Diệp Tích, có chuyện gì lại gọi điện thoại cho anh? Ở nước ngoài có khỏe không?
Tô Mộc ôn nhu hỏi thăm.
Diệp Tích hiện tại đã là tổng tài duy nhất của Thịnh Thế Đằng Long, ở nước ngoài không ngừng tung hoành phát triển. Nói thật có kinh tế lý luận của Tô Mộc làm tiên phong, sáng lập buôn bán hàng mẫu tàu thuyền, trong tay Diệp Tích có thể nói đi tới vô cùng ổn định. Nhất là gần đây, Diệp Tích vừa làm được mấy hạng mục không tệ ở Nam Phi, thoáng cái để cho Thịnh Thế Đằng Long hoàn thành lột xác.
Còn quan hệ giữa Tô Mộc và Diệp Tích cũng không vì khoảng cách xa xôi mà sinh ra bất kỳ ngăn cách, ngược lại càng thêm thân thiết. Nhất là Diệp Tích, mỗi khi đêm khuya vắng lặng, bất giác đều nhớ tới Tô Mộc. Nói không khoa trương, bây giờ trong lòng Diệp Tích, địa vị của Tô Mộc đã vững vàng hơn cả Diệp An Bang, trở thành chỗ dựa tinh thần trong lòng nàng.
- Làm sao? Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể điện thoại cho anh sao? Thành thật khai báo, có phải những ngày em không ở đây, anh đã vụng trộm không?
Diệp Tích cười nói.
- Làm gì có!
Tô Mộc chột dạ nói.
- Hắc hắc!
Diệp Tích ở bên kia cười run rẩy hết cả người, nếu Tô Mộc nhìn thấy nàng hiện giờ chỉ mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa, giống như một chú mèo nhỏ co rúc trên ghế sa lon, tuyệt đối sẽ bộc phát.
- Nhìn anh bị hù thế nào kìa, em chỉ là thuận miệng nói mò thôi. Tô Mộc, em gọi điện là muốn nói cho anh biết, sắp tới em có thể phải về nước một chuyến, đến lúc đó anh nhớ đến phi trường đón em!
Diệp Tích cười nói.
- Thật sao?
Hai mắt Tô Mộc tỏa sáng.
- Thật!
Diệp Tích cười nói:
- Đến lúc đó em còn chuẩn bị cho em một phần đại lễ. Hi vọng anh sẽ thích.
- Em chính là lễ vật tốt nhất của anh rồi.
Tô Mộc nói.
- Ít nịnh đi.
Diệp Tích cười khanh khách nói.
Hai người lại tùy tiện hàn huyên mấy câu, sau đó Diệp Tích liền lưu luyến cúp điện thoại. Diệp Tích nhớ Tô Mộc. Tô Mộc làm sao không nhớ Diệp Tích. Ở trong lòng Tô Mộc, thật ra vẫn nhớ sâu sắc tình cảm của bốn người lúc ban đầu. Nghĩ đến những ngày mình và Diệp Tích, Lý Nhạc Thiên và Trịnh Mục ở chung một chỗ, Tô Mộc liền cảm giác rất ấm áp. Tô Mộc luôn là một nam nhân không thích hoài niệm, không phải nói là không nhớ, mà là cảm thấy làm như vậy, sẽ kéo hắn vào trong không khí thương cảm.
Nhưng hiện tại nhớ lại, khiến cho Tô Mộc cảm thấy một loại ấm áp và hoài niệm.
Sau khi gọi điện cho Diệp Tích, Tô Mộc cảm giác rất thư thái. Cảm giác áp lực vẫn chất chứa trong lòng sau khi Triệu Thụy An bị nhà nước điều tra, tạm thời bị vứt bỏ dễ dàng.
Thẳng thắn mà nói, hiện tại chính là thời điểm Tô Mộc đại triển quyền cước. Các hạng mục sự nghiệp ở Hắc Sơn trấn đều đang vững bước phát triển, ở khu đang quy hoạch chuyện của tập đoàn Cự Nhân và nhà máy xi măng Hoàng Vân cũng đang từng bước tiến hành, mặc dù nói trong chuyện này còn có chút chuyện nhỏ. Nhưng cái này cũng chỉ là thứ yếu. Chỉ cần thứ hai đi làm, Tô Mộc đến cục tài chính huyện nhận lấy số tiền Nhiếp Việt đã phê chuẩn, liền có thể kích hoạt Hoàng Vân và thí điểm xây dựng tài nguyên văn hóa giáo dục.
Mặc dù chuyện này có nhiều hạn chế, nhưng không thể áp đảo Tô Mộc, tất cả đều đang dùng một loại trạng thái hoàn mỹ tiến về phía trước. Điều này làm cho thần kinh căng thẳng của Tô Mộc, tạm thời được buông lỏng.
- Mẹ, vốn chủ nhật này con sẽ về nhà, nhưng trong huyện đột nhiên phát sinh tình trạng khẩn cấp, cho nên không cách nào về nhà. Nhưng sắp tới con sẽ tranh thủ thời gian về nhà một chuyến.
Trước khi Tô Mộc rời phòng làm việc, gọi một cú điện thoại về nhà.
Giống như mọi khi, bố mẹ trong nhà vẫn dặn dò hắn phải chịu khó ăn uống, công việc dù quan trọng, cũng phải biết giữ sức khỏe nếu không sẽ sụp mất. Về phần Tô Mộc về nhà, mặc dù trong lòng hai vị lão nhân rất muốn, cũng không miễn cưỡng hắn....,
- Đỗ Liêm, biết trong huyện ngoài Kim Sắc Huy Hoàng còn chỗ nào không tệ không?
Tô Mộc hỏi.
- Huyện trưởng, anh hỏi Đỗ Liêm là sai lầm rồi, tôi biết một chỗ không tệ. Cảnh đẹp giá rẻ, hơn nữa bảo đảm đồ ở đó rất sạch sẽ.
Đoạn Bằng cười nói.
- Thật sao? Đi trước dẫn đường đi!
Tô Mộc cười nói.
- Đoạn Bằng, anh quá không hiền hậu, anh muốn buộc tôi đánh anh sao.
Đỗ Liêm cười nói.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nơi đó còn có gì đó.
Tô Mộc tò mò hỏi.
- Ông chủ, thật ra không có chuyện kia, chỉ là Đỗ Liêm suy nghĩ lung tung.
Đoạn Bằng nhỏ giọng nói.
- Tôi suy nghĩ lung tung? Đỗ Liêm cười nói:
- Huyện trưởng, anh có lẽ không biết, Đoạn Bằng nói chính là chỗ đối diện trường nhất trung của huyện thành chúng ta, là một con đường nhộn nhịp, nơi đó có rất nhiều hàng quán. Nhưng chỗ Đoạn Bằng nói chính là quán thịt nướng, hắn sở dĩ biết nơi đó, hoàn toàn là bởi vì hắn và con gái của chủ quán yêu thương nhau.
- Đoạn Bằng, chuyện này thật sao?
Tô Mộc vui mừng hỏi.
Đoạn Bằng là người đi theo Tô Mộc sớm nhất, chuyện của hắn Tô Mộc nhất định sẽ để tâm hơn bất cứ người nào. Vốn còn muốn đưa Đoạn Bằng cục công an tôi luyện một phen, nào ngờ tên này giống như quyết tâm, vẫn đi theo mình, cam tâm tình nguyện làm tài xế. Hiện tại đột nhiên nghe nói Đoạn Bằng có bạn gái, không thể không khiến Tô Mộc cảm thấy bất ngờ, đồng thời tự đáy lòng cũng cảm thấy cao hứng.
Nếu quả thật như vậy, vậy thì tốt quá, Đoạn Bằng cũng trưởng thành rồi, cũng nên có gia đình. Tối thiểu có gia đình, trái tim Đoạn Bằng có thể yên ổn. Chẳng qua không biết đối phương là thế nào?
- Lãnh đạo, thật ra chuyện này chưa đâu vào đâu, chỉ là tôi đơn phương thích người ta, người ta chưa từng chủ động biểu thị thái độ.
Đoạn Bằng cộc lốc nói.
- Nàng làm gì?
Tô Mộc hỏi.
- Là giáo viên âm nhạc của trường nhất trung huyện, cửa tiệm đó chính là nhà nàng mở, nàng bình thường không có chuyện gì, sẽ qua đó giúp đỡ mẹ của nàng trông tiệm. Tôi cũng là tình cờ biết nàng, giúp nàng chút một số việc, sau này thường xuyên qua lại.
Đoạn Bằng nói.
Giáo viên trường nhất trung huyện? Vậy cũng được, thân gia trong sạch. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, hiện tại Tô Mộc nghe được cái gì, cảm giác đầu tiên chính là người đó có mưu đồ hay không. Nhìn nụ cười hưng phấn của Đoạn Bằng hắn không khỏi cười khổ lắc đầu, có lẽ mình quá mức nhạy cảm.
- Được, nếu các cậu đã nói như thế, hiện tại tôi thật sự rất muốn nhìn thấy người đó, đi thôi, Đoạn Bằng, chúng ta tới mở rộng tầm mắt.
Tô Mộc cười to nói.
- Đi!
Đỗ Liêm phụ họa nói.
Đối diện trường nhất trung Hình Đường là một cái chợ, bên cạnh chợ có một con đường, đặc biệt bày bán các hàng quán nhỏ, trong đó có một hàng, tên thực là đặc biệt, tên là thịt nướng Nguyên Vị.
Quán thịt nướng Nguyên Vị ở đây tương đối nổi danh, ngoài nấu ngon, mấu chốt nhất chính là chủ quán dùng nguyên liệu đều là đồ tươi ngon. Nói thí dụ như thịt dê nướng, chính là dê do nhà tự nuôi, tuyệt đối bảo đảm chất lượng. Không giống như hiện tại trong chợ có rất nhiều quán thịt dê nướng, nhưng thực chất là thịt heo hoặc là thịt khác, chỉ xoa lên một lớp mỡ dê mà thôi. Những thứ còn lại đều là nguyên hương nguyên vị tuyệt đối....
Ngươi nghĩ xem, nguyên liệu ngon, mùi vị làm ra tất nhiên không giống với quán khác.
Vì vậy rất nhiều người đều thích tới nơi này, nói ra, trước kia thịt nướng Nguyên Vị chỉ là một xe đẩy nhỏ, bây giờ kích thước càng làm càng lớn, thuê một cửa hàng nhỏ buôn bán, làm ăn chẳng những không vắng vẻ, ngược lại càng ngày càng náo nhiệt.
- Thím Thái, cho tôi mười xiên!
- Thím Thái, cho tôi cái bánh bao chiên, tôi thích ăn bánh bao thím chiên!
Lúc này mới vừa vặn hoàng hôn, nơi này đã ngồi đầy người, mọi người đều tụm năm tụm ba, vui vẻ ăn uống. Sau một ngày làm việc vất vả đến đây ăn thịt nướng uống chút rượu, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Thím Thái chính là bà chủ của quán thịt nướng Nguyên Vị, tên là Dương Thái, nhưng tất cả mọi người đều thích gọi nàng là thím Thái. Hơn nữa Thái Thẩm, có hài âm giống như thần tài, đọc ra chính là lanh lảnh dễ đọc, Dương Thái cũng rất thích cách gọi này. Lâu ngày, mọi người cũng thống nhất cách gọi này.
- Được, tới liền, tới liền!
Dương Thái là nữ nhân rất giỏi giang, mặc dù năm tháng để lại trên mặt nàng dấu vết không nhỏ, nhưng bây giờ nàng không có bất kỳ suy yếu chán chường, hành động vô cùng linh hoạt. Nàng không phải là không muốn thuê người làm, nhưng nghĩ người tới đây đều là vì tài nấu ăn của nàng, cho nên nàng tình nguyện mỗi ngày bớt làm mấy bàn, để kiên trì quán thịt nướng của mình.
Bên cạnh Dương Thái, là một cô gái có chút tương tự nàng, ước chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo chưa đến mức diễm lệ, nhưng cũng là loại rất có tiêu chí.... Nhất là dáng người của nàng rất đẹp, đứng ở đó chính là một phong cảnh.
Nàng chính là cô gái Đoạn Bằng để ý, giáo viên âm nhạc nhất trung Hình Đường, khuê nữ bảo bối của Dương Thái, Lâm Ca.
Kể từ khi Lâm Ca bắt đầu khôn lớn, đã không biết bố là người nào, Dương Thái cũng chưa từng nói với nàng. Nàng là theo chân Dương Thái lớn lên, vì Lâm Ca, Dương Thái bỏ ra bao nhiêu cực khổ, Lâm Ca đều nhìn thấy. Cho nên sau khi tốt nghiệp, nàng liền bỏ qua cơ hội làm việc ở thành phố lớn, chủ động trở về chăm sóc mẹ. Hai mẹ con một người kinh doanh quán thịt nướng Nguyên Vị, một người là dạy âm nhạc trong trường học, cuộc sống trôi qua cũng coi như thoải mái.
Khi quán thịt nướng Nguyên Vị đang bận rộn, bọn người Tô Mộc cũng xuất hiện ở đây.
Tô Mộc ôn nhu hỏi thăm.
Diệp Tích hiện tại đã là tổng tài duy nhất của Thịnh Thế Đằng Long, ở nước ngoài không ngừng tung hoành phát triển. Nói thật có kinh tế lý luận của Tô Mộc làm tiên phong, sáng lập buôn bán hàng mẫu tàu thuyền, trong tay Diệp Tích có thể nói đi tới vô cùng ổn định. Nhất là gần đây, Diệp Tích vừa làm được mấy hạng mục không tệ ở Nam Phi, thoáng cái để cho Thịnh Thế Đằng Long hoàn thành lột xác.
Còn quan hệ giữa Tô Mộc và Diệp Tích cũng không vì khoảng cách xa xôi mà sinh ra bất kỳ ngăn cách, ngược lại càng thêm thân thiết. Nhất là Diệp Tích, mỗi khi đêm khuya vắng lặng, bất giác đều nhớ tới Tô Mộc. Nói không khoa trương, bây giờ trong lòng Diệp Tích, địa vị của Tô Mộc đã vững vàng hơn cả Diệp An Bang, trở thành chỗ dựa tinh thần trong lòng nàng.
- Làm sao? Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể điện thoại cho anh sao? Thành thật khai báo, có phải những ngày em không ở đây, anh đã vụng trộm không?
Diệp Tích cười nói.
- Làm gì có!
Tô Mộc chột dạ nói.
- Hắc hắc!
Diệp Tích ở bên kia cười run rẩy hết cả người, nếu Tô Mộc nhìn thấy nàng hiện giờ chỉ mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa, giống như một chú mèo nhỏ co rúc trên ghế sa lon, tuyệt đối sẽ bộc phát.
- Nhìn anh bị hù thế nào kìa, em chỉ là thuận miệng nói mò thôi. Tô Mộc, em gọi điện là muốn nói cho anh biết, sắp tới em có thể phải về nước một chuyến, đến lúc đó anh nhớ đến phi trường đón em!
Diệp Tích cười nói.
- Thật sao?
Hai mắt Tô Mộc tỏa sáng.
- Thật!
Diệp Tích cười nói:
- Đến lúc đó em còn chuẩn bị cho em một phần đại lễ. Hi vọng anh sẽ thích.
- Em chính là lễ vật tốt nhất của anh rồi.
Tô Mộc nói.
- Ít nịnh đi.
Diệp Tích cười khanh khách nói.
Hai người lại tùy tiện hàn huyên mấy câu, sau đó Diệp Tích liền lưu luyến cúp điện thoại. Diệp Tích nhớ Tô Mộc. Tô Mộc làm sao không nhớ Diệp Tích. Ở trong lòng Tô Mộc, thật ra vẫn nhớ sâu sắc tình cảm của bốn người lúc ban đầu. Nghĩ đến những ngày mình và Diệp Tích, Lý Nhạc Thiên và Trịnh Mục ở chung một chỗ, Tô Mộc liền cảm giác rất ấm áp. Tô Mộc luôn là một nam nhân không thích hoài niệm, không phải nói là không nhớ, mà là cảm thấy làm như vậy, sẽ kéo hắn vào trong không khí thương cảm.
Nhưng hiện tại nhớ lại, khiến cho Tô Mộc cảm thấy một loại ấm áp và hoài niệm.
Sau khi gọi điện cho Diệp Tích, Tô Mộc cảm giác rất thư thái. Cảm giác áp lực vẫn chất chứa trong lòng sau khi Triệu Thụy An bị nhà nước điều tra, tạm thời bị vứt bỏ dễ dàng.
Thẳng thắn mà nói, hiện tại chính là thời điểm Tô Mộc đại triển quyền cước. Các hạng mục sự nghiệp ở Hắc Sơn trấn đều đang vững bước phát triển, ở khu đang quy hoạch chuyện của tập đoàn Cự Nhân và nhà máy xi măng Hoàng Vân cũng đang từng bước tiến hành, mặc dù nói trong chuyện này còn có chút chuyện nhỏ. Nhưng cái này cũng chỉ là thứ yếu. Chỉ cần thứ hai đi làm, Tô Mộc đến cục tài chính huyện nhận lấy số tiền Nhiếp Việt đã phê chuẩn, liền có thể kích hoạt Hoàng Vân và thí điểm xây dựng tài nguyên văn hóa giáo dục.
Mặc dù chuyện này có nhiều hạn chế, nhưng không thể áp đảo Tô Mộc, tất cả đều đang dùng một loại trạng thái hoàn mỹ tiến về phía trước. Điều này làm cho thần kinh căng thẳng của Tô Mộc, tạm thời được buông lỏng.
- Mẹ, vốn chủ nhật này con sẽ về nhà, nhưng trong huyện đột nhiên phát sinh tình trạng khẩn cấp, cho nên không cách nào về nhà. Nhưng sắp tới con sẽ tranh thủ thời gian về nhà một chuyến.
Trước khi Tô Mộc rời phòng làm việc, gọi một cú điện thoại về nhà.
Giống như mọi khi, bố mẹ trong nhà vẫn dặn dò hắn phải chịu khó ăn uống, công việc dù quan trọng, cũng phải biết giữ sức khỏe nếu không sẽ sụp mất. Về phần Tô Mộc về nhà, mặc dù trong lòng hai vị lão nhân rất muốn, cũng không miễn cưỡng hắn....,
- Đỗ Liêm, biết trong huyện ngoài Kim Sắc Huy Hoàng còn chỗ nào không tệ không?
Tô Mộc hỏi.
- Huyện trưởng, anh hỏi Đỗ Liêm là sai lầm rồi, tôi biết một chỗ không tệ. Cảnh đẹp giá rẻ, hơn nữa bảo đảm đồ ở đó rất sạch sẽ.
Đoạn Bằng cười nói.
- Thật sao? Đi trước dẫn đường đi!
Tô Mộc cười nói.
- Đoạn Bằng, anh quá không hiền hậu, anh muốn buộc tôi đánh anh sao.
Đỗ Liêm cười nói.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nơi đó còn có gì đó.
Tô Mộc tò mò hỏi.
- Ông chủ, thật ra không có chuyện kia, chỉ là Đỗ Liêm suy nghĩ lung tung.
Đoạn Bằng nhỏ giọng nói.
- Tôi suy nghĩ lung tung? Đỗ Liêm cười nói:
- Huyện trưởng, anh có lẽ không biết, Đoạn Bằng nói chính là chỗ đối diện trường nhất trung của huyện thành chúng ta, là một con đường nhộn nhịp, nơi đó có rất nhiều hàng quán. Nhưng chỗ Đoạn Bằng nói chính là quán thịt nướng, hắn sở dĩ biết nơi đó, hoàn toàn là bởi vì hắn và con gái của chủ quán yêu thương nhau.
- Đoạn Bằng, chuyện này thật sao?
Tô Mộc vui mừng hỏi.
Đoạn Bằng là người đi theo Tô Mộc sớm nhất, chuyện của hắn Tô Mộc nhất định sẽ để tâm hơn bất cứ người nào. Vốn còn muốn đưa Đoạn Bằng cục công an tôi luyện một phen, nào ngờ tên này giống như quyết tâm, vẫn đi theo mình, cam tâm tình nguyện làm tài xế. Hiện tại đột nhiên nghe nói Đoạn Bằng có bạn gái, không thể không khiến Tô Mộc cảm thấy bất ngờ, đồng thời tự đáy lòng cũng cảm thấy cao hứng.
Nếu quả thật như vậy, vậy thì tốt quá, Đoạn Bằng cũng trưởng thành rồi, cũng nên có gia đình. Tối thiểu có gia đình, trái tim Đoạn Bằng có thể yên ổn. Chẳng qua không biết đối phương là thế nào?
- Lãnh đạo, thật ra chuyện này chưa đâu vào đâu, chỉ là tôi đơn phương thích người ta, người ta chưa từng chủ động biểu thị thái độ.
Đoạn Bằng cộc lốc nói.
- Nàng làm gì?
Tô Mộc hỏi.
- Là giáo viên âm nhạc của trường nhất trung huyện, cửa tiệm đó chính là nhà nàng mở, nàng bình thường không có chuyện gì, sẽ qua đó giúp đỡ mẹ của nàng trông tiệm. Tôi cũng là tình cờ biết nàng, giúp nàng chút một số việc, sau này thường xuyên qua lại.
Đoạn Bằng nói.
Giáo viên trường nhất trung huyện? Vậy cũng được, thân gia trong sạch. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, hiện tại Tô Mộc nghe được cái gì, cảm giác đầu tiên chính là người đó có mưu đồ hay không. Nhìn nụ cười hưng phấn của Đoạn Bằng hắn không khỏi cười khổ lắc đầu, có lẽ mình quá mức nhạy cảm.
- Được, nếu các cậu đã nói như thế, hiện tại tôi thật sự rất muốn nhìn thấy người đó, đi thôi, Đoạn Bằng, chúng ta tới mở rộng tầm mắt.
Tô Mộc cười to nói.
- Đi!
Đỗ Liêm phụ họa nói.
Đối diện trường nhất trung Hình Đường là một cái chợ, bên cạnh chợ có một con đường, đặc biệt bày bán các hàng quán nhỏ, trong đó có một hàng, tên thực là đặc biệt, tên là thịt nướng Nguyên Vị.
Quán thịt nướng Nguyên Vị ở đây tương đối nổi danh, ngoài nấu ngon, mấu chốt nhất chính là chủ quán dùng nguyên liệu đều là đồ tươi ngon. Nói thí dụ như thịt dê nướng, chính là dê do nhà tự nuôi, tuyệt đối bảo đảm chất lượng. Không giống như hiện tại trong chợ có rất nhiều quán thịt dê nướng, nhưng thực chất là thịt heo hoặc là thịt khác, chỉ xoa lên một lớp mỡ dê mà thôi. Những thứ còn lại đều là nguyên hương nguyên vị tuyệt đối....
Ngươi nghĩ xem, nguyên liệu ngon, mùi vị làm ra tất nhiên không giống với quán khác.
Vì vậy rất nhiều người đều thích tới nơi này, nói ra, trước kia thịt nướng Nguyên Vị chỉ là một xe đẩy nhỏ, bây giờ kích thước càng làm càng lớn, thuê một cửa hàng nhỏ buôn bán, làm ăn chẳng những không vắng vẻ, ngược lại càng ngày càng náo nhiệt.
- Thím Thái, cho tôi mười xiên!
- Thím Thái, cho tôi cái bánh bao chiên, tôi thích ăn bánh bao thím chiên!
Lúc này mới vừa vặn hoàng hôn, nơi này đã ngồi đầy người, mọi người đều tụm năm tụm ba, vui vẻ ăn uống. Sau một ngày làm việc vất vả đến đây ăn thịt nướng uống chút rượu, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Thím Thái chính là bà chủ của quán thịt nướng Nguyên Vị, tên là Dương Thái, nhưng tất cả mọi người đều thích gọi nàng là thím Thái. Hơn nữa Thái Thẩm, có hài âm giống như thần tài, đọc ra chính là lanh lảnh dễ đọc, Dương Thái cũng rất thích cách gọi này. Lâu ngày, mọi người cũng thống nhất cách gọi này.
- Được, tới liền, tới liền!
Dương Thái là nữ nhân rất giỏi giang, mặc dù năm tháng để lại trên mặt nàng dấu vết không nhỏ, nhưng bây giờ nàng không có bất kỳ suy yếu chán chường, hành động vô cùng linh hoạt. Nàng không phải là không muốn thuê người làm, nhưng nghĩ người tới đây đều là vì tài nấu ăn của nàng, cho nên nàng tình nguyện mỗi ngày bớt làm mấy bàn, để kiên trì quán thịt nướng của mình.
Bên cạnh Dương Thái, là một cô gái có chút tương tự nàng, ước chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo chưa đến mức diễm lệ, nhưng cũng là loại rất có tiêu chí.... Nhất là dáng người của nàng rất đẹp, đứng ở đó chính là một phong cảnh.
Nàng chính là cô gái Đoạn Bằng để ý, giáo viên âm nhạc nhất trung Hình Đường, khuê nữ bảo bối của Dương Thái, Lâm Ca.
Kể từ khi Lâm Ca bắt đầu khôn lớn, đã không biết bố là người nào, Dương Thái cũng chưa từng nói với nàng. Nàng là theo chân Dương Thái lớn lên, vì Lâm Ca, Dương Thái bỏ ra bao nhiêu cực khổ, Lâm Ca đều nhìn thấy. Cho nên sau khi tốt nghiệp, nàng liền bỏ qua cơ hội làm việc ở thành phố lớn, chủ động trở về chăm sóc mẹ. Hai mẹ con một người kinh doanh quán thịt nướng Nguyên Vị, một người là dạy âm nhạc trong trường học, cuộc sống trôi qua cũng coi như thoải mái.
Khi quán thịt nướng Nguyên Vị đang bận rộn, bọn người Tô Mộc cũng xuất hiện ở đây.
/1590
|