Bởi vì chuyến xe lửa này xuất phát từ Thịnh Kinh, cho nên lúc Tô Mộc lên xe bên trong đã đầy người. May mắn cũng không chen chúc quá mức khoa trương. Cho tới lúc này Tô Mộc mới ý thức được nguyên lai hôm nay là cuối tuần, khó trách có nhiều người xuất hành như thế.
Nhưng điều này cũng thể hiện một vẻ đặc sắc trong quốc nội: nhiều người!
Nhiều người sử dụng phương tiện giao thông công cộng như vậy, nhưng ngành đường sắt vẫn luôn ồn ào nói mình lỗ vốn, có đôi khi Tô Mộc thật sự muốn hỏi bộ đường sắt, tiền bạc đã dùng đi đâu? Lỗ vốn? Lỗ vốn cái đầu ah, nếu thật lỗ vốn tới mức không có quần mặc, vậy thì giao ra quyền hoạt động đường sắt cho người khác đi làm, nhìn xem ngành đường sắt rốt cục là lỗ vốn hay kiếm được tiền.
- Cho qua, cho qua!
Khi Tô Mộc vừa định ngồi xuống ghế, có một người chen chúc qua bên cạnh, Tô Mộc liền thuận thế ngồi xuống, còn chưa ngồi yên người kia cũng trực tiếp ngồi xuống trước mặt hắn. Nhưng người này vừa ngồi xuống, Tô Mộc liền cảm thấy hai mắt tỏa sáng, đúng là một nam nhân cực phẩm!
Mặc cho Tô Mộc làm thế nào cũng không nghĩ tới gặp được một đạo sĩ trên xe lửa. Đúng vậy, người này mặc một bộ đạo bào, hơn nữa vật liệu may mặc đều là hàng thượng đẳng. Hơn nữa không khác gì các đạo sĩ trong ấn tượng của Tô Mộc, ngũ quan của người này thật thanh tú. Hắn đeo một kính đen, toát ra cỗ khí tức nho nhã.
Nhưng rất nhanh Tô Mộc liền biết đây chỉ là lỗi giác của hắn. Người này quả thật là một cực phẩm, đôi mắt luôn xoay tròn đảo quanh trên thân thể các phụ nữ trên xe, hơn nữa ánh mắt còn tương đối lão luyện.
Đây là ghế dành cho bốn người, vị trí của Tô Mộc nằm ngoài đường đi, một cô gái ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn cách ăn mặc là một sinh viên. Mà đối diện Tô Mộc là một nam nhân mặc âu phục, chải tóc bóng loáng, cho người ta cảm giác là nhân sĩ thành công. Trong ánh mắt nam nhân nhìn đạo sĩ, Tô Mộc có thể suy đoán được vẻ khinh thường.
Cũng phải, đổi lại là ai gặp phải người cực phẩm như vậy cũng sẽ tò mò đánh giá. Từ khi đạo sĩ này lên xe, ánh mắt người trên xe đều nhìn về bên này. Chẳng qua đạo sĩ không hề để ý tới, thản nhiên ngồi nơi đó. Sau đó lấy ra một chiếc túi giấy mang theo bên mình, chỉ thoáng chốc trên bàn bày đầy đồ ăn vặt.
Nam nhân mặc âu phục cùng nữ sinh viên đều thoáng cau mày, nhưng không mở miệng nói gì. Nam nhân lấy ra quyển sách kinh tế lật xem, mà nữ sinh viên lấy ra tai nghe mở điện thoại tự mình thưởng thức.
Chỉ có Tô Mộc không chút dao động, hắn thật hứng thú nhìn đạo sĩ, trên mặt lộ nụ cười.
Đạo sĩ ngồi xe lửa đã đủ làm người ngoài ý muốn, nếu còn làm ra động tác phóng túng, thật làm người cảm thấy ngạc nhiên. Tô Mộc thật muốn biết người này sẽ làm gì.
- Thế nào? Có ăn hay không? Đều là đám đồ tử đồ tôn của tôi tặng tới, không ăn uổng phí, tùy ý ăn đi. Chúng ta có thể ngồi chung với nhau xem như là có duyên phận.
Đạo sĩ cười híp mắt nói, nói xong cầm chân gà lên ăn. Vừa ăn vừa ra dấu cho Tô Mộc đừng khách khí, cứ việc ăn, không đủ ăn hắn vẫn còn.
- Đừng khách khí, ngài ăn đi!
Tô Mộc cười lắc đầu.
- Vậy tôi ăn đây, không nói gạt anh, lần này tôi tới Thịnh Kinh thật sự là chịu thiệt thòi lớn, cả ngày ăn thịt cá tới mức tôi nhìn thấy liền buồn nôn, vẫn ăn chút chân gà uống chút bia thích hơn. Phải rồi, tự giới thiệu, tôi tên Vọng Nguyệt, anh có thể gọi tôi chân nhân, hoặc gọi Vọng Nguyệt, ngàn vạn lần đừng hợp chung mà gọi.
Vọng Nguyệt chân nhân cười hì hì nói, bàn tay bóng nhẫy cùng bộ đạo bào thượng phẩm hình thành sự trái ngược thị giác mãnh liệt, đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng của hắn.
Tô Mộc chỉ có thể dùng hai chữ hình dung: dũng mãnh!
- Huynh đệ, nếu gặp được chính là có duyên, như vậy đi, tôi miễn phí tặng anh một quẻ.
Vọng Nguyệt chân nhân rất nhiệt tình, uống cạn lon bia liền tùy tiện rút tờ giấy lau lau tay, nhìn thẳng Tô Mộc như đang đánh giá.
- Ngài còn có thể xem bói?
Tô Mộc cười hỏi:
- Không xuất ra đồ vật dùng cơm của ngài sao?
- Không, không phải xem bói, hôm nay tôi xem tướng cho anh, cho anh kiến thức thuật xem tướng của tôi đây thôi.
Vọng Nguyệt chân nhân vênh váo hò hét, nói xong còn sợ Tô Mộc không tin, tay phải như làm ảo thuật lấy ra vài quyển sách trong túi, thật sự rất có dáng vẻ đang làm chính sự, nhìn giống như loại sách cổ truyền lưu thật xa xưa.
- Nhìn thấy hay không, đây đều là tác phẩm kinh điển, “Liễu trang tướng pháp”, “Tướng pháp toàn biên”, “Thủy Kính Tập”, còn có quyển này “Ma Y tướng pháp”, tôi đã đọc không biết bao nhiêu lần. Thật không phải thổi với anh, nếu anh tin tôi thì tôi nói cho anh nghe, nếu anh không tin tôi cũng nói, ai bảo chúng tôi luôn tin duyên phận đây, anh phải tin tưởng tôi.
Vọng Nguyệt chân nhân vừa nói ra, nam nhân mặc âu phục ngồi bên cạnh lập tức lộ ra thần sắc xem thường cùng trào phúng. Nếu không phải khoang xe lửa không còn chỗ trống, hơn nữa cả đoàn tàu cũng không có giường nằm, hắn tuyệt đối sẽ rời đi nơi này.
- Đúng vậy đó, để cho hắn xem thử đi, xem ý tứ của vị đạo trưởng này, thật sự là trên thông thiên văn dưới rành địa lý thôi!
- Nói thôi cũng không có gì, hay là đạo trưởng cho tôi vài câu xem?
- Đạo trưởng, bắt đầu đi, chúng tôi ủng hộ ngài!
Những hành khách khác nhìn thấy cảnh tượng này bắt đầu ồn ào. Con đường còn dài, có chuyện vui cho qua thời gian ai cũng muốn nhìn thấy. Hơn nữa tướng thuật ở quốc nội vẫn vô cùng huyền diệu, đáy lòng luôn hiếu kỳ mãnh liệt, cho nên không ngừng chú giục khuyến khích.
Tô Mộc thản nhiên nhìn Vọng Nguyệt chân nhân biểu diễn, hắn cũng không hề có chút ý tức giận, xem như là nhìn một câu chuyện cười mà thôi.
Nhắc tới Tô Mộc cũng không hiểu nhiều về tướng thuật, lúc trước khi học với Thương Đình, Thương Đình chỉ dạy cầm kỳ thi họa, về phần tướng thuật, quẻ thuật cùng thuật phong thủy chỉ đơn giản lướt qua, cũng không giảng giải quá nhiều.
- Đạo trưởng đã có tâm, vậy nói một chút đi.
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Tốt, hợp khẩu vị!
Vọng Nguyên chân nhân vừa hô lên, mùi bia cùng hương gà bốc lên lập tức làm Tô Mộc khó chịu buồn nôn, càng khỏi nói nữ sinh viên ở cạnh hắn. Vừa ngửi được mùi vị kia, nữ sinh không chút do dự trực tiếp chen qua bên người Tô Mộc, cầm lấy túi xách bỏ đi sang khoang xe lửa kế bên.
Cho dù nàng phải đứng cũng không muốn tiếp tục ngồi nơi này!
- Chậm một chút, chậm một chút, các vị nhường đường cho vị sinh viên này một chút ah!
Vọng Nguyệt chân nhân thật sự là vô cùng cực phẩm, không hề có chút ý thức việc này là do chính mình tạo thành, ngược lại còn nhiệt tâm hỗ trợ hô to, phảng phất như là người khác gây ra chuyện như thế.
Cực phẩm ah!
Đáy lòng Tô Mộc thầm than!
- Huynh đệ, hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch đi?
Vọng Nguyệt chân nhân nghĩ gì nói đó, nói ra lời làm Tô Mộc có chút cảm giác ngựa thần lướt gió tung mây.
- Tôi không tin hoàng lịch!
Tô Mộc đạm nhiên nói.
- Anh tin thì tốt hơn, biết không? Lẽ ra hôm nay anh không nên ra ngoài, tôi dám bảo đảm, chỉ cần một lát anh xuống xe, hôm nay tuyệt đối sẽ có huyết quang tai ương!
Khí thế Vọng Nguyệt chân nhân biến đổi, rất có phong thái tiên phong đạo cốt, vẻ mặt nghiêm túc không khỏi làm Tô Mộc cảm thấy hốt hoảng.
- Ha ha, kế tiếp có phải đạo trưởng sẽ nói muốn phá giải huyết quang tai ương thì phải biết điều hay không!
- Sai, làm sao có thể trực tiếp như thế, khẳng định sẽ nói như vậy, thiên cơ bất khả lậu!
- Được rồi, nếu tôi tiết lộ sẽ bị hao tổn dương thọ!
Những người vây xem vừa nghe lời của Vọng Nguyệt chân nhân đều lộ vẻ mặt không cho là đúng, sau đó cười ha hả.
Trong lúc nhất thời cả toa hành khách tràn ngập tiếng cười!
Nhưng trong tiếng cười, Tô Mộc phát hiện vẻ mặt Vọng Nguyệt chân nhân không hề có chút vẻ xấu hổ, ngược lại vô cùng thản nhiên, thật sự trấn định.
Nhưng điều này cũng thể hiện một vẻ đặc sắc trong quốc nội: nhiều người!
Nhiều người sử dụng phương tiện giao thông công cộng như vậy, nhưng ngành đường sắt vẫn luôn ồn ào nói mình lỗ vốn, có đôi khi Tô Mộc thật sự muốn hỏi bộ đường sắt, tiền bạc đã dùng đi đâu? Lỗ vốn? Lỗ vốn cái đầu ah, nếu thật lỗ vốn tới mức không có quần mặc, vậy thì giao ra quyền hoạt động đường sắt cho người khác đi làm, nhìn xem ngành đường sắt rốt cục là lỗ vốn hay kiếm được tiền.
- Cho qua, cho qua!
Khi Tô Mộc vừa định ngồi xuống ghế, có một người chen chúc qua bên cạnh, Tô Mộc liền thuận thế ngồi xuống, còn chưa ngồi yên người kia cũng trực tiếp ngồi xuống trước mặt hắn. Nhưng người này vừa ngồi xuống, Tô Mộc liền cảm thấy hai mắt tỏa sáng, đúng là một nam nhân cực phẩm!
Mặc cho Tô Mộc làm thế nào cũng không nghĩ tới gặp được một đạo sĩ trên xe lửa. Đúng vậy, người này mặc một bộ đạo bào, hơn nữa vật liệu may mặc đều là hàng thượng đẳng. Hơn nữa không khác gì các đạo sĩ trong ấn tượng của Tô Mộc, ngũ quan của người này thật thanh tú. Hắn đeo một kính đen, toát ra cỗ khí tức nho nhã.
Nhưng rất nhanh Tô Mộc liền biết đây chỉ là lỗi giác của hắn. Người này quả thật là một cực phẩm, đôi mắt luôn xoay tròn đảo quanh trên thân thể các phụ nữ trên xe, hơn nữa ánh mắt còn tương đối lão luyện.
Đây là ghế dành cho bốn người, vị trí của Tô Mộc nằm ngoài đường đi, một cô gái ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn cách ăn mặc là một sinh viên. Mà đối diện Tô Mộc là một nam nhân mặc âu phục, chải tóc bóng loáng, cho người ta cảm giác là nhân sĩ thành công. Trong ánh mắt nam nhân nhìn đạo sĩ, Tô Mộc có thể suy đoán được vẻ khinh thường.
Cũng phải, đổi lại là ai gặp phải người cực phẩm như vậy cũng sẽ tò mò đánh giá. Từ khi đạo sĩ này lên xe, ánh mắt người trên xe đều nhìn về bên này. Chẳng qua đạo sĩ không hề để ý tới, thản nhiên ngồi nơi đó. Sau đó lấy ra một chiếc túi giấy mang theo bên mình, chỉ thoáng chốc trên bàn bày đầy đồ ăn vặt.
Nam nhân mặc âu phục cùng nữ sinh viên đều thoáng cau mày, nhưng không mở miệng nói gì. Nam nhân lấy ra quyển sách kinh tế lật xem, mà nữ sinh viên lấy ra tai nghe mở điện thoại tự mình thưởng thức.
Chỉ có Tô Mộc không chút dao động, hắn thật hứng thú nhìn đạo sĩ, trên mặt lộ nụ cười.
Đạo sĩ ngồi xe lửa đã đủ làm người ngoài ý muốn, nếu còn làm ra động tác phóng túng, thật làm người cảm thấy ngạc nhiên. Tô Mộc thật muốn biết người này sẽ làm gì.
- Thế nào? Có ăn hay không? Đều là đám đồ tử đồ tôn của tôi tặng tới, không ăn uổng phí, tùy ý ăn đi. Chúng ta có thể ngồi chung với nhau xem như là có duyên phận.
Đạo sĩ cười híp mắt nói, nói xong cầm chân gà lên ăn. Vừa ăn vừa ra dấu cho Tô Mộc đừng khách khí, cứ việc ăn, không đủ ăn hắn vẫn còn.
- Đừng khách khí, ngài ăn đi!
Tô Mộc cười lắc đầu.
- Vậy tôi ăn đây, không nói gạt anh, lần này tôi tới Thịnh Kinh thật sự là chịu thiệt thòi lớn, cả ngày ăn thịt cá tới mức tôi nhìn thấy liền buồn nôn, vẫn ăn chút chân gà uống chút bia thích hơn. Phải rồi, tự giới thiệu, tôi tên Vọng Nguyệt, anh có thể gọi tôi chân nhân, hoặc gọi Vọng Nguyệt, ngàn vạn lần đừng hợp chung mà gọi.
Vọng Nguyệt chân nhân cười hì hì nói, bàn tay bóng nhẫy cùng bộ đạo bào thượng phẩm hình thành sự trái ngược thị giác mãnh liệt, đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng của hắn.
Tô Mộc chỉ có thể dùng hai chữ hình dung: dũng mãnh!
- Huynh đệ, nếu gặp được chính là có duyên, như vậy đi, tôi miễn phí tặng anh một quẻ.
Vọng Nguyệt chân nhân rất nhiệt tình, uống cạn lon bia liền tùy tiện rút tờ giấy lau lau tay, nhìn thẳng Tô Mộc như đang đánh giá.
- Ngài còn có thể xem bói?
Tô Mộc cười hỏi:
- Không xuất ra đồ vật dùng cơm của ngài sao?
- Không, không phải xem bói, hôm nay tôi xem tướng cho anh, cho anh kiến thức thuật xem tướng của tôi đây thôi.
Vọng Nguyệt chân nhân vênh váo hò hét, nói xong còn sợ Tô Mộc không tin, tay phải như làm ảo thuật lấy ra vài quyển sách trong túi, thật sự rất có dáng vẻ đang làm chính sự, nhìn giống như loại sách cổ truyền lưu thật xa xưa.
- Nhìn thấy hay không, đây đều là tác phẩm kinh điển, “Liễu trang tướng pháp”, “Tướng pháp toàn biên”, “Thủy Kính Tập”, còn có quyển này “Ma Y tướng pháp”, tôi đã đọc không biết bao nhiêu lần. Thật không phải thổi với anh, nếu anh tin tôi thì tôi nói cho anh nghe, nếu anh không tin tôi cũng nói, ai bảo chúng tôi luôn tin duyên phận đây, anh phải tin tưởng tôi.
Vọng Nguyệt chân nhân vừa nói ra, nam nhân mặc âu phục ngồi bên cạnh lập tức lộ ra thần sắc xem thường cùng trào phúng. Nếu không phải khoang xe lửa không còn chỗ trống, hơn nữa cả đoàn tàu cũng không có giường nằm, hắn tuyệt đối sẽ rời đi nơi này.
- Đúng vậy đó, để cho hắn xem thử đi, xem ý tứ của vị đạo trưởng này, thật sự là trên thông thiên văn dưới rành địa lý thôi!
- Nói thôi cũng không có gì, hay là đạo trưởng cho tôi vài câu xem?
- Đạo trưởng, bắt đầu đi, chúng tôi ủng hộ ngài!
Những hành khách khác nhìn thấy cảnh tượng này bắt đầu ồn ào. Con đường còn dài, có chuyện vui cho qua thời gian ai cũng muốn nhìn thấy. Hơn nữa tướng thuật ở quốc nội vẫn vô cùng huyền diệu, đáy lòng luôn hiếu kỳ mãnh liệt, cho nên không ngừng chú giục khuyến khích.
Tô Mộc thản nhiên nhìn Vọng Nguyệt chân nhân biểu diễn, hắn cũng không hề có chút ý tức giận, xem như là nhìn một câu chuyện cười mà thôi.
Nhắc tới Tô Mộc cũng không hiểu nhiều về tướng thuật, lúc trước khi học với Thương Đình, Thương Đình chỉ dạy cầm kỳ thi họa, về phần tướng thuật, quẻ thuật cùng thuật phong thủy chỉ đơn giản lướt qua, cũng không giảng giải quá nhiều.
- Đạo trưởng đã có tâm, vậy nói một chút đi.
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Tốt, hợp khẩu vị!
Vọng Nguyên chân nhân vừa hô lên, mùi bia cùng hương gà bốc lên lập tức làm Tô Mộc khó chịu buồn nôn, càng khỏi nói nữ sinh viên ở cạnh hắn. Vừa ngửi được mùi vị kia, nữ sinh không chút do dự trực tiếp chen qua bên người Tô Mộc, cầm lấy túi xách bỏ đi sang khoang xe lửa kế bên.
Cho dù nàng phải đứng cũng không muốn tiếp tục ngồi nơi này!
- Chậm một chút, chậm một chút, các vị nhường đường cho vị sinh viên này một chút ah!
Vọng Nguyệt chân nhân thật sự là vô cùng cực phẩm, không hề có chút ý thức việc này là do chính mình tạo thành, ngược lại còn nhiệt tâm hỗ trợ hô to, phảng phất như là người khác gây ra chuyện như thế.
Cực phẩm ah!
Đáy lòng Tô Mộc thầm than!
- Huynh đệ, hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch đi?
Vọng Nguyệt chân nhân nghĩ gì nói đó, nói ra lời làm Tô Mộc có chút cảm giác ngựa thần lướt gió tung mây.
- Tôi không tin hoàng lịch!
Tô Mộc đạm nhiên nói.
- Anh tin thì tốt hơn, biết không? Lẽ ra hôm nay anh không nên ra ngoài, tôi dám bảo đảm, chỉ cần một lát anh xuống xe, hôm nay tuyệt đối sẽ có huyết quang tai ương!
Khí thế Vọng Nguyệt chân nhân biến đổi, rất có phong thái tiên phong đạo cốt, vẻ mặt nghiêm túc không khỏi làm Tô Mộc cảm thấy hốt hoảng.
- Ha ha, kế tiếp có phải đạo trưởng sẽ nói muốn phá giải huyết quang tai ương thì phải biết điều hay không!
- Sai, làm sao có thể trực tiếp như thế, khẳng định sẽ nói như vậy, thiên cơ bất khả lậu!
- Được rồi, nếu tôi tiết lộ sẽ bị hao tổn dương thọ!
Những người vây xem vừa nghe lời của Vọng Nguyệt chân nhân đều lộ vẻ mặt không cho là đúng, sau đó cười ha hả.
Trong lúc nhất thời cả toa hành khách tràn ngập tiếng cười!
Nhưng trong tiếng cười, Tô Mộc phát hiện vẻ mặt Vọng Nguyệt chân nhân không hề có chút vẻ xấu hổ, ngược lại vô cùng thản nhiên, thật sự trấn định.
/1590
|