Chương 189: Phớt lờ
Văn phòng bộ tổ chức tỉnh ủy ở tầng lầu này, yên tĩnh hơn mấy lầu khác nhiều. Tại đây ho nhẹ một tiếng cũng sẽ gây chú ý. Không ai dám lớn tiếng ồn ào tại đây, không người nào được phép. Người bình thường ra vào nơi này toàn là cấp thính, cán bộ cấp phó bộ. Đẳng cấp như Tô Mộc rất ít ỏi.
Cộng với Tô Mộc ăn mặc bình thường, hắn đứng trong hành lang rất là lạc lõng. Tô Mộc tỏ ra ung dung, bình tĩnh đứng.
Tô Mộc đang chờ thì một thanh âm sắc nhọn vang lên.
- Ủa? Sao là ngươi? Tại sao ngươi ở đây?
Tô Mộc ngước lên nhìn, nhếch mép.
Thế giới này thật nhỏ bé, buổi sáng mới gặp mặt bây giờ lại đụng độ, tuy Tô Mộc biết cô thuộc bộ tổ chức tỉnh ủy nhưng gặp nhau quá trùng hợp.
La Linh hét to:
- Hay là ngươi bám theo ta lại đây? Hay thật, cán bộ hương trấn tép riu như ngươi dám bám theo ta tới tận đây. Biết đây là đâu không? Đây là nơi ngươi có thể đi lung tung sao?
Đổi lại bình thường La Linh sẽ không thất lễ như vậy. Nơi này là đâu? Là chỗ làm việc của lãnh đạo lớn nhất bộ tổ chức tỉnh ủy. Nhưng nghĩ đến buỏi sáng bị nhục nhã, cộng với Cố Vi Phàn cung cấp tài liệu bảo Tô Mộc chỉ là nhân viên công vụ hương trấn hẻo lánh, La Linh giận quá mới mất khôn.
La Linh đánh mất lý trí không phát hiện nếu Tô Mộc bám theo cô thì sao đến đây được? Cửa bộ tổ chức tỉnh ủy không canh giữ nghiêm ngặt như cửa bộ an toàn, nhưng người bình thường đừng hòng đi vào.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Bám theo ngươi? Ngươi cũng xứng?
Thứ đàn bà chanh chua không biết phép tắc là gì, ta không so đo với ngươi. Có bao giờ thấy người bị chó cắn thì táp lại con chó không?
- Ngươi . . .!
La Linh hét chói tai định cãi lộn tiếp, bỗng một thanh âm uy nghiêm vang lên ngắt lời nàng.
- Ồn ào cái gì, biết đây là đâu không? Cô là ai?
Một nam nhân trung niên bước ra từ văn phòng bên cạnh, khuôn mặt nghiêm khắc, liếc mắt hai người. Nam nhân trung niên nhìn Tô Mộc thì sắc mặt hơi thay đổi, mặc dù gã không nói gì nhưng khí thế cao cao tại thượng đó không người sánh kịp.
La Linh vội vàng tố cáo:
- Chung chủ nhiệm, tôi là La Linh của cơ quan trung tâm quản lý. Tôi đến đây đưa tài liệu cho Chung chủ nhiệm, không ngờ thấy người này đi lung tung ở đây. Chắc hắn có ý đồ gì, tôi . . .
La Linh chưa nói hết câu thì Chung Tuyền vẫy tay ngăn lại, khi gã nhìn Tô Mộc, dù biểu tình nghiêm nghị nhưng hơi lộ ý cười. Khiến La Linh rớt tròng mắt là thái độ nói chuyện của Chung Tuyền rất thân thiện.
- Anh là Đồng chí Tô Mộc?
Tô Mộc trả lời:
- Vâng thưa Chung chủ nhiệm, tôi là Tô Mộc.
Biểu tình nghiêm túc biến mất, thay thế là nụ cười mỉm, Chung Tuyền chìa tay ra:
- Chào Đồng chí Tô Mộc, tôi là Chung Tuyền.
Tô Mộc bắt tay ngay.
Khi tay Tô Mộc và Chung Tuyền chạm vào nhau, Quan Bảng âm thầm xoay chuyển. Trong thời gian ngắn Tô Mộc có được tin tức hắn muốn biết.
Tên: Chung Tuyền.
Chức vụ: Phó chủ nhiệm văn phòng bộ tổ chức tỉnh ủy.
Yêu thích: Đĩa nhạc cổ điển.
Độ thân mật: Bốn mươi.
Tô Mộc không ngờ Chung Tuyền thích đĩa nhạc cổ điển, làm hắn ứng xử càng yêu thích hơn. Người làm quan đến địa vị này đâu thể là nhân vật đơn giản. Tục ngữ nói rất đúng, vô dục tức cương, như Chung Tuyền chỉ thích đĩa nhạc cổ điển, so với người khác thì sở thích này nhỏ nhoi biết mấy. Chung Tuyền có thể trở thành đối tượng được Diệp An Bang chú trọng bồi dưỡng là rất siêu phàm.
Về độ thân mật bốn mươi nói lên Chung Tuyền nể mặt Diệp An Bang nên còn chừa đường. Tô Mộc chưa tự tin đến nỗi khí vương bát toát ra là chúng sinh tám hướng thần phục. Quan Bảng không lộ ra con số lên chức nghĩa là trong thời gian ngắn Chung Tuyền sẽ không được thả ra, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh Diệp An Bang làm chức thư ký.
Tô Mộc hỏi:
- Chung chủ nhiệm, tôi theo lệnh đến báo cáo công tác với Diệp bộ trưởng . . .
Chung Tuyền nói:
- Chờ chút, đợi tôi đi báo cáo với bộ trưởng.
Chung Tuyền lướt qua Tô Mộc đến văn phòng bên cạnh, gõ cửa vào trong. Không lâu sau Chung Tuyền kêu Tô Mộc đi vào.
Trong hành lang chỉ còn lại một mình La Linh, cô tỉnh táo lại thoát khỏi sự hoảng hốt. Nếu không thấy thấy tận mắt thì La Linh không tin được những gì đã thấy.
Tô Mộc được Diệp bộ trưởng triệu kiến!
Chung Tuyền là đại thư ký số một ít khi nói cười trong bộ tổ chức tỉnh ủy, vậy mà gã cười với Tô Mộc.
Tô Mộc thật sự chỉ là cán bộ hương trấn nhỏ sao?
La Linh đứng ngây như phỗng, thật lâu sau thoát khỏi giật mình, mặt trắng như tờ giấy. La Linh không dám ở lâu, vội vàng ra khỏi hành lang.
- Cố Vi Phàn, chết tiệt, bị ngươi hại chết rồi!
La Linh còn chưa biết đắc tội Tô Mộc không có gì, cô không nên ngay trước mặt Diệp Tích chửi rủa đanh đá. Diệp Tích là con gái của cấp trên của cấp trên của lãnh đạo trực tiếp của La Linh. Nếu La Linh biết tin này đã chẳng phí công kiếm người năn nỉ giúp.
Trong văn phòng.
Văn phòng của Diệp An Bang trang trí trang trọng. Đây là nơi quản lý quyền lớn nhân sự một tỉnh, Diệp An Bang yêu cầu nguyên tắc là trang nghiêm túc mục.
Tô Mộc bước vào văn phòng thấy Diệp An Bang đứng dậy, sải bước tiến lên chào:
- Diệp bộ trưởng!
Chỉ một chi tiết nhỏ khiến con ngươi Chung Tuyền co rút. Chung Tuyền biết nguyên tắc làm việc, thói quen của Diệp An Bang. Đừng nói Tô Mộc chỉ là bí thư trấn ủy một trấn, dù là thị trưởng, bí thư thị ủy một thành phố đến cũng không nhận nổi Diệp An Bang đứng dậy, chủ động bắt tay.
Tô Mộc không đơn giản, hắn và Diệp An Bang có quan hệ gì?
Trong một giây những suy nghĩ xẹt qua não Chung Tuyền, nhưng không quấy rầy tư duy của gã, Chung Tuyền vẫn đứng im một bên chờ Diệp An Bang sai bảo.
Diệp An Bang cười sang sảng:
- Tô Mộc, nơi này không có người ngoài, cháu đừng căng thẳng quá. Nói đến thì bác còn nợ cháu một bữa cơm, hay tối nay bác làm ông chủ mời ân nhân cứu mạng Diệp Tích ăn một bữa?
Một câu nói toạc thiên cơ.
Chung Tuyền hiểu ngay có chuyện gì, hèn gì Diệp An Bang đối thoại với Tô Mộc bằng thái độ này, hóa ra hắn là người đã cứu Diệp Tích. Nghe nói Tô Mộc và Diệp Tích là bạn học, nếu chỉ là mối quan hệ như thế thì Tô Mộc nhận nổi Diệp An Bang cười thân thiện vậy không? Lạ, chuyện rất lạ.
Tô Mộc thuận nước giong thuyền:
- Bác Diệp, chuyện kia đã là quá khứ, xin đừng nhắc lại.
Diệp An Bang đã vạch rõ quan hệ thì Tô Mộc không ngại làm thân kêu tiếng bác.
Diệp An Bang tùy ý nói:
- Ha ha ha, ngồi đi. Đã đến rồi thì nói ta nghe công tác của Hắc Sơn trấn trước.
- Vâng!
Chờ Diệp An Bang ngồi xuống, Tô Mộc cung kính báo cáo. Người này là trưởng bộ tổ chức hay bố của Diệp Tích đều không phải loại người Tô Mộc tùy tiện đối xử, hắn tập trung hết tinh thần ứng đối.
Diệp An Bang không kêu Chung Tuyền đi, để gã ngồi tại đây nghe Tô Mộc báo cáo. Chung Tuyền càng nghe vẻ mặt càng thay đổi.
----------------------------------
Chương 190: Diệp An Bang chỉ điểm
Nói thật là Chung Tuyền cứ nghĩ Tô Mộc đến đây chỉ báo cáo bình thường, đu bám cấp trên Diệp An Bang. Nhưng bây giờ xem ra không như Chung Tuyền nghĩ, nếu Tô Mộc nói đúng thì bản lĩnh của hắn không nhỏ, quan viên thật sự có năng lực. Trong nhiều quan viên Chung Tuyền từng gặp thì Tô Mộc xếp hàng đầu.
So với Chung Tuyền giật mình, Diệp An Bang tỏ ra trầm ổn hơn nhiều. Có Lý Hưng Hoa, Diệp An Bang sớm biết rõ chuyện Hắc Sơn trấn. Nói thật là ngay từ trước kidìệp An Bang đã chú ý đến Tô Mộc, ban đầu là vì Diệp Tích, bây giờ là do năng lực của hắn. Không phải ai đều có thể biến Hắc Sơn trấn thành viên khu phát triển hiện tại.
Diệp An Bang nhìn Tô Mộc bây giờ như thấy mình năm xưa.
Cũng tinh thần phấn khởi, tuổi trẻ nhiệt huyết.
Hôm nay kêu Tô Mộc đến là vì Diệp Tích mong Diệp An Bang quan tâm Tô Mộc một chút, nhưng bản thân gã cũng muốn chính mắt thấy hắn đã biến thành bộ dạng gì.
Không phải người nào đều có tư cách làm con rể của Diệp An Bang.
Tô Mộc báo cáo tỉ mỉ, ban đầu kể rõ bản kế hoạch phát triển Hắc Sơn trấn, sau đó trải dàn ra. Tô Mộc nói một tiếng đồng hồ mới xong, báo cáo làm hắn khát nước. Vài lần Chung Tuyền muốn nhắc nhở Diệp An Bang sắp có cuộc họp, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của gã thì Chung Tuyền biết điều không xen lời.
Diệp An Bang tùy ý hỏi:
- Tô Mộc, cháu chỉ nói toàn chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Sao bác nghe nói đoạn thời gian trước hai phó trưởng trấn Hắc Sơn trấn xảy ra chuyện?
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Bộ trưởng, hiện tượng này chỉ là cá biệt, cán bộ Hắc Sơn trấn còn nhiều người vượt qua thử thách.
Diệp An Bang đổi đề tài:
- Tô Mộc, có muốn nghe bác kể chuyện không?
Tô Mộc lên tiếng:
- Bộ trưởng nói đi.
Diệp An Bang trầm ngâm, chậm rãi nói:
- Bác kể câu chuyện này có lẽ cháu cũng nghe nói rồi, kể về Tô Đông Pha và Phật Ấn.
- Có một ngày Tô Đông Pha và Phật Ấn ngồi thiền đối diện nhau.
- Tô Đông Pha đột nhiên hỏi: Đại sư thấy bộ dạng của ta thế nào?
- Phật Ấn trả lời: Trong mắt ta thì cư sĩ như vị phật.
- Nói xong Phật Ấn hỏi ngược lại: Cư sĩ thấy bộ dạng của ta thế nào?
- Tô Đông Pha cười nói: Ta thấy đại sư như đống phân.
- Phật Ấn cười cười không quan tâm.
Tô Đông Pha về nhà kiêu ngạo kể lại cho Tô tiểu muội nghe.
Tô tiểu muội khinh thường cười nhạt:
- Anh thua thảm như thế còn có mặt mũi đắc ý. Anh không biết sao? Một người trong lòng có phật thì nhìn chúng sinh đều là phật. Một người trong lòng đầy phân trâu đương nhiên nhìn cái gì cũng là phân.
- Tô Mộc, có biết ta kể chuyện này cho cháu nghe là có ý gì không?
Trước kia Tô Mộc đã nghe câu chuyện này, Thương Đình kể cho hắn. Khi ấy Tô Mộc còn nhỏ, chỉ xem như truyệ cười. Bây giờ làm quan, nghe Diệp An Bang chính miệng kể chuyện, Tô Mộc biết chuyện không đơn giản.
Tô Mộc nói:
- Bộ trưởng, cháu nghĩ câu chuyện cho chúng ta một đạo lý đơn giản đó là vấn đề cảnh giới tư tưởng. Cảnh giới tư tưởng cao thì nhìn góc độ vấn đề cao, nếu cảnh giới tư tưởng thấp thì ánh mắt nhỏ hẹp.
Diệp An Bang lắc đầu, nói:
- Tô Mộc, điều ta muốn nói với cháu không liên quan gì đến cảnh giới tư tưởng. Ngụ ý câu chuyện này là người khác nhau, tầm mắt cũng khác.
- Cháu giỏi về làm kinh tế, điều này đúng. Khi cháu làm trưởng trấn, phát triển Hắc Sơn trấn đến quy mô hiện tại, chiến tích nay không ai xóa bỏ được.
- Nhưng bây giờ cháu là bí thư trấn ủy, có biết bí thư trấn ủy làm cái gì không? Là quản người. Làm bí thư quản người, nếu tầm mắt của cháu còn trong phạm vi kinh tế thì giống như Tô Đông Pha, nhỏ hẹp. Cháu phải giống Phật Ấn, đưa tầm mắt ra xa hơn, tầm mắt rộng lớn hơn.
- Làm bí thư trấn ủy, cháu chẳng những phải trù tính toàn cục, quan trọng nhất là công tác xây dựng Đảng. Nếu cháu làm đúng chỗ thì sao xảy ra chuyện hai phó trưởng trấn gây rùm beng thế này?
- Nhân dân cho cháu quyền lực, Đảng giao trách nhiệm cho cháu không phải để cháu lây ra khoe khoang. Một số người không nghe lời, trái luật lệ, làm rối phép tắc, lúc nên hành động thì phải xuống tay dứt khoát.
Đây mới là điều Diệp An Bang muốn nói.
Ầm!
Tô Mộc như bị sét đánh, thể hồ quán đỉnh. Trước kia mờ mịt đều bị đập nát, Diệp An Bang đã nói quá rõ ràng, nếu Tô Mộc không hiểu thì hắn hết thuốc chữa.
- Nắm giữ nhân sự, quyết đoán xử lý, ưu thế đề bạt, chỉ cần làm được điều này, bảo đảm dùng người hiền, không sợ không làm tốt công việc. Đúng, chính là vậy.
Mắt Tô Mộc sáng lên, Quan Bảng lơ lửng trong đầu hắn xoay nhanh. Lúc trước Tô Mộc tham ngộ quan thuật cùng lắm chỉ như đọc sách bây giờ cánh cửa tâm hồn hắn bị đẩy ra, quan thuật tuôn trào.
Trước kia Tô Mộc chỉ nghĩ đến làm sao giúp dân lại bỏ qua quyền lực trong tay mình, cùng là thanh Thượng Phương bảo kiếm, có thể không nương tình chém tham quan ô lại. Nhìn từ góc độ này thì xử lý đám khốn kia cũng là loại giúp dân.
Chỉ cần giúp dân, xuống tay ác có gì sợ?
Tô Mộc tự tin nói:
- Bộ trưởng, cháu đã hiểu.
Diệp An Bang nói:
- Hiểu thì tốt, xảy ra chuyện gì tùy thời báo cáo với Chung Tuyền.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Vâng!
Diệp An Bang nói:
- Nghĩ thông rồi thì về đi, cháu chỉ cần nhớ một điều, hết lòng hết dạ làm việc, dù trong quá trình có đắc tội ai cũng không sợ. Nơi này là thiên hạ của Đảng, không ai có thể làm trái kỷ luật.
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Vâng thưa bộ trưởng.
Tô Mộc biết có Diệp An Bang nói câu này tương đương với có người che chở trong tỉnh. Có Diệp An Bang chăm sóc, Tô Mộc xuống dưới làm việc không cần cóng tay cóng chân, không phải ai muốn xoa nắn hắn cũng được.
Chờ Tô Mộc ra khỏi văn phòng, Diệp An Bang mỉm cười hỏi:
- Chung Tuyền, cậu cảm thấy Tô Mộc thế nào?
Chung Tuyền trầm ngâm nói:
- Lãnh đạo, theo tôi thấy Tô Mộc là nhân tài đáng đào tạo.
Diệp An Bang lạnh nhạt nói:
- Chuyện hôm nay cậu biết là được, sau này Tô Mộc có việc gì, miễn không làm trái nguyên tắc thì cố gắng giúp đỡ. Còn nữa, danh sách vào học trường Đảng gần đây hãy xếp Tô Mộc vào.
Chung Tuyền cung kính nói:
- Vâng thưa lãnh đạo!
Diệp An Bang đứng bên khung cửa sổ, trầm giọng nói:
- Con gái, bố vì con đã vi phạm nguyên tắc. Tô Mộc, tốt nhất đừng để ta thất vọng.
Văn phòng bộ tổ chức tỉnh ủy ở tầng lầu này, yên tĩnh hơn mấy lầu khác nhiều. Tại đây ho nhẹ một tiếng cũng sẽ gây chú ý. Không ai dám lớn tiếng ồn ào tại đây, không người nào được phép. Người bình thường ra vào nơi này toàn là cấp thính, cán bộ cấp phó bộ. Đẳng cấp như Tô Mộc rất ít ỏi.
Cộng với Tô Mộc ăn mặc bình thường, hắn đứng trong hành lang rất là lạc lõng. Tô Mộc tỏ ra ung dung, bình tĩnh đứng.
Tô Mộc đang chờ thì một thanh âm sắc nhọn vang lên.
- Ủa? Sao là ngươi? Tại sao ngươi ở đây?
Tô Mộc ngước lên nhìn, nhếch mép.
Thế giới này thật nhỏ bé, buổi sáng mới gặp mặt bây giờ lại đụng độ, tuy Tô Mộc biết cô thuộc bộ tổ chức tỉnh ủy nhưng gặp nhau quá trùng hợp.
La Linh hét to:
- Hay là ngươi bám theo ta lại đây? Hay thật, cán bộ hương trấn tép riu như ngươi dám bám theo ta tới tận đây. Biết đây là đâu không? Đây là nơi ngươi có thể đi lung tung sao?
Đổi lại bình thường La Linh sẽ không thất lễ như vậy. Nơi này là đâu? Là chỗ làm việc của lãnh đạo lớn nhất bộ tổ chức tỉnh ủy. Nhưng nghĩ đến buỏi sáng bị nhục nhã, cộng với Cố Vi Phàn cung cấp tài liệu bảo Tô Mộc chỉ là nhân viên công vụ hương trấn hẻo lánh, La Linh giận quá mới mất khôn.
La Linh đánh mất lý trí không phát hiện nếu Tô Mộc bám theo cô thì sao đến đây được? Cửa bộ tổ chức tỉnh ủy không canh giữ nghiêm ngặt như cửa bộ an toàn, nhưng người bình thường đừng hòng đi vào.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Bám theo ngươi? Ngươi cũng xứng?
Thứ đàn bà chanh chua không biết phép tắc là gì, ta không so đo với ngươi. Có bao giờ thấy người bị chó cắn thì táp lại con chó không?
- Ngươi . . .!
La Linh hét chói tai định cãi lộn tiếp, bỗng một thanh âm uy nghiêm vang lên ngắt lời nàng.
- Ồn ào cái gì, biết đây là đâu không? Cô là ai?
Một nam nhân trung niên bước ra từ văn phòng bên cạnh, khuôn mặt nghiêm khắc, liếc mắt hai người. Nam nhân trung niên nhìn Tô Mộc thì sắc mặt hơi thay đổi, mặc dù gã không nói gì nhưng khí thế cao cao tại thượng đó không người sánh kịp.
La Linh vội vàng tố cáo:
- Chung chủ nhiệm, tôi là La Linh của cơ quan trung tâm quản lý. Tôi đến đây đưa tài liệu cho Chung chủ nhiệm, không ngờ thấy người này đi lung tung ở đây. Chắc hắn có ý đồ gì, tôi . . .
La Linh chưa nói hết câu thì Chung Tuyền vẫy tay ngăn lại, khi gã nhìn Tô Mộc, dù biểu tình nghiêm nghị nhưng hơi lộ ý cười. Khiến La Linh rớt tròng mắt là thái độ nói chuyện của Chung Tuyền rất thân thiện.
- Anh là Đồng chí Tô Mộc?
Tô Mộc trả lời:
- Vâng thưa Chung chủ nhiệm, tôi là Tô Mộc.
Biểu tình nghiêm túc biến mất, thay thế là nụ cười mỉm, Chung Tuyền chìa tay ra:
- Chào Đồng chí Tô Mộc, tôi là Chung Tuyền.
Tô Mộc bắt tay ngay.
Khi tay Tô Mộc và Chung Tuyền chạm vào nhau, Quan Bảng âm thầm xoay chuyển. Trong thời gian ngắn Tô Mộc có được tin tức hắn muốn biết.
Tên: Chung Tuyền.
Chức vụ: Phó chủ nhiệm văn phòng bộ tổ chức tỉnh ủy.
Yêu thích: Đĩa nhạc cổ điển.
Độ thân mật: Bốn mươi.
Tô Mộc không ngờ Chung Tuyền thích đĩa nhạc cổ điển, làm hắn ứng xử càng yêu thích hơn. Người làm quan đến địa vị này đâu thể là nhân vật đơn giản. Tục ngữ nói rất đúng, vô dục tức cương, như Chung Tuyền chỉ thích đĩa nhạc cổ điển, so với người khác thì sở thích này nhỏ nhoi biết mấy. Chung Tuyền có thể trở thành đối tượng được Diệp An Bang chú trọng bồi dưỡng là rất siêu phàm.
Về độ thân mật bốn mươi nói lên Chung Tuyền nể mặt Diệp An Bang nên còn chừa đường. Tô Mộc chưa tự tin đến nỗi khí vương bát toát ra là chúng sinh tám hướng thần phục. Quan Bảng không lộ ra con số lên chức nghĩa là trong thời gian ngắn Chung Tuyền sẽ không được thả ra, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh Diệp An Bang làm chức thư ký.
Tô Mộc hỏi:
- Chung chủ nhiệm, tôi theo lệnh đến báo cáo công tác với Diệp bộ trưởng . . .
Chung Tuyền nói:
- Chờ chút, đợi tôi đi báo cáo với bộ trưởng.
Chung Tuyền lướt qua Tô Mộc đến văn phòng bên cạnh, gõ cửa vào trong. Không lâu sau Chung Tuyền kêu Tô Mộc đi vào.
Trong hành lang chỉ còn lại một mình La Linh, cô tỉnh táo lại thoát khỏi sự hoảng hốt. Nếu không thấy thấy tận mắt thì La Linh không tin được những gì đã thấy.
Tô Mộc được Diệp bộ trưởng triệu kiến!
Chung Tuyền là đại thư ký số một ít khi nói cười trong bộ tổ chức tỉnh ủy, vậy mà gã cười với Tô Mộc.
Tô Mộc thật sự chỉ là cán bộ hương trấn nhỏ sao?
La Linh đứng ngây như phỗng, thật lâu sau thoát khỏi giật mình, mặt trắng như tờ giấy. La Linh không dám ở lâu, vội vàng ra khỏi hành lang.
- Cố Vi Phàn, chết tiệt, bị ngươi hại chết rồi!
La Linh còn chưa biết đắc tội Tô Mộc không có gì, cô không nên ngay trước mặt Diệp Tích chửi rủa đanh đá. Diệp Tích là con gái của cấp trên của cấp trên của lãnh đạo trực tiếp của La Linh. Nếu La Linh biết tin này đã chẳng phí công kiếm người năn nỉ giúp.
Trong văn phòng.
Văn phòng của Diệp An Bang trang trí trang trọng. Đây là nơi quản lý quyền lớn nhân sự một tỉnh, Diệp An Bang yêu cầu nguyên tắc là trang nghiêm túc mục.
Tô Mộc bước vào văn phòng thấy Diệp An Bang đứng dậy, sải bước tiến lên chào:
- Diệp bộ trưởng!
Chỉ một chi tiết nhỏ khiến con ngươi Chung Tuyền co rút. Chung Tuyền biết nguyên tắc làm việc, thói quen của Diệp An Bang. Đừng nói Tô Mộc chỉ là bí thư trấn ủy một trấn, dù là thị trưởng, bí thư thị ủy một thành phố đến cũng không nhận nổi Diệp An Bang đứng dậy, chủ động bắt tay.
Tô Mộc không đơn giản, hắn và Diệp An Bang có quan hệ gì?
Trong một giây những suy nghĩ xẹt qua não Chung Tuyền, nhưng không quấy rầy tư duy của gã, Chung Tuyền vẫn đứng im một bên chờ Diệp An Bang sai bảo.
Diệp An Bang cười sang sảng:
- Tô Mộc, nơi này không có người ngoài, cháu đừng căng thẳng quá. Nói đến thì bác còn nợ cháu một bữa cơm, hay tối nay bác làm ông chủ mời ân nhân cứu mạng Diệp Tích ăn một bữa?
Một câu nói toạc thiên cơ.
Chung Tuyền hiểu ngay có chuyện gì, hèn gì Diệp An Bang đối thoại với Tô Mộc bằng thái độ này, hóa ra hắn là người đã cứu Diệp Tích. Nghe nói Tô Mộc và Diệp Tích là bạn học, nếu chỉ là mối quan hệ như thế thì Tô Mộc nhận nổi Diệp An Bang cười thân thiện vậy không? Lạ, chuyện rất lạ.
Tô Mộc thuận nước giong thuyền:
- Bác Diệp, chuyện kia đã là quá khứ, xin đừng nhắc lại.
Diệp An Bang đã vạch rõ quan hệ thì Tô Mộc không ngại làm thân kêu tiếng bác.
Diệp An Bang tùy ý nói:
- Ha ha ha, ngồi đi. Đã đến rồi thì nói ta nghe công tác của Hắc Sơn trấn trước.
- Vâng!
Chờ Diệp An Bang ngồi xuống, Tô Mộc cung kính báo cáo. Người này là trưởng bộ tổ chức hay bố của Diệp Tích đều không phải loại người Tô Mộc tùy tiện đối xử, hắn tập trung hết tinh thần ứng đối.
Diệp An Bang không kêu Chung Tuyền đi, để gã ngồi tại đây nghe Tô Mộc báo cáo. Chung Tuyền càng nghe vẻ mặt càng thay đổi.
----------------------------------
Chương 190: Diệp An Bang chỉ điểm
Nói thật là Chung Tuyền cứ nghĩ Tô Mộc đến đây chỉ báo cáo bình thường, đu bám cấp trên Diệp An Bang. Nhưng bây giờ xem ra không như Chung Tuyền nghĩ, nếu Tô Mộc nói đúng thì bản lĩnh của hắn không nhỏ, quan viên thật sự có năng lực. Trong nhiều quan viên Chung Tuyền từng gặp thì Tô Mộc xếp hàng đầu.
So với Chung Tuyền giật mình, Diệp An Bang tỏ ra trầm ổn hơn nhiều. Có Lý Hưng Hoa, Diệp An Bang sớm biết rõ chuyện Hắc Sơn trấn. Nói thật là ngay từ trước kidìệp An Bang đã chú ý đến Tô Mộc, ban đầu là vì Diệp Tích, bây giờ là do năng lực của hắn. Không phải ai đều có thể biến Hắc Sơn trấn thành viên khu phát triển hiện tại.
Diệp An Bang nhìn Tô Mộc bây giờ như thấy mình năm xưa.
Cũng tinh thần phấn khởi, tuổi trẻ nhiệt huyết.
Hôm nay kêu Tô Mộc đến là vì Diệp Tích mong Diệp An Bang quan tâm Tô Mộc một chút, nhưng bản thân gã cũng muốn chính mắt thấy hắn đã biến thành bộ dạng gì.
Không phải người nào đều có tư cách làm con rể của Diệp An Bang.
Tô Mộc báo cáo tỉ mỉ, ban đầu kể rõ bản kế hoạch phát triển Hắc Sơn trấn, sau đó trải dàn ra. Tô Mộc nói một tiếng đồng hồ mới xong, báo cáo làm hắn khát nước. Vài lần Chung Tuyền muốn nhắc nhở Diệp An Bang sắp có cuộc họp, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của gã thì Chung Tuyền biết điều không xen lời.
Diệp An Bang tùy ý hỏi:
- Tô Mộc, cháu chỉ nói toàn chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Sao bác nghe nói đoạn thời gian trước hai phó trưởng trấn Hắc Sơn trấn xảy ra chuyện?
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Bộ trưởng, hiện tượng này chỉ là cá biệt, cán bộ Hắc Sơn trấn còn nhiều người vượt qua thử thách.
Diệp An Bang đổi đề tài:
- Tô Mộc, có muốn nghe bác kể chuyện không?
Tô Mộc lên tiếng:
- Bộ trưởng nói đi.
Diệp An Bang trầm ngâm, chậm rãi nói:
- Bác kể câu chuyện này có lẽ cháu cũng nghe nói rồi, kể về Tô Đông Pha và Phật Ấn.
- Có một ngày Tô Đông Pha và Phật Ấn ngồi thiền đối diện nhau.
- Tô Đông Pha đột nhiên hỏi: Đại sư thấy bộ dạng của ta thế nào?
- Phật Ấn trả lời: Trong mắt ta thì cư sĩ như vị phật.
- Nói xong Phật Ấn hỏi ngược lại: Cư sĩ thấy bộ dạng của ta thế nào?
- Tô Đông Pha cười nói: Ta thấy đại sư như đống phân.
- Phật Ấn cười cười không quan tâm.
Tô Đông Pha về nhà kiêu ngạo kể lại cho Tô tiểu muội nghe.
Tô tiểu muội khinh thường cười nhạt:
- Anh thua thảm như thế còn có mặt mũi đắc ý. Anh không biết sao? Một người trong lòng có phật thì nhìn chúng sinh đều là phật. Một người trong lòng đầy phân trâu đương nhiên nhìn cái gì cũng là phân.
- Tô Mộc, có biết ta kể chuyện này cho cháu nghe là có ý gì không?
Trước kia Tô Mộc đã nghe câu chuyện này, Thương Đình kể cho hắn. Khi ấy Tô Mộc còn nhỏ, chỉ xem như truyệ cười. Bây giờ làm quan, nghe Diệp An Bang chính miệng kể chuyện, Tô Mộc biết chuyện không đơn giản.
Tô Mộc nói:
- Bộ trưởng, cháu nghĩ câu chuyện cho chúng ta một đạo lý đơn giản đó là vấn đề cảnh giới tư tưởng. Cảnh giới tư tưởng cao thì nhìn góc độ vấn đề cao, nếu cảnh giới tư tưởng thấp thì ánh mắt nhỏ hẹp.
Diệp An Bang lắc đầu, nói:
- Tô Mộc, điều ta muốn nói với cháu không liên quan gì đến cảnh giới tư tưởng. Ngụ ý câu chuyện này là người khác nhau, tầm mắt cũng khác.
- Cháu giỏi về làm kinh tế, điều này đúng. Khi cháu làm trưởng trấn, phát triển Hắc Sơn trấn đến quy mô hiện tại, chiến tích nay không ai xóa bỏ được.
- Nhưng bây giờ cháu là bí thư trấn ủy, có biết bí thư trấn ủy làm cái gì không? Là quản người. Làm bí thư quản người, nếu tầm mắt của cháu còn trong phạm vi kinh tế thì giống như Tô Đông Pha, nhỏ hẹp. Cháu phải giống Phật Ấn, đưa tầm mắt ra xa hơn, tầm mắt rộng lớn hơn.
- Làm bí thư trấn ủy, cháu chẳng những phải trù tính toàn cục, quan trọng nhất là công tác xây dựng Đảng. Nếu cháu làm đúng chỗ thì sao xảy ra chuyện hai phó trưởng trấn gây rùm beng thế này?
- Nhân dân cho cháu quyền lực, Đảng giao trách nhiệm cho cháu không phải để cháu lây ra khoe khoang. Một số người không nghe lời, trái luật lệ, làm rối phép tắc, lúc nên hành động thì phải xuống tay dứt khoát.
Đây mới là điều Diệp An Bang muốn nói.
Ầm!
Tô Mộc như bị sét đánh, thể hồ quán đỉnh. Trước kia mờ mịt đều bị đập nát, Diệp An Bang đã nói quá rõ ràng, nếu Tô Mộc không hiểu thì hắn hết thuốc chữa.
- Nắm giữ nhân sự, quyết đoán xử lý, ưu thế đề bạt, chỉ cần làm được điều này, bảo đảm dùng người hiền, không sợ không làm tốt công việc. Đúng, chính là vậy.
Mắt Tô Mộc sáng lên, Quan Bảng lơ lửng trong đầu hắn xoay nhanh. Lúc trước Tô Mộc tham ngộ quan thuật cùng lắm chỉ như đọc sách bây giờ cánh cửa tâm hồn hắn bị đẩy ra, quan thuật tuôn trào.
Trước kia Tô Mộc chỉ nghĩ đến làm sao giúp dân lại bỏ qua quyền lực trong tay mình, cùng là thanh Thượng Phương bảo kiếm, có thể không nương tình chém tham quan ô lại. Nhìn từ góc độ này thì xử lý đám khốn kia cũng là loại giúp dân.
Chỉ cần giúp dân, xuống tay ác có gì sợ?
Tô Mộc tự tin nói:
- Bộ trưởng, cháu đã hiểu.
Diệp An Bang nói:
- Hiểu thì tốt, xảy ra chuyện gì tùy thời báo cáo với Chung Tuyền.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Vâng!
Diệp An Bang nói:
- Nghĩ thông rồi thì về đi, cháu chỉ cần nhớ một điều, hết lòng hết dạ làm việc, dù trong quá trình có đắc tội ai cũng không sợ. Nơi này là thiên hạ của Đảng, không ai có thể làm trái kỷ luật.
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Vâng thưa bộ trưởng.
Tô Mộc biết có Diệp An Bang nói câu này tương đương với có người che chở trong tỉnh. Có Diệp An Bang chăm sóc, Tô Mộc xuống dưới làm việc không cần cóng tay cóng chân, không phải ai muốn xoa nắn hắn cũng được.
Chờ Tô Mộc ra khỏi văn phòng, Diệp An Bang mỉm cười hỏi:
- Chung Tuyền, cậu cảm thấy Tô Mộc thế nào?
Chung Tuyền trầm ngâm nói:
- Lãnh đạo, theo tôi thấy Tô Mộc là nhân tài đáng đào tạo.
Diệp An Bang lạnh nhạt nói:
- Chuyện hôm nay cậu biết là được, sau này Tô Mộc có việc gì, miễn không làm trái nguyên tắc thì cố gắng giúp đỡ. Còn nữa, danh sách vào học trường Đảng gần đây hãy xếp Tô Mộc vào.
Chung Tuyền cung kính nói:
- Vâng thưa lãnh đạo!
Diệp An Bang đứng bên khung cửa sổ, trầm giọng nói:
- Con gái, bố vì con đã vi phạm nguyên tắc. Tô Mộc, tốt nhất đừng để ta thất vọng.
/1590
|