Rầm!
Tô Mộc đột nhiên té xuống đất, mặt trắng bệch, người ủ rũ, đôi mắt sáng bỗng chốc tối tăm.
Từ Trung Nguyên đỡ Tô Mộc, sốt ruột hỏi:
- Tô Mộc, cháu bị gì ? Cháu đừng dọa ông!
Phương Thạc cũng la lên:
- Tô Mộc, có sao không ?
Tiếng kêu của hai người khiến các nội vệ trung cảnh canh gác bốn phía cùng lao qua, trong thời gian ngắn tụ tập lại một chỗ. Bọn họ xác định Từ Trung Nguyên khỏe mạnh thì dây thần kinh thả lỏng.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Gia gia, cháu không sao. Mới rồi trị bệnh hơi mệt, quay về nghỉ ngơi một lúc là khỏe.
Nụ cười của Tô Mộc làm Từ Trung Nguyên đau lòng.
Từ Trung Nguyên nhanh chóng quyết định:
- Tiểu Phương cõng Tô Mộc, chúng ta về thành phố.
- Tuân lệnh!
Phương Thạc cõng Tô Mộc lên ngay, xoay người đi ra Lạc Hà câu.
Từ Trung Nguyên nhỏ giọng nói:
- Mấy ông bạn già, sang năm ta lại đến thăm, tảo mộ cho các người. Yên tâm, ta sẽ mang Tô Mộc đi cùng.
Nội vệ trung cảnh vây quanh Từ Trung Nguyên rời khỏi Lạc Hà câu.
Mặt trời nắng gắt chiếu xuống Lạc Hà câu. Khi nhóm Từ Trung Nguyên đi hết, cơn gió to nổi lên cuốn cỏ dại bay tứ tán.
* * *
Thứ hai, trường chính trị tỉnh Giang Nam.
Diệp An Bang kiêm nhiệm chức hiệu trưởng trường Đảng nhưng gã không thường đến đây, đa số thời gian ở trong văn phòng bộ tổ chức. Trường chính trị tỉnh có chuyện gì sẽ qua văn phòng xin phép, nhưng không ai quên người nào là hiệu trưởng trường Đảng. Thân phận trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy của Diệp An Bang càng khiến giáo viên, học viên trong trường Đảng e sợ gã hơn.
Diệp An Bang làm trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy cai quản mũ quan toàn tỉnh, hiệu trưởng danh chính ngôn thuận của trường Đảng, gã muốn đụng vào ai trong trường chính trị tỉnh không cần nể mặt ai.
Đây chính là quyền lực của Diệp An Bang.
Hiện giờ các giai tầng lãnh đạo trường chính trị tỉnh phập phồng lo sợ vì quyền lực này. Bọn họ không hiểu tại sao Diệp An Bang đột nhiên đến thăm trường chính trị tỉnh. Mọi người cung kính đứng hai bên cửa chờ đợi Diệp An Bang đến.
Hoàng Nhân Cường là trưởng phòng nhân sự trường chính trị tỉnh, khẽ hỏi:
- Trương hiệu trưởng. Sao Diệp bộ trưởng đột nhiên muốn đến đây ?
Trương Uyên cũng không hiểu ra sao, gã luôn không nắm giữ được phong cách của Diệp An Bang. Tuy nhiên Trương Uyên biết mới gần đây khai giảng ban huấn luyện cán bộ cấp xử trường Đảng thì Diệp An Bang đã ghé qua rồi, trong thời gian ngắn gã không đến trường chính trị tỉnh nữa mới đúng. Tại sao Diệp An Bang đột nhiên đến trường ?
Khiến Trương Uyên khó hiểu nhất là trước đó không có chút tiếng gió truyền đến, mãi khi mới rồi đi làm, Chung Tuyền gọi điện thoại gã mới biết, vội vàng kêu mọi người đến nghênh tiếp.
Hy vọng Diệp An Bang chỉ làm theo lệ đến thành phố thị sát, nếu vì lý do khác thì Trương Uyên rất nhức đầu. Trương Uyên là phó hiệu trưởng thường vụ trường chính trị tỉnh, lúc Diệp An Bang vắng mặt do gã toàn quyền phụ trách xử lý trường Đảng. Nếu xảy ra chuyện gì thì Trương Uyên sẽ là người chịu trách nhiệm đầu tiên.
Trương Uyên nói:
- Không biết, xem tình huống rồi tính.
Trương Uyên không e dè gì Hoàng Nhân Cường, vì là người mình. Nếu không có tầng quan hệ đó thì Hoàng Nhân Cường không thể nào trở thành trưởng phòng nhân sự.
Mắt Hoàng Nhân Cường sáng lên:
- Trương hiệu trưởng, xe của Diệp bộ trưởng đến!
Một chiếc xe Audi ngừng lại, Diệp An Bang bước xuống.
Diệp An Bang nhìn lướt qua hai hàng người đón mình, nhíu mày nói:
- Lão Trương, tôi chỉ đến xem chừng, làm rầm rộ như vậy làm gì ? Người biết tôi thì bảo là đang đi làm, không biết còn tưởng rằng tôi là khách.
Trương hiệu trưởng vội nói:
- Vâng, Diệp bộ trưởng dạy chí phải, tôi kêu bọn họ đi đây.
Diệp An Bang hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Diệp An Bang bước hướng văn phòng của mình, Chung Tuyền theo sau.
Chung Tuyền liếc đám đông tán đi, nhỏ giọng nói với Trương Uyên:
- Trương hiệu trưởng. Diệp bộ trưởng kêu anh qua nói chuyện.
- Vâng, tôi đi ngay!
Trương Uyên lật đật chạy đi.
Chung Tuyền nhìn bóng lưng Trương Uyên, bất đắc dĩ lắc đầu. Con người Trương Uyên quá chú ý cẩn thận, làm chuyện gì không cầu công lao. Không nghĩ thử rầm rộ hoan nghênh thế này Diệp An Bang sẽ thích sao ? Nếu Diệp An Bang chỉ là trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy thì còn dễ nói, nhưng đừng quên gã còn kiêm nhiệm chức hiệu trưởng trường Đảng. Làm như vậy khiến Diệp An Bang hiểu lầm là gã có phải hiệu trưởng trường chính trị tỉnh này không, hay là khách ?
Ai gặp chuyện thế này cũng sẽ bất mãn.
Con người cẩn thận là chuyện tốt, nhưng vì quá cẩn thận làm hỏng chuyện thì là sai, khi đó không có thuốc hối hận để mua.
Văn phòng hiệu trưởng.
Diệp An Bang ngồi xuống, gã như quên mất chuyện vừa rồi, cười nói với Trương Uyên:
- Lão Trương, hút điếu thuốc trước đi.
- Diệp bộ trưởng, tôi tự làm được rồi.
Trương Uyên nào dám để Diệp An Bang đốt thuốc cho mình, gã lật đật chạy lên cầm điếu thuốc, đốt lửa, rít một hơi.
Trương Uyên cười nói:
- Thuốc lá của bộ trưởng hút ngon hơn.
Diệp An Bang ném nguyên bao qua:
- Hút ngon thì cho anh hết.
- Vậy hay quá!
Trương Uyên chộp lấy bao thuốc lá nhét vào túi, biểu tình nghiêm túc nói:
- Diệp bộ trưởng, tôi vốn định đi tới bộ báo cáo công tác, nhưng người đã đến rồi thì tôi báo cáo tại đây. Diệp bộ trưởng thấy bây giờ được không ?
Diệp An Bang cười nói:
- Bắt đầu đi.
- Vâng!
Trương Uyên là phó hiệu trưởng thường vụ trường chính trị tỉnh, lo công tác nguyên ngôi trường, gã có chút tài năng. Cộng thêm Trương Uyên thật sự muốn báo cáo công tác với Diệp An Bang, nên nói chuyện leng keng rõ ràng.
- Diệp bộ trưởng, hai sự kiện chủ yếu nhất hiện nay của trường chính trị tỉnh chúng ta là . . .
- Thứ nhất, trường Đảng sắp tổ chức huấn luyện giáo dục tư tưởng cho cán bộ lãnh đạo Đảng viên mỗi tỉnh trực cơ quan trong tỉnh. Chuyện này đã chuẩn bị xong hết, tư liệu huấn luyện, danh sách tỉnh trực cơ quan, sau khi huấn luyện cần xử lý hàng loạt vấn đề về sau, tất cả đã hoàn thành.
- Việc thứ hai là hiện đang tổ chức ban huấn luyện cán bộ cấp xử toàn tỉnh. Chuyện này đã đi vào quỹ đạo, nội dung giảng bài do bộ giáo vụ trường chính trị tỉnh chúng ta toàn quyền phụ trách . . .
Diệp An Bang ngắt lời:
- Bộ giáo vụ toàn quyền phụ trách ?
Trương Uyên đáp ngay:
- Vâng, chủ nhiệm bộ giáo vụ Tề Lộ Minh phụ trách tất cả giáo án ban huấn luyện cán bộ cấp xử.
Diệp An Bang thản nhiên nói:
- Lão Trương, không phải tôi trách anh nhưng có một số việc nên ủy quyền thì ủy quyền, điều này không sai. Tuy nhiên ủy quyền không có nghĩa là bỏ mặc, nếu người bên dưới làm quá đáng mà anh không kiểm soát, lỡ xảy ra sự cố thì ai chịu trách nhiệm ?
- Vâng, Diệp bộ trưởng nói đúng.
Trương Uyên thầm suy đoán, gã luôn chú ý cẩn thận nên hiểu ngay ẩn ý trong câu nói của Diệp An Bang. Biết ngay Diệp An Bang sẽ không đột nhiên đến trường chính trị tỉnh, vậy xem ra vụ việc nằm ở ban huấn luyện cán bộ cấp xử. Bộ giáo vụ đã đụng chạm người không nên đụng sao ?
Diệp An Bang mỉm cười nói:
- Lão Trương, nếu không có việc gì nữa thì ra ngoài làm việc của mình đi, không cần tốn thời gian với tôi.
- Vậy Diệp bộ trưởng lo công chuyện, tôi xin phép ra ngoài.
Mãi khi ra khỏi cửa phòng Trương Uyên mới bình tĩnh lại. Đúng rồi, chắc chắn tại bộ giáo vụ, nếu không vì sao Diệp An Bang ngắt lời gã ngay khúc đó ?
Mắt Trương Uyên lóe tia sáng.
Tề Lộ Minh khốn kiếp, nếu đúng là ngươi gây lỗi gì thì ta cho ngươi chết!
Trương Uyên định đi chợt thấy Chung Tuyền tới gần, gã chạy lên chặn đường:
- Chung thư ký, xin dừng bước.
Chung Tuyền mỉm cười hỏi:
- Trương hiệu trưởng, có chuyện gì không ?
Trương Uyên hỏi nhỏ:
- Chung thư ký xin đừng giả bộ nữa, mau nói cho tôi nghe Diệp bộ trưởng đến đây vì chuyện gì ?
Chung Tuyền nhìn bộ dạng sốt ruột của Trương Uyên, cười cười. Chung Tuyền không giấu diếm nhưng cũng không nói thẳng.
Chung Tuyền bình tĩnh nói:
- Trương hiệu trưởng, chủ nhiệm bộ giáo vụ các người giỏi thật, có người xin phép mà hắn không duyệt, người ta bất đắc dĩ đành xin phép với bộ trưởng. Theo tôi thấy có một số việc nên hiểu cách ứng xử tùy biến, người nào không có lúc cần làm công chuyện quan trọng ?
Chung Tuyền nói xong đi vào văn phòng Diệp An Bang.
Giờ Trương Uyên mới hiểu nguồn gốc vụ việc ở đâu, gã đã đoán đúng, là do chủ nhiệm bộ giáo vụ Tề Lộ Minh làm ra.
Trương Uyên hầm hầm xuống lầu:
- Tề Lộ Minh!
Trương Uyên làm phó hiệu trưởng thường vụ trường chính trị tỉnh, gã muốn xử Tề Lộ Minh không khó khăn gì. Càng đừng nói Trương Uyên muốn thăng chức, gã không có lý nào cho phép Tề Lộ Minh ngáng đường.
Chung Tuyền vào văn phòng, nhỏ giọng nói:
- Bộ trưởng.
Diệp An Bang hỏi:
- Thế nào rồi ?
Chung Tuyền trả lời:
- Trương Uyên biết nên làm sao.
Diệp An Bang gật đầu:
- Ừm!
Diệp An Bang nhích tay một cái là xử lý Tề Lộ Minh xong, gã không cần làm ra hành động lớn như vậy. Diệp An Bang đích thân đến trường chính trị tỉnh vì muốn mọi người hiểu một điều rằng trường chính trị tỉnh do ai quyết định.
Không phải ai đều có thể ngồi vào chỗ của Diệp An Bang, không phải ai muốn làm gì cũng được. Trong điều kiện này cảnh cáo Trương Uyên, cho gã hiểu nên đi theo lưng ai là mục tiêu của Diệp An Bang.
Nếu chỉ đơn thuần trút giận cho Tô Mộc thì Diệp An Bang kêu Chung Tuyền truyền lời là được, gã tự mình ra tay là đã xem trọng Tề Lộ Minh. Bằng vào thân phận của Tề Lộ Minh chưa đủ tư cách kinh động Diệp An Bang.
Đừng tưởng đây chỉ là việc nhỏ, rất nhiều chuyện bị việc nhỏ phá hoại.
Nếu Tô Mộc không quen biết Diệp An Bang, được gã cho nghỉ phép, kéo chuyện đến chỗ Từ Trung Nguyên, kinh động Từ lão ra mặt thì Diệp An Bang mất hết mặt mũi. Quan trọng là làm lỡ chuyện của Từ Trung Nguyên thì ai chịu trách nhiệm ?
Diệp An Bang đứng bên khung cửa sổ nhìn lá cây xanh biếc bên ngoài, thầm nghĩ:
- Tô Mộc, ngươi làm sao quen Từ lão được ? Bây giờ ngươi đang làm gì ?
Tô Mộc đột nhiên té xuống đất, mặt trắng bệch, người ủ rũ, đôi mắt sáng bỗng chốc tối tăm.
Từ Trung Nguyên đỡ Tô Mộc, sốt ruột hỏi:
- Tô Mộc, cháu bị gì ? Cháu đừng dọa ông!
Phương Thạc cũng la lên:
- Tô Mộc, có sao không ?
Tiếng kêu của hai người khiến các nội vệ trung cảnh canh gác bốn phía cùng lao qua, trong thời gian ngắn tụ tập lại một chỗ. Bọn họ xác định Từ Trung Nguyên khỏe mạnh thì dây thần kinh thả lỏng.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Gia gia, cháu không sao. Mới rồi trị bệnh hơi mệt, quay về nghỉ ngơi một lúc là khỏe.
Nụ cười của Tô Mộc làm Từ Trung Nguyên đau lòng.
Từ Trung Nguyên nhanh chóng quyết định:
- Tiểu Phương cõng Tô Mộc, chúng ta về thành phố.
- Tuân lệnh!
Phương Thạc cõng Tô Mộc lên ngay, xoay người đi ra Lạc Hà câu.
Từ Trung Nguyên nhỏ giọng nói:
- Mấy ông bạn già, sang năm ta lại đến thăm, tảo mộ cho các người. Yên tâm, ta sẽ mang Tô Mộc đi cùng.
Nội vệ trung cảnh vây quanh Từ Trung Nguyên rời khỏi Lạc Hà câu.
Mặt trời nắng gắt chiếu xuống Lạc Hà câu. Khi nhóm Từ Trung Nguyên đi hết, cơn gió to nổi lên cuốn cỏ dại bay tứ tán.
* * *
Thứ hai, trường chính trị tỉnh Giang Nam.
Diệp An Bang kiêm nhiệm chức hiệu trưởng trường Đảng nhưng gã không thường đến đây, đa số thời gian ở trong văn phòng bộ tổ chức. Trường chính trị tỉnh có chuyện gì sẽ qua văn phòng xin phép, nhưng không ai quên người nào là hiệu trưởng trường Đảng. Thân phận trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy của Diệp An Bang càng khiến giáo viên, học viên trong trường Đảng e sợ gã hơn.
Diệp An Bang làm trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy cai quản mũ quan toàn tỉnh, hiệu trưởng danh chính ngôn thuận của trường Đảng, gã muốn đụng vào ai trong trường chính trị tỉnh không cần nể mặt ai.
Đây chính là quyền lực của Diệp An Bang.
Hiện giờ các giai tầng lãnh đạo trường chính trị tỉnh phập phồng lo sợ vì quyền lực này. Bọn họ không hiểu tại sao Diệp An Bang đột nhiên đến thăm trường chính trị tỉnh. Mọi người cung kính đứng hai bên cửa chờ đợi Diệp An Bang đến.
Hoàng Nhân Cường là trưởng phòng nhân sự trường chính trị tỉnh, khẽ hỏi:
- Trương hiệu trưởng. Sao Diệp bộ trưởng đột nhiên muốn đến đây ?
Trương Uyên cũng không hiểu ra sao, gã luôn không nắm giữ được phong cách của Diệp An Bang. Tuy nhiên Trương Uyên biết mới gần đây khai giảng ban huấn luyện cán bộ cấp xử trường Đảng thì Diệp An Bang đã ghé qua rồi, trong thời gian ngắn gã không đến trường chính trị tỉnh nữa mới đúng. Tại sao Diệp An Bang đột nhiên đến trường ?
Khiến Trương Uyên khó hiểu nhất là trước đó không có chút tiếng gió truyền đến, mãi khi mới rồi đi làm, Chung Tuyền gọi điện thoại gã mới biết, vội vàng kêu mọi người đến nghênh tiếp.
Hy vọng Diệp An Bang chỉ làm theo lệ đến thành phố thị sát, nếu vì lý do khác thì Trương Uyên rất nhức đầu. Trương Uyên là phó hiệu trưởng thường vụ trường chính trị tỉnh, lúc Diệp An Bang vắng mặt do gã toàn quyền phụ trách xử lý trường Đảng. Nếu xảy ra chuyện gì thì Trương Uyên sẽ là người chịu trách nhiệm đầu tiên.
Trương Uyên nói:
- Không biết, xem tình huống rồi tính.
Trương Uyên không e dè gì Hoàng Nhân Cường, vì là người mình. Nếu không có tầng quan hệ đó thì Hoàng Nhân Cường không thể nào trở thành trưởng phòng nhân sự.
Mắt Hoàng Nhân Cường sáng lên:
- Trương hiệu trưởng, xe của Diệp bộ trưởng đến!
Một chiếc xe Audi ngừng lại, Diệp An Bang bước xuống.
Diệp An Bang nhìn lướt qua hai hàng người đón mình, nhíu mày nói:
- Lão Trương, tôi chỉ đến xem chừng, làm rầm rộ như vậy làm gì ? Người biết tôi thì bảo là đang đi làm, không biết còn tưởng rằng tôi là khách.
Trương hiệu trưởng vội nói:
- Vâng, Diệp bộ trưởng dạy chí phải, tôi kêu bọn họ đi đây.
Diệp An Bang hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Diệp An Bang bước hướng văn phòng của mình, Chung Tuyền theo sau.
Chung Tuyền liếc đám đông tán đi, nhỏ giọng nói với Trương Uyên:
- Trương hiệu trưởng. Diệp bộ trưởng kêu anh qua nói chuyện.
- Vâng, tôi đi ngay!
Trương Uyên lật đật chạy đi.
Chung Tuyền nhìn bóng lưng Trương Uyên, bất đắc dĩ lắc đầu. Con người Trương Uyên quá chú ý cẩn thận, làm chuyện gì không cầu công lao. Không nghĩ thử rầm rộ hoan nghênh thế này Diệp An Bang sẽ thích sao ? Nếu Diệp An Bang chỉ là trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy thì còn dễ nói, nhưng đừng quên gã còn kiêm nhiệm chức hiệu trưởng trường Đảng. Làm như vậy khiến Diệp An Bang hiểu lầm là gã có phải hiệu trưởng trường chính trị tỉnh này không, hay là khách ?
Ai gặp chuyện thế này cũng sẽ bất mãn.
Con người cẩn thận là chuyện tốt, nhưng vì quá cẩn thận làm hỏng chuyện thì là sai, khi đó không có thuốc hối hận để mua.
Văn phòng hiệu trưởng.
Diệp An Bang ngồi xuống, gã như quên mất chuyện vừa rồi, cười nói với Trương Uyên:
- Lão Trương, hút điếu thuốc trước đi.
- Diệp bộ trưởng, tôi tự làm được rồi.
Trương Uyên nào dám để Diệp An Bang đốt thuốc cho mình, gã lật đật chạy lên cầm điếu thuốc, đốt lửa, rít một hơi.
Trương Uyên cười nói:
- Thuốc lá của bộ trưởng hút ngon hơn.
Diệp An Bang ném nguyên bao qua:
- Hút ngon thì cho anh hết.
- Vậy hay quá!
Trương Uyên chộp lấy bao thuốc lá nhét vào túi, biểu tình nghiêm túc nói:
- Diệp bộ trưởng, tôi vốn định đi tới bộ báo cáo công tác, nhưng người đã đến rồi thì tôi báo cáo tại đây. Diệp bộ trưởng thấy bây giờ được không ?
Diệp An Bang cười nói:
- Bắt đầu đi.
- Vâng!
Trương Uyên là phó hiệu trưởng thường vụ trường chính trị tỉnh, lo công tác nguyên ngôi trường, gã có chút tài năng. Cộng thêm Trương Uyên thật sự muốn báo cáo công tác với Diệp An Bang, nên nói chuyện leng keng rõ ràng.
- Diệp bộ trưởng, hai sự kiện chủ yếu nhất hiện nay của trường chính trị tỉnh chúng ta là . . .
- Thứ nhất, trường Đảng sắp tổ chức huấn luyện giáo dục tư tưởng cho cán bộ lãnh đạo Đảng viên mỗi tỉnh trực cơ quan trong tỉnh. Chuyện này đã chuẩn bị xong hết, tư liệu huấn luyện, danh sách tỉnh trực cơ quan, sau khi huấn luyện cần xử lý hàng loạt vấn đề về sau, tất cả đã hoàn thành.
- Việc thứ hai là hiện đang tổ chức ban huấn luyện cán bộ cấp xử toàn tỉnh. Chuyện này đã đi vào quỹ đạo, nội dung giảng bài do bộ giáo vụ trường chính trị tỉnh chúng ta toàn quyền phụ trách . . .
Diệp An Bang ngắt lời:
- Bộ giáo vụ toàn quyền phụ trách ?
Trương Uyên đáp ngay:
- Vâng, chủ nhiệm bộ giáo vụ Tề Lộ Minh phụ trách tất cả giáo án ban huấn luyện cán bộ cấp xử.
Diệp An Bang thản nhiên nói:
- Lão Trương, không phải tôi trách anh nhưng có một số việc nên ủy quyền thì ủy quyền, điều này không sai. Tuy nhiên ủy quyền không có nghĩa là bỏ mặc, nếu người bên dưới làm quá đáng mà anh không kiểm soát, lỡ xảy ra sự cố thì ai chịu trách nhiệm ?
- Vâng, Diệp bộ trưởng nói đúng.
Trương Uyên thầm suy đoán, gã luôn chú ý cẩn thận nên hiểu ngay ẩn ý trong câu nói của Diệp An Bang. Biết ngay Diệp An Bang sẽ không đột nhiên đến trường chính trị tỉnh, vậy xem ra vụ việc nằm ở ban huấn luyện cán bộ cấp xử. Bộ giáo vụ đã đụng chạm người không nên đụng sao ?
Diệp An Bang mỉm cười nói:
- Lão Trương, nếu không có việc gì nữa thì ra ngoài làm việc của mình đi, không cần tốn thời gian với tôi.
- Vậy Diệp bộ trưởng lo công chuyện, tôi xin phép ra ngoài.
Mãi khi ra khỏi cửa phòng Trương Uyên mới bình tĩnh lại. Đúng rồi, chắc chắn tại bộ giáo vụ, nếu không vì sao Diệp An Bang ngắt lời gã ngay khúc đó ?
Mắt Trương Uyên lóe tia sáng.
Tề Lộ Minh khốn kiếp, nếu đúng là ngươi gây lỗi gì thì ta cho ngươi chết!
Trương Uyên định đi chợt thấy Chung Tuyền tới gần, gã chạy lên chặn đường:
- Chung thư ký, xin dừng bước.
Chung Tuyền mỉm cười hỏi:
- Trương hiệu trưởng, có chuyện gì không ?
Trương Uyên hỏi nhỏ:
- Chung thư ký xin đừng giả bộ nữa, mau nói cho tôi nghe Diệp bộ trưởng đến đây vì chuyện gì ?
Chung Tuyền nhìn bộ dạng sốt ruột của Trương Uyên, cười cười. Chung Tuyền không giấu diếm nhưng cũng không nói thẳng.
Chung Tuyền bình tĩnh nói:
- Trương hiệu trưởng, chủ nhiệm bộ giáo vụ các người giỏi thật, có người xin phép mà hắn không duyệt, người ta bất đắc dĩ đành xin phép với bộ trưởng. Theo tôi thấy có một số việc nên hiểu cách ứng xử tùy biến, người nào không có lúc cần làm công chuyện quan trọng ?
Chung Tuyền nói xong đi vào văn phòng Diệp An Bang.
Giờ Trương Uyên mới hiểu nguồn gốc vụ việc ở đâu, gã đã đoán đúng, là do chủ nhiệm bộ giáo vụ Tề Lộ Minh làm ra.
Trương Uyên hầm hầm xuống lầu:
- Tề Lộ Minh!
Trương Uyên làm phó hiệu trưởng thường vụ trường chính trị tỉnh, gã muốn xử Tề Lộ Minh không khó khăn gì. Càng đừng nói Trương Uyên muốn thăng chức, gã không có lý nào cho phép Tề Lộ Minh ngáng đường.
Chung Tuyền vào văn phòng, nhỏ giọng nói:
- Bộ trưởng.
Diệp An Bang hỏi:
- Thế nào rồi ?
Chung Tuyền trả lời:
- Trương Uyên biết nên làm sao.
Diệp An Bang gật đầu:
- Ừm!
Diệp An Bang nhích tay một cái là xử lý Tề Lộ Minh xong, gã không cần làm ra hành động lớn như vậy. Diệp An Bang đích thân đến trường chính trị tỉnh vì muốn mọi người hiểu một điều rằng trường chính trị tỉnh do ai quyết định.
Không phải ai đều có thể ngồi vào chỗ của Diệp An Bang, không phải ai muốn làm gì cũng được. Trong điều kiện này cảnh cáo Trương Uyên, cho gã hiểu nên đi theo lưng ai là mục tiêu của Diệp An Bang.
Nếu chỉ đơn thuần trút giận cho Tô Mộc thì Diệp An Bang kêu Chung Tuyền truyền lời là được, gã tự mình ra tay là đã xem trọng Tề Lộ Minh. Bằng vào thân phận của Tề Lộ Minh chưa đủ tư cách kinh động Diệp An Bang.
Đừng tưởng đây chỉ là việc nhỏ, rất nhiều chuyện bị việc nhỏ phá hoại.
Nếu Tô Mộc không quen biết Diệp An Bang, được gã cho nghỉ phép, kéo chuyện đến chỗ Từ Trung Nguyên, kinh động Từ lão ra mặt thì Diệp An Bang mất hết mặt mũi. Quan trọng là làm lỡ chuyện của Từ Trung Nguyên thì ai chịu trách nhiệm ?
Diệp An Bang đứng bên khung cửa sổ nhìn lá cây xanh biếc bên ngoài, thầm nghĩ:
- Tô Mộc, ngươi làm sao quen Từ lão được ? Bây giờ ngươi đang làm gì ?
/1590
|