Phòng khách quý xa hoa nhất của Kim Sắc Huy Hoàng.
Người có thể kinh động Dương Tiểu Thúy, làm cho nàng phải nhường lại phòng Vip, dĩ nhiên không phải là địa vị đơn giản. Không nói những người khác, chỉ riêng người tiếp khách bên cạnh tuyệt đối không thể coi thường. Huyện trưởng Triệu Thụy An của huyện Hình Đường chỉ có thể ngồi ở hạng chót, vẻ mặt tươi cười tiếp khách. Còn người chân chính ngồi ở chủ vị, cũng là người trẻ tuổi. Nếu như Tô Mộc ở nơi này, vừa nhìn liền có thể nhận ra người kia là ai.
Tổng tài công ty giải trí Đại Hoa, Tôn Nguyên Thắng !
Người tiếp khách bên cạnh Tôn Nguyên Thắng cũng là người trẻ tuổi, là một người tuyệt đối còn mới mẻ trong ký ức của Tô Mộc, Tôn Tân, con trai của Tôn Mô Bạch Phó tỉnh trưởng thường vụ. Sau một thời gian ngắn yên lặng, hiện tại lại ló đầu ra ngoài.
- Không đến thì không biết, vừa đến đã giật mình, không ngờ huyện Hình Đường lại phát triển đến mức này, quán bar cũng có thể sánh ngang với thành phố Thanh Lâm. Triệu huyện trưởng, đây đều là công lao của ngài.
Tôn Nguyên Thắng cười nói.
- Tôn thiếu quá khen.
Triệu Thụy An vội vàng nói.
Nói thật Triệu Thụy An hiện tại cũng không biết lai lịch của Tôn Nguyên Thắng, nhưng hắn lại biết Tôn Tân, biết hắn là ai. Một người có thể làm cho Tôn Tân cũng làm người tiếp khách, lại há có thể là nhân vật đơn giản. Một huyện trưởng như mình ở huyện Hình Đường còn có thể uy phong, nhưng trong mắt những đại thiếu thế gia chân chính này, sợ rằng thật sự không là gì.
Hôm nay Triệu Thụy An sở dĩ ở chỗ này tiếp đãi mấy người, là bởi vì phía trên có một lãnh đạo lên tiếng, hắn không có cách nào từ chối. Vốn Triệu Thụy An còn có chút suy nghĩ, mình dù gì cũng đường đường là một huyện trưởng, làm sao có thể ngồi tiếp khách như vậy, nhưng khi hắn nhìn thấy người tới là người nào. Loại ý nghĩ này liền hoàn toàn bị quét sạch, bắt đầu tận tâm tận lực chào hỏi.
- Được rồi, Triệu huyện trưởng. Chúng tôi cũng không vòng vo, lần này chúng tôi yên lặng đến đây, là vì muốn ngài làm cho một chuyện. Chỉ cần ngài có thể làm tốt chuyện này, tôi bảo đảm có thể giải quyết cho ngài vị trí bí thư huyện ủy.
Tôn Nguyên Thắng ngạo nghễ nói.
- Chuyện gì?
Triệu Thụy An hai mắt tỏa sáng nói.
- Tôi muốn ngài giúp đở thu thập một người, hết sức chèn ép hắn.
Tôn Nguyên Thắng lãnh đạm nói.
- Người nào?
Triệu Thụy An hỏi.
- Tô Mộc!
Tôn Nguyên Thắng hung hăng nói.
- Tô Mộc?
Triệu Thụy An không khỏi một trận kinh ngạc, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, từ trong miệng Tôn Nguyên Thắng lại nhắc đến Tô Mộc. Phải biết rằng Triệu Thụy An hận Tô Mộc đến ngứa răng, nhưng cuối cùng vẫn không có can đảm, chân chính vạch mặt để đối phó. Trong đây có rất nhiều nguyên nhân, trong đó trọng yếu nhất chính là, Triệu Thụy An rất rõ ràng thân phận của Tô Mộc không đơn giản.
Tô Mộc tuyệt đối không đơn thuần dựa vào một mình Nhiếp Việt. Nếu thật sự như vậy, Triệu Thụy An đã sớm thu thập hắn. Làm người lăn lộn trong chính quyền nhiều năm như vậy, Triệu Thụy An biết rõ Tô Mộc đều có quan hệ trong thành phố và trong tỉnh. Cũng bởi vì không sờ rõ quan hệ này rút cuộc đến đâu, cho nên Triệu Thụy An vẫn không dám hạ sát thủ.
Nói như vậy, trong lòng Triệu Thụy An thật sự có chút sợ Tô Mộc, sự kiện Lương Trung Hòa chính là hồi chuông báo động rất tốt. Mặc dù nói đánh cờ trong thành phố là mấu chốt, nhưng nếu nói trong chuyện nầy hoàn toàn không có bóng dáng của Tô Mộc. Triệu Thụy An cũng không tin. Hơn nữa Triệu Thụy An biết thân phận của mình, hắn có thể còn đứng ở chỗ này đến bây giờ, đơn giản chính là sau khi Lý Hưng Hoa điều đi, quyết đoán một lần nữa đứng về phía Ôn Bằng.
Nhưng đây là lựa chọn sau này. Triệu Thụy An không biết Ôn Bằng có thể nhận hắn hay không, trong lòng Ôn Bằng có ý nghĩ với hắn hay không. Nếu thật sự có chút ý nghĩ, như vậy cũng không phải là kết quả Triệu Thụy An bằng lòng muốn thấy.
Còn hôm nay thì sao? Tôn Nguyên Thắng nói như vậy, ý vị như thế nào? Ý nghĩa Triệu Thụy An có thể vì vậy sải bước lên một chiếc thuyền lớn hơn, chân chính móc nối với một nhân vật có thế lực mạnh hơn. Triệu Thụy An hiện tại cũng không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, bởi vì... nếu chuyện này là thật, Triệu Thụy An cũng không cần sợ đầu sợ đuôi giống như lúc trước, có thể chân chính bắt đầu làm.
- Triệu huyện trưởng, làm sao, ngài không muốn sao?
Tôn Tân ở bên cạnh lãnh đạm nói.
- Không phải là không muốn, mà bởi vì chuyện này rất phiền toái...
Triệu Thụy An thấp giọng nói.
- Chuyện này có gì phiền toái, nếu xảy bất cứ chuyện gì ngài cứ trực tiếp tìm Tôn Tân là được.
Tôn Nguyên Thắng ngạo nghễ nói.
- Không sai, Triệu huyện trưởng, có tôi ở đây làm chỗ dựa cho ngài, ngài còn sợ cái gì?
Tôn Tân khinh thường nói.
- Được, chỉ cần có hai vị Tôn thiếu chỗ dựa, tôi sẽ làm. Thật ra chỗ này của tôi cũng có một chút tài liệu, đều là báo cáo về Tô Mộc, các vị yên tâm, tôi rất nhanh sẽ cho các vị một đáp án.
Triệu Thụy An cắn răng một cái nhẫn tâm nói.
- Triệu huyện trưởng quả nhiên là người thống khoái, nào, chúng ta cạn chén!
Tôn Nguyên Thắng cười nói.
- Cạn!
Những gì nên nói cũng đã nói, đợi sau khi Tôn Tân đưa số di động của mình cho Triệu Thụy An, Triệu Thụy An liền thức thời cáo từ rời đi. Khi nơi này chỉ còn lại hai người, Tôn Tân có chút không giải thích được hỏi:
- Thắng ca, vừa rồi làm sao anh lại nói trắng ra là muốn đối phó Tô Mộc, cái này không giống như phong cách của anh. Hơn nữa một huyện trưởng, cũng cần anh tự mình tới đây sao?
- Cậu không biết đấy!
Tôn Nguyên Thắng lạnh nhạt nói:
- Nếu là huyện trưởng khác, thật sự không đáng để tôi tự mình xuất thủ, nhưng Triệu Thụy An thì đáng. Cậu rất kỳ quái tại sao tôi lại nói trắng ra như vậy đúng không? Thật ra rất đơn giản, bởi vì tôi đã kêu người điều tra qua người này, đối với người như hắn, phương thức tốt nhất chính là đánh rớt lòng phòng bị của hắn. Mặc dù hắn không biết chúng ta tại sao muốn nhằm vào Tô Mộc, nhưng có hấp dẫn lớn như vậy, tin tưởng hắn sẽ biết phải làm sao. Hơn nữa làm như vậy, lại rất phù hợp với lợi ích hiện tại của hắn, cậu cho rằng hắn có ngu đến mức cự tuyệt không?
- Nói cũng đúng.
Tôn Tân gật đầu, nhưng ngay sau đó trong mắt toát ra một luồng hận ý
- Thắng ca, không nói gạt anh, tôi cũng hận tên Tô Mộc này đến thấu xương, chỉ là nhiều lần rồi cũng không thu thập được hắn, cho nên lần này Thắng ca ra mặt, chắc chắn sẽ mã đáo thành công!
Tôn Nguyên Thắng là ai, Tôn Tân biết rất rõ, nói ra, Tôn Mộ Bạch cũng là người của Tôn gia, chẳng qua là nhánh khác. Tôn Tân và Tôn Nguyên Thắng lại đồng lứa, nhưng địa vị ở Tôn gia cũng là khác biệt trời vực. Tôn Tân hận Tô Mộc đến thấu xương, nhưng hiện tại hắn không có cách nào đối phó, bởi vì Tôn Mộ Bạch nghiêm lệnh không cho phép hắn gây chuyện nữa. Nhưng lần này có Tôn Nguyên Thắng ra tay, khiến cho Tôn Tân thấy được hi vọng.
Có Tôn Nguyên Thắng làm mũi nhọn phía trước, Tôn Tân còn sợ cái gì!
- Yên tâm đi, tôi biết chuyện giữa cậu và Tô Mộc, lần này tôi sẽ xả giận cho cậu.
Tôn Nguyên Thắng cười nói.
Nếu như không biết mâu thuẫn giữa Tôn Tân và Tô Mộc, Tôn Nguyên Thắng há lại tìm tới Tôn Tân? Chẳng qua Tôn Tân không biết, Tôn Nguyên Thắng làm như vậy, cái gọi là tiết hận căn bản chỉ là một trong số đó, hắn thật ra có mục đích khác.
Mà mục đích này chính là ca ca của Tôn Nguyên Thắng Tôn Nguyên Bồi, hắn tới đây chính là để mở đường cho Tôn Nguyên Bồi!
Nếu Triệu Thụy An có thể thu thập Tô Mộc, như vậy vừa tiện lợi cho Tôn Nguyên Thắng phát tiết phẫn nộ trong lòng, dù sao công ty giải trí Đại Hoa bị sụp đổ như vậy, trong lòng hắn không tức giận đó là giả dối.
Nhưng nếu Triệu Thụy An không thu thập được Tô Mộc..., Tôn Nguyên Thắng đồng dạn sẽ không có bất kỳ tổn thất nào. Thu thập không được Tô Mộc kết quả chính là Triệu Thụy An bị thu thập, như vậy sẽ dọn ra vị trí huyện trưởng.
Mà vị trí huyện trưởng này chính là mục đích Tôn Nguyên Thắng lần này đây, hắn chính là muốn Tôn Nguyên Bồi giành được vị trí này đến tay.
Tiềm lực khổng lồ của huyện Hình Đường đã được bộc lộ, là nhân vật lĩnh quân đời thứ ba được Tôn gia ủng hộ, nếu Tôn Nguyên Bồi có thể đến huyện Hình Đường, liền có thể thuận lợi hoàn thành hái quả đào. Nói như vậy, Tôn Nguyên Bồi liền có thể vận hành Tôn gia, thuận lợi trèo về phía trước, trở thành bí thư huyện ủy. Hơn nữa phải biết rằng, tỉnh Giang Nam có lực lượng trung thành với Tôn Mộ Bạch ở đây, quyền lên tiếng của Tôn gia ở đây vẫn rất mạnh.
Dưới đủ loại nhân tố, Triệu Thụy An chính là người được Tôn chọn lựa. Nếu không phải vì nguyên nhân này, ngươi cho rằng một đại thiếu thủ đô như Tôn Nguyên Thắng thật sự không có đầu óc, đi nói ra những lời như vậy với một cán bộ cấp xử.
Tôn Tân dĩ nhiên không biết trong chuyện này còn có nhiều tình tiết như vậy, hắn chỉ cần biết rõ một điều, đó chính là thu thập Tô Mộc!
- Thắng ca, anh thật vất vả mới xuống đây một chuyến, chúng ta ra quầy rượu đi dạo đi.
Tôn Tân cười nói:
- Anh nhìn quen mỹ nữ thủ đô rồi, thay đổi khẩu vị một chút cũng không tệ.
- Được, đi!
Tôn Nguyên Thắng cười tủm tỉm nói.
Chính sự xong xuôi, Tôn Nguyên Thắng dĩ nhiên sẽ không để ý đi tìm nữ nhân. Trên thực tế người giống như hắn, nếu hôm nào bên cạnh không có nữ nhân, hôm đó sẽ trôi qua nhàm chán cực độ. Mặc dù hắn không cho là nơi này có thể có cực phẩm gì đó, nhưng chỉ cần có dáng người ngon lành là được rồi.
Tô Mộc ngồi trong phòng một hồi, liền đứng dậy rời đi, mới vừa đi ra, Dương Tiểu Thúy liền đứng trước mắt, chỉ có điều vẻ mặt hiện tại rõ ràng có chút khẩn trương và cục kỳ bất an.
- Tiểu Thúy tỷ, chị làm sao vậy? Cái này cũng không giống phong cách của chị, có phải chị tức giận vì chuyện vừa rồi hay không? Nếu là vậy, cho tôi xin lỗi.
Tô Mộc cười nói.
- Tôi nào dám giận cậu, biết không? Vừa rồi bộ dạng của cậu thật rất dọa người.
Dương Tiểu Thúy nghe Tô Mộc nói như vậy, thần kinh căng thẳng cũng được hóa giải, không nhịn được le lưỡi một cái.
Chính là động tác như vậy khiến Tô Mộc không nhịn được mỉm cười. Tiểu Thúy tỷ thật sự rất thú vị, lớn tuổi hơn mình nhưng lúc nào cũng cho mình là một tiểu nữ sinh.
- Được rồi, không có chuyện gì, tôi đi đây.
Tô Mộc nói.
- Được, tôi tiễn cậu!
Dương Tiểu Thúy nói.
Hai người vừa nói vừa đi xuống lầu, khi thân ảnh của Tô Mộc sắp biến mất ở cửa lầu một, ở một góc quầy rượu Hứa Huyên hai mắt tỏa sáng, vỗ vai Cố Tiểu Mỹ.
- Đi, dẫn cậu đi gặp người.
Người có thể kinh động Dương Tiểu Thúy, làm cho nàng phải nhường lại phòng Vip, dĩ nhiên không phải là địa vị đơn giản. Không nói những người khác, chỉ riêng người tiếp khách bên cạnh tuyệt đối không thể coi thường. Huyện trưởng Triệu Thụy An của huyện Hình Đường chỉ có thể ngồi ở hạng chót, vẻ mặt tươi cười tiếp khách. Còn người chân chính ngồi ở chủ vị, cũng là người trẻ tuổi. Nếu như Tô Mộc ở nơi này, vừa nhìn liền có thể nhận ra người kia là ai.
Tổng tài công ty giải trí Đại Hoa, Tôn Nguyên Thắng !
Người tiếp khách bên cạnh Tôn Nguyên Thắng cũng là người trẻ tuổi, là một người tuyệt đối còn mới mẻ trong ký ức của Tô Mộc, Tôn Tân, con trai của Tôn Mô Bạch Phó tỉnh trưởng thường vụ. Sau một thời gian ngắn yên lặng, hiện tại lại ló đầu ra ngoài.
- Không đến thì không biết, vừa đến đã giật mình, không ngờ huyện Hình Đường lại phát triển đến mức này, quán bar cũng có thể sánh ngang với thành phố Thanh Lâm. Triệu huyện trưởng, đây đều là công lao của ngài.
Tôn Nguyên Thắng cười nói.
- Tôn thiếu quá khen.
Triệu Thụy An vội vàng nói.
Nói thật Triệu Thụy An hiện tại cũng không biết lai lịch của Tôn Nguyên Thắng, nhưng hắn lại biết Tôn Tân, biết hắn là ai. Một người có thể làm cho Tôn Tân cũng làm người tiếp khách, lại há có thể là nhân vật đơn giản. Một huyện trưởng như mình ở huyện Hình Đường còn có thể uy phong, nhưng trong mắt những đại thiếu thế gia chân chính này, sợ rằng thật sự không là gì.
Hôm nay Triệu Thụy An sở dĩ ở chỗ này tiếp đãi mấy người, là bởi vì phía trên có một lãnh đạo lên tiếng, hắn không có cách nào từ chối. Vốn Triệu Thụy An còn có chút suy nghĩ, mình dù gì cũng đường đường là một huyện trưởng, làm sao có thể ngồi tiếp khách như vậy, nhưng khi hắn nhìn thấy người tới là người nào. Loại ý nghĩ này liền hoàn toàn bị quét sạch, bắt đầu tận tâm tận lực chào hỏi.
- Được rồi, Triệu huyện trưởng. Chúng tôi cũng không vòng vo, lần này chúng tôi yên lặng đến đây, là vì muốn ngài làm cho một chuyện. Chỉ cần ngài có thể làm tốt chuyện này, tôi bảo đảm có thể giải quyết cho ngài vị trí bí thư huyện ủy.
Tôn Nguyên Thắng ngạo nghễ nói.
- Chuyện gì?
Triệu Thụy An hai mắt tỏa sáng nói.
- Tôi muốn ngài giúp đở thu thập một người, hết sức chèn ép hắn.
Tôn Nguyên Thắng lãnh đạm nói.
- Người nào?
Triệu Thụy An hỏi.
- Tô Mộc!
Tôn Nguyên Thắng hung hăng nói.
- Tô Mộc?
Triệu Thụy An không khỏi một trận kinh ngạc, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, từ trong miệng Tôn Nguyên Thắng lại nhắc đến Tô Mộc. Phải biết rằng Triệu Thụy An hận Tô Mộc đến ngứa răng, nhưng cuối cùng vẫn không có can đảm, chân chính vạch mặt để đối phó. Trong đây có rất nhiều nguyên nhân, trong đó trọng yếu nhất chính là, Triệu Thụy An rất rõ ràng thân phận của Tô Mộc không đơn giản.
Tô Mộc tuyệt đối không đơn thuần dựa vào một mình Nhiếp Việt. Nếu thật sự như vậy, Triệu Thụy An đã sớm thu thập hắn. Làm người lăn lộn trong chính quyền nhiều năm như vậy, Triệu Thụy An biết rõ Tô Mộc đều có quan hệ trong thành phố và trong tỉnh. Cũng bởi vì không sờ rõ quan hệ này rút cuộc đến đâu, cho nên Triệu Thụy An vẫn không dám hạ sát thủ.
Nói như vậy, trong lòng Triệu Thụy An thật sự có chút sợ Tô Mộc, sự kiện Lương Trung Hòa chính là hồi chuông báo động rất tốt. Mặc dù nói đánh cờ trong thành phố là mấu chốt, nhưng nếu nói trong chuyện nầy hoàn toàn không có bóng dáng của Tô Mộc. Triệu Thụy An cũng không tin. Hơn nữa Triệu Thụy An biết thân phận của mình, hắn có thể còn đứng ở chỗ này đến bây giờ, đơn giản chính là sau khi Lý Hưng Hoa điều đi, quyết đoán một lần nữa đứng về phía Ôn Bằng.
Nhưng đây là lựa chọn sau này. Triệu Thụy An không biết Ôn Bằng có thể nhận hắn hay không, trong lòng Ôn Bằng có ý nghĩ với hắn hay không. Nếu thật sự có chút ý nghĩ, như vậy cũng không phải là kết quả Triệu Thụy An bằng lòng muốn thấy.
Còn hôm nay thì sao? Tôn Nguyên Thắng nói như vậy, ý vị như thế nào? Ý nghĩa Triệu Thụy An có thể vì vậy sải bước lên một chiếc thuyền lớn hơn, chân chính móc nối với một nhân vật có thế lực mạnh hơn. Triệu Thụy An hiện tại cũng không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, bởi vì... nếu chuyện này là thật, Triệu Thụy An cũng không cần sợ đầu sợ đuôi giống như lúc trước, có thể chân chính bắt đầu làm.
- Triệu huyện trưởng, làm sao, ngài không muốn sao?
Tôn Tân ở bên cạnh lãnh đạm nói.
- Không phải là không muốn, mà bởi vì chuyện này rất phiền toái...
Triệu Thụy An thấp giọng nói.
- Chuyện này có gì phiền toái, nếu xảy bất cứ chuyện gì ngài cứ trực tiếp tìm Tôn Tân là được.
Tôn Nguyên Thắng ngạo nghễ nói.
- Không sai, Triệu huyện trưởng, có tôi ở đây làm chỗ dựa cho ngài, ngài còn sợ cái gì?
Tôn Tân khinh thường nói.
- Được, chỉ cần có hai vị Tôn thiếu chỗ dựa, tôi sẽ làm. Thật ra chỗ này của tôi cũng có một chút tài liệu, đều là báo cáo về Tô Mộc, các vị yên tâm, tôi rất nhanh sẽ cho các vị một đáp án.
Triệu Thụy An cắn răng một cái nhẫn tâm nói.
- Triệu huyện trưởng quả nhiên là người thống khoái, nào, chúng ta cạn chén!
Tôn Nguyên Thắng cười nói.
- Cạn!
Những gì nên nói cũng đã nói, đợi sau khi Tôn Tân đưa số di động của mình cho Triệu Thụy An, Triệu Thụy An liền thức thời cáo từ rời đi. Khi nơi này chỉ còn lại hai người, Tôn Tân có chút không giải thích được hỏi:
- Thắng ca, vừa rồi làm sao anh lại nói trắng ra là muốn đối phó Tô Mộc, cái này không giống như phong cách của anh. Hơn nữa một huyện trưởng, cũng cần anh tự mình tới đây sao?
- Cậu không biết đấy!
Tôn Nguyên Thắng lạnh nhạt nói:
- Nếu là huyện trưởng khác, thật sự không đáng để tôi tự mình xuất thủ, nhưng Triệu Thụy An thì đáng. Cậu rất kỳ quái tại sao tôi lại nói trắng ra như vậy đúng không? Thật ra rất đơn giản, bởi vì tôi đã kêu người điều tra qua người này, đối với người như hắn, phương thức tốt nhất chính là đánh rớt lòng phòng bị của hắn. Mặc dù hắn không biết chúng ta tại sao muốn nhằm vào Tô Mộc, nhưng có hấp dẫn lớn như vậy, tin tưởng hắn sẽ biết phải làm sao. Hơn nữa làm như vậy, lại rất phù hợp với lợi ích hiện tại của hắn, cậu cho rằng hắn có ngu đến mức cự tuyệt không?
- Nói cũng đúng.
Tôn Tân gật đầu, nhưng ngay sau đó trong mắt toát ra một luồng hận ý
- Thắng ca, không nói gạt anh, tôi cũng hận tên Tô Mộc này đến thấu xương, chỉ là nhiều lần rồi cũng không thu thập được hắn, cho nên lần này Thắng ca ra mặt, chắc chắn sẽ mã đáo thành công!
Tôn Nguyên Thắng là ai, Tôn Tân biết rất rõ, nói ra, Tôn Mộ Bạch cũng là người của Tôn gia, chẳng qua là nhánh khác. Tôn Tân và Tôn Nguyên Thắng lại đồng lứa, nhưng địa vị ở Tôn gia cũng là khác biệt trời vực. Tôn Tân hận Tô Mộc đến thấu xương, nhưng hiện tại hắn không có cách nào đối phó, bởi vì Tôn Mộ Bạch nghiêm lệnh không cho phép hắn gây chuyện nữa. Nhưng lần này có Tôn Nguyên Thắng ra tay, khiến cho Tôn Tân thấy được hi vọng.
Có Tôn Nguyên Thắng làm mũi nhọn phía trước, Tôn Tân còn sợ cái gì!
- Yên tâm đi, tôi biết chuyện giữa cậu và Tô Mộc, lần này tôi sẽ xả giận cho cậu.
Tôn Nguyên Thắng cười nói.
Nếu như không biết mâu thuẫn giữa Tôn Tân và Tô Mộc, Tôn Nguyên Thắng há lại tìm tới Tôn Tân? Chẳng qua Tôn Tân không biết, Tôn Nguyên Thắng làm như vậy, cái gọi là tiết hận căn bản chỉ là một trong số đó, hắn thật ra có mục đích khác.
Mà mục đích này chính là ca ca của Tôn Nguyên Thắng Tôn Nguyên Bồi, hắn tới đây chính là để mở đường cho Tôn Nguyên Bồi!
Nếu Triệu Thụy An có thể thu thập Tô Mộc, như vậy vừa tiện lợi cho Tôn Nguyên Thắng phát tiết phẫn nộ trong lòng, dù sao công ty giải trí Đại Hoa bị sụp đổ như vậy, trong lòng hắn không tức giận đó là giả dối.
Nhưng nếu Triệu Thụy An không thu thập được Tô Mộc..., Tôn Nguyên Thắng đồng dạn sẽ không có bất kỳ tổn thất nào. Thu thập không được Tô Mộc kết quả chính là Triệu Thụy An bị thu thập, như vậy sẽ dọn ra vị trí huyện trưởng.
Mà vị trí huyện trưởng này chính là mục đích Tôn Nguyên Thắng lần này đây, hắn chính là muốn Tôn Nguyên Bồi giành được vị trí này đến tay.
Tiềm lực khổng lồ của huyện Hình Đường đã được bộc lộ, là nhân vật lĩnh quân đời thứ ba được Tôn gia ủng hộ, nếu Tôn Nguyên Bồi có thể đến huyện Hình Đường, liền có thể thuận lợi hoàn thành hái quả đào. Nói như vậy, Tôn Nguyên Bồi liền có thể vận hành Tôn gia, thuận lợi trèo về phía trước, trở thành bí thư huyện ủy. Hơn nữa phải biết rằng, tỉnh Giang Nam có lực lượng trung thành với Tôn Mộ Bạch ở đây, quyền lên tiếng của Tôn gia ở đây vẫn rất mạnh.
Dưới đủ loại nhân tố, Triệu Thụy An chính là người được Tôn chọn lựa. Nếu không phải vì nguyên nhân này, ngươi cho rằng một đại thiếu thủ đô như Tôn Nguyên Thắng thật sự không có đầu óc, đi nói ra những lời như vậy với một cán bộ cấp xử.
Tôn Tân dĩ nhiên không biết trong chuyện này còn có nhiều tình tiết như vậy, hắn chỉ cần biết rõ một điều, đó chính là thu thập Tô Mộc!
- Thắng ca, anh thật vất vả mới xuống đây một chuyến, chúng ta ra quầy rượu đi dạo đi.
Tôn Tân cười nói:
- Anh nhìn quen mỹ nữ thủ đô rồi, thay đổi khẩu vị một chút cũng không tệ.
- Được, đi!
Tôn Nguyên Thắng cười tủm tỉm nói.
Chính sự xong xuôi, Tôn Nguyên Thắng dĩ nhiên sẽ không để ý đi tìm nữ nhân. Trên thực tế người giống như hắn, nếu hôm nào bên cạnh không có nữ nhân, hôm đó sẽ trôi qua nhàm chán cực độ. Mặc dù hắn không cho là nơi này có thể có cực phẩm gì đó, nhưng chỉ cần có dáng người ngon lành là được rồi.
Tô Mộc ngồi trong phòng một hồi, liền đứng dậy rời đi, mới vừa đi ra, Dương Tiểu Thúy liền đứng trước mắt, chỉ có điều vẻ mặt hiện tại rõ ràng có chút khẩn trương và cục kỳ bất an.
- Tiểu Thúy tỷ, chị làm sao vậy? Cái này cũng không giống phong cách của chị, có phải chị tức giận vì chuyện vừa rồi hay không? Nếu là vậy, cho tôi xin lỗi.
Tô Mộc cười nói.
- Tôi nào dám giận cậu, biết không? Vừa rồi bộ dạng của cậu thật rất dọa người.
Dương Tiểu Thúy nghe Tô Mộc nói như vậy, thần kinh căng thẳng cũng được hóa giải, không nhịn được le lưỡi một cái.
Chính là động tác như vậy khiến Tô Mộc không nhịn được mỉm cười. Tiểu Thúy tỷ thật sự rất thú vị, lớn tuổi hơn mình nhưng lúc nào cũng cho mình là một tiểu nữ sinh.
- Được rồi, không có chuyện gì, tôi đi đây.
Tô Mộc nói.
- Được, tôi tiễn cậu!
Dương Tiểu Thúy nói.
Hai người vừa nói vừa đi xuống lầu, khi thân ảnh của Tô Mộc sắp biến mất ở cửa lầu một, ở một góc quầy rượu Hứa Huyên hai mắt tỏa sáng, vỗ vai Cố Tiểu Mỹ.
- Đi, dẫn cậu đi gặp người.
/1590
|