Rất có khả năng, nhưng bây giờ chưa phải lúc nói mấy thứ này, tập trung xem món thứ bốn đã.
Ong ong ong ong ong!
Khi ngón tay Tô Mộc chạm vào pho tượng thứ bốn thì Quan Bảng yên lặng đột nhiên hiện ra mấy hàng chữ.
Phân loại: Cổ đại tạc tượng.
Tên tượng tượng phật đồng lưu kim Thích Ca Mâu Ni.
Thật giả: Công nghệ tinh mỹ, tạo hình tinh xảo, cao 29. 8 cm, rộng 23 cm 18. 5 cm, trọng 6. 7 kg. Tượng phật cuối thời minh, hàng thật.
Trịnh Đậu Đậu khiêu khích hỏi:
- Như thế nào? Có phải cái này cũng là đồ giả?
- Sai rồi!
Tô Mộc mỉm cười lắc đầu:
- Trịnh tiểu thư, người sáng mắt không nói tiếng lóng, chỉ có món thứ bốn là hàng thật. Tượng phật đồng lưu kim Thích Ca Mâu Ni là tác phẩm cuối thời Minh triều, định giá khiêm tốn cũng khoảng mười vạn. Không biết tôi nói có đúng không?
Trịnh Đậu Đậu kinh ngạc nói:
- Cậu thật sự hiểu đồ cổ?
Sự thật bày ra trước mắt, dù Trịnh Đậu Đậu không muốn tin nhưng cô phải tin sự thật này. Tô Mộc thật sự hiểu giám định đồ cổ, hắn chẳng những hiểu mà còn rất lợi hại. Tô Mộc không nhờ vào dụng cụ gì đã khẳng định ngay tại chỗ, bản lĩnh này không phải ai cũng có.
- Đã bảo là tôi hiểu sơ.
Tô Mộc cười đẩy bốn món đến bên cạnh, cố ý đặt tượng phật bên cạnh Trịnh Đậu Đậu, làm bộ vô tình chạm vào ngón tay cô . Ngắn ngủi đụng chạm lại làm Tô Mộc hết hồn, không ngờ Trịnh Đậu Đậu là . . .
Tên: Trịnh Đậu Đậu.
Chức vụ: Trung tá giáo quan bộ đội đặc chủng quân bộ dã chiến.
Yêu thích: âm nhạc
Độ thân mật: Hai mươi
Lên chức: Số 20 màu vàng.
Đây là tin tức cơ bản về Trịnh Đậu Đậu hiện trong Quan Bảng. Tô Mộc nhìn mấy dòng này, hắn rung động ngây người. Hết cách, thật sự không chịu nổi. Hèn gì Trịnh Đậu Đậu dạy dỗ mấy cảnh sát nhân dân kia dễ như chơi, hóa ra người ta là giáo quan bộ đội đặc chủng, còn là trung tá.
Chết người là Quan Bảng hấp thu hết năng lượng trong ngọc thạch, Tô Mộc biết rõ trong vòng hai mươi ngày Trịnh Đậu Đậu sẽ lại lên chức. Trung tá thăng lên một cấp chẳng phải là thượng tá sao?
Má ơi, nhà Trịnh Đậu Đậu là gì mà lợi hại vậy? Tuổi còn trẻ đã sắp trở thành thượng tá, dù nhờ bối cảnh cứng rắn nhưng bản thân Trịnh Đậu Đậu cũng có năng lực rất mạnh.
- Tô Mộc, tôi phục!
Giọng Trịnh Đậu Đậu trong trẻo nói:
- Trước khi đến đây tôi còn tưởng rằng Tiểu Lý Tử nói bậy bạ, không ngờ cậu thật sự biết. Có thể giúp tôi một việc không? Giúp tôi mở mắt, giám định vài món đồ cổ.
Tô Mộc cười hỏi:
- Không thành vấn đề, khi nào? Đi đâu?
Chỉ là hỗ trợ, bối cảnh của đối phương rất lớn, phải làm thân mới được.
Trịnh Đậu Đậu nói:
- Còn chưa xác định, chờ tôi quyết định rồi sẽ thông báo với cậu. Đây là số di động của rôi, nhớ kỹ, khi có chuyện tôi sẽ liên lạc với cậu.
Trịnh Đậu Đậu đưa ra tấm danh thiếp, bên trên sạch sẽ không có dấu hiệu gì, chỉ viết một dãy số.
Tô Mộc nhận lấy:
- Đồng ý, tùy thời liên lạc.
Lý Nhạc Thiên cười to bảo:
- Nào, xong công chuyện rồi chúng ta uống rượu đi!
- Cạn!
Lúc trước Trịnh Đậu Đậu lộ mặt kiêu ngạo của mình, bây giờ lại hào sảng ngửa đầu cuống cạn ly.
Lý Nhạc Dân đứng dậy nói:
- Đậu Đậu, tôi đã sắp xếp rồi, buổi tối hãy ở lại nhà hàng Nhã Trúc. Mấy hôm nay nếu có chuyện thì gọi điện thoại cho anh, anh về trước, chị dâu còn đang chờ trong nhà.
Trịnh Đậu Đậu cười nói:
- Vậy Dân ca mau đi về, mất công chị dâu lại mắng em.
- Ừm! Vậy đi.
Lý Nhạc Dân cười vươn tay ra bắt tay với Tô Mộc:
- Tô Mộc, nếu có rảnh thì đến nhà anh chơi, kêu Nhạc Thiên dẫn cô đi.
Khi tay Tô Mộc và Lý Nhạc Dân đụng vào nhau, danh sách lơ lửng trên đầu hắn xuất hiện mấy hàng chữ.
Tên: Lý Nhạc Dân.
Chức vụ: Thư ký thị chính pháp ủy, thường ủy thị ủy Thành phố Thanh Lâm.
Yêu thích: Tranh chữ.
Độ thân mật: Ba mươi.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Tốt.
Lý Nhạc Dân chào xong cất bước rời khỏi phòng thanh tùng. Lý Nhạc Dân đi không lâu sau Trịnh Đậu Đậu cũng đi, ngồi xe cả ngày làm cô hơi mệt. Hai người đi hết, trong phòng riêng chỉ Tô Mộc và Lý Nhạc Thiên, không khí thoải mái hơn.
Lý Nhạc Thiên mở nắp mấy chai bia đặt trên mặt bàn, hào sảng nói:
- Nào huynh đệ, chỉ còn hai chúng ta, tối nay cậu đừng về trưởng đảng. Dù sao ngày mai hội nghiên cứu và thảo luận sẽ kết thúc, chúng ta uống không say không về đi!
Tô Mộc nâng chai bia lên:
- Tiểu tử nhà cậu cố ý muốn tôi uống gục phải không? Đến đây, ai sợ ai? Cạn đi!
Cốp!
Trong tiếng va chạm trong trẻo, hai người ngửa cổ nốc bia. Mới rồi có mặt Lý Nhạc Dân nên không khí hơi cứng ngắc, giờ thoải mái hơn nhiều, uống rượu cũng sảng khoái hơn.
Lý Nhạc Thiên lau bia dính bên môi, cười nói:
- Tôi còn tưởng cậu gặp lão ca của tôi không sợ gì, giờ mới biết là làm bộ cứng.
- Vớ vẩn.
Tô Mộc bóc hột đậu phộng lên nhai:
- Làm ơn đi, cậu nghĩ đó là ai? Là cán bộ cấp thính, thư ký thị chính pháp ủy thường ủy thị ủy. Tôi là gì? Một con tôm nhỏ cấp phó khoa, phó trưởng trấn cơ bản nhất. Nói chuyện khoảng cách gần cậu nghĩ rằng tôi không sợ sao?
- Ha ha ha ha ha ha!
Lý Nhạc Thiên cười to bảo:
- Rốt cuộc có thứ làm cậu sợ, tôi còn tưởng tiểu tử nhà cậu không sợ trời không sợ đất. Sao, chuyện mới rồi cậu nghĩ sao?
Tô Mộc hỏi lại:
- Chuyện nào?
Lý Nhạc Thiên lớn tiếng nói:
- Giả bộ ngu? Là chuyện đó, tôi muốn cùng cậu kết phường làm ăn, chúng ta mua bán đồ cổ. Ví dụ mở hội đấu giá này nọ, lợi nhuận rất lớn.
- Làm quan như cậu rất ấm ức, con trai bí thư huyện ủy có thể leo lên đầu cậu. Theo tôi thấy cậu bỏ nghề đi, chúng ta xuống biển kinh thương. Dựa vào thuật giám định của huynh đệ nhà cậu, cộng với nhân mạch của tôi thì tuyệt đối vô địch.
- Có hàng đống tiền giấy chờ hai chúng ta kiếm, sao? Trước khi đến đây tôi đã suy nghĩ kỹ, chỉ chờ hỏi ý cậu.
Tô Mộc mỉm cười lắng nghe Lý Nhạc Thiên nói, uống bia đến lúc này mới bắt đầu thú vị. Tô Mộc có Quan Bảng, hắn nắm ưu thế thiên nhiên về đồ cổ. Miễn là trong nghề đồ cổ, đồ sứ ngọc khí, đồ cổ tranh chữ, phỉ thúy điêu kiện vân vân, chỉ cần Tô Mộc muốn thì bảo đảm mỗi ngày gáim định được năm món hàng thật.
Nếu Tô Mộc muốn lăn lộn trong quan trường, thực hiện giấc mộng đại truượng phu phải nắm quyền, hắn cần làm thân với Lý Nhạc Thiên. Không nói gì khác, Lý Nhạc Dân là thường ủy thị ủy Thành phố Thanh Lâm đủ khiến Tô Mộc không thể bỏ qua con cá to.
Quân tử quen nhau nhạt như nước là trước kia, ở trong đầu Tô Mộc không phủ nhận quan điểm này. Nhưng tình nghĩa huynh đệ đặt trên nền cùng chung ích lợi thì càng vững chắc, đáng tin hơn. Nếu không là chiến hữu cách mạng vậy nên cùng nhau chung mục tiêu phấn đấu.
Tô Mộc tùy ý nói:
- Nhạc Thiên, hãy nói thật với tôi, bây giờ cậu có bao nhiêu tiền vốn?
Quan Bảng cho Tô Mộc quan thuật không đơn giản là đạo làm quan, trong đó có một phần lớn liên quan đến kinh doanh. Từ xưa đến nay tiêu chuẩn bình xét quan tốt đó là làm chủ vì dân, trong dó phát triển kinh tế rất quan trọng.
Ong ong ong ong ong!
Khi ngón tay Tô Mộc chạm vào pho tượng thứ bốn thì Quan Bảng yên lặng đột nhiên hiện ra mấy hàng chữ.
Phân loại: Cổ đại tạc tượng.
Tên tượng tượng phật đồng lưu kim Thích Ca Mâu Ni.
Thật giả: Công nghệ tinh mỹ, tạo hình tinh xảo, cao 29. 8 cm, rộng 23 cm 18. 5 cm, trọng 6. 7 kg. Tượng phật cuối thời minh, hàng thật.
Trịnh Đậu Đậu khiêu khích hỏi:
- Như thế nào? Có phải cái này cũng là đồ giả?
- Sai rồi!
Tô Mộc mỉm cười lắc đầu:
- Trịnh tiểu thư, người sáng mắt không nói tiếng lóng, chỉ có món thứ bốn là hàng thật. Tượng phật đồng lưu kim Thích Ca Mâu Ni là tác phẩm cuối thời Minh triều, định giá khiêm tốn cũng khoảng mười vạn. Không biết tôi nói có đúng không?
Trịnh Đậu Đậu kinh ngạc nói:
- Cậu thật sự hiểu đồ cổ?
Sự thật bày ra trước mắt, dù Trịnh Đậu Đậu không muốn tin nhưng cô phải tin sự thật này. Tô Mộc thật sự hiểu giám định đồ cổ, hắn chẳng những hiểu mà còn rất lợi hại. Tô Mộc không nhờ vào dụng cụ gì đã khẳng định ngay tại chỗ, bản lĩnh này không phải ai cũng có.
- Đã bảo là tôi hiểu sơ.
Tô Mộc cười đẩy bốn món đến bên cạnh, cố ý đặt tượng phật bên cạnh Trịnh Đậu Đậu, làm bộ vô tình chạm vào ngón tay cô . Ngắn ngủi đụng chạm lại làm Tô Mộc hết hồn, không ngờ Trịnh Đậu Đậu là . . .
Tên: Trịnh Đậu Đậu.
Chức vụ: Trung tá giáo quan bộ đội đặc chủng quân bộ dã chiến.
Yêu thích: âm nhạc
Độ thân mật: Hai mươi
Lên chức: Số 20 màu vàng.
Đây là tin tức cơ bản về Trịnh Đậu Đậu hiện trong Quan Bảng. Tô Mộc nhìn mấy dòng này, hắn rung động ngây người. Hết cách, thật sự không chịu nổi. Hèn gì Trịnh Đậu Đậu dạy dỗ mấy cảnh sát nhân dân kia dễ như chơi, hóa ra người ta là giáo quan bộ đội đặc chủng, còn là trung tá.
Chết người là Quan Bảng hấp thu hết năng lượng trong ngọc thạch, Tô Mộc biết rõ trong vòng hai mươi ngày Trịnh Đậu Đậu sẽ lại lên chức. Trung tá thăng lên một cấp chẳng phải là thượng tá sao?
Má ơi, nhà Trịnh Đậu Đậu là gì mà lợi hại vậy? Tuổi còn trẻ đã sắp trở thành thượng tá, dù nhờ bối cảnh cứng rắn nhưng bản thân Trịnh Đậu Đậu cũng có năng lực rất mạnh.
- Tô Mộc, tôi phục!
Giọng Trịnh Đậu Đậu trong trẻo nói:
- Trước khi đến đây tôi còn tưởng rằng Tiểu Lý Tử nói bậy bạ, không ngờ cậu thật sự biết. Có thể giúp tôi một việc không? Giúp tôi mở mắt, giám định vài món đồ cổ.
Tô Mộc cười hỏi:
- Không thành vấn đề, khi nào? Đi đâu?
Chỉ là hỗ trợ, bối cảnh của đối phương rất lớn, phải làm thân mới được.
Trịnh Đậu Đậu nói:
- Còn chưa xác định, chờ tôi quyết định rồi sẽ thông báo với cậu. Đây là số di động của rôi, nhớ kỹ, khi có chuyện tôi sẽ liên lạc với cậu.
Trịnh Đậu Đậu đưa ra tấm danh thiếp, bên trên sạch sẽ không có dấu hiệu gì, chỉ viết một dãy số.
Tô Mộc nhận lấy:
- Đồng ý, tùy thời liên lạc.
Lý Nhạc Thiên cười to bảo:
- Nào, xong công chuyện rồi chúng ta uống rượu đi!
- Cạn!
Lúc trước Trịnh Đậu Đậu lộ mặt kiêu ngạo của mình, bây giờ lại hào sảng ngửa đầu cuống cạn ly.
Lý Nhạc Dân đứng dậy nói:
- Đậu Đậu, tôi đã sắp xếp rồi, buổi tối hãy ở lại nhà hàng Nhã Trúc. Mấy hôm nay nếu có chuyện thì gọi điện thoại cho anh, anh về trước, chị dâu còn đang chờ trong nhà.
Trịnh Đậu Đậu cười nói:
- Vậy Dân ca mau đi về, mất công chị dâu lại mắng em.
- Ừm! Vậy đi.
Lý Nhạc Dân cười vươn tay ra bắt tay với Tô Mộc:
- Tô Mộc, nếu có rảnh thì đến nhà anh chơi, kêu Nhạc Thiên dẫn cô đi.
Khi tay Tô Mộc và Lý Nhạc Dân đụng vào nhau, danh sách lơ lửng trên đầu hắn xuất hiện mấy hàng chữ.
Tên: Lý Nhạc Dân.
Chức vụ: Thư ký thị chính pháp ủy, thường ủy thị ủy Thành phố Thanh Lâm.
Yêu thích: Tranh chữ.
Độ thân mật: Ba mươi.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Tốt.
Lý Nhạc Dân chào xong cất bước rời khỏi phòng thanh tùng. Lý Nhạc Dân đi không lâu sau Trịnh Đậu Đậu cũng đi, ngồi xe cả ngày làm cô hơi mệt. Hai người đi hết, trong phòng riêng chỉ Tô Mộc và Lý Nhạc Thiên, không khí thoải mái hơn.
Lý Nhạc Thiên mở nắp mấy chai bia đặt trên mặt bàn, hào sảng nói:
- Nào huynh đệ, chỉ còn hai chúng ta, tối nay cậu đừng về trưởng đảng. Dù sao ngày mai hội nghiên cứu và thảo luận sẽ kết thúc, chúng ta uống không say không về đi!
Tô Mộc nâng chai bia lên:
- Tiểu tử nhà cậu cố ý muốn tôi uống gục phải không? Đến đây, ai sợ ai? Cạn đi!
Cốp!
Trong tiếng va chạm trong trẻo, hai người ngửa cổ nốc bia. Mới rồi có mặt Lý Nhạc Dân nên không khí hơi cứng ngắc, giờ thoải mái hơn nhiều, uống rượu cũng sảng khoái hơn.
Lý Nhạc Thiên lau bia dính bên môi, cười nói:
- Tôi còn tưởng cậu gặp lão ca của tôi không sợ gì, giờ mới biết là làm bộ cứng.
- Vớ vẩn.
Tô Mộc bóc hột đậu phộng lên nhai:
- Làm ơn đi, cậu nghĩ đó là ai? Là cán bộ cấp thính, thư ký thị chính pháp ủy thường ủy thị ủy. Tôi là gì? Một con tôm nhỏ cấp phó khoa, phó trưởng trấn cơ bản nhất. Nói chuyện khoảng cách gần cậu nghĩ rằng tôi không sợ sao?
- Ha ha ha ha ha ha!
Lý Nhạc Thiên cười to bảo:
- Rốt cuộc có thứ làm cậu sợ, tôi còn tưởng tiểu tử nhà cậu không sợ trời không sợ đất. Sao, chuyện mới rồi cậu nghĩ sao?
Tô Mộc hỏi lại:
- Chuyện nào?
Lý Nhạc Thiên lớn tiếng nói:
- Giả bộ ngu? Là chuyện đó, tôi muốn cùng cậu kết phường làm ăn, chúng ta mua bán đồ cổ. Ví dụ mở hội đấu giá này nọ, lợi nhuận rất lớn.
- Làm quan như cậu rất ấm ức, con trai bí thư huyện ủy có thể leo lên đầu cậu. Theo tôi thấy cậu bỏ nghề đi, chúng ta xuống biển kinh thương. Dựa vào thuật giám định của huynh đệ nhà cậu, cộng với nhân mạch của tôi thì tuyệt đối vô địch.
- Có hàng đống tiền giấy chờ hai chúng ta kiếm, sao? Trước khi đến đây tôi đã suy nghĩ kỹ, chỉ chờ hỏi ý cậu.
Tô Mộc mỉm cười lắng nghe Lý Nhạc Thiên nói, uống bia đến lúc này mới bắt đầu thú vị. Tô Mộc có Quan Bảng, hắn nắm ưu thế thiên nhiên về đồ cổ. Miễn là trong nghề đồ cổ, đồ sứ ngọc khí, đồ cổ tranh chữ, phỉ thúy điêu kiện vân vân, chỉ cần Tô Mộc muốn thì bảo đảm mỗi ngày gáim định được năm món hàng thật.
Nếu Tô Mộc muốn lăn lộn trong quan trường, thực hiện giấc mộng đại truượng phu phải nắm quyền, hắn cần làm thân với Lý Nhạc Thiên. Không nói gì khác, Lý Nhạc Dân là thường ủy thị ủy Thành phố Thanh Lâm đủ khiến Tô Mộc không thể bỏ qua con cá to.
Quân tử quen nhau nhạt như nước là trước kia, ở trong đầu Tô Mộc không phủ nhận quan điểm này. Nhưng tình nghĩa huynh đệ đặt trên nền cùng chung ích lợi thì càng vững chắc, đáng tin hơn. Nếu không là chiến hữu cách mạng vậy nên cùng nhau chung mục tiêu phấn đấu.
Tô Mộc tùy ý nói:
- Nhạc Thiên, hãy nói thật với tôi, bây giờ cậu có bao nhiêu tiền vốn?
Quan Bảng cho Tô Mộc quan thuật không đơn giản là đạo làm quan, trong đó có một phần lớn liên quan đến kinh doanh. Từ xưa đến nay tiêu chuẩn bình xét quan tốt đó là làm chủ vì dân, trong dó phát triển kinh tế rất quan trọng.
/1590
|