Trong phòng xa hoa nhất lầu ba Kim Bích Huy Hoàng.
Từ khi Kim Bích Huy Hoàng xây dựng thì gian phòng này không mở ra nhiều, lần nào cũng toàn đón khách nặng ký. Một tháng nay không thấy cánh cửa phòng này mở ra bao giờ.
Nhưng hôm nay Dương Tiểu Thúy tự mình dặn quản lý dọn dẹp phòng ốc ngay ngắn, phái nhân viên phục vụ tốt nhất trong Kim Bích Huy Hoàng đến. Biểu tình Dương Tiểu Thúy nghiêm túc làm quản lý, các nhân viên ngạc nhiên, suy đoán ai đến mà khiến nàng chú trọng như thế.
Khương Ninh theo Tô Mộc vào Kim Bích Huy Hoàng, đôi mắt xoe tròn nhìn, bình luận:
- Ui chao, hoàn cảnh chỗ này không tệ. Tuy không thể so với Đế Hào nhưng trong thị trấn cũng thuộc hạng nhất.
Mẫu người như Khương Ninh hầu như đi hết mấy tiệm ăn uống có chút đẳng cấp trong Thành phố Thịnh Kinh, tầm mắt rất cao. Khương Ninh mà khen nghĩa là Kim Bích Huy Hoàng không tệ.
Dương Tiểu Thúy vì Kim Bích Huy Hoàng bỏ hết tiền bạc vào, còn mượn tiền ngân hàng, chuyên môn mời nhà thiết kế mới hình thành quy mô ngày nay. Mặc dù Kim Bích Huy Hoàng không cách nào so với nhà hàng Đế Hào nhưng không thua kém nhà hàng Nhã Trúc.
Mai Đóa Nhi cười hỏi:
- Đỗ Phẩm Thượng, nhà ngươi làm nghề này, sao, cho ý kiến chuyên nghiệp đi.
Đỗ Phẩm Thượng ra vẻ bí hiểm nói:
- Tốt lắm.
Đám người cười phá lên.
Trong tiếng cười đùa, Tô Mộc dẫn đám thanh niên vào gian phòng siêu xa hoa. Tô Mộc thật sự không ngờ Dương Tiểu Thúy sẽ để lại gian phòng này cho hắn, làm hắn giật mình. Nhưng đã ngồi xuống ghế, Tô Mộc không nói gì thêm.
Nếu chỉ có Tô Mộc, Đỗ Phẩm Thượng thì hắn sẽ trực tiếp lôi kéo tiểu tử này đi quán thịt cầy ăn. Nhưng bên cạnh có người khác, Tô Mộc là lão sư của Đỗ Phẩm Thượng, hắn không thể để gã mất mặt được.
Dương Tiểu Thúy đứng bên ngoài phòng, khẽ nói:
- Tô Mộc, tiết lộ cho tôi biết đi, mấy người đó là ai ? Trông khá trẻ tuổi, bọn họ toàn là bằng hữu của ngươi ?
Hiện giờ Tô Mộc trở thành phó chủ tịch huyện nhưng lúc không ai thì Dương Tiểu Thúy thói quen kêu tên hắn. Hai người quan hệ thân thiết, Tô Mộc không bắt bẻ Dương Tiểu Thúy, ngược lại hắn rất thích cảm giác này. Khi mọi người đều xưng hô ngươi là chủ tịch huyện. Bỗng có người gọi tên ngươi thì rất hạnh phúc.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Bằng hữu ? Tôi làm sao quen mấy bạn nhỏ đó. Tiểu Thúy tỷ yên tâm, bọn họ là học đệ, học muội của tôi. Vì trường học cho nghỉ nên cả đám tới đây chơi hai ngày. Cứ làm theo lời tôi dặn, bưng đồ ăn huyện nhà lên là được.
Dương Tiểu Thúy gật đầu, nói:
- Rồi, tôi biết nên làm sao.
Tô Mộc mỉm cười ngồi vào chỗ của mình. Tô Mộc lớn tuổi nhất, nơi đây là địa bàn của hắn nên Tô Mộc tự nhiên ngồi vào ghế chính. Tô Mộc bất ngờ là Đỗ Phẩm Thượng muốn ngồi bên cạnh hắn nhưng bị Khương Ninh đá sang bên, ghế bên kia thì Mai Đóa Nhi ngồi.
Thoáng chốc Tô Mộc trái ôm phải ấp.
Đỗ Phẩm Thượng nói giỡn:
- Lão sư thấy sao ? Em làm đệ tử đủ tư cách đi ? Biết lão sư hay bận nên đưa hai mỹ nhân như hoa như ngọc cho lão sư thay đổi tâm tình.
Khương Ninh hét to:
- Đỗ Phẩm Thượng, ngậm mồm lại, ai cho ngươi nói cô nãi nãi đến vì nể mặt ngươi ? Cô nãi nãi chỉ muốn trông thấy thần tượng, Tô chủ tịch của chúng ta nên mới tới. Cỡ như ngươi mời được cô nãi nãi sao ?
Đỗ Phẩm Thượng cười nham nhở:
- Này Khương Ninh, nếu cô muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt thần tượng thì tôi có một đề nghị, đừng luôn cô nãi nãi này cô nãi nãi nọ. Nít ranh mà giả bộ lớn tuổi, hơn nữa thần tượng của nàng không thích nữ hài tử cứ luôn miệng gia gia này nọ.
Khương Ninh liếc qua, quả nhiên thấy Tô Mộc nhíu mày.
Khương Ninh sốt ruột nói:
- Tô chủ tịch đừng giận, em chỉ thuận miệng.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Không sao, sinh viên các em thích đùa kiểu đó thì cứ nói, anh không bảo thủ, sẽ không để bụng.
Tô Mộc không lớn tuổi nhưng gặp mặt đám người này rồi hắn cảm thấy tâm tình của mình già hơn bọn họ nhiều.
Trẻ tuổi thật tốt.
Mai Đóa Nhi cười nói:
- Tô học trưởng nói như thể lớn tuổi hơn chúng em nhiều, giọng điệu y hệt bố của em. Em không muốn ở nhà nghe lải nhải đi ra ngoài còn nghe mấy lời này.
Lưu Kiên cười nói:
- Đúng rồi, thần tượng đừng nói như thế nữa. Lão Bao, bình thường ngươi hay giễu hài, nào, nói cái gì điều tiết không khí để chúng tôi thả lỏng đi.
Thiếu niên bị Lưu Kiên gọi lão Bao tên thật Bao Hùng Phi bộ dạng rất tếu, đầu to nhưng không mập mạp:
- Chuyện nhỏ!
Thiếu nữ xinh đẹp phi chủ lưu Khương Ninh, Mai Đóa Nhi điềm tĩnh như nước, Trần Bích Loa xinh đẹp, khí chất thanh lịch. Lưu Kiên đẹp trai tiêu sái, Bao Hùng Phi hài hước. Đây là nhóm Đỗ Phẩm Thượng.
Không cần Đỗ Phẩm Thượng giới thiệu nhiều, Tô Mộc biết gã mang bọn họ đến nghĩa là chung một thế giới, đã cùng phe thì nói chuyện không cần rạch ròi, thông qua cách này kéo gần cảm tình là điều hiển nhiên.
Tô Mộc không phải mới ra đời, hắn đã là người từng trải. Tô Mộc ngồi im cười tủm tỉm nhìn cả đám thanh niên chơi.
Tô Mộc hưởng thụ không khí thật dễ chịu.
Bao Hùng Phi cười tủm tỉm:
- Biết nam nhân trong xã hội bây giờ có bốn loại hy vọng nào không ?
Lưu Kiên phối hợp hỏi:
- Bốn loại nào ?
Bao Hùng Phi vuốt ly rượu chân cao, cười nói:
- Là về nhà có người nấu cơm, đi làm thì văn phòng có người đẹp. Lúc trước bình thường bên người có người quyến rũ, lúc rảnh rỗi đi xa có người nhớ. Chậc chậc, nam nhân nào cũng muốn có điều này.
- Xì!
Khương Ninh giơ ngón giữa lên:
- Lão Bao, bình thường ngươi hũ nút biến đâu rồi ? Truyện tiếu lâm đây sao ? Nghe mà phát bực. Bốn hy vọng của nam nhân ? Nếu ngươi có hy vọng này thì khỏi sống nữa, nhảy lầu đi.
Mai Đóa Nhi cười nói:
- Tôi hiểu ý Ninh nhi.
- Thần tượng, tôi đổi chuyện khác.
Bao Hùng Phi vỗ ngực bồm bộp:
- Bảo đảm lần này chuyện rất hay, mới rồi chỉ là bữa khai vị.
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Thả con tép, bắt con tôm ?
Bao Hùng Phi cười toe:
- Đúng rồi, Khương Ninh nghe xem, lời thần tượng nói là kinh thiên, thả con tép, bắt con tôm!
Đỗ Phẩm Thượng bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Được rồi, lão Bao ngồi xuống nói đàng hoàng.
Đám người toàn là kẻ dở hơi, thiếu ai cũng sẽ bớt đi vui vẻ.
Bao Hùng Phi cười khờ:
- Tại tôi nhìn thấy thần tượng thì hơi kích động.
- Ha ha ha ha ha ha!
Vài người cười vang.
Tô Mộc nhanh chóng hòa mình. Ở chung với Đỗ Phẩm Thượng làm Tô Mộc nắm bắt chính xác tâm lý đám thanh niên, không có cảm giác xa lạ xấu hổ. Mấy người này rất có hảo cảm với Tô Mộc, nhiệt tình làm hắn không chịu nổi.
Tô Mộc nhận điện thoại, sau đó cười nói:
- Chút nữa hai bằng hữu của anh đến, cùng nhau ăn cơm chung được không ?
Bao Hùng Phi nói:
- Đương nhiên, bằng hữu của thần tượng cũng là bằng hữu của em, ăn cơm càng vui!
Đỗ Phẩm Thượng cười nói:
- Đúng rồi, lão sư cứ mời đến.
Khương Ninh cười mắt cong cong:
- Em cũng muốn gặp bằng hữu của Tô chủ tịch.
- Tốt, vậy chờ chút, anh đi đón người.
Tô Mộc đứng dậy đi ra ngoài, bây giờ hắn không phải phó chủ tịch huyện gì. Giờ đã tan ca, Tô Mộc lấy thân phận bằng hữu đón người. Tô Mộc chưa ra khỏi phòng thì cửa mở, Hà Sanh, Hà Mân cười bước vào. Hai người thấy động tác của Tô Mộc liền hiểu có chuyện gì, bọn họ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Hà Sanh tiến lên cầm chặt hai tay Tô Mộc:
- Tô chủ tịch làm gì vậy, sao có thể để chủ tịch huyện đứng lên đón tôi.
Tô Mộc cười nói:
- Nên như vậy. Hà tổng, chỗ này không có chủ tịch huyện gì, chúng ta cứ tùy ý.
Hà Sanh nói:
- Được, không thành vấn đề.
- Ủa ?
Tô Mộc định buông tay Hà Sanh ra thì lòng thầm giật mình, vì Quan Bảng xoay tít, hắn phát hiện mức độ thân mật của Hà Sanh đối với mình kéo lên đến tám mươi.
Con số làm Tô Mộc giật mình.
Tô Mộc không ngờ Hà Sanh có hảo cảm nhiều với mình như vậy, khiến hắn ngạc nhiên hơn là mục thứ sáu trên Quan Bảng biểu hiện Hà Sanh có ẩn tật, còn là loại thận hư.
Nếu không có Quan Bảng thì Tô Mộc không dám tưởng tượng Hà Sanh bề ngoài cao to vậy mà bị ẩn tật đó, bệnh khó thể mở miệng.
Hà Mân vươn tay ra:
- Tô chủ tịch.
Tô Mộc mỉm cười bắt lấy:
- Hà quản lý, chúng ta lại thấy mặt, thế nào ? Hiện tại cho tôi tin chính xác được chưa ?
- Tô chủ tịch, tôi đã đến đây rồi chẳng lẽ người không rõ quyết định của tôi ?
Hà Mân cười nói:
- Có gì sai bảo, tôi nào dám không nghe ?
Tô Mộc cười mời:
- Ha ha ha, vậy được rồi, tôi làm thế này là tận dụng nhân tài. Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi.
Tô Mộc nhiệt tình mời, không ngờ hai nhóm người trong lòng thầm bất ngờ.
Từ khi Kim Bích Huy Hoàng xây dựng thì gian phòng này không mở ra nhiều, lần nào cũng toàn đón khách nặng ký. Một tháng nay không thấy cánh cửa phòng này mở ra bao giờ.
Nhưng hôm nay Dương Tiểu Thúy tự mình dặn quản lý dọn dẹp phòng ốc ngay ngắn, phái nhân viên phục vụ tốt nhất trong Kim Bích Huy Hoàng đến. Biểu tình Dương Tiểu Thúy nghiêm túc làm quản lý, các nhân viên ngạc nhiên, suy đoán ai đến mà khiến nàng chú trọng như thế.
Khương Ninh theo Tô Mộc vào Kim Bích Huy Hoàng, đôi mắt xoe tròn nhìn, bình luận:
- Ui chao, hoàn cảnh chỗ này không tệ. Tuy không thể so với Đế Hào nhưng trong thị trấn cũng thuộc hạng nhất.
Mẫu người như Khương Ninh hầu như đi hết mấy tiệm ăn uống có chút đẳng cấp trong Thành phố Thịnh Kinh, tầm mắt rất cao. Khương Ninh mà khen nghĩa là Kim Bích Huy Hoàng không tệ.
Dương Tiểu Thúy vì Kim Bích Huy Hoàng bỏ hết tiền bạc vào, còn mượn tiền ngân hàng, chuyên môn mời nhà thiết kế mới hình thành quy mô ngày nay. Mặc dù Kim Bích Huy Hoàng không cách nào so với nhà hàng Đế Hào nhưng không thua kém nhà hàng Nhã Trúc.
Mai Đóa Nhi cười hỏi:
- Đỗ Phẩm Thượng, nhà ngươi làm nghề này, sao, cho ý kiến chuyên nghiệp đi.
Đỗ Phẩm Thượng ra vẻ bí hiểm nói:
- Tốt lắm.
Đám người cười phá lên.
Trong tiếng cười đùa, Tô Mộc dẫn đám thanh niên vào gian phòng siêu xa hoa. Tô Mộc thật sự không ngờ Dương Tiểu Thúy sẽ để lại gian phòng này cho hắn, làm hắn giật mình. Nhưng đã ngồi xuống ghế, Tô Mộc không nói gì thêm.
Nếu chỉ có Tô Mộc, Đỗ Phẩm Thượng thì hắn sẽ trực tiếp lôi kéo tiểu tử này đi quán thịt cầy ăn. Nhưng bên cạnh có người khác, Tô Mộc là lão sư của Đỗ Phẩm Thượng, hắn không thể để gã mất mặt được.
Dương Tiểu Thúy đứng bên ngoài phòng, khẽ nói:
- Tô Mộc, tiết lộ cho tôi biết đi, mấy người đó là ai ? Trông khá trẻ tuổi, bọn họ toàn là bằng hữu của ngươi ?
Hiện giờ Tô Mộc trở thành phó chủ tịch huyện nhưng lúc không ai thì Dương Tiểu Thúy thói quen kêu tên hắn. Hai người quan hệ thân thiết, Tô Mộc không bắt bẻ Dương Tiểu Thúy, ngược lại hắn rất thích cảm giác này. Khi mọi người đều xưng hô ngươi là chủ tịch huyện. Bỗng có người gọi tên ngươi thì rất hạnh phúc.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Bằng hữu ? Tôi làm sao quen mấy bạn nhỏ đó. Tiểu Thúy tỷ yên tâm, bọn họ là học đệ, học muội của tôi. Vì trường học cho nghỉ nên cả đám tới đây chơi hai ngày. Cứ làm theo lời tôi dặn, bưng đồ ăn huyện nhà lên là được.
Dương Tiểu Thúy gật đầu, nói:
- Rồi, tôi biết nên làm sao.
Tô Mộc mỉm cười ngồi vào chỗ của mình. Tô Mộc lớn tuổi nhất, nơi đây là địa bàn của hắn nên Tô Mộc tự nhiên ngồi vào ghế chính. Tô Mộc bất ngờ là Đỗ Phẩm Thượng muốn ngồi bên cạnh hắn nhưng bị Khương Ninh đá sang bên, ghế bên kia thì Mai Đóa Nhi ngồi.
Thoáng chốc Tô Mộc trái ôm phải ấp.
Đỗ Phẩm Thượng nói giỡn:
- Lão sư thấy sao ? Em làm đệ tử đủ tư cách đi ? Biết lão sư hay bận nên đưa hai mỹ nhân như hoa như ngọc cho lão sư thay đổi tâm tình.
Khương Ninh hét to:
- Đỗ Phẩm Thượng, ngậm mồm lại, ai cho ngươi nói cô nãi nãi đến vì nể mặt ngươi ? Cô nãi nãi chỉ muốn trông thấy thần tượng, Tô chủ tịch của chúng ta nên mới tới. Cỡ như ngươi mời được cô nãi nãi sao ?
Đỗ Phẩm Thượng cười nham nhở:
- Này Khương Ninh, nếu cô muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt thần tượng thì tôi có một đề nghị, đừng luôn cô nãi nãi này cô nãi nãi nọ. Nít ranh mà giả bộ lớn tuổi, hơn nữa thần tượng của nàng không thích nữ hài tử cứ luôn miệng gia gia này nọ.
Khương Ninh liếc qua, quả nhiên thấy Tô Mộc nhíu mày.
Khương Ninh sốt ruột nói:
- Tô chủ tịch đừng giận, em chỉ thuận miệng.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Không sao, sinh viên các em thích đùa kiểu đó thì cứ nói, anh không bảo thủ, sẽ không để bụng.
Tô Mộc không lớn tuổi nhưng gặp mặt đám người này rồi hắn cảm thấy tâm tình của mình già hơn bọn họ nhiều.
Trẻ tuổi thật tốt.
Mai Đóa Nhi cười nói:
- Tô học trưởng nói như thể lớn tuổi hơn chúng em nhiều, giọng điệu y hệt bố của em. Em không muốn ở nhà nghe lải nhải đi ra ngoài còn nghe mấy lời này.
Lưu Kiên cười nói:
- Đúng rồi, thần tượng đừng nói như thế nữa. Lão Bao, bình thường ngươi hay giễu hài, nào, nói cái gì điều tiết không khí để chúng tôi thả lỏng đi.
Thiếu niên bị Lưu Kiên gọi lão Bao tên thật Bao Hùng Phi bộ dạng rất tếu, đầu to nhưng không mập mạp:
- Chuyện nhỏ!
Thiếu nữ xinh đẹp phi chủ lưu Khương Ninh, Mai Đóa Nhi điềm tĩnh như nước, Trần Bích Loa xinh đẹp, khí chất thanh lịch. Lưu Kiên đẹp trai tiêu sái, Bao Hùng Phi hài hước. Đây là nhóm Đỗ Phẩm Thượng.
Không cần Đỗ Phẩm Thượng giới thiệu nhiều, Tô Mộc biết gã mang bọn họ đến nghĩa là chung một thế giới, đã cùng phe thì nói chuyện không cần rạch ròi, thông qua cách này kéo gần cảm tình là điều hiển nhiên.
Tô Mộc không phải mới ra đời, hắn đã là người từng trải. Tô Mộc ngồi im cười tủm tỉm nhìn cả đám thanh niên chơi.
Tô Mộc hưởng thụ không khí thật dễ chịu.
Bao Hùng Phi cười tủm tỉm:
- Biết nam nhân trong xã hội bây giờ có bốn loại hy vọng nào không ?
Lưu Kiên phối hợp hỏi:
- Bốn loại nào ?
Bao Hùng Phi vuốt ly rượu chân cao, cười nói:
- Là về nhà có người nấu cơm, đi làm thì văn phòng có người đẹp. Lúc trước bình thường bên người có người quyến rũ, lúc rảnh rỗi đi xa có người nhớ. Chậc chậc, nam nhân nào cũng muốn có điều này.
- Xì!
Khương Ninh giơ ngón giữa lên:
- Lão Bao, bình thường ngươi hũ nút biến đâu rồi ? Truyện tiếu lâm đây sao ? Nghe mà phát bực. Bốn hy vọng của nam nhân ? Nếu ngươi có hy vọng này thì khỏi sống nữa, nhảy lầu đi.
Mai Đóa Nhi cười nói:
- Tôi hiểu ý Ninh nhi.
- Thần tượng, tôi đổi chuyện khác.
Bao Hùng Phi vỗ ngực bồm bộp:
- Bảo đảm lần này chuyện rất hay, mới rồi chỉ là bữa khai vị.
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Thả con tép, bắt con tôm ?
Bao Hùng Phi cười toe:
- Đúng rồi, Khương Ninh nghe xem, lời thần tượng nói là kinh thiên, thả con tép, bắt con tôm!
Đỗ Phẩm Thượng bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Được rồi, lão Bao ngồi xuống nói đàng hoàng.
Đám người toàn là kẻ dở hơi, thiếu ai cũng sẽ bớt đi vui vẻ.
Bao Hùng Phi cười khờ:
- Tại tôi nhìn thấy thần tượng thì hơi kích động.
- Ha ha ha ha ha ha!
Vài người cười vang.
Tô Mộc nhanh chóng hòa mình. Ở chung với Đỗ Phẩm Thượng làm Tô Mộc nắm bắt chính xác tâm lý đám thanh niên, không có cảm giác xa lạ xấu hổ. Mấy người này rất có hảo cảm với Tô Mộc, nhiệt tình làm hắn không chịu nổi.
Tô Mộc nhận điện thoại, sau đó cười nói:
- Chút nữa hai bằng hữu của anh đến, cùng nhau ăn cơm chung được không ?
Bao Hùng Phi nói:
- Đương nhiên, bằng hữu của thần tượng cũng là bằng hữu của em, ăn cơm càng vui!
Đỗ Phẩm Thượng cười nói:
- Đúng rồi, lão sư cứ mời đến.
Khương Ninh cười mắt cong cong:
- Em cũng muốn gặp bằng hữu của Tô chủ tịch.
- Tốt, vậy chờ chút, anh đi đón người.
Tô Mộc đứng dậy đi ra ngoài, bây giờ hắn không phải phó chủ tịch huyện gì. Giờ đã tan ca, Tô Mộc lấy thân phận bằng hữu đón người. Tô Mộc chưa ra khỏi phòng thì cửa mở, Hà Sanh, Hà Mân cười bước vào. Hai người thấy động tác của Tô Mộc liền hiểu có chuyện gì, bọn họ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Hà Sanh tiến lên cầm chặt hai tay Tô Mộc:
- Tô chủ tịch làm gì vậy, sao có thể để chủ tịch huyện đứng lên đón tôi.
Tô Mộc cười nói:
- Nên như vậy. Hà tổng, chỗ này không có chủ tịch huyện gì, chúng ta cứ tùy ý.
Hà Sanh nói:
- Được, không thành vấn đề.
- Ủa ?
Tô Mộc định buông tay Hà Sanh ra thì lòng thầm giật mình, vì Quan Bảng xoay tít, hắn phát hiện mức độ thân mật của Hà Sanh đối với mình kéo lên đến tám mươi.
Con số làm Tô Mộc giật mình.
Tô Mộc không ngờ Hà Sanh có hảo cảm nhiều với mình như vậy, khiến hắn ngạc nhiên hơn là mục thứ sáu trên Quan Bảng biểu hiện Hà Sanh có ẩn tật, còn là loại thận hư.
Nếu không có Quan Bảng thì Tô Mộc không dám tưởng tượng Hà Sanh bề ngoài cao to vậy mà bị ẩn tật đó, bệnh khó thể mở miệng.
Hà Mân vươn tay ra:
- Tô chủ tịch.
Tô Mộc mỉm cười bắt lấy:
- Hà quản lý, chúng ta lại thấy mặt, thế nào ? Hiện tại cho tôi tin chính xác được chưa ?
- Tô chủ tịch, tôi đã đến đây rồi chẳng lẽ người không rõ quyết định của tôi ?
Hà Mân cười nói:
- Có gì sai bảo, tôi nào dám không nghe ?
Tô Mộc cười mời:
- Ha ha ha, vậy được rồi, tôi làm thế này là tận dụng nhân tài. Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi.
Tô Mộc nhiệt tình mời, không ngờ hai nhóm người trong lòng thầm bất ngờ.
/1590
|