa mắt. Bối cảnh của người ta quá mạnh, cứng đến nỗi Tập đoàn dược liệu Nam Thạch không có cơ hội phản kích. Nếu tiếp tục ngoan cố chống lại, e rằng Tập đoàn dược liệu Nam Thạch sẽ bị hủy trong tay Dương Ngọc Lâm. Nếu Tô Mộc biến thành con rể của bọn họ thì . . .
Nghĩ đến đây tim Dương Ngọc Lâm đập nhanh.
Ôn Hữu Đạo do dự:
- Đúng đúng, Tô bí thư nói đúng, nhưng mà . . .
Dương Ngọc Lâm không kiềm được xen lời:
- Tô bí thư không biết đâu, bây giờ Tập đoàn dược liệu Nam Thạch không cách nào kinh doanh được nữa. Các cơ quan lớn nhỏ trong Thành phố Thịnh Kinh đều đến gây rối chúng tôi, nếu Tô bí thư không nói câu nào e rằng Tập đoàn dược liệu Nam Thạch buộc phải đóng cửa.
Ôn Hữu Đạo nạt:
- Bậy bạ, nói nhảm cái gì!?
Ôn Hữu Đạo xoay người cười nịnh với Tô Mộc:
- Tô bí thư, hôm nay chúng tôi đến đây cũng vì việc này. Biết Tô bí thư đang bận, chúng tôi về ngay. Chờ chuẩn bị xong chúng tôi sẽ mang người đến Hắc Sơn trấn khảo sát.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Đi đi.
Từ đầu đến cuối Tô Mộc không so đo với Dương Ngọc Lâm, loại nữ nhân não rỗng này chỉ biết vung tiền hưởng thụ, giải thích cái gì với cô ta là hạ giá bản thân.
Hai người đi ra tòa nhà trấn ủy, lên xe hơi.
Sắc mặt Ôn Hữu Đạo âm trầm quát mắng:
- Có phải cô muốn chôn vùi Tập đoàn dược liệu Nam Thạch mới cam lòng không?
Dương Ngọc Lâm ôm cục tức dọc đường đi đến bây giờ bùng nổ:
- Ta làm cái gì? Ta thấy ngươi ấp a ấp úng nên nói thay ngươi, sao, chẳng lẽ ta làm vậy là sai? Ta đã nghe lời ngươi không tặng tiền, đưa quà cho Tô Mộc, ngươi còn muốn ta làm gì?
- Cô . . .! Lão nương tóc dài não ngắn, phá của, cứ chờ đi!
Ôn Hữu Đạo không mắng tiếp, nói thật là Dương Ngọc Lâm đã lên tiếng đúng lúc.
Ôn Hữu Đạo không mặt dày nói ra, sợ Tô Mộc cho rằng bọn họ nghĩ hắn công báo tư thù Tập đoàn dược liệu Nam Thạch. Nhưng Dương Ngọc Lâm nói ra thì khác, dù Tô Mộc bực bội cỡ nào cũng sẽ không so đo với Dương Ngọc Lâm trong khi Ôn Hữu Đạo đã bày tỏ thái độ.
Ôn Hữu Đạo thầm nghĩ:
- Bây giờ chỉ có nước nghe theo số trời.
Tuổi nhỏ như vậy đã ngồi trên vị trí cầm quyền số một hương trấn, bảo Tô Mộc không có hậu đài thì Ôn Hữu Đạo không tin. Nhưng có hậu đài thì sao? Trước khi đến đây Ôn Hữu Đạo đã điều tra kỹ, biết Hắc Sơn trấn trước kia và bây giờ là hai khái niệm, chỉ nói Tô Mộc quyết đoán như vậy chứng minh hắn không phải nhân vật đơn giản.
Trong tình huống đó tìm cách làm thân với Tô Mộc là việc quan trọng nhất cho Tập đoàn dược liệu Nam Thạch, sau khi trở thành phải kêu Ôn Ly tích cực hành động hơn.
Trong văn phòng.
Tô Mộc chờ hai vợ chồng Ôn Hữu Đạo rời đi, hắn cười khổ. Việc này chắc chắn là Trịnh Mục làm. Không ngờ lúc trước Trịnh Mục thuận miệng nói một câu với Tô Mộc lại làm Tập đoàn dược liệu Nam Thạch lao đao nhường này. Có câu nói rất đúng, ngươi giàu mấy thì làm được gì? Trước quyền lực nhà nước, tất cả đều là hổ giấy.
Hồng đỉnh thương nhân Hồ Tuyết Nham thì sao? Kết quả là thua thê thảm, hiện thực đã nói rõ vấn đề.
Tô Mộc hút thuốc xong móc điện thoại ra:
- Lão Tịnh, tôi đây.
Trịnh Mục cười gian:
- Ha ha ha, biết ngay cậu sẽ gọi điện. Sao? Có phải lão Ôn không ngồi yên, đi trấn tìm cậu?
Tô Mộc nói:
- Được rồi, tới đây dừng đi, dù gì Tập đoàn dược liệu Nam Thạch là xí nghiệp không tệ.
Trịnh Mục đồng ý:
- Biết rồi.
Đối với Tập đoàn dược liệu Nam Thạch là trí mạng, còn với Tô Mộc và Trịnh Mục thì chỉ đơn giản nói một câu là giải quyết. Nếu Ôn Hữu Đạo thấy cảnh này sẽ quyết tâm đeo bám Tô Mộc không tha.
Có thể nói chuyện với con trai bí thư tỉnh ủy, khiến người ta không tiếc động can qua sao là nhân vật đơn giản được? Nếu không bắt chặt còn chờ đến khi nào?
Ring ring ring!!!
Tô Mộc mới cúp máy thì chuông điện thoại reo vang, đầu dây truyền ra thanh âm quen thuộc.
*************************************
Chương 185: Tin tức tốt, tin tức xấu
Cú điện thoại này là Diệp Tích gọi. Qua năm mới Diệp Tích không về Thành phố Thịnh Kinh ngay mà ở lại thủ đô vài hôm. Diệp Tích không phải ham chơi không chịu về, thật ra cô ở lại thủ đô là vì muốn mở chi nhánh phòng đấu giá Xuân Thu tại đây, dù gì có Lý Nhạc Thiên khơi thông nhân mạch, rất nhiều chuyện đều có thể nhẹ nhàng quyết định.
Về thịnh Thế đằng Long, công ty đầu tư có tính chất tập đoàn xuyên quốc gia mục tiêu chủ yếu là nhằm vào hải ngoại. Diệp Tích, Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục, Tô Mộc cổ đông ẩn mình lớn nhất ngay từ đầu đặt mục tiêu là thời kỳ đầu thịnh Thế đằng Long sẽ không về nước. Đầu tư nhiều ở nước ngoài, thu mua những xí nghiệp lớn, làm lãnh đạo sau màn, hình thành vật khổng lồ, điệu thấp làm giàu mới là hay.
Bận xong mọi chuyện, Diệp Tích vội vã quay về Thành phố Thịnh Kinh. Diệp Tích vừa về nhà liền vội vã gọi điện cho Tô Mộc để giải trừ nỗi khổ tương tư.
Tô Mộc kinh ngạc kêu lên:
- Em nói là chi nhánh phòng đấu giá Xuân Thu đã bắt đầu vào vận doanh?
Diệp Tích cười nói:
- Đúng vậy! Địa phương là hiện thành, Lý Nhạc Thiên lo chạy thủ tục, mọi thứ đều có sẵn. Trong điều kiện này muốn kéo dài lâu mới thành lập chi nhánh cũng khó.
Diệp Tích có đầu óc kinh doanh, cô biết rõ muốn làm tốt thương hiệu thì tuyệt đối không thể lãng phí thời gian, lúc cần ra tay thì phải ra tay. Bây giờ là lúc phòng đấu giá Xuân Thu nổi tiếng nhất, nếu không thừa dịp này hành động còn chờ tới bao giơ? Theo suy nghĩ của Diệp Tích thì mặc cho thịnh Thế đằng Long phát triển lớn cỡ nào, cô tuyệt đối không buông bỏ phòng đấu giá Xuân Thu.
Diệp Tích chẳng những không từ bỏ, nếu được cô sẽ mở chi nhánh phòng đấu giá Xuân Thu trong mấy thành phố số một Trung Quốc. Như siêu thị, biến phòng đấu giá thành mưu mô, sẽ bộc phát ra uy lực kinh người.
Diệp Tích cười nói:
- Tô Mộc, anh muốn biết tình hình thịnh Thế đằng Long không? Để em nói cho nghe.
Tô Mộc nói:
- Thịnh Thế đằng Long là ba người mày mò ra, không cầng báo cáo gì với anh. Anh nói rồi, các người tự quyết định là được.
Trong lòng Tô Mộc có một ý nghĩ, tập đoàn xuyên quốc gia có tiềm lực như thịnh Thế đằng Long không thể cùng lúc có nhiều tiếng nói. Nếu được thì Tô Mộc hy vọng bình chọn một người dẫn đầu trong nhóm Lý Nhạc Thiên, Diệp Tích, Trịnh Mục. Hai người khác có thể chọn làm chuyện khác, ví dụ cổ đông.
Như bây giờ làm chuyện gì ba người cũng bàn bạc với nhau, tương lai làm việc rất nguy hiểm. Tô Mộc cũng biết Diệp Tích, Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục có quan hệ rất tốt, nếu hắn tùy tiện nói sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.
Thôi, Diệp Tích không muốn làm mặt đen vậy để ta làm.
Trong lòng Tô Mộc hy vọng nhất là Diệp Tích sẽ cai quản Thịnh Thế Đằng Long. Lý do đơn giản, Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên không giỏi mảng kinh tế quốc tế, hai người có chuyện thích hợp làm việc hơn. Như Lý Nhạc Thiên lo mảng thị trường giải trí trong nước, nếu được thì có thể phát triển sang các nước xung quanh. Dựa vào thịnh Thế đằng Long lại đầu tư tiến bộ, đó mới là đạo phát triển.
Diệp Tích cười nói:
- Có một tin xấu và một tin tốt, anh muốn nghe tin nào?
Diệp Tích biết điều dời đề tài.
Tô Mộc tò mò hỏi:
- Không ngờ em cũng biết chơi trò này. Nói đi, tin xấu là gì? Tin tốt là gì?
Diệp Tích cười nói:
- Tin xấu là rất nhanh anh sẽ không thể nhàn nhã đi dạo trong Hắc Sơn trấn nữa.
Tô Mộc hỏi:
- Là sao?
Diệp Tích trả lời:
- Bố của em muốn gặp anh, không phải kiểu tư nhân mà là chính thức. Bố muốn hiểu biết tình hình phát triển của Hắc Sơn trấn.
Cái gì? Diệp An Bang muốn gặp hắn? Tô Mộc bị tin tức rung động, hắn không ngờ Diệp An Bang muốn gặp mình.
Diệp An Bang là ai? Đường đường là tỉnh ủy thường ủy, tỉnh ủy trưởng bộ tổ chức, trong tay quản lý mũ quan cuản hiều người. Đẳng cấp như Nhiếp Việt cũng khó gặp mặt Diệp An Bang thường xuyên, nghe Diệp Tích nói có vẻ Diệp An Bang cố ý muốn gặp Tô Mộc. Chỉ vì quy hoạch phát triển Hắc Sơn trấn thôi sao?
Tô Mộc hỏi:
- Còn tin tốt?
Diệp Tích cầm điện thoại, chu môi nói:
- Ngốc, tin tốt là anh có thể gặp em ngay. Như thế nào? Chẳng lẽ đây không phải tin tốt với anh sao?
Tô Mộc cười khẽ:
- Tin tốt, đương nhiên là tin tức tốt. Bây giờ anh rất sốt ruột muốn gặp Diệp địa mỹ nữ, rồi cùng nhau liên lạc tình cảm.
- Miệng lưỡi trơn tru, mặc kệ anh. Chờ đi, rất nhanh sẽ có người gọi điện cho anh.
Diệp Tích nói xong cúp máy.
Tô Mộc bị cú phoen của Diệp Tích làm ngây người. Diệp An Bang muốn gặp hắn, vì chuyện gì? Tô Mộc nghĩ mãi không ra lý do, mặc kệ vì điều gì, miễn hắn thân ngay thì không sợ chết đứng.
Tô Mộc đã thấy uy phong của Trịnh Vấn Tri, cần gì phập phồng lo sợ Diệp An Bang? Tỉnh ủy trưởng bộ tổ chức lợi hại đến mấy chẳng lẽ hơn bí thư tỉnh ủy?
Nghĩ vậy Tô Mộc lại tập trung vào công tác. Một ngày qua đi, lúc sắp tan ca điện thoại bàn reo inh ỏi.
- A lô, tôi Tô Mộc đây.
Chung Tuyền bình tĩnh nói:
- Đồng chí Tô Mộc, tôi là phó chủ nhiệm văn phòng bộ tổ chức tỉnh ủy.
Chung Tuyền? Bộ tổ chức tỉnh ủy? Trong đầu Tô Mộc nhớ đến Diệp Tích tiết lộ tin tức trong lần trò chuyện trước. Chung Tuyền là thư ký hiện thời của Diệp An Bang, kiệm nhiệm phó chủ nhiệm văn phòng, đối tượng được Diệp An Bang trọng điểm tài bồi. So với Lý Hưng Hoa hiện tại đã trở thành phó thị trưởng thường vụ Thành phố Thanh Lâm thì Chung Tuyền càng được Diệp An Bang dạy dỗ kỹ hơn.
Không chút khoa trương khi nào miễn Diệp An Bang muốn, thả Chung Tuyền ra ngoài là gã sẽ thành phó thị trưởng cấp địa thị. Nếu Diệp An Bang cất nhắc thêm Chung Tuyền sẽ làm thị trưởng hoặc bí thư thị ủy, không khó khăn gì. Diệp An Bang có nhiều thủ đoạn và cơ hội đề bạt Chung Tuyền trong nội bộ bộ tổ chức tỉnh ủy.
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Chào Chung chủ nhiệm.
Chung Tuyền nói:
- Đồng chí Tô Mộc, Diệp bổ trưởng muốn nghe công tác Đảng xây dựng Hắc Sơn trấn các đồng chí. Nếu Đồng chí Tô Mộc không bận gì thì chiều mai giờ hành chính trực tiếp đến văn phòng bộ trưởng.
Tô Mộc lên tiếng:
- Tôi sẽ đến đúng giờ.
Tô Mộc và Chung Tuyền quan hệ xa lạ, đối thoại công thức chấm dứt, hai người cúp máy. Dù vậy Tô Mộc trực giác Diệp An Bang tìm hắn không đơn giản. Nếu gặp gỡ bình thường thì kêu khoa viên văn phòng bộ tổ chức tỉnh ủy thông báo là được, cần gì làm phiền đại nhân vật như Chung Tuyền?
Đừng quên Chung Tuyền tuy là thư ký nhưng kiêm nhiệm chức vụ rất nhiều. Chỉ tính phó chủ nhiệm văn phòng giẫm chân một cái là bộ tổ chức tỉnh ủy rung rinh. Diệp An Bang có lòng khiến Chung Tuyền treo chức cán bộ quản lý bộ tổ chức rèn luyện trước khi được thả ra ngoài.
Tô Mộc lẩm bẩm:
- Đã nói là không nghĩ nhiều, xe đến trước núi ắt có đường.
Tô Mộc ra khỏi văn phòng, nếu muốn đến bộ tổ chức tỉnh ủy trước chiều mai thì phải đi ngay bây giờ. Tô Mộc kêu Đoạn Bằng, hai người một chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi Hắc Sơn trấn.
Tô Mộc là nhà cầm quyền số một Tô Mộc, phó tổ trưởng tiểu tổ giám thị lãnh đạo phát triển Hắc Sơn trấn do huyện Hình Đường ban chức, hắn hành động tự do. Nhưng không có nghĩa là Tô Mộc được phép tùy ý rời khỏi vị trí công tác. Ở trên xe Tô Mộc gọi điện thoại cho Vương Vĩ Hoa, Nhiếp Việt. Tô Mộc chỉ nói với Vương Vĩ Hoa là bận công chuyện phải ra ngoài. Với Nhiếp Việt thì Tô Mộc không giấu diếm, hắn bảo Diệp An Bang muốn gặp mặt nghe báo cáo công tác Đảng xây dựng Hắc Sơn trấn.
Nhiếp Việt ủng hộ vô điều kiện.
Bên kia Tô Mộc nhanh như chớp lao hướng Thành phố Thịnh Kinh, bên này Nhiếp Việt đứng trước khung cửa sổ, nhíu mày suy tư.
- Tô Mộc, tiểu tử này làm sao quen biết được Diệp bộ trưởng?
Nhiếp Việt biết quan hệ giữa Tô Mộc và Trịnh bí thư, nhưng gã không ngờ hắn còn quen cả Diệp An Bang.
Sau lưng Tô Mộc rốt cuộc đứng bao nhiêu đại nhân vật?
/1590
|