Lạc Lâm hiện tại đang rất buồn bực, ban đầu đã nói, tối nay chẳng qua là tham gia một buổi dạ vũ tổ chức bên trong đài, để mọi người gặp mặt vui vẻ. Ai ngờ từ đầu đến cuối mình liên tục bị quấy rầy. Nếu như là loại động tay động chân còn dễ nói, Lạc Lâm hoàn toàn có thể trở mặt. Nhưng đối phương lại không làm như vậy, chỉ dùng lời nói trêu chọc nàng, điều này làm cho Lạc Lâm thật sự rất nhức đầu.
Ban đầu dựa vào quan hệ với Tô Mộc, công việc của Lạc Lâm ở đài truyền hình huyện rất thoải mái. Nhưng sau khi Tô Mộc được phái đến trường đảng tỉnh ủy tiến hành huấn luyện, cuộc sống của nàng không còn được như trước.
Hôm nay lại bị người đang ở trước mặt này dây dưa, nếu như người này là người khác còn dễ nói, nhưng hắn lại là đài trưởng của đài truyền hình huyện Phí Tường, một tên đầu trọc nhưng luôn thích đeo tóc giả, ra vẻ đạo mạo, nhưng thực chất là che giấu cho bản chất hiếu sắc bên trong.
Chỉ cần là người của đài truyền hình huyện đều biết rõ, Phí Tường đã chơi đùa với bao nhiêu cô gái. Chỉ có điều từ trước tới nay hắn vẫn biết lau chùi sạch sẽ, cho nên đến hiện tại vẫn chưa bị trở mặt.
Lạc Lâm là một cành hoa của đài truyền hình huyện, vì vậy Phí Tường đã sớm để ý đến nàng, trước kia có Lương Thiên ở đây, hắn không dám nảy sinh tâm tư khác. Hiện nay Lương Thiên đã từ bỏ ước mơ theo đuổi Lạc Lâm, trái tim hắn liền loạn nhịp. Nhưng Phí Tường chưa từng nghĩ qua, một cô gái có thể làm cho Lương Thiên chủ động từ bỏ, làm sao có thể để cho một người như hắn có thể nhúng chàm?
Giống như hiện tại!
Ở khúc quanh của quầy rượu dưới lầu một, theo hướng đi lên cầu thang lầu hai, Lạc Lâm đang bị Phí Tường người đầy mùi rượu ngăn cản. Có lẽ có hơi rượu thúc đẩy, hiện tại Phí Tường nói chuyện hoàn toàn không còn gì cố kỵ, cặp mắt chuyển động từ trên xuống dưới, giống như chỉ hận không thể lột sạch y phục của Lạc Lâm.
- Lạc Lâm. Cô đừng trốn tránh tôi nữa, tôi đã nói rồi, chỉ cần cô đồng ý đi theo tôi, tôi bảo đảm sẽ thổi phồng cô trở thành phóng viên số một của đài truyền hình huyện. Trước kia mặc dù cô đã phụ trách công tác chủ biên tin tức, nhưng bây giờ lại bị loại bỏ. Nguyên nhân là gì. Tôi nghĩ không cần nói cô cũng có thể biết. Thế nào? Cô suy nghĩ kỹ đi?
Phí Tường dựa vào vách tường, miệng đầy mùi rượu nói.
- Phí đài trưởng, xin anh hãy giữ tự trọng!
Lạc Lâm lạnh lùng nói.
- Tự trọng? Ý cô muốn nói tôi không biết xấu hổ sao? Nếu nói như vậy, vậy tôi nói cho cô biết, Lạc Lâm sau này cô đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn ở đài truyền hình. Ngày nào tôi còn ở đây, ngày đó cô đừng hòng tiến thân.
Phí Tường cười ha hả nói.
- Tùy anh!
Lạc Lâm hờ hững nói:
- Còn giờ mau tránh đường, tôi phải về nhà.
- Về nhà? Đừng về nhà, bây giờ đang còn sớm, đi, vào trong uống với tôi vài chén. Bên trong còn có mấy vị cục trưởng, cô đi như vậy, không sợ sau này không còn chỗ đặt chân ở huyện Hình Đường sao?
Vừa nói Phí Tường vừa đưa tay túm lấy cánh tay Lạc Lâm.
- Anh muốn làm gì?
Dưới tình thế cấp bách, Lạc Lâm không hề nghĩ ngợi vung cánh tay lên, một tiếng tát tai thanh thúy vang lên, Phí Tường đã bị Lạc Lâm hung hăng tát một cái. Sau khi tát xong, Lạc Lâm cũng có chút khẩn trương, đây chính là đài trưởng của đài truyền hình, vậy mà lại bị mình tát như vậy.
Nhưng tát cũng tát rồi. Sau khi khẩn trương, từ đáy lòng Lạc Lâm chợt hiện ra một loại cảm xúc thốn khoái. Không phải chỉ là đài trưởng của một đài truyền hình sao? Mình không hầu hạ nữa! Cùng lắm thì từ chức, ai sợ ai?
- Đồ đê tiện, cô lại dám đánh tôi, xem tôi làm sao xử lý cô!
Phí Tường bị tát đến đỏ mặt, trong mắt chớp động vẻ phẫn nộ, đưa tay túm lấy ngực Lạc Lâm, muốn giở trò hạ lưu.
- Anh?
Lạc Lâm nói thế nào cũng là một cô gái, nhìn thấy Phí Tường lao tới, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì. Khi nàng đang nghĩ cách tránh né đồng thời hét lên cầu cứu. Không ngờ một chai rượu từ xa bay tới. Chai rượu vừa vặn rơi trúng vào cánh tay Phí Tường, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho Phí Tường rụt tay lại, gương mặt bắt đầu vặn vẹo.
- Ai? Đứng ra cho tôi !
Phí Tường tức giận hét lên, xoay người định tìm người gây sự, kết quả hắn còn chưa quay người, một cước liền từ phía sau lưng đá tới, khiến hắn ngã lăn trên mặt đất. Phí Tường vốn uống nhiều rượu, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào giãy dụa đứng lên.
- Tên cẩu vật. Bà cô ta ghét nhất chính là loại người như ngươi, muốn dùng sức mạnh ức hiếp phụ nữ, cũng không biết nhìn lại chính mình, loại đức hạnh như ngươi, mới nhìn đã thấy buồn ói.
Miệng lưỡi của Khương Ninh cũng không phải hiền lành, vừa đi tới đã đổ ập xuống một trận chửi mắng, khiến Phí Tường đỏ mặt tía tai.
- Cô không sao chứ?
Khương Ninh xoay người lại hỏi.
- Tôi không sao, cám ơn cô.
Lạc Lâm cũng từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, vội vàng nói.
- Cô không có chuyện gì là tốt rồi, đối phó với loại người như vậy cô phải biết tàn nhẫn.
Khương Ninh khinh thường nói. Khương Ninh vốn hay bị trêu ghẹo, đối phó với trường hợp như vậy, quả thực là vô cùng thuần thục. Cho dù biết nơi này không phải địa bàn của mình, nàng vẫn ra tay không chút do dự.
Lúc này, đám người Mai Đóa Nhi cũng đi tới. Bọn họ có chút đồng tình liếc mắt nhìn Phí Tường, bất đắc dĩ lắc đầu, Bao Hùng Phi cười đùa nói:
- Lão tiểu tử đó là ai? Lại dám làm bẩn mắt Khương Ninh của chúng tôi, thật không biết sống chết.
- Lão già này thật đúng là hạ tiện, lại còn trọc đầu!
Lưu Kiên lạnh lùng nói.
Bọn họ đã quen thuộc với tính cách của Khương Ninh, cũng biết rõ Khương Ninh không phải là loại người thích ra mặt, chỉ có điều nàng từng chịu thương tổn giống như vậy, đến hiện tại vẫn giữ lại bóng ma trong lòng. Cho nên chỉ cần nàng gặp phải chuyện ức hiếp con gái giống như mình ngày trước, cũng sẽ không chút do dự xuất thủ.
Cứu người hay không cứu người là một chuyện, quan trọng là nàng được thống khoái, đồng thời dạy cho đám sắc lang kia một bài học.
- Phì! Đáng đời hắn xui xẻo!
Ngay cả Trần Bích La cũng mặc kệ Phí Tường đang la hét dưới đất, xoay người lạnh nhạt nói:
- Đi thôi, bây giờ uống rượu cũng không còn thú vị nữa, chúng ta trở về kêu bí thư Tô Mộc cùng đi hát. (DG: lúc học đại học Tô Mộc đã từng làm chủ tịch hội sinh viên và bí thư đoàn trường đại học nên các đàn em có người quen gọi là chủ tịch người gọi là bí thư)
- Đi!
Lạc Lâm vốn còn muốn cảm tạ Khương Ninh, sau khi nghe thấy cái tên Tô Mộc, vẻ mặt hơi sững sờ, nhìn thấy Khương Ninh sắp sửa rời đi, vội vàng nói:
- Đợi đã!
- Sao vậy, còn chuyện gì?
Khương Ninh xoay người hỏi.
- Mọi người vừa nói là bí thư Tô Mộc hay là chủ tịch huyện Tô Mộc? Anh ấy làm bí thư lúc nào?
Lạc Lâm hỏi.
- Chúng tôi nói là bí thư Tô Mộc.
Trần Bích La cười nói.
- Nếu như vậy, vậy tôi có thể đi cùng mọi người không.
Lạc Lâm lên tiếng nói, vừa mới dứt lời nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có vẻ là lạ, vội vàng lay động hai tay nói:
- Không phải như mọi người nghĩ đâu, tôi và Tô huyện trưởng là bạn học, nhà hàng này cũng là bạn học của chúng tôi mở ra.
- Chúng tôi đâu có nói gì, chúng ta cùng đi!
Khương Ninh cười tủm tỉm nói.
- Thần tượng! Thật sự là thần tượng!
Bao Hùng Phi cảm khái nói:
- Tùy tiện đụng phải một cô gái cũng có thể có quan hệ với thần tượng. Lưu Kiên, cậu nói thần tượng của chúng ta không phải quá lợi hại sao?
- Cậu đừng nói nhảm nữa, nếu không cậu cũng thành thần tượng đấy!
Lưu Kiên cười nói.
Phí Tường từ trên mặt đất bò dậy, nhìn theo bóng lưng Lạc Lâm, trong đáy mắt chớp động vẻ tàn nhẫn:
- Lạc Lâm, chỉ cần cô dám đi theo bọn họ, ngày mai không cần đi làm nữa!
- Không đi thì thôi! Ai sợ ai!
Lạc Lâm khinh thường nói.
- Vị tỷ tỷ này, không sai, nên làm như vậy. Đối với loại người cặn bã như vậy, cô càng nể mặt hắn càng lấn át.
Khương Ninh cười đùa nói:
- Lão tiểu tử, có phải ông bị đánh còn chưa đủ hay không, nếu không để chúng tôi thu thập một trận nữa?
- Tôi không ngại đâu!
Bao Hùng Phi vừa nói vừa tiến lên.
Phí Tường nào dám lưu lại chỗ này quá lâu, hắn vốn uống nhiều rượu, thần trí có chút không rõ ràng. Hơn nữa lại lớn tuổi hơn bọn Khương Ninh, tục ngữ có câu rất hay, quyền sợ tuổi trẻ, nếu thật sự đánh nhau, Phí Tường tuyệt đối sẽ xui xẻo. Biết rõ bị đánh, Phí Tường tuyệt đối sẽ không làm.
Nhìn Bao Hùng Phi vừa nói vừa đi đến, Phí Tường liền xoay người bỏ chạy về hướng thang máy. Bữa tiệc tối nay của đài truyền hình huyện tổ chức trên lầu ba, hiểu nguyên tắc hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Phí Tường quyết định trở về gọi thêm người, quay trở lại thu thập đám người kia.
Ở địa bàn huyện Hình Đường, vẫn có người dám động đến hắn như vậy, chẳng phải là chán sống rồi sao! Cơn tức giận này, Phí Tường tuyệt đối sẽ không nuốt xuống.
Trong căn phòng Vip xa hoa.
Khi Tô Mộc và Đỗ Phẩm Thượng chuẩn bị đi xuống tìm bọn người Khương Ninh, cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra, bọn người Khương Ninh từ bên ngoài đi vào. Tô Mộc vừa nhìn thấy Lạc Lâm, vẻ mặt rõ ràng sửng sốt.
Đây là chuyện gì? Tại sao Lạc Lâm lại ở cùng bọn người Khương Ninh?
- Tô chủ tịch, Lạc tỷ nói là bạn học của anh, vì vậy chúng tôi mới dẫn cô ấy đến đây, sao vậy, nhìn ánh mắt của anh, chẳng lẽ Lạc tỷ nói không đúng sao?
Khương Ninh cười nói.
- Tô huyện trưởng!
Lạc Lâm vội chào hỏi.
- Lạc Lâm đích xác là bạn học của tôi, nhưng tại sao mọi người lại đi cùng nhau?
Ánh mắt Tô Mộc vừa chạm vào ánh mắt Lạc Lâm, biết nàng không muốn công bố quan hệ của hai người cho mọi người biết, liền thuận theo ánh mắt của nàng.
- Tô chủ tịch, là anh không biết, vừa rồi nếu tôi ra tay chậm, sợ rằng Lạc tỷ đã bị lão khốn kiếp kia ức hiếp rồi.
Khương Ninh lớn tiếng nói.
Nhưng không ngờ, giọng điệu cứng rắn của Khương Ninh vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Tô Mộc liền âm trầm, ánh mắt nhìn Lạc Lâm cũng có thêm mấy phần nghiêm túc.
- Chuyện gì xảy ra? Lão khốn kiếp nào? Hắn là ai vậy?
Tô Mộc trầm giọng nói.
Cho tới nay ở trong lòng bọn người Khương Ninh, luôn cảm giác Tô Mộc là một người hòa ái dễ gần, tối thiểu là lúc nói chuyện với bọn họ, chính là ôn nhu như gió. Nhưng không ngờ, khi Tô Mộc thị uy cũng vô cùng cuồng bạo.
Hiện tại luồng khí thế mà Tô Mộc phóng thích ra, lại khiến cho mấy người bọn họ cảm giác không thở nổi. Sau khi mấy người liếc nhìn nhau, tận đáy lòng cũng không khỏi âm thầm thở dài.
Thật không hổ là phó huyện trưởng, nếu đổi thành bọn họ, làm sao có thể có quan uy như vậy?
Đám người Khương Ninh nhất thời khiếp sợ, ánh mắt quét tới quét lui trên người Tô Mộc và Lạc Lâm. Có thể làm cho Tô Mộc tức giận như vậy, xem ra quan hệ của hai người không đơn giản! Nếu thật sự như vậy, xem ra lão tiểu tử kia đoán chừng sẽ nếm mùi đau khổ rồi.
- Là người nào?
Tô Mộc trầm giọng nói.
Ban đầu dựa vào quan hệ với Tô Mộc, công việc của Lạc Lâm ở đài truyền hình huyện rất thoải mái. Nhưng sau khi Tô Mộc được phái đến trường đảng tỉnh ủy tiến hành huấn luyện, cuộc sống của nàng không còn được như trước.
Hôm nay lại bị người đang ở trước mặt này dây dưa, nếu như người này là người khác còn dễ nói, nhưng hắn lại là đài trưởng của đài truyền hình huyện Phí Tường, một tên đầu trọc nhưng luôn thích đeo tóc giả, ra vẻ đạo mạo, nhưng thực chất là che giấu cho bản chất hiếu sắc bên trong.
Chỉ cần là người của đài truyền hình huyện đều biết rõ, Phí Tường đã chơi đùa với bao nhiêu cô gái. Chỉ có điều từ trước tới nay hắn vẫn biết lau chùi sạch sẽ, cho nên đến hiện tại vẫn chưa bị trở mặt.
Lạc Lâm là một cành hoa của đài truyền hình huyện, vì vậy Phí Tường đã sớm để ý đến nàng, trước kia có Lương Thiên ở đây, hắn không dám nảy sinh tâm tư khác. Hiện nay Lương Thiên đã từ bỏ ước mơ theo đuổi Lạc Lâm, trái tim hắn liền loạn nhịp. Nhưng Phí Tường chưa từng nghĩ qua, một cô gái có thể làm cho Lương Thiên chủ động từ bỏ, làm sao có thể để cho một người như hắn có thể nhúng chàm?
Giống như hiện tại!
Ở khúc quanh của quầy rượu dưới lầu một, theo hướng đi lên cầu thang lầu hai, Lạc Lâm đang bị Phí Tường người đầy mùi rượu ngăn cản. Có lẽ có hơi rượu thúc đẩy, hiện tại Phí Tường nói chuyện hoàn toàn không còn gì cố kỵ, cặp mắt chuyển động từ trên xuống dưới, giống như chỉ hận không thể lột sạch y phục của Lạc Lâm.
- Lạc Lâm. Cô đừng trốn tránh tôi nữa, tôi đã nói rồi, chỉ cần cô đồng ý đi theo tôi, tôi bảo đảm sẽ thổi phồng cô trở thành phóng viên số một của đài truyền hình huyện. Trước kia mặc dù cô đã phụ trách công tác chủ biên tin tức, nhưng bây giờ lại bị loại bỏ. Nguyên nhân là gì. Tôi nghĩ không cần nói cô cũng có thể biết. Thế nào? Cô suy nghĩ kỹ đi?
Phí Tường dựa vào vách tường, miệng đầy mùi rượu nói.
- Phí đài trưởng, xin anh hãy giữ tự trọng!
Lạc Lâm lạnh lùng nói.
- Tự trọng? Ý cô muốn nói tôi không biết xấu hổ sao? Nếu nói như vậy, vậy tôi nói cho cô biết, Lạc Lâm sau này cô đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn ở đài truyền hình. Ngày nào tôi còn ở đây, ngày đó cô đừng hòng tiến thân.
Phí Tường cười ha hả nói.
- Tùy anh!
Lạc Lâm hờ hững nói:
- Còn giờ mau tránh đường, tôi phải về nhà.
- Về nhà? Đừng về nhà, bây giờ đang còn sớm, đi, vào trong uống với tôi vài chén. Bên trong còn có mấy vị cục trưởng, cô đi như vậy, không sợ sau này không còn chỗ đặt chân ở huyện Hình Đường sao?
Vừa nói Phí Tường vừa đưa tay túm lấy cánh tay Lạc Lâm.
- Anh muốn làm gì?
Dưới tình thế cấp bách, Lạc Lâm không hề nghĩ ngợi vung cánh tay lên, một tiếng tát tai thanh thúy vang lên, Phí Tường đã bị Lạc Lâm hung hăng tát một cái. Sau khi tát xong, Lạc Lâm cũng có chút khẩn trương, đây chính là đài trưởng của đài truyền hình, vậy mà lại bị mình tát như vậy.
Nhưng tát cũng tát rồi. Sau khi khẩn trương, từ đáy lòng Lạc Lâm chợt hiện ra một loại cảm xúc thốn khoái. Không phải chỉ là đài trưởng của một đài truyền hình sao? Mình không hầu hạ nữa! Cùng lắm thì từ chức, ai sợ ai?
- Đồ đê tiện, cô lại dám đánh tôi, xem tôi làm sao xử lý cô!
Phí Tường bị tát đến đỏ mặt, trong mắt chớp động vẻ phẫn nộ, đưa tay túm lấy ngực Lạc Lâm, muốn giở trò hạ lưu.
- Anh?
Lạc Lâm nói thế nào cũng là một cô gái, nhìn thấy Phí Tường lao tới, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì. Khi nàng đang nghĩ cách tránh né đồng thời hét lên cầu cứu. Không ngờ một chai rượu từ xa bay tới. Chai rượu vừa vặn rơi trúng vào cánh tay Phí Tường, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho Phí Tường rụt tay lại, gương mặt bắt đầu vặn vẹo.
- Ai? Đứng ra cho tôi !
Phí Tường tức giận hét lên, xoay người định tìm người gây sự, kết quả hắn còn chưa quay người, một cước liền từ phía sau lưng đá tới, khiến hắn ngã lăn trên mặt đất. Phí Tường vốn uống nhiều rượu, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào giãy dụa đứng lên.
- Tên cẩu vật. Bà cô ta ghét nhất chính là loại người như ngươi, muốn dùng sức mạnh ức hiếp phụ nữ, cũng không biết nhìn lại chính mình, loại đức hạnh như ngươi, mới nhìn đã thấy buồn ói.
Miệng lưỡi của Khương Ninh cũng không phải hiền lành, vừa đi tới đã đổ ập xuống một trận chửi mắng, khiến Phí Tường đỏ mặt tía tai.
- Cô không sao chứ?
Khương Ninh xoay người lại hỏi.
- Tôi không sao, cám ơn cô.
Lạc Lâm cũng từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, vội vàng nói.
- Cô không có chuyện gì là tốt rồi, đối phó với loại người như vậy cô phải biết tàn nhẫn.
Khương Ninh khinh thường nói. Khương Ninh vốn hay bị trêu ghẹo, đối phó với trường hợp như vậy, quả thực là vô cùng thuần thục. Cho dù biết nơi này không phải địa bàn của mình, nàng vẫn ra tay không chút do dự.
Lúc này, đám người Mai Đóa Nhi cũng đi tới. Bọn họ có chút đồng tình liếc mắt nhìn Phí Tường, bất đắc dĩ lắc đầu, Bao Hùng Phi cười đùa nói:
- Lão tiểu tử đó là ai? Lại dám làm bẩn mắt Khương Ninh của chúng tôi, thật không biết sống chết.
- Lão già này thật đúng là hạ tiện, lại còn trọc đầu!
Lưu Kiên lạnh lùng nói.
Bọn họ đã quen thuộc với tính cách của Khương Ninh, cũng biết rõ Khương Ninh không phải là loại người thích ra mặt, chỉ có điều nàng từng chịu thương tổn giống như vậy, đến hiện tại vẫn giữ lại bóng ma trong lòng. Cho nên chỉ cần nàng gặp phải chuyện ức hiếp con gái giống như mình ngày trước, cũng sẽ không chút do dự xuất thủ.
Cứu người hay không cứu người là một chuyện, quan trọng là nàng được thống khoái, đồng thời dạy cho đám sắc lang kia một bài học.
- Phì! Đáng đời hắn xui xẻo!
Ngay cả Trần Bích La cũng mặc kệ Phí Tường đang la hét dưới đất, xoay người lạnh nhạt nói:
- Đi thôi, bây giờ uống rượu cũng không còn thú vị nữa, chúng ta trở về kêu bí thư Tô Mộc cùng đi hát. (DG: lúc học đại học Tô Mộc đã từng làm chủ tịch hội sinh viên và bí thư đoàn trường đại học nên các đàn em có người quen gọi là chủ tịch người gọi là bí thư)
- Đi!
Lạc Lâm vốn còn muốn cảm tạ Khương Ninh, sau khi nghe thấy cái tên Tô Mộc, vẻ mặt hơi sững sờ, nhìn thấy Khương Ninh sắp sửa rời đi, vội vàng nói:
- Đợi đã!
- Sao vậy, còn chuyện gì?
Khương Ninh xoay người hỏi.
- Mọi người vừa nói là bí thư Tô Mộc hay là chủ tịch huyện Tô Mộc? Anh ấy làm bí thư lúc nào?
Lạc Lâm hỏi.
- Chúng tôi nói là bí thư Tô Mộc.
Trần Bích La cười nói.
- Nếu như vậy, vậy tôi có thể đi cùng mọi người không.
Lạc Lâm lên tiếng nói, vừa mới dứt lời nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có vẻ là lạ, vội vàng lay động hai tay nói:
- Không phải như mọi người nghĩ đâu, tôi và Tô huyện trưởng là bạn học, nhà hàng này cũng là bạn học của chúng tôi mở ra.
- Chúng tôi đâu có nói gì, chúng ta cùng đi!
Khương Ninh cười tủm tỉm nói.
- Thần tượng! Thật sự là thần tượng!
Bao Hùng Phi cảm khái nói:
- Tùy tiện đụng phải một cô gái cũng có thể có quan hệ với thần tượng. Lưu Kiên, cậu nói thần tượng của chúng ta không phải quá lợi hại sao?
- Cậu đừng nói nhảm nữa, nếu không cậu cũng thành thần tượng đấy!
Lưu Kiên cười nói.
Phí Tường từ trên mặt đất bò dậy, nhìn theo bóng lưng Lạc Lâm, trong đáy mắt chớp động vẻ tàn nhẫn:
- Lạc Lâm, chỉ cần cô dám đi theo bọn họ, ngày mai không cần đi làm nữa!
- Không đi thì thôi! Ai sợ ai!
Lạc Lâm khinh thường nói.
- Vị tỷ tỷ này, không sai, nên làm như vậy. Đối với loại người cặn bã như vậy, cô càng nể mặt hắn càng lấn át.
Khương Ninh cười đùa nói:
- Lão tiểu tử, có phải ông bị đánh còn chưa đủ hay không, nếu không để chúng tôi thu thập một trận nữa?
- Tôi không ngại đâu!
Bao Hùng Phi vừa nói vừa tiến lên.
Phí Tường nào dám lưu lại chỗ này quá lâu, hắn vốn uống nhiều rượu, thần trí có chút không rõ ràng. Hơn nữa lại lớn tuổi hơn bọn Khương Ninh, tục ngữ có câu rất hay, quyền sợ tuổi trẻ, nếu thật sự đánh nhau, Phí Tường tuyệt đối sẽ xui xẻo. Biết rõ bị đánh, Phí Tường tuyệt đối sẽ không làm.
Nhìn Bao Hùng Phi vừa nói vừa đi đến, Phí Tường liền xoay người bỏ chạy về hướng thang máy. Bữa tiệc tối nay của đài truyền hình huyện tổ chức trên lầu ba, hiểu nguyên tắc hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Phí Tường quyết định trở về gọi thêm người, quay trở lại thu thập đám người kia.
Ở địa bàn huyện Hình Đường, vẫn có người dám động đến hắn như vậy, chẳng phải là chán sống rồi sao! Cơn tức giận này, Phí Tường tuyệt đối sẽ không nuốt xuống.
Trong căn phòng Vip xa hoa.
Khi Tô Mộc và Đỗ Phẩm Thượng chuẩn bị đi xuống tìm bọn người Khương Ninh, cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra, bọn người Khương Ninh từ bên ngoài đi vào. Tô Mộc vừa nhìn thấy Lạc Lâm, vẻ mặt rõ ràng sửng sốt.
Đây là chuyện gì? Tại sao Lạc Lâm lại ở cùng bọn người Khương Ninh?
- Tô chủ tịch, Lạc tỷ nói là bạn học của anh, vì vậy chúng tôi mới dẫn cô ấy đến đây, sao vậy, nhìn ánh mắt của anh, chẳng lẽ Lạc tỷ nói không đúng sao?
Khương Ninh cười nói.
- Tô huyện trưởng!
Lạc Lâm vội chào hỏi.
- Lạc Lâm đích xác là bạn học của tôi, nhưng tại sao mọi người lại đi cùng nhau?
Ánh mắt Tô Mộc vừa chạm vào ánh mắt Lạc Lâm, biết nàng không muốn công bố quan hệ của hai người cho mọi người biết, liền thuận theo ánh mắt của nàng.
- Tô chủ tịch, là anh không biết, vừa rồi nếu tôi ra tay chậm, sợ rằng Lạc tỷ đã bị lão khốn kiếp kia ức hiếp rồi.
Khương Ninh lớn tiếng nói.
Nhưng không ngờ, giọng điệu cứng rắn của Khương Ninh vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Tô Mộc liền âm trầm, ánh mắt nhìn Lạc Lâm cũng có thêm mấy phần nghiêm túc.
- Chuyện gì xảy ra? Lão khốn kiếp nào? Hắn là ai vậy?
Tô Mộc trầm giọng nói.
Cho tới nay ở trong lòng bọn người Khương Ninh, luôn cảm giác Tô Mộc là một người hòa ái dễ gần, tối thiểu là lúc nói chuyện với bọn họ, chính là ôn nhu như gió. Nhưng không ngờ, khi Tô Mộc thị uy cũng vô cùng cuồng bạo.
Hiện tại luồng khí thế mà Tô Mộc phóng thích ra, lại khiến cho mấy người bọn họ cảm giác không thở nổi. Sau khi mấy người liếc nhìn nhau, tận đáy lòng cũng không khỏi âm thầm thở dài.
Thật không hổ là phó huyện trưởng, nếu đổi thành bọn họ, làm sao có thể có quan uy như vậy?
Đám người Khương Ninh nhất thời khiếp sợ, ánh mắt quét tới quét lui trên người Tô Mộc và Lạc Lâm. Có thể làm cho Tô Mộc tức giận như vậy, xem ra quan hệ của hai người không đơn giản! Nếu thật sự như vậy, xem ra lão tiểu tử kia đoán chừng sẽ nếm mùi đau khổ rồi.
- Là người nào?
Tô Mộc trầm giọng nói.
/1590
|