Trấn Hình Đường không lớn không nhỏ, nếu anh có ý định muốn biết chuyện gì đó, không cần đi hỏi thăm sẽ rất nhanh biết được.
Tỷ như Triệu Thụy An hiện tại, sắc mặt âm trầm đáng sợ, cả người như đang ở trong bão táp, tùy thời tùy nơi đều có thể bùng nổ.
- Ngu xuẩn, quả thật là tên ngu xuẩn!
Triệu Thụy An hung hăng nói.
- Chủ tịch, ngài đừng gấp gáp như vậy, tôi đã nói cho Trương chủ tịch, tin tưởng hiện tại hắn đã phái người đi tìm Sở cục trưởng.
Lâm Song thấp giọng nói.
- Tìm ? Hiện tại tìm được thì ích lợi gì ? Thật không biết Trương Giải Phóng làm sao quản lý những người đó, bình thường một đám khoác lác vô cùng lợi hại, hiện tại thì sao ? Thời điểm mấu chốt lại xảy ra chuyện!
Triệu Thụy An phẫn nộ nói.
Lúc này Lâm Song cũng không biết nên nói gì, thẳng thắn mà nói, hắn có thể lý giải được Triệu Thụy An, đổi lại là ai cũng phải nổi giận, thái độ của Triệu Thụy An còn có thể khống chế được lý trí.
Nói tới Sở Tác Mai kia, chẳng lẽ nghĩ huyện Hình Đường là của nhà mình, cục vệ sinh huyện là hậu hoa viên của mình, trong giờ làm việc không đi làm thì thôi, mãi tới hiện tại muốn liên hệ cũng không thấy người. Hiện tại trong thể chế có người nào không biết chuyện gì xảy ra tại bệnh viện Đông Giao.
Tô Mộc cho thư ký Đỗ Liêm gọi điện thoại, không tìm thấy người. Tô Mộc tự mình gọi điện cho cục vệ sinh, vẫn không tìm thấy người. Ngay cả chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện Ô Mai gọi điện, cũng tìm không thấy tung tích của hắn. Hắn quả thật là tên hỗn đản, không biết đang trong giờ làm việc sao ? Không biết bệnh viện Đông Giao xảy ra tai vạ sao ?
Việc này nếu không thể bãi bình, chức cục trưởng của hắn bị gạt bỏ là chuyện nhỏ. Nói không chuẩn còn có thể liên lụy tới Trương Giải Phóng, mà nếu Trương Giải Phóng bị liên lụy, Triệu Thụy An làm sao lau sạch mông ?
- Tìm, gọi điện cho Trương Giải Phóng, để cho hắn sau khi tìm được người, lập tức mang tới đây cho tôi!
Triệu Thụy An tức giận quát.
- Dạ!
Lâm Song vội vàng xoay người, trong nháy mắt cửa văn phòng đóng lại, hắn rõ ràng nghe được trong phòng truyền ra thanh âm chén trà vỡ tan.
Văn phòng bí thư huyện ủy.
- Nhớ rõ, sự tình chính là như vậy. Hiện tại Tô chủ tịch vẫn còn ở trong bệnh viện Đông Giao chờ tin tức, các phó chức trong bệnh viện đều đã tới, nhưng tới bây giờ Sở Tác Mai chưa lộ mặt. Bên kia đã có rối loạn, mà Triệu chủ tịch hẳn đang vô cùng sốt ruột.
Trữ Hạo thấp giọng nói.
- Đã biết!
Nhiếp Việt gật gật đầu.
Chuyện bệnh viện Đông Giao làm Nhiếp Việt thật phẫn nộ, nhưng sau khi tỉnh táo lại hắn đã bắt đầu suy nghĩ, làm sao mới có thể mượn chuyện này đạt được ích lợi lớn nhất. Cục vệ sinh là địa bàn tư nhân của Triệu Thụy An, điểm ấy làm Nhiếp Việt vô cùng khó chịu. Hiện tại có cơ hội nắm bắt, hắn tự nhiên sẽ không do dự.
- Sở Tác Mai thật là to gan lớn mật, còn dám rời khỏi trong thời gian làm việc, có biết điều này đại biểu gì không ? Chẳng lẽ hắn không biết ủy ban huyện bố “Điều lệnh cán bộ lãnh đạo ban ngành” sao ?
- Hiện tại Tô Mộc hẳn đang dằn nén cỗ lửa giận, tin tưởng đợi sau khi phẫu thuật kết thúc sẽ toàn diện bộc phát. Nếu hắn được phân công quản lý hệ thống vệ sinh, như vậy ngọn lửa này ta giúp hắn đốt cho tốt.
- Tiểu Trữ, gọi điện cho Lý bí thư, hỏi hắn hiện tại có thời gian hay không. Nếu có mời hắn tới đây một chuyến.
Nhiếp Việt đã quyết định xong chủ ý, nói.
- Dạ!
Ngay lúc cả huyện Hình Đường đang tìm Sở Tác Mai, hắn đang ở đâu đây ?
- A, anh là ma quỷ, không thể nhẹ một chút sao ?
- Thật là, chậm một chút, chậm một chút!
- Đừng…ngừng, đừng có ngừng!
Nơi này là một phòng bệnh nằm trong phòng y tế hương trấn bên dưới huyện Hình Đường, ở trong này đang trình diễn một tuồng kịch xuân cung. Một nữ nhân mặc đồng phục y tá, mái tóc rối tung, đang ngồi trên người một nam nhân không ngừng vặn vẹo thân hình. Thân thể mềm mại uyển chuyển không ngừng bộc lộ ra đường cong khêu gợi mê người.
Mà nam nhân ngồi dưới người nữ nhân chính là cục trưởng cục vệ sinh huyện Sở Tác Mai.
- Tiểu phong tao, nhanh chút nữa!
Bàn tay Sở Chỉ Mai xoa nắn bờ mông của nữ nhân, biến hóa đủ loại hình dạng, đồng thời ánh mắt càng cuồng nhiệt.
Không có ai biết bí mật của Sở Tác Mai, hắn si mê trò chơi chế phục hấp dẫn.
Hiện tại nữ nhân đang yêu đương vụng trộm với hắn chính là phó trưởng phòng phòng y tế hương trấn nơi này, lúc trước Sở Tác Mai lợi dụng quyền lực thông đồng với nàng, sau đó vẫn bao nuôi tới bây giờ. Sở Tác Mai thích nàng sắm vai các loại nữ nhân chức nghiệp, hôm nay xem như biểu diễn bản sắc, diễn xuất vai y tá.
- Anh sắp rồi! Nhanh lên, nhanh!
Đột nhiên thân thể Sở Tác Mai bắt đầu run rẩy lên, lập tức kêu lớn, cơ hồ nữ nhân kia cũng lập tức rời khỏi người hắn, cúi đầu trực tiếp ngậm vào đồ vật kia.
Hô!
Khuôn mặt Sở Tác Mai lộ ra biểu tình thoải mái, miệng nữ nhân kia cũng dính chất lỏng sềnh sệch màu trắng. Chẳng qua nhìn mái tóc nàng buông xõa, vừa ngẩng đầu mang theo khí tức mị hoặc dâm đãng làm cho người ta nhìn thấy cũng nóng máu.
- Sở cục, chuyện lần trước người ta nói với anh, anh nghĩ thế nào rồi ?
Tô Ngọc Hồng làm xong việc, nằm bên người Sở Tác Mai, cười quyết rũ hỏi.
- Yên tâm, anh đã có chủ trương, hai ngày này sẽ làm cho em. Không qua bao lâu em có thể trở thành trưởng phòng phòng y tế này rồi.
Sở Tác Mai ngạo nghễ nói, tay phải không ngừng chạy quanh sau lưng nữ nhân.
- Vậy đa tạ Sở cục.
Tô Ngọc Hồng cười quyến rũ.
Nhưng trong lúc hai người còn đang quấn quýt, không ai lưu ý tới di động bị chỉnh thành im lặng của Sở Tác Mai lại phủ đầy những cuộc điện thoại gọi tới mà không người nghe máy.
Mỗi lần di động lóe sáng đều giống như đạo thiểm điện, kinh tâm động phách.
Hai giờ!
Ba giờ!
Bốn giờ!
Năm giờ!
Từ khi Đường Ổn được đưa vào phòng phẫu thuật đã qua suốt năm giờ, sắc trời đã tối xuống, ánh đèn hành lang đã sáng lên. Tô Mộc vẫn chưa rời đi, vẫn chấp nhất ở lại nơi đó, cùng Đường Kha chờ nghe tin tức.
Hiện tại thân thể Đường Kha đã lảo đảo sắp ngất, mấy ngày nay ăn uống không được, hôm nay chỉ ăn chút điểm tâm, tới bây giờ còn chưa ăn chút gì. Có thể kiên trì được tới bây giờ hoàn toàn dựa vào nghị lực, dựa vào hi vọng chờ đợi. Nếu hi vọng không còn, Đường Kha tuyệt đối sẽ ngất xỉu.
Tô Mộc chưa đi, Đỗ Liêm cũng sẽ không về, mà bên ngoài hành lang, ở địa phương ngoài tầm mắt Tô Mộc, Vương Mậu Phi, Cao Phẩm cùng nhóm chức vụ phó vẫn chưa ai về nhà.
Lúc này bỏ về, chính là tự tìm đường chết.
- Cha, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Tâm tình Đường Kha đã hoàn toàn rơi xuống, hiện tại cô bé thật sự sợ hãi, nếu Đường Ổn cứ vậy mà rời khỏi, thậm chí cô bé cũng không có cơ hội gặp mặt cha mình lần cuối.
Rốt cục cửa phòng cấp cứu mở ra, vài thân ảnh chậm rãi bước ra ngoài, dẫn đầu chính là bác sĩ được vinh danh có y thuật tốt nhất bệnh viện Đông Giao, cũng là bác sĩ chủ nhiệm chuyên trách phẫu thuật hôm nay, Khổng Bùi.
- Bác sĩ, cha cháu thế nào ?
Đường Kha vội vàng nhào tới hỏi, trái tim cô bé nhảy mạnh, thật sự sợ hãi nghe được tin tức khiến bị ngất xỉu.
- Bệnh tình người bệnh đã ổn định lại.
May mắn chính là Khổng Bùi buột miệng nói ra lời này, một câu làm tâm tình Đường Kha thả lỏng không ít, cha không việc gì, cha không chết, thật sự tốt quá.
- Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ, cháu quỳ xuống tạ ngài!
Nói xong Đường Kha định quỳ xuống.
Khổng Bùi sao có thể để Đường Kha quỳ xuống, vội vàng kéo tay cô bé nói:
- Đứa nhỏ này, cháu làm gì vậy, nhanh đứng lên, đứng lên, tôi còn chưa nói xong đâu.
- Bác sĩ, chẳng lẽ cha cháu…
Đường Kha cơ hồ muốn phát điên.
Ánh mắt Khổng Bùi đảo qua Đường Kha, lại nhìn Tô Mộc, nàng đã biết thân phận Tô Mộc nên không hề có ý tứ che lấp, nói thẳng:
- Tô chủ tịch, bệnh tình người bệnh tạm thời đã khống chế được, cũng đã thành công phẫu thuật tim. Nhưng mà…
- Nhưng mà cái gì ?
Tô Mộc trầm giọng hỏi.
- Nhưng mà các vị tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì tình huống thân thể người bệnh thật sự không lạc quan, lại thêm mấy ngày nay liên tục gây sức ép, vấn đề sức khỏe càng thêm nghiêm trọng, tuy tôi không biết do nguyên nhân gì tạo thành, nhưng tôi có chuyện cần nói cho các vị biết, bởi vì vừa rồi tôi thông qua kiểm tra đã phát hiện, kỳ thật người bệnh đã mắc phải chứng ung thư dạ dày thời kỳ cuối.
Thanh âm Khổng Bùi có chút trầm trọng nói.
- Ung thư dạ dày thời kỳ cuối ? Cô nói anh ấy bị ung thư ?
Tô Mộc hỏi.
- Vô cùng chuẩn xác!
Khổng Bùi đáp.
Sự tình sao lại biến thành như vậy ? Tô Mộc vốn chỉ nghĩ rằng Đường Ổn bị vấn đề về tim mà thôi, thật không ngờ bây giờ còn liên lụy tới ung thư dạ dày, còn là thời kỳ cuối. Ông trời không khỏi quá mức không công bình, sao có thể làm cho người thành thật như Đường Ổn thừa nhận cực khổ như vậy!
Ngay lúc Tô Mộc đang định quay người an ủi Đường Kha, chợt phát hiện cô bé nhìn chằm chằm Khổng Bùi, gằn từng tiếng hỏi:
- Bác sĩ, cháu muốn hỏi cha cháu còn được bao lâu thời gian ?
Ung thư dạ dày thời kỳ cuối, khi Đường Kha nghe được mấy chữ này đã như bị sét đánh. Cô bé biết ung thu dạ dày thời kỳ cuối mang ý nghĩa gì, chính vì biết cho nên Đường Kha chỉ muốn hỏi cha mình còn sống được bao lâu.
Khổng Bùi nhìn Đường Kha, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, kỳ thật nàng rất đồng tình Đường Kha, nhưng không có biện pháp nào. Nàng không phải lãnh đạo bệnh viện, chỉ là một bác sĩ mà thôi, nàng không giúp được gì nhiều.
- Nếu lúc trước được nghỉ ngơi điều dưỡng tốt, hẳn còn sống được nửa năm. Nhưng bởi vì ông ấy thường xuyên lao lực làm việc nên sức khỏe cạn kiệt. Hơn nữa nằm viện mấy hôm nay liên tục bị gây sức ép, trong cơ thể bị tiêm vào những loại dinh dưỡng xung đột lẫn nhau, cho nên…
Khổng Bùi thoáng do dự, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Đường Kha, lại không đành lòng giấu diếm, chậm rãi nói:
- Người bệnh nhiều nhất chỉ có thể sống được nửa tháng! Nhưng còn phải tận tình chiếu cố, nếu không cũng không kiên trì được nửa tháng!
Nửa tháng!
Tùy thời đều có thể chết!
Đường Kha nghe được lời này, trước mắt đột nhiên tối sầm, không còn biện pháp khống chế, lảo đảo té xuống.
Tỷ như Triệu Thụy An hiện tại, sắc mặt âm trầm đáng sợ, cả người như đang ở trong bão táp, tùy thời tùy nơi đều có thể bùng nổ.
- Ngu xuẩn, quả thật là tên ngu xuẩn!
Triệu Thụy An hung hăng nói.
- Chủ tịch, ngài đừng gấp gáp như vậy, tôi đã nói cho Trương chủ tịch, tin tưởng hiện tại hắn đã phái người đi tìm Sở cục trưởng.
Lâm Song thấp giọng nói.
- Tìm ? Hiện tại tìm được thì ích lợi gì ? Thật không biết Trương Giải Phóng làm sao quản lý những người đó, bình thường một đám khoác lác vô cùng lợi hại, hiện tại thì sao ? Thời điểm mấu chốt lại xảy ra chuyện!
Triệu Thụy An phẫn nộ nói.
Lúc này Lâm Song cũng không biết nên nói gì, thẳng thắn mà nói, hắn có thể lý giải được Triệu Thụy An, đổi lại là ai cũng phải nổi giận, thái độ của Triệu Thụy An còn có thể khống chế được lý trí.
Nói tới Sở Tác Mai kia, chẳng lẽ nghĩ huyện Hình Đường là của nhà mình, cục vệ sinh huyện là hậu hoa viên của mình, trong giờ làm việc không đi làm thì thôi, mãi tới hiện tại muốn liên hệ cũng không thấy người. Hiện tại trong thể chế có người nào không biết chuyện gì xảy ra tại bệnh viện Đông Giao.
Tô Mộc cho thư ký Đỗ Liêm gọi điện thoại, không tìm thấy người. Tô Mộc tự mình gọi điện cho cục vệ sinh, vẫn không tìm thấy người. Ngay cả chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện Ô Mai gọi điện, cũng tìm không thấy tung tích của hắn. Hắn quả thật là tên hỗn đản, không biết đang trong giờ làm việc sao ? Không biết bệnh viện Đông Giao xảy ra tai vạ sao ?
Việc này nếu không thể bãi bình, chức cục trưởng của hắn bị gạt bỏ là chuyện nhỏ. Nói không chuẩn còn có thể liên lụy tới Trương Giải Phóng, mà nếu Trương Giải Phóng bị liên lụy, Triệu Thụy An làm sao lau sạch mông ?
- Tìm, gọi điện cho Trương Giải Phóng, để cho hắn sau khi tìm được người, lập tức mang tới đây cho tôi!
Triệu Thụy An tức giận quát.
- Dạ!
Lâm Song vội vàng xoay người, trong nháy mắt cửa văn phòng đóng lại, hắn rõ ràng nghe được trong phòng truyền ra thanh âm chén trà vỡ tan.
Văn phòng bí thư huyện ủy.
- Nhớ rõ, sự tình chính là như vậy. Hiện tại Tô chủ tịch vẫn còn ở trong bệnh viện Đông Giao chờ tin tức, các phó chức trong bệnh viện đều đã tới, nhưng tới bây giờ Sở Tác Mai chưa lộ mặt. Bên kia đã có rối loạn, mà Triệu chủ tịch hẳn đang vô cùng sốt ruột.
Trữ Hạo thấp giọng nói.
- Đã biết!
Nhiếp Việt gật gật đầu.
Chuyện bệnh viện Đông Giao làm Nhiếp Việt thật phẫn nộ, nhưng sau khi tỉnh táo lại hắn đã bắt đầu suy nghĩ, làm sao mới có thể mượn chuyện này đạt được ích lợi lớn nhất. Cục vệ sinh là địa bàn tư nhân của Triệu Thụy An, điểm ấy làm Nhiếp Việt vô cùng khó chịu. Hiện tại có cơ hội nắm bắt, hắn tự nhiên sẽ không do dự.
- Sở Tác Mai thật là to gan lớn mật, còn dám rời khỏi trong thời gian làm việc, có biết điều này đại biểu gì không ? Chẳng lẽ hắn không biết ủy ban huyện bố “Điều lệnh cán bộ lãnh đạo ban ngành” sao ?
- Hiện tại Tô Mộc hẳn đang dằn nén cỗ lửa giận, tin tưởng đợi sau khi phẫu thuật kết thúc sẽ toàn diện bộc phát. Nếu hắn được phân công quản lý hệ thống vệ sinh, như vậy ngọn lửa này ta giúp hắn đốt cho tốt.
- Tiểu Trữ, gọi điện cho Lý bí thư, hỏi hắn hiện tại có thời gian hay không. Nếu có mời hắn tới đây một chuyến.
Nhiếp Việt đã quyết định xong chủ ý, nói.
- Dạ!
Ngay lúc cả huyện Hình Đường đang tìm Sở Tác Mai, hắn đang ở đâu đây ?
- A, anh là ma quỷ, không thể nhẹ một chút sao ?
- Thật là, chậm một chút, chậm một chút!
- Đừng…ngừng, đừng có ngừng!
Nơi này là một phòng bệnh nằm trong phòng y tế hương trấn bên dưới huyện Hình Đường, ở trong này đang trình diễn một tuồng kịch xuân cung. Một nữ nhân mặc đồng phục y tá, mái tóc rối tung, đang ngồi trên người một nam nhân không ngừng vặn vẹo thân hình. Thân thể mềm mại uyển chuyển không ngừng bộc lộ ra đường cong khêu gợi mê người.
Mà nam nhân ngồi dưới người nữ nhân chính là cục trưởng cục vệ sinh huyện Sở Tác Mai.
- Tiểu phong tao, nhanh chút nữa!
Bàn tay Sở Chỉ Mai xoa nắn bờ mông của nữ nhân, biến hóa đủ loại hình dạng, đồng thời ánh mắt càng cuồng nhiệt.
Không có ai biết bí mật của Sở Tác Mai, hắn si mê trò chơi chế phục hấp dẫn.
Hiện tại nữ nhân đang yêu đương vụng trộm với hắn chính là phó trưởng phòng phòng y tế hương trấn nơi này, lúc trước Sở Tác Mai lợi dụng quyền lực thông đồng với nàng, sau đó vẫn bao nuôi tới bây giờ. Sở Tác Mai thích nàng sắm vai các loại nữ nhân chức nghiệp, hôm nay xem như biểu diễn bản sắc, diễn xuất vai y tá.
- Anh sắp rồi! Nhanh lên, nhanh!
Đột nhiên thân thể Sở Tác Mai bắt đầu run rẩy lên, lập tức kêu lớn, cơ hồ nữ nhân kia cũng lập tức rời khỏi người hắn, cúi đầu trực tiếp ngậm vào đồ vật kia.
Hô!
Khuôn mặt Sở Tác Mai lộ ra biểu tình thoải mái, miệng nữ nhân kia cũng dính chất lỏng sềnh sệch màu trắng. Chẳng qua nhìn mái tóc nàng buông xõa, vừa ngẩng đầu mang theo khí tức mị hoặc dâm đãng làm cho người ta nhìn thấy cũng nóng máu.
- Sở cục, chuyện lần trước người ta nói với anh, anh nghĩ thế nào rồi ?
Tô Ngọc Hồng làm xong việc, nằm bên người Sở Tác Mai, cười quyết rũ hỏi.
- Yên tâm, anh đã có chủ trương, hai ngày này sẽ làm cho em. Không qua bao lâu em có thể trở thành trưởng phòng phòng y tế này rồi.
Sở Tác Mai ngạo nghễ nói, tay phải không ngừng chạy quanh sau lưng nữ nhân.
- Vậy đa tạ Sở cục.
Tô Ngọc Hồng cười quyến rũ.
Nhưng trong lúc hai người còn đang quấn quýt, không ai lưu ý tới di động bị chỉnh thành im lặng của Sở Tác Mai lại phủ đầy những cuộc điện thoại gọi tới mà không người nghe máy.
Mỗi lần di động lóe sáng đều giống như đạo thiểm điện, kinh tâm động phách.
Hai giờ!
Ba giờ!
Bốn giờ!
Năm giờ!
Từ khi Đường Ổn được đưa vào phòng phẫu thuật đã qua suốt năm giờ, sắc trời đã tối xuống, ánh đèn hành lang đã sáng lên. Tô Mộc vẫn chưa rời đi, vẫn chấp nhất ở lại nơi đó, cùng Đường Kha chờ nghe tin tức.
Hiện tại thân thể Đường Kha đã lảo đảo sắp ngất, mấy ngày nay ăn uống không được, hôm nay chỉ ăn chút điểm tâm, tới bây giờ còn chưa ăn chút gì. Có thể kiên trì được tới bây giờ hoàn toàn dựa vào nghị lực, dựa vào hi vọng chờ đợi. Nếu hi vọng không còn, Đường Kha tuyệt đối sẽ ngất xỉu.
Tô Mộc chưa đi, Đỗ Liêm cũng sẽ không về, mà bên ngoài hành lang, ở địa phương ngoài tầm mắt Tô Mộc, Vương Mậu Phi, Cao Phẩm cùng nhóm chức vụ phó vẫn chưa ai về nhà.
Lúc này bỏ về, chính là tự tìm đường chết.
- Cha, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Tâm tình Đường Kha đã hoàn toàn rơi xuống, hiện tại cô bé thật sự sợ hãi, nếu Đường Ổn cứ vậy mà rời khỏi, thậm chí cô bé cũng không có cơ hội gặp mặt cha mình lần cuối.
Rốt cục cửa phòng cấp cứu mở ra, vài thân ảnh chậm rãi bước ra ngoài, dẫn đầu chính là bác sĩ được vinh danh có y thuật tốt nhất bệnh viện Đông Giao, cũng là bác sĩ chủ nhiệm chuyên trách phẫu thuật hôm nay, Khổng Bùi.
- Bác sĩ, cha cháu thế nào ?
Đường Kha vội vàng nhào tới hỏi, trái tim cô bé nhảy mạnh, thật sự sợ hãi nghe được tin tức khiến bị ngất xỉu.
- Bệnh tình người bệnh đã ổn định lại.
May mắn chính là Khổng Bùi buột miệng nói ra lời này, một câu làm tâm tình Đường Kha thả lỏng không ít, cha không việc gì, cha không chết, thật sự tốt quá.
- Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ, cháu quỳ xuống tạ ngài!
Nói xong Đường Kha định quỳ xuống.
Khổng Bùi sao có thể để Đường Kha quỳ xuống, vội vàng kéo tay cô bé nói:
- Đứa nhỏ này, cháu làm gì vậy, nhanh đứng lên, đứng lên, tôi còn chưa nói xong đâu.
- Bác sĩ, chẳng lẽ cha cháu…
Đường Kha cơ hồ muốn phát điên.
Ánh mắt Khổng Bùi đảo qua Đường Kha, lại nhìn Tô Mộc, nàng đã biết thân phận Tô Mộc nên không hề có ý tứ che lấp, nói thẳng:
- Tô chủ tịch, bệnh tình người bệnh tạm thời đã khống chế được, cũng đã thành công phẫu thuật tim. Nhưng mà…
- Nhưng mà cái gì ?
Tô Mộc trầm giọng hỏi.
- Nhưng mà các vị tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì tình huống thân thể người bệnh thật sự không lạc quan, lại thêm mấy ngày nay liên tục gây sức ép, vấn đề sức khỏe càng thêm nghiêm trọng, tuy tôi không biết do nguyên nhân gì tạo thành, nhưng tôi có chuyện cần nói cho các vị biết, bởi vì vừa rồi tôi thông qua kiểm tra đã phát hiện, kỳ thật người bệnh đã mắc phải chứng ung thư dạ dày thời kỳ cuối.
Thanh âm Khổng Bùi có chút trầm trọng nói.
- Ung thư dạ dày thời kỳ cuối ? Cô nói anh ấy bị ung thư ?
Tô Mộc hỏi.
- Vô cùng chuẩn xác!
Khổng Bùi đáp.
Sự tình sao lại biến thành như vậy ? Tô Mộc vốn chỉ nghĩ rằng Đường Ổn bị vấn đề về tim mà thôi, thật không ngờ bây giờ còn liên lụy tới ung thư dạ dày, còn là thời kỳ cuối. Ông trời không khỏi quá mức không công bình, sao có thể làm cho người thành thật như Đường Ổn thừa nhận cực khổ như vậy!
Ngay lúc Tô Mộc đang định quay người an ủi Đường Kha, chợt phát hiện cô bé nhìn chằm chằm Khổng Bùi, gằn từng tiếng hỏi:
- Bác sĩ, cháu muốn hỏi cha cháu còn được bao lâu thời gian ?
Ung thư dạ dày thời kỳ cuối, khi Đường Kha nghe được mấy chữ này đã như bị sét đánh. Cô bé biết ung thu dạ dày thời kỳ cuối mang ý nghĩa gì, chính vì biết cho nên Đường Kha chỉ muốn hỏi cha mình còn sống được bao lâu.
Khổng Bùi nhìn Đường Kha, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, kỳ thật nàng rất đồng tình Đường Kha, nhưng không có biện pháp nào. Nàng không phải lãnh đạo bệnh viện, chỉ là một bác sĩ mà thôi, nàng không giúp được gì nhiều.
- Nếu lúc trước được nghỉ ngơi điều dưỡng tốt, hẳn còn sống được nửa năm. Nhưng bởi vì ông ấy thường xuyên lao lực làm việc nên sức khỏe cạn kiệt. Hơn nữa nằm viện mấy hôm nay liên tục bị gây sức ép, trong cơ thể bị tiêm vào những loại dinh dưỡng xung đột lẫn nhau, cho nên…
Khổng Bùi thoáng do dự, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Đường Kha, lại không đành lòng giấu diếm, chậm rãi nói:
- Người bệnh nhiều nhất chỉ có thể sống được nửa tháng! Nhưng còn phải tận tình chiếu cố, nếu không cũng không kiên trì được nửa tháng!
Nửa tháng!
Tùy thời đều có thể chết!
Đường Kha nghe được lời này, trước mắt đột nhiên tối sầm, không còn biện pháp khống chế, lảo đảo té xuống.
/1590
|