Tô Mộc nghe Từ Viêm thuật lại, càng nghe sắc mặt càng âm trầm đáng sợ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới sự tình lại biến thành như thế. Từ Viêm báo tin đã cho người theo dõi Hoàng Tam. Không ngờ thật đúng như lời nói của Tô Mộc, Hoàng Tam không làm mua bán gì đứng đắn, chỉ dựa vào việc bán thịt rừng mà sinh sống, hơn nữa con mồi trong tay hắn số lượng không ít, hơn nữa đủ chủng loại.
Chẳng qua Hoàng Tam nói mình là tổng đại lý trong huyện thành Hình Đường thật sự có chút khuếch đại, hắn rõ ràng còn có đường dây bên trên, hơn nữa cũng ở trong huyện thành. Chẳng qua xưa nay Hoàng Tam làm việc thật cẩn thận, cho tới bây giờ vẫn không bại lộ bí mật.
Mà xảy ra đại sự chính là vì đêm nay khoảng nửa giờ trước, một nhóm săn trộm dưới trướng Hoàng Tam trong quá trình săn thú, đã ngộ thương một người, hiện tại người kia còn chưa biết sống hay chết, nhưng khả năng sống sót rất nhỏ.
Nếu người kia đã chết, sự tình sẽ làm lớn, trong thôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nếu làm tới trong huyện, tuyệt đối sẽ nhấc lên mưa rền gió dữ. Huyện Hình Đường thật vất vả yên ổn được một vài ngày, nếu bởi vì chuyện này tiếp tục gây nên sóng gió, tuyệt đối sẽ bị cấp trên quản xuống. Nếu vì vậy làm cho Tô Mộc cùng Nhiếp Việt bị xử phạt, tình huống càng thêm bết bát.
- Từ Viêm, người bị thương là ai? Thuộc thôn nào?
Tô Mộc gấp giọng nói.
- Là Cát Gia Lĩnh, ta nghe người của tôi nói, hình như tên Cát Xuân Vượng, trước kia từng làm nghề săn bắn, hiện tại già rồi cũng không chịu ngồi yên, luôn có thói quen di dạo trong núi. Có lẽ bởi vì vậy nên mới bị ngộ thương.
Từ Viêm nói.
Cát Xuân Vượng? Tô Mộc không khỏi cau chặt mày. Cát Gia Lĩnh nằm trong trấn Hắc Sơn, còn ở trong núi, nổi danh dân phong dũng mãnh. Mà Cát gia còn là dòng họ duy nhất trong thôn. Có thể nói không chút khoa trương, toàn thôn đều là thân thích lẫn nhau. Tô Mộc cũng biết Cát Xuân Vượng, thanh danh của hắn ở Cát Gia Lĩnh không nhỏ, là lão bí thư chi bộ, còn là tộc trưởng gia tộc Cát gia.
Ở trong Cát Gia Lĩnh, một câu nói của hắn không có ai dám phản đối!
Càng khỏi nói Cát Xuân Vượng có năm con trai, hiện tại đang tuổi tráng niên, muốn người có người, muốn tiền có tiền, dưới tình huống như thế thật không ai dám động tới Cát Xuân Vượng! Hiện giờ trái ngược, hắn bị người dùng súng săn bắn bị thương.
Mặc dù Từ Viêm nói chuyện không xác định, nhưng Tô Mộc lại biết chỉ sợ Cát Xuân Vượng dữ nhiều lành ít. Hắn vốn đã lớn tuổi, bị một phát súng nếu còn không việc gì, tuyệt đối là thành tinh!
- Từ Viêm, hiện tại anh lập tức chạy tới Cát Gia Lĩnh, khống chế lại tình thế. Đúng rồi, người bắn súng có bị bắt lại không?
Tô Mộc hỏi.
- Bắt được, nhưng bị đánh gần chết, hiện tại bị giam trong từ đường Cát Gia Lĩnh. Người của thôn kia nói, nếu Cát Xuân Vượng không tỉnh lại, lấy đầu tiểu tử kia tế điện!
Từ Viêm nói.
- Hồ nháo!
Tô Mộc quát:
- Từ Viêm, mang theo người của anh lập tức đi qua, tôi sẽ tới ngay, nhớ lấy, tuyệt đối không thể phát sinh xung đột, nhất định phải đem sự tình khống chế. Hiện tại tôi lập tức gọi Trương An bọn họ đi qua.
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Từ Viêm lớn tiếng nói.
Tô Mộc cúp điện thoại, vẻ mặt liền sốt ruột. Trong khoảng thời gian này hắn mới có chút ổn định, thật không ngờ không xảy ra chuyện thì thôi, vừa có chuyện liền biến thành đại sự, đây là muốn đâm thủng bầu trời. Phải biết rằng trong quốc nội luôn quản chế súng ống, đừng nói bắn người bị thương, cho dù tàng trữ đã là phạm tội.
Bọn săn trộm chết tiệt!
Biết rõ quốc gia đã có pháp luật tuyệt đối không cho phép săn trộm, phá hư hoàn cảnh sinh thái, các người lại dám gây án. Hiện tại còn phát sinh chuyện bắn người bị thương, món nợ này tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Trương An, hiện tại trong Cát Gia Lĩnh phát sinh sự kiện săn trộm bắn bị thương người, ông lập tức dẫn người đi qua làm tốt công tác vỗ yên gia đình nạn nhân, tuyệt đối không thể để cho tình thế mở rộng. Còn nữa, lập tức liên hệ bệnh viện trong trấn, cho họ phái người đi theo, tận lực bảo đảm an toàn sinh mạng cho Cát Xuân Vượng.
Tô Mộc gọi điện nói thẳng.
- Dạ, Tô chủ tịch, tôi lập tức đi ngay!
Trương An đang định đi ngủ, bị cuộc điện thoại của Tô Mộc làm tỉnh táo, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo nhanh chóng gọi điện thoại phân phó.
Trương An thật không nghĩ tới lại phát sinh chuyện này.
Chuyện săn trộm hắn cũng biết, hơn nữa hắn còn mơ hồ biết là ai giúp đỡ che giấu. Chẳng qua việc săn thú đều thuộc quyền quản lý của đội phòng hộ rừng, trấn Hắc Sơn không tư cách nhúng tay. Bây giờ còn phát sinh chuyện như vậy, chỉ sợ là khó giải quyết.
Nghĩ tới chuyện này không thể giấu diếm, Trương An phẫn nộ.
- Đám vương bát đản, tụi mày không cho tao sống dễ chịu, tao cũng không cho tụi mày ngủ an ổn!
Trương An hung hăng mắng.
Tô Mộc cũng không biết ý tưởng của Trương An, hắn cúp điện thoại xong liền gọi cho Nhiếp Việt. Giờ này Nhiếp Việt đã tắm rửa lên giường, đang xem báo chuẩn bị đi ngủ. Nhận được điện thoại của Tô Mộc, trong lòng lập tức trầm xuống.
Giờ này lại gọi điện tới, tuyệt đối không phải chuyện tốt!
- Tô Mộc, chuyện gì vậy?
Nhiếp Việt hỏi.
- Bí thư, thật xin lỗi quấy rầy ngài nghỉ ngơi, có một việc gấp, sự tình là như vậy…
- Đồ khốn!
Nhiếp Việt ném mạnh tờ báo ra ngoài, sắc mặt xanh mét không ngừng đi tới đi lui trong phòng ngủ, sát ý trong mắt tràn ngập, thật vất vả mới khống chế được cảm xúc phẫn nộ của mình.
- Tô Mộc, cậu lập tức chạy tới Cát Gia Lĩnh, đem toàn bộ những kẻ săn trộm mang về, không có lệnh của tôi không ai được thả bọn hắn. Mặt khác cần phải bảo đảm chắc chắn Cát Gia Lĩnh không thể nháo sự, hiện tại là thời điểm mấu chốt trong huyện, tuyệt đối không thể xảy ra hỗn loạn.
- Dạ, bí thư, tôi lập tức đi qua.
Tô Mộc vội vàng nói.
- Đi thôi, tôi sẽ cho Từ cục trưởng phối hợp cậu.
Nhiếp Việt trầm giọng nói.
- Hiểu được!
Tô Mộc đáp.
Đợi sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Quan Ngư đã nói:
- Tô đại ca, anh có việc thì đi nhanh lên, tự em về nhà.
- Tự mình về nhà?
Tô Mộc lắc đầu, kéo tay Quan Ngư quay lại trong nhà Lương Xương Quý, gõ cửa, Tô Mộc thật có lỗi nói:
- Cậu, đêm nay Quan Ngư ở lại nhà cậu, còn có một chuyện gấp cháu phải báo cáo với cậu.
Lương Xương Quý cảm nhận được vẻ mặt ngưng trọng của Tô Mộc, trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra?
- Quan Ngư, em đi theo chị, đêm nay hai chúng ta ngủ chung đi.
Lương Mỹ Lệ mặc đồ ngủ đi ra kéo Quan Ngư vào phòng. Tô Mộc đem sự tình kể lại một lần, lại nói:
- Cậu, cậu biết rõ tình huống trong trấn Hắc Sơn hơn ai hết, cũng biết Cát Xuân Vượng đi?
- Biết, sao có thể không biết!
Lương Xương Quý gật đầu nói.
- Cậu, cậu xem có thể cùng cháu đi qua xem hay không? Cháu sợ tới lúc đó sẽ có chuyện xảy ra.
Tô Mộc nói.
- Không thành vấn đề, tôi đi với cậu!
Lương Xương Quý không chút do dự nói:
- Vấn đề Cát Gia Lĩnh thật nghiêm trọng, nhất định thận trọng giải quyết. Nếu không cẩn thận, trong thôn kia sẽ xuất hiện chuyện lớn.
Đây cũng là lý do vì sao Tô Mộc quay lại tìm Lương Xương Quý, đúng vậy, dựa vào thân phận của hắn có thể còn kinh sợ được người trong Cát Gia Lĩnh, nhưng tuyệt đối không khả năng làm cho họ ổn định. Mà nếu do Lương Xương Quý ra mặt, có thể dễ dàng giải quyết. Phải biết rằng uy danh của Lương Xương Quý trong trấn Hắc Sơn tuyệt đối không ai so sánh được, một câu nói của hắn còn hơn mọi người lên tiếng nói.
- Cậu, việc này không nên chậm trễ, cháu lập tức cho Đoạn Bằng lái xe tới đây, cậu thu thập một chút.
Tô Mộc xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.
Lương Xương Quý cũng nhanh chóng thu thập, vừa thu thập vừa lấy di động gọi ra ngoài, lúc này cảm xúc khẩn trương trong lòng hắn mới thả lỏng hơn một ít. Nhưng hắn nhận được tin tức đã đủ làm cho hắn khẩn trương trở lại, bởi vì Cát Xuân Vượng tổn thương không nhẹ, hiện tại chỉ còn một hơi, tùy thời sẽ chết.
Đoạn Bằng cùng Đỗ Liêm cơ hồ trước sau xuất hiện, là người thân cận nhất bên cạnh Tô Mộc, mặc dù đang ngủ hai người vẫn luôn duy trì đầu óc thanh tỉnh, tùy thời chờ đợi mệnh lệnh.
- Trấn Hắc Sơn, Cát Gia Lĩnh!
Tô Mộc cùng Lương Xương Quý lên xe, trầm giọng nói.
- Dạ!
Đoạn Bằng nhìn sắc mặt hai người đã biết sự tình không đơn giản, cũng không dám chần chờ lập tức cho xe lao nhanh. May mắn bây giờ là buổi tối, hơn nữa kỹ thuật của Đoạn Bằng không sai, cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn.
- Đừng gấp, hiện tại sốt ruột cũng vô dụng, phàm là người muốn thành đại sự, nhất định có năng lực kịp thời quyết đoán, nhất định phải có bản lĩnh dù cho thái sơn sụp đổ trước mắt cũng phải trấn định.
Lương Xương Quý nhìn Tô Mộc trầm giọng nói.
- Tôi biết.
Tô Mộc gật đầu nói.
Muốn trấn định, muốn bình tĩnh, Tô Mộc đều có thể làm được, nhưng phải phân trường hợp phân sự tình đúng không? Hiện tại chuyện này quan hệ tới một sinh mạng, nếu tới muộn, Cát Xuân Vương đã chết, chỉ sợ không còn đơn giản là một mạng người.
Đợi cho người của Cát Gia Lĩnh giết chết những kẻ săn trộm, người của Cát Gia Lĩnh cũng phạm tội, tình huống thật sự không xong.
Đinh linh linh!
- Chủ tịch, là điện thoại của Từ cục.
Đỗ Liêm chuyển máy lập tức đưa qua.
- Từ cục, tôi là Tô Mộc.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Tô chủ tịch, tôi đã nhận được điện thoại của Nhiếp bí thư, hiện tại đội công an hình sự cùng đội đặc công đều chuẩn bị xong, trong vòng năm phút chạy về Cát Gia Lĩnh.
Từ Tranh Thành trầm giọng nói.
- Được, Từ cục, hiện tại tôi cùng Lương chủ tịch đang chạy tới đó, các vị chạy theo là được. Nhưng sau khi tới đừng nên động thủ, tùy thời chờ mệnh lệnh của tôi.
Tô Mộc nghiêm túc nói.
- Hiểu được!
Từ Tranh Thành đáp.
Trong đêm đen, từng chiếc xe công an lóe đèn báo hiệu chạy nhanh như gió ra khỏi huyện thành Hình Đường, tiếng còi xe công an chói tai xuyên qua bóng đêm yên tĩnh…
Chẳng qua Hoàng Tam nói mình là tổng đại lý trong huyện thành Hình Đường thật sự có chút khuếch đại, hắn rõ ràng còn có đường dây bên trên, hơn nữa cũng ở trong huyện thành. Chẳng qua xưa nay Hoàng Tam làm việc thật cẩn thận, cho tới bây giờ vẫn không bại lộ bí mật.
Mà xảy ra đại sự chính là vì đêm nay khoảng nửa giờ trước, một nhóm săn trộm dưới trướng Hoàng Tam trong quá trình săn thú, đã ngộ thương một người, hiện tại người kia còn chưa biết sống hay chết, nhưng khả năng sống sót rất nhỏ.
Nếu người kia đã chết, sự tình sẽ làm lớn, trong thôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nếu làm tới trong huyện, tuyệt đối sẽ nhấc lên mưa rền gió dữ. Huyện Hình Đường thật vất vả yên ổn được một vài ngày, nếu bởi vì chuyện này tiếp tục gây nên sóng gió, tuyệt đối sẽ bị cấp trên quản xuống. Nếu vì vậy làm cho Tô Mộc cùng Nhiếp Việt bị xử phạt, tình huống càng thêm bết bát.
- Từ Viêm, người bị thương là ai? Thuộc thôn nào?
Tô Mộc gấp giọng nói.
- Là Cát Gia Lĩnh, ta nghe người của tôi nói, hình như tên Cát Xuân Vượng, trước kia từng làm nghề săn bắn, hiện tại già rồi cũng không chịu ngồi yên, luôn có thói quen di dạo trong núi. Có lẽ bởi vì vậy nên mới bị ngộ thương.
Từ Viêm nói.
Cát Xuân Vượng? Tô Mộc không khỏi cau chặt mày. Cát Gia Lĩnh nằm trong trấn Hắc Sơn, còn ở trong núi, nổi danh dân phong dũng mãnh. Mà Cát gia còn là dòng họ duy nhất trong thôn. Có thể nói không chút khoa trương, toàn thôn đều là thân thích lẫn nhau. Tô Mộc cũng biết Cát Xuân Vượng, thanh danh của hắn ở Cát Gia Lĩnh không nhỏ, là lão bí thư chi bộ, còn là tộc trưởng gia tộc Cát gia.
Ở trong Cát Gia Lĩnh, một câu nói của hắn không có ai dám phản đối!
Càng khỏi nói Cát Xuân Vượng có năm con trai, hiện tại đang tuổi tráng niên, muốn người có người, muốn tiền có tiền, dưới tình huống như thế thật không ai dám động tới Cát Xuân Vượng! Hiện giờ trái ngược, hắn bị người dùng súng săn bắn bị thương.
Mặc dù Từ Viêm nói chuyện không xác định, nhưng Tô Mộc lại biết chỉ sợ Cát Xuân Vượng dữ nhiều lành ít. Hắn vốn đã lớn tuổi, bị một phát súng nếu còn không việc gì, tuyệt đối là thành tinh!
- Từ Viêm, hiện tại anh lập tức chạy tới Cát Gia Lĩnh, khống chế lại tình thế. Đúng rồi, người bắn súng có bị bắt lại không?
Tô Mộc hỏi.
- Bắt được, nhưng bị đánh gần chết, hiện tại bị giam trong từ đường Cát Gia Lĩnh. Người của thôn kia nói, nếu Cát Xuân Vượng không tỉnh lại, lấy đầu tiểu tử kia tế điện!
Từ Viêm nói.
- Hồ nháo!
Tô Mộc quát:
- Từ Viêm, mang theo người của anh lập tức đi qua, tôi sẽ tới ngay, nhớ lấy, tuyệt đối không thể phát sinh xung đột, nhất định phải đem sự tình khống chế. Hiện tại tôi lập tức gọi Trương An bọn họ đi qua.
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Từ Viêm lớn tiếng nói.
Tô Mộc cúp điện thoại, vẻ mặt liền sốt ruột. Trong khoảng thời gian này hắn mới có chút ổn định, thật không ngờ không xảy ra chuyện thì thôi, vừa có chuyện liền biến thành đại sự, đây là muốn đâm thủng bầu trời. Phải biết rằng trong quốc nội luôn quản chế súng ống, đừng nói bắn người bị thương, cho dù tàng trữ đã là phạm tội.
Bọn săn trộm chết tiệt!
Biết rõ quốc gia đã có pháp luật tuyệt đối không cho phép săn trộm, phá hư hoàn cảnh sinh thái, các người lại dám gây án. Hiện tại còn phát sinh chuyện bắn người bị thương, món nợ này tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Trương An, hiện tại trong Cát Gia Lĩnh phát sinh sự kiện săn trộm bắn bị thương người, ông lập tức dẫn người đi qua làm tốt công tác vỗ yên gia đình nạn nhân, tuyệt đối không thể để cho tình thế mở rộng. Còn nữa, lập tức liên hệ bệnh viện trong trấn, cho họ phái người đi theo, tận lực bảo đảm an toàn sinh mạng cho Cát Xuân Vượng.
Tô Mộc gọi điện nói thẳng.
- Dạ, Tô chủ tịch, tôi lập tức đi ngay!
Trương An đang định đi ngủ, bị cuộc điện thoại của Tô Mộc làm tỉnh táo, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo nhanh chóng gọi điện thoại phân phó.
Trương An thật không nghĩ tới lại phát sinh chuyện này.
Chuyện săn trộm hắn cũng biết, hơn nữa hắn còn mơ hồ biết là ai giúp đỡ che giấu. Chẳng qua việc săn thú đều thuộc quyền quản lý của đội phòng hộ rừng, trấn Hắc Sơn không tư cách nhúng tay. Bây giờ còn phát sinh chuyện như vậy, chỉ sợ là khó giải quyết.
Nghĩ tới chuyện này không thể giấu diếm, Trương An phẫn nộ.
- Đám vương bát đản, tụi mày không cho tao sống dễ chịu, tao cũng không cho tụi mày ngủ an ổn!
Trương An hung hăng mắng.
Tô Mộc cũng không biết ý tưởng của Trương An, hắn cúp điện thoại xong liền gọi cho Nhiếp Việt. Giờ này Nhiếp Việt đã tắm rửa lên giường, đang xem báo chuẩn bị đi ngủ. Nhận được điện thoại của Tô Mộc, trong lòng lập tức trầm xuống.
Giờ này lại gọi điện tới, tuyệt đối không phải chuyện tốt!
- Tô Mộc, chuyện gì vậy?
Nhiếp Việt hỏi.
- Bí thư, thật xin lỗi quấy rầy ngài nghỉ ngơi, có một việc gấp, sự tình là như vậy…
- Đồ khốn!
Nhiếp Việt ném mạnh tờ báo ra ngoài, sắc mặt xanh mét không ngừng đi tới đi lui trong phòng ngủ, sát ý trong mắt tràn ngập, thật vất vả mới khống chế được cảm xúc phẫn nộ của mình.
- Tô Mộc, cậu lập tức chạy tới Cát Gia Lĩnh, đem toàn bộ những kẻ săn trộm mang về, không có lệnh của tôi không ai được thả bọn hắn. Mặt khác cần phải bảo đảm chắc chắn Cát Gia Lĩnh không thể nháo sự, hiện tại là thời điểm mấu chốt trong huyện, tuyệt đối không thể xảy ra hỗn loạn.
- Dạ, bí thư, tôi lập tức đi qua.
Tô Mộc vội vàng nói.
- Đi thôi, tôi sẽ cho Từ cục trưởng phối hợp cậu.
Nhiếp Việt trầm giọng nói.
- Hiểu được!
Tô Mộc đáp.
Đợi sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Quan Ngư đã nói:
- Tô đại ca, anh có việc thì đi nhanh lên, tự em về nhà.
- Tự mình về nhà?
Tô Mộc lắc đầu, kéo tay Quan Ngư quay lại trong nhà Lương Xương Quý, gõ cửa, Tô Mộc thật có lỗi nói:
- Cậu, đêm nay Quan Ngư ở lại nhà cậu, còn có một chuyện gấp cháu phải báo cáo với cậu.
Lương Xương Quý cảm nhận được vẻ mặt ngưng trọng của Tô Mộc, trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra?
- Quan Ngư, em đi theo chị, đêm nay hai chúng ta ngủ chung đi.
Lương Mỹ Lệ mặc đồ ngủ đi ra kéo Quan Ngư vào phòng. Tô Mộc đem sự tình kể lại một lần, lại nói:
- Cậu, cậu biết rõ tình huống trong trấn Hắc Sơn hơn ai hết, cũng biết Cát Xuân Vượng đi?
- Biết, sao có thể không biết!
Lương Xương Quý gật đầu nói.
- Cậu, cậu xem có thể cùng cháu đi qua xem hay không? Cháu sợ tới lúc đó sẽ có chuyện xảy ra.
Tô Mộc nói.
- Không thành vấn đề, tôi đi với cậu!
Lương Xương Quý không chút do dự nói:
- Vấn đề Cát Gia Lĩnh thật nghiêm trọng, nhất định thận trọng giải quyết. Nếu không cẩn thận, trong thôn kia sẽ xuất hiện chuyện lớn.
Đây cũng là lý do vì sao Tô Mộc quay lại tìm Lương Xương Quý, đúng vậy, dựa vào thân phận của hắn có thể còn kinh sợ được người trong Cát Gia Lĩnh, nhưng tuyệt đối không khả năng làm cho họ ổn định. Mà nếu do Lương Xương Quý ra mặt, có thể dễ dàng giải quyết. Phải biết rằng uy danh của Lương Xương Quý trong trấn Hắc Sơn tuyệt đối không ai so sánh được, một câu nói của hắn còn hơn mọi người lên tiếng nói.
- Cậu, việc này không nên chậm trễ, cháu lập tức cho Đoạn Bằng lái xe tới đây, cậu thu thập một chút.
Tô Mộc xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.
Lương Xương Quý cũng nhanh chóng thu thập, vừa thu thập vừa lấy di động gọi ra ngoài, lúc này cảm xúc khẩn trương trong lòng hắn mới thả lỏng hơn một ít. Nhưng hắn nhận được tin tức đã đủ làm cho hắn khẩn trương trở lại, bởi vì Cát Xuân Vượng tổn thương không nhẹ, hiện tại chỉ còn một hơi, tùy thời sẽ chết.
Đoạn Bằng cùng Đỗ Liêm cơ hồ trước sau xuất hiện, là người thân cận nhất bên cạnh Tô Mộc, mặc dù đang ngủ hai người vẫn luôn duy trì đầu óc thanh tỉnh, tùy thời chờ đợi mệnh lệnh.
- Trấn Hắc Sơn, Cát Gia Lĩnh!
Tô Mộc cùng Lương Xương Quý lên xe, trầm giọng nói.
- Dạ!
Đoạn Bằng nhìn sắc mặt hai người đã biết sự tình không đơn giản, cũng không dám chần chờ lập tức cho xe lao nhanh. May mắn bây giờ là buổi tối, hơn nữa kỹ thuật của Đoạn Bằng không sai, cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn.
- Đừng gấp, hiện tại sốt ruột cũng vô dụng, phàm là người muốn thành đại sự, nhất định có năng lực kịp thời quyết đoán, nhất định phải có bản lĩnh dù cho thái sơn sụp đổ trước mắt cũng phải trấn định.
Lương Xương Quý nhìn Tô Mộc trầm giọng nói.
- Tôi biết.
Tô Mộc gật đầu nói.
Muốn trấn định, muốn bình tĩnh, Tô Mộc đều có thể làm được, nhưng phải phân trường hợp phân sự tình đúng không? Hiện tại chuyện này quan hệ tới một sinh mạng, nếu tới muộn, Cát Xuân Vương đã chết, chỉ sợ không còn đơn giản là một mạng người.
Đợi cho người của Cát Gia Lĩnh giết chết những kẻ săn trộm, người của Cát Gia Lĩnh cũng phạm tội, tình huống thật sự không xong.
Đinh linh linh!
- Chủ tịch, là điện thoại của Từ cục.
Đỗ Liêm chuyển máy lập tức đưa qua.
- Từ cục, tôi là Tô Mộc.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Tô chủ tịch, tôi đã nhận được điện thoại của Nhiếp bí thư, hiện tại đội công an hình sự cùng đội đặc công đều chuẩn bị xong, trong vòng năm phút chạy về Cát Gia Lĩnh.
Từ Tranh Thành trầm giọng nói.
- Được, Từ cục, hiện tại tôi cùng Lương chủ tịch đang chạy tới đó, các vị chạy theo là được. Nhưng sau khi tới đừng nên động thủ, tùy thời chờ mệnh lệnh của tôi.
Tô Mộc nghiêm túc nói.
- Hiểu được!
Từ Tranh Thành đáp.
Trong đêm đen, từng chiếc xe công an lóe đèn báo hiệu chạy nhanh như gió ra khỏi huyện thành Hình Đường, tiếng còi xe công an chói tai xuyên qua bóng đêm yên tĩnh…
/1590
|