Nghĩ thông rồi Tô Mộc không suy nghĩ lung tung nữa. Điều bây giờ Tô Mộc muốn làm nhất là sửa sang lại tất cả tài liệu trong tay, chế định ra bản kế hoạch thích hợp cho Trấn Hắc Sơn phát triển.
Đổi lại trưởng trấn khác có lẽ sẽ tìm người chuyên nghiệp làm giúp, nhưng đừng quên Tô Mộc chính là sinh viên ưu tú tốt nghiệp kinh tế học của đại học Giang Nam. Lúc còn ở đại học Tô Mộc từng phát biểu mấy bài luận văn kinh tế giành được giải thưởng. Trong tình huống có tài liệu sung túc, làm chuyện này ngựa quen đường cũ.
Suốt đêm Tô Mộc không làm điều gì khác, hắn bỏ công sức phác họa bản kế hoạch. Buổi sáng bảy giờ năm mươi tám phút Tô Mộc đúng giờ xuất hiện trước văn phòng huyện trưởng huyện ủy.
Tô Mộc bước vào hành lang trước cửa văn phòng, không biết khi nào có một người đứng bên cạnh hắn.
- Cậu là Tô trưởng trấn của Trấn Hắc Sơn đúng không?
Nam nhân khuôn mặt ngay thẳng, tóc thẳng thớm, đeo mắt kính tơ văn. Tô Mộc công tác ở huyện ủy nửa năm, nhận ra ngay đó là Lâm Song, thư ký của huyện trưởng Triệu Thụy An.
Lâm Song khá may mắn, trước kia chỉ là thầy giáo ngữ văn trường trung học, có một lần Triệu Thụy An điều nghiên nhìn trúng gã, phá cách đề bạt làm thư ký theo bên cạnh.
Đối với thư ký số một huyện ủy Tô Mộc không dám lơ là, tiến lên cười nói:
- Đúng vậy! Tôi chính là Tô Mộc.
Lâm Song tỏ thái độ giải quyết việc chung:
- Tô trưởng trấn, Triệu huyện trưởng đang chờ bên trong, hãy theo tôi vào.
- Được, làm phiền Lâm chủ nhiệm.
Lâm Song giữ chức chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, dựa theo quy tắc quan trường Tô Mộc xưng hô gã với chức vụ cao nhất.
Lâm Song gõ cửa, bước vào phòng, cung kính nói:
- Huyện trưởng, Tô trưởng trấn đã đến.
Triệu Thụy An ngồi sau bàn công tác, không ngước đầu lên, ra lệnh:
- Ừm! Ngồi xuống đi.
Triệu Thụy An liên tục lật xem văn kiện. Lâm Song thấy vậy biết điều xoay người đi, để Tô Mộc lại một mình.
Tô Mộc nhìn hành động của Triệu Thụy An, nhớ đến tình cảnh tương tự trong văn phòng Dương Tùng, cười bất đắc dĩ.
- Ra oai phủ đầu sao?
Những người bề trên này đều thích thông qua cái gọi là thời gian học tập thử thách lòng kiên nhẫn của người ta sao? Tô Mộc chưa chính thức tiếp xúc với Triệu Thụy An nhưng hắn có kinh nghiệm trong tình huống này, cũng nghe nói rất nhiều về nó. Tô Mộc không sốt ruột, ngồi yên trên ghế nệm, rất là ung dung bình tĩnh.
Triệu Thụy An không giằng co bao lâu, gã đọc xong văn kiện thì cười ngước mặt lên:
- Tô Mộc, sớm vậy đến đây chắc chưa ăn sáng phải không?
Ngây người.
Tô Mộc không ngờ lời dạo đầu của Triệu Thụy An sẽ bình dân như vậy. Ngây người giây lát sau Tô Mộc lấy lại bình tĩnh, hắn vội đứng dậy.
Tô Mộc cười nói:
- Huyện trưởng, trong trấn tôi đã có thói quen dậy sớm, ăn sáng rồi mới đến đây.
Triệu Thụy An cười tươi, cố ý nói đùa:
- Vậy thì tốt rồi, đừng để người ta nói họ Triệu tôi đây kêu người đến mà không cho ăn sáng.
Đầu óc Tô Mộc xoay chuyển nhanh, phân tích mỗi câu Triệu Thụy An nói, nhưng hắn không nghĩ ra kết quả.
Trước khi chưa trở thành trưởng trấn, Tô Mộc và Triệu Thụy An không có tiếp xúc gì. Sau khi làm trưởng trấn, Tô Mộc chỉ đến báo cáo công tác một lần. Nhưng khi đó Triệu Thụy An đối xử với Tô Mộc không hiền hòa như bây giờ, không tính lạnh lùng nhưng cũng không thân thiết.
Lần này vì chuyện gì? Hay đúng như hắn nghĩ, Triệu Thụy An hiểu lầm trong sự kiện trường tiểu học Đại Liễu Thụ, hai tay trùm thị ủy Thành phố Thanh Lâm tỏ thái độ là vì hắn? Nếu đúng vậy Triệu huyện trưởng sẽ phải thất vọng.
Tô Mộc cười nói:
- Sao có thể? Người ta muốn có cơ hội này còn không được, ai không biết huyện trưởng bận rộn công tác suốt ngày. Huyện trưởng, có cần tôi báo cáo ngay bây giờ cho người không?
Triệu Thụy An gật đầu, nói:
- Được, ngồi xuống nói.
- Huyện trưởng, công trình cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ Trấn Hắc Sơn xuống cấp là chuyện lớn nhất hiện nay trong trấn. Sắp xếp công tác của ủy ban trấn chúng tôi về việc này là . . .
Triệu Thụy An đốt điếu thuốc lá thơm, trong làn khói Tô Mộc báo cáo có lớp có lang. Triệu Thụy An là trưởng một huyện, từ hành động nhìn ra Tô Mộc quen thuộc những điều này, không chỉ có cái mã ngoài. Nghe Tô Mộc báo cáo xong, Triệu Thụy An vừa lòng gật gù.
Triệu Thụy An nói:
- Ừm! Cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp là việc quan trọng nhất trong Trấn Hắc Sơn. Thị chính phủ thị ủy chú trọng cao độ, Trấn Hắc Sơn tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất gì. Ai dám táy máy tay chân, nếu bị điều tra ra sẽ không tha cho.
Tô Mộc cam đoan:
- Vâng thưa huyện trưởng, tôi bảo đảm lần này Trấn Hắc Sơn tuyệt đối theo lãnh đạo huyện ủy dẫn dắt hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Đáy mắt Triệu Thụy An lóe tia vui mừng, giây sau gã kiềm nén cảm xúc. Triệu Thụy An là cáo già chốn quan trường, gã nghe hiểu ý Tô Mộc muốn nói. Theo huyện ủy lãnh đạo nhưng không nhắc đến Đảng ủy, biểu đạt quá rõ ràng.
Tô Mộc là nhân tài đáng để đào tạo.
Như Tô Mộc biết, Triệu Thụy An khó sống trong huyện Hình Đường. Thường ủy hội không cầm quyền, cơ quan lớn nhỏ huyện trực bằng mặt không bằng lòng, mỗi hương trấn không nghe theo chỉ huy, Triệu Thụy An tiến lùi khó khăn. Trong vòng nửa năm Triệu Thụy An kiếm được chút thành tích, nhưng Tạ Văn chiếm quyền tuyệt đối, gã không làm được gì.
Giờ gặp trưởng trấn Tô Mộc không làm theo lẽ thường, nếu có thể kéo hắn về phe mình sẽ giúp ích rất lớn cho Triệu Thụy An nắm giữ ủy ban trấn.
Triệu Thụy An cười nói:
- Rất tốt, có khó khăn gì cứ nói với huyện ủy, tôi sẽ tìm cách giải quyết giúp cậu.
Tô Mộc thừa dịp đưa ra bản kế hoạch:
- Vâng thưa huyện trưởng. Trừ cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp ra tôi có một bản kế hoạch, liên quan giúp Trấn Hắc Sơn thoát khỏi nghèo khó làm giàu, huyện trưởng xem thử?
Trấn Hắc Sơn muốn phát triển phải được huyện ủy ủng hộ. Nếu quan như Triệu Thụy An không thèm quản, dù Tô Mộc cố gắng chạy đôn chạy đáo cũng mất sức rất nhiều. Nếu Tô Mộc vượt qua đầu Triệu Thụy An đưa bản kế hoạch lên cấp trên sẽ phá vỡ quy tắc quan trường, không đến lúc bất đắc dĩ cần tránh cho chuyện này.
Ban đầu Triệu Thụy An không để bụng, cho rằng Tô Mộc lấy ra bản kế hoạch bình thường, giống như mấy trưởng trấn khác làm cho có.
Triệu Thụy An đọc một lúc sau bị bản kế hoạch hấp dẫn. Tô Mộc xuất thân chuyên nghiệp kinh tế học, hắn viết bản kế hoạch kỹ càng, bên trong không có câu nào là rỗng tuếch. Mỗi quan điểm súc tích chân thật, mỗi kế hoạch có khả năng thực hành rất lớn.
Nói đơn giản là nếu làm theo bản kế hoạch này, Trấn Hắc Sơn muốn nổi trội không khó khăn gì.
Lâm Song vào phòng một lần rót nước cho Triệu Thụy An, đây là chuyện thư ký hợp cách phải chú ý. Nếu thái độ của Triệu Thụy An đối với Tô Mộc không tốt, Lâm Song sẽ lấy cớ là có ai cần báo cáo công tác đuổi Tô Mộc ra ngoài. Đừng xem thường mấy việc nhỏ này, nhiều lúc các chi tiết nhỏ là trí mạng nhất.
Triệu Thụy An ngước đầu lên, thản nhiên nói:
- Tiểu Lâm, từ chối những người ở bên ngoài đi, sáng hôm nay tôi bận nói chuyện với Tô Mộc. Và pha thêm chén trà cho Tô Mộc.
Đổi lại trưởng trấn khác có lẽ sẽ tìm người chuyên nghiệp làm giúp, nhưng đừng quên Tô Mộc chính là sinh viên ưu tú tốt nghiệp kinh tế học của đại học Giang Nam. Lúc còn ở đại học Tô Mộc từng phát biểu mấy bài luận văn kinh tế giành được giải thưởng. Trong tình huống có tài liệu sung túc, làm chuyện này ngựa quen đường cũ.
Suốt đêm Tô Mộc không làm điều gì khác, hắn bỏ công sức phác họa bản kế hoạch. Buổi sáng bảy giờ năm mươi tám phút Tô Mộc đúng giờ xuất hiện trước văn phòng huyện trưởng huyện ủy.
Tô Mộc bước vào hành lang trước cửa văn phòng, không biết khi nào có một người đứng bên cạnh hắn.
- Cậu là Tô trưởng trấn của Trấn Hắc Sơn đúng không?
Nam nhân khuôn mặt ngay thẳng, tóc thẳng thớm, đeo mắt kính tơ văn. Tô Mộc công tác ở huyện ủy nửa năm, nhận ra ngay đó là Lâm Song, thư ký của huyện trưởng Triệu Thụy An.
Lâm Song khá may mắn, trước kia chỉ là thầy giáo ngữ văn trường trung học, có một lần Triệu Thụy An điều nghiên nhìn trúng gã, phá cách đề bạt làm thư ký theo bên cạnh.
Đối với thư ký số một huyện ủy Tô Mộc không dám lơ là, tiến lên cười nói:
- Đúng vậy! Tôi chính là Tô Mộc.
Lâm Song tỏ thái độ giải quyết việc chung:
- Tô trưởng trấn, Triệu huyện trưởng đang chờ bên trong, hãy theo tôi vào.
- Được, làm phiền Lâm chủ nhiệm.
Lâm Song giữ chức chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, dựa theo quy tắc quan trường Tô Mộc xưng hô gã với chức vụ cao nhất.
Lâm Song gõ cửa, bước vào phòng, cung kính nói:
- Huyện trưởng, Tô trưởng trấn đã đến.
Triệu Thụy An ngồi sau bàn công tác, không ngước đầu lên, ra lệnh:
- Ừm! Ngồi xuống đi.
Triệu Thụy An liên tục lật xem văn kiện. Lâm Song thấy vậy biết điều xoay người đi, để Tô Mộc lại một mình.
Tô Mộc nhìn hành động của Triệu Thụy An, nhớ đến tình cảnh tương tự trong văn phòng Dương Tùng, cười bất đắc dĩ.
- Ra oai phủ đầu sao?
Những người bề trên này đều thích thông qua cái gọi là thời gian học tập thử thách lòng kiên nhẫn của người ta sao? Tô Mộc chưa chính thức tiếp xúc với Triệu Thụy An nhưng hắn có kinh nghiệm trong tình huống này, cũng nghe nói rất nhiều về nó. Tô Mộc không sốt ruột, ngồi yên trên ghế nệm, rất là ung dung bình tĩnh.
Triệu Thụy An không giằng co bao lâu, gã đọc xong văn kiện thì cười ngước mặt lên:
- Tô Mộc, sớm vậy đến đây chắc chưa ăn sáng phải không?
Ngây người.
Tô Mộc không ngờ lời dạo đầu của Triệu Thụy An sẽ bình dân như vậy. Ngây người giây lát sau Tô Mộc lấy lại bình tĩnh, hắn vội đứng dậy.
Tô Mộc cười nói:
- Huyện trưởng, trong trấn tôi đã có thói quen dậy sớm, ăn sáng rồi mới đến đây.
Triệu Thụy An cười tươi, cố ý nói đùa:
- Vậy thì tốt rồi, đừng để người ta nói họ Triệu tôi đây kêu người đến mà không cho ăn sáng.
Đầu óc Tô Mộc xoay chuyển nhanh, phân tích mỗi câu Triệu Thụy An nói, nhưng hắn không nghĩ ra kết quả.
Trước khi chưa trở thành trưởng trấn, Tô Mộc và Triệu Thụy An không có tiếp xúc gì. Sau khi làm trưởng trấn, Tô Mộc chỉ đến báo cáo công tác một lần. Nhưng khi đó Triệu Thụy An đối xử với Tô Mộc không hiền hòa như bây giờ, không tính lạnh lùng nhưng cũng không thân thiết.
Lần này vì chuyện gì? Hay đúng như hắn nghĩ, Triệu Thụy An hiểu lầm trong sự kiện trường tiểu học Đại Liễu Thụ, hai tay trùm thị ủy Thành phố Thanh Lâm tỏ thái độ là vì hắn? Nếu đúng vậy Triệu huyện trưởng sẽ phải thất vọng.
Tô Mộc cười nói:
- Sao có thể? Người ta muốn có cơ hội này còn không được, ai không biết huyện trưởng bận rộn công tác suốt ngày. Huyện trưởng, có cần tôi báo cáo ngay bây giờ cho người không?
Triệu Thụy An gật đầu, nói:
- Được, ngồi xuống nói.
- Huyện trưởng, công trình cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ Trấn Hắc Sơn xuống cấp là chuyện lớn nhất hiện nay trong trấn. Sắp xếp công tác của ủy ban trấn chúng tôi về việc này là . . .
Triệu Thụy An đốt điếu thuốc lá thơm, trong làn khói Tô Mộc báo cáo có lớp có lang. Triệu Thụy An là trưởng một huyện, từ hành động nhìn ra Tô Mộc quen thuộc những điều này, không chỉ có cái mã ngoài. Nghe Tô Mộc báo cáo xong, Triệu Thụy An vừa lòng gật gù.
Triệu Thụy An nói:
- Ừm! Cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp là việc quan trọng nhất trong Trấn Hắc Sơn. Thị chính phủ thị ủy chú trọng cao độ, Trấn Hắc Sơn tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất gì. Ai dám táy máy tay chân, nếu bị điều tra ra sẽ không tha cho.
Tô Mộc cam đoan:
- Vâng thưa huyện trưởng, tôi bảo đảm lần này Trấn Hắc Sơn tuyệt đối theo lãnh đạo huyện ủy dẫn dắt hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Đáy mắt Triệu Thụy An lóe tia vui mừng, giây sau gã kiềm nén cảm xúc. Triệu Thụy An là cáo già chốn quan trường, gã nghe hiểu ý Tô Mộc muốn nói. Theo huyện ủy lãnh đạo nhưng không nhắc đến Đảng ủy, biểu đạt quá rõ ràng.
Tô Mộc là nhân tài đáng để đào tạo.
Như Tô Mộc biết, Triệu Thụy An khó sống trong huyện Hình Đường. Thường ủy hội không cầm quyền, cơ quan lớn nhỏ huyện trực bằng mặt không bằng lòng, mỗi hương trấn không nghe theo chỉ huy, Triệu Thụy An tiến lùi khó khăn. Trong vòng nửa năm Triệu Thụy An kiếm được chút thành tích, nhưng Tạ Văn chiếm quyền tuyệt đối, gã không làm được gì.
Giờ gặp trưởng trấn Tô Mộc không làm theo lẽ thường, nếu có thể kéo hắn về phe mình sẽ giúp ích rất lớn cho Triệu Thụy An nắm giữ ủy ban trấn.
Triệu Thụy An cười nói:
- Rất tốt, có khó khăn gì cứ nói với huyện ủy, tôi sẽ tìm cách giải quyết giúp cậu.
Tô Mộc thừa dịp đưa ra bản kế hoạch:
- Vâng thưa huyện trưởng. Trừ cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp ra tôi có một bản kế hoạch, liên quan giúp Trấn Hắc Sơn thoát khỏi nghèo khó làm giàu, huyện trưởng xem thử?
Trấn Hắc Sơn muốn phát triển phải được huyện ủy ủng hộ. Nếu quan như Triệu Thụy An không thèm quản, dù Tô Mộc cố gắng chạy đôn chạy đáo cũng mất sức rất nhiều. Nếu Tô Mộc vượt qua đầu Triệu Thụy An đưa bản kế hoạch lên cấp trên sẽ phá vỡ quy tắc quan trường, không đến lúc bất đắc dĩ cần tránh cho chuyện này.
Ban đầu Triệu Thụy An không để bụng, cho rằng Tô Mộc lấy ra bản kế hoạch bình thường, giống như mấy trưởng trấn khác làm cho có.
Triệu Thụy An đọc một lúc sau bị bản kế hoạch hấp dẫn. Tô Mộc xuất thân chuyên nghiệp kinh tế học, hắn viết bản kế hoạch kỹ càng, bên trong không có câu nào là rỗng tuếch. Mỗi quan điểm súc tích chân thật, mỗi kế hoạch có khả năng thực hành rất lớn.
Nói đơn giản là nếu làm theo bản kế hoạch này, Trấn Hắc Sơn muốn nổi trội không khó khăn gì.
Lâm Song vào phòng một lần rót nước cho Triệu Thụy An, đây là chuyện thư ký hợp cách phải chú ý. Nếu thái độ của Triệu Thụy An đối với Tô Mộc không tốt, Lâm Song sẽ lấy cớ là có ai cần báo cáo công tác đuổi Tô Mộc ra ngoài. Đừng xem thường mấy việc nhỏ này, nhiều lúc các chi tiết nhỏ là trí mạng nhất.
Triệu Thụy An ngước đầu lên, thản nhiên nói:
- Tiểu Lâm, từ chối những người ở bên ngoài đi, sáng hôm nay tôi bận nói chuyện với Tô Mộc. Và pha thêm chén trà cho Tô Mộc.
/1590
|