- Ta muốn các người bỏ Thịnh Thế đằng Long.
Bỏ Thịnh Thế đằng Long!
Lời này thốt ra từ miệng Tô Mộc thì được, đổi người khác nói là Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên sẽ trở mặt ngay. Tuy bây giờ quy mô của Thịnh Thế đằng Long không lớn nhưng xu hướng phát triển rất tốt. Ngươi kêu chúng ta từ bỏ Thịnh Thế đằng Long, chẳng khác nào bảo chúng ta vứt tiền đi.
Nếu là người nhà Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên nói thì hai người cũng sẽ nổi khùng.
Nhưng khi người nói là Tô Mộc, Trịnh Mục và Lý Nhạc Thiên chỉ lộ vẻ giật mình chứ không chửi cha.
Lý do rất đơn giản, người ngoài không biết chứ Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên nhớ rõ Thịnh Thế đằng Long lập nghiệp từ tiền nhà bán đấu giá Xuân Thu, nói cho cùng nhà bán đấu giá Xuân Thu là một tay Tô Mộc gầy dựng.
Diệp Tích chỉ làm công cho Tô Mộc. Đầu năm nay thiên tài kinh tế gì đó nếu không có tiền khởi bước thì thiên tài mấy cũng bằng không. Có đủ vốn liếng thì dù ngươi dở kinh doanh nhưng có thể mời tiểu tổ kinh tế chuyên nghiệp làm công.
Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên rất rành tính cách Tô Mộc, hiểu hắn sẽ không bỗng dưng nói ra lời này. Tô Mộc đã nói tức là có ý tưởng riêng.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Ta nói thật.
Trịnh Mục trầm giọng hỏi:
- Tại sao ?
Tô Mộc nhìn hai người, bình tĩnh nói:
- Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên, ta kêu hai người bỏ Thịnh Thế đằng Long không phải vì lo cho ta, chắc các người cũng hiểu. Tiền tài không có nhiều sức hấp dẫn với ta, đủ xài là được. Ta kêu các người từ bỏ là vì lo cho tương lai của hai người.
Vì tương lai của chúng ta ?
Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên suy tư.
Tô Mộc tiếp tục bảo:
- Ta biết sau lưng hai người có thế lực gia tộc không tầm thường làm hậu đài. Lý gia, Trịnh gia trong thủ đô đều là quý tộc danh môn, gia tộc hồng sắc. Hai người là hồng tam đại chính gốc.
- Nhưng các người có từng nghĩ đến tương lai của mình sẽ thế nào chưa ? Các người định cố thủ huy hoàng gia tộc đến khi mình già, chết sao ? Hay các người muốn mang đến huy hoàng rực rỡ hơn cho gia tộc ?
- Ta là con nhà nghèo, không rõ ràng chuyện trong giới quý tộc các người. Nhưng ta biết dù có là hồng nhị đại, tam đại, có phúc ấm gia tộc bao phủ nhưng cũng có khối người không bò được lên cao đã ngã xuống.
- Cho nên các người nói mấy thứ này với ta là vô dụng, ta chỉ muốn nghe lời thật lòng, ta muốn biết trong lòng hai người nghĩ như thế nào ? Là đi càng xa, bay càng cao hơn tổ tông thế hệ trước ? Hay muốn nằm trong nhóm người yên phận, bất lực nhất ?
Ngôn ngữ hiên ngang, lời nói như đao, khí thế khiếp người.
Tô Mộc không có ý cãi cọ, hắn chỉ nói ra suy nghĩ chân thật nhất của mình. Tô Mộc nhìn chăm chú vào Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên, chờ đáp án.
Đề tài quá nặng nề.
Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên nhìn nhau, cúi đầu đăm chiêu.
Trịnh Mục ngước mặt lên, trầm giọng nói:
- Tô Mộc, ta không bao giờ muốn giấu ngươi điều gì. Trong lòng ta không có ý tưởng gì khác hơn là mang đến huy hoàng cho Trịnh gia, để Trịnh gia lấy lại vinh diệu từng có.
- Ta chưa từng nghĩ đến theo chính trị, vì ta biết mình không có đầu óc đó. Chơi trò âm mưu quỷ kế với người tuy ta cũng giỏi nhưng nếu sử dụng nó vào quan trường thì cứ thấy khó chịu. Đương nhiên có một phần vì ta không muốn làm thử.
- Quan trọng nhất là Trịnh gia trừ ta ra đã có đời thứ ba tiếp xúc quan trường, người đó là anh của ta, là đối tượng Trịnh gia hết sức nâng đỡ.
- Trong điều kiện đó ta thích kinh doanh hơn. Ta muốn tung hoành ngang dọc trong thương trường, chứng minh với mọi người Trịnh gia rằng Trịnh Mục ta xứng với dòng họ Trịnh. Dù không ở trong quan trường thì ta cũng có tài lực tuyệt đối, bảo đảm tài nguyên Trịnh gia kéo dài mãi. Nên ngươi kêu ta rút khỏi Thịnh Thế đằng Long thì ta rất là khó hiểu.
Trịnh gia vẫn là gia tộc hồng sắc trong thủ đô nhưng nói dến thế lực thì không thể so với Lý gia. Đơn giản vì sức khỏe vị lão tổ tông Trịnh gia rất yếu, tùy thời cưỡi hạc về tây. Trịnh gia không ngừng bị bài trừ, tụt dốc dần.
- Để Trịnh gia mãi mãi đứng vững, lại bước vào hàng gia tộc hạng nhất là mong muốn rõ ràng nhất của Trịnh Mục.
Không theo chính thì theo thương, bắt tay vào kinh doanh chế tạo đế quốc thương nghiệp thuộc về riêng Trịnh Mục. Đây là thủ đoạn hay nhất để Trịnh Mục chứng minh khả năng của mình như cho Trịnh gia, với mọi người.
Tô Mộc cười nói:
- Không hiểu sao ? Tài trí như ngươi nên hiểu được mới đúng.
- Trước kia ta chỉ mơ hồ đoán được suy nghĩ của ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã nói thẳng ra thì ta không cần tốn công suy đoán nữa. May mắn là ý tưởng của ngươi gần như giống hệt phỏng đoán của ta. Đây là nguyên ta nhân ta muốn ngươi bỏ Thịnh Thế đằng Long.
- Có phải rất khó hiểu không ?
Trịnh Mục thẳng thắn:
- Đúng vậy!
Tô Mộc dứt khoát nói:
- Ta muốn ngươi bỏ Thịnh Thế đằng Long vì muốn ngươi chế tạo vương triều thương nghiệp mới tinh. Ta muốn trong vương triều này chỉ nghe theo mệnh lệnh của Trịnh Mục, trừ ngươi ra dù là bố, gia gia ruột của ngươi cũng không thể ra lệnh cho ai trong vương triều này. Bởi vì vương triều thương nghiệp chỉ là họ Trịnh, Trịnh của Trịnh Mục.
Phịch!
Trịnh Mục từ ban đầu vẻ mặt khó hiểu nghe Tô Mộc nói xong đứng bật dậy, máu sôi sục, mắt tràn ngập ánh sáng theo câu nói của hắn.
- Ý ngươi kêu ta chế tạo đế quốc thương nghiệp mới ?
- Nói chính xác hơn không phải đế quốc thương nghiệp mới mà là vương triều của riêng ngươi. Trịnh Mục, ngươi nên biết ta kêu ngươi bỏ Thịnh Thế đằng Long không có nghĩa là hoàn toàn vứt bỏ nó. Bên trong vẫn còn cổ phần của ngươi, phần đó là vốn liếng của ngươi, là cơ sở cho ngươi mở ra vương triều thương nghiệp.
Tô Mộc tạm dừng, chậm rãi nói:
- Ngươi nói xem ba người làm chủ đế quốc thương nghiệp và vương triều thương nghiệp hoàn toàn thuộc về ngươi, cái nào có sức uy hiếp lớn hơn trước Trịnh gia ? Cái nào tát tai vang dội vào những kẻ đã khinh thường ngươi hơn ? Là cái nào có thể thực hiện giấc mơ trong lòng ngươi hơn ?
- Tô Mộc, ngươi đừng nói nữa, ta hiểu ý ngươi.
Mắt Trịnh Mục sáng rực nói:
- Là ta đã suy nghĩ nhiều, nghi ngờ ngươi lung tung, ta biết ngươi vì tốt cho ta. Yên tâm, ta sẽ chế tạo ra vương triều thương nghiệp Trịnh gia.
- Vậy mới đúng!
Tô Mộc nói:
- Với ánh mắt trí tuệ trong giới kinh tế của ngươi, với nhân mạch trải rộng của Trịnh gia, ta nghĩ nếu ngươi mượn thế tốt thì vương triều Trịnh gia sẽ là chim ưng giương cánh bay cao.
Trịnh Mục trầm giọng nói:
- Tô Mộc, huynh đệ, cảm ơn.
Không ai biết nỗi lòng Trịnh Mục đang rất kích động, gã dứt khoát bỏ Thịnh Thế đằng Long để sáng tạo ra vương triều thương nghiệp thuộc về mình. Nếu không có Tô Mộc kích thích thì Trịnh Mục sẽ không can dảm bước ra một bước này.
Giờ Trịnh Mục đã cất bước, gã không oán không hối hận, sẽ đi đến cuối đường. Gút mắt trong lòng bị mở ra, Trịnh Mục chưa từng kích động như bây giờ.
Tô Mộc thấy Trịnh Mục đã biết mục tiêu của mình, hiểu tương lai nên đi con đường nào, hắn xoay sang nhìn Lý Nhạc Thiên.
- Còn ngươi thì sao ?
Tô Mộc nhìn thiếu gia thủ đô ăn chơi trác táng quen nhau qua kề vai Chiến đấu.
Bỏ Thịnh Thế đằng Long!
Lời này thốt ra từ miệng Tô Mộc thì được, đổi người khác nói là Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên sẽ trở mặt ngay. Tuy bây giờ quy mô của Thịnh Thế đằng Long không lớn nhưng xu hướng phát triển rất tốt. Ngươi kêu chúng ta từ bỏ Thịnh Thế đằng Long, chẳng khác nào bảo chúng ta vứt tiền đi.
Nếu là người nhà Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên nói thì hai người cũng sẽ nổi khùng.
Nhưng khi người nói là Tô Mộc, Trịnh Mục và Lý Nhạc Thiên chỉ lộ vẻ giật mình chứ không chửi cha.
Lý do rất đơn giản, người ngoài không biết chứ Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên nhớ rõ Thịnh Thế đằng Long lập nghiệp từ tiền nhà bán đấu giá Xuân Thu, nói cho cùng nhà bán đấu giá Xuân Thu là một tay Tô Mộc gầy dựng.
Diệp Tích chỉ làm công cho Tô Mộc. Đầu năm nay thiên tài kinh tế gì đó nếu không có tiền khởi bước thì thiên tài mấy cũng bằng không. Có đủ vốn liếng thì dù ngươi dở kinh doanh nhưng có thể mời tiểu tổ kinh tế chuyên nghiệp làm công.
Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên rất rành tính cách Tô Mộc, hiểu hắn sẽ không bỗng dưng nói ra lời này. Tô Mộc đã nói tức là có ý tưởng riêng.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Ta nói thật.
Trịnh Mục trầm giọng hỏi:
- Tại sao ?
Tô Mộc nhìn hai người, bình tĩnh nói:
- Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên, ta kêu hai người bỏ Thịnh Thế đằng Long không phải vì lo cho ta, chắc các người cũng hiểu. Tiền tài không có nhiều sức hấp dẫn với ta, đủ xài là được. Ta kêu các người từ bỏ là vì lo cho tương lai của hai người.
Vì tương lai của chúng ta ?
Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên suy tư.
Tô Mộc tiếp tục bảo:
- Ta biết sau lưng hai người có thế lực gia tộc không tầm thường làm hậu đài. Lý gia, Trịnh gia trong thủ đô đều là quý tộc danh môn, gia tộc hồng sắc. Hai người là hồng tam đại chính gốc.
- Nhưng các người có từng nghĩ đến tương lai của mình sẽ thế nào chưa ? Các người định cố thủ huy hoàng gia tộc đến khi mình già, chết sao ? Hay các người muốn mang đến huy hoàng rực rỡ hơn cho gia tộc ?
- Ta là con nhà nghèo, không rõ ràng chuyện trong giới quý tộc các người. Nhưng ta biết dù có là hồng nhị đại, tam đại, có phúc ấm gia tộc bao phủ nhưng cũng có khối người không bò được lên cao đã ngã xuống.
- Cho nên các người nói mấy thứ này với ta là vô dụng, ta chỉ muốn nghe lời thật lòng, ta muốn biết trong lòng hai người nghĩ như thế nào ? Là đi càng xa, bay càng cao hơn tổ tông thế hệ trước ? Hay muốn nằm trong nhóm người yên phận, bất lực nhất ?
Ngôn ngữ hiên ngang, lời nói như đao, khí thế khiếp người.
Tô Mộc không có ý cãi cọ, hắn chỉ nói ra suy nghĩ chân thật nhất của mình. Tô Mộc nhìn chăm chú vào Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên, chờ đáp án.
Đề tài quá nặng nề.
Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên nhìn nhau, cúi đầu đăm chiêu.
Trịnh Mục ngước mặt lên, trầm giọng nói:
- Tô Mộc, ta không bao giờ muốn giấu ngươi điều gì. Trong lòng ta không có ý tưởng gì khác hơn là mang đến huy hoàng cho Trịnh gia, để Trịnh gia lấy lại vinh diệu từng có.
- Ta chưa từng nghĩ đến theo chính trị, vì ta biết mình không có đầu óc đó. Chơi trò âm mưu quỷ kế với người tuy ta cũng giỏi nhưng nếu sử dụng nó vào quan trường thì cứ thấy khó chịu. Đương nhiên có một phần vì ta không muốn làm thử.
- Quan trọng nhất là Trịnh gia trừ ta ra đã có đời thứ ba tiếp xúc quan trường, người đó là anh của ta, là đối tượng Trịnh gia hết sức nâng đỡ.
- Trong điều kiện đó ta thích kinh doanh hơn. Ta muốn tung hoành ngang dọc trong thương trường, chứng minh với mọi người Trịnh gia rằng Trịnh Mục ta xứng với dòng họ Trịnh. Dù không ở trong quan trường thì ta cũng có tài lực tuyệt đối, bảo đảm tài nguyên Trịnh gia kéo dài mãi. Nên ngươi kêu ta rút khỏi Thịnh Thế đằng Long thì ta rất là khó hiểu.
Trịnh gia vẫn là gia tộc hồng sắc trong thủ đô nhưng nói dến thế lực thì không thể so với Lý gia. Đơn giản vì sức khỏe vị lão tổ tông Trịnh gia rất yếu, tùy thời cưỡi hạc về tây. Trịnh gia không ngừng bị bài trừ, tụt dốc dần.
- Để Trịnh gia mãi mãi đứng vững, lại bước vào hàng gia tộc hạng nhất là mong muốn rõ ràng nhất của Trịnh Mục.
Không theo chính thì theo thương, bắt tay vào kinh doanh chế tạo đế quốc thương nghiệp thuộc về riêng Trịnh Mục. Đây là thủ đoạn hay nhất để Trịnh Mục chứng minh khả năng của mình như cho Trịnh gia, với mọi người.
Tô Mộc cười nói:
- Không hiểu sao ? Tài trí như ngươi nên hiểu được mới đúng.
- Trước kia ta chỉ mơ hồ đoán được suy nghĩ của ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã nói thẳng ra thì ta không cần tốn công suy đoán nữa. May mắn là ý tưởng của ngươi gần như giống hệt phỏng đoán của ta. Đây là nguyên ta nhân ta muốn ngươi bỏ Thịnh Thế đằng Long.
- Có phải rất khó hiểu không ?
Trịnh Mục thẳng thắn:
- Đúng vậy!
Tô Mộc dứt khoát nói:
- Ta muốn ngươi bỏ Thịnh Thế đằng Long vì muốn ngươi chế tạo vương triều thương nghiệp mới tinh. Ta muốn trong vương triều này chỉ nghe theo mệnh lệnh của Trịnh Mục, trừ ngươi ra dù là bố, gia gia ruột của ngươi cũng không thể ra lệnh cho ai trong vương triều này. Bởi vì vương triều thương nghiệp chỉ là họ Trịnh, Trịnh của Trịnh Mục.
Phịch!
Trịnh Mục từ ban đầu vẻ mặt khó hiểu nghe Tô Mộc nói xong đứng bật dậy, máu sôi sục, mắt tràn ngập ánh sáng theo câu nói của hắn.
- Ý ngươi kêu ta chế tạo đế quốc thương nghiệp mới ?
- Nói chính xác hơn không phải đế quốc thương nghiệp mới mà là vương triều của riêng ngươi. Trịnh Mục, ngươi nên biết ta kêu ngươi bỏ Thịnh Thế đằng Long không có nghĩa là hoàn toàn vứt bỏ nó. Bên trong vẫn còn cổ phần của ngươi, phần đó là vốn liếng của ngươi, là cơ sở cho ngươi mở ra vương triều thương nghiệp.
Tô Mộc tạm dừng, chậm rãi nói:
- Ngươi nói xem ba người làm chủ đế quốc thương nghiệp và vương triều thương nghiệp hoàn toàn thuộc về ngươi, cái nào có sức uy hiếp lớn hơn trước Trịnh gia ? Cái nào tát tai vang dội vào những kẻ đã khinh thường ngươi hơn ? Là cái nào có thể thực hiện giấc mơ trong lòng ngươi hơn ?
- Tô Mộc, ngươi đừng nói nữa, ta hiểu ý ngươi.
Mắt Trịnh Mục sáng rực nói:
- Là ta đã suy nghĩ nhiều, nghi ngờ ngươi lung tung, ta biết ngươi vì tốt cho ta. Yên tâm, ta sẽ chế tạo ra vương triều thương nghiệp Trịnh gia.
- Vậy mới đúng!
Tô Mộc nói:
- Với ánh mắt trí tuệ trong giới kinh tế của ngươi, với nhân mạch trải rộng của Trịnh gia, ta nghĩ nếu ngươi mượn thế tốt thì vương triều Trịnh gia sẽ là chim ưng giương cánh bay cao.
Trịnh Mục trầm giọng nói:
- Tô Mộc, huynh đệ, cảm ơn.
Không ai biết nỗi lòng Trịnh Mục đang rất kích động, gã dứt khoát bỏ Thịnh Thế đằng Long để sáng tạo ra vương triều thương nghiệp thuộc về mình. Nếu không có Tô Mộc kích thích thì Trịnh Mục sẽ không can dảm bước ra một bước này.
Giờ Trịnh Mục đã cất bước, gã không oán không hối hận, sẽ đi đến cuối đường. Gút mắt trong lòng bị mở ra, Trịnh Mục chưa từng kích động như bây giờ.
Tô Mộc thấy Trịnh Mục đã biết mục tiêu của mình, hiểu tương lai nên đi con đường nào, hắn xoay sang nhìn Lý Nhạc Thiên.
- Còn ngươi thì sao ?
Tô Mộc nhìn thiếu gia thủ đô ăn chơi trác táng quen nhau qua kề vai Chiến đấu.
/1590
|