Nhà khách huyện Hình Đường.
Trái tim Ô Dương nghẹn trong cổ họng, gã không ngờ có ngày nhà khách huyện sẽ nghênh đón giây phút này. Một thường ủy ủy ban thành phố, mười một thường ủy huyện ủy đến đông đủ, đó là chưa bao gồm mấy tay đứng đầu những huyện trực cơ quan. Trận thế làm Ô Dương giật mình không nói nên lời.
- Nhanh chóng đứng thẳng, đừng đi lung tung!
- Các người đi xuống bếp nói chuẩn bị nguyên liệu tươi ngon nhất!
- Nghe kỹ đây, ai làm hỏng công việc là tôi đuổi việc các người!
Ô Dương nhìn các lãnh đạo đi vào phòng ăn, gã lật đật đi qua đi lại nhặng xị lên dặn dò đủ thứ. Ô Dương rất sợ có gì sai lầm, vậy thì vị trí của gã khó mà bảo đảm.
Gồm sáu bàn tiệc. Bàn thứ nhất đương nhiên là thường ủy huyện ủy huyện Hình Đường với Ôn Bằng dẫn đầu. Tiếp theo là các phó chủ tịch huyện Tô Mộc. Mấy tay đứng đầu huyện trực cơ quan, thư ký của các lãnh đạo, địa biểu tập đoàn Cự Nhân và xưởng đồ hộp Gia Hòa. Bữa tiệc trưa nay vốn chuẩn bị cho nghi thức ký hợp đồng, Ôn Bằng không đến cũng vẫn có tiệc, gã tới thì làm điều này càng thể hiện huyện Hình Đường tôn trọng gã.
Hà Vị cười nói:
- Tô chủ tịch mới nhậm chức không lâu đã đánh một trận rất đẹp, đáng giá chúc mừng. Nào, tôi kính Tô chủ tịch một ly, chúc Tô chủ tịch về sau vẫn thuận lợi thế này.
Tô Mộc cười trả lời:
- Hà chủ tịch huyện quá lời, tất cả là do chính sách của huyện ủy, Đảng ủy huyện tốt, tôi chỉ có tác dụng giật dây bắc câu, không có công lớn gì.
Trương Giải Phóng xen lời:
- Dù có chính sách huyện ủy, Đảng ủy huyện nhưng cũng cần có người làm được. Khu khai phá có vấn đề từ lâu, tại sao dễ dàng giải quyết trong tay Tô chủ tịch ? Rõ ràng là Tô chủ tịch lợi hại hơn người khác.
Vương Vĩ Hoa nghe vào tai, sắc mặt âm trầm. Trương Giải Phóng có ý gì ? Nhằm vào gã sao ? Ai không biết trước kia Vương Vĩ Hoa phụ trách khu khai phá ? Xưởng đồ hộp Gia Hòa ở trong tay Vương Vĩ Hoa không có chút tiến bộ, Tô Mộc mới nhận không lâu thì thuận lợi giải quyết. Trương Giải Phóng nói như vậy là ám thị Vương Vĩ Hoa bất lực.
Vương Vĩ Hoa không nhịn được nữa.
Vương Vĩ Hoa đang định trào phúng Trương Giải Phóng thì Tô Mộc lên tiếng:
- Trương chủ tịch huyện nói lời này không công bằng. Nếu khu khai phá không có nền móng từ trước, dù có kêu tập đoàn Cự Nhân thu mua thì người ta cũng không chịu. Theo tôi thấy tất cả là nhờ trước kia đặt nền móng tốt, nếu không dù tôi có bản lĩnh lớn đến mấy cũng không lật ngược thế cờ nổi.
Tô Mộc bưng ly rượu lên, nói với Vương Vĩ Hoa:
- Vương chủ tịch huyện, lúc trước là Vương chủ tịch huyện phân công quản lý khu khai phá, không nói nhiều, tôi kính Vương chủ tịch huyện ly rượu này, cảm ơn Vương chủ tịch huyện đã đặt nền móng cho tôi.
Tâm tình Vương Vĩ Hoa vui vẻ uống cạn ly:
- Ha ha ha, vốn nên làm việc.
Trương Giải Phóng khịt mũi nhưng không đâm thọc thêm.
Bữa tiệc nhìn như rất thân thiện nhưng tràn ngập đao quang kiếm ảnh, sơ sẩy một cái là sẽ bị đâm thủng lỗ chỗ. Tô Mộc liếc sơ là biết Trương Giải Phóng muốn gì. Đơn giản là Ôn Bằng đến tăng niềm tin cho phe Triệu Thụy An, muốn nương cơ hội này nhục nhã Vương Vĩ Hoa, làm Nhiếp Việt mất mặt, thuận tiện gây mâu thuẫn giữa Vương Vĩ Hoa và Tô Mộc.
Nhưng Trương Giải Phóng quá xem thường Tô Mộc.
Vương Vĩ Hoa là người của Nhiếp Việt, làm sao Tô Mộc chịu để âm mưu của Trương Giải Phóng thành công ?
Hoàng Linh ngồi bên cạnh cười mỉm, từ đầu đến cuối nàng không tham gia vào cuộc chiến võ mồm của bốn phó chủ tịch huyện, chỉ đứng ngoài xem. Đáy lòng Hoàng Linh căng thẳng, không ngờ Tô Mộc chẳng những làm việc lợi hại, ứng đối trường hợp thế này cũng dư sức qua cầu. Nếu không thấy tận mắt thì thật khó tưởng tượng Tô Mộc còn trẻ mà sao làm được như vậy.
Bàn chỗ Tô Mộc đao quang kiếm ảnh, bàn chủ thì người người tươi cười. Ôn Bằng công khai nói trong hội trường nhà máy Gia Hòa, trong bữa tiệc thì gã không nhắc nửa câu. Ôn Bằng không nói nhưng mọi người không ngốc, cán cân bắt đầu dao động.
Bữa cơm trưa kết thúc trong không khí hài hòa.
Trước khi đi Ôn Bằng bắt tay Tô Mộc, nói:
- Đồng chí Tô Mộc, về sau huyện Hình Đường dựa vào các người phát triển, tôi tin tưởng ngươi, cứ dũng cảm làm việc!
Đám người đưa tiễn lòng run lên, ánh mắt sâu xa nhìn Tô Mộc.
Cáo già chết tiệt!
Tô Mộc biết Ôn Bằng làm vậy là muốn ly gián, nhưng hắn không thể nói gì khác. Quan lớn một cấp đè chết người, Tô Mộc không thể nói với Ôn Bằng là làm ơn đừng chơi trò khôn lõi nữa.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Ôn bí thư yên tâm, chúng tôi nhất định theo sự lãnh đạo của thành ủy, ủy ban thành phố công tác càng tốt hơn.
Ôn Bằng vỗ mu bàn tay Tô Mộc:
- Vậy thì tốt.
Ôn Bằng xoay người ngồi vào trong xe, xe hơi lăn bánh đi xa.
Ôn Bằng không để đám người Nhiếp Việt đi chỗ biên giới đưa tiễn nên đoàn người chia tay gã ở bên ngoài nhà khách. Ôn Bằng rời đi, các thường ủy huyện ủy huyện Hình Đường cũng tán đi. Mọi người có công tác của mình, không cần thiết tụ tập tại đây. Lúc sắp đi Triệu Thụy An cố ý liếc xéo Nhiếp Việt, bộ dáng như đang nói từ giờ tới lượt gã vùng lên.
Nhiếp Việt phớt lờ ánh mắt của Triệu Thụy An, gã nói với Tô Mộc:
- Theo tôi lên xe.
Tô Mộc nói:
- Vâng, tôi đang có việc muốn báo cáo với Nhiếp bí thư.
Hai người ngồi trong xe.
Nhiếp Việt hỏi thẳng:
- Nói đi, cậu có chuyện gì ?
Tô Mộc nói:
- Nhiếp bí thư, cháu muốn xin nghỉ mấy ngày.
Nhiếp Việt hỏi dồn:
- Xin nghỉ ? Để làm gì ? Thấy khó chịu trong người ? Mau đi khám bệnh!
Tô Mộc cười nói:
- Không, cháu không bị bệnh.
Tô Mộc ngẫm nghĩ, quyết định nói thật, hé lộ chút tin tức có lợi cho việc tăng niềm tin của Nhiếp Việt.
- Nhiếp bí thư, gia gia của cháu gọi điện thoại, lão nhân gia muốn cháu đi thủ đô một chuyến.
- Gia gia ? A, vậy đi đi.
Nhiếp Việt chưa nói hết câu, lòng dậy sóng thần. Nhiếp Việt cứng người tại chỗ, suýt nhảy cẫng lên.
Gia gia của Tô Mộc là ai ? Tô Mộc không nói thẳng nhưng Nhiếp Việt tự đoán ra. Nghe Tô Mộc nói câu này, Nhiếp Việt rất giật mình. Nhiếp Việt biết đoạn thời gian trước Từ Trung Nguyên đến huyện Hình Đường, chẳng qua vì thân phận nên gã không có cơ hội gặp mặt. Chẳng lẽ gia gia của Tô Mộc là lão ?
Nhiếp Việt không dằn được nỗi lòng kích động, khẽ hỏi:
- Tô Mộc, cậu đang nói Từ lão ?
- Đúng rồi, là Từ lão.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Từ lão bây giờ là gia gia của cháu. Từ lão nói nhớ cháu, kêu cháu đi thăm. Nhiếp bí thư, cháu cũng không muốn xin phép làm gì nhưng . . .
- Không sao, đi đi, tôi cho phép.
Nhiếp Việt dứt khoát nói:
- Sắp xếp công tác trong tay cháu rồi lên đường là được. Gặp Từ lão, ở lâu mấy ngày cũng không sao. Trong huyện có tôi, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tô Mộc cười nói:
- Hiểu rồi.
Tâm tình Nhiếp Việt kích động, gã đã quên lý do kêu Tô Mộc lên xe, tiếp tục tán nhảm với Tô Mộc.
Lúc sắp xuống xe, Tô Mộc chợt nhớ điều gì, cười nói:
- Nhiếp bí thư, nếu người có rảnh hãy đi Tần thị trưởng báo cáo xem.
Một câu bừng tỉnh Nhiếp Việt.
Nhiếp Việt nhìn Tô Mộc chằm chằm, xác định hắn không đùa, tảng đá to nhất trong lòng gã rơi xuống.
Nhiếp Việt cười sang sảng:
- Biết, tôi biết rồi, vừa lúc tôi có chuyện muốn báo cáo với Tần thị trưởng.
Tô Mộc xuống xe, đi hướng tòa nhà ủy ban huyện, trở về văn phòng củam ình.
Tô Mộc ngẫm nghĩ, cầm điện thoại bấm số:
- Tần thị trưởng, tôi đây, Tô Mộc.
Tần Mông cười hỏi:
- Có chuyện gì ? Ôn bí thư đã đi ?
Tô Mộc nói:
- Vâng, Ôn Bằng mới đi không lâu. Tần thị trưởng, có chuyện tôi muốn báo cáo.
Tần Mông hỏi:
- Có chuyện gì ?
Tô Mộc cười cười:
- Mới rồi lúc tàn tiệc tôi gặp Nhiếp bí thư huyện chúng tôi. Nhiếp bí thư nói khi nào rảnh sẽ đi bái phỏng Tần thị trưởng, báo cáo công tác. Tần thị trưởng thấy khi nào tiện thì hãy thông báo cho Nhiếp bí thư.
Thình thịch!
Câu nói của Tô Mộc làm tim Tần Mông đập lỗi nhịp, sau đó gã cười thỏa mãn. Tô Mộc đúng là phúc tướng, nói làm liền làm, kéo Nhiếp Việt về cho gã. Báo cáo công tác gì đó chỉ là ngụy trang, Tần Mông biết miễn là Nhiếp Việt đi vào văn phòng của gã tức là Nhiếp Việt đã có lựa chọn.
Tần Mông cười nói:
- Tôi biết rồi.
Điều nên nói đã nói xong, Tô Mộc chấm dứt đối thoại:
- Vậy tôi không quấy rầy Tần thị trưởng nữa.
Tần Mông buông điện thoại, uống hớp nước. Tần Mông ngẫm nghĩ, cầm di động gọi điện thoại.
Chờ đầu dây kết nối, Tần Mông cười nói:
- Lão Trịnh, tiểu sư đệ của ngươi có tài đây.
Trịnh Kinh Luân cười nói:
- Ngươi nghĩ đó là sư đệ của ai ? Nói đi, bây giờ công tác sao rồi ?
Tần Mông trả lời:
- Sao trăng gì, vẫn vậy. Nhưng bây giờ tôi nói cho cậu biết, thế cục sẽ càng lúc càng tốt.
- Tôi biết năng lực của lão huynh, nếu không kiểm soát được trạng thái này thì sao làm được việc lớn ?
Trịnh Kinh Luân bông đùa:
- Nói cho tôi nghe về tiểu sư đệ tiếp đi, hắn làm gì bên chỗ cậu ?
- Hắn thì . . .
Trái tim Ô Dương nghẹn trong cổ họng, gã không ngờ có ngày nhà khách huyện sẽ nghênh đón giây phút này. Một thường ủy ủy ban thành phố, mười một thường ủy huyện ủy đến đông đủ, đó là chưa bao gồm mấy tay đứng đầu những huyện trực cơ quan. Trận thế làm Ô Dương giật mình không nói nên lời.
- Nhanh chóng đứng thẳng, đừng đi lung tung!
- Các người đi xuống bếp nói chuẩn bị nguyên liệu tươi ngon nhất!
- Nghe kỹ đây, ai làm hỏng công việc là tôi đuổi việc các người!
Ô Dương nhìn các lãnh đạo đi vào phòng ăn, gã lật đật đi qua đi lại nhặng xị lên dặn dò đủ thứ. Ô Dương rất sợ có gì sai lầm, vậy thì vị trí của gã khó mà bảo đảm.
Gồm sáu bàn tiệc. Bàn thứ nhất đương nhiên là thường ủy huyện ủy huyện Hình Đường với Ôn Bằng dẫn đầu. Tiếp theo là các phó chủ tịch huyện Tô Mộc. Mấy tay đứng đầu huyện trực cơ quan, thư ký của các lãnh đạo, địa biểu tập đoàn Cự Nhân và xưởng đồ hộp Gia Hòa. Bữa tiệc trưa nay vốn chuẩn bị cho nghi thức ký hợp đồng, Ôn Bằng không đến cũng vẫn có tiệc, gã tới thì làm điều này càng thể hiện huyện Hình Đường tôn trọng gã.
Hà Vị cười nói:
- Tô chủ tịch mới nhậm chức không lâu đã đánh một trận rất đẹp, đáng giá chúc mừng. Nào, tôi kính Tô chủ tịch một ly, chúc Tô chủ tịch về sau vẫn thuận lợi thế này.
Tô Mộc cười trả lời:
- Hà chủ tịch huyện quá lời, tất cả là do chính sách của huyện ủy, Đảng ủy huyện tốt, tôi chỉ có tác dụng giật dây bắc câu, không có công lớn gì.
Trương Giải Phóng xen lời:
- Dù có chính sách huyện ủy, Đảng ủy huyện nhưng cũng cần có người làm được. Khu khai phá có vấn đề từ lâu, tại sao dễ dàng giải quyết trong tay Tô chủ tịch ? Rõ ràng là Tô chủ tịch lợi hại hơn người khác.
Vương Vĩ Hoa nghe vào tai, sắc mặt âm trầm. Trương Giải Phóng có ý gì ? Nhằm vào gã sao ? Ai không biết trước kia Vương Vĩ Hoa phụ trách khu khai phá ? Xưởng đồ hộp Gia Hòa ở trong tay Vương Vĩ Hoa không có chút tiến bộ, Tô Mộc mới nhận không lâu thì thuận lợi giải quyết. Trương Giải Phóng nói như vậy là ám thị Vương Vĩ Hoa bất lực.
Vương Vĩ Hoa không nhịn được nữa.
Vương Vĩ Hoa đang định trào phúng Trương Giải Phóng thì Tô Mộc lên tiếng:
- Trương chủ tịch huyện nói lời này không công bằng. Nếu khu khai phá không có nền móng từ trước, dù có kêu tập đoàn Cự Nhân thu mua thì người ta cũng không chịu. Theo tôi thấy tất cả là nhờ trước kia đặt nền móng tốt, nếu không dù tôi có bản lĩnh lớn đến mấy cũng không lật ngược thế cờ nổi.
Tô Mộc bưng ly rượu lên, nói với Vương Vĩ Hoa:
- Vương chủ tịch huyện, lúc trước là Vương chủ tịch huyện phân công quản lý khu khai phá, không nói nhiều, tôi kính Vương chủ tịch huyện ly rượu này, cảm ơn Vương chủ tịch huyện đã đặt nền móng cho tôi.
Tâm tình Vương Vĩ Hoa vui vẻ uống cạn ly:
- Ha ha ha, vốn nên làm việc.
Trương Giải Phóng khịt mũi nhưng không đâm thọc thêm.
Bữa tiệc nhìn như rất thân thiện nhưng tràn ngập đao quang kiếm ảnh, sơ sẩy một cái là sẽ bị đâm thủng lỗ chỗ. Tô Mộc liếc sơ là biết Trương Giải Phóng muốn gì. Đơn giản là Ôn Bằng đến tăng niềm tin cho phe Triệu Thụy An, muốn nương cơ hội này nhục nhã Vương Vĩ Hoa, làm Nhiếp Việt mất mặt, thuận tiện gây mâu thuẫn giữa Vương Vĩ Hoa và Tô Mộc.
Nhưng Trương Giải Phóng quá xem thường Tô Mộc.
Vương Vĩ Hoa là người của Nhiếp Việt, làm sao Tô Mộc chịu để âm mưu của Trương Giải Phóng thành công ?
Hoàng Linh ngồi bên cạnh cười mỉm, từ đầu đến cuối nàng không tham gia vào cuộc chiến võ mồm của bốn phó chủ tịch huyện, chỉ đứng ngoài xem. Đáy lòng Hoàng Linh căng thẳng, không ngờ Tô Mộc chẳng những làm việc lợi hại, ứng đối trường hợp thế này cũng dư sức qua cầu. Nếu không thấy tận mắt thì thật khó tưởng tượng Tô Mộc còn trẻ mà sao làm được như vậy.
Bàn chỗ Tô Mộc đao quang kiếm ảnh, bàn chủ thì người người tươi cười. Ôn Bằng công khai nói trong hội trường nhà máy Gia Hòa, trong bữa tiệc thì gã không nhắc nửa câu. Ôn Bằng không nói nhưng mọi người không ngốc, cán cân bắt đầu dao động.
Bữa cơm trưa kết thúc trong không khí hài hòa.
Trước khi đi Ôn Bằng bắt tay Tô Mộc, nói:
- Đồng chí Tô Mộc, về sau huyện Hình Đường dựa vào các người phát triển, tôi tin tưởng ngươi, cứ dũng cảm làm việc!
Đám người đưa tiễn lòng run lên, ánh mắt sâu xa nhìn Tô Mộc.
Cáo già chết tiệt!
Tô Mộc biết Ôn Bằng làm vậy là muốn ly gián, nhưng hắn không thể nói gì khác. Quan lớn một cấp đè chết người, Tô Mộc không thể nói với Ôn Bằng là làm ơn đừng chơi trò khôn lõi nữa.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Ôn bí thư yên tâm, chúng tôi nhất định theo sự lãnh đạo của thành ủy, ủy ban thành phố công tác càng tốt hơn.
Ôn Bằng vỗ mu bàn tay Tô Mộc:
- Vậy thì tốt.
Ôn Bằng xoay người ngồi vào trong xe, xe hơi lăn bánh đi xa.
Ôn Bằng không để đám người Nhiếp Việt đi chỗ biên giới đưa tiễn nên đoàn người chia tay gã ở bên ngoài nhà khách. Ôn Bằng rời đi, các thường ủy huyện ủy huyện Hình Đường cũng tán đi. Mọi người có công tác của mình, không cần thiết tụ tập tại đây. Lúc sắp đi Triệu Thụy An cố ý liếc xéo Nhiếp Việt, bộ dáng như đang nói từ giờ tới lượt gã vùng lên.
Nhiếp Việt phớt lờ ánh mắt của Triệu Thụy An, gã nói với Tô Mộc:
- Theo tôi lên xe.
Tô Mộc nói:
- Vâng, tôi đang có việc muốn báo cáo với Nhiếp bí thư.
Hai người ngồi trong xe.
Nhiếp Việt hỏi thẳng:
- Nói đi, cậu có chuyện gì ?
Tô Mộc nói:
- Nhiếp bí thư, cháu muốn xin nghỉ mấy ngày.
Nhiếp Việt hỏi dồn:
- Xin nghỉ ? Để làm gì ? Thấy khó chịu trong người ? Mau đi khám bệnh!
Tô Mộc cười nói:
- Không, cháu không bị bệnh.
Tô Mộc ngẫm nghĩ, quyết định nói thật, hé lộ chút tin tức có lợi cho việc tăng niềm tin của Nhiếp Việt.
- Nhiếp bí thư, gia gia của cháu gọi điện thoại, lão nhân gia muốn cháu đi thủ đô một chuyến.
- Gia gia ? A, vậy đi đi.
Nhiếp Việt chưa nói hết câu, lòng dậy sóng thần. Nhiếp Việt cứng người tại chỗ, suýt nhảy cẫng lên.
Gia gia của Tô Mộc là ai ? Tô Mộc không nói thẳng nhưng Nhiếp Việt tự đoán ra. Nghe Tô Mộc nói câu này, Nhiếp Việt rất giật mình. Nhiếp Việt biết đoạn thời gian trước Từ Trung Nguyên đến huyện Hình Đường, chẳng qua vì thân phận nên gã không có cơ hội gặp mặt. Chẳng lẽ gia gia của Tô Mộc là lão ?
Nhiếp Việt không dằn được nỗi lòng kích động, khẽ hỏi:
- Tô Mộc, cậu đang nói Từ lão ?
- Đúng rồi, là Từ lão.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Từ lão bây giờ là gia gia của cháu. Từ lão nói nhớ cháu, kêu cháu đi thăm. Nhiếp bí thư, cháu cũng không muốn xin phép làm gì nhưng . . .
- Không sao, đi đi, tôi cho phép.
Nhiếp Việt dứt khoát nói:
- Sắp xếp công tác trong tay cháu rồi lên đường là được. Gặp Từ lão, ở lâu mấy ngày cũng không sao. Trong huyện có tôi, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tô Mộc cười nói:
- Hiểu rồi.
Tâm tình Nhiếp Việt kích động, gã đã quên lý do kêu Tô Mộc lên xe, tiếp tục tán nhảm với Tô Mộc.
Lúc sắp xuống xe, Tô Mộc chợt nhớ điều gì, cười nói:
- Nhiếp bí thư, nếu người có rảnh hãy đi Tần thị trưởng báo cáo xem.
Một câu bừng tỉnh Nhiếp Việt.
Nhiếp Việt nhìn Tô Mộc chằm chằm, xác định hắn không đùa, tảng đá to nhất trong lòng gã rơi xuống.
Nhiếp Việt cười sang sảng:
- Biết, tôi biết rồi, vừa lúc tôi có chuyện muốn báo cáo với Tần thị trưởng.
Tô Mộc xuống xe, đi hướng tòa nhà ủy ban huyện, trở về văn phòng củam ình.
Tô Mộc ngẫm nghĩ, cầm điện thoại bấm số:
- Tần thị trưởng, tôi đây, Tô Mộc.
Tần Mông cười hỏi:
- Có chuyện gì ? Ôn bí thư đã đi ?
Tô Mộc nói:
- Vâng, Ôn Bằng mới đi không lâu. Tần thị trưởng, có chuyện tôi muốn báo cáo.
Tần Mông hỏi:
- Có chuyện gì ?
Tô Mộc cười cười:
- Mới rồi lúc tàn tiệc tôi gặp Nhiếp bí thư huyện chúng tôi. Nhiếp bí thư nói khi nào rảnh sẽ đi bái phỏng Tần thị trưởng, báo cáo công tác. Tần thị trưởng thấy khi nào tiện thì hãy thông báo cho Nhiếp bí thư.
Thình thịch!
Câu nói của Tô Mộc làm tim Tần Mông đập lỗi nhịp, sau đó gã cười thỏa mãn. Tô Mộc đúng là phúc tướng, nói làm liền làm, kéo Nhiếp Việt về cho gã. Báo cáo công tác gì đó chỉ là ngụy trang, Tần Mông biết miễn là Nhiếp Việt đi vào văn phòng của gã tức là Nhiếp Việt đã có lựa chọn.
Tần Mông cười nói:
- Tôi biết rồi.
Điều nên nói đã nói xong, Tô Mộc chấm dứt đối thoại:
- Vậy tôi không quấy rầy Tần thị trưởng nữa.
Tần Mông buông điện thoại, uống hớp nước. Tần Mông ngẫm nghĩ, cầm di động gọi điện thoại.
Chờ đầu dây kết nối, Tần Mông cười nói:
- Lão Trịnh, tiểu sư đệ của ngươi có tài đây.
Trịnh Kinh Luân cười nói:
- Ngươi nghĩ đó là sư đệ của ai ? Nói đi, bây giờ công tác sao rồi ?
Tần Mông trả lời:
- Sao trăng gì, vẫn vậy. Nhưng bây giờ tôi nói cho cậu biết, thế cục sẽ càng lúc càng tốt.
- Tôi biết năng lực của lão huynh, nếu không kiểm soát được trạng thái này thì sao làm được việc lớn ?
Trịnh Kinh Luân bông đùa:
- Nói cho tôi nghe về tiểu sư đệ tiếp đi, hắn làm gì bên chỗ cậu ?
- Hắn thì . . .
/1590
|