Quan Bảng
Chương 284 - Chính Là Không Làm Tròn Trách Nhiệm! Chính Là Khiêu Khích! Chính Là Phạm Tội!
/1590
|
Lời của Khổng Bùi kể lại làm cho Tô Mộc phẫn nộ, nếu trước ngày hôm nay có lẽ hắn còn có chút do dự, dù sao cũng không thể chỉ nghe theo một bên.
Nhưng chuyện của Đường Ổn rành rành trước mắt, không thể không tin. Mà Tô Mộc biết, với thân phận của Khổng Bùi, có thể tiếp xúc chỉ là một bộ phận trong bệnh viện, còn có rất nhiều vấn đề vẫn chưa được điều tra đi ra. Mà cho dù chỉ là một phần nhỏ, đã đủ làm ra một trận động đất.
- Bác sĩ Khổng, cô đừng sợ, việc này tôi sẽ xử lý công đạo.
Tô Mộc nói xong liền đi ra khỏi phòng, Đỗ Liêm đứng ở cửa, nhìn thấy Tô Mộc đi ra liền đi thẳng tới.
- Chủ tịch, bên Từ cục có tin tức, ông ấy đã tìm được một ít chứng cớ. Hơn nữa có bằng chứng trong lời khai của Vương viện trưởng cùng Cao bí thư cung cấp, xem như đã đầy đủ. Bên trong đề cập không chỉ riêng về Vương Thuật cùng Lâm Thiên Vũ, còn có bằng chứng chỉ chứng cục vệ sinh, đại đa số liên quan tới Sở Tác Mai.
Đỗ Liêm nhỏ giọng nói.
- Nghiêm trọng bao nhiêu ?
Tô Mộc lạnh nhạt hỏi.
- Nếu như xác định, không tránh khỏi hình phạt.
Đỗ Liêm thấp giọng nói:
- Nếu còn tiếp tục truy cứu xuống, bản án chung thân cũng có khả năng. Bên trong đề cập không chỉ một mạng người, nhưng đều bị cho rằng sự cố chữa bệnh mà xử lý.
- Hỗn đản!
Tô Mộc lần đầu tiên mắng chửi người trước mặt Đỗ Liêm, hiện tại tâm tình của hắn vô cùng phẫn nộ, đừng nói là tìm được chứng cớ, chỉ nói sự kiện Đường Ổn đã đủ xử lý sạch một nhóm người.
Đây quả thực là xem mạng người như cỏ rác!
- Chủ tịch, ngay lúc ngài đang nói chuyện với Bác sĩ Khổng, đã có một số người gọi điện cho tôi. Trong đó có thư ký của Nhiếp bí thư cùng thư ký của Triệu chủ tịch. Ngài xem tình huống này làm sao bây giờ ?
Đỗ Liêm hỏi.
Làm sao bây giờ ? Đương nhiên xử lý nghiêm khắc!
Lửa giận của Tô Mộc đã sắp bùng nổ, nghe được Đỗ Liêm nói thư ký của Triệu Thụy An gọi tới, lập tức hoàn toàn bộc phát.
Việc tới bây giờ, Tô Mộc đã không còn ý nghĩ che lấp, nơi này chính là một túi độc, nếu gặp được phải đâm phá.
- Đem toàn bộ tài liệu chứng cớ đưa cho Từ Viêm mang về cho Nhiếp bí thư, chuyện kế tiếp Nhiếp bí thư sẽ an bài tốt.
Tô Mộc phân phó.
- Dạ!
Đỗ Liêm vội vàng rời đi.
Tô Mộc chậm rãi đi tới trước:
- Vương viện trưởng, triệu tập toàn bộ lãnh đạo cùng nhân viên bệnh viện tới đây, ông dẫn đường đi tới phòng họp trong bệnh viện, tôi có chuyện cần nói.
- Dạ!
Vương Mậu Phi lau mồ hôi trán, vội vàng an bài.
Phòng họp.
Phòng họp bình thường chỉ do ban lãnh đạo bệnh viện sử dụng, hôm nay tụ tập thật nhiều người. Toàn bộ đèn trong phòng đều bật sáng, chiếu rọi lên mặt mỗi người, dáng vẻ của họ lo lắng đề phòng, không ai biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Trong những người này có người tuổi tác khá cao, dù trẻ tuổi nhất cũng lớn hơn Tô Mộc. Nhưng hiện tại không ai dám xem thường Tô Mộc, đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào hắn, chờ đợi hắn nói chuyện.
Trước kia trong lòng bọn họ đều xem thường Tô Mộc, nhưng hiện tại không ai dám làm như thế. Thật không ngờ vị này mới nhậm chức phó chủ tịch huyện không lâu, ngay hôm sau đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa còn cầm lên đại đao nhắm thẳng vào hệ thống vệ sinh của huyện.
- Ngoại trừ lãnh đạo bệnh viện Đông giao cùng lãnh đạo cục vệ sinh, những nhân viên khác không có quan hệ hãy rời đi!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Nghe lời của Tô Mộc, các nhân viên đều rời khỏi. Bọn họ ra khỏi phòng họp cũng chưa đi xa, tất cả đều đứng lại trong hành lang, chờ đợi cuồng phong mưa rào sắp bùng nổ bên trong phòng hội nghị.
- Đã liên lạc được với cục trưởng cục vệ sinh Sở Tác Mai hay chưa ?
Tô Mộc trầm giọng quát.
- Vẫn chưa!
Đỗ Liêm đứng bên cạnh lớn tiếng đáp:
- Chủ tịch, tới bây giờ vẫn chưa liên hệ được với Sở cục trưởng.
- Người của cục vệ sinh có ai tới ?
Tô Mộc hỏi tiếp.
- Là tôi!
Trong đám người có một người đi ra, gấp giọng nói:
- Tô chủ tịch, tôi là phó cục trưởng thường vụ cục vệ sinh Trì Phong.
- Trì Phong, tôi hỏi ông, các cấp lãnh đạo cục vệ sinh, là ai đang nuôi sống các ông ? Các ông làm quan, làm ăn kiểu gì không biết ? Các ông đều là ai ? Ăn gạo lúa ai trồng, mặc quần áo ai may ? Đầu của các ông luôn suy nghĩ những chuyện gì ? Các ông rốt cục là vì nhân dân phục vụ, hay là làm kẻ địch của nhân dân ?
Sắc mặt Tô Mộc trầm xuống, ngón tay hung hăng chỉ Trì Phong, ngôn ngữ như đao, lớn tiếng quát.
- A!
Trì Phong bị Tô Mộc quát vào mặt, lập tức mơ hồ. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới ngọn lửa của Tô Mộc bốc cao như vậy, người đầu tiên tìm tới lại là mình. Nói thật hiện tại Trì Phong cũng không oán Tô Mộc mắng lớn như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ làm như thế.
Hiện tại trong lòng Trì Phong chỉ hận Sở Tác Mai, ông nói ông đường đường là cục trưởng cục vệ sinh, phát sinh chuyện lớn như vậy, xảy ra tai vạ lớn như thế, ông lại không có mặt, rốt cục ông đang suy nghĩ cái gì!
- Còn các ông nữa!
Tô Mộc nhìn qua nhóm lãnh đạo bệnh viện Đông Giao, ánh mắt sắc bén:
- Cao Phẩm, Vương Mậu Phi, các ông một người là bí thư Đảng ủy, một người là viện trưởng bệnh viện, đừng nói với tôi các ông không biết vị trí mình đang ngồi phải làm những chuyện gì, tận hết chức trách gì, nhưng bây giờ thì sao ? Các ông dám mở to mắt nói lời bịa đặt sao ?
- Một người bệnh, sáu ngày đêm bị các ông cự tuyệt ngoài cửa, cũng bởi vì người ta không có tiền, thì không phẫu thuật cho người ta! Các ông tự hỏi lòng, các ông có thẹn với lương tâm hay không ? Đổi ngược lại đó là người nhà các ông, các ông có thể làm như vậy ? Sau này các ông đi ra ngoài, nếu bản thân các ông không có tiền, người khác đối đãi với các ông như vậy, các ông sẽ nghĩ như thế nào ?
- Phải, tôi biết các ông là bệnh viện, không phải cơ cấu từ thiện. Nhưng có ai có thể giải thích cho tôi nghe, mười ngàn đồng tiêu sạch trong ba ngày, rốt cục là làm những cái gì! Một mũi tiêm một ngàn, mũi tiêm như vậy có ích lợi gì ? Sáu ngày thời gian, Đường Kha giao cho bệnh viện tổng cộng là ba mươi ngàn!
- Ba mươi ngàn, thậm chí còn không đủ ở lại trong phòng bệnh! Còn bị các người đuổi ra ngoài trời lạnh giá, các người lại đành lòng để một người bệnh nặng nằm trong đại sảnh giá lạnh, các người còn có nhân tính hay không ? Y đức của các ngươi đặt ở đâu ? Cứu người, các người đây là cứu người sao ? Các người không làm tròn trách nhiệm, đây là khiêu khích, đây là phạm tội!
Tô Mộc đi tới đi lui, ngọn lửa không còn cách nào dằn nén, không ngừng phát tiết ra ngoài. Mỗi một câu quát lớn đều như phun ra ngọn lửa, như tiếng sấm sét.
- Trước kia tôi có nghe nói qua đi chữa bệnh khó khăn, nhưng thật không ngờ, hôm nay một màn tận mắt nhìn thấy so với nghe nói càng thêm nghiêm trọng! Các người luôn miệng nói mình cứu sống người khác, trị bệnh cứu người, các người thật sự làm như vậy sao ? Nói còn dễ nghe hơn hát! Chính là anh, đứng ra cho tôi!
Tô Mộc chỉ thẳng vào Lâm Thiên Vũ đang đứng trong góc, trên mặt vô cùng phẫn nộ.
Lâm Thiên Vũ bị Tô Mộc quát to, nhất thời mặt xám như tro tàn bước tới một bước, mấy bác sĩ bên cạnh đồng thời tản ra bại lộ hắn ra ngoài.
- Tô chủ tịch, tôi biết sai lầm rồi, tôi…
Lâm Thiên Vũ vừa định giải thích, lại bị Tô Mộc mạnh mẽ ngắt lời:
- Hiện tại anh biết sai lầm rồi ? Trước thì sao! Có phải anh đang cho rằng tôi nhằm vào anh ? Tôi nói cho anh biết, dù anh tiếp tục mắng tôi, tôi cũng sẽ không để ý. Chỉ cần anh thật sự chữa bệnh cho dân chúng, cho dù tôi bị anh mắng mỗi ngày lại có ngại gì ?
- Nhưng anh đã làm gì đây ? Y thuật cùng y đức của anh trái ngược lẫn nhau sao ? Có biết hay không bởi vì anh, Đường Ổn bị cự tuyệt sáu ngày đêm, nguyên lai người ta có thể sống được thêm nửa năm, hiện tại chỉ còn lại nửa tháng, anh biết mình đã làm gì sao ? Anh đây là mưu tài sát hại tính mạng! Anh đây là phải chịu trách nhiệm hình sự!
- Tô chủ tịch, tôi…
Lâm Thiên Vũ mấp máy môi nhưng không biết nên nói gì, sự tình đều là sự thật, hắn còn có lời gì giải thích.
- Anh cái gì anh ? Anh không lời nào để nói sao ? Nếu anh thật sự có gì oan khuất, hiện tại nói cho tôi nghe. Chỉ cần Tô Mộc này oan uổng anh, đừng nói tôi xin lỗi anh, cho dù tôi phải từ chức tôi cũng không chút nhíu mày. Bác sĩ Lâm, xin hỏi, những gì anh đã làm anh dám nói mình làm đúng sao ?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Tôi…
Tô Mộc lại chỉ qua nhóm lãnh đạo bệnh viện cùng nhóm quan chức cục vệ sinh.
- Có lẽ có người đang cho rằng tôi chỉ là đem chuyện bé xé ra to, nhưng tôi cho các ông biết chuyện nhỏ này tôi hoàn toàn không muốn làm lớn chút nào! Nếu thật sự không có vấn đề nhỏ này, tôi có sống thiếu vài năm cũng không thành vấn đề gì cả. Còn các ông ? Miệng luôn nói mình cứu người, nhưng vị trí dưới mông mình ngồi bất chính!
- Đừng nói với tôi các ông không có quyền lợi đi quản việc này, nếu các ông không có quyền đi quản, thì đi trình tự, làm cho cấp lãnh đạo biết sau đó tự mình tới xử lý là được. Các ông nói tôi nghe, các ông đều đã làm gì ? Một đám người ngồi trong phòng làm việc, thổi điều hòa, uống nước trà, ra ngoài còn nói mình vì nhân dân phục vụ!
- Các ông tự vỗ ngực nói xem, các ông vì nhân dân nhà ai phục vụ ? Các ông ăn cơm của dân, mặc áo của dân, làm chuyện riêng cho mình. Có biết nếu việc này bị truyền đi ra, nhân dân trong huyện Hình Đường sẽ nhìn các ông thế nào, sẽ có ý kiến gì với ủy ban ? Có ý kiến gì với Đảng ?
Chiến chiến căng căng!
Mọi người bị Tô Mộc mắng to, không ai dám ngẩng đầu nói chuyện. Có người trong lòng có quỷ, đã bắt đầu đánh trống lui đường, trên trán toát mồ hôi, trong lòng vô cùng lo sợ.
Nhất là Vương Thuật, hiện tại hắn đã có dấu hiệu choáng váng đầu, đứng không vững. Mà ngay khi hắn thật vất vả đứng vững lại, bên tai nghe được một câu làm hắn muốn té ngã đương trường.
Nhưng chuyện của Đường Ổn rành rành trước mắt, không thể không tin. Mà Tô Mộc biết, với thân phận của Khổng Bùi, có thể tiếp xúc chỉ là một bộ phận trong bệnh viện, còn có rất nhiều vấn đề vẫn chưa được điều tra đi ra. Mà cho dù chỉ là một phần nhỏ, đã đủ làm ra một trận động đất.
- Bác sĩ Khổng, cô đừng sợ, việc này tôi sẽ xử lý công đạo.
Tô Mộc nói xong liền đi ra khỏi phòng, Đỗ Liêm đứng ở cửa, nhìn thấy Tô Mộc đi ra liền đi thẳng tới.
- Chủ tịch, bên Từ cục có tin tức, ông ấy đã tìm được một ít chứng cớ. Hơn nữa có bằng chứng trong lời khai của Vương viện trưởng cùng Cao bí thư cung cấp, xem như đã đầy đủ. Bên trong đề cập không chỉ riêng về Vương Thuật cùng Lâm Thiên Vũ, còn có bằng chứng chỉ chứng cục vệ sinh, đại đa số liên quan tới Sở Tác Mai.
Đỗ Liêm nhỏ giọng nói.
- Nghiêm trọng bao nhiêu ?
Tô Mộc lạnh nhạt hỏi.
- Nếu như xác định, không tránh khỏi hình phạt.
Đỗ Liêm thấp giọng nói:
- Nếu còn tiếp tục truy cứu xuống, bản án chung thân cũng có khả năng. Bên trong đề cập không chỉ một mạng người, nhưng đều bị cho rằng sự cố chữa bệnh mà xử lý.
- Hỗn đản!
Tô Mộc lần đầu tiên mắng chửi người trước mặt Đỗ Liêm, hiện tại tâm tình của hắn vô cùng phẫn nộ, đừng nói là tìm được chứng cớ, chỉ nói sự kiện Đường Ổn đã đủ xử lý sạch một nhóm người.
Đây quả thực là xem mạng người như cỏ rác!
- Chủ tịch, ngay lúc ngài đang nói chuyện với Bác sĩ Khổng, đã có một số người gọi điện cho tôi. Trong đó có thư ký của Nhiếp bí thư cùng thư ký của Triệu chủ tịch. Ngài xem tình huống này làm sao bây giờ ?
Đỗ Liêm hỏi.
Làm sao bây giờ ? Đương nhiên xử lý nghiêm khắc!
Lửa giận của Tô Mộc đã sắp bùng nổ, nghe được Đỗ Liêm nói thư ký của Triệu Thụy An gọi tới, lập tức hoàn toàn bộc phát.
Việc tới bây giờ, Tô Mộc đã không còn ý nghĩ che lấp, nơi này chính là một túi độc, nếu gặp được phải đâm phá.
- Đem toàn bộ tài liệu chứng cớ đưa cho Từ Viêm mang về cho Nhiếp bí thư, chuyện kế tiếp Nhiếp bí thư sẽ an bài tốt.
Tô Mộc phân phó.
- Dạ!
Đỗ Liêm vội vàng rời đi.
Tô Mộc chậm rãi đi tới trước:
- Vương viện trưởng, triệu tập toàn bộ lãnh đạo cùng nhân viên bệnh viện tới đây, ông dẫn đường đi tới phòng họp trong bệnh viện, tôi có chuyện cần nói.
- Dạ!
Vương Mậu Phi lau mồ hôi trán, vội vàng an bài.
Phòng họp.
Phòng họp bình thường chỉ do ban lãnh đạo bệnh viện sử dụng, hôm nay tụ tập thật nhiều người. Toàn bộ đèn trong phòng đều bật sáng, chiếu rọi lên mặt mỗi người, dáng vẻ của họ lo lắng đề phòng, không ai biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Trong những người này có người tuổi tác khá cao, dù trẻ tuổi nhất cũng lớn hơn Tô Mộc. Nhưng hiện tại không ai dám xem thường Tô Mộc, đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào hắn, chờ đợi hắn nói chuyện.
Trước kia trong lòng bọn họ đều xem thường Tô Mộc, nhưng hiện tại không ai dám làm như thế. Thật không ngờ vị này mới nhậm chức phó chủ tịch huyện không lâu, ngay hôm sau đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa còn cầm lên đại đao nhắm thẳng vào hệ thống vệ sinh của huyện.
- Ngoại trừ lãnh đạo bệnh viện Đông giao cùng lãnh đạo cục vệ sinh, những nhân viên khác không có quan hệ hãy rời đi!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Nghe lời của Tô Mộc, các nhân viên đều rời khỏi. Bọn họ ra khỏi phòng họp cũng chưa đi xa, tất cả đều đứng lại trong hành lang, chờ đợi cuồng phong mưa rào sắp bùng nổ bên trong phòng hội nghị.
- Đã liên lạc được với cục trưởng cục vệ sinh Sở Tác Mai hay chưa ?
Tô Mộc trầm giọng quát.
- Vẫn chưa!
Đỗ Liêm đứng bên cạnh lớn tiếng đáp:
- Chủ tịch, tới bây giờ vẫn chưa liên hệ được với Sở cục trưởng.
- Người của cục vệ sinh có ai tới ?
Tô Mộc hỏi tiếp.
- Là tôi!
Trong đám người có một người đi ra, gấp giọng nói:
- Tô chủ tịch, tôi là phó cục trưởng thường vụ cục vệ sinh Trì Phong.
- Trì Phong, tôi hỏi ông, các cấp lãnh đạo cục vệ sinh, là ai đang nuôi sống các ông ? Các ông làm quan, làm ăn kiểu gì không biết ? Các ông đều là ai ? Ăn gạo lúa ai trồng, mặc quần áo ai may ? Đầu của các ông luôn suy nghĩ những chuyện gì ? Các ông rốt cục là vì nhân dân phục vụ, hay là làm kẻ địch của nhân dân ?
Sắc mặt Tô Mộc trầm xuống, ngón tay hung hăng chỉ Trì Phong, ngôn ngữ như đao, lớn tiếng quát.
- A!
Trì Phong bị Tô Mộc quát vào mặt, lập tức mơ hồ. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới ngọn lửa của Tô Mộc bốc cao như vậy, người đầu tiên tìm tới lại là mình. Nói thật hiện tại Trì Phong cũng không oán Tô Mộc mắng lớn như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ làm như thế.
Hiện tại trong lòng Trì Phong chỉ hận Sở Tác Mai, ông nói ông đường đường là cục trưởng cục vệ sinh, phát sinh chuyện lớn như vậy, xảy ra tai vạ lớn như thế, ông lại không có mặt, rốt cục ông đang suy nghĩ cái gì!
- Còn các ông nữa!
Tô Mộc nhìn qua nhóm lãnh đạo bệnh viện Đông Giao, ánh mắt sắc bén:
- Cao Phẩm, Vương Mậu Phi, các ông một người là bí thư Đảng ủy, một người là viện trưởng bệnh viện, đừng nói với tôi các ông không biết vị trí mình đang ngồi phải làm những chuyện gì, tận hết chức trách gì, nhưng bây giờ thì sao ? Các ông dám mở to mắt nói lời bịa đặt sao ?
- Một người bệnh, sáu ngày đêm bị các ông cự tuyệt ngoài cửa, cũng bởi vì người ta không có tiền, thì không phẫu thuật cho người ta! Các ông tự hỏi lòng, các ông có thẹn với lương tâm hay không ? Đổi ngược lại đó là người nhà các ông, các ông có thể làm như vậy ? Sau này các ông đi ra ngoài, nếu bản thân các ông không có tiền, người khác đối đãi với các ông như vậy, các ông sẽ nghĩ như thế nào ?
- Phải, tôi biết các ông là bệnh viện, không phải cơ cấu từ thiện. Nhưng có ai có thể giải thích cho tôi nghe, mười ngàn đồng tiêu sạch trong ba ngày, rốt cục là làm những cái gì! Một mũi tiêm một ngàn, mũi tiêm như vậy có ích lợi gì ? Sáu ngày thời gian, Đường Kha giao cho bệnh viện tổng cộng là ba mươi ngàn!
- Ba mươi ngàn, thậm chí còn không đủ ở lại trong phòng bệnh! Còn bị các người đuổi ra ngoài trời lạnh giá, các người lại đành lòng để một người bệnh nặng nằm trong đại sảnh giá lạnh, các người còn có nhân tính hay không ? Y đức của các ngươi đặt ở đâu ? Cứu người, các người đây là cứu người sao ? Các người không làm tròn trách nhiệm, đây là khiêu khích, đây là phạm tội!
Tô Mộc đi tới đi lui, ngọn lửa không còn cách nào dằn nén, không ngừng phát tiết ra ngoài. Mỗi một câu quát lớn đều như phun ra ngọn lửa, như tiếng sấm sét.
- Trước kia tôi có nghe nói qua đi chữa bệnh khó khăn, nhưng thật không ngờ, hôm nay một màn tận mắt nhìn thấy so với nghe nói càng thêm nghiêm trọng! Các người luôn miệng nói mình cứu sống người khác, trị bệnh cứu người, các người thật sự làm như vậy sao ? Nói còn dễ nghe hơn hát! Chính là anh, đứng ra cho tôi!
Tô Mộc chỉ thẳng vào Lâm Thiên Vũ đang đứng trong góc, trên mặt vô cùng phẫn nộ.
Lâm Thiên Vũ bị Tô Mộc quát to, nhất thời mặt xám như tro tàn bước tới một bước, mấy bác sĩ bên cạnh đồng thời tản ra bại lộ hắn ra ngoài.
- Tô chủ tịch, tôi biết sai lầm rồi, tôi…
Lâm Thiên Vũ vừa định giải thích, lại bị Tô Mộc mạnh mẽ ngắt lời:
- Hiện tại anh biết sai lầm rồi ? Trước thì sao! Có phải anh đang cho rằng tôi nhằm vào anh ? Tôi nói cho anh biết, dù anh tiếp tục mắng tôi, tôi cũng sẽ không để ý. Chỉ cần anh thật sự chữa bệnh cho dân chúng, cho dù tôi bị anh mắng mỗi ngày lại có ngại gì ?
- Nhưng anh đã làm gì đây ? Y thuật cùng y đức của anh trái ngược lẫn nhau sao ? Có biết hay không bởi vì anh, Đường Ổn bị cự tuyệt sáu ngày đêm, nguyên lai người ta có thể sống được thêm nửa năm, hiện tại chỉ còn lại nửa tháng, anh biết mình đã làm gì sao ? Anh đây là mưu tài sát hại tính mạng! Anh đây là phải chịu trách nhiệm hình sự!
- Tô chủ tịch, tôi…
Lâm Thiên Vũ mấp máy môi nhưng không biết nên nói gì, sự tình đều là sự thật, hắn còn có lời gì giải thích.
- Anh cái gì anh ? Anh không lời nào để nói sao ? Nếu anh thật sự có gì oan khuất, hiện tại nói cho tôi nghe. Chỉ cần Tô Mộc này oan uổng anh, đừng nói tôi xin lỗi anh, cho dù tôi phải từ chức tôi cũng không chút nhíu mày. Bác sĩ Lâm, xin hỏi, những gì anh đã làm anh dám nói mình làm đúng sao ?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Tôi…
Tô Mộc lại chỉ qua nhóm lãnh đạo bệnh viện cùng nhóm quan chức cục vệ sinh.
- Có lẽ có người đang cho rằng tôi chỉ là đem chuyện bé xé ra to, nhưng tôi cho các ông biết chuyện nhỏ này tôi hoàn toàn không muốn làm lớn chút nào! Nếu thật sự không có vấn đề nhỏ này, tôi có sống thiếu vài năm cũng không thành vấn đề gì cả. Còn các ông ? Miệng luôn nói mình cứu người, nhưng vị trí dưới mông mình ngồi bất chính!
- Đừng nói với tôi các ông không có quyền lợi đi quản việc này, nếu các ông không có quyền đi quản, thì đi trình tự, làm cho cấp lãnh đạo biết sau đó tự mình tới xử lý là được. Các ông nói tôi nghe, các ông đều đã làm gì ? Một đám người ngồi trong phòng làm việc, thổi điều hòa, uống nước trà, ra ngoài còn nói mình vì nhân dân phục vụ!
- Các ông tự vỗ ngực nói xem, các ông vì nhân dân nhà ai phục vụ ? Các ông ăn cơm của dân, mặc áo của dân, làm chuyện riêng cho mình. Có biết nếu việc này bị truyền đi ra, nhân dân trong huyện Hình Đường sẽ nhìn các ông thế nào, sẽ có ý kiến gì với ủy ban ? Có ý kiến gì với Đảng ?
Chiến chiến căng căng!
Mọi người bị Tô Mộc mắng to, không ai dám ngẩng đầu nói chuyện. Có người trong lòng có quỷ, đã bắt đầu đánh trống lui đường, trên trán toát mồ hôi, trong lòng vô cùng lo sợ.
Nhất là Vương Thuật, hiện tại hắn đã có dấu hiệu choáng váng đầu, đứng không vững. Mà ngay khi hắn thật vất vả đứng vững lại, bên tai nghe được một câu làm hắn muốn té ngã đương trường.
/1590
|