Điên loan đảo phượng, hòa thuận vui vẻ.
Đêm nay Tô Mộc gây sức ép Lạc Lâm không ngừng, thật sự là bởi vì hắn đã say, đem Lạc Lâm xem như ngọn núi cao liên tục chinh phục, nhưng không biết ngọn núi kia đã sớm bị hắn giẫm dưới chân. Mà Lạc Lâm thì sao? Nàng cũng uống bia, dưới tình huống có chút men say cũng không có ý tứ nghỉ chiến, ngược lại càng đánh càng hăng, thật sự cùng Tô Mộc bất phân thắng bại. Cuối cùng nếu không phải vì Tô Mộc quá say mà chấm dứt, phỏng chừng Lạc Lâm sẽ bị đánh thua tơi bời.
Trận đánh giáp lá cà lần này làm cho Lạc Lâm hiểu rõ một chút, sau này tuyệt đối không tự mình hầu hạ Tô Mộc.
Nam nhân này thật không biết nghĩ thế nào, làm loại chuyện này lại giống như một cỗ máy móc, không hề ngừng nghỉ, không hề có chút vẻ mỏi mệt.
Khi ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào phòng, Tô Mộc uể oải mở mắt, nhìn Lạc Lâm vẫn ngủ say bên cạnh, đại não chợt cảm thấy đau đớn. Hồi tưởng lại chuyện đêm qua, khóe môi hắn không khỏi hiện lên tia cười khổ.
- Thật không ngờ mình lại thất thố như vậy, cũng không nghĩ tới là Lạc Lâm thành toàn cho mình. Xem ra sau này dù có khó chịu bao nhiêu, nhất định phải duy trì bình tĩnh tuyệt đối, nếu không sớm muộn sẽ xui xẻo. Lần này may mắn là Lạc Lâm, nếu đổi lại là cô gái khác, chỉ sợ mình thật sự không xong. Tâm tính tu luyện vẫn không tốt, nếu để ông nội biết, nhất định bị mắng thương tích đầy mình.
Ngay lúc Tô Mộc định ngồi dậy, Lạc Lâm mở mắt, trong mắt lộ vẻ lo lắng:
- Tỉnh rồi?
- Tỉnh rồi!
Tô Mộc cười nói:
- Thế nào? Có đói bụng không?
- Có chút đói.
Lạc Lâm nằm trên ra giường trắng tuyết, làn da phản xạ ra ánh sáng dịu dàng.
- Em đó, tối hôm qua sao lại điên với anh vậy?
Tô Mộc cười vuốt mũi Lạc Lâm, thuận thế nằm xuống ôm nàng vào lòng.
- Ai bảo anh một mình uống bia giải sầu, em vừa lúc nhìn thấy anh, cho nên xem như dê vào miệng cọp. Phật nói ta không nhập địa ngục thì ai nhập địa ngục, hi sinh một mình em có thể giải thoát cho thật nhiều cô gái khác, em nhận biết.
Lạc Lâm vui đùa nói.
Nghe câu nói đùa của nàng, Tô Mộc lộ ra nụ cười xấu xa:
- Em xác định cần hi sinh cái tôi thành toàn tập thể?
- Phải đó, chút giác ngộ tư tưởng ấy em vẫn có! A, anh sờ đi đâu vậy? Nơi đó không thể đụng vào, thật sự rất đau!
Trong tiếng hô của Lạc Lâm, Tô Mộc xoay người đem nàng áp dưới thân thể, khóe môi hiện nụ cười xấu xa, đầy khí tức tà mị. Chỉ trong nháy mắt ngây người, Lạc Lâm đột nhiên cảm giác được trong cơ thể chợt có cảm giác nóng rực.
Ân…
Tiếng rên rỉ thoải mái nhất thời vang lên!
- Thí chủ, nếu nàng đã nguyện ý xả thân, lão nạp chỉ có thể thành toàn.
Tô Mộc hư hỏng cười nói.
- Anh không được…em nói hồi nào…a…chậm một chút…
Một buổi tập thể dục buổi sáng được bắt đầu…
Tô Mộc trải qua một đêm say rượu, hiện tại tinh thần đã sảng khoái, hắn biết có một số việc nếu không cách nào thay đổi, vậy chỉ có thể thích ứng. Trong quá trình thích ứng không ngừng tạo lên uy danh của mình, xây dựng lên nhân mạch của mình, đợi khi mình chân chính đi lên vị trí cao, mở ra khát vọng của bản thân. Dù sao quan trường quốc nội, tuyệt đối là địa phương có tính khiêu chiến lớn nhất.
Khi Tô Mộc rời khỏi Kim Sắc Huy Hoàng, trời đã sáng hẳn. Hắn mang theo vẻ mặt phấn chấn xuất hiện trong văn phòng, trái tim Đỗ Liêm rốt cục thả lỏng không ít.
- Đỗ Liêm, hôm nay có an bài gì hay không?
Tô Mộc hỏi.
- Chủ tịch, dựa theo lộ trình hôm nay ngài hẳn phải đi cục giáo dục nghe báo cáo tiến trình thí điểm xây dựng tài nguyên văn hóa giáo dục con số hóa, sau đó tới nhất trung Hình Đường khảo sát hiện trường. Buổi chiều bên cục vệ sinh có một cuộc hội nghị, muốn mời ngài tham dự. Mặt khác muộn hơn một chút bên nhất trung Hình Đường cần mở buổi họp phụ huynh, Quan Ngư cùng Đường Kha đều cần ngài làm đại biểu tham gia.
Đỗ Liêm nói.
- Bên Đường Kha mời họp phụ huynh thì cũng thôi, Quan Ngư lại làm gì?
Tô Mộc có chút nghi hoặc hỏi.
- Chủ tịch, là như vậy, buổi họp phụ huynh của Đường Kha chỉ theo trình tự thường lệ. Mà bên Quan Ngư, kỳ thật cũng không thể gọi là họp phụ huynh, chỉ xem như động viên trước khi thi vào trường mà thôi.
Đỗ Liêm cười nói.
Nguyên lai là như vậy!
Nghĩ tới cần phải tham dự cả hai buổi họp, Tô Mộc cảm thấy có chút đau đầu, không thể phân thân thôi!
- Được, tôi đã biết, vậy chuẩn bị đi cục giáo dục đi.
Tô Mộc nói.
- Dạ!
Đỗ Liêm xoay người ra khỏi văn phòng, không bao lâu quay trở lại, trong tay cầm một kiện đồ vật được bao kín:
- Chủ tịch, đây là bưu kiện của anh, nhưng không phải do bưu điện đưa tới mà có người chuyên môn đưa tới, hắn nói hắn là người của phòng đấu giá Xuân Thu.
Phòng đấu giá Xuân Thu? Tâm tư Tô Mộc chợt động, biết là chuyện gì, đây là ngọc thạch mà Diệp Tích gởi tới cho mình. Nhưng nàng đúng là cẩn thận, lại cho người của phòng đấu giá Xuân Thu tự mình đưa tới.
- Đỗ Liêm, anh đi tiếp đãi hắn một chút, đưa tờ giấy này cho hắn, để cho hắn trở về báo cáo công tác.
Tô Mộc nói xong lại viết một tờ giấy như biên lai, đưa cho Đỗ Liêm:
- Thay tôi nói tiếng cảm ơn.
- Hiểu được!
Đỗ Liêm gật đầu.
Đợi khi Đỗ Liêm rời khỏi văn phòng, Tô Mộc liền mở bưu kiện, trước mặt hắn là một chiếc rương rắn chắc, bên trong là ngọc thạch. Phẩm cấp ngọc thạch không tệ, có hơn mười khối. Mỗi khối trọng lượng không nhỏ, màu xanh biếc, đặt trước mắt làm cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui vô cùng.
Nhiều ngọc thạch như vậy nếu bị người ngoài nhìn thấy, tuyệt đối biến thành chỉ trích. Nói không chuẩn còn nắm nhược điểm của Tô Mộc, chụp mũ tội danh nhận hối lộ cho hắn. Chẳng qua Tô Mộc không hề để ý, hắn biết Diệp Tích làm việc luôn đúng mực, tuyệt đối sẽ không để người xa lạ chuyển đồ vật tới. Hơn nữa nếu nói khắt khe, ngọc thạch cũng không tính là hàng cấm.
Đương nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất là vì Tô Mộc không thể không dùng ngọc thạch.
Tuy quan bảng vẫn được tu dưỡng, nhưng vẫn chưa hoạt hóa được công năng mới, đây là điều làm Tô Mộc cảm thấy bất đắc dĩ. Hiện tại có nhiều ngọc thạch như thế, hắn nôn nóng muốn thực nghiệm một chút. Nếu như số ngọc thạch này vẫn không đủ làm cho quan bảng phát ra công năng mới, hắn phải nghĩ thêm biện pháp tìm ngọc thạch hấp thu thêm năng lượng rồi tính sau.
Khóa kỹ cửa phòng, Tô Mộc dặn qua Đỗ Liêm trừ phi có sự tình khẩn yếu nếu không đừng phiền hắn. Ngay sau đó hắn bắt đầu vận chuyển quan bảng, khi khối ngọc thạch đầu tiên biến mất, chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần bị quan bảng hấp thu, Tô Mộc cảm giác quan bảng giống như dày hơn trước rất nhiều. Cả quan bảng rõ ràng phát tán ra khí tức thần thánh.
Chẳng lẽ lần này có cơ hội rồi?
Trên mặt Tô Mộc lộ ra nụ cười, đáy lòng càng thêm chờ mong, chẳng qua sau khi quan bảng cắn nuốt ba khối ngọc thạch ngoại trừ biến thành thêm dày trọng, cũng không hiện ra thêm chữ nào. Điều này làm tâm tình Tô Mộc không khỏi thất vọng, chẳng lẽ quan bảng hấp thu năng lượng lại không xuất hiện công năng thứ bảy sao?
Hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn sao?
Khối thứ tư, vẫn không tiếng động!
Khối thứ năm, bình yên vô sự!
Khối thứ sáu, không động tĩnh!
Trên bàn có mười lăm khối ngọc thạch đã hao mòn mười bốn khối, chỉ còn lại khối cuối cùng, trên mặt Tô Mộc hiện lên nụ cười bất đắc dĩ.
- Chẳng lẽ lần này lại thất vọng sao? Bỏ đi, dù sao cũng đã tiêu hao mười bốn khối, còn một khối cũng dùng cho xong. Dù không đạt được công năng thứ bảy, nhưng cũng có thể giúp quan bảng thêm củng cố.
Nhưng ngay nháy mắt khối ngọc thạch cuối cùng hao mòn, tâm tình Tô Mộc lập tức khiếp sợ, miệng há hốc, không thể nào tin những gì mình nhìn thấy.
Trên quan bảng rõ ràng hiện ra hai chữ lớn!
Đêm nay Tô Mộc gây sức ép Lạc Lâm không ngừng, thật sự là bởi vì hắn đã say, đem Lạc Lâm xem như ngọn núi cao liên tục chinh phục, nhưng không biết ngọn núi kia đã sớm bị hắn giẫm dưới chân. Mà Lạc Lâm thì sao? Nàng cũng uống bia, dưới tình huống có chút men say cũng không có ý tứ nghỉ chiến, ngược lại càng đánh càng hăng, thật sự cùng Tô Mộc bất phân thắng bại. Cuối cùng nếu không phải vì Tô Mộc quá say mà chấm dứt, phỏng chừng Lạc Lâm sẽ bị đánh thua tơi bời.
Trận đánh giáp lá cà lần này làm cho Lạc Lâm hiểu rõ một chút, sau này tuyệt đối không tự mình hầu hạ Tô Mộc.
Nam nhân này thật không biết nghĩ thế nào, làm loại chuyện này lại giống như một cỗ máy móc, không hề ngừng nghỉ, không hề có chút vẻ mỏi mệt.
Khi ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào phòng, Tô Mộc uể oải mở mắt, nhìn Lạc Lâm vẫn ngủ say bên cạnh, đại não chợt cảm thấy đau đớn. Hồi tưởng lại chuyện đêm qua, khóe môi hắn không khỏi hiện lên tia cười khổ.
- Thật không ngờ mình lại thất thố như vậy, cũng không nghĩ tới là Lạc Lâm thành toàn cho mình. Xem ra sau này dù có khó chịu bao nhiêu, nhất định phải duy trì bình tĩnh tuyệt đối, nếu không sớm muộn sẽ xui xẻo. Lần này may mắn là Lạc Lâm, nếu đổi lại là cô gái khác, chỉ sợ mình thật sự không xong. Tâm tính tu luyện vẫn không tốt, nếu để ông nội biết, nhất định bị mắng thương tích đầy mình.
Ngay lúc Tô Mộc định ngồi dậy, Lạc Lâm mở mắt, trong mắt lộ vẻ lo lắng:
- Tỉnh rồi?
- Tỉnh rồi!
Tô Mộc cười nói:
- Thế nào? Có đói bụng không?
- Có chút đói.
Lạc Lâm nằm trên ra giường trắng tuyết, làn da phản xạ ra ánh sáng dịu dàng.
- Em đó, tối hôm qua sao lại điên với anh vậy?
Tô Mộc cười vuốt mũi Lạc Lâm, thuận thế nằm xuống ôm nàng vào lòng.
- Ai bảo anh một mình uống bia giải sầu, em vừa lúc nhìn thấy anh, cho nên xem như dê vào miệng cọp. Phật nói ta không nhập địa ngục thì ai nhập địa ngục, hi sinh một mình em có thể giải thoát cho thật nhiều cô gái khác, em nhận biết.
Lạc Lâm vui đùa nói.
Nghe câu nói đùa của nàng, Tô Mộc lộ ra nụ cười xấu xa:
- Em xác định cần hi sinh cái tôi thành toàn tập thể?
- Phải đó, chút giác ngộ tư tưởng ấy em vẫn có! A, anh sờ đi đâu vậy? Nơi đó không thể đụng vào, thật sự rất đau!
Trong tiếng hô của Lạc Lâm, Tô Mộc xoay người đem nàng áp dưới thân thể, khóe môi hiện nụ cười xấu xa, đầy khí tức tà mị. Chỉ trong nháy mắt ngây người, Lạc Lâm đột nhiên cảm giác được trong cơ thể chợt có cảm giác nóng rực.
Ân…
Tiếng rên rỉ thoải mái nhất thời vang lên!
- Thí chủ, nếu nàng đã nguyện ý xả thân, lão nạp chỉ có thể thành toàn.
Tô Mộc hư hỏng cười nói.
- Anh không được…em nói hồi nào…a…chậm một chút…
Một buổi tập thể dục buổi sáng được bắt đầu…
Tô Mộc trải qua một đêm say rượu, hiện tại tinh thần đã sảng khoái, hắn biết có một số việc nếu không cách nào thay đổi, vậy chỉ có thể thích ứng. Trong quá trình thích ứng không ngừng tạo lên uy danh của mình, xây dựng lên nhân mạch của mình, đợi khi mình chân chính đi lên vị trí cao, mở ra khát vọng của bản thân. Dù sao quan trường quốc nội, tuyệt đối là địa phương có tính khiêu chiến lớn nhất.
Khi Tô Mộc rời khỏi Kim Sắc Huy Hoàng, trời đã sáng hẳn. Hắn mang theo vẻ mặt phấn chấn xuất hiện trong văn phòng, trái tim Đỗ Liêm rốt cục thả lỏng không ít.
- Đỗ Liêm, hôm nay có an bài gì hay không?
Tô Mộc hỏi.
- Chủ tịch, dựa theo lộ trình hôm nay ngài hẳn phải đi cục giáo dục nghe báo cáo tiến trình thí điểm xây dựng tài nguyên văn hóa giáo dục con số hóa, sau đó tới nhất trung Hình Đường khảo sát hiện trường. Buổi chiều bên cục vệ sinh có một cuộc hội nghị, muốn mời ngài tham dự. Mặt khác muộn hơn một chút bên nhất trung Hình Đường cần mở buổi họp phụ huynh, Quan Ngư cùng Đường Kha đều cần ngài làm đại biểu tham gia.
Đỗ Liêm nói.
- Bên Đường Kha mời họp phụ huynh thì cũng thôi, Quan Ngư lại làm gì?
Tô Mộc có chút nghi hoặc hỏi.
- Chủ tịch, là như vậy, buổi họp phụ huynh của Đường Kha chỉ theo trình tự thường lệ. Mà bên Quan Ngư, kỳ thật cũng không thể gọi là họp phụ huynh, chỉ xem như động viên trước khi thi vào trường mà thôi.
Đỗ Liêm cười nói.
Nguyên lai là như vậy!
Nghĩ tới cần phải tham dự cả hai buổi họp, Tô Mộc cảm thấy có chút đau đầu, không thể phân thân thôi!
- Được, tôi đã biết, vậy chuẩn bị đi cục giáo dục đi.
Tô Mộc nói.
- Dạ!
Đỗ Liêm xoay người ra khỏi văn phòng, không bao lâu quay trở lại, trong tay cầm một kiện đồ vật được bao kín:
- Chủ tịch, đây là bưu kiện của anh, nhưng không phải do bưu điện đưa tới mà có người chuyên môn đưa tới, hắn nói hắn là người của phòng đấu giá Xuân Thu.
Phòng đấu giá Xuân Thu? Tâm tư Tô Mộc chợt động, biết là chuyện gì, đây là ngọc thạch mà Diệp Tích gởi tới cho mình. Nhưng nàng đúng là cẩn thận, lại cho người của phòng đấu giá Xuân Thu tự mình đưa tới.
- Đỗ Liêm, anh đi tiếp đãi hắn một chút, đưa tờ giấy này cho hắn, để cho hắn trở về báo cáo công tác.
Tô Mộc nói xong lại viết một tờ giấy như biên lai, đưa cho Đỗ Liêm:
- Thay tôi nói tiếng cảm ơn.
- Hiểu được!
Đỗ Liêm gật đầu.
Đợi khi Đỗ Liêm rời khỏi văn phòng, Tô Mộc liền mở bưu kiện, trước mặt hắn là một chiếc rương rắn chắc, bên trong là ngọc thạch. Phẩm cấp ngọc thạch không tệ, có hơn mười khối. Mỗi khối trọng lượng không nhỏ, màu xanh biếc, đặt trước mắt làm cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui vô cùng.
Nhiều ngọc thạch như vậy nếu bị người ngoài nhìn thấy, tuyệt đối biến thành chỉ trích. Nói không chuẩn còn nắm nhược điểm của Tô Mộc, chụp mũ tội danh nhận hối lộ cho hắn. Chẳng qua Tô Mộc không hề để ý, hắn biết Diệp Tích làm việc luôn đúng mực, tuyệt đối sẽ không để người xa lạ chuyển đồ vật tới. Hơn nữa nếu nói khắt khe, ngọc thạch cũng không tính là hàng cấm.
Đương nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất là vì Tô Mộc không thể không dùng ngọc thạch.
Tuy quan bảng vẫn được tu dưỡng, nhưng vẫn chưa hoạt hóa được công năng mới, đây là điều làm Tô Mộc cảm thấy bất đắc dĩ. Hiện tại có nhiều ngọc thạch như thế, hắn nôn nóng muốn thực nghiệm một chút. Nếu như số ngọc thạch này vẫn không đủ làm cho quan bảng phát ra công năng mới, hắn phải nghĩ thêm biện pháp tìm ngọc thạch hấp thu thêm năng lượng rồi tính sau.
Khóa kỹ cửa phòng, Tô Mộc dặn qua Đỗ Liêm trừ phi có sự tình khẩn yếu nếu không đừng phiền hắn. Ngay sau đó hắn bắt đầu vận chuyển quan bảng, khi khối ngọc thạch đầu tiên biến mất, chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần bị quan bảng hấp thu, Tô Mộc cảm giác quan bảng giống như dày hơn trước rất nhiều. Cả quan bảng rõ ràng phát tán ra khí tức thần thánh.
Chẳng lẽ lần này có cơ hội rồi?
Trên mặt Tô Mộc lộ ra nụ cười, đáy lòng càng thêm chờ mong, chẳng qua sau khi quan bảng cắn nuốt ba khối ngọc thạch ngoại trừ biến thành thêm dày trọng, cũng không hiện ra thêm chữ nào. Điều này làm tâm tình Tô Mộc không khỏi thất vọng, chẳng lẽ quan bảng hấp thu năng lượng lại không xuất hiện công năng thứ bảy sao?
Hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn sao?
Khối thứ tư, vẫn không tiếng động!
Khối thứ năm, bình yên vô sự!
Khối thứ sáu, không động tĩnh!
Trên bàn có mười lăm khối ngọc thạch đã hao mòn mười bốn khối, chỉ còn lại khối cuối cùng, trên mặt Tô Mộc hiện lên nụ cười bất đắc dĩ.
- Chẳng lẽ lần này lại thất vọng sao? Bỏ đi, dù sao cũng đã tiêu hao mười bốn khối, còn một khối cũng dùng cho xong. Dù không đạt được công năng thứ bảy, nhưng cũng có thể giúp quan bảng thêm củng cố.
Nhưng ngay nháy mắt khối ngọc thạch cuối cùng hao mòn, tâm tình Tô Mộc lập tức khiếp sợ, miệng há hốc, không thể nào tin những gì mình nhìn thấy.
Trên quan bảng rõ ràng hiện ra hai chữ lớn!
/1590
|