Chương 209: Thời đại mới
Tô Mộc không ở lại Thành phố Thanh Lâm lâu, xong chuyện rồi hắn quay về. Tô Mộc không về Hắc Sơn trấn mà đi thẳng đến tòa nhà huyện ủy huyện Hình Đường, vào văn phòng Nhiếp Việt.
So với trước kia thì bây giờ Tô Mộc toát ra khí chất nội liễm. Tô Mộc trước kia chỉ lo phúc lợi vì dân, tinh thần bồng bột. Tô Mộc hiện tại như mỹ ngọc nội liễm. Qua chuyện này cho Tô Mộc hiểu một đạo lý rằng trước khi nắm giữ quyền lực tuyệt đối thì ai đều có thể giẫm đạp qua người hắn.
Muốn làm việc thì phải có quyền lên tiếng càng lớn.
Nhiếp Việt vòng ra khỏi bàn công tác, bưng tách trà Ninh Hạo rót sẵn, mỉm cười đưa cho Tô Mộc.
- Tô Mộc, chuyện lần này đã để cậu chịu uất ức.
Tô Mộc nói:
- Bí thư, cho qua vụ này đi. Nhưng cháu muốn xin phép bí thư được nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhiếp Việt cười nói:
- Nghỉ ngơi? Cũng tốt, chuyện trong Hắc Sơn trấn đã bước vào quỹ đạo, trong thời gian này cháu xông xáo mệt mỏi, nghỉ ngơi hai ngày cũng tốt.
Nhiếp Việt trừ muốn bồi dưỡng Tô Mộc làm thành viên tổ chức ra, gã còn cảm giác khác không nói nên lời đó là kính sợ. Đúng vậy, kính sợ. Khi Nhiếp Việt biết rõ vì sao sự kiện này cuối cùng đổi chiều gió, không theo lẽ thường là kéo Tiêu Vân Sơn xuống đài liền xong. Nhiếp Việt thế mới biết chỗ dựa của Tô Mộc là trong tỉnh, còn là bí thư tỉnh ủy, Trịnh Vấn Tri.
Đặt người như vậy ở bên cạnh, Nhiếp Việt không biết nên nói cái gì.
Mấy ngày nay Nhiếp Việt và thân thích của vị bí thư trưởng tỉnh ủy nói điện thoại xong gã sáng sủa hơn nhiều. Miễn là Nhiếp Việt hết lòng bồi dưỡng Tô Mộc, sợ gì sau này không nhận được ích lợi? Nhiếp Việt vốn tin tưởng, công nhận Tô Mộc rồi, xảy ra chuyện này gã càng dốc sức tài bồi Tô Mộc hơn.
Qua vụ này Nhiếp Việt thấy rõ ràng Hồ Vi Quốc cũng chỉ là kẻ chết thay, người đứng sau màn chưa bị kéo ra. Kết quả giải quyết này không công bằng với Tô Mộc, trong lòng hắn bất mãn là bình thường. Thừa dịp này cho Tô Mộc nghỉ phép mấy ngày cũng hợp lý.
Quan trọng nhất là hôm qua Nhiếp Việt nhận được thư thông báo, do trường chính trị tỉnh phát, muốn Tô Mộc tham gia ban huấn luyện cán bộ cấp xử tỉnh Giang Nam do trường chính trị tỉnh tổ chức.
Ban huấn luyện cán bộ cấp xử lần này khác với trước, người nào được huấn luyện ra toàn là chuẩn bị thăng quan. Tô Mộc với thân phận cấp khoa đi trường chính trị tỉnh mạ vàng, chờ hắn ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành phó xử, nhảy vọt lên một bước.
Nhiếp Việt cho rằng dựa theo chiến tích hiện tại của Tô Mộc, dù cho hắn cấp phó chủ tịch huyện cũng không đủ.
Nhiếp Việt cười đưa giấy mời cho Tô Mộc:
- Tô Mộc, đây là giấy mời trường chính trị tỉnh phát, quy định trong vòng một tuần đi trường chính trị tỉnh Thành phố Thịnh Kinh huấn luyện ba tháng. Chú có hai suy nghĩ, cháu nghe rồi góp ý.
Thông báo trường chính trị tỉnh huấn luyện?
Tô Mộc không hiểu giấy mời này là sao, nhưng nhớ đến Diệp An Bang kiêm nhiệm chức vụ hiệu trưởng trường chính trị tỉnh thì hiểu ngay. Có lẽ Diệp An Bang muốn đưa Tô Mộc đi trường chính trị tỉnh huấn luyện, tạm giảm bớt sức ảnh hưởng của hắn. Chuyện lần này truyền ra ngoài rộng rãi sẽ không tốt cho Tô Mộc.
Bởi vì một bí thư trấn ủy cấp chính khoa lại kéo một phó xử, một chính sảnh xuống đài, tin tức làm người ta giật mình.
Tô Mộc nói:
- Bí thư muốn gì cứ nói thẳng, cháu là lính dưới tay người, bí thư cứ sai bảo cháu là được.
Nhiếp Việt nói:
- Tốt, vậy chú không quanh co nữa. Ai có mắt đều thấy Hắc Sơn trấn phát triển rất nhanh, ban lãnh đạo Hắc Sơn trấn hiện tại không đủ quản lý tình huống hiện tại. Trải qua thường ủy huyện ủy nghiên cứu quyết định, từ bảy vị ban lãnh đạo Hắc Sơn trấn tăng lên chín vị.
Bảy lên chín người? Lòng Tô Mộc máy động, đáng lý ra thành trấn phát triển kinh tế nhanh thế này dù có mười một lãnh đạo trấn ủy ủy ban trấn cũng không lạ. Hắc Sơn trấn từ bảy biến thành chín vị không quá khác người.
Còn về ai chú đẩy tăng số người thì Tô Mộc không có tâm tình chú ý, nếu hắn không đoán sai, rất nhanh Nhiếp Việt sẽ điều động chức vụ của Tô Mộc.
Lý do đơn giản, Tô Mộc sắp đi trường chính trị tỉnh huấn luyện, không lý nào ba tháng hắn vắng nhà để Hắc Sơn trấn mất lãnh đạo bí thư trấn ủy.
Tô Mộc nói:
- Bí thư, cháu vẫn câu nói cũ, cháu một lòng nghe theo tổ chức sắp xếp. Nhưng nếu cháu bị điều đi thì cháu hy vọng chức bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn do phó bí thư Trương An tiếp nhận. Trương An có thể làm việc theo ý huyện ủy, chấp hành kế hoạch phát triển Hắc Sơn trấn rất tốt.
Nhiếp Việt hỏi:
- Không thành vấn đề, cháu còn gì muốn nói không?
Tô Mộc ngẫm nghĩ, mở miệng nói:
- Nếu được thì cháu muốn trình lên huyện ủy suy xét đoạn thời gian trước cháu có đưa lên đề nghị chương trình. Cháu đề nghị lập phân cục huyện công an ở Hắc Sơn trấn.
Nhiếp Việt nói:
- Đây là chuyện nội bộ huyện cục công an, nhưng chú có thể hứa với cháu sẽ làm được.
Tô Mộc nói:
- Vậy thì cháu không còn vấn đề gì nữa.
Nhiếp Việt cười nói:
- Được rồi, Tô Mộc, trưa nay đừng đi, hai chúng ta ở nhà uống rượu. Dì của cháu cứ nhắc mãi lâu không thấy cháu ghé nhà. Và cháu chưa gặp con gái bảo bối của chú đúng không? Nó học năm bốn, đang ở nhà, chờ tới tháng sáu sẽ tốt nghiệp. Các cháu làm quen với nhau đi.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Cháu nghe theo bí thư.
Thái độ của Nhiếp Việt rất rõ ràng, Tô Mộc biết chuyện hắn bị điều khỏi Hắc Sơn trấn là ván đã đóng thuyền. Gây lớn chuyện như vậy còn để Tô Mộc ở lại Hắc Sơn trấn thì cấp trên cũng không chịu. Nhiếp Việt có không muốn cỡ nào thì gã không thể làm trái chỉ thành phố cấp trên.
Nhưng coi như không uổng phí, Tô Mộc sắp rời khỏi Hắc Sơn trấn nhưng trong này còn nến móng của hắn, tin tưởng sẽ không xảy ra chuyện gì. Tô Mộc tin tưởng hắn sẽ được trọng dụng chứ không phải bị cắt chức, dù Đỗ Kiện có suy nghĩ gì cũng khó gây sóng gió.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Mặc kệ nó, bây giờ được nghỉ ngơi một tuần, mấy chuyện khác cứ để thuận theo tự nhiên.
Tô Mộc quay về Hắc Sơn trấn, sắp xếp mọi chuyện. Trần Thái Niên trưởng bộ tổ chức huyện ủy đến Hắc Sơn trấn tuyên bố hàng loạt quyết định của huyện ủy.
Tô Mộc bị miễn chức vụ bí thư trấn ủy, sẽ được bổ nhiệm sau.
Trương An trở thành bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn mới.
Đổng Hướng Thụy thay Trương An thành phó bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn.
Dương Duệ đảm nhiệm bí thư trấn ủy ban kỷ luật do ủy ban kỷ luật huyện cắt cử.
Ngoài ra Hắc Sơn trấn tăng thêm hai phó trưởng trấn.
Những chuyện khác không thay đổi.
Hắc Sơn trấn tiến vào thời kỳ hoàn toàn mới.
****************************************
Chương 210: Trường chính trị tỉnh
Mặc dù Tô Mộc được nghỉ bảy ngày nhưng lo tiếp đón mấy quan viên Hắc Sơn trấn đã ngốn hết hai ngày thời gian. Cái này còn do Tô Mộc cố gắng áp súc, chỉ nói chuyện với lãnh đạo trung tâm. Đây là bước đi cần thiết, Tô Mộc không muốn xảy ra chuyện người đi trà lạnh.
Hắc Sơn trấn là chỗ phát triển kinh tế thứ nhất Tô Mộc tạo ra khi bước vào quan trường, là chiến tích lập nghiệp của hắn. Bất cứ lúc nào Tô Mộc sẽ không bỏ Hắc Sơn trấn.
Hắc Sơn trấn mãi mãi nhớ công Tô Mộc. Nếu không nhờ Tô Mộc thì bây giờ Hắc Sơn trấn vẫn là chỗ nghèo nàn, rách nát. Nếu không phải thích điệu thấp, một đám thôn dân Hắc Sơn trấn đủ làm hắn mệt chết.
Dàn xếp xong chuyện Hắc Sơn trấn, Tô Mộc ở lại huyện Hình Đường một ngày. Tô Mộc sắp rời đi nửa năm, trong thời gian này hắn tìm cách khiến những người mình chơi thân lên chức, đây là hy vọng duy nhất trong lòng hắn. Cục diện cũng phát triển theo hướng Tô Mộc thiết kế.
Trong một quán rượu nhỏ ở thành phố trấn.
Tô Mộc bưng ly rượu lên, mỉm cười nói:
- Lão bí thư, xin chúc mừng.
Ngồi đối diện Tô Mộc chính là lão bí thư của Hắc Sơn trấn, Lương Xương Quý. Nhưng bây giờ Lương Xương Quý không còn là phó chủ tịch huyện mà thành phó chủ tịch huyện thường vụ trăm phần trăm. Huyện Hình Đường trống hai danh ngạch phó thường vụ cuối cùng rơi vào tay Lương Xương Quý. Nhiếp Việt thích sắp xếp này, Trương Thụy An cũng không phản đối nhiều.
Hết cách, ai kêu bây giờ Hắc Sơn trấn phát triển thế không thể đỡ. Lương Xương Quý lập nghiệp từ Hắc Sơn trấn, vị trí trống phó thường vụ hơi vận động một chút thì chắc chắn rơi vào tay Lương Xương Quý. Hơn nữa Lương Xương Quý lớn tuổi, sắp về hưu, làm xong chuyến này là xuống ghế được rồi.
Trong tình huống đó Trương Thụy An cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội Lương Xương Quý. Vì hiện tại Lương Xương Quý là phó chủ tịch huyện thường vụ ủy ban huyện, nếu lão cố ý thì bên cạnh sẽ tụ tập một đám người. Trở mặt với Lương Xương Quý chỉ có hại không lợi lộc gì cho Trương Thụy An. Một chủ tịch huyện không khống chế được ủy ban huyện thì quá muối mặt.
Lương Xương Quý hùngh ồn nói:
- Khỉ con nhà ngươi đừng truê chọc ta nữa. Ta biết vị trí của ta đến như thế nào, nếu không có ngươi thì lão cậu ta đây đừng mơ ngồi vào vị trí phó chủ tịch huyện thường vụ trước khi về hưu. Cạn ly vì việc này đi, cạn!
Tô Mộc cười uống rượu:
- Cạn!
Lương Xương Quý hỏi:
- Cháu có biết xảy ra chuyện gì không? Tại sao điều cháu đi trường chính trị tỉnh huấn luyện học tập nửa năm? Hắc Sơn trấn sắp xếp hết chưa?
Toàn là câu thật lòng thật dạ, đổi lại người khác sẽ không hỏi thẳng như Lương Xương Quý. Chỉ vì Lương Xương Quý có quan hệ rất quan trọng với Tô Mộc. Nếu không nhờ Lương Xương Quý, Tô Mộc không có tư cách bước vào quan trường. Không khoa trương khi nói Lương Xương Quý tạo nên Tô Mộc có hết mọi thứ hiện nay, kẻ dẫn đường tràn đầy ân tình.
Tô Mộc chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm Lương Xương Quý, hắn cười nói:
- Lão cậu, chuyện lần này là do cháu gây lớn chuyện trong thành phố, cấp trên sợ ảnh hưởng nên mới điều cháu đi. Nhưng không sao, bây giờ Hắc Sơn trấn đã bước lên quỹ đạo, giao cho Trương An làm cháu cũng yên lòng. Hơn nữa có lão cậu ở trong huyện tọa trấn, cháu không tin có mặt lão cậu còn ai lật trời đổ nước trong Hắc Sơn trấn được.
Lương Xương Quý nói:
- Cháu cứ yên tâm đi, Hắc Sơn trấn là tâm huyết của cháu và ta, dù có liều mạng già thì ta tuyệt đối không để ai phá hỏng. Nào, uống rượu!
- Cạn, cháu kính lão cậu một ly!
Tô Mộc và Lương Xương Quý nói chuyện một lúc rồi đi.
Tô Mộc đã dàn xếp hết tất cả những gì cần làm, hắn không cần tiếp tục ở lại huyện Hình Đường nữa. Tô Mộc ngồi trên xe từ Trấn Long Tỉnh về Tô trang.
Lương Xương Quý nhìn Tô Mộc khuất xa, nhỏ giọng nói:
- Cây non ngày xưa giờ đã trưởng thành khỏe mạnh. Tô Mộc, lão cậu rất mong chờ ngày thấy ngươi trưởng thành cây to chọc trời, một mảnh lá che trời, phúc ấm hương thôn.
Mấy ngày còn lại Tô Mộc ở nhà với Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan. Lần này đi Thành phố Thịnh Kinh không biết mất bao lâu, Tô Mộc không yên lòng nhất là bố mẹ. Sau sự kiện bị ủy ban kỷ luật thành phố mang đi hiệp trợ điều tra làm Tô Mộc trưởng thành hơn nhiều, trút bỏ non nớt, thích ứng quan thuật chốn quan trường hơn.
Sự kiện này làm Tô Mộc trưởng thành, hắn cũng cảm giác rõ ràng bố mẹ lớn tuổi. Thời gian dần trôi, mỗi ngày Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan sẽ già hơn. Nếu có thể thì Tô Mộc cố gắng rút ra thời gian bên bố mẹ. Tô Mộc muốn kêu hai người ở chung với mình, nhưng Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan không muốn rời khỏi Tô trang, rời đi nơi bọn họ đã sống hơn nửa đời người.
Ngẫu nhiên đi ra ngoài dạo chơi thì được, kêu Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn chắc chắn hai người không đồng ý. Từng sợi tóc bạc, mỗi sợi là năm tháng lắng đọng.
Tô Mộc biết Tô trang có nhiều đứa trẻ giống Tô Mộc và Tô Khả, nhưng đa số bởi vì gia đình khó khăn mà sớm bỏ học. Có chỉ học xong cấp 3, có người chưa học cấp 2.
Trong tình huống đó Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan thông qua mua bán đặc sản vùng núi nuôi hai anh em đi học. Thứ khác có thể từ bỏ nhưng về điều này thì Tô Lão Thực cắn răng kiên trì đến cùng, chỉ có đọc sách mới có đường ra. Tô Lão Thực không muốn Tô Mộc cả đời giống như gã chết già trong Tô trang.
Nam nhi đại trượng phu cần có trái tim phiêu bạt, miễn Tô Mộc thành tài thì Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan mệt nhọc cực khổ mấy cũng cam lòng. Giờ nhà Tô Mộc là gia đình người trong Tô trang hâm mộ nhất, bọn họ không nhờ vào may mắn mà có nguyên nhân cố gắng.
Tô Mộc hưởng thụ gia đình êm ấm được mây ngày thì rời khỏi Tô trang, đến Thành phố Thịnh Kinh.
Hiện giờ là mùa xuân, gió mát ấm áp ập vào mặt. Tô Mộc say mê hít sâu vài lần. Tạm thời rời khỏi Hắc Sơn trấn, huyện Hình Đường ồn nào, hắn cảm thấy giải thoát, tâm tình vui sướng như lúc còn học trường đại học hễ đến kỳ nghỉ bảy ngày sẽ sướng rơn.
Tô Mộc không là loại người thích hành động cao điệu, dù đến trường chính trị tỉnh cũng vẫn vậy. Tô Mộc không để ai đưa rước, một mình cõng ba lô chứa vài món đồ là xong. Lúc trước học đại học Tô Mộc đã biết trường chính trị tỉnh tỉnh Giang Nam nằm ở đâu. Lần đó Tô Mộc đại biểu đoàn thanh niên cộng sản hội sinh viên đại học Giang Nam đưa tài liệu, nên lần này đến trường chính trị tỉnh hắn không thấy xa lạ.
Tô Mộc đứng trước trường học khí thế trang nghiêm, trong lòng vang lên thanh âm:
- Trường chính trị tỉnh, ta đến đây!
Hắn sẽ ở đây nửa năm, lòng Tô Mộc dâng trào xúc động.
Vẻ mặt Tô Mộc tràn đầy thần thánh định bước chân qua cổng trường Đảng thì bên cạnh chợt vang tiếng còi xe hơi inh ỏi. Tô Mộc chưa kịp né tránh, một chiếc xe Audi màu đen lướt qua người hắn. Lái xe quá nguy hiểm, nó trượt sang một li nữa là sẽ đụng Tô Mộc ngã xuống đất.
Nụ cười biến mất trên mặt Tô Mộc, thay thế là sự tức giận.
****************************************
Chương 211: Diêm Sùng
May mắn Tô Mộc phản ứng nhanh nhẹn, đổi lại người khác không chừng đã bị đụng bay, điều này không liên quan kỹ thuật lái xe. Cổng trường to như vậy, có cần lái xe vênh váo như thế không?
Tô Mộc đang định tiến lên chất vấn thì bị một bóng người kéo lại:
- Vị huynh đệ này, chờ chút.
Đó là một nam nhân vóc dáng gầy gò, đeo mắt kính gọng vàng, bộ dáng nhã nhặn lịch thiệp.
Tô Mộc dừng lại, hỏi:
- Có chuyện gì không?
Nam nhân mỉm cười nói:
- Cậu muốn đi lên lý luận với hắn đúng không? Không cần thiết, nhìn bộ dạng của cậu chắc đến trường chính trị tỉnh làm việc đi? Cậu đừng chọc rắc rối thì hơn, nếu đắc tội người đó thì đừng mơ hoàn thành công việc, trở về sẽ bị lãnh đạo mắng chết.
Tô Mộc hỏi:
- Anh biết hắn là ai?
- Tất nhiên.
Nam nhân cười nói:
- Người đó là cháu ruột của Tề Lộ Minh chủ nhiệm bộ giáo vụ trường chính trị tỉnh, Tề Thiếu Kiệt. Hắn ỷ vào có chú là chủ nhiệm bộ giáo vụ nên luôn ko để ai vào mắt. Ta thấy tiểu huynh đệ cũng đến làm việc, ít đắc tội một người thì tốt hơn.
Tô Mộc liếc mắt xe Audi đã lái xa, hắn lười tìm rắc rối.
Tô Mộc đưa một điếu thuốc lá, mỉm cười nói:
- Lão ca tên là gì?
Từ Lâm Giang cười cười:
- Từ Lâm Giang. Huynh đệ, nghe lão ca khuyên một câu, đi ra đường đừng dễ nóng tính như vậy.
Nhìn là biết Từ Lâm Giang thuộc mẫu nhiệt tình, đổi lại người khác lười khuyên Tô Mộc.
- Anh Từ nói đúng.
Tô Mộc cười hỏi:
- Xin cho hỏi đi đâu báo danh ban huấn luyện trường Đảng?
Từ Lâm Giang đang hút thuốc khựng lại, ngạc nhiên nhìn Tô Mộc.
- Chẳng lẽ huynh đệ không đến làm việc? Là . . .
Tô Mộc cười nói:
- Đúng vậy! Em không đến làm việc, ta là học viên ban huấn luyện trường Đảng lần này.
Từ Lâm Giang cười nói:
- Huynh đệ giỏi, không ngờ ngươi còn trẻ tuổi đã có thể tham gia ban huấn luyện trường Đảng lần này. Là phó xử phải không? Làm ở đâu? Phải rồi chưa giới thiệu đàng hoàng, để ta tự giới thiệu lại lần nữa. Từ Lâm Giang, phó xử tỉnh đoàn, cũng là học viên ban huấn luyện trường Đảng. Chúng ta chung một lớp, ta đến trước mấy ngày, đã làm xong thủ tục.
- Phó xử?
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Anh Từ, tên em là Tô Mộc, đến từ huyện Hình Đường, nhưng không phải phó xử mà chỉ là cấp chính khoa, được hưởng đãi ngộ phó xử.
Từ Lâm Giang nhiệt tình nói:
- Vậy cũng giỏi rồi. Đi, Tô Mộc, anh dẫn em đi làm thủ tục.
Từ Lâm Giang định ra ngoài làm công việc, giờ gặp Tô Mộc thì gã gác chuyện của mình sang một bên, dẫn hắn đi chỗ giáo vụ. Thủ tục báo danh ban huấn luyện trường Đảng toàn làm ở chỗ giáo vụ.
Có Từ Lâm Giang hỗ trợ, thủ tục báo danh của Tô Mộc nhanh chóng hoàn thành. May mắn là Tô Mộc và Từ Lâm Giang chung một ký túc xá, hai người khá bất ngờ.
Bởi vì hiện tại còn chưa tới giữa trưa, Tô Mộc và Từ Lâm Giang ngồi nói chuyện chơi. Từ Lâm Giang là phó xử tỉnh đoàn khiến Tô Mộc nhớ đến Tần Mông, nếu Từ Lâm Giang không tệ thì hắn định giới thiệu cho Tần Mông. Dù sao Tần Mông là bí thư tỉnh đoàn, chắc Từ Lâm Giang cũng biết.
Không lâu sau, khoảng hơn mười giờ, cánh cửa ký túc xá bị nhẹ nhàng đẩy ra. Một nam nhân bước vào, vóc dáng cao to, mặt chữ điền, cho cảm giác trung hậu nghiêm khắc.
Nam nhân liếc qua Từ Lâm Giang và Tô Mộc, khi thấy Tô Mộc thì mắt gã lóe tia sáng.
Nam nhân không cẩn trọng bao nhiêu, gã buông hành lý, cười nói:
- Từ nay về sau trong ba tháng chúng ta sẽ ở cùng nhau, gặp gỡ cũng là duyên phận. Xin tự giới thiệu, ta tên Khương Đào, quản lý xử cán bộ của bộ tổ chức Thành phố Hoàng Dương, sau này xin giúp đỡ cho.
Quả nhiên làm công tác tổ chức.
Tô Mộc, Từ Lâm Giang cười chào Khương Đào. Ngay từ đầu mọi người trực tiếp nói ra chức vụ nên Tô Mộc không sử dụng Quan Bảng điều tra, bị hạn chế một ngày sử dụng năm lần, khi biết rõ lai lịch của người ta mà vẫn dùng Quan Bảng thì là lãng phí.
Khoảng hai mươi phút sau, người thứ bốn đến ký túc xá. Khi người này lộ mặt thì mắt Tô Mộc sáng lên. Nam nhân toát ra khí chất và cách ăn mặc như người thành đạt, nhất là bộ đồ trên người chỉ tính giá tiền đã cỡ bốn con số, ít nhất hơn năm ngàn.
Nam nhân không có vẻ cao cao tại thượng nhìn đời, vẻ mặt hiền hòa. Khi nam nhân nhìn quét ba người, ánh mắt giao nhau với Tô Mộc thì cười càng tươi.
- Ba vị, xem ra ta tới chậm nhất. Xin tự giới thiệu, ta tên Diêm Sùng. Tô Mộc, không ngờ gặp cậu ở đây, thật là có duyên.
Tô Mộc cười nói:
- Diêm sư huynh, đã lâu không gặp.
Từ Lâm Giang hỏi:
- Như thế nào? Các người quen biết nhau?
Lăn lộn trong thể chế, miễn là cố ý thì mấy ai ánh mắt không sắc bén? Đặc biệt trà trộn trong tỉnh thánh, đôi mắt Từ Lâm Giang như hỏa nhãn kim tinh. Diêm Sùng vô tình toát ra phong độ chứng minh gã không phải người bình thường, trong ban huấn luyện trường Đảng cấp phó xử xuất hiện nhân vật nổi bật như vậy, Từ Lâm Giang biết cuộc huấn luyện này sẽ không nhàm chán.
Khương Đào chêm vào:
- Phải rồi, Tô Mộc giới thiệu đi.
Tô Mộc hỏi:
- Diêm sư huynh đừng giấu, nói đi, bây giờ sư huynh làm việc ở đâu?
Tô Mộc và Diêm Sùng quen nhau rất có duyên phận. Ngày xưa Diêm Sùng là nghiên cứu sinh bái vào môn hạ một vị giáo sư kinh tế viện quản lý đại học Giang Nam. Khi ấy Tô Mộc là tài năng mới xuất hiện trong đại học Giang Nam, theo sư phụ Ngô Thanh Nguyên, vô tình quen với Diêm Sùng. Khi ấy Diêm Sùng đã là cấp chính khoa, học trong đại học Giang Nam không theo hệ nguyên ngày.
Điều này không cản trở Tô Mộc và Diêm Sùng xa lạ, hai người gặp nhau như quen thân từ lâu. Tô Mộc, Diêm Sùng có nhiều quan điểm kinh tế giống hệt Tô Mộc. Không khoa trương khi nói trong lòng Tô Mộc phục ai nhất thì Diêm Sùng có một vị trí trong đó.
Diêm Sùng cũng có suy nghĩ tương tự Tô Mộc và còn nặng hơn hắn.
Nếu không phải lúc đó Tô Mộc chỉ là một sinh viên thì Diêm Sùng rất muốn bắt cóc hắn. Quan niệm kinh tế, cái nhìn đại cục tài chính của Tô Mộc đều làm Diêm Sùng tôn sùng. Tiếp nghiệp xong Diêm Sùng định liên lạc với Tô Mộc, ai ngờ hai người bỏ lỡ nhau, bây giờ gặp lại trong hoàn cảnh này.
Nghe Tô Mộc hỏi, nhìn ánh mắt Từ Lâm Giang, Khương Đào mong chờ, Diêm Sùng mỉm cười nói:
- Bây giờ ta làm phòng tài chính tỉnh, chuyên về kiến thiết kinh tế.
Ánh mắt Từ Lâm Giang, Khương Đào nóng cháy, chỉ có Tô Mộc là không thay đổi.
Tô Mộc không ở lại Thành phố Thanh Lâm lâu, xong chuyện rồi hắn quay về. Tô Mộc không về Hắc Sơn trấn mà đi thẳng đến tòa nhà huyện ủy huyện Hình Đường, vào văn phòng Nhiếp Việt.
So với trước kia thì bây giờ Tô Mộc toát ra khí chất nội liễm. Tô Mộc trước kia chỉ lo phúc lợi vì dân, tinh thần bồng bột. Tô Mộc hiện tại như mỹ ngọc nội liễm. Qua chuyện này cho Tô Mộc hiểu một đạo lý rằng trước khi nắm giữ quyền lực tuyệt đối thì ai đều có thể giẫm đạp qua người hắn.
Muốn làm việc thì phải có quyền lên tiếng càng lớn.
Nhiếp Việt vòng ra khỏi bàn công tác, bưng tách trà Ninh Hạo rót sẵn, mỉm cười đưa cho Tô Mộc.
- Tô Mộc, chuyện lần này đã để cậu chịu uất ức.
Tô Mộc nói:
- Bí thư, cho qua vụ này đi. Nhưng cháu muốn xin phép bí thư được nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhiếp Việt cười nói:
- Nghỉ ngơi? Cũng tốt, chuyện trong Hắc Sơn trấn đã bước vào quỹ đạo, trong thời gian này cháu xông xáo mệt mỏi, nghỉ ngơi hai ngày cũng tốt.
Nhiếp Việt trừ muốn bồi dưỡng Tô Mộc làm thành viên tổ chức ra, gã còn cảm giác khác không nói nên lời đó là kính sợ. Đúng vậy, kính sợ. Khi Nhiếp Việt biết rõ vì sao sự kiện này cuối cùng đổi chiều gió, không theo lẽ thường là kéo Tiêu Vân Sơn xuống đài liền xong. Nhiếp Việt thế mới biết chỗ dựa của Tô Mộc là trong tỉnh, còn là bí thư tỉnh ủy, Trịnh Vấn Tri.
Đặt người như vậy ở bên cạnh, Nhiếp Việt không biết nên nói cái gì.
Mấy ngày nay Nhiếp Việt và thân thích của vị bí thư trưởng tỉnh ủy nói điện thoại xong gã sáng sủa hơn nhiều. Miễn là Nhiếp Việt hết lòng bồi dưỡng Tô Mộc, sợ gì sau này không nhận được ích lợi? Nhiếp Việt vốn tin tưởng, công nhận Tô Mộc rồi, xảy ra chuyện này gã càng dốc sức tài bồi Tô Mộc hơn.
Qua vụ này Nhiếp Việt thấy rõ ràng Hồ Vi Quốc cũng chỉ là kẻ chết thay, người đứng sau màn chưa bị kéo ra. Kết quả giải quyết này không công bằng với Tô Mộc, trong lòng hắn bất mãn là bình thường. Thừa dịp này cho Tô Mộc nghỉ phép mấy ngày cũng hợp lý.
Quan trọng nhất là hôm qua Nhiếp Việt nhận được thư thông báo, do trường chính trị tỉnh phát, muốn Tô Mộc tham gia ban huấn luyện cán bộ cấp xử tỉnh Giang Nam do trường chính trị tỉnh tổ chức.
Ban huấn luyện cán bộ cấp xử lần này khác với trước, người nào được huấn luyện ra toàn là chuẩn bị thăng quan. Tô Mộc với thân phận cấp khoa đi trường chính trị tỉnh mạ vàng, chờ hắn ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành phó xử, nhảy vọt lên một bước.
Nhiếp Việt cho rằng dựa theo chiến tích hiện tại của Tô Mộc, dù cho hắn cấp phó chủ tịch huyện cũng không đủ.
Nhiếp Việt cười đưa giấy mời cho Tô Mộc:
- Tô Mộc, đây là giấy mời trường chính trị tỉnh phát, quy định trong vòng một tuần đi trường chính trị tỉnh Thành phố Thịnh Kinh huấn luyện ba tháng. Chú có hai suy nghĩ, cháu nghe rồi góp ý.
Thông báo trường chính trị tỉnh huấn luyện?
Tô Mộc không hiểu giấy mời này là sao, nhưng nhớ đến Diệp An Bang kiêm nhiệm chức vụ hiệu trưởng trường chính trị tỉnh thì hiểu ngay. Có lẽ Diệp An Bang muốn đưa Tô Mộc đi trường chính trị tỉnh huấn luyện, tạm giảm bớt sức ảnh hưởng của hắn. Chuyện lần này truyền ra ngoài rộng rãi sẽ không tốt cho Tô Mộc.
Bởi vì một bí thư trấn ủy cấp chính khoa lại kéo một phó xử, một chính sảnh xuống đài, tin tức làm người ta giật mình.
Tô Mộc nói:
- Bí thư muốn gì cứ nói thẳng, cháu là lính dưới tay người, bí thư cứ sai bảo cháu là được.
Nhiếp Việt nói:
- Tốt, vậy chú không quanh co nữa. Ai có mắt đều thấy Hắc Sơn trấn phát triển rất nhanh, ban lãnh đạo Hắc Sơn trấn hiện tại không đủ quản lý tình huống hiện tại. Trải qua thường ủy huyện ủy nghiên cứu quyết định, từ bảy vị ban lãnh đạo Hắc Sơn trấn tăng lên chín vị.
Bảy lên chín người? Lòng Tô Mộc máy động, đáng lý ra thành trấn phát triển kinh tế nhanh thế này dù có mười một lãnh đạo trấn ủy ủy ban trấn cũng không lạ. Hắc Sơn trấn từ bảy biến thành chín vị không quá khác người.
Còn về ai chú đẩy tăng số người thì Tô Mộc không có tâm tình chú ý, nếu hắn không đoán sai, rất nhanh Nhiếp Việt sẽ điều động chức vụ của Tô Mộc.
Lý do đơn giản, Tô Mộc sắp đi trường chính trị tỉnh huấn luyện, không lý nào ba tháng hắn vắng nhà để Hắc Sơn trấn mất lãnh đạo bí thư trấn ủy.
Tô Mộc nói:
- Bí thư, cháu vẫn câu nói cũ, cháu một lòng nghe theo tổ chức sắp xếp. Nhưng nếu cháu bị điều đi thì cháu hy vọng chức bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn do phó bí thư Trương An tiếp nhận. Trương An có thể làm việc theo ý huyện ủy, chấp hành kế hoạch phát triển Hắc Sơn trấn rất tốt.
Nhiếp Việt hỏi:
- Không thành vấn đề, cháu còn gì muốn nói không?
Tô Mộc ngẫm nghĩ, mở miệng nói:
- Nếu được thì cháu muốn trình lên huyện ủy suy xét đoạn thời gian trước cháu có đưa lên đề nghị chương trình. Cháu đề nghị lập phân cục huyện công an ở Hắc Sơn trấn.
Nhiếp Việt nói:
- Đây là chuyện nội bộ huyện cục công an, nhưng chú có thể hứa với cháu sẽ làm được.
Tô Mộc nói:
- Vậy thì cháu không còn vấn đề gì nữa.
Nhiếp Việt cười nói:
- Được rồi, Tô Mộc, trưa nay đừng đi, hai chúng ta ở nhà uống rượu. Dì của cháu cứ nhắc mãi lâu không thấy cháu ghé nhà. Và cháu chưa gặp con gái bảo bối của chú đúng không? Nó học năm bốn, đang ở nhà, chờ tới tháng sáu sẽ tốt nghiệp. Các cháu làm quen với nhau đi.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Cháu nghe theo bí thư.
Thái độ của Nhiếp Việt rất rõ ràng, Tô Mộc biết chuyện hắn bị điều khỏi Hắc Sơn trấn là ván đã đóng thuyền. Gây lớn chuyện như vậy còn để Tô Mộc ở lại Hắc Sơn trấn thì cấp trên cũng không chịu. Nhiếp Việt có không muốn cỡ nào thì gã không thể làm trái chỉ thành phố cấp trên.
Nhưng coi như không uổng phí, Tô Mộc sắp rời khỏi Hắc Sơn trấn nhưng trong này còn nến móng của hắn, tin tưởng sẽ không xảy ra chuyện gì. Tô Mộc tin tưởng hắn sẽ được trọng dụng chứ không phải bị cắt chức, dù Đỗ Kiện có suy nghĩ gì cũng khó gây sóng gió.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Mặc kệ nó, bây giờ được nghỉ ngơi một tuần, mấy chuyện khác cứ để thuận theo tự nhiên.
Tô Mộc quay về Hắc Sơn trấn, sắp xếp mọi chuyện. Trần Thái Niên trưởng bộ tổ chức huyện ủy đến Hắc Sơn trấn tuyên bố hàng loạt quyết định của huyện ủy.
Tô Mộc bị miễn chức vụ bí thư trấn ủy, sẽ được bổ nhiệm sau.
Trương An trở thành bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn mới.
Đổng Hướng Thụy thay Trương An thành phó bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn.
Dương Duệ đảm nhiệm bí thư trấn ủy ban kỷ luật do ủy ban kỷ luật huyện cắt cử.
Ngoài ra Hắc Sơn trấn tăng thêm hai phó trưởng trấn.
Những chuyện khác không thay đổi.
Hắc Sơn trấn tiến vào thời kỳ hoàn toàn mới.
****************************************
Chương 210: Trường chính trị tỉnh
Mặc dù Tô Mộc được nghỉ bảy ngày nhưng lo tiếp đón mấy quan viên Hắc Sơn trấn đã ngốn hết hai ngày thời gian. Cái này còn do Tô Mộc cố gắng áp súc, chỉ nói chuyện với lãnh đạo trung tâm. Đây là bước đi cần thiết, Tô Mộc không muốn xảy ra chuyện người đi trà lạnh.
Hắc Sơn trấn là chỗ phát triển kinh tế thứ nhất Tô Mộc tạo ra khi bước vào quan trường, là chiến tích lập nghiệp của hắn. Bất cứ lúc nào Tô Mộc sẽ không bỏ Hắc Sơn trấn.
Hắc Sơn trấn mãi mãi nhớ công Tô Mộc. Nếu không nhờ Tô Mộc thì bây giờ Hắc Sơn trấn vẫn là chỗ nghèo nàn, rách nát. Nếu không phải thích điệu thấp, một đám thôn dân Hắc Sơn trấn đủ làm hắn mệt chết.
Dàn xếp xong chuyện Hắc Sơn trấn, Tô Mộc ở lại huyện Hình Đường một ngày. Tô Mộc sắp rời đi nửa năm, trong thời gian này hắn tìm cách khiến những người mình chơi thân lên chức, đây là hy vọng duy nhất trong lòng hắn. Cục diện cũng phát triển theo hướng Tô Mộc thiết kế.
Trong một quán rượu nhỏ ở thành phố trấn.
Tô Mộc bưng ly rượu lên, mỉm cười nói:
- Lão bí thư, xin chúc mừng.
Ngồi đối diện Tô Mộc chính là lão bí thư của Hắc Sơn trấn, Lương Xương Quý. Nhưng bây giờ Lương Xương Quý không còn là phó chủ tịch huyện mà thành phó chủ tịch huyện thường vụ trăm phần trăm. Huyện Hình Đường trống hai danh ngạch phó thường vụ cuối cùng rơi vào tay Lương Xương Quý. Nhiếp Việt thích sắp xếp này, Trương Thụy An cũng không phản đối nhiều.
Hết cách, ai kêu bây giờ Hắc Sơn trấn phát triển thế không thể đỡ. Lương Xương Quý lập nghiệp từ Hắc Sơn trấn, vị trí trống phó thường vụ hơi vận động một chút thì chắc chắn rơi vào tay Lương Xương Quý. Hơn nữa Lương Xương Quý lớn tuổi, sắp về hưu, làm xong chuyến này là xuống ghế được rồi.
Trong tình huống đó Trương Thụy An cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội Lương Xương Quý. Vì hiện tại Lương Xương Quý là phó chủ tịch huyện thường vụ ủy ban huyện, nếu lão cố ý thì bên cạnh sẽ tụ tập một đám người. Trở mặt với Lương Xương Quý chỉ có hại không lợi lộc gì cho Trương Thụy An. Một chủ tịch huyện không khống chế được ủy ban huyện thì quá muối mặt.
Lương Xương Quý hùngh ồn nói:
- Khỉ con nhà ngươi đừng truê chọc ta nữa. Ta biết vị trí của ta đến như thế nào, nếu không có ngươi thì lão cậu ta đây đừng mơ ngồi vào vị trí phó chủ tịch huyện thường vụ trước khi về hưu. Cạn ly vì việc này đi, cạn!
Tô Mộc cười uống rượu:
- Cạn!
Lương Xương Quý hỏi:
- Cháu có biết xảy ra chuyện gì không? Tại sao điều cháu đi trường chính trị tỉnh huấn luyện học tập nửa năm? Hắc Sơn trấn sắp xếp hết chưa?
Toàn là câu thật lòng thật dạ, đổi lại người khác sẽ không hỏi thẳng như Lương Xương Quý. Chỉ vì Lương Xương Quý có quan hệ rất quan trọng với Tô Mộc. Nếu không nhờ Lương Xương Quý, Tô Mộc không có tư cách bước vào quan trường. Không khoa trương khi nói Lương Xương Quý tạo nên Tô Mộc có hết mọi thứ hiện nay, kẻ dẫn đường tràn đầy ân tình.
Tô Mộc chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm Lương Xương Quý, hắn cười nói:
- Lão cậu, chuyện lần này là do cháu gây lớn chuyện trong thành phố, cấp trên sợ ảnh hưởng nên mới điều cháu đi. Nhưng không sao, bây giờ Hắc Sơn trấn đã bước lên quỹ đạo, giao cho Trương An làm cháu cũng yên lòng. Hơn nữa có lão cậu ở trong huyện tọa trấn, cháu không tin có mặt lão cậu còn ai lật trời đổ nước trong Hắc Sơn trấn được.
Lương Xương Quý nói:
- Cháu cứ yên tâm đi, Hắc Sơn trấn là tâm huyết của cháu và ta, dù có liều mạng già thì ta tuyệt đối không để ai phá hỏng. Nào, uống rượu!
- Cạn, cháu kính lão cậu một ly!
Tô Mộc và Lương Xương Quý nói chuyện một lúc rồi đi.
Tô Mộc đã dàn xếp hết tất cả những gì cần làm, hắn không cần tiếp tục ở lại huyện Hình Đường nữa. Tô Mộc ngồi trên xe từ Trấn Long Tỉnh về Tô trang.
Lương Xương Quý nhìn Tô Mộc khuất xa, nhỏ giọng nói:
- Cây non ngày xưa giờ đã trưởng thành khỏe mạnh. Tô Mộc, lão cậu rất mong chờ ngày thấy ngươi trưởng thành cây to chọc trời, một mảnh lá che trời, phúc ấm hương thôn.
Mấy ngày còn lại Tô Mộc ở nhà với Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan. Lần này đi Thành phố Thịnh Kinh không biết mất bao lâu, Tô Mộc không yên lòng nhất là bố mẹ. Sau sự kiện bị ủy ban kỷ luật thành phố mang đi hiệp trợ điều tra làm Tô Mộc trưởng thành hơn nhiều, trút bỏ non nớt, thích ứng quan thuật chốn quan trường hơn.
Sự kiện này làm Tô Mộc trưởng thành, hắn cũng cảm giác rõ ràng bố mẹ lớn tuổi. Thời gian dần trôi, mỗi ngày Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan sẽ già hơn. Nếu có thể thì Tô Mộc cố gắng rút ra thời gian bên bố mẹ. Tô Mộc muốn kêu hai người ở chung với mình, nhưng Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan không muốn rời khỏi Tô trang, rời đi nơi bọn họ đã sống hơn nửa đời người.
Ngẫu nhiên đi ra ngoài dạo chơi thì được, kêu Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn chắc chắn hai người không đồng ý. Từng sợi tóc bạc, mỗi sợi là năm tháng lắng đọng.
Tô Mộc biết Tô trang có nhiều đứa trẻ giống Tô Mộc và Tô Khả, nhưng đa số bởi vì gia đình khó khăn mà sớm bỏ học. Có chỉ học xong cấp 3, có người chưa học cấp 2.
Trong tình huống đó Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan thông qua mua bán đặc sản vùng núi nuôi hai anh em đi học. Thứ khác có thể từ bỏ nhưng về điều này thì Tô Lão Thực cắn răng kiên trì đến cùng, chỉ có đọc sách mới có đường ra. Tô Lão Thực không muốn Tô Mộc cả đời giống như gã chết già trong Tô trang.
Nam nhi đại trượng phu cần có trái tim phiêu bạt, miễn Tô Mộc thành tài thì Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan mệt nhọc cực khổ mấy cũng cam lòng. Giờ nhà Tô Mộc là gia đình người trong Tô trang hâm mộ nhất, bọn họ không nhờ vào may mắn mà có nguyên nhân cố gắng.
Tô Mộc hưởng thụ gia đình êm ấm được mây ngày thì rời khỏi Tô trang, đến Thành phố Thịnh Kinh.
Hiện giờ là mùa xuân, gió mát ấm áp ập vào mặt. Tô Mộc say mê hít sâu vài lần. Tạm thời rời khỏi Hắc Sơn trấn, huyện Hình Đường ồn nào, hắn cảm thấy giải thoát, tâm tình vui sướng như lúc còn học trường đại học hễ đến kỳ nghỉ bảy ngày sẽ sướng rơn.
Tô Mộc không là loại người thích hành động cao điệu, dù đến trường chính trị tỉnh cũng vẫn vậy. Tô Mộc không để ai đưa rước, một mình cõng ba lô chứa vài món đồ là xong. Lúc trước học đại học Tô Mộc đã biết trường chính trị tỉnh tỉnh Giang Nam nằm ở đâu. Lần đó Tô Mộc đại biểu đoàn thanh niên cộng sản hội sinh viên đại học Giang Nam đưa tài liệu, nên lần này đến trường chính trị tỉnh hắn không thấy xa lạ.
Tô Mộc đứng trước trường học khí thế trang nghiêm, trong lòng vang lên thanh âm:
- Trường chính trị tỉnh, ta đến đây!
Hắn sẽ ở đây nửa năm, lòng Tô Mộc dâng trào xúc động.
Vẻ mặt Tô Mộc tràn đầy thần thánh định bước chân qua cổng trường Đảng thì bên cạnh chợt vang tiếng còi xe hơi inh ỏi. Tô Mộc chưa kịp né tránh, một chiếc xe Audi màu đen lướt qua người hắn. Lái xe quá nguy hiểm, nó trượt sang một li nữa là sẽ đụng Tô Mộc ngã xuống đất.
Nụ cười biến mất trên mặt Tô Mộc, thay thế là sự tức giận.
****************************************
Chương 211: Diêm Sùng
May mắn Tô Mộc phản ứng nhanh nhẹn, đổi lại người khác không chừng đã bị đụng bay, điều này không liên quan kỹ thuật lái xe. Cổng trường to như vậy, có cần lái xe vênh váo như thế không?
Tô Mộc đang định tiến lên chất vấn thì bị một bóng người kéo lại:
- Vị huynh đệ này, chờ chút.
Đó là một nam nhân vóc dáng gầy gò, đeo mắt kính gọng vàng, bộ dáng nhã nhặn lịch thiệp.
Tô Mộc dừng lại, hỏi:
- Có chuyện gì không?
Nam nhân mỉm cười nói:
- Cậu muốn đi lên lý luận với hắn đúng không? Không cần thiết, nhìn bộ dạng của cậu chắc đến trường chính trị tỉnh làm việc đi? Cậu đừng chọc rắc rối thì hơn, nếu đắc tội người đó thì đừng mơ hoàn thành công việc, trở về sẽ bị lãnh đạo mắng chết.
Tô Mộc hỏi:
- Anh biết hắn là ai?
- Tất nhiên.
Nam nhân cười nói:
- Người đó là cháu ruột của Tề Lộ Minh chủ nhiệm bộ giáo vụ trường chính trị tỉnh, Tề Thiếu Kiệt. Hắn ỷ vào có chú là chủ nhiệm bộ giáo vụ nên luôn ko để ai vào mắt. Ta thấy tiểu huynh đệ cũng đến làm việc, ít đắc tội một người thì tốt hơn.
Tô Mộc liếc mắt xe Audi đã lái xa, hắn lười tìm rắc rối.
Tô Mộc đưa một điếu thuốc lá, mỉm cười nói:
- Lão ca tên là gì?
Từ Lâm Giang cười cười:
- Từ Lâm Giang. Huynh đệ, nghe lão ca khuyên một câu, đi ra đường đừng dễ nóng tính như vậy.
Nhìn là biết Từ Lâm Giang thuộc mẫu nhiệt tình, đổi lại người khác lười khuyên Tô Mộc.
- Anh Từ nói đúng.
Tô Mộc cười hỏi:
- Xin cho hỏi đi đâu báo danh ban huấn luyện trường Đảng?
Từ Lâm Giang đang hút thuốc khựng lại, ngạc nhiên nhìn Tô Mộc.
- Chẳng lẽ huynh đệ không đến làm việc? Là . . .
Tô Mộc cười nói:
- Đúng vậy! Em không đến làm việc, ta là học viên ban huấn luyện trường Đảng lần này.
Từ Lâm Giang cười nói:
- Huynh đệ giỏi, không ngờ ngươi còn trẻ tuổi đã có thể tham gia ban huấn luyện trường Đảng lần này. Là phó xử phải không? Làm ở đâu? Phải rồi chưa giới thiệu đàng hoàng, để ta tự giới thiệu lại lần nữa. Từ Lâm Giang, phó xử tỉnh đoàn, cũng là học viên ban huấn luyện trường Đảng. Chúng ta chung một lớp, ta đến trước mấy ngày, đã làm xong thủ tục.
- Phó xử?
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Anh Từ, tên em là Tô Mộc, đến từ huyện Hình Đường, nhưng không phải phó xử mà chỉ là cấp chính khoa, được hưởng đãi ngộ phó xử.
Từ Lâm Giang nhiệt tình nói:
- Vậy cũng giỏi rồi. Đi, Tô Mộc, anh dẫn em đi làm thủ tục.
Từ Lâm Giang định ra ngoài làm công việc, giờ gặp Tô Mộc thì gã gác chuyện của mình sang một bên, dẫn hắn đi chỗ giáo vụ. Thủ tục báo danh ban huấn luyện trường Đảng toàn làm ở chỗ giáo vụ.
Có Từ Lâm Giang hỗ trợ, thủ tục báo danh của Tô Mộc nhanh chóng hoàn thành. May mắn là Tô Mộc và Từ Lâm Giang chung một ký túc xá, hai người khá bất ngờ.
Bởi vì hiện tại còn chưa tới giữa trưa, Tô Mộc và Từ Lâm Giang ngồi nói chuyện chơi. Từ Lâm Giang là phó xử tỉnh đoàn khiến Tô Mộc nhớ đến Tần Mông, nếu Từ Lâm Giang không tệ thì hắn định giới thiệu cho Tần Mông. Dù sao Tần Mông là bí thư tỉnh đoàn, chắc Từ Lâm Giang cũng biết.
Không lâu sau, khoảng hơn mười giờ, cánh cửa ký túc xá bị nhẹ nhàng đẩy ra. Một nam nhân bước vào, vóc dáng cao to, mặt chữ điền, cho cảm giác trung hậu nghiêm khắc.
Nam nhân liếc qua Từ Lâm Giang và Tô Mộc, khi thấy Tô Mộc thì mắt gã lóe tia sáng.
Nam nhân không cẩn trọng bao nhiêu, gã buông hành lý, cười nói:
- Từ nay về sau trong ba tháng chúng ta sẽ ở cùng nhau, gặp gỡ cũng là duyên phận. Xin tự giới thiệu, ta tên Khương Đào, quản lý xử cán bộ của bộ tổ chức Thành phố Hoàng Dương, sau này xin giúp đỡ cho.
Quả nhiên làm công tác tổ chức.
Tô Mộc, Từ Lâm Giang cười chào Khương Đào. Ngay từ đầu mọi người trực tiếp nói ra chức vụ nên Tô Mộc không sử dụng Quan Bảng điều tra, bị hạn chế một ngày sử dụng năm lần, khi biết rõ lai lịch của người ta mà vẫn dùng Quan Bảng thì là lãng phí.
Khoảng hai mươi phút sau, người thứ bốn đến ký túc xá. Khi người này lộ mặt thì mắt Tô Mộc sáng lên. Nam nhân toát ra khí chất và cách ăn mặc như người thành đạt, nhất là bộ đồ trên người chỉ tính giá tiền đã cỡ bốn con số, ít nhất hơn năm ngàn.
Nam nhân không có vẻ cao cao tại thượng nhìn đời, vẻ mặt hiền hòa. Khi nam nhân nhìn quét ba người, ánh mắt giao nhau với Tô Mộc thì cười càng tươi.
- Ba vị, xem ra ta tới chậm nhất. Xin tự giới thiệu, ta tên Diêm Sùng. Tô Mộc, không ngờ gặp cậu ở đây, thật là có duyên.
Tô Mộc cười nói:
- Diêm sư huynh, đã lâu không gặp.
Từ Lâm Giang hỏi:
- Như thế nào? Các người quen biết nhau?
Lăn lộn trong thể chế, miễn là cố ý thì mấy ai ánh mắt không sắc bén? Đặc biệt trà trộn trong tỉnh thánh, đôi mắt Từ Lâm Giang như hỏa nhãn kim tinh. Diêm Sùng vô tình toát ra phong độ chứng minh gã không phải người bình thường, trong ban huấn luyện trường Đảng cấp phó xử xuất hiện nhân vật nổi bật như vậy, Từ Lâm Giang biết cuộc huấn luyện này sẽ không nhàm chán.
Khương Đào chêm vào:
- Phải rồi, Tô Mộc giới thiệu đi.
Tô Mộc hỏi:
- Diêm sư huynh đừng giấu, nói đi, bây giờ sư huynh làm việc ở đâu?
Tô Mộc và Diêm Sùng quen nhau rất có duyên phận. Ngày xưa Diêm Sùng là nghiên cứu sinh bái vào môn hạ một vị giáo sư kinh tế viện quản lý đại học Giang Nam. Khi ấy Tô Mộc là tài năng mới xuất hiện trong đại học Giang Nam, theo sư phụ Ngô Thanh Nguyên, vô tình quen với Diêm Sùng. Khi ấy Diêm Sùng đã là cấp chính khoa, học trong đại học Giang Nam không theo hệ nguyên ngày.
Điều này không cản trở Tô Mộc và Diêm Sùng xa lạ, hai người gặp nhau như quen thân từ lâu. Tô Mộc, Diêm Sùng có nhiều quan điểm kinh tế giống hệt Tô Mộc. Không khoa trương khi nói trong lòng Tô Mộc phục ai nhất thì Diêm Sùng có một vị trí trong đó.
Diêm Sùng cũng có suy nghĩ tương tự Tô Mộc và còn nặng hơn hắn.
Nếu không phải lúc đó Tô Mộc chỉ là một sinh viên thì Diêm Sùng rất muốn bắt cóc hắn. Quan niệm kinh tế, cái nhìn đại cục tài chính của Tô Mộc đều làm Diêm Sùng tôn sùng. Tiếp nghiệp xong Diêm Sùng định liên lạc với Tô Mộc, ai ngờ hai người bỏ lỡ nhau, bây giờ gặp lại trong hoàn cảnh này.
Nghe Tô Mộc hỏi, nhìn ánh mắt Từ Lâm Giang, Khương Đào mong chờ, Diêm Sùng mỉm cười nói:
- Bây giờ ta làm phòng tài chính tỉnh, chuyên về kiến thiết kinh tế.
Ánh mắt Từ Lâm Giang, Khương Đào nóng cháy, chỉ có Tô Mộc là không thay đổi.
/1590
|